Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn
Ngoại truyện 1 – Truyện cổ tích đẫm máu (6)
_________
Hệ thống nói: 【Như ta đã từng nói, trên đời này vạn vật đều là vặn vẹo.
Điều này bao gồm thời gian và không gian.
Mọi thứ đều hỗn loạn và mất trật tự và những điều kỳ lạ có thể xảy ra bất cứ lúc nào.】
【Dựa trên phân tích của ta, thời gian của ngươi không bị gián đoạn, nhưng ý thức của ngươi đã được chuyển đến một nơi khác, chính là nơi này.】
Vậy thì anh nên nhanh chóng dịch chuyển tôi trở lại.
Thừa Chí Chu không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Anh lo lắng về việc những người cá kia đang làm gì đó với cơ thể anh…
【Hiện tại ta không nghĩ cần phải dịch chuyển trở về.
Ta tin ngươi đã kích hoạt câu chuyện thứ hai, vì vậy sẽ tốt hơn nếu ngươi khám phá nó một chút.】 Hệ thống nói, 【Ít nhất ngươi nên xác nhận có bao nhiêu dự báo trước khi quay lại, nếu không ngươi sẽ đến đây một cách vô nghĩa.
】
Vậy thì tôi sẽ cố gắng…
Thừa Chí Chu nghiền ngẫm nó một lúc rồi đồng ý với lời nói của hệ thống.
Trên thực tế, đó chủ yếu là do anh đã nhận quá nhiều tác động từ cú sốc phải đẻ trứng tiên cá.
Còn chưa hoàn hồn, anh thực sự không muốn đối mặt với những người anh em kinh khủng kia ………
Nhưng đây là nơi nào?
Anh đánh giá xung quanh.
Mọi thứ ở đây đều sáng và lấp lánh, và chứa đầy những viên pha lê giống như kim cương.
Căn phòng rất rộng rãi, nhưng cũng rất thiếu sức sống.
Nó yên tĩnh đến mức, anh còn có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình.
Bởi vì anh có hệ thống đi cùng, Thừa Chí Chu không sợ hãi.
Anh bắt đầu dạo quanh và suy đoán xem nơi này là đâu.
Anh nghi ngờ đây có thể là một địa điểm từ "Công chúa Bạch Tuyết" và đây là mỏ nơi bảy người lùn làm việc.
Có lẽ anh đã trở thành một người lùn.
Nhưng có bảy người lùn trong câu chuyện và không có ai xung quanh anh.
Có thể nào câu chuyện đã thay đổi và bây giờ chỉ còn lại anh để chăm sóc Bạch Tuyết?
Thừa Chí Chu đang suy đoán lung tung thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói yếu ớt.
Anh cẩn thận bước tới và thấy có một khe hở nhỏ giữa một viên pha lê trước mặt.
Nó được bao phủ bởi lớp kính trong suốt và mặt còn lại của lớp kính là một thiết lập hoàn toàn khác.
"Tách——"
Một lượng lớn máu vương vãi khắp lên tấm kính.
Nó đến từ phía bên kia và không rơi vào các tinh thể.
Điều kỳ lạ hơn nữa là lớp kính dường như hút máu tươi và nó một lần nữa trở nên sạch sẽ.
Thừa Chí Chu không biết chuyện gì đang xảy ra.
Sau khi nấp sau viên pha lê, anh rụt rè nhìn ra ngoài qua lớp kính chỉ để thấy rằng phía bên kia của lớp là một cung điện nguy nga.
Rải rác khắp các tầng của cung điện là nhiều xác chết khô héo.
Khuôn mặt khô héo của họ không còn chút máu và thực tế là xương được bọc trong một lớp da.
Họ dường như đã chết vì tất cả máu bên trong họ đã bị rút hết.
"Gương ma thuật, gương ma thuật …….."
Trong số các xác chết, một phụ nữ trẻ xinh đẹp đang trườn tới chỗ băng bằng tay và đầu gối.
Cơ thể cô đầy vết máu và cô có một vẻ mặt tuyệt vọng.
Cô vừa khóc vừa đưa tay về phía tấm kính.
"Gương thần, xin hãy cứu chúng tôi.
Hãy cứu lấy đất nước của chúng tôi.
Giết Bạch Tuyết — Ahhhh —"
Một bàn tay nhợt nhạt với những ngón tay thon dài nắm lấy tóc người phụ nữ và nâng cô lên.
Sau đó nó hung dữ tóm cổ cô.
Sau đó, một người đàn ông trẻ đẹp mặc trang phục của hiệp sĩ đen xuất hiện trước gương.
Tóc đen như nửa đêm và làn da trắng như tuyết.
Môi hắn đỏ tươi, như bị máu tươi vấy bẩn.
Hắn ta trông cực kỳ mê hoặc.
Hắn ôm cổ người phụ nữ và đôi mắt đỏ như máu của hắn quét qua khuôn mặt sợ hãi của cô.
Hắn khẽ nhếch môi để lộ ra một cặp răng nanh nham hiểm.
Hắn nhẹ nhàng cười khúc khích.
"Mẹ ơi, đây có phải là chiếc gương thần mà mẹ vô cùng trân trọng không? Nhưng ngoài vẻ bề ngoài thì có vẻ như nó chẳng có gì đặc biệt.
Nếu gương thần có sức mạnh đặc biệt, tại sao nó lại không nghe lệnh mẹ mà ra tay cứu mẹ và Vương Quốc của mẹ?"
“Thằng khốn…..
Mày còn dám gọi tao là ‘mẹ’ à!”
Vì khó thở nên vẻ mặt người phụ nữ vặn vẹo.
Cô tuyệt vọng cào vào cổ tay người đàn ông và muốn thoát ra, nhưng cô không thể sánh được với sức mạnh của người đàn ông.
Đôi mắt cô dần trở nên ảm đạm.
Cô dùng chút sức lực cuối cùng của mình để nguyền rủa người đàn ông với ánh mắt phẫn uất.
"Ta nguyền rủa ngươi Bạch Tuyết.
Ngươi sẽ ch*ết … sẽ ch*ết thật đau đớn!"
"Mẹ đang nói cái gì vậy?"
Sau khi người phụ nữ tắt thở, nam thanh niên ném xác cô xuống đất.
Hắn lấy ra một chiếc khăn tay và tỉ mỉ lau sạch bàn tay kể cả các ngón tay của mình.
Khuôn mặt hắn nở một nụ cười, nhưng đôi mắt hắn lạnh lùng và u ám.
"Ngươi rõ ràng đã biết ta chết rồi."
"Thậm chí là chính ngươi đích thân chỉ thị thợ săn giết ta, moi tim ta."
"Chỉ vì chiếc gương ma thuật này đã nói rằng một ngày nào đó ta sẽ phá hủy đất nước này."
"……..Nhưng, bây giờ ta nghĩ về nó.
Nó không sai.
Dự đoán đó thực sự đúng.".