Tôi Dựa Vào Nụ Hôn Để Xóa Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 191: Chương 191





Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn
Chương 191
_________
“………..Uh, vâng.”
Thừa Chí Chu dừng lại vài giây.

Thấy đám người Âu Vân không có động thái sửa sai cho cô, anh gật đầu.
"Chuyện gì đã xảy ra thế?" Cậu bé ngây thơ chớp mắt.
Thẩm Tề nói: “Như em đã thấy, Tô Linh là một con ma.

Khi bọn chị còn là sinh viên, anh ấy đã qua đời …….Anh ấy tự sát bằng cách nhảy khỏi tòa nhà.

Mọi người ở trường đã nghe về nó ”.
“Thật đáng thương ……….

Tại sao anh ấy lại tự sát?”
"Chị không biết.

Tính cách của anh ấy tương đối hướng nội, không có bạn bè nên không ai biết tại sao anh ấy lại tự sát ”.
Thẩm Tề nói: “Nhưng một số người nghi ngờ rằng nó có thể liên quan đến gia đình anh ấy.

Chị nghe nói rằng ……..


gia đình này không ở trong tình trạng tốt.

Cha anh ấy phải nằm liệt giường và cả gia đình dựa vào mẹ anh để kiếm sống.

Có lẽ………"
"Có lẽ anh ấy đã bị bạn cùng lớp bắt nạt vì gia đình anh ấy nghèo?" Ngô Quang Giang chớp mắt và hỏi một cách ngây thơ.

"Anh Lương, anh nghĩ thế nào?"
"………..Anh không biết." Lương Văn Bân đáp.

Sau đó anh ta đột nhiên lộ ra vẻ mặt đau khổ.

Anh ấy nói với hai người bạn khác, “Cánh tay của tớ đau quá.

Hãy đến giúp tớ xem qua một chút ”.
Triệu Tiểu Sơn và Âu Vân ngay lập tức di chuyển đến.

Cả ba người họ không còn để ý đến Ngô Quang Giang nữa.

Tế Lạc nước mắt đã ngừng chảy nhưng khi chủ đề về Tô Linh được nêu ra, cô ấy dường như lại một lần nữa buồn và nước mắt lại trào ra.

Cô tiếp tục lặng lẽ lau nước mắt.
"Tớ chưa bao giờ nghe nói về việc Tô Linh bị bắt nạt."
Thẩm Tề nghĩ lại, lắc đầu: “Cô giáo chủ nhiệm lớp của họ cũng từng là giáo viên của tớ.

Cô ấy là một giáo viên rất tốt và sẽ không cho phép có bất kỳ sự bắt nạt nào giữa các bạn cùng lớp.

Tớ cũng nhớ rằng học sinh trong lớp của anh ấy khá tốt ……..

Phải không đàn em Thừa? ”
Cô đặc biệt hỏi Thừa Chí Chu câu hỏi đó.
"Em không bị bắt nạt."
Thừa Chí Chu vẫn nhớ nội dung của phần giới thiệu phiên bản.

Nó đã đề cập rằng mặc dù thực tế là anh bị khiếm thính, các bạn học của anh rất quan tâm.

Nhưng anh không rõ về trường hợp của Tô Linh nên anh chỉ có thể suy đoán và nói: "Vì vậy, em nghĩ rằng anh ấy có thể không bị xa lánh vì hoàn cảnh gia đình của anh ấy."
"Ờ được rồi." Ngô Quang Giang gật đầu.
Khi họ nói, mắt Ngô Gia Hiên quét khắp lớp học.

Trong phòng có rất nhiều bàn ghế hư hỏng, lộn xộn.


Bảng đen bị vẽ bậy do học sinh để lại và mọi thứ đều phủ một lớp bụi.

Mùi khói bụi quyện với mùi máu tanh khiến mùi trong lớp có chút khó chịu.
Khi y nhìn qua một trong những chiếc bàn, ánh mắt y ngưng trệ như thể y đã nhìn thấy điều gì đó.

Y bước tới, nhặt tấm kim loại lên và nhẹ nhàng lau bụi.
Đó là tấm bảng lớp.
“Lớp 1-7” Ngô Gia Hiên đã đọc nó ra.

Y hỏi, "Tề Tề, khi tai nạn của Tô Linh xảy ra, chúng ta đang ở năm nào?"
"Năm thư hai…………"
Thẩm Tề thốt ra điều này và biểu hiện của cô ấy ngay lập tức thay đổi.

Khi họ học năm hai trung học, Tô Linh và Thừa Chí Chu học năm nhất.

Cả hai người họ cũng học lớp 7 ———- ”
“Ziiii ……..”
Âm thanh của dòng điện chạy qua và những chiếc đèn hỏng trên trần nhà đột nhiên sáng lên phát ra ánh sáng trắng chói mắt.

Âu Vân và những người khác trong tiềm thức nhắm mắt đáp lại.

Khi mở mắt ra lần nữa, họ đã sợ hãi đến mức hồn xiêu phách lạc.
“Cạch ………..Bang!”
Cánh cửa lớp học đóng lại và bên trong căn phòng đã trở nên sạch sẽ và sáng sủa trong nháy mắt.

Bàn ghế được sắp xếp gọn gàng, trên đó bày đủ loại sách giáo khoa và vở viết.

Nhiều học sinh mặc đồng phục học sinh ngồi vào chỗ và họ nhìn thẳng về phía trước với khuôn mặt nhợt nhạt chết chóc và đôi mắt trống rỗng.
"King kong………"

Tiếng chuông báo hiệu giờ học bắt đầu vang lên và đột nhiên một bóng người xuất hiện trên bục giảng.

Nó ra dáng một người phụ nữ trưởng thành.

Làn da của cô cũng nhợt nhạt chết chóc, quần áo và đầu tóc nhuộm đầy máu.
Con ngươi trắng của cô xoay tròn và quét qua Thừa Chí Chu và những người khác.

Cô ấy gõ lên bục và nói: “Lớp học đang bắt đầu.

Các em học sinh vui lòng lấy ………..


Một đống thứ màu đỏ và trắng rơi ra từ cái miệng đang mở của cô.

Khi quan sát kỹ hơn, đó là một chiếc lưỡi được bao phủ bởi giòi.
Bởi vì lưỡi cô ấy đã rơi ra, lời nói của cô ấy đã trở nên nghẹt thở.

Cô ngay lập tức cúi xuống nhặt lưỡi của mình và tiến hành đưa nó trở lại bên trong miệng.

Tuy nhiên, do cử động cúi người của cô ấy, phần đỉnh đầu của cô ấy đã rơi ra giống như một bộ tóc giả, để lộ phần não màu trắng và phần não màu đỏ nhạt bên trong.
“Khà khà ………”
Âu Vân và những người khác vừa kinh tởm vừa sợ hãi..