Tôi Dựa Vào Nụ Hôn Để Xóa Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 156: Chương 156





Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn
Chương 156
_________
Thay vào đó, cậu thiếu niên từ từ đi về phía anh.

Sau đó cậu quỳ xuống và nhìn anh với ánh mắt chứa đựng những cảm xúc phức tạp khác thường.

Cậu đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào má của Thừa Chí Chu.
“………..”
Thừa Chí Chu trong tiềm thức co rút lại.

Thiếu niên lập tức thu tay lại, không dám lại đụng vào Thừa Chí Chu.
Đôi mắt cậu không còn lạnh lùng và thâm quầng nữa.

Ánh mắt nhìn Thừa Chí Chu nhẹ nhàng, như đang nhìn một giấc mộng xa vời và mong manh.

Nó vừa cẩn thận vừa nhẹ nhàng, giống như sợ Thừa Chí Chu sẽ đột nhiên biến mất trước mặt mình.
"………Xin lỗi."
Cậu bé cụp mắt xuống.


Giọng cậu trầm, và hơi run.
"Đó là lỗi của tôi."
"Đó là vì tôi mà em đã bị đưa đến đây."
“Tôi thực sự ……..xin lỗi.”
Thừa Chí Chu sững sờ.

Anh chỉ có thể phản ứng vài giây sau đó và nhận ra cậu thiếu niên đang nói gì ———- Đó là bởi vì cậu bé đã vẽ một bức chân dung bị Chu Lẫm Nhiên nhìn thấy, dẫn đến việc cậu bé bị Chu Lẫm Nhiên bắt cóc.
Nhưng làm sao đó có thể là lỗi của Bạch Nghiễm? Làm sao cậu biết được rằng giáo viên của mình lại trở thành một kẻ biế.n thái ghê tởm như vậy? Và có vẻ như Bạch Nghiễm đã đặt mình vào những nguy hiểm để đến đây cứu anh.
Chưa kể, Bạch Nghiễm trưởng thành là bạn tốt của anh.

Cho dù là đứa trẻ xa lạ, Thừa Chí Chu cũng sẽ không trách đối phương.
“Không sao đâu, em sẽ không trách anh đâu.

Thay vào đó, em thậm chí muốn cảm ơn các anh đã đến tìm em ”.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên kia lộ ra vẻ hối hận, Thừa Chí Chu cảm thấy lòng mình dịu lại, không khỏi lên tiếng an ủi.

Anh còn đưa tay xoa đầu cậu.

Khi nhận ra rằng nó cảm thấy khá ổn, anh không thể không xoa nó thêm vài lần nữa.
Bạch Nghiễm lúc nhỏ thật dễ thương.

Làm sao ai có thể chịu được khi nhìn thấy một đứa trẻ ngoan hiền và xinh đẹp như vậy lại khó chịu ……
Cảm giác được Thừa Chí Chu sờ sờ đầu, thiếu niên lập tức ngẩng đầu.

Đôi mắt cậu hơi mở to, và biểu hiện của cậu là một cái nhìn ngạc nhiên.

Giống như cậu không thể tin rằng mình không bị ghét bỏ và thậm chí còn được an ủi bởi đối phương.
Thừa Chí Chu đột nhiên cảm thấy có chút tự mãn.

Rốt cuộc, cho tới bây giờ vẫn luôn là Bạch Nghiễn xoa đầu.

Làm thế nào mà anh có thể có cơ hội để vuốt tóc cậu? Và có vẻ như cậu bé Bạch Nghiễm có vẻ khá thích nó …….
Anh đã hoàn toàn quên rằng mình hiện tại là một đứa trẻ còn nhỏ hơn Bạch Nghiễm.


Anh nở một nụ cười nhân hậu như một người cha và dang rộng đôi tay muốn ôm cậu bé vào lòng và cho cậu sự nương tựa và thoải mái về mặt tinh thần.
Nhưng trong đôi mắt cậu thiếu niên đó, tất cả những gì cậu có thể thấy là một cậu bé nhỏ nhắn xinh xắn vẫn đang run rẩy một chút vì sợ hãi đòi cậu ôm trong khi đôi mắt ướt đẫm và khuôn mặt đẫm lệ.
“…………”
Vừa định ôm lấy cậu bé, mọi thứ trước mắt đột nhiên tối sầm lại.

Sau đó anh cảm thấy mình được ôm chặt bởi cậu bé.

Với cơ thể ép chặt chẽ với nhau, nhiệt độ cơ thể của họ đi qua quần áo của họ.

Anh cảm thấy có một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vào lưng mình.
"Đừng sợ, không sao đâu."
Toàn thân được cậu thiếu niên trẻ tuổi ôm lấy và ngay cả lưng cũng được vỗ về an ủi, Thừa Chí Chu không nói gì đóng mở miệng.

Vẻ mặt anh hơi cứng đờ.
Điều này không đúng.

Anh không phải là người an ủi Bạch Nghiễm sao? Tại sao bây giờ nó lại bị đảo ngược ……
Nhưng những chàng trai trẻ đó có mùi rất thơm và vòng tay của cậu rất ấm áp.

Bị giữ như vậy, Thừa Chí Chu phải thừa nhận rằng anh thực sự cảm thấy tốt hơn.

Anh chỉ có thể vứt bỏ vẻ mặt làm cha đó của mình và ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của cậu bé.
Họ ôm nhau một lúc cho đến khi đột nhiên nghe thấy âm thanh lạ bên ngoài.

Chàng trai bảnh bao nhìn ra bên ngoài.


Cậu dường như không quan tâm đến nguồn phát ra âm thanh, nhưng vẫn nhẹ nhàng thả đứa trẻ ra và nói với giọng điệu rất nhẹ nhàng:
"Hãy đến đây, tôi sẽ đưa em ra ngoài."
Thừa Chí Chu không biết Chu Lẫm Nhiên còn ở bên ngoài không, trong lòng có chút do dự.

Cậu bé nhìn thấy điều này và nói với anh: “Đừng lo lắng, anh ấy không có ở đây.

Em sẽ không đụng độ anh ấy đâu.

"
Khi cậu nói xong câu này, cậu nhận thấy rằng cậu bé đang đi chân trần.

Vẫn còn một vài vết bầm tím trên làn da nhợt nhạt lộ ra của cậu bé và các đầu ngón tay vẫn còn dính máu.

Ngay lập tức, một lớp băng hình thành trong đôi mắt đen đó của cậu và cậu bắt đầu phóng ra một luồng khí sát thương.
Nhưng hành động của cậu vẫn nhẹ nhàng.

Thấy đứa trẻ không đi giày, cậu đưa tay ra sau đầu gối, bế cậu bé theo kiểu công chúa và rời khỏi phòng..