Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị​

Chương 30: 30: Cuối Cùng Cũng Qua Cửa






Tiếng bước chân lên lầu có chút nặng nề, từng bước chầm chậm, giẫm lên cầu thang gỗ khiến nó phát ra âm thanh kẽo kẹt, làm có cảm giác người đang đi lên là một lão nhân gia.
Tiếng bước chân một đường đi thẳng theo hướng cầu thang, dừng lại tầng một nơi Tiêu Lam đang đứng.
"Cộc cộc cộc!" tiếng gõ cửa phòng đầu tiên vang lên.
"Xin chào, ngài khỏe chứ, dịch vụ phòng đây."
Là giọng của ông chủ!
Nhưng Tiêu Lam lại có cảm giác đây không phải là ông chủ.
Chưa nói đến việc khách sạn mới xuất hiện này căn bản giống như chưa hoạt động.
Chỉ là trong mấy ngày cậu trọ lại ở khách sạn này, có thể thấy ông chủ là một người theo đạo phật, mặc kệ là khách hàng như thế nào, cậu cũng chưa từng thấy ông chủ cung cấp dịch vụ phòng cho bất cứ ai.
Hoạt động chính của ông chính là xem phim truyền hình ở quầy lễ tân cả ngày, ngay cả nhóm khách du lịch đến đập cửa tìm ông nói chuyện ông đều tỏ vẻ không muốn phản ứng, ông ta xem TV còn không kịp, căn bản không có lòng dạ nào để quan tâm lo lắng cho khách hàng này nọ.
Hơn nữa ông chủ của lục đạo suối nước nóng là một ông cụ có vóc dáng cao gầy, tuy rằng lớn tuổi, nhưng sức khỏe thân thể vẫn luôn không tồi, lúc đi đường cũng không có tiếng bước chân nặng nề như vậy.
Là ai? Cố Mặc, hay là một trong những "người" bị cô ta điều khiển?
Nghĩ dến đám quỷ ảnh cứng ngắc dày đặc, Tiêu Lam cảm thấy da đầu mình đều tê dại hết rồi.
Vậy mà lại có thể tiến vào nơi này được sao?
Bất quá cho dù là Cố Mặc hay là quỷ ảnh bị cô ta điều khiển, đã tiến vào nơi này rồi thì có lẽ vẫn không thể xuất quỷ nhập thần ra vào tự do giống như lúc trước được nữa, đối mặt với cửa phòng đóng chặt, cô ta thậm chí vẫn cần một khoảng thời gian để kiểm tra từng cái một.
Về phần vì cái gì lại lựa chọn đúng tầng của Tiêu Lam đang đứng, Tiêu Lam cũng không chắc lắm, có lẽ là có thể mơ hồ cảm nhận được hơi thở của cậu, cũng có thể do vận khí của cậu không tốt, dù sao khách sạn này ngoại trừ đại sảnh và nhà ăn, thì cũng chỉ còn hai tầng dành cho người ở.
Xác suất một tronng hai, cho dù là bị mù cũng có một nửa cơ hội để đoán trúng.
Nhưng mà đối với Cố Mặc thì có thể nói đây là may mắn, còn với Tiêu Lam thì lại chính là xui xẻo đến tận mạng.
Tuy rằng Tiêu Lam trước giờ vẫn không tin vào vận may của bản thân.
"Ông chủ" gõ cửa ba lần, bên trong cánh cửa không có người đáp lại.
Cậu im lặng lắng nghe, nhưng lại không nghe thấy động tĩnh khác thường nào, nhất thời cả hành lang đều yên tĩnh không một tiếng động.
Thời điểm Tiêu Lam đang cho rằng đây là cơ hội để cậu đổi cửa thì lại đột nhiên nghe thấy "Phanh --" một tiếng.
Đó là tiếng ván cửa bị lực mạnh va chạm, đập vào vách tường.
Ông chủ hư hư thực thực kia cứ như vậy mà dùng bạo lực để mở cửa phòng, sau đó tiếng bước chân vang lên, ông ta trực tiếp đi vào phòng!
Việc này khiến Tiêu Lam càng thêm khẳng định, cái người ngay cả chìa khóa còn không có kia tuyệt đối không phải là ông chủ.

Nếu ông chủ đối đãi với khách sạn của chính mình như vậy, ông ta còn không đau lòng đến chết sao.
Tiếng bước chân đi lòng vòng trong phòng vang lên một lúc, trong lúc đó còn kèm theo âm thanh sột soạt, như là có rất nhiều đồ vật đang bị đào bới, tựa hồ như ông ta đang tìm cái gì đó.
Một lúc sau, "Ông chủ" đi đến cánh cửa tiếp theo:
"Cộc cộc cộc!" tiếng đập cửa lại xuất hiện.
"Xin chào, ngài khỏe không, dịch vụ phòng đây."
Ông ta tựa như một cái máy bị sắp đặt sẵn trình tự từ trước vậy, bắt đầu lặp lại động tác lúc trước.
Thậm chí còn dùng bước đi hoàn toàn giống nhau, bất luận là tần suất gõ cửa hay ngữ khí khi nói chuyện cũng giống nhau như đúc, không có chút thay đổi.
Không ổn a..
Đáy lòng Tiêu Lam xuất hiện cảm giác đứng ngồi không yên.
Nếu cậu hiện tại đập cửa sổ nhảy ra, chắc chắn sẽ vừa vặn gặp đám người quỷ dị bên ngoài, một khi bị phát hiện thì chính là kết cục một thân một mình đấu lại tất cả đám quỷ ở đây.
Nhưng nếu cậu cứ đứng ở trong phòng, khoảng cách từ hành lang đến phòng này cũng không quá xa, dựa theo tốc độ gõ cửa của "ông chủ", căn bản không tốn quá nhiều thời gian để đến đây.
Một khi bị "ông chủ" phát hiện, vẫn là kết cục một thân một mình đấu lại tất cả quỷ ở đây.
Tưởng tượng hình ảnh khiến người ta run cả da đầu kia một chút, một đám sắc mặt cứng ngắc trắng bệch nhìn cậu bằng đôi mắt vô hồn, sau đó Cố Mặc bước đến trước mặt cậu nói rằng "Hoan nghênh cậu gia nhập cùng chúng tôi".
Tiêu Lam đau lòng muốn khóc, tôi thực sự không muốn gia nhập với mấy người, hạnh phúc giản dị chân thành của mấy người thật sự không cần chia sẻ với một kẻ nghèo khó như tôi đâu mà.
Làm sao bây giờ đây? Tiêu Lam điên cuồng suy nghĩ.
Thừa dịp lúc "ông chủ" tiến vào phòng khác để kiểm tra, mở cửa lén trốn đi?
Tựa hồ là một ý kiến không tồi, nhưng phải dựa trên điều kiện chỉ có một "người" ở ngoài, dù sao cho đến hiện tại Cố Mặc vẫn chưa hoàn toàn lộ diện, nếu chẳng may cô ta vẫn đứng ở trên hành lang, đợi cửa mở ra để chạy đến giết..

Hoặc là giờ phút này thực ra có rất nhiều "người" đang đứng ngoài hành lang, nhưng phát ra âm thanh chỉ có mình "ông chủ" mà thôi, đợi lúc Tiêu Lam vừa mở cửa liền lập tức đối mặt với nghi thức nhiệt liệt hoan nghênh bạn học mới của bọn họ.
Trong lúc nhất thời không thể nghĩ ra phương pháp giải quyết nào, Tiêu Lam cau mặt.
[Tiên sinh]
Chữ viết tao nhã rõ ràng đẹp đẽ của Lạc xuất hiện trên mặt tường.
Tiêu Lam quay đầu nhìn sang mèo đen với ánh mắt tò mò, con ngươi màu vàng của mèo đen nhìn cậu, ánh mắt kia như lóe lên ánh sáng của đá quý, bên trong không có lo âu, sợ hãi hoặc bất cứ cảm xúc dư thừa nào khác, vẫn là sự tĩnh lặng như trước.
Đột nhiên Tiêu Lam cảm thấy tâm tình mình có hơi dịu lại một chút, hiện tại cậu cũng không phải chiến đấu một mình.
Ở trong nguy hiểm có đồng đội kề bên, luôn làm cho người khác cảm thấy an tâm phần nào.
Lạc tiếp tục viết:
[Tôi có thể biến hóa thành bóng đen bao trùm lên ngài, có thể làm cho ngài không bị phát hiện]
[Nhưng cần ngài tạm thời giữ trạng thái bất động mới có thể hoạt động hiệu quả]
Lạc quả nhiên là đồng bọn thích hợp nhất để dựa dẫm vào mà!
Tinh thần Tiêu Lam phấn chấn hẳn lên, cậu vươn tay viết trước mặt mèo đen:
[Trăm sự nhờ anh]
Sau đó mèo đen trước mặt Tiêu Lam một lần nữa biến thành bóng mờ tối đen như mực, bóng mờ trong hình dạng đó không ngừng vặn vẹo, hơn nữa còn dần kéo dài ra.
Sau đó bóng đen từng chút từng chút khuếch tán, giống như một cái lá mỏng dần bao phủ lên toàn thân Tiêu Lam.
Cảm giác này có chút kì lạ, bóng đen hoàn toàn không sờ được, cho nên theo xúc giác mà nói thì cũng sẽ không làm cho người ta khó chịu, nhưng theo mắt thường thì lại thấy cả người Tiêu Lam tựa như được bao phủ trong một tấm vải mỏng màu đen.
"Cạch!"
"Cạch!"
"Cạch!"
Tiếng bước chân nặng nề càng ngày càng gần.
"Ông chủ" vẫn như lặp lại quy trình, ông ta gõ cửa – hỏi – lại gõ cửa.
Ông ta không buông tha cho bất cứ cửa phòng nào, chỉ cần sau ba lần gõ không có phản ứng, thì trong nháy mắt sẽ trực tiếp phá cửa mà vào.
Tiêu Lam hô hấp cực nhẹ, cố gắng đem những thứ mình di chuyển khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, thậm chí đem tấm màn kia cũng kéo lại như trước.
Cậu tận lực xóa bỏ mọi dấu vết mình từng để lại trong phòng, sau đó luôn duy trì tư thế đứng thẳng dựa vào tường, không nhúc nhích.
Vị trí mà Tiêu Lam đang đứng nhìn qua chỉ là một bức tường trắng, nhìn kiểu gì cũng là nơi không thể giấu đồ đạc được, nếu ai đó muốn tìm thứ gì thì nó sẽ thuộc về loại không bị dừng lại kiểm tra một cách kỹ càng.
Hiện tại cậu hy vọng có thể tránh được nguy cơ trước mắt, nhưng phải làm thế nào rời khỏi trò chơi thì cậu thực sự không có cách.
Truyền tống qua cửa của Thế giới Hàng Lâm đã bị Cố Mặc cắt ngang giữa chừng, cũng không biết vì sao Cố Mặc lại có sức mạnh đến như vậy, có chút không được ăn khớp cho lắm.
Cậu còn có cơ hội để rời đi không?
Hay chẳng lẽ phải đợi đến lượt người chơi tiếp theo xuất hiện mới được rời đi?
Cuối cùng tiếng bước chân nặng nề cũng tới trước cửa phòng Tiêu Lam.
"Cộc cộc cộc!"
"Xin chào, ngài khỏe không, dịch vụ phòng đây."
Cũng giống như mấy lần trước, "ông chủ" này không hề sợ phiền phức mà lặp lại mấy câu hỏi một cách máy móc.
Tiêu Lam thầm đếm số lần gõ cửa trong lòng, lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba.
Cậu vừa đếm tới "Ba".
Trong chớp mắt, "Rầm --" cánh cửa bị mở ra một cách thô bạo.
Người đi vào có dáng vẻ bên ngoài không khác biệt lắm so với ông chủ khách sạn, chính là thân thể cao gầy và bộ quần áo hằng ngày, thậm chí cả kiểu tóc cũng không sai biệt.
Nhưng ánh mắt ông ta lại lộ vẻ mờ mịt và chết lặng, sắc mặt trắng bệch, mỗi lần bước đi đều phát ra tiếng bước chân nặng nề, động tác tứ chi cũng có chút cứng ngắc cổ quái.
Chỉ cần mắt không có vấn đề thì đều có thể nhận ra ông ta cùng với ông chủ chân chính kia hoàn toàn không giống nhau.
Nhìn thấy "ông chủ" đã tiến vào, Tiêu Lam nhẹ nhàng ngừng hô hấp lại, đồng thời âm thầm cầu nguyện, hy vọng dối phương không có năng lực đặc thù về phương diện khứu giác.
"Ông chủ" chầm chậm đi vào phòng, tìm kiếm khắp xung quanh, ông ta cẩn thận mở từng ngăn tủ, xác nhận trong đó không có cất giấu người nào rồi mới rời mắt đi chỗ khác.
Ông ta thậm chí còn nằm úp sấp xuống kiểm tra dưới gầm trường.
Tựa hồ không phát hiện ra điều gì dị thường, "ông chủ" xoay người hướng về phía cửa phòng, dường như chuẩn bị rời đi.

Bỗng nhiên đầu của ông ta trực tiếp vặn ngược khỏi cổ, xoay ra phía sau mặc kệ giới hạn của cơ thể con người, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào bức màn.
Khách sạn này hết thảy đều là cùng một kiểu dáng, vị trí rèm cửa cũng y hệt nhau, mỗi một căn phòng đều như cùng một bản sao, không hề có chút khác biệt nào.
Nhưng bức màn này lại có chút không giống, nhưng điểm khác biệt đó rất nhỏ, khó có thể phán đoán.
"Ông chủ" dùng ánh mắt âm trầm nhìn bức màn một hồi lâu, nhưng không có hành động gì.
Một lúc sau, cơ thể "ông chủ" cũng xoay về hướng đó, cổ phát ra thanh âm "kẽo kẹt", sau khi điều chỉnh cơ thể lại ông ta mới bước về phía bức màn.
Mà giờ phút này, Tiêu Lam cũng chỉ cách bức màn có vài bước.
"Ông chủ" đến gần bức màn, đầu tiên đảo mắt nhìn quanh, ông ta cũng không phát hiện ra có gì không ổn.
Tiếp theo ông ta trực tiếp vươn tay, thô bạo giựt cả cái màn xuống, màn cửa yếu ớt bị ném trên mặt đất lộ ra cửa sổ trống không phía sau.
"Ông chủ" đến bên cửa sổ, mở toang cửa sổ ra, ông ta thò đầu ra ngoài nhìn thử, nhưng bên ngoài trừ cái đám đông như fan đang theo đuổi người nổi tiếng thì không có thu hoạch nào khác.
Cũng không có bóng dáng của Tiêu Lam.
Tựa hồ cảm thấy không thích hợp, ông ta lại nhìn xung quanh tấm màn thêm vài lần nữa, thậm chí còn có mấy lần lướt qua Tiêu Lam, đáng tiếc mặc kệ là dựa vào trực giác hay mắt thường thì khu vực kia vẫn trống không, không có chút vấn đề nào.
"Ông chủ" đứng tại chỗ một hồi lâu, tựa hồ đầu óc ông ta không thể xử lý được vấn đề phức tạp như vậy, một lúc sau mới bước từng bước nặng nề rời khỏi phòng.
Thân ảnh cứng ngắc của "ông chủ" hoàn toàn rời khỏi phòng, trả lại sự yên tĩnh vốn có.
Trong lòng Tiêu Lam đột nhiên có linh cảm không tốt.
Bởi vì tiếng bước chân chỉ bước tới cửa phòng rồi biến mất, không hề có dấu hiệu bước về phía trước, cũng không có tiếng gõ cửa ở phòng khác, điều này chứng minh --
Cái thứ giống ông chủ kia, vẫn còn đứng ở cửa!
Ngoài cửa không có bất kì âm thanh nào vang lên, Tiêu Lam cũng không nhúc nhích, hai bên không tiếng động mà giằng co với nhau.
Từng giây từng phút trôi qua, thời gian lết từng bước chậm chạp, áp lực tựa như bị 1000J đè nặng lên, không dám tiến về phía trước cũng không dám quay đầu lại.
Mỗi một phút đều bị dày vò, Tiêu Lam cố hết sức làm cho bản thân bình tĩnh lại, không để lộ ra sơ hở.
"Tí tách!"
"Tí tách!"
Tiếng nước nhiễu xuống đất vang lên, đánh vỡ sự yên tĩnh giữa hai bên đang giằng co.
Một chút nước thấm vào bên trong cửa.
Thấy thế trong lòng Tiêu Lam trầm xuống, là Cố Mặc.
Tình huống tệ nhất đã xảy ra.
Nước lấy tốc độ cực nhanh lan ra khắp trần nhà, nháy mắt liền chiếm nửa căn phòng, gắt gao che lại hướng cửa ra vào.
Giọng của một cô gái vang lên: "Cậu không giống như vậy, cậu nhất định có thể hiểu được tôi.."
"Thế giới bên ngoài đều là những thứ dơ bẩn.."
"Ở lại nơi này, chúng ta đều sẽ không bị tổn thương nữa.."
Đi kèm với âm thanh, thân ảnh trên trần nhà của Cố Mặc ngày càng rõ ràng, nếu nước chiếm hết căn phòng này, nơi này sẽ lại biến thành sân nhà của Cố Mặc, đến lúc đó tất cả che giấu từ nãy tới giờ đều không còn ý nghĩa gì nữa.
Tuy rằng Tiêu Lam có thể hiểu rằng Cố Mặc khi sống chưa từng gặp được điều gì tốt, lại bị giết chết thê thảm như vậy, cảm giác bị áp bức trong suốt cuộc đời cộng với sự oán hận tụ lại cùng một chỗ, làm cho cô đối với thế giới này không có chút cảm tình nào.
Lúc này lại xuất hiện một người đứng về phía cô, giúp cô khiến Cố Mặc cảm nhận được sự ấm áp, thế nên việc cô cảm thấy người kia đang bảo vệ mình cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Dù sao Cố Mặc từ đầu đến cuối đều xem Tiêu Lam là người tốt, nơi này là một nơi sạch sẽ, ước nguyện lúc đầu có lẽ cũng không phải là ác ý.
Nhưng mà..

Cố tiểu thư à, người chị cần chính là một bác sĩ tâm lý mới đúng nha..
Xét theo tình huống hiện tại, Tiêu Lam không có cách nào trốn được nữa.
Nếu không thể chống lại, vậy thì cứ đối mặt thuận theo đi.
Tiêu Lam quyết định sử dụng Nghịch Thời Ký, chọn mục tiêu hồi tưởng là kỹ năng của chính mình, thiết lập lại thời gian cold – down của kỹ năng.
Đồng thời trong lòng có chút đau xót, thao túng thời gian là một đạo cụ vô cùng lợi hại a, đảo ngược thời gian cũng không phải là mơ, vậy mà kết quả lại chỉ để dùng để khôi phục lại kỹ năng, quả thực..


phá sản.
[Tôi có thể đưa ngài rời đi, phiền ngài cho tôi một chút thời gian]
Chữ viết của Lạc xuất hiện giữa không trung.
Tiêu Lam: "Năm phút có đủ không?"
[Vậy là đủ rồi, tiên sinh]
Nghe thấy âm thanh, thân ảnh Cố Mặc trên trần nhà bất thình lình ngẩng đầu, hướng tới nơi phát ra tiếng của Tiêu Lam.
"Đừng hòng đi!" cơ thể đã thành hình hơn một nửa của Cố Mặc từ trên trần nhà phóng xuống, nhanh như chớp hướng về phía Tiêu Lam.
Xung quanh Tiêu Lam được bao bọc bởi một cỗ lực đen tuyền mạnh mẽ hơn bất cứ thứ gì trước đây, cương quyết chiếm lấy không gian bên người cậu, đem đống nước đang muốn xâm nhập cản lại bên ngoài.
Công kích của Cố Mặc bị một bức tường vô hình ngăn cản.
Bóng đen dày đặc ngăn trở công kích của Cố Mặc, vừa ra sức xé rách vách tường ngăn cách thế giới này.
Cùng một lúc tiêu hao hai bên, màu sắc của bóng đen dần trở nên nhạt hơn, tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, chứng tỏ hành động như vậy là một gánh nặng rất lớn đối với Lạc.
Tiêu Lam mở kỹ năng:
[Tên: Nghèo đói không thể hạn chế trí tưởng tượng của tôi]
[Năng lực: Công kích linh thể]
[Thời gian còn lại: 00: 04: 59]
Cuối cùng Cố Mặc cũng đánh vỡ trở ngại trước mặt, vươn tay chụp lấy Tiêu Lam.
Lại không ngờ rằng người trước mặt có thể tránh được công kích của cô, đồng thời còn đá một cước cực mạnh về phía này, làm cho Cố Mặc phải ra sức lùi về phía sau.
Cố Mặc cảm thấy khiếp sợ, thân thể của quỷ hư vô mờ mịt, mấy đòn tấn công vật lý căn bản không có khả năng chạm trúng cô, người này làm sao có thể.
Tiêu Lam một bên cảm thán, Cố Mặc không hổ danh là Boss, đừng nhìn tới dáng vẻ tiểu thư, mạnh dạn đoán so với xi – măng còn cứng hơn.
Lúc này "ông chủ" thấy tình thế không ổn, cũng nhân cơ hội công kích Tiêu Lam.
Đáng tiếc thân thể ông ta so với Cố Mặc còn yếu hơn nhiều lắm, trực tiếp bị Tiêu Lam đánh bay thẳng lên tường, đầu đập vào đó nhất thời không lấy ra được.
Đánh nhau mấy lần, Tiêu Lam đều có thể né tránh hay thậm chí là phản công lại Cố Mặc, kéo dài không ít thời gian, điều này làm cho Cố Mặc càng lúc càng thiếu kiên nhẫn.
Cố Mặc vứt bỏ mấy đòn công kích bình thường, ánh mắt của cô ta chuyển sang màu đỏ đậm, móng tay dài ra, trên người cũng bắt đầu tràn ngập màu trắng của sương mù.
Sương mù ngày càng nhiều, dưới động tác của Cố Mặc biến thành một bàn tay to lớn bằng căn phòng, hướng thẳng về phía Tiêu Lam.
Xem cậu lúc này còn trốn được chỗ nào.
Đúng lúc này Lạc cuối cùng cũng thành công mở một lỗ hổng ở thế giới này, bóng đen đột nhiên thoát ra, bao vây lấy Tiêu Lam, đem cậu đi ra ngoài theo lỗ hổng đó.
Tục ngữ nói không có sai, nếu thượng đế đóng cánh cửa trước mặt ngươi lại, vậy thì đập bể cánh cửa đó đi.
Cố Mặc bắt đầu dùng mọi biện pháp cào cấu khoảng không, Tiêu Lam rơi vào bóng đêm vô tận.
"Cậu sẽ phải hối hận! Nơi này mới là thiên đường chân chính!" Cố Mặc đứng tại cái khe nhanh chóng khép lại kia, nói với Tiêu Lam.
"Trốn tránh, vĩnh viễn sẽ không đến được thiên đường." Tiêu Lam nhìn cô, nghiêm túc nói.
Lại đi qua cửa sau đó vào thế giới bóng đêm.
Tiêu Lam trước tiên gọi tên Lạc, nhưng lại không nghe thấy hồi âm.

Cậu ở trong bóng tối đợi một hồi lâu, vẫn như cũ không có chút động tĩnh nào, chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi trước.
Trở lại phòng, Tiêu Lam xuất hiện tại nơi cậu ở trước khi tiến vào trò chơi, trong phòng là một khoảng tối đen, ngoài cửa sổ còn có ánh đè neon chiếu vào, nói lên sự ồn ào náo nhiệt của ban đêm.
Cậu quay đầu tìm khắp phòng, hoàn toàn không thấy bóng dáng của mèo đen.
Đột nhiên cảm thấy được sự trống trãi của căn phòng.
"Lạc?"
Không có tiếng đáp lại.
"Lạc, anh ở đâu?"
Vẫn như cũ không có tiếng đáp lại.
Tiêu Lam nhăn mày, cưỡng chế mở ra bức tường ngăn cản thế giới, Lạc rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?
Đột nhiên trên trần nhà truyền đến âm thanh sàn sạt, vừa mới trải qua công kích bất ngờ từ trần nhà của Cố Mặc, hiện tại Tiêu Lam thần kinh có chút nhạy cảm, cậu theo bản năng né sang một bên, bất quá phòng cũng chỉ lớn có bấy nhiêu, cũng không né được bao xa.
Ngẩng đầu, phát hiện một bóng đen sâu thẩm trên trần nhà, cắn nuốt mọi ánh đèn neon xung quanh, một chút ánh sáng cũng không thoát được.
Bên trong tựa hồ có vật gì đó đang giãy dụa, lâu lâu lộ ra một chút màu trắng.
Bóng mờ chui ra, từ bên trong khó khăn xuất hiện một cái đầu người, nói là đầu người cũng có hơi miễn cưỡng, bởi vì hơn phân nửa khuôn mặt đều bị màu đen bao phủ, chỉ lộ ra cái cằm duyên dáng, hơn nữa tựa hồ còn mang theo ý cười.
Tiêu Lam cảm thấy mình thật may mắn khi không phải chứng kiến cảnh này khi tỉnh lại lúc nửa đêm, lỡ mà đái dầm thì có hơi phiền toái nha.
"Khụ..


tiên..

sinh.."
Nửa dầu người kia mở miệng, là giọng của Lạc, nghe có chút trì trệ, giống như một đĩa nhạc cũ.
"Anh sao rồi?" dáng vẻ này thoạt nhìn không ổn chút nào, Tiêu Lam có chút lo lắng.
"Tôi phải..

tìm kiếm..

một chút tư liệu..

một lần nữa..

chế tác thân thể..

lại..

tạm thời rời khỏi ngài." Mỗi âm tiết Lạc phát ra đều có vẻ vô cùng khó khăn.
"Anh không có vấn đề gì chứ? Cần tôi giúp không?"
"Ha ha..

không cần..

trò chơi tiếp theo..

tôi sẽ đến cùng ngài..

gặp mặt.."
"Anh có thể tìm được tôi?"
"Chỉ cần còn phong thư..

một bản thể của tôi..

chỉ cần ngài..

không vứt bỏ nó..

tôi vĩnh viễn đều có thể..

tìm được ngài."
Nói xong bóng đen trên trần nhà không biết đã đi đến nơi nào, chậm rãi biến mất.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lạc: Tiên sinh, tôi sẽ lập tức có hình thể con người!
Tiêu Lam (đưa cây búa qua) : Đến, chúng ta cùng nhau đập phá nơi này a.
Lạc:..

.