Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị​

Chương 167: 167: Chương 165





Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).

Lạc vẫn luôn dùng cái loại ánh mắt quỷ dị này nhìn chằm chằm Tiêu Lam một hồi lâu.
Nhìn chằm chằm đến Tiêu Lam cũng cảm thấy như hắn bị thứ gì bám vào người, gần như phải bắt đầu suy xét liệu có nên cho hắn một gậy xem có thể đánh hắn về lại bình thường được hay không.
Còn may, Lạc trước khi Tiêu Lam hành động đã khôi phục lại nụ cười như thường lui tới.
Hắn hướng về Tiêu Lam triển lãm ra trung tâm màu đen: "Tiên sinh, nhận lấy nó đi."
Tiêu Lam nhìn trung tâm này.
Đây là một bộ phận với Lạc mà nói rất quan trọng, tuy rằng nhìn như là một nhánh xương cốt, nhưng rõ ràng là không thể dùng để nấu canh.
Nếu đeo, nhìn cái trình độ bén nhọn này, cậu lại có phần lo lắng thân thể yếu ớt của mình gánh không nổi, không cẩn thận bị đâm một cái lạnh thấu tim.
Vẫn nên thu hồi lại tìm một chỗ bảo tồn kĩ lưỡng đi.
Tựa hồ phát hiện Tiêu Lam nghi ngờ, Lạc nói: "Tuy rằng sức mạnh trong đó đã bị tiêu hao hơn một nửa, nhưng vẫn có thể đem nó làm nguyên liệu cường hóa, dung nhập vào đạo cụ."
Tiêu Lam hỏi: "Sẽ có hiệu quả gì?"
Lạc nghĩ nghĩ, vẫn là ăn ngay nói thật: "Không rõ ràng lắm, rốt cuộc trước kia chưa từng có người nào nếm thử qua, nhưng hẳn là sẽ làm đạo cụ tăng lên rất lớn, dù sao đây là một bộ phận nguyên bản thuộc về người sáng tạo Thế Giới Hàng Lâm mà."
Hắn biết rõ, đối với loại con trai ngoài cong trong thẳng như Tiêu Lam mà nói, thực dụng mới là món quà phù hợp với tâm ý của đối phương nhất.
Nếu không, dẫu đồ vật có hoa lệ, Tiêu Lam cũng chỉ biết lấy cái hộp đặt vào trong.
Ánh mắt Tiêu Lam sáng ngời, tuy rằng hiệu quả không rõ, nhưng chắc tuyệt đối sẽ không bị lỗi.
Một đao 99999, cầm Thần Khí trong tay không phải mơ rồi.
Lạc dò hỏi: "Muốn đem nó dung hợp cùng thứ gì?"
Tiêu Lam lấy 【 Xương của Dalit 】ra, đây là vũ khí mạnh nhất trước mắt của cậu, hơn nữa đã làm bạn cậu trải qua rất nhiều trận chiến đấu, đã dùng đến vô cùng thuận tay, nếu nó có thể đạt được tăng mạnh, vậy là tốt nhất.
Lạc đem trung tâm trong tay chồng lên trên 【 Xương của Dalit 】.
Trung tâm nhìn qua vừa cứng rắn lại sắc bén lập tức biến thành một mảnh sương đen, sương đen bao vây lấy gậy xương màu trắng phía dưới, tựa hồ còn đang không ngừng dung nhập vào trong đó.
Một lát sau, 【 Xương của Dalit 】 biến thành --
Một cây gậy bằng xương màu đen.
Vẫn là ngoại hình giống cái cán chổi, cũng không có nhiều ra bề ngoài đặc thù ngầu lòi gì mà Thần Khí nên có.
Tiêu Lam hoài nghi hoặc nhìn về phía thuyết minh【 Xương của Dalit 】:
【 Tên: Xương Kẻ Bội Nghịch 】
【 Năng lực: Không biết 】
【 Hình thái: Không biết 】
【 Thuyết minh: Không biết 】
Hay lắm, biến thành một sản phẩm ba không rồi.
Tiêu Lam: "......"
Thần Khí đã nói đâu?
【 Xương Kẻ Bội Nghịch 】 tựa hồ đạt thành một loại cân bằng vi diệu giữa Thần Khí và sản phẩm ba không, chẳng lẽ đây là đạo Thần Khí của người nghèo sao?
Có điều, đây hẳn là không phải đạo cụ giả thiết trong nguyên bản Thế Giới Hàng Lâm, biểu hiện ra "không biết" cũng là chuyện rất bình thường.
Xem ra, sau này còn cần tiêu tốn một ít thời gian đi sờ so.ạng năng lực của nó.

Tiêu Lam thử chuyển 【 Xương Kẻ Bội Nghịch 】 đến hình thái khác.
Nháy mắt, một thanh đao xương màu đen lạnh lẽo liền xuất hiện trong tay cậu.
Cậu thử vung đao về phía vách tường, cơ hồ không phí sức lực gì, một vết đao ngân vừa dài vừa sâu cũng đã xuất hiện trên vách tường đã được tấm thép gia cố, hơn nữa toàn bộ quá trình im hơi lặng tiếng, lề cắt cũng bóng loáng bằng phẳng đến phảng phất như đã được mài giũa qua.
Tiêu Lam nhịn không được "Shhh" một tiếng, uy lực này có hơi bá đạo nha.
Trên【 Xương Kẻ Bội Nghịch 】 tựa hồ mang theo năng lực cắn nuốt của Lạc, làm lực phá hoại trên lưỡi đao tăng lên gấp bội, thậm chí vượt qua ngọn lửa Dalit nguyên bản.
Tiêu Lam cảm khái: "Lợi hại."
Lạc mỉm cười nói: "Đây là vinh hạnh của tôi."
Còn may, không làm hư vũ khí của tiên sinh, Lạc nhẹ nhàng thở phào.
Nhìn bộ dáng tiên sinh có vẻ rất vừa lòng, trung tâm này cũng coi như là phát huy hết tác dụng của nó đi.
Hắn trộm cảm giác một chút phía sau lưng của mình, hiện giờ lỗ thủng to đó từ bề ngoài đã nhìn không thấy nữa.
Lúc này, Lạc mới đem lực chú ý đặt ở Mũ Miện Đêm Tối nằm dưới sàn nhà không biết bao lâu gần đó.
Hắn hướng tới mũ miện đi qua, duỗi tay cầm lấy nó từ dưới đất lên.
Mũ miện không có chút phản kháng nào, phảng phất như nó chỉ là một vật phẩm.
Ngay một khắc đầu ngón tay Lạc chạm đến viên đá quý màu đen ở giữa mũ miện kia, đột biến bỗng phát sinh.
Một luồng bóng đen bỗng nhiên lao ra từ viên đá đen, hóa thành lưỡi dao sắc bén đánh úp đến Lạc.
Nếu như bị đánh trúng, có khả năng toàn bộ đầu cũng sẽ bị đánh nát.
Lạc lại mỉm cười lên, thân ảnh chợt lóe liền biến mất tại chỗ.
Vô số lưỡi dao sắc bén vồ hụt, ăn mòn lên vách tường cách đó không xa ra một cái lỗ lớn, có thể thấy rõ ràng thẳng ra hành lang bên ngoài.
Lạc lại lần nữa nhặt lên mũ miện rơi xuống đất: "Xem ra ngươi có vẻ thông minh hơn các mảnh nhỏ khác một chút, thậm chí còn thao túng trung tâm đến bảo vệ chính mình, nhưng thật sự lại không có lực công kích gì."
Sương đen quay cuồng trên đá quý mũ miện, một bộ không cam lòng mười phần, nhưng lại khó có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay Lạc.
Theo sương đen bị sức mạnh của Lạc cắn nuốt, Mũ Miện Đêm Tối cũng mất đi bộ dáng rực rỡ lấp lánh trước đó.
Tất cả đá quý đều dần dần trở nên rách nát, còn mất đi ánh sáng, phần kim loại cũng trở nên gồ ghề lồi lõm, tràn ngập dấu vết năm tháng.
Một tia sức mạnh cuối cùng bị cắn nuốt mất, toàn bộ Mũ Miện Đêm Tối phát ra một tiếng giòn vang "răng rắc", trực tiếp vỡ vụn ra, biến thành mảnh nhỏ đầy đất.
Lạc nhắm mắt lại, cảm thụ được bộ phận sức mạnh mới trở về, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
Nhìn bộ dáng của Lạc, Tiêu Lam thật ra một chút cũng chẳng lo lắng.
Bạn xem, anh cười vui vẻ biết bao nhiêu kìa.
- -
Giải quyết xong mục đích quan trọng nhất khi tiến vào màn chơi này, hai người lén lút rời khỏi khu vực kho hàng.
Vì lẫn lộn quỹ đạo hành động của mình, bọn họ còn đi lên quán bar của du thuyền uống xoàng một chút, sau đó mới không nhanh không chậm mà trở về phòng.
Thuận tiện tế trời luôn quyền trượng mới mua trên hội đấu giá trước đó, thu hoạch 5000 vạn giá trị bần cùng.

Thật là một ngày muôn màu muôn vẻ.
Sáng sớm hôm sau thức dậy, Tiêu Lam liền cảm giác được bầu không khí trên tàu không đúng lắm.
Giờ ăn sáng, các du khách trong nhà hàng nhìn qua đều có chút tâm thần không yên.
Hỏi thăm một chút mới biết được, tối hôm qua đã xảy ra vụ án giết người, có một vị khách bị ám sát tại ban công trong phòng của mình, phòng khóa trái từ bên trong, hung thủ lại chưa tìm được.
Đây là ngày thứ ba du thuyền xuất phát, cũng là ngày thứ ba các người chơi tiến vào trò chơi.

Thời gian hai ngày vừa qua cũng đủ cho không ít người thăm dò nhiệm vụ mục tiêu và chi nhánh của mình.
Cho nên đến tối hôm qua, đại khái đã có người kìm nén không được, ra tay.
Đáng tiếc, nhiệm vụ chi nhánh của Tiêu Lam cũng cần cha xứ Michael, việc này làm cậu không thể hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính của mình trước.
Tiêu Lam hỏi Lạc: "Nhiệm vụ của anh không hoàn thành sẽ thế nào?"
Lạc suy nghĩ: "Tuy rằng lúc tôi tiến vào trò chơi sẽ bị phân biệt là người chơi, cũng đạt được thân phận và nhiệm vụ, nhưng nếu tôi không hoàn thành thì Thế Giới Hàng Lâm chắc cũng không thể trừng phạt tôi.

Hơn nữa, tôi là cùng em rời khỏi trò chơi, chỉ cần nhiệm vụ của em có thể hoàn thành là được rồi."
Ăn xong cơm sáng, có một hành khách lôi kéo Lạc hàn huyên lên, tựa hồ là muốn lân la làm quen với phú hào.
Lạc mỉm cười ứng phó anh ta.
Tiêu Lam thì lại đến sân thượng hóng gió trước một bước.
Gió biển sáng sớm hỗn loạn hơi nước biển ẩm ướt, thổi đến con người rất thoải mái.
Đột nhiên, Tiêu Lam cảm giác được phía sau mình truyền đến một luồng sát ý, cậu dùng dư quang nhìn lại thì không nhìn thấy bóng dáng của bất luận kẻ nào.
Nhưng ẩn thân hoặc là giấu kín đều là thủ đoạn thuần thục của người chơi, nhìn không thấy cũng không có nghĩa là an toàn.
Tiêu Lam giả vờ như không phát hiện, lại tùy thời chuẩn bị lấy【 Xương Kẻ Bội Nghịch 】ra.
Đúng lúc này, Lạc kết thúc cuộc hàn huyên nhàm chán đã đi tới, thời điểm tiếng bước chân tới gần, luồng sát ý không tên kia liền biến mất.
Lạc phát hiện Tiêu Lam đang đề phòng: "Tiên sinh, phát sinh chuyện gì?"
Tiêu Lam nhìn về phương hướng sát ý truyền đến: "Đại khái lại là cái loại người thích xuống tay với người chơi lạc một mình đi, nhìn thấy có người tới thì từ bỏ rồi."
Cả đám điên này cũng đã bắt đầu săn thú, xem ra an ổn ngắn ngủi trên tàu phỏng chừng rất khó bảo trì tiếp nữa.
- -
Đến buổi tối, bọn họ đi về nơi cử hành nghi thức ban cho mà cha xứ Michael đã lộ ra.
Đây là một sân khấu kịch có diện tích rất lớn.
Sân khấu bố trí khá hoa lệ, ngay cả thính phòng đều chia ra ba tầng, ánh đèn sân khấu bố trí cũng cực kỳ xinh đẹp, nếu ở chỗ này biểu diễn, hiệu quả nhất định vô cùng tốt.
Đáng tiếc, hiện tại toàn bộ sân khấu đã đóng cửa, bên trong không có bất luận diễn viên nào, chỉ có Lạc và Tiêu Lam lặng lẽ lẻn vào xem nghi thức sắp được cử hành.
Bọn họ tìm một căn phòng ẩn nấp trên lầu hai sân khấu, chờ đợi cha xứ Michael và Carlos đến.
Một lát sau, thân ảnh cha xứ Michael xuất hiện trong sân khấu.
Ông ta lẻ loi một mình, ở trên sân khấu dùng một loại bột phấn màu đỏ bắt đầu vẽ pháp trận.
Cũng không biết đây là cái tà giáo gà rừng gì, nhìn qua một bộ như nhân thủ không đủ, cũng chẳng nhìn thấy ai ngoài ông ta lên sân khấu.
Chờ tới thời điểm sắp 12 giờ, Carlos quang minh chính đại tiến vào từ cửa chính sân khấu.
Một chút ý tứ cần phải khiêm tốn khi làm chuyện xấu cũng không có.
Phía sau lão còn đi theo một loạt vệ sĩ áo đen phong cách đến cực điểm, trên tay đều ghìm súng, một bộ cực kỳ không dễ chọc.
Giữa bọn vệ sĩ là một thiếu niên đang hôn mê, thoạt nhìn đại khái khoảng mười bốn lăm tuổi.
Đây hẳn chính là thế phẩm theo như lời bọn chúng.
Những người này vậy mà dùng người sống hiến tế sao?!

Cha xứ Michael nhìn thấy Carlos kéo theo nguyên băng, đôi mắt cũng trợn tròn: "Từ từ......!Ngài Carlos, này không giống chúng ta đã nói chuyện trước đó, tôi không nói có thể cho nhiều người như vậy tham dự nghi thức."
Carlos thản nhiên mà ngồi ở hàng ghế khán giả đầu tiên: "Vậy, bây giờ tôi dò hỏi một chút ý kiến của ông, có thể chứ?"
Nói rồi, bọn vệ sĩ xung quanh lão lại dùng họng súng tối om nhắm ngay cha xứ Michael lần nữa.
Biểu đạt quan tâm và thăm hỏi cho mối quan hệ thân thiết hữu hảo giữa hai bên.
Cái gọi là trước lạ sau quen, cha xứ Michael lần này tuy rằng cũng hoảng, nhưng đã có tiến bộ rất lớn: "Được......!được rồi, nhưng tôi muốn xác định trước một chút, lúc ngài lại đây không có khiến cho người nào chú ý đấy chứ?"
Carlos nói: "Đương nhiên không có, khu vực quanh một tầng này tôi đã quét sạch toàn bộ, loại việc nhỏ này với tôi mà nói rất dễ dàng, ông có thể tin tưởng tôi nhiều hơn một chút."
Lúc này cha xứ Michael mới nhẹ nhàng thở ra.
Ông ta đi lên trên sân khấu: "Pháp trận mà nghi thức yêu cầu tôi đã chuẩn bị rồi, kế tiếp chỉ cần đem tế phẩm đặt ở giữa pháp trận, sau đó tôi sẽ đem nước suối của thần cho ngài, rất nhanh là nghi thức có thể hoàn thành."
"Nhưng vì bảo đảm nghi thức tiến hành bình thường, vệ sĩ của ngài cũng không thể ở quá gần."
Nghe vậy, Carlos hơi nhướng lông mày lên, nhưng lão cũng không nói cái gì, chỉ là giơ tay vẫy một chút.
Bọn vệ sĩ áo đen liền thống nhất mà lui về phía sau, đứng ở vị trí cách sân khấu mấy mét.
Nhưng bọn chúng cũng vây quanh lại toàn bộ sân khấu, một khi có biến cố gì là sẽ lập tức áp dụng hành động ngay.
Chỉ có một vệ sĩ áo đen quần áo có chút khác với những người khác, dưới ý bảo của Carlos đặt vị thiếu niên bị coi như tế phẩm kia lên sân khấu, lại đặt vào chỗ cha xứ Michael chỉ đạo, sau đó nhanh chóng rời khỏi sân khấu.
Thấy hết thảy đã ổn thoả, Carlos lúc này mới chậm rãi đứng dậy, đi lên sân khấu.
Cha xứ Michael nâng ra một cái hộp màu đen, từ giữa lấy ra một ống thuốc tiêm: "Đây là nước suối của thần."
Tiêu Lam không nghĩ tới, nước suối của thần thế mà lại....!theo kịp thời đại như vậy.
Cậu còn tưởng rằng sẽ dùng cái ly hoa lệ gì đó đựng nước suối không đó, không nghĩ tới thế mà có cảm giác đóng gói khoa học kỹ thuật như vậy.
Carlos cũng rõ ràng có nghi vấn như cậu: "Đây là......!nước suối của thần?"
Cha xứ Michael cười theo giải thích nói: "Trải qua chúng tôi nghiên cứu và điều tra, trực tiếp dùng hiệu quả hấp thu không tốt bằng tiêm vào, đương nhiên nếu ngài Carlos không thích tiêm vào, tôi cũng có thể tìm một cái ly cho ngài."
Carlos nhíu nhíu mày: "Thôi, cứ như vậy đi, nếu tiêm vào hiệu quả càng tốt thì tiêm vào đi."
Dù sao bất luận là uống hay là tiêm, đều là cùng một thứ thôi.
Vệ sĩ áo đen vừa rồi mang tế phẩm lên đài tựa hồ muốn nói gì đó.
Rốt cuộc thứ này nghe lên vô cùng không an toàn, quỷ mới biết là thứ sản phẩm ba không gì.
Nhưng xem ông chủ nhà mình cũng đã đánh nhịp, hắn ta cũng không dám nói ra lời nào ngỗ nghịch ý kiến đối phương.
Hắn ta biết rõ phiền não và sợ hãi của Carlos đối với già cả, cùng khát vọng đối với vĩnh sinh và thanh xuân.
Hơn nữa, nơi này là trên biển rộng, biến mất một gia hỏa không nghe lời rất dễ dàng.
Giữa an nguy của ông chủ và mạng nhỏ của mình, hắn ta quyết đoán mà xìu.
Carlos dưới ý bảo của cha xứ Michael xăn tay áo lên, ghét bỏ mà nhìn đối phương dùng thủ pháp thô ráp tiêm nước suối của thần vào cho mình.

Sau khi tiêm xong, Carlos sửa sang lại tay áo hỏi: "Sau đó thì sao? Tôi cần làm cái gì?"
Cha xứ Michael cười: "Không, ngươi không cần làm gì."
Sắc mặt Carlos trầm xuống dưới, mang theo lãnh khốc hàng năm ở trong biển máu xông ra: "Ông đây là có ý gì?"
Cha xứ Michael lại cười mà không nói.
Carlos đang chuẩn bị gọi bọn vệ sĩ của mình, tay lão nâng lên lại bỗng nhiên run rẩy.
Tiếp theo, cả người lão giống như bị điện giật, toàn thân đều bắt đầu run giật không gián đoạn.
"Ngươi --" Carlos phẫn nộ rít gào còn chưa kịp ra khỏi miệng, một đầu lưỡi thật lớn không giống của con người cũng đã bắn ra từ khoang miệng lão, cản trở lời kế tiếp lão muốn nói.
Tiếp theo, thân thể lão bắt đầu biến đổi lớn.
Thân thể vốn già nua nhưng vẫn cứ đĩnh bạt trở nên cơ bắp gồ lên, so với bọn vệ sĩ thanh niên trai tráng chính trực còn cường tráng hơn.
Làn da già cả lỏng lẻo cũng bắt đầu khôi phục co dãn, tựa hồ thanh xuân sắp trở lại trên người lão.
Nhưng biến hóa như vậy không hề ngừng lại, cơ bắp điên cuồng mà tăng trưởng, rất nhanh liền vượt qua trình độ vốn có của con người.
Xuyên thấu qua làn da, có thể nhìn đến cơ bắp mấp máy như có sinh mệnh.

"A --" Carlos chỉ có thể phát ra tiếng rít gào phẫn nộ, lại bị đầu lưỡi to đùng ngăn cản, không thể nói ra bất luận từ ngữ hoàn chỉnh gì.
Trong thời gian cực ngắn, thân hình Carlos đã bành trướng đến nông nỗi không giống nhân loại.
Cơ thể lão cao bằng hai ba người, cơ bắp vẫn luôn mọc thêm toạc nứt làn da, trên người lão hợp thành vô số bướu thịt, thậm chí còn có rất nhiều thứ trông như xúc tua vươn ra từ làn da lão.
Vô số khuôn mặt xuất hiện trên thân thể Carlos.
Đó đều là mặt của lão, có thời trẻ con tràn ngập đàn hồi, có khi thiếu niên hình dáng còn non nớt, có khi thanh niên khí phách hăng hái, có khi trung niên hình dáng khắc sâu, cũng có già cả khô héo như mặt lão trước đó.
Nhưng bất biến chính là, trên tất cả những khuôn mặt đó đều là biểu cảm điên cuồng mà lại thống khổ.
Lúc này, cha xứ Michael nhìn Carlos biến hóa, điên cuồng cười ha hả: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, phàm nhân hèn mọn, còn mơ xa cầu quyền lợi vĩnh sinh!!!"
Carlos phẫn nộ mà dùng bàn tay đã trở nên rất lớn chụp qua.
Cha xứ Michael lại dùng tốc độ không xứng với thân thể to mọng của mình nhanh chóng né tránh một kích này.
Thấy thế, bọn vệ sĩ áo đen xung quanh đồng thời khai cò súng với cha xứ Michael.
Một loạt tiếng súng cuồng loạn vang lên, vô số viên đạn trút xuống người cha xứ Michael.
Khói thuốc súng qua đi, dưới mặt đất lại không có một vết máu nào.
Viên đạn đánh vỡ quần áo và lớp da người bề ngoài của cha xứ Michael, lộ ra vảy màu đỏ bên dưới.
Bởi vì lớp vảy màu đỏ cách trở, những viên đạn này hoàn toàn không thể tác động đến ông ta.
"Ngươi rốt cuộc là thứ gì?" Vệ sĩ áo đen cầm hỏi.
Cha xứ Michael lại không trả lời, hai chân ông ta nhún lên, bỗng nhiên nhào về trước một cái, trực tiếp bắt được đầu người này.
Sau đó trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, trên mặt mang theo nụ cười hưng phấn, dùng sức bóp lấy.
Đầu vệ sĩ áo đen, cứ như vậy bạo liệt vỡ nát trong tay ông ta.
Đỏ trắng vẩy tung khắp nơi, bắn vào không ít người.
Người khác thấy thế, rõ ràng đây không phải quái vật mà chính mình có thể đối phó được, sôi nổi không muốn sống chạy ra phía ngoài.
Lúc này, bọn họ đã không màng ông chủ của mình.

Công việc có thể tìm lại, nhưng mạng nhỏ chỉ có một cái.
Huống chi ông chủ nhìn qua hình như cũng lạnh rồi.
Tạm biệt nha ông chủ, bọn tôi sẽ vĩnh viễn hoài niệm con số thẻ ngân hàng ông đã tăng thêm cho bọn tôi.
Cảm tình giữa ông chủ và nhân viên trên nhân thế này, đại để đều là plastic như thế này đây.
Nhìn thấy bọn vệ sĩ áo đen chạy trốn, cha xứ Michael cũng không có ý định truy kích.
Tựa hồ trong mắt ông ta, bọn người kia đều không quan trọng.
Ông ta tùy ý mà lắc lắc dơ bẩn dính trên tay, vượt qua thi thể không đầu dưới đất, đi về phía Carlos còn đang không ngừng biến hóa.
Cha xứ Michael vươn đầu lưỡi phân nhánh, viễ này làm cho ông ta phát âm có chút chậm chạp không rõ ràng: "Ngài Carlos......!thật ra......!ngươi mới là tế phẩm đó, ha ha ha ha......"
Tác giả có lời muốn nói:
Nghĩ đến một tiểu kịch trường:
Lạc: Ta đã là người đàn ông có trái tim kép, sau khi thăng cấp sửa chữa xong, bất luận là pha trà mua đồ ăn hay là nấu cơm, toàn bộ đều không nói chơi.
Chúa tể: Odoudou ngu ngốc của ta à*, ngươi lại cho bỏ thêm công năng kỳ quái gì cho mình rồi?
Lạc: Đây là công năng mà cẩu độc thân không cần.
Chúa tể: Cút.
*Câu thoại kinh điển trong manga/anime Naruto của nhân vật Itachi nói với em trai mình.

Má ơi phải tìm bản gốc search mới hiểu 2 ổng nói gì 囧
Hết chương 165..