Chương 152
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Tiêu Lam đang chuẩn bị nói chuyện.
Bỗng nhiên, Lạc vươn tay sờ lên gương mặt cậu.
Tuy rằng cách lớp bao tay, lại vẫn có thể cảm giác được đầu ngón tay Lạc hơi nóng, đầu ngón tay xẹt qua trên mặt, mang theo một trận ngưa ngứa.
Lạc nhẹ giọng nói: “Cậu bị thương.
”
Nhìn gương mặt đối phương để sát vào, lời Tiêu Lam định nói nháy mắt giống như số tiền còn lại trong túi vào cuối tháng, tìm không ra.
Lúc này Tiêu Lam mới hồi tưởng lại, trên má mình hình như có một vết thương trước đó trong câu chuyện của tiểu thư B, bởi vì tránh né sợi tơ nên đã bị thương.
Bởi vì chỉ là một vết nhỏ mà thôi, cậu cũng chẳng để ý cho lắm.
Một lát sau, Lạc mới thu hồi tay, trong giọng nói có phần tiếc nuối: “Đáng tiếc, hiện tại tôi chỉ có thể làm được đến loại trình độ này.
”
Tiêu Lam duỗi tay sờ một cái, quả nhiên miệng vết thương kia đã khép lại hơn phân nửa, chỉ để lại một chút xước nhợt nhạt.
Cậu có chút ngạc nhiên mà nhìn về phía Lạc, tiểu đồng bọn toàn năng của mình đây là lại khai phá ra kỹ năng mới?
Nhưng hình như trong trí nhớ, trước kia Lạc vốn dĩ đã có được năng lực trị liệu.
Trước đó Lạc vẫn luôn không sử dụng qua năng lực trị liệu, đại khái là trạng thái thân thể không cho phép đi, bây giờ có thể lại lần nữa sử dụng, có phải thuyết minh tình trạng của anh đã khá hơn nhiều?
Tiêu Lam hỏi: “Lúc này đây anh lại khôi phục được bao nhiêu rồi?”
Lạc một bên giúp Tiêu Lam xử lý miệng vết thương trên cánh tay, một bên nói: “Thu hoạch không ít mảnh nhỏ rơi rụng, muốn đối kháng khống chế Boss của phó bản vẫn không có khả năng cho lắm, nhưng đối đầu người chơi cao cấp bình thường mà nói, thật ra phần thắng không nhỏ.
”
Đối với việc này, Tiêu Lam tỏ vẻ rất hâm mộ, phương thức tự ta đánh ta tự ta thăng cấp này xịn quá à, cho nên khi mỗi lần Lạc ẩu đả mảnh nhỏ của mình mới vui sướng như vậy sao?
Chờ Lạc nhanh chóng xử lý xong miệng vết thương.
Tiêu Lam nói với Lạc tình hình trước mắt cùng tính toán của mình, vì thế hai người cùng nhau hướng tới thư phòng nơi tầng cao nhất.
——
Trên đường, tuy rằng kiến trúc Minh Nguyệt Quán không thể bị phá hư, nhưng lại có thể nhìn thấy dưới mặt đất có không ít chỗ đều dính vết máu.
Hiển nhiên là có người bị tập kích.
Không biết là tập kích đến từ quỷ quái hay là người chơi, nhưng hiện tại ở trong lòng Tiêu Lam, người chơi và quỷ quái có đẳng cấp nguy hiểm không khác là bao.
Màn cao cấp, thật sự đúng là một nơi hoàn toàn không giống trước kia.
Không chỉ có một chút cũng chẳng đoàn kết hữu ái, thậm chí cả tường an không sao đều thành một loại hy vọng xa vời.
Đi được không lâu, phía trước xuất hiện hai thi thể.
Hai thi thể này ngã nghiêng xuống đất, thân thể đen nhánh sưng to, trên yết hầu có vết cắt thật sâu, động tác khi tử vong thoạt nhìn cực kỳ dữ tợn, nhưng tử trạng này cũng có vài phần quen mắt.
Tiêu Lam nhớ rõ, vào lần đầu tiên nhìn thấy Kỳ Ninh ra tay, người chết đi kia chính là gần giống như vậy.
Đây là —— Cái Chết Đen.
Mà đây cũng là một trong các hiệu quả kỹ năng của Kỳ Ninh, cho nên, là bút tích của Kỳ Ninh?
Tiêu Lam cẩn thận quan sát một chút gần đó, trên mặt đất thấy được một ít mảnh nhỏ quần áo dính vết máu màu đen.
Cậu đột nhiên có một loại dự cảm không tốt lắm.
Lạc tiến lên một bước, kiểm tra một chút mảnh nhỏ dưới đất: “Cùng chất liệu với quần áo trên người Kỳ Ninh, hoa văn đều là nhất trí, nhưng không loại trừ khả năng là đạo cụ dạng quần áo cùng một loại, tuy khả năng này là rất thấp.
”
Tiêu Lam nhìn phương hướng vết máu kéo dài trên đất, bên kia sẽ là Kỳ Ninh sao?
Đúng lúc này, phía trước truyền đến âm thanh cùng loại như cung tiễn bắn ra, còn có thể mơ hồ nghe được tiếng đánh vào kim loại.
Tựa hồ phía trước đang phát sinh chiến đấu.
Tiêu Lam hạ quyết định: “Chúng ta đi phía trước nhìn xem đi.
”
Kỳ Ninh người này thủ đoạn cực đoan, hung tàn lại phệ sát, nhưng y chưa từng xuống tay với người vô tội, có vài phần ý tứ nửa chính nửa tà.
Thậm chí bởi vì buổi trà chiều lần đó, cũng miễn cưỡng coi như là bạn bè của Tiêu Lam.
Tiêu Lam cũng không muốn ngồi nhìn đối phương chết đi, đặc biệt là có khả năng chết trên tay bọn phạm nhân truy nã đó.
Lạc gật gật đầu: “Được.
”
Hai người dọc theo vết máu đi tới.
Trên đường thấy được lượng vết máu lớn hơn nữa, còn có mũi tên dính máu, trên mũi tên còn mang theo một ít máu thịt, đại khái là bị rút ra từ trong thân thể ai đó.
Tiêu Lam nhíu mày, sải nhanh bước chân hơn.
Vết máu tiến vào một căn phòng.
Hai người Tiêu Lam cẩn trọng đến gần căn phòng, quan sát tình huống trong đó.
Đây là một căn phòng có trần nhà rất cao, chia làm hai tầng, vách tường bốn phía đều bày đầy sách, có mấy cái thang lầu có thể bước lên xuống, đại khái là sử dụng làm thư viện.
Trong một góc phòng có một bóng người màu đen đang đứng, ăn mặc như bác sĩ ôn dịch thời Trung cổ, mũ dạ, hơn nữa tóc màu tuyết trắng.
Là Kỳ Ninh không sai.
Trạng thái giờ phút này của y không được tốt lắm, một sợi dây xích vàng kim đâm xuyên qua ngực y, lượng lớn máu tươi từ miệng vết thương của y trào ra.
Khi Kỳ Ninh muốn gỡ xuống dây xích, trên dây xích sẽ phát ra một luồng sáng như điện quang, luồng sáng đó tựa hồ mang đến đau đớn mãnh liệt, làm cả người Kỳ Ninh run lên, không thể không ngừng lại động tác trên tay.
Trừ cái này ra, trong phòng không có lấy một bóng người.
Nhưng cũng không ngừng có mũi tên bắn ra từ hư không, hướng tới Kỳ Ninh.
Hiển nhiên, nơi này còn tồn tại người khác.
Những mũi tên đó có cái sẽ bị Kỳ Ninh đón đỡ, có cái chỉ có thể chật vật né tránh.
Theo động tác của Kỳ Ninh, bên dưới vạt áo đen nhánh của y không ngừng có máu tươi nhỏ giọt xuống.
Có lẽ, toàn bộ kiện quần áo màu đen kia đều đã bị máu tươi nhuộm đẫm.
Trong không khí vang lên tiếng nói chuyện ong ong.
Âm thanh kia tựa như đến từ bốn phương tám hướng, làm người ta tìm không thấy nơi phát ra: “Kỳ Ninh, có phải mày cho rằng bản thân rất chính nghĩa không? Hiệp khách độc hành săn gϊếŧ tội phạm truy nã, nghe lên rất ngầu đúng hay không? Tao phi ——”
“Nơi này là Thế Giới Hàng Lâm, gia hỏa hung tàn hơn bọn tao nhiều lắm, không phải bọn tao gϊếŧ mấy mống người thường thôi sao? Tính cái gì? Sao mày không động thủ với lũ điên đó?! Chỉ biết giống như con chó điên, tóm lấy bọn tao không bỏ, mày có biết bao nhiêu người muốn gϊếŧ mày không?”
Kỳ Ninh thấp giọng nở nụ cười, dựa vào vách tường: “Tao không có hứng thú biết.
”
Cùng với tiếng cười, lại có vết máu từ khóe miệng y rơi xuống, từ khe hở mặt nạ tràn ra, bị y tùy ý dùng cổ tay áo lau đi.
Đây là chỗ tốt khi mặc đồ màu đen, làm kẻ địch vô pháp nhìn thấy bộ dáng mình tắm máu, cả người chật vật.
“Hừ!” Giọng nói kia hiển nhiên là bị Kỳ Ninh cười chọc giận, “Mày cũng chỉ còn cái miệng có thể nói cứng thôi.
”
“Nhưng mà không nghĩ tới nha, lần này đặt cho mày cái bẫy, ba người bọn tao cùng nhau động thủ, thế mà vẫn bị mày gϊếŧ hai người.
”
“Nhưng cũng chẳng quan hệ, mày lại có thể lại căng bao lâu? Mày còn đứng thẳng nổi sao?”
“Cái gì tao cũng cóc cần làm thì mày cũng sẽ như con chó chết trong một góc, thật là một cách chết thích hợp với chó điên ha ha ha.
”
Nói xong, đối phương không hề phát ra tiếng nữa, mũi tên trong không khí cũng không hề đánh úp lại.
Phảng phất như gã đang nhàn nhã chờ đợi nhìn Kỳ Ninh tắt thở.
Hô hấp của Kỳ Ninh có chút dồn dập.
Y xác thật đã sắp chịu đựng không nổi, hiện tại cũng chỉ dựa vào vách tường miễn cưỡng chống đỡ mà thôi.
Y trộm lấy ra một ống tiêm ——【 adrenalin X0044】.
Đạo cụ này có thể khôi phục sức chiến đấu đỉnh cho y trong ngắn ngủi, nhưng sau đó sẽ lâm vào trạng thái vô lực, không tài nào chiến đấu tiếp, thứ gì tùy tiện đến cũng có thể gϊếŧ y.
Làm sao bây giờ? Hiện tại nên sử dụng sao?
Nhưng sau đó chỉ sợ……
Đang trong suy tư, Kỳ Ninh cảm giác được 【 Quạ đen nói nhỏ 】 bị kích hoạt.
Đây là tỏ vẻ có người đang liên hệ với y.
Kỳ Ninh bấm nhận thông tin.
【 Quạ đen nói nhỏ 】 cũng không truyền lại hình ảnh, vào thời điểm này ngược lại là một ưu thế.
Y ép giọng nói xuống cực thấp, đồng thời cúi đầu, dùng vành nón che lấp động thái đôi môi: “Ai?”
Giọng nói của Tiêu Lam xuất hiện, đồng dạng lên tiếng rất nhỏ.
Cậu vào thẳng chủ đề: “Tôi là Tiêu Lam, tôi và Lạc ở ngay cửa, bên kia của anh thế nào?”
Ánh mắt Kỳ Ninh quét sang hướng cửa, vết thương trên ngực làm y nói chuyện có chút khó khăn: “Khụ…… Còn sống, có thể động thủ chừng năm phút.
Đối diện có một người…… tầm xa, dùng nỏ tiễn, có thể ẩn thân, rất khó bắt được tung tích gã.
”
Bởi vì có kỹ năng, nên Kỳ Ninh có đôi khi yêu cầu tự tay tiếp xúc đến mục tiêu, cho nên y là không mang theo bao tay.
Tiêu Lam chú ý tới trên tay Kỳ Ninh xuất hiện tảng lớn vết lấm tấm màu tím đen, còn có vài bọt nước đỏ máu, nhìn qua có chút làm người ta sợ hãi.
Cậu hỏi Kỳ Ninh: “Tay anh làm sao vậy?”
Giọng điệu Kỳ Ninh nhàn nhạt: “Không sao, cái giá phải trả của năng lực mà thôi…… Tôi sẽ cảm nhận được đồng dạng thống khổ như mục tiêu, nhưng sẽ không thật sự mang đến thương tổn cho tôi, rất nhanh sẽ khỏi, không ảnh hưởng tôi động thủ.
”
Tiêu Lam rất kính nể.
Có loại kỹ năng này còn vui với việc săn gϊếŧ tội phạm bị truy nã, thậm chí 1vs3, đại ca, anh thật đúng là quá xá dữ!
Người này rốt cuộc xem như là S hay là M chứ?
Tiêu Lam: “Anh nói thời gian đi, chúng tôi tới giúp anh, đừng cứng rắn căng thêm.
”
Kỳ Ninh: “Giúp tôi sao? Đương nhiên là càng nhanh càng tốt, nhưng các cậu phải cẩn thận virus của tôi, cần tôi cho các cậu kháng thể không? Vắc-xin phòng bệnh ngoài thời gian hiện thực cũng không dùng được với virus của tôi đâu.
”
Lạc tỏ vẻ: “Tôi không cần.
”
Làm một phi nhân loại, có khả năng cả sinh vật cacbon cũng không chắc lắm, virus và hắn hoàn toàn không chung lối.
Tiêu Lam hỏi: “Anh muốn cho tôi như thế nào?”
Kỳ Ninh giống đang nói một chuyện thực tầm thường: “Từ máu tôi rút ra một bộ phận, sau đó…… Khụ…… đâm cậu một lỗ thủng, rót vào cho cậu.
”
Tiêu Lam: “……”
Phương pháp tiêm vắc-xin phòng bệnh ít có thô bạo ghê, vị tiên sinh này, anh thật sự có bằng bác sĩ sao?!
Hơn nữa dòm bãi máu dưới chân Kỳ Ninh kia, rất rõ ràng hiện tại y đã mất máu lượng rất nhiều, lại thêm một chút chung quy cứ cảm thấy là đang áp bức người bị thương.
Tiêu Lam: “Thôi, tôi có biện pháp, không tăng thêm gánh nặng cho anh đâu.
”
Kỳ Ninh cười rộ lên: “Ha ha…… Vậy cảm ơn.
”
“Chuẩn bị bắt đầu đi ——”
Tiêu Lam và Lạc thay đổi tư thế, đề phòng lên.
Tiêu Lam mở kỹ năng ra:
【 Tên: Bần cùng không thể hạn chế tưởng tượng của tôi 】
【 Năng lực: Miễn dịch virus 】
“Ba ——”
“Hai ——”
“Một ——”
Hai bóng người nháy mắt lóe vào trong thư viện, như hai luồng gió mang màu sắc kì dị.
Bóng đen người bình thường nhìn không thấy lan tràn trong phòng, tìm kiếm vị trí của kẻ ẩn náu.
Kẻ tập kích ẩn tàng thân hình bị động tĩnh như vậy kinh động, nhịn không được quay đầu nhìn về phía cửa vào.
Nháy mắt tiếp theo, gã chợt cảm giác thân thể của mình trở nên rõ ràng lên, như đã bị thứ gì không biết tên công kích.
Gã nỗ lực muốn trở lại hư không, nhưng phảng phất như bị kéo túm, xuất hiện trên mặt đất.
Lúc này mọi người mới thấy rõ, gia hỏa này mặc một bộ trang phục phòng hộ sinh hóa kín kẽ, một khe da cũng không bại lộ ra ngoài.
Rõ ràng đây là cố ý chuẩn bị để đối phó với Kỳ Ninh.
Kẻ tập kích kinh ngạc nhìn đôi tay của mình, tựa hồ còn chưa rõ ràng lắm tình hình hiện tại.
Khi gã quay đầu nhìn qua vị trí Kỳ Ninh, mới phát hiện trong nhà lúc này, không biết từ khi nào nhiều thêm hai người.
Từ vị trí hai người xem ra, rõ ràng chính là phe của Kỳ Ninh.
Một gia hỏa trong đó còn vẫy vẫy tay với gã: “Hết hồn không bất ngờ không~”
Kẻ tập kích: “……”
Chó chết, Kỳ Ninh mày gian lận, bảo là hiệp sĩ độc hành cơ mà?!!
Sao loại kẻ điên này cũng có bạn bè chứ?
Còn không đợi gã nói chuyện, gia hỏa mới nói chuyện liền móc ra một cây gậy màu trắng, thoạt nhìn như là cái cán chổi nhặt được ở đâu đó.
Tên kia còn nói: “Tới đây tới đây tới đây, cho ông một cơ hội đấu một người thôi nè.
”
Ngoài miệng nói đấu một người, nhưng gia hỏa kia đã vọt lại đây ——
Phía sau còn có hai người đi theo.
Kẻ tập kích nổi giận: “Mẹ nó, không phải nói đấu một người thôi sao?”
Gã cầm lấy nỏ tiễn, chuẩn bị cấp cho thằng nhãi miệng đầy dối trá này một cú lạnh thấu tim.
Kết quả, tốc độ của đối phương lại nhanh ngoài dự kiến của gã, chỉ giây lát liền vọt đến trước mặt gã.
Gã mới vừa nâng nỏ tiễn lên.
Nghênh diện chính là “Bốp ——” một gậy, trực tiếp đánh gã đến bay ra ngoài.
Loại người công kích ẩn thân lại đánh tầm xa như này, giống như là dán tờ thông báo trên trán “Tui là da giòn, đừng đánh tui” vậy.
Bọn họ hơn phân nửa thân thể bản thân cũng không cường kiện, bị gia hỏa đi con đường mạnh mẽ tạo nên kỳ tích như Tiêu Lam đến gần người, rất khó có lực đánh trả.
Kẻ tập kích cảm giác xương cốt cả người mình đều sắp tan thành từng mảnh, thậm chí nội tạng cũng ẩn ẩn đau đớn.
Người này là ăn thức ăn chăn nuôi lớn lên sao? Sức lực lớn như vậy?!
Khi gã bay giữa không trung, mới nghe được đối phương trả lời chậm một nhịp: “Một người là ông đó!”
Suýt chút nữa là gã phun ra một ngụm máu.
Nhưng còn không đợi gã thật sự hộc máu, một bóng người mặc vest đen cũng đã đi đến trước mặt gã.
Người nọ cứ như vậy ở giữa không trung lại bổ thêm một chân cho gã, đem gã vốn đang rơi theo đường parabol sống sờ sờ đá ra một cú lượn 90°.
Kẻ tập kích hung hăng mà ngã phịch xuống đất.
Lúc này đây, thật sự có rất nhiều xương cốt tan thành từng mảnh.
Gã rõ ràng cảm giác được thân thể của mình không nghe sai bảo nữa.
Một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt xuất hiện trong lòng gã.
Đây là dự cảm mà mỗi người chơi đều hoặc nhiều hoặc ít có được, hiện tại dự cảm này tựa như lưỡi hãi Tử Thần, gác lên yết hầu gã.
Đôi tay gã chống lên mặt đất, đang chuẩn bị tìm cơ hội trốn đi.
Nhưng tay gã đứt hết một cánh, căn bản căng không nổi thân thể gã.
Bỗng nhiên, trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày màu đen.
Đến gần mới có thể thấy rõ, trên trán đôi giày đen này đã dính đầy vết máu, mỗi một dấu chân nó lưu lại đều bị máu loãng nhuộm dần, nhìn thấy rõ ràng.
Là…… Kỳ Ninh!
Gã cứng đờ ngẩng đầu lên.
Xuất hiện trong tầm nhìn gã là cái mặt nạ mỏ chim đã trở thành ác mộng của vô số tội phạm truy nã kia.
Bên cạnh mặt nạ có vết máu tràn ra, nhưng lại tận chức tận trách mà che khuất gương mặt phía sau nó.
Gã không tài nào phán đoán ra giờ phút này đối phương nhìn mình đang có biểu cảm gì, đến tột cùng là thù hận, khinh thường, phẫn nộ hay là…… vui sướng?
Bàn tay thon gầy bỗng nhiên bắt lấy đầu gã, mang theo sức mạnh không thật lớn không tương xứng với bề ngoài.
Tiếp theo, trong ánh mắt kinh sợ của gã, người đối diện duỗi tay tháo xuống mặt nạ phòng hộ trên mặt gã, ném xuống.
Lúc này, phòng hộ của gã hoàn toàn mất đi tác dụng.
Sau đó, Kỳ Ninh lại lần nữa dùng tay không hung hăng mà ấn lên mặt gã, làm gã cảm giác xương cốt đau đớn, tựa hồ muốn xoa nát toàn bộ mặt mũi gã.
“Ha ha……” Kỳ Ninh thâm thấp nở nụ cười, giọng y mang theo vài phần suy yếu, lại khó nén suиɠ sướиɠ.
Đồng thời, một cảm giác làm người sởn tóc gáy truyền đến từ bàn tay y.
Cả không khí xung quanh cũng mơ hồ vặn vẹo lên.
“A ——” Kẻ tập kích kêu thảm ngã xuống đất.
Gã muốn giãy giụa, muốn phản kháng, muốn gϊếŧ kẻ săn gϊếŧ đúng là âm hồn không tan này……
Nhưng rất nhanh, thế giới của gã cũng đã lâm vào một mảnh đen nhánh, tư duy cũng trở nên chậm chạp lên, mỗi một ý niệm đều phảng phất như bị kéo thật sự dài.
Ý thức cuối cùng của gã là: Đựu….
Kỳ Ninh… Sao lại có… bạn bè đê tiện như vậy……
Hết chương 152.