Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị​

Chương 113: 113: Chương 111






Chương 111
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits. 
Nhìn thấy nhắc nhở đạo cụ có hiệu lực xuất hiện, Tiêu Lam nắm chặt thời gian nói với các người chơi về hiệu quả của【 Nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa triết học Mác 】 : “Ẩn hiện giờ có thể bị công kích vật lý trực tiếp công kích đến, nhưng chỉ có thể liên tục được mười phút.”
Thân ảnh Ẩn trong đại sảnh thoắt ẩn thoắt hiện, nó nếm thử vài lần, nhưng bởi vì linh tuyền Phù Sơn có hiệu quả, nó vô pháp hoàn toàn trở lại trạng thái ẩn thân.
Tiêu Lam lấy ra 【 Xương của Dalit 】, thừa dịp Ẩn còn đang kinh ngạc một chớp mắt, một gậy quất về phía nó.

Xương cốt tái nhợt xẹt qua tàn ảnh màu trắng giữa không trung, nhanh đến làm người ta gần như không thể thấy rõ.
Không nghĩ tới một chiêu này thế nhưng thất bại.
Trong nháy mắt 【 Xương của Dalit 】 lập tức muốn công kích Ẩn, thân ảnh Ẩn chợt biến mất tại chỗ.
“Đậu má nó, gia hỏa này còn dịch chuyển tức thời được! Này mẹ nó là gian lận rồi?!” Hồ Trạch cả kinh nhịn không được miệng phun hương thơm.
Chính là cái gọi là quả hồng nhặt mềm mà bóp, huống chi là loại vừa mềm vừa béo như Hồ Trạch.
Giây tiếp theo, mặt cỏ trước mặt Hồ Trạch bỗng nhiên khô héo một mảnh.
Tiếp theo chính là thân ảnh khi có khi không của Ẩn xuất hiện, hơn nữa nâng tay lên về hướng Hồ Trạch, dùng mông nghĩ cũng biết, bị đánh trúng sẽ có hậu quả dạng gì.
May mà hiện tại thân hình Ẩn đã không còn ẩn nấp được nữa, làm người chơi không cần chỉ có thể bằng vào trực giác chiến đấu nhạy bén mới có thể né tránh nguy hiểm, chỉ dựa vào thị giác bọn họ đã có không gian tránh né rồi.
Hồ Trạch thấy tình thế không ổn, y nhanh chóng lăn sang bên cạnh một cái, ý đồ tránh đi công kích khủng bố này.
Đáng tiếc thân thể y quá mức cồng kềnh, động tác cũng không tính là nhanh nhạy, vẫn cứ chậm một chút.
“A ——”, Hồ Trạch hét thảm một tiếng, thể ngã phịch xuống đất.
Trên trán y tất cả đều là mồ hôi như mưa, đau đớn kịch liệt làm thân thể y cũng không nhịn được run rẩy lên.
Một chân của Hồ Trạch trực tiếp biến mất, miệng vết thương của cái chân đứt đang điên cuồng phun trào máu tươi ra ngoài.

Dựa theo lượng xuất huyết này, nếu không kịp thời xử lý, rất nhanh y sẽ xuất hiện sốc do mất máu, thậm chí tử vong, cho dù là tố chất thân thể người chơi cũng bất quá là làm y gánh thêm được một đoạn thời gian mà thôi.
“Hộc……” Y nỗ lực khống chế động tác của mình, từ đạo cụ trữ vật lấy ra một đạo cụ giống như bút vẽ.
Hồ Trạch hít sâu một hơi, run rẩy xuống tay huy động bút vẽ với cái chân đứt lìa của mình.


Cùng với động tác của y, máu phun trào nơi miệng vết thương tức khắc ngừng lại, ngay sau đó một cái chân hoàn chỉnh theo động tác tô bút của y xuất hiện.
Chỉ một lát công phu, Hồ Trạch cũng đã từ mặt đất đứng dậy, nếu không phải trên mặt đất đầy vết máu thì quả thực không thể tưởng được trước đó y đã chịu thương nghiêm trọng đến cỡ nào.
Chẳng qua ——
Cái chân mới xuất hiện kia, thon dài, trắng nõn, làn da non mịn căng bóng, tràn ngập collagen, rõ ràng là chân thuộc về một người thiếu nữ, hơn nữa vẫn là phong cách thế giới giả tưởng.
Chân của mỹ thiếu nữ thế giới giả tưởng ghép nối lên thân thể mập mạp của Hồ Trạch, thật sự có chút cay mắt ghê.
Tiêu Lam suy đoán Hồ Trạch có khả năng có kỹ năng cùng loại như họa bì.
Có thể làm y kim thiền thoát xác lúc Ẩn công kích trước đó, hiện tại cũng có thể tạm thời đền bù tứ chi mất đi, làm y có thể lập tức có được lực hành động.

Hồ Trạch chỉ cần căng qua trận chiến đấu này, sau khi trở lại nơi dừng chân người chơi, lại dùng đạo cụ chữa trị tứ chi nữa là được.
Kỹ năng này cũng tương đương không tồi, nhưng mà phong cách này…… Không biết là bản thân Hồ Trạch hay là kỹ năng tự mang, lúc sử dụng độ cảm thấy nhục hơi cao một chút.
Bên kia, Ẩn công kích xong Hồ Trạch thì lại một lần nữa biến mất tại chỗ.
Chưa đây thời gian một cái hô hấp, Hoa Bối đứng cách Hồ Trạch không xa liền thấy được thân ảnh màu xanh xám của Ẩn xuất hiện bên người mình, đối với cậu ta làm ra tư thế công kích.
Hoa Bối thấy tình thế không ổn, lập tức dựng lên một cái hộ thuẫn đan bằng cỏ bên người mình, những mảng cỏ kia nhìn qua mềm mại lại non xanh, đan chéo ra hộ thuẫn lại tinh mịn mềm dẻo mười phần, đang tự động không ngừng dày lên.
Thao túng cỏ cây là kỹ năng của Hoa Bối, những hạt giống này là cậu ta chuyên môn đổi ở thị trường người chơi, đừng nhìn chúng nhìn qua mảnh mai, trên thực tế hiệu quả phòng ngự vô cùng tốt, hơn nữa lực sinh mệnh ngoan cường, lúc chống đỡ công kích đồng thời còn có thể không ngừng tự mình chữa trị.
Hoa Bối toàn lực thao túng hộ thuẫn cỏ lá che trước người mình, đem sức sống của chúng điều động đến lớn nhất.
Nháy mắt tiếp theo, công kích của Ẩn đã đến.
Hộ thuẫn trước người Hoa Bối nháy mắt liền xuất hiện một chỗ hổng to tướng, cứ như bị ăn mòn không tiếng động, chỗ hổng kia còn đang không ngừng mở rộng, bức cho Hoa Bối không thể không một lần nữa tăng lớn kỹ năng phóng thích.
Phóng thích như vậy với cậu ta mà nói gánh nặng vô cùng lớn, rất nhanh cánh tay cậu ta đều dùng sức đến xuất hiện gân xanh, thái dương cũng bắt đầu thấy mồ hôi. 
Còn may, vào lúc khoảng cách cậu ta chỉ còn lại có một tầng cỏ lá hơi mỏng, ăn mòn không tiếng động đình chỉ, thân hình Ẩn biến mất khỏi mắt cậu ta.
“Hộc…… Hộc…… Hộc……” Hoa Bối có loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
Nhìn thấy đồng đội sôi nổi bị công kích, Mộc Dương cũng trực tiếp mở kỹ năng ra, lúc này đây cậu nhóc sử dụng không phải những số hiệu trống rỗng xuất hiện, mà là ở trước mặt giả thuyết ra một giao diện trò chơi.
Đôi tay Mộc Dương chuyển động lên bàn phím và con chuột giữa không trung, rất nhanh liền từ trong danh sách nhân vật chọn ra một kiếm khách, điểm đánh xác nhận.
Theo xác nhận được ấn xuống, màn hình ảo trước mặt Mộc Dương xuất hiện kiếm khách, trực tiếp đi tới hiện trường.


Y cầm trong tay một thanh trường kiếm, một thân hắc y lưu loát, chân đạp giày da màu đen, tóc cột thành đuôi ngựa thẳng, ánh mắt kiên nghị mà sắc bén.
Trong nháy mắt xuất hiện, đôi mắt kiếm khách sắc bén quét về ra bốn phía.
Rất nhanh y đã tỏa định một mặt cỏ vừa mới khô héo cách đó không xa.
Dưới thao tác của Mộc Dương, kiếm khách nhanh chóng mà nhằm phía bên kia, kiếm trong tay y nhìn qua giản dị tự nhiên nhưng lại cực kỳ sắc bén, một kiếm chiêu không hề hoa lệ đâm thẳng vào thân hình Ẩn đang hiện ra.
“Đù ma! Thuật triệu hoán 666* ghê!!” Hồ Trạch đã khôi phục sức chiến đấu trong mắt hàm chứa ánh sáng hâm mộ, đều là trạch game, y đối với thứ này tỏ vẻ hâm mộ sâu sắc, đây quả thực là một trong các mộng tưởng chung cực của người chơi game.
(*666: Trong tiếng Trung cụm số 666 được viết là 六 六六 và cách phát âm của từ này sẽ là /liùliùliù/.

Tuy nhiên cách đọc của từ này lại có phần tương đồng với chữ 牛 phát âm là /Niú/.

Hàm ý của từ này là để khen ngợi 1 người quá giỏi, khả năng cực kỳ “trâu bò”.)
Y cũng rất muốn làm nhóm nữ võ thần của y xuất hiện trước mặt mình đó được không….

Chỉ ngó một cái thôi cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.
Kiếm khách và Ẩn triền đấu lên.
Kiếm phong nguyên bản sẽ không xúc phạm tới Ẩn, lại bởi vì 【 Nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa triết học Mác 】, nháy mắt trên cánh tay sưng vù của nó bị rạch một đường kiếm chỉnh tề lại khắc sâu, lộ ra một mảnh hỗn độn dưới làn da nó.
Ẩn làm quỷ quái do game chế tạo ra, bất luận là mỹ thuật hay là kế hoạch cũng hiển nhiên không có thiết kế mấy thứ như nội tạng linh tinh cho nó, cho nên dưới một tầng da, chỉ có hỗn độn cùng hư vô.
Ẩn bị thương phát ra tiếng thét chói tai đau đớn, làm các người chơi sôi nổi nhíu nhíu mày.
Hồ Trạch giơ tay vẽ một ngôi sao sáng long lanh, phong cách thế giới giả tưởng ném về hướng Ẩn: “Shhh—— gia hỏa này âm thanh khó nghe thật đó, cứ như móng tay dùng sức cào vào kính vậy.”
Hoa Bối hướng tới phương hướng Ẩn tung ra vài phiến phi tiêu bằng lá cây: “Có thể là ăn luôn CV* chưa kịp phối âm cho nó.”
(*character voice: diễn viên lồng tiếng)
Tiêu Lam đem 【 Xương của Dalit 】 chuyển sang hình thái nhận: “Cũng có thể là xưởng nhỏ căn bản mời không nổi CV, nên tùy tiện làm cái hiệu ứng âm thanh chắp vá một chút.”
Hồ Trạch & Hoa Bối: “…… Hảo có đạo lý.”
Lúc này, một loạt tiếng bước chân nhàn nhã xa xa truyền đến, cùng với chiến cuộc kịch liệt giờ phút này không hợp nhau.

Thân ảnh Thành Văn Nhất không nhanh không chậm mà từ phía sau đi tới, anh ta đã thay bộ quần áo cả người là máu và tro bụi trước đó, một lần nữa thay một bộ vest màu trắng, trên chi tiết có chút khác biệt nhỏ với bộ trước đó, rõ ràng là một kiện vest định chế khác.
Kẻ có tiền vạn ác.
Kiểu tóc anh ta cũng đã lần nữa khôi phục tinh xảo, trên mặt và trên tay cũng sạch sẽ, thậm chí còn xịt một chút nước hoa nam sĩ hương gỗ, căn bản nhìn không ra hơn mười phút trước anh ta mới đánh một trận với người ta, gia hỏa này, vì bảo trì soái khí cũng rất liều mạng.
Giờ phút này, anh ta chính là nhãi con sáng nhất trong đám người, đáng tiếc nhóm sinh vật giống đực ở đây không người kinh ngạc cảm thán vẻ đẹp trai của anh ta.
Bọn họ chỉ cảm thấy —— mẹ nó anh thật sự màu mè quá!
Thành Văn Nhất nói với Tiêu Lam: “Cậu có thể tìm kiếm tôi trợ giúp.”
Tiêu Lam liếc mắt nhìn anh ta, nhàn nhạt mà nói: “Không cần.”
Nói xong liền dẫn theo đao, hướng tới Ẩn đang cùng kiếm khách do Mộc Dương triệu hồi ra, tiến lên chiến đấu.
Thân ảnh Lạc theo sát sau đó, phảng phất như hắn chính là cái bóng của Tiêu Lam.
Kiếm khách của Mộc Dương đã bị thương, thanh mái trên đầu chỉ còn lại chưa đến một phần năm, nhưng y vẫn cứ ngoan cường mà chiến đấu với Ẩn.

Rốt cuộc so với Ẩn có tự nhận tri mà nói, y mới là nhân vật game chân chính bị thao tác, nhân vật game tất nhiên là sẽ không cảm thấy đau đớn và sợ hãi.
Tay Ẩn lại lần nữa huy về hướng kiếm khách, một luồng dao động vô hình nguy hiểm từ trên tay nó truyền đến.
Mộc Dương nhăn mày lại, lại là một chiêu này, loại chiêu số nhìn không thấy này thật ra không dễ trốn chút nào.
Hiện tại kiếm khách của cậu nhóc còn thừa lượng máu không nhiều lắm, nếu là lại chịu một chút phỏng chừng phải lạnh luôn, cách lần triệu hoán nhân vật tiếp theo lại còn hơn ba mươi phút nữa, nếu kiếm khách bây giờ bỏ mình mà nói, cậu nhóc cũng chỉ có thể tự mình ra trận.
Mà bản thể của Mộc Dương—— là một cọng bún sức chiến đấu bằng 5.
Rốt cuộc, trên thế giới đâu ra tuyển thủ game thể trạng tốt cơ chứ?
Vào giờ phút này, một thanh cốt nhận màu trắng từ trên trời giáng xuống, ra tay trước khi Ẩn công kích, tàn ảnh màu trắng nhanh chóng đến khó có thể bắt giữ hiện lên, trực tiếp cắt đứt cánh tay nó chuẩn bị tập kích kiếm khách kia.
Cơ hồ là cùng đồng bộ, bên kia một luồng ánh sáng màu đen sắc nhọn hiện lên, lặng yên không một tiếng động mà cắt đứt cánh tay bên kia của Ẩn.
Ẩn lại một lần phát ra tiếng kêu bén nhọn.
Lúc này đây so với phía trước thảm thiết hơn nhiều, phảng phất như đồng thời gϊếŧ một ngàn con heo.
Âm sắc HIFI phẩm chất cao không tổn hao gì, có hiệu quả dư âm còn văng vẳng bên tai, ba ngày không dứt.
Các người chơi nhịn không được sôi nổi bưng kín lỗ tai.

Tiêu Lam cách Ẩn gần nhất, cảm thấy mình suýt chút nữa đều phải điếc, cậu xoa xoa lỗ tai, tựa hồ màng tai đều còn tàn lưu lại tiếng kêu thảm thiết vừa rồi kia.
Đồng thời, Ẩn cũng không dám ở lại tại chỗ, thân ảnh màu xám xanh của nó nháy mắt biến mất tại chỗ, xuất hiện ở vị trí rời xa Tiêu Lam và Lạc.
Tiếp theo, ngay dưới ánh mắt các người chơi, trên vai Ẩn vốn đã trụi lủi lại sinh trưởng ra cánh tay.
Thế mà còn có năng lực tự lành! Này cmn là thứ gì!

Thiết kế Ẩn đến nghịch thiên như vậy, trách không được nó muốn tự mình ra tới kiếm chuyện.
Gã kế hoạch kia mày lại đây, xem tao đánh bạo đầu chó của mày nè! Người chơi giờ phút này đều phảng phất như tâm hữu linh tê với nhau, đều hiện lên ý niệm này.
Giọng Hồ Trạch có hơi run: “Này rồi làm sao mà đánh?”
Tiêu Lam nâng đao lên: “Tiếp tục, năng lực tự lành của nó không có khả năng không có hạn mức cao nhất.”
Trước kia cũng không phải chưa từng giao thủ với Boss có năng lực tự lành, nhưng năng lực tự lành là có hạn, huống chi Ẩn hiện giờ ở đã bị linh tuyền Phù Sơn áp chế, không có khả năng vẫn luôn vô hạn tự lành hoài.
Các người chơi lại một lần hướng về Ẩn phát động công kích.
Thân ảnh Tiêu Lam và Lạc phóng thẳng đến chỗ Ẩn, điên cuồng tạo thương tổn cho nó, những người chơi khác cũng tiếp tục công kích nó.
Thành Văn Nhất chỉ xa xa mà đứng, cũng không tưởng tham dự cận chiến, để khỏi phá hư tạo hình anh ta thật vất vả thu thập được.
Nhưng khi Ẩn có ý đồ dựa vào thuấn di tránh né, ngay lập tức sẽ nhận được viên đạn ngắm bắn của anh ta.

Viên đạn của anh ta thoạt nhìn lớn nhỏ tầm thường, nhưng mỗi một chút đều có thể cấp cho Ẩn một lỗ thủng to đùng. 
Theo các người chơi điên cuồng phát ra, tốc độ khôi phục vết thương trên người Ẩn trở nên càng ngày càng chậm.
Đúng lúc này, hiệu quả kỹ năng đã lâu của Tiêu Lam lại lần nữa bị kích phát:
“Bần cùng vô pháp hạn chế tưởng tượng của tôi, bạn đạt được 【 Một đường xẹt lửa mang tia chớp 】”
Tiêu Lam đầy cõi lòng chờ mong mà hướng tới không gian trữ vật của mình nhìn lại, cái tên này nghe qua rất là ngầu lòi!
Kết quả cậu lại thấy được —— một cái quần xà lỏn hoa.
Quần tạo hình bờ cát, màu nền đỏ thẫm che kín hoa bự phong cách dân tộc, mặc nó vào thì bạn chính là BOY sáng mắt nhất trong đám người, thứ mà mấy chú trung niên yêu nhất vào ngày hè, tràn ngập mị lực nam tính trưởng thành, bạn đáng giá có được.
【 Tên: Một đường xẹt lửa mang tia chớp (đạo cụ cao cấp) 】
【 Năng lực: Mặc vào sau 30 giây đạt được tốc độ 30m/s, siêu việt cực hạn cơ thể người(thời gian làm lạnh 12 giờ) 】
【 Thuyết minh: thời điểm sử dụng mông sẽ phát ra ánh loang loáng mãnh liệt, xin bảo đảm năng lực thừa nhận tâm lý của chính mình và những người xung quanh 】
Tiêu Lam đối với kỹ năng nhà mình cảm thấy tuyệt vọng: “……”
Này cmn cũng trâu bò quá mức rồi!!
Mẹ nó, ai muốn mặc chứ!!!
-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------
Ở trên có đoạn mình ghi là "Hảo có đạo lý!" cho nó ăn theo trend gen Z ( ̄ω ̄)
Thằng êm mình cứ bảo mình gen Y già cỗi quê mùa ;-; mà công nhận ghi vậy chẳng khác gì QT, khỏi edit luôn. 
Thôi 1 lần thôi hen :((((