Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị​

Chương 1: 1: Mới Vào






Đêm khuya, cửa hàng tiện lợi đã gần đóng cửa.
Tiêu Lam thay đồng phục rồi thu dọn đồ đạc của mình, ai nhìn vào cũng có thể thấy đây là một thanh niên với ngũ quan tuấn tú, làn da trắng nõn.

Dưới tình huống bình thường thì cậu hẳn phải sớm về nhà, nhanh chóng rửa mặt rồi đi ngủ, vì ngày mai 5 giờ sáng cậu buộc phải rời giường để bắt đầu công việc bán thời gian mới của mình.
Nhưng giờ phút này cậu lại không biết phải đi đâu.
Hôm nay cậu vừa bị đuổi ra khỏi trọ, chủ nhà muốn cậu bồi thường cái van bị rỉ nước và tăng giá cái giường kêu cọt kẹt suốt ngày, nhưng số tiền mà cậu kiếm được hầu hết đều đã được dùng để trả nợ, thật sự không còn dư đồng nào.
Dưới sự trào phúng vì sự nghèo kiết xác của mình từ đối phương, Tiêu Lam không còn cách nào khác ngoài việc dọn đồ của mình ra khỏi đó, giờ phút này tài sản duy nhất mà cậu có được chính là cái balo màu đen trên tay.
Tiêu Lam vừa mở cửa phòng nhân viên vừa nghĩ đến việc nên tìm đại một chỗ nào tạm qua đêm
Ngoài cửa là một mảnh đen nhánh.
Tiểu Lam đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, hồi nãy cậu..

có tắt đèn sao?
Cậu còn chưa ra khỏi cửa hàng thì làm sao lại tắt đèn được, huống chi công tắc đèn còn nằm đối diện phòng nhân viên.
Không gian tối tăm cộng thêm sự yên tĩnh bất thường, cả âm thanh của động cơ xe mỗi ngày cũng không nghe thấy.

Trong một góc, tựa hồ có thứ gì đó còn đáng sợ hơn cả bóng đêm.
Trước tình huống kì quái như vậy, Tiêu Lam vội chạy qua chỗ tăm tối đó, vọt nhanh ra khỏi cửa hàng tiện lợi.

Với tư cách của một nhân viên, cậu trước khi đi còn không quên khóa cửa.
Chạy tới cửa sau cậu nhanh chóng leo lên xe đạp cũ kĩ của mình, dẫm lên bàn đap rồi dùng dùng hết sức lực với tốc độ nhanh nhất rời khỏi chỗ ấy.
Gió đêm của thành phố hòa với âm thanh mệt mỏi sau một ngày dài thổi bay mái tóc đen hơi xoăn của cậu, mang theo hơi thở bụi bặm không hề thoải mái, nhưng lại là hương vị mà Tiêu Lam quen thuộc nhất, hôm nay cũng vẫn như mọi ngày.
Cơn gió bất tri bất giác dừng lại, cảm giác quái lạ ban nãy vẫn chưa biến mất.
Quá an tĩnh, an tĩnh đến mức kì quái, không có tiếng người, không có tiếng điều hòa, thậm chí tiếng côn trùng hay tiếng gió cũng không, dường như cả thế giới lúc này bỗng dừng lại.
Bóng tối dày đặc dần dần tiến lại gần đây, nuốt chửng ngọn đèn đường vốn đang chống chọi với cơn buồn ngủ, đường phố từng chút chìm vào bóng tối, từng bước từng bước tiếp cận Tiêu Lam.
Thấy tình thế không ổn, Tiêu Lam điều chỉnh tay lái, chạy hướng ngược lại với bóng tối.
Nhưng dù đã chạy qua vài con phố, toàn bộ vẫn đều yên tĩnh đến mức lạ thường, quay đầu nhìn lại, mọi phương hướng đều bị bóng tối dần dần tiếp cận
-- bị vây quanh rồi.
Bóng tối diễu võ dương oai mà ăn mòn đến trước mặt cậu, sau đó xung quanh Tiêu Lam đều bị một mảnh tối bao lấy.
Giật mình tỉnh lại, trước mặt Tiêu Lam bỗng xuất hiện một cánh cửa.
Đó không phải là loại cao cấp mà lại là loại cửa làm bằng ván dăm kém chất lượng hay xuất hiện ở nhà vệ sinh công cộng.

Lớp cao su trên bề mặt dù chưa rớt hẳn xuống nhưng đều đã bị bong ra từng mảng, lộ ra các vụn gỗ bên trong, trên cửa còn viết:
[ Phú bà bỏ ra số tiền lớn để cầu chết 136XXXXXXXX]
[ Lầu trên bị ngốc hả, đây là NHÀ VỆ SINH nữ]
[ Thật thú vị, em thành công dành được sự chú ý của tôi rồi]
Thậm chí còn có một thanh niên nghiêm túc viết lại nỗi niềm đau đớn, cảm giác chua xót không thể tả..

Tiêu lam vặn thử tay cầm, không nhúc nhích.

Cậu cố gắng đẩy cửa một lần nữa, vẫn như cũ.

Điều này thật là phản khoa học mà, từ bao giờ mà cửa nhà vệ sinh công cộng có chất lượng tốt như vậy?
Thử nhìn qua khe cửa, không có dấu hiệu của con người.
Nhìn thử xung quanh, ánh đèn trong nhà vệ sinh lờ mờ, còn thỉnh thoảng nhấp nháy một chút, mặt tường bị bao phủ bởi từng đám mốc lớn, mặt đất đều là bụi bẩn, còn có cả nước, tựa hồ lâu rồi không có ai sử dụng qua.
Chỉ là, có điều còn đáng sợ hơn là -- ba lô của cậu không cánh mà bay rồi!
Không chỉ có ba lô, mà cả đống đồ hôm nay chưa xử lí hết cùng với mười lăm tệ và chiến hữu thân thiết của cậu -- xe đạp tiên sinh sinh ra trước thế kỉ N cũng biến mất rồi.
Hiện tại cậu chỉ còn lại cái điện thoại di động hỏng phải dán lại bằng băng keo trong và..

toàn bộ quần áo giày dép cộng lại chưa được 100 tệ.
"Gia sản của tui.." Tiêu Lam nhịn không được chà chà mặt mình, xem có thể hay không giúp mình thoát khỏi cơn ác mộng này.
Khi bạn đã nghĩ mình đủ nghèo rồi, thì thực tế sẽ không ngần ngại tặng cho bạn một cái tát đầy cao quý và quyến rũ "Không, mày còn có thể nghèo hơn vậy nữa".

Không biết mình đang ở đâu đã đáng sợ, nhưng đứng trước nguy cơ phá sản còn đáng sợ hơn gấp n lần.
"Ha.."
Đột nhiên, ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng cười khàn khàn khó nghe, nương theo tiếng gió âm trầm lạnh lẽo thổi qua bên tai, gây ra cảm giác khó chịu cực độ.
Tiêu Lam ngẩng đầu, vừa nãy rõ ràng cậu đã xác nhận bên ngoài không có người.
Bất ngờ một hàng văn tự không khoa học xuất hiện trước mặt Tiêu Lam:
[ Ngươi nghèo đến mức làm Trương Đông cảm thấy vui sướng, trên thế giới này rốt cuộc còn có người nghèo hơn hắn, vì thế hắn quyết định cho ngươi một cơ hội]
[ Kích hoạt nhiệm vụ ẩn: Tiếp cận với nhóm]
[ Mô tả nhiệm vụ: Tiếp cận những người may mắn ngoài cửa để mượn một tờ giấy]
[ Phần thưởng: Kỹ năng ngẫu nhiên x1, lễ vật của Trương Đông x1]
[ Nhắc nhở: Nhiệm vụ ẩn cực kì khó tìm, nên không thể từ bỏ nhiệm vụ, nhiệm vụ thất bại sẽ vĩnh viễn không thể rời khỏi không gian trước mặt]
Đây là thất bại một cái Lam Tử liền sẽ vĩnh viễn bị nhốt trong nhà vệ sinh sao!
Thật là một cơ hội hiếm có.
Có thể chửi thề một câu không.
Tiêu Lam thử qua mở cửa lần nữa, vẫn không có kết quả.

Lại cũng không thể trèo tường, cuối cùng cũng chấp nhận số phận, còn không phải chỉ là ở trong nhà vệ sinh lâu ngày không có người dùng tìm người mượn giấy sao..
Còn con m* nó là nhà vệ sinh nữ..
Bất quá Trương Đông là ai?
Qua một hồi, rốt cuộc cũng có không ít người vào nhà vệ sinh.
Bọn họ đánh giá phòng vệ sinh: Bụi khắp hơi, trên tường có vết mốc, mặt đất có nước, phối hợp còn có ánh đèn lập lòe khiến không khí trở nên quỷ dị khó nói thành lời.
"Cái kia.."
Một giọng nói yếu ớt vang lên khắp căn phòng cũ nát.

"A -- có quỷ!"
Một tiếng hét chói tai vang lên, đánh tan hết dũng khí mà họ vất vả đã tích lũy được, có vài người còn vội vàng lùi lại.

Một nam nhân mang tây trang thuyết phục họ một lúc, họ cũng sống chết không chịu lại gần.
Cuối cùng chịu tiến lại nhà vệ sinh chỉ có nam nhân mang tây trang, hai tên trông có vẻ lưu manh cùng với một nữ sinh tóc ngắn.

Bọn họ dừng lại trước nơi phát ra âm thanh thực thực hư hư ban nãy, người đàn ông đang định dò hỏi thì lại thấy ngay chỗ khe hở cánh cửa vươn ra một bàn tay: "Cho hỏi, có thể cho tôi mượn một tờ giấy không?"
Bốn người: "..."
Bọn họ muốn đi về có được không.
Ở đây có ai mà chưa từng được nghe một hai câu chuyện bí ẩn về nhà vệ sinh.

Loại tờ giấy cách vách này quả thực là kinh điển đến không thể kinh điển hơn, chuyện kinh dị trong khu trung cư, ở cái nơi đầy rẫy nguy hiểm này, ai cho mượn thì xui xẻo, lực sát thương vô cùng lớn.
Nữ sinh thoáng rụt về sau.
Vị huynh đệ lưu manh mang dây xích vàng bên cạnh không nhịn được kéo kéo quần, có lẽ sợ chính mình không nhịn được mà tiểu ngay tại chỗ.
Người đàn ông mang tây trang tựa hồ có vẻ hiểu biết, đến tận lúc này mà mặt vẫn không có chút vẻ nao núng.

Hắn đẩy đẩy mắt kính, trầm ổn nói: "Ngươi cũng là người bị kéo vào nơi này sao? Xung quanh bỗng nhiên tối đi, yên tĩnh bất thường, lúc tỉnh lại liền xuất hiện ở nơi này?"
"Đúng, chính là như thế."
Thì ra gặp phải chuyện lạ không chỉ có mình Tiêu Lam, cậu giờ phút này không biết nên vui hay buồn, rốt cuộc thì thứ gì có thể cùng một lần kéo theo nhiều người đến nơi như thế này? Chung quy còn cảm thấy phiền toái hơn việc một người gặp phải sự kiện kì quái.
"Vị bên trong kia đại khái cũng giống như chúng ta." nam nhân mặc tây trang nói với ba người còn lại, dường như có chút bối rối, "Trên người tôi không có mang giấy, mấy người có không?"
Hai tên lưu manh quay mặt nhìn nhau, đàn ông tốt tung hoành ngoài đầu đường xó chợ cũng không mang giấy.
"Tôi..

tôi có" nữ sinh duy nhất lấy từ trong ba lô ra một bịch giấy ăn màu hồng nhạt, run run đưa qua theo ý của nam nhân mang tây trang.
"Cảm ơn" Tiêu Lam duỗi tay ra tiếp nhận, con mèo trên khăn giấy nhìn cậu với đôi mắt to vô tội.
Bỗng màn hình nhiệm vụ hiện trước mặt cậu [ đã hoàn thành]
Cùng lúc đó là một tấm thẻ kỹ năng và một phong thư mang phong cách Châu Âu ký tên "Lạc" xuất hiện trước mặt cậu.
Sau khi chạm vào tấm thẻ kỹ năng thì nó liền biến mất.

Thông tin về tấm thẻ bỗng xuất hiện trong đầu Tiêu Lam:
[ Tên: Nghèo đói không thể hạn chế trí tưởng tưởng của tôi (ràng buộc) ]
[ Năng lực:
1.

Tưởng tượng ra một năng lực, giữ nó trong đầu trong vòng năm phút, càng nghèo thì năng lực càng mạnh (lv.


1)
2.

Tăng cường thể chất cho người chơi theo mức độ nghèo (bị động) ]
[ Thời gian cold-down: 24h]
[ Mô tả: Tuy nghèo nhưng tui vẫn có thể nằm mơ đó nha! Đây là sự kiên cường cuối cùng của quỷ nghèo tui]
Tiêu Lam: "..."
Rõ ràng là một kỹ năng, nhưng thế quái nào lại đi kèm với sự trào phúng vậy.

Thân là một phụ giai cấp tư sản, cậu cảm giác bản thân mình đang bị kỳ thị.
Nhìn phần mô tả năng lực Tiêu Lam tự hỏi, năng lực này không biết là năng lực mà con người có thể đạt tới, hay là loại năng lực phi thường nào đó, có lẽ nên tìm một cơ hội để kiểm chứng một chút.

Mà loại năng lực càng nghèo càng mạnh này khiến Tiêu Lam có một chút phỏng đoán không tốt, không lẽ cả đời này cậu không thể thoát khỏi kiếp nghèo vươn lên làm giàu hay sao..
Về khả năng thứ 2 "tăng cường thể chất", Tiêu Lam thử nhảy tại chỗ hai cái, tựa hồ so với trước kia thân thể có vẻ nhảy cao nhẹ nhàng hơn.

Còn lại thì không có cảm giác gì khác, chẳng lẽ sự nghèo khổ của cậu chưa đạt tới mức tiêu chuẩn của kỹ năng?
Vừa nghĩ tới đây thì một hàng lại tự nhiên hiện lên:
[ Trước mắt chỉ số nghèo của bạn là -2226.08 vạn, tức vừa đạt đủ chuẩn để kích hoạt kỹ năng.

Mong bạn không ngừng cố gắng, tranh thủ tỏa sáng huy hoàng trên con đường nghèo đói]
2226.08 vạn, vừa khéo là tổng các khoản nợ linh tinh của Tiêu Lam cộng với đống nợ cho vay nặng lãi xuất hiện một cách bất ngờ.
Cái thứ kỹ năng này là đang hy vọng một ngày nào đó cậu sẽ bị chủ nợ chùm bao bố đánh cho cha mẹ không nhận ra hay sao? Có còn chút nhân tính nào không vậy hả!
Tỏa sáng huy hoàng cái em gái mày!
Tiêu Lam mặt không biến sắc dời tầm mắt sang phong thư bên kia, trên phong thư ấy cũng xuất hiện vài dòng mô tả:
[ Tên: Phong thư không thể mở được (đã bị khóa) ]
[ Mô tả: Đây là sự tán thành mà Trương Đông dành cho bạn, bởi so với hắn bạn còn nghèo gấp trăm lần, nhưng cái phong thư này nhìn thế nào đi nữa cũng là siêu – thị - bán - ế - hàng]
Mấy chữ "siêu thị bán ế hàng" tỏa ra cảm giác tồn tại thật đáng nể.
Tiêu Lam: "..."
Hít một hơi thật sâu, một sự nhịn chín sự lành nào, cậu hiện đang khuyên bản thân mình cố kiềm cảm xúc muốn quăng nó vào bồn cầu.
Đem tôi quăng vào nhà vệ sinh nữ cả buổi xong liền dỗ ngọt bằng mấy cái đồ hư này, Trương đại ca à, làm người đừng có keo kiệt bủn xỉn như vậy chứ!
Tùy tiện nhét phong thư vào trong túi, đối diện với ánh mắt phức tạp của quần chúng "Tên này còn có tâm trạng đi vệ sinh à" hay "Mẹ ơi có biến thái trốn ở nhà vệ sinh nữ kìa", Tiêu Lam bình tĩnh bước ra, còn sẵn tiện rửa sạch tay mình trong tư thế vô cùng trong sạch.
Sau đó dưới sự dẫn dắt của nam nhân mang tây trang, cậu cùng với ba người kia đi ra ngoài tụ họp với những người khác.
Mọi người tập trung với nhau, nam nhân mang tây trang, tên lưu manh đeo dây xích vàng, lưu manh xăm tay, ba nữ sinh, một đôi vợ chồng, một người phụ nữ trung niên và một ông chú trung niên hói đầu.
Cộng thêm với cả Tiêu Lam, tỏng cộng có 11 người.
Mọi người còn chưa kịp mở miệng giao lưu thì cánh cửa cuốn thoạt nhìn như bị rỉ sét phía sau bỗng phát ra tiếng cọ xát kim loại răng rắc rồi mở ra một chút.
Một cổ hơi thở mốc meo đập vào mặt.
Ánh mắt mọi người đều dời qua phía đó.
Xuất hiện đằng sau cánh cửa sắt ấy chính là một siêu thị cũ kỹ không khác gì mấy so với nhà vệ sinh vừa rồi, diện tích không tính là quá lớn, ánh đèn lờ mờ, mặt đất đầy vết bẩn, kệ để hàng cũng là một mớ hỗn độn, thậm chí còn có cả dấu tay vô cùng đáng ngờ ở trên tường.
"Chào mừng đến với siêu thị cuối cùng, nhóm người may mắn!" một giọng nữ ôn nhu dễ nghe vang lên.
Một người phụ nữ trong bộ đồng phục hướng dẫn viên mua sắm đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người.

Tiêu Lam có thể chắc chắn khi nhìn vào siêu thị, hoàn toàn không có lấy một bóng người, vậy người phụ nữ này xuất hiện từ đâu ra?

Nở nụ cười đầy ngọt ngào nhưng lại cứng nhắc, cô ta dùng giọng điệu nhiệt tình nói với bọn họ:
"Tiếp theo, mọi người sẽ tham gia vào một hoạt động của siêu thị chúng tôi."
"Cứ cách một giờ, mong mọi người tập trung tại quầy thu ngân, cùng chọn vật phẩm giống nhau dưới sự chứng kiến của Boss."
"Lựa chọn vật phẩm không hợp quy định thì bạn sẽ bị trừng phạt."
"Chúc mọi người chơi vui vẻ."
Nữ hướng dẫn sau khi cúi đầu chào mọi người liền tính rời đi.
"Chờ một chút!" người đàn ông trung niên hói đầu vội vàng ngăn cô lại, "Các người rốt cuộc là đang làm cái gì? Đang quay show truyền hình thực tế hay đùa dai? Một cuộc điện thoại của tao đáng giá mấy trăm vạn, tao không có hứng chơi mấy trò này."
Nữ hướng dẫn viên vẫn như cũ nở nụ cười cứng nhắc: "Nơi này là Thế giới Hàng Lâm, các ngươi đều là những người may mắn được lựa chọn."
"Cái quỷ gì! Lão tử hiện tại muốn rời đi!" tên lưu manh mang dây xích vàng khá cáu kỉnh, trông có vẻ hung tợn nhưng thực chất hắn sợ nhất là những thứ khủng bố như hế này.

Hiện tại dây thàn kinh của hắn đã căng tới mức cực hạn, hắn liền trực tiếp bước đến nắm tay của nữ hướng dẫn viên.
Nữ hướng dẫn viên vẫn cứ lặp lại: "Các ngươi đều là người may mắn.."
Tên lưu manh tức giận ngắt lời cô, rống lên: "Có cái rắm! Tao cảnh cáo mày đừng có giỡn mặt với tao!"
Nữ hướng dẫn viên vẫn cứ nở nụ cười cứng đờ đầy quỷ dị, không chút thay đổi từ lúc xuất hiện.

Tiêu Lam bỗng cảm thấy tình huống có chút không đúng, vội vàng mở miệng ngăn cản tên lưu manh: "Anh bình tĩnh một chút.."
Lời còn chưa kịp nói xong, dây xích vàng đã tát nữ nhân viên đó một cái, thân thể cô ta lập tức bay thẳng ra ngoài, đầu đập lên tường, phát ra một tiếng trầm vang.
Thân thể nữ hướng dẫn viên từ từ trượt xuống, lưu lại tên tường một vệt máu đỏ thẩm kéo dài, cô ta nằm yên không nhúc nhích, ngực cũng không phập phồng, giống như một con búp bê đã bị hỏng.
"Tôi..

tôi..

tôi không có dùng lực mạnh như vậy" dây xích vàng hoang mang nhìn tay mình, không thể tin nói.
Mọi người lâm vào một mảnh trầm mặc, đột nhiên từ đâu bỗng xuất hiện một trò chơi kỳ quái cùng nữ nhân quỷ dị, việc đó đã vốn khó tiêu hóa rồi.

Hiện tại nữ nhân này còn đã chết, liệu bọn họ có khả năng rời đi không? "
" Cô ta..

cô ta cử động "nữ sinh tóc ngắn chỉ tay vào nữ hướng dẫn không rõ sống chết đang nằm trên đất.
Liền thấy nữ hướng dẫn bỗng co giật toàn thân, đầu vẫn buông thõng, nhưng thân thể chống lên trong tư thế nằm trên mặt đất, dùng động tác kì lạ di chuyển chân tay, bò trên mặt đất hướng về phía dây chuyền vàng..
Dây chuyền vàng thấy tình thế không ổn liền xoay người bỏ chạy, nhưng tốc độ của nữ nhân viên lại nhanh hơn, trực tiếp nhào lên người hán, tứ chi giam cầm hắn một cách chặt chẽ.
Sau đó tình huống khiến người ta tê rần da đầu xuất hiện -- hai người đó cứ như vậy mà dung hợp!
Như một thanh socola dưới sức nóng bị tan chảy rồi hòa tan vào nhau.

Tiếp đó từ cái đống đó bỗng một dáng người chậm rãi bò ra -- mặc một bộ đồng phục hướng dẫn viên, nở nụ cười xinh đẹp nhưng lại cứng đờ.
Là nữ hướng dẫn viên đó!
Lời tác giả muốn nói"
Tiêu Lam giận quá nên đem phong thư đó vứt vào bồn cầu ròi
Lạc:.

.