Tôi Dựa Vào Bần Cùng Quét Ngang Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 205: Phiên ngoại 2: Khu vui chơi thú cưng (1)




Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits). 

Lam Lam là một con chó chăn cừu trắng đen.

Nó và chủ nhân Ôn Khỉ cùng chồng bà là Tiêu Thành Nham ở cùng một chỗ, hợp thành một nhà ba người hạnh phúc.

Chủ nhân đối xử với nó vô cùng tốt, ngoại trừ thường xuyên cần cùng một tên tranh đoạt sự chú ý của chủ nhân ra, nó sinh ra cũng không có phiền não gì.

Nhưng mà, hiện tại lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Ôn Khỉ nhẹ nhàng mà xoa đầu chó của Lam Lam: "Ngoan, nghỉ mấy ngày nay mẹ với ba đi ra ngoài chơi rồi sẽ về, con phải ngoan ngoãn vui chơi ở chỗ chăm sóc thú cưng nha."

Tiêu Thành Nham thường xuyên tranh đoạt sự chú ý của chủ nhân với nó còn ở một bên thêm mắm dặm muối: "Anh luyến tiếc nó lắm, nhưng đây là chỗ gửi thú cưng có danh tiếng tốt nhất thành phố này, Lam Lam ở trong đó nhất định sẽ vui vẻ lắm."

Nhưng nụ cười quá mức xán lạn trên mặt Tiêu Thành Nham lại bán đứng tâm tình của ông giờ phút này.

Lam Lam dùng chỉ số thông minh cơ trí qua tiểu não chó của mình nháy mắt đã hiểu ra, người kia là cố ý đích! Ổng chính là muốn đá mình đi, sau đó đạt được mục đích độc chiếm chủ nhân.

Tên đê tiện này.

Nó nhìn thoáng qua chủ nhân, trong ánh mắt chủ nhân sáng ngời, đọc ra chờ mong của bà với chuyến du lịch.

Lam Lam lại nhìn thoáng qua Tiêu Thành Nham, quên đi, lúc này cứ cho người kia mang theo chủ nhân đi ra ngoài chơi đi, tuy người kia luôn ngăn cản mình và chủ nhân cùng nhau đi chơi, nhưng lại đối xử với chủ nhân tốt lắm.

Lam Lam lúc còn nhỏ lắc lắc cái đuôi với chủ nhân, hơn nữa dùng đầu cọ cọ hai má của bà, hy vọng bà đi chơi vui vẻ.

Chủ nhân cũng luyến tiếc ôm lấy nó, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng nó.

Lam Lam liếc mắt Tiêu Thành Nham bên cạnh bà, không có gì bất ngờ xảy ra mà thu được ánh mắt ghen tị của ông.

Hừ, loài người ngu xuẩn là không thể chiến thắng lông xù đâu.

Thời điểm chia xa cuối cùng cũng vẫn đến.

Tiêu Thành Nham nhìn thời gian trước mắt: "Sắp sáu giờ rồi, chúng ta nên đến sân bay, lần này giới thiệu cho em một chút đoàn đội cùng gây dựng sự nghiệp với anh, tất cả mọi người rất muốn gặp em đó."

Ôn Khỉ lưu luyến buông Lam Lam ra, bà khoát tay áo với Lam Lam: "Hẹn gặp lại nha, Lam Lam."

Lam Lam ngồi yên tại chỗ, im lặng nhìn chủ nhân rời đi, ngồi lên xe của Tiêu Thành Nham.

Khi xe hoàn toàn đi khỏi tầm mắt nó, Tiêu Lam đi theo nhân viên ở chỗ chăm sóc thú cưng, cùng nhau vào trong.

Trong khu vui chơi thú cưng có không gian vô cùng lớn, không chỉ có đủ mặt cỏ cho chúng chạy nhảy, còn có bể bơi và các món đồ chơi, đồ dùng thú cưng cũng là cái gì cần có đều có, nói về tiện lợi thì quả thật là một nơi không tồi.

Đáng giá nhắc tới chính là, nơi này cũng không nhốt các thú cưng vào trong lồng sắt, mà là để chúng tự do chạy nhảy chơi đùa.

Chờ nhân viên rời đi rồi, Lam Lam bắt đầu cuộc thăm dò của mình.

Nếu chủ nhân đã đi ra ngoài chơi, nó cũng phải đi chơi vui vẻ mới được, chú cún tinh lực dư thừa ở chỗ vui chơi này đến quên trời quên đất.

Nó một hồi chơi thang trượt, một hồi nghiên cứu mấy loại thực vật xung quanh, thân ảnh trắng đen giao nhau qua lại như gió, thăm dò tất cả ngóc ngách mình cảm thấy hứng thú.

Bỗng nhiên, một bóng dáng rất cao màu đen từ chỗ cao nhảy xuống, động tác linh hoạt đến cực điểm, nhẹ nhàng dừng ngay trước mặt Lam Lam.

Lam Lam tập trung nhìn vào, phát hiện đây là một con mèo cả thân thể đều màu đen nhánh.

Bộ lông đen của nó một chút màu tạp cũng không có, ánh mắt là màu vàng nhạt xinh đẹp, hình thể so với mèo bình thường thì lớn hơn rất nhiều, quả thực như là một con báo nhỏ, hoàn toàn nhìn không ra cụ thể là giống gì.

Mèo đen bước ra nện bước tao nhã bước đi tới trước người Lam Lam: "Cậu là mới tới sao?"

Lam Lam nói: "Xin chào, tôi là Lam Lam, sao bạn biết là tôi mới tới vậy?"

Mèo đen nói: "Tôi là Lạc Lạc, là mèo của ông chủ nơi này, mỗi một con thú cưng gởi nuôi ở trong này tôi đều biết, từ trưa đến giờ tôi vẫn chưa gặp cậu, cho nên đương nhiên là trong khoảng thời gian này cậu mới đến rồi."

Lam Lam cảm thấy được, Lạc Lạc nhất định có trí nhớ tốt lắm, nơi này chính là gởi nuôi rất nhiều thú cưng đó.

Lạc Lạc nhìn Lam Lam: "Có muốn tôi mang cậu đi chơi không, ở đây có rất nhiều nơi chơi vui, còn có thể thuận tiện giới thiệu một chút mọi người ở nơi này cho cậu."

Lam Lam vui vẻ đồng ý, một mèo một chó cứ như vậy bắt đầu đi dạo ở khu vui chơi.

Bởi vì đang trong kỳ nghỉ dài hạn, nơi này có không ít thú cưng được gửi nuôi, nhìn qua đều là bộ dáng bình thường ở nhà được yêu thương cưng chiều.

Phía trước còn có một con chó săn Afghan, chủ nhân của nó đại khái là một tên siêu cấp có tiền, không chỉ đặt cơm riêng làm riêng cho nó, còn sắp xếp một ngày ba lần chăm sóc nhan sắc cho thú cưng. 

Bộ lông vừa mới được chải vuốt từng sợi, mỗi một sợi lông màu vàng của nó thoạt nhìn đều vô cùng mềm mại, đi chụp quảng cáo dầu gội cũng không có vấn đề gì.

Con chó săn Afghan này lười biếng ghé vào cái ổ nằm xa hoa của nó, bên cạnh còn có một con chó sói đen và một con mèo Ragdoll có lông xoã tung xinh đẹp.

Lạc Lạc giới thiệu với Lam Lam: "Nó là Văn Nhất, chủ nhân là chủ tịch thành phố này."

Nó một ý bảo một chút con chó sói đen đứng bên cạnh Văn Nhất: "Đây là Dương Dương."

Lại nhìn về phía con mèo Ragdoll kia: "Đây là Sherry."

Dương Dương vung đuôi với Lam Lam Lạc Lạc, Sherry thì lại "meo" một tiếng với nó. Sherry đại khái là từ bé đã lớn lên với chó, không hề sợ chó tẹo nào.

Văn Nhất cũng miễn cưỡng ngẩng đầu hỏi: "Mấy cậu cũng muốn đến cùng nhau ngủ sao?"

Lam Lam lắc đầu: "Chúng tôi còn muốn đi chơi một hồi."

"Vậy chúc mấy cậu đi chơi vui vẻ." Nói xong, Văn Nhất lại nằm úp sấp về lại ổ của mình, một bộ siêu lười vận động.

Đi được không lâu, Lam Lam nhìn thấy một con Corgi và một con Teddy đang cùng nhau chơi đồ chơi. 

Teddy một bên chơi một bên nhảy nhót, ỷ vào chân mình dài hơn Corgi, thưởng thức tư thế nhấc lên cao cao, làm cho Corgi vài lần đều với không tới.

Thấy thế, Corgi nổi giận, nó bay lên một cước đá vào mặt Teddy, làm Teddy bay qua một bên.

Lam Lam nhịn không được hỏi: "Chúng nó như vậy không sao chứ?"

Lạc Lạc liếm liếm móng vuốt: "Không sao, chúng nó là một nhà đấy, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên. Con Teddy kia mỗi ngày đều phải đi khiêu khích Corgi, sau đó bị đánh, ngày hôm sau tiếp tục khiêu khích, đây là cuộc sống hằng ngày của bọn nó, quen là tốt rồi."

Lam Lam nhìn sang bên đó, Teddy vừa mới bị đá bay bây giờ lại hớn ha hớn hở chạy lại bên người Corgi, vừa lắc lắc cái đuôi vừa nhảy nhót kêu nó cùng nhau chơi, nhìn qua một bộ nhớ ăn không nhớ đánh.

Đại khái đây là phương thức ở chung của bọn nó đi.

Sau đó lại thấy được hai con chó rõ ràng bộ dáng không giống nhau, động tác lại gần như giống nhau như đúc.

Là hai con chó A Huyền lông vàng và A Thịnh lông đen.

Theo Lạc Lạc nói, chúng nó cũng là một nhà, vẫn đều như vậy.

Trên đường lại thấy được một con chó lông xù xinh đẹp mang nơ bướm màu đỏ.

Lam Lam đang suy nghĩ đây thật sự là một con cɦó ƈáϊ nhỏ nhắn xinh đẹp, kết quả ngay tại lúc nó xoay người lại thấy được trái ớt nhỏ.

Lam Lam: "......"

Đi qua cầu thang, trong một căn phòng im lặng, Lam Lam thấy được một con Borzoi* màu lông tuyết trắng.

(*giống chó chuyên săn sói của Nga)

Nó dùng một loại tư thế bảo vệ ghé vào cạnh một con chó săn thỏ rừng Hy Lạp, nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, nó nhất thời cảnh giác đứng lên, quay đầu nhìn về phía cửa.

Phát hiện con chó xa lạ là Lam Lam này, trong cổ họng chó săn sói Nga cúi đầu, phát ra tiếng gầm gừ uy hϊếp.

Lúc này, Lạc Lạc tiến lên từng bước, để nó nhìn thấy chính mình.

Gặp được con mèo quen thuộc, nó lúc này mới ngừng uy hϊếp, nhưng vẫn nhìn chằm chằm về hướng cửa.

Lạc Lạc nói: "Hiện tại không phải lúc chào hỏi, chúng ta đi trước đi."

Vì thế, Lam Lam đi theo nó lui ra ngoài.

Chờ rời khỏi phòng đó rồi, nó mới nói: "Vừa rồi là Ninh Ninh, ngủ bên kia chính là Duy Duy. Bởi vì Duy Duy từng suýt chút nữa bị người xấu mang đi, cho nên lúc nó ngủ thì Ninh Ninh luôn canh giữ bên cạnh, ai cũng không thể tới gần. Bình thường Ninh Ninh không hung dữ như vậy đâu, đặc biệt là lúc Duy Duy tỉnh ngủ, tính tình nó đặc biệt tốt."

Lạc tiếp tục mang theo Lam Lam đi lang thang ở khu vui chơi thú cưng, gần như đã đi khắp nơi này.

Đại khái là hôm nay vận động quá nhiều, lúc này Lam Lam cảm thấy mình đói bụng rồi.

Nhưng bầu trời phía sau đã sớm tối đen, thời gian dùng cơm đã chấm dứt từ lâu, nhóm nhân viên làm việc cũng đều tan ca, chỉ để lại nhân viên trực đêm.

Lam Lam cảm giác có hơi phiền não: "Đói quá à…. Nếu ở nhà là có thể tìm chủ nhân đòi bánh bích quy nhỏ ăn rồi."

Lạc Lạc nghe vậy nói: "Cậu có muốn ăn bánh bích quy của tôi không? Vị cá ngừ ca-li đó."

Ánh mắt Lam Lam sáng lên: "Cá ngừ ca-li! Tôi thích lắm!"

Lạc Lạc đi phía trước dẫn đường: "Đi thôi, tôi mang cậu đi."

Lam Lam có chút nghi hoặc: "Con người chắc là giấu hết đồ ăn rồi, chúng ta phải lấy như thế nào?"

Lạc Lạc nói: "Tôi đã nắm giữ được quy luật bọn họ giấu đồ ăn, hơn nữa có cậu, chúng ta nhất định có thể lấy được."

Lam Lam đi theo Lạc Lạc một đường quẹo bảy khúc tám cong.

Trên đường có vài cánh cửa nhỏ ngăn cản, nhưng này hoàn toàn không làm khó được Lạc Lạc đã quen thuộc và động tác khôn khéo của Lam Lam, bọn nó rất nhanh đến vị trí phòng bếp.

Lạc Lạc chỉ vào một ngăn kéo nằm hơi cao: "Bánh bích quy ngay trong đó, ngăn kéo không có khóa, có thể trực tiếp rơi ra."

Lam Lam nhìn thoáng qua vị trí ngăn kéo, ánh mắt quét sang xung quanh, cuối cùng dừng lại trên một cái ghế.

Độ cao ghế này cộng với chiều cao của mình và Lạc, hẳn là không chênh lệch mấy.

Vì thế Lam Lam chạy tới, thật cẩn thận đẩy ghế đến dưới ngăn kéo, còn cơ trí giữ cho hệ thống chuông báo động vẫn im lặng, không phát ra âm thanh gì.

Tiếp theo Lam Lam đứng trên ghế, lại để Lạc Lạc nhảy lên lưng mình, cuối cùng cũng thành công tiếp cận ngăn kéo.

Lạc Lạc dùng móng mèo linh hoạt thuần thục mở ngăn kéo ra, lấy ra gói bánh quy to từ bên trong.

Sau đó nó dùng móng vuốt sắc bén xé mở đóng gói, đổ bánh quy nhỏ tản ra mùi thơm cá ngừ ca-li ra trước mặt Lam Lam.

Lạc Lạc: "Ăn đi."

Lam Lam hỏi nó: "Anh không ăn sao?"

Lạc Lạc lắc đầu: "Ta đêm nay ăn cá ngừ ca-li trộn rồi, không muốn ăn bánh vị cá ngừ ca-li nữa."

Lam Lam vừa ăn vừa hỏi: "Nếu con người phát hiện thì làm sao bây giờ?"

Lạc Lạc chải vuốt sợi lông của mình: "Không có việc gì, bọn họ phát hiện cũng chỉ hội cảm thấy là chúng ta rất đáng yêu, hơn nữa muốn quay clip đăng lên mạng cho người khác bấm like thôi."

Lam Lam nghĩ nghĩ, thật là có đạo lý, vì thế ăn càng vui vẻ hơn nữa.

Dù sao thì lông xù tức là chính nghĩa.

Sau khi ăn xong, một mèo một chó không chỉ xử lý rác rưởi, còn đem ghế đẩy về chỗ cũ, ít nhất ở ở mặt ngoài làm được chuyện phạm tội không để lại dấu vết.

Sắc trời đã khuya, Lam Lam tính toán đi ngủ một giấc. 

Chúng nó lén lút rời phòng bếp, hướng về khu vực các thú cưng hoạt động.

Bỗng nhiên phía trước xuất hiện  bóng người.

Nhìn quần áo thì đại khái là nhân viên trực đêm tối hôm nay.

Tuy rằng cảm thấy bị con người phát hiện cũng sẽ không có gì, nhưng dù sao cũng rất phiền toái, một mèo một chó cuối cùng vẫn quyết đoán núp vào.

Chúng nó trộm nhìn động tĩnh của người kia, hơn nữa kỳ vọng anh ta sớm đi một chút.

Nhưng chờ khi người nọ đến gần rồi Lam Lam bỗng dưng phát hiện không thích hợp, trên tay người rõ ràng cầm một cây súng gây mê, lúc chủ nhân xem TV nó có thấy qua, nếu như bị bắn trúng thì chính là té xỉu ngay.

Một nhân viên ở chỗ vui chơi thú cưng, ban đêm mang theo súng gây mê làm cái gì?

Tiếng rung điện thoại vang lên, người nọ hạ giọng bắt điện thoại: "Chuẩn bị xong rồi, đợi lát nữa là động thủ, chủ yếu là mấy con chó cỡ lớn quá phiền toái, nhưng cố tình giá trị cũng không thấp, còn không thể gϊếŧ chết. Hôm nay lại mới tới một con chó chăn cừu, đến lúc đó mang nó đi luôn."

"Tao cũng muốn bảng thống kê mà, nhưng là quản cơm ở đây không cho người tới gần, không phải là không tìm được cơ hội sao?"

"Ừa nha mày sợ cái gì? Gần đây nghỉ, đêm nay trừ tao ra chỉ có bảo vệ ngoài cổng chịu trách nhiệm. Tên kia là thích nhàn hạ, phỏng chừng này giờ này đã muốn ngủ, cho dù nghe được vài tiếng chó sủa cũng sẽ không đứng lên nhìn đâu, chúng ta nói nhỏ thôi là được."

Gã một bên tiếp điện thoại, một bên đã đi xa.

Lạc Lạc nhìn theo bóng dáng gã, nói: "Người đó là mới tới trong tuần này thôi, tôi vẫn cảm thấy trên người hắn có một mùi không tốt, làm tôi thấy chán ghét."

Lam Lam nói: "Vậy nhất định là mùi người xấu rồi á."

Nó nhìn thấy người đã đi xa: "Hắn muốn bắt cóc hết chúng ta, chúng ta hẳn là phải ngăn cản hắn."

Rõ ràng chỉ là chuồn ra ăn vụng mà thôi, hiện tại Lam Lam cùng Lạc Lạc lại không thể không vì chính nghĩa cứu tiểu đồng bọn, gánh vác trách nhiệm cứu vớt mọi người.

Hết chương 205.