Tôi Dựa Vào Bần Cùng Quét Ngang Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 200: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (1)




Lời của editor Kaoru Rits: 5 chương PN này là một câu chuyện, như kể về Tiêu Lam và Lạc ở một thế giới khác vậy, không liên quan gì đến truyện chính hết nha.

- ------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------

Chương 200: Phiên ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (1)

Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits). 

Tiêu Lam là một sinh viên mới vừa tốt nghiệp đại học, lần đầu tiên đặt chân vào xã hội.

Bởi vì lúc còn đại học chọn một ngành học quá mức thoải mái không kềm chế được, làm cậu lúc tìm công việc là một cảnh tượng kỳ ảo dị thường. 

Đây là trận đòn hiểm từ xã hội đầu tiên mà cậu nhận được.

Cuối cùng, cậu tìm được công việc ở một thành phố cách nhà rất xa.

Tuy là một thành phố xa, nhưng đây quả thật là một công ty lớn, chuyện này làm cậu rất mừng rỡ.

Dù sao cũng là lần đầu tiên làm việc, còn được ba mẹ tài trợ tiền thuê nhà nên cậu cũng biết xấu hổ, không dám thuê nhà đắt tiền.

Còn may vận khí cậu không tồi, dùng giá cả rất rẻ thuê được một nhà trọ cách công ty rất gần.

Tiêu Lam cũng hỏi qua chủ cho thuê nhà xem trong phòng có từng phát sinh qua án mạng gϊếŧ người gì không, mới có thể giá rẻ như vậy, hơn nữa tỏ vẻ  mình cũng không để ý chuyện nhà có ma.

Nhưng dựa theo cách nói của chủ nhà, bởi vì nhà trọ hơi cũ, hơn nữa phòng này đã để trống rất lâu, đồ nội thất trong phòng có thể biến chất hết rồi, cho nên giá cả mới rẻ như vậy.

Chủ cho thuê nhà còn chủ động nói, nếu phát hiện đồ đạ có hư hao thì có thể liên hệ ông ta đổi cái mới, thái độ quả thực tốt đẹp không chỗ nào chê.

Tiêu Lam vốn dĩ chính là nhìn trúng giá cả và vị trí này, cậu cũng không để ý cái gì chất lượng sinh hoạt, cũng đủ tiện lợi là được rồi.

Sau đó cậu lại tra thử trên mạng tin tức liên quan đến nhà ở, cũng phát hiện quả thật không có tin tức nào về án mạng gϊếŧ người.

Bởi vì không cùng một thành phố nên cậu trực tiếp cùng chủ nhà quyết định hết thảy qua mạng, hẹn đến ngày nhận việc liền trực tiếp dọn vào ở luôn.

Đến một ngày trước khi nhận việc.

Tiêu Lam ngồi tàu cao tốc đi tới thành phố xa lạ này, sau đó dựa theo hướng dẫn tìm được chỗ nhà trọ.

Gần nhà trọ có khu phố tương đối náo nhiệt, trong đó có rất nhiều cửa hàng và quán ăn, Tiêu Lam đối với chuyện này rất vừa lòng, sau này cậu có thể nhẹ nhàng giải quyết vấn đề ăn uống ở gần đây rồi.

Đến dưới lầu nhà trọ.

Tiêu Lam phát hiện không giống với nhà trọ cũ nát loang lổ như trong tưởng tượng của mình, tòa nhà trọ này mặc dù có chút lâu năm, nhưng thiết kế cũng tinh xảo, cách thức tiêu chuẩn, phong cách cổ điển kiểu mới, hơn nữa giữ gìn lại không tồi, chẳng sợ năm tháng trôi qua cũng không hiện ra vẻ rách nát.

Muốn nói có gì đó không đủ, chính là kiến trúc xung quanh nhà trọ có vẻ tiêu điều, vừa cổ vừa cũ, cũng không có ai vãng lai. 

Đại đa số nhân khí đều bị con phố náo nhiệt cách đó không xa kia chiếm đi, làm cho cửa hàng bên này đều đóng cửa.

Nhưng như vậy cũng tốt, buổi tối chắc chắn sẽ yên tĩnh hơn nhiều.

Tiêu Lam tiến vào nhà trọ, gõ vang cửa phòng người quản lý.

Bởi vì trước đó chủ cho thuê nhà đã nói qua chìa khóa ở chỗ người quản lý, cậu cần phải lấy chìa khóa mới có thể vào nhà.

Người quản lý họ Trương, là một người nuôi một con chó Husky, chó tên là Thiết Cộc Lốc, đang ở kế bên một mực trầm mê vào gặm dép lê.

Ông cụ Trương đem chìa khóa giao cho Tiêu Lam, thuận tiện hỏi một câu: "Sao cháu lại ở căn hộ 712 vậy? Căn hộ đó gần mười năm không ai ở rồi."

Tiêu Lam giải thích một chút nguyên nhân với ông, đơn giản cũng chính là giá rẻ và tiện lợi.

Ông cụ Trương nhíu mày, nhưng cũng không nói thêm cái gì: "Đi đi, nếu cháu có chuyện gì cứ nói một tiếng với ông. À đúng rồi, điện trong nhà trọ có chút trục trặc, có khi đèn hay gì đó không được nhạy, ông đã báo sửa rồi nhưng không biết khi nào mới được sửa. Cháu vẫn là cẩn thận một chút đừng để bị ngã đấy.”

Tiêu Lam cảm ơn ông cụ Trương, cầm chìa khóa rời đi.

Ở cửa thang máy, Tiêu Lam gặp một cậu nhóc tóc xoăn nhìn qua rất hoạt bát.

Tóc xoăn tự xưng là Vương Thái Địch, cũng là hộ gia đình ở đây.

Hai người hàn huyên vài câu, Tiêu Lam ngạc nhiên phát hiện nhóc này thế mà là hàng xóm của mình.

Vương Thái Địch cũng cười: "Thật sự quá trùng hợp luôn, đi thang máy cũng có thể gặp được hàng xóm."

Khi nói chuyện, ngọn đèn trong thang máy lóe lên một chút, thoạt nhìn có vài phần quỷ dị.

Vương Thái Địch lại mang vẻ mặt bình tĩnh: "Đừng lo lắng, thang máy cũ rồi, thường xuyên xuất hiện lỗi vậy đó anh, phỏng chừng báo quản lý lại rồi họ sửa thôi."

Thang máy tới rồi, hai người từ bên trong đi ra.

Tiêu Lam quay đầu lại nhìn thoáng qua thang máy, phát hiện thang máy lại khôi phục bộ dáng nguyên bản.

Đại khái là bóng đèn không được tốt lắm.

Trên hành lang, bóng đèn có mấy cái bị hỏng mất, có vẻ hơi u ám.

Có một người ngồi xổm ở một góc sáng sủa cách đó không xa thì thào tự nói chuyện.

Đi đến gần, Tiêu Lam phát hiện đó là một chàng trai tuổi trẻ ăn mặc thời thượng, tóc nhuộm thành màu cây đay, bộ dạng cũng không tệ lắm.

Nhưng người này lại đang cầm một cái gương, vừa cười vừa nói chuyện phiếm với chính mình, cứ như tinh thần phân liệt.

"A thịnh, ông nói coi bộ quần áo hôm nay của tôi đẹp trai không?"

"Đẹp, nhưng mà ông béo lên một kg rồi."

"...... Vô tình quá đi."

Đợi cho hai người hơi rời xa người ngồi kia một chút, Vương Thái Địch lặng lẽ mới nói: "Anh ta bị tinh thần phân liệt á, tự mình ảo tưởng mình có một người bạn tên A Thịnh, nhưng may là người này không có khuynh hướng bạo lực, không tấn công người ta đó."

Tiêu Lam: "......"

Này hình như không thể kêu là có khỏe không, thật sự không cần đưa cậu ta đi bệnh viện sao?

Lúc đi ngang qua cầu thang, một bóng người mặc áo gió màu đen vừa lúc đi xuống lầu.

Vương Thái Địch phất tay với y: "Chào bác sĩ Kỳ nha~"

Tiêu Lam theo tiếng nói nhìn qua, bóng người áo đen vừa vặn xoay người, Tiêu Lam chỉ nhìn thấy bóng dáng cao gầy cùng một mái tóc bạc, nhìn chiêu cao và dáng vẻ, bác sĩ Kỳ này hẳn là một người đàn ông. 

Bác sĩ Kỳ nghe vậy cũng không quay đầu lại, nâng lên tay lên vẫy lại rồi rời đi ngay, dáng vẻ nhìn qua rất quái gở.

Vương Thái Địch giải thích: "Đây là bác sĩ Kỳ, mọi người ở đây có bệnh đều thường xuyên đi tìm anh ta đó."

Tiêu Lam nghi hoặc: "Sao không đi bệnh viện?"

Vương Thái Địch nói: "Bác sĩ Kỳ tuy rằng thủ pháp có thô bạo một chút, nhưng mà y thuật của anh ấy thật ra tốt lắm, hơn nữa thu phí hợp lý."

Tiêu Lam: "Có thể hình dung cụ thể một chút, thô bạo tới trình độ nào không?"

Vương Thái Địch tự hỏi một chút: "Anh có nghe nói qua thời Trung cổ chưa?"

Tiêu Lam: "......"

Cái liệu pháp tắm máu thiếu nữ đồng trinh kia không phải thịnh hành vào thời Trung cổ sao?!

Vị bác sĩ này thật sự có bằng bác sĩ đấy chứ?!

Tiêu Lam còn đang trong cơn khϊếp sợ, nhưng lúc này một cánh cửa phía trước chợt mở ra. 

Từ giữa có một cô gái xinh đẹp tóc xoăn đen dài đi tới.

Cô mặc đầm dài ôm sát người tôn dáng màu đỏ, dáng người cao gầy, tràn ngập khí chất ngự tỷ.

Cô đang đeo túi, dáng vẻ chuẩn bị ra cửa, cô nhìn về hướng bọn Tiêu Lam, lễ phép gật đầu với hai người ý chào, sau đó liền đi về phía thang máy.

Đợi cho cô đi xa, Vương Thái Địch mới nói: "Anh thấy tiểu thư Vu xinh đẹp không?"

Tiêu Lam hào phóng thừa nhận: "Xinh đẹp lắm, cô ấy là người mẫu sao?"

Vương Thái Địch cười đến có chút trêu tức: "Không, anh ý là một streamer trên mạng, nam - streamer đó nha ~"

Tiêu Lam: "......"

Nhà trọ này thoạt nhìn sao nhân tài khắp nơi vậy nè….

Cuối cùng cũng đến trước cửa căn hộ 712, Vương Thái Địch phất tay cáo biệt cậu: "Tạm biệt anh, anh hai đang đợi em về nữa."

Nói xong, cậu nhóc bước đi vào cánh cửa mở ra nhà kế bên.

Tiêu Lam đối mặt với cánh cửa căn hộ mặt ngoài rơi xuống bụi bặm. 

Tuy rằng biết bên trong không có ai, nhưng anh vẫn là dựa theo trước kia mẹ từng nói qua, tập tục ở khách sạn phải gõ cửa ba lần, đây là đang báo cho bên trong có tồn tại gì đó hay không biết là mình muốn vào đó.

Mặc kệ có tác dụng gì hay không, tốt xấu cũng nên tôn trọng tập tục một chút vậy.

Dù sao cũng không tốn tiền.

Sau khi mở cửa, trong phòng truyền ra  một mùi mốc meo riêng biệt của những căn phòng phong bế đã lâu.

Tiêu Lam đứng ở cửa nói một câu: "Xin chào tôi là Tiêu Lam, hôm nay bắt đầu ở nơi này, quấy rầy rồi ạ."

Trong phòng im ắng không có đáp lại.

Đương nhiên.... không có đáp lại, nhưng mà chỉ khi so sánh với bình thường mà thôi.

Tiêu Lam ấn vào công tắc ngọn đèn, tuy rằng nhiều năm không dung, còn may là bóng đèn còn dùng tốt.

Tiếp theo cậu lại mở cửa sổ ra thông gió, gió nhẹ nhàng khoan khoái từ bên ngoài ùa vào, nháy mắt xua tan mùi bị đè nến bên trong, làm Tiêu Lam cảm thấy thoải mái hơn không ít.

Cậu bắt đầu đánh giá căn hộ này.

Trong phòng bài trí thật sự rất tốt, theo thiết kế trần nhà cũng nhìn ra được người vốn ở nơi này rất biết thưởng thức, năm đó nhất định không ít tốn tâm tư, đồng thời tài lực cũng ắt không thể thiếu, không biết vì cái gì chủ cho thuê nhà sẽ để phòng không như vậy mười năm nhỉ.

Nội thất trong nhà gần như đầy đủ hết, đồ làm bếp, chén bát, ấm trà… đủ mọi thứ.

Tiêu Lam tùy tay cầm lấy bọc lá trà trên bàn, lá trà bên trong đương nhiên đã sớm hư hỏng rồi.

Nhưng bình trà này chính là đến từ một hãng nổi tiếng toàn cầu, chẳng sợ loại người không uống trà như Tiêu Lam cũng có nghe nói qua, xem ra người vốn ở đây địa vị cũng khá cao.

Phòng khách lý còn có một cái giá sách rất lớn từ trần dài xuống sàn, bên trong đều tràn đầy sách.

Tiêu Lam nhìn thoáng qua, bên trong loại hình gì cũng có, theo vũ trụ khởi nguyên đến cơ học lượng tử, lại đến truyền kỳ ma quái, cuối cùng còn có tạp chí lá cải năm xưa, người này hình như là người yêu đọc, hơn nữa cái gì cũng xem được.

Tiêu Lam kiểm tra một vòng trong phòng.

Hơn nữa tuy rằng đồ đạc nội thất đều tích một tầng bụi thật dày, nhưng đại khái là bởi vì cửa sổ đều đóng chặt, chất lượng đồ đạc cũng quá tốt, thế nhưng toàn bộ đều được bảo tồn không tồi, sử dụng bình thường hoàn toàn không thành vấn đề.

Căn hộ không lớn, chính là một căn hộ một người, đơn giản phân chia  phòng khách và phòng ngủ.

Có điều chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, phối trí như vậy đối với một người ở như Tiêu Lam mà nói vẫn là dư dả.

Nhưng đại khái là do nguyên nhân vị trí, căn phòng này lấy ánh sáng không tốt lắm, chung quy có vẻ hơi u ám.

Tuy rằng sắc trời còn sớm, nhưng chuyện vệ sinh thật sự rất tốn thời gian, Tiêu Lam cần nắm chặt thời gian bắt đầu quét dọn.

Cậu xăn tay áo lên, tìm được công cụ quét dọn trong WC, nhanh nhẹn đứng lên bắt tay vào.

Phòng mười năm không ai ở quét dọn lên cũng không phải công việc thoải mái gì, rất nhanh cũng đã dọn tới lúc vào đêm.

Đến đêm khuya, Tiêu Lam mới miễn cưỡng quét ra đến phạm vi phòng khách, dốc xuống dưới đều là một đống to, nhìn qua có vẻ như đêm nay muốn ngủ giường là chuyện không có khả năng rồi.

Cậu vào WC rửa mặt một chút, nếu giường còn chưa thể ngủ, cậu rõ ràng trực tiếp nằm luôn ngoài sô pha.

Gió nhẹ đêm hè phất qua xua tan cả ngày khô nóng, làm người ta cảm thấy hết sức thoải mái.

Tiếng côn trùng kêu vang thường hay truyền đến biến thành một khúc hát ru thôi miên, hơn nữa quét dọn thật sự rất mỏi mệt, Tiêu Lam rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.

Một đêm không mộng.

Lúc Tiêu Lam tỉnh lại, bên tai là tiếng mưa rơi thanh thúy, chóp mũi còn ngửi được mùi không khí tươi mới, giống như là mưa to qua mặt cỏ, làm người ta cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái như cả người đều được gột rửa.

Từ từ, mưa to ——

Cậu không có đóng cửa sổ!

Trong đầu hiện lên trường hợp nước tràn bờ đê, Tiêu Lam kêu một tiếng, càu nhàu đứng lên.

Kết quả, cái chăn mỏng đắp trên người vì động tác lớn của cậu mà rớt xuống.

Tiêu Lam vuốt chăn có chút nghi hoặc, cậu đắp cái chăn từ khi nào nhỉ?

Cách đó không xa là vali hành lý của cậu, lúc này vali hành lý đã bị mở ra.

Mà chăn này quả thật là do cậu mang đến, chẳng lẽ là nửa đêm cậu cảm thấy lạnh rồi tự mình đứng lên lấy đắp?

Sau đó cậu lại mơ mơ màng màng ngủ mất, rồi hoàn toàn quên luôn hành động vĩ đại của mình?

Tiêu Lam không hiểu ra sao.

Cậu nhìn về phía vị trí cửa sổ.

Cửa sổ vốn mở rộng ra lúc này đã gần như đóng lại hơn phân nửa, chỉ để lại một khe hở nho nhỏ.

Như vậy có thể để không khí tươi mới tiến vào, làm không khí bên trong tuần hoàn, lại không đến mức mưa to làm ướt nhẹp phòng.

Tiêu Lam đứng lên đi đến cạnh cửa sổ, nhìn ra phía ngoài.

Ngoài cửa sổ vẫn còn đang mưa, thoạt nhìn chỉ có thể tính là mưa nhỏ, nhưng nhánh cây và lá rụng dưới mặt đất thuyết minh cơn mưa tối hôm qua chắc chắn sẽ không nhỏ. 

Tiêu Lam càng thêm nghi hoặc.

Chẳng lẽ buổi tối cậu không chỉ đứng lên cầm chăn, còn tự mình đi đóng cửa sổ?

Cậu có trâu bò như vậy không? Sao mình một chút cũng không biết?

Chẳng lẽ chỉ một buổi tối mà cậu đã có thể thoát khỏi cảnh tượng ngủ lăn quay như heo chết không biết gì, tiến hóa đến trình độ mộng du rồi sao?

Có phải tiến hóa có hơi quá nhanh rồi không…

Bằng không, chung quy không phải là trong phòng cất giấu một nàng tiên ốc* chịu thương chịu khó đi?

(*nàng tiên ốc ban đêm khi chàng trai ngủ sẽ ra dọn dẹp làm việc nhà, xong cô lại chui vào vỏ ốc vào ban ngày)

Đã năm nào rồi, loại vọng tưởng mơ xa này vẫn là sớm một chút tỉnh lại thì hơn.

Đại khái là đã đổi sang hoàn cảnh mới không thích ứng, hơn nữa ngày hôm qua quá mệt mỏi rồi, Tiêu Lam nghĩ.

Lúc này, đồng hồ báo thức trên điện thoại vang lên.

Người mới ngày đầu tiên đi làm cậu cũng không dám đến muộn, cậu không kịp tiếp tục tự hỏi chuyện tối qua, động tác nhanh chóng hoàn thành cả quá trình thay quần áo, rửa mặt, lấy đồ vật này nọ, rồi ra cửa.

Sau đó lấy hết sức nhằm về nơi mà đời xã súc bắt đầu —- công ty.

Hộ gia đình duy nhất trong nhà rời đi, bên trong lại lâm vào yên tĩnh. Giống như tất cả hơi người đều theo bóng dáng vội vàng của Tiêu Lam đi xa, hết thảy đều trở nên ngưng trệ.

Trong phòng không có một bóng người, cái chăn bị Tiêu Lam không cẩn thận làm rơi dưới đất bỗng nhiên tự bay lên, dừng trên sô pha.

Hết chương 200.