Tôi Dựa Vào A Phiêu Để Làm Giàu

Chương 18




Lâm Mạt Mạt cũng đứng lên, nói với Trương Lăng Sơn: “Đi thôi, chúng ta về nhà rồi nói.”

Đối phương dáng vẻ hốt hoảng, không bình tĩnh nỗi, không biết bản thân đang ở đâu, vô ý thức theo sau Lâm Mạt Mạt. Mãi cho đến khi trở về phòng, Trương Lăng Sơn mới đột nhiên ý thức được bản thân mình vừa nhìn thấy đến tột cùng là cái gì.....

Vốn Lý tú nương rất e ngại Cảnh An Thành, sau khi Lâm Mạt Mạt đi cô vẫn luôn trốn trong hốc tường, động cũng không dám động, nhìn anh lấy di động chụp hình khăn tay cùng thư họa, sau đó gọi điện dò hỏi bạn bè giá trị của những thứ này tính như thế nào, bèn nhịn không được lắm miệng: “Anh hỏi thử giúp tôi, kỹ thuật thêu nào đáng tiền, loại nào tôi cũng biết. Khi còn sống tôi là đệ nhất tú nương trong thêu trang, đồ tôi thêu ra đều cung cấp cho trong cung.”

Cảnh An Thành sửng sờ: “Cô chết bao lâu rồi?”

Gương mặt Lý tú nương mờ mịt, đứng trong kết giới ở góc tường, ngơ ngác suy nghĩ một lúc mới trả lời: “Chắc cũng mấy trăm năm rồi?”

Cảnh An Thành: “.....” Chắc cũng?

Lúc này Trương Lăng Sơn cũng phục hồi lại tinh thần, vội vàng hỏi: “Rốt cuộc cháu là ai? Những thuật pháp này cháu theo ai học?” nhìn một loạt thao tác của Lâm Mạt Mạt, trong lòng ông vừa ngưỡng mộ vừa ganh tị, ngũ vị tạp trần.

Giữa đường xuất gia, vô sự tự thông.” Lâm Mạt Mạt liếc ông một cái: “Nếu tôi nói như vậy, ông tin không?”

Cơ tim Trương Lăng Sơn thiếu chút tắc nghẽn, táo bạo không thôi: “Làm sao có thể?! Đột nhiên thấy quỷ còn có khả năng, nhưng những thuật pháp này thì sao? Không ai dạy chẳng lẽ cháu học được trong mộng?”

Lâm Mạt Mạt lại còn gật nhẹ đầu: “Cũng gần như vậy.”

Trương Lăng Sơn hít sâu một hơi: “Vậy xin hỏi tiểu hữu, sư thừa ở đâu?”

“Sư phụ tôi đã không còn tại thế nhiều năm, các người không có khả năng nghe nói về ông ấy.” Lâm Mạt Mạt nói rất chắc chắn, lại nói sang chuyện khác: “Ông không phải đến xem ác quỷ kia sao? Tôi cho ông xem, xem xong mọi người nên đi đi thôi, tôi phải ngủ.”

Cảnh An Thành nhìn đồng hồ, lúc này mới hơn tám giờ.

Lâm Mạt Mạt đẩy Cảnh An Thành đến cửa ra vào, để anh đứng xa một chút: “Đừng đụng đến quỷ của tôi, phải cách xa từ một mét trở lên, tôi còn trông cậy vào bọn họ giúp tôi phát tài đấy, bị thương thì phiền lắm.”

Cảnh An Thành: “....”

Luôn cảm thấy có chổ nào đó không đúng lắm, nếu anh trâu bò như vậy thì năm đó sao đến mức phải chịu khổ nhiều vậy chứ?

Nhưng Cảnh An Thành vẫn tạm thời dằn những nghi hoặc trong lòng xuống, chủ động thối lui đến cửa ra vào.

Lúc này Lâm Mạt Mạt mới đào ác quỷ còn dán bùa trong túi ra. Mới có một ngày, sương đen dày đặc bám trên người nó trước kia đã đi hơn phân nửa, loáng thoáng có thể thấy được hình người.

Ngay cả như vậy Trương Lăng Sơn cũng giật mình kêu lên: “Đây là đã ăn bao nhiêu người rồi?”

Ác quỷ vốn rất đồi phế, sau khi nghe Lâm Mạt Mạt nói, hắn còn đang suy nghĩ về quỷ sinh (người có nhân sinh, quỷ có quỷ sinh), thậm chí bắt đầu hoài nghi có phải bản thân đã làm sai việc gì rồi không, khi nghe Trương Lăng Sơn nói như vậy, lập tức lại táo bạo lên: “Phóng rắm vào mặt con bà ngươi! Lão tử chưa bao giờ ăn thịt người!

Nói xong lại nhìn về phía Lâm Mạt Mạt, dáng vẻ lắp bắp: “Đại sư cô xem, tôi cũng không gây ra tội nghiệt gì lớn, ba người kia xảy ra tai nạn giao thông chết cũng do bọn họ chột dạ, cô có thể giúp tôi năn nỉ chút, để tôi đi đầu thai?”

Trước đó nó cũng đã dùng hết cách, cũng không thể rời khỏi tòa nhà cao ốc, quỷ sinh vô vọng, lại gặp cơ duyên xảo hợp nhận ra hậu nhân của kẻ thù, lúc này mới lấy báo thù làm mục tiêu, để khỏa lấp những nhàm chán của thời gian dài dằng dặc làm du hồn. Nhưng bây giờ biết được mình còn có cơ hội chuyển thế đầu thai, tự nhiên một lòng nghĩ về chuyện này.

Lâm Mạt Mạt nhìn về phía Trương Lăng Sơn, nâng nâng cằm nhỏ: “Chuyện này ông ấy rành hơn ta.”

Ác quỷ hiển nhiên không tin, nhìn thoáng qua Trương Lăng Sơn, phút chốc lại trốn về phía sau Lâm Mạt Mạt, nhếch miệng: “Vừa nhìn là biết không phải người tốt, dựa vào đâu ta phải tin hắn?”

Trương Lăng Sơn: “......”

Hành nghề nhiều năm như vậy, trong giới vẫn có tiếng là người hiền lành Trương Lăng Sơn bắt đầu hoài nghi tướng mạo chất phát của mình, phải chăng đã xảy ra sai lầm gì.

Nhưng mà lúc này hắn cũng tỉnh táo lại, vẫn nhìn chằm chằm ác quỷ như trước, ý đồ muốn tìm nơi phát ra những oán khí này trên người nó: “Chưa từng hại người, vậy tức là, ăn hồn phách?”

Ở tình huống bình thường, người sau khi chết hồn rời khỏi thân thể, biến thành du hồn, tục xưng là ‘quỷ’, giống như một thứ đang có hình dạng màu sắc đột nhiên chỉ còn là khối khí thể vô sắc vô vị, trừ phi đạo gia sử dụng cách đặc thù nếu không không thể nào chạm vào nó được, nó cũng không chạm vào được đồ vật ở hiện thế.

Nhưng ở chổ Lâm Mạt Mạt có mấy quỷ hồn, đều là hồn thể vượt qua mức bình thường. Trước không nói mấy con quỷ kiếm tiền nuôi gia đình của cô, dù sao Trương Lăng Sơn cũng không nhìn thấy bất kỳ oán khí nào trên người bọn chúng, khí tức quanh thân đều sạch sẽ, dường như giống với người chết bình thường vậy.

Nhưng ác quỷ này, sương đen toàn thân đã nói lên rất rõ vấn đề, đây không phải là hồn thể bình thường. Đã làm ác vậy thì ông không thể bỏ mặc không quan tâm.

Ác quỷ không muốn để ý tới ông, những kẻ bắt quỷ được gọi là thiên sư này nó đã gặp nhiều rồi, cả đám, bản lĩnh không lớn ngược lại quy cũ rất nhiều, nó tình nguyện ở lại đây để Lâm Mạt Mạt rút cạn oán khí toàn thân, cũng không muốn để bọn họ độ hóa.

Chắc khoảng ba đến năm cái hả!” Lâm Mạt Mạt trả lời: “Còn được, chó cắn chó, đều không phải thứ tốt lành gì, cũng coi như không phải là chuyện đại sự, sau khi không còn oán khí thì làm chút việc thiện, nói không chừng có cơ hội bù đắp nhân quả, cũng có thể sẽ thanh thanh bạch bạch đi đầu thai.”

Trương Lăng Sơn: “???!!!

Nói nghe đơn giản nhẹ nhàng vậy, phảng phất đơn giản giống như cơm ngày ba bữa ấy, Trương Lăng Sơn nhịn không được: “Chẳng lẽ cháu còn có sổ sinh tử của Diêm vương? Nhìn thấy nhân quả của nó hay là.....”

Lâm Mạt Mạt gật đầu: “Nhìn thấy được, không cần xem sổ sinh tử.”

Trương Lăng Sơn lập tức như người câm nghe đốt pháo, một chữ cũng không nói ra được.

Xem xong rồi phải không? Tôi đưa mấy người ra ngoài. Đêm nay bên ngoài không yên ổn, về sớm một chút đi.” Lâm Mạt Mạt lần nữa đuổi khách.

Cảnh An Thành không khỏi đổ mồ hôi lạnh cả người, trong đầu đột nhiên hồi tưởng lại một ít hình ảnh không tốt đẹp lắm, nhìn lại: “Muốn về chổ tôi ở một đêm không?”

“Không cần, tôi không sao, các người ở đây sẽ liên lụy tôi.”

Mở cửa, gió lạnh bên ngoài thổi vào, đại não kinh hãi quá độ của Trương Lăng Sơn mới khôi phục lại hoạt động lần nữa, chênh lệch nhiệt độ trong và ngoài phòng làm ông cũng ý thức được cái gì: “Đây là tụ linh trận?!”

Lâm Mạt Mạt trừng mí mắt lên: “Ông cũng rất có kiến thức.”

Trương Lăng Sơn đột nhiên cực đại cuồng hỷ, thời đại mạt pháp(*), huyền môn khó khăn, còn sót lại mấy trận pháp bùa chú, chỉ học được lác đác không mấy cái, còn đại bộ phận không biết xảy ra biến hóa gì, căn bản không ai có thể học được, coi như học được cũng chỉ có thể sử dụng trong trường hợp đặc biệt.

(*)Thời đại phật pháp suy tàn.

Trương Lăng Sơn gấp không kịp đợi muốn trao đổi với cô trận pháp đồ của tụ linh trận: “Bất luận cháu cần gì, phàm là tôi có thể lấy được, nhất định sẽ tìm cho cháu.”

Nghe thực động lòng nhưng Lâm Mạt Mạt vẫn cự tuyệt: “Ông không dùng được, cho ông cũng vô dụng.”

Trương Lăng Sơn sửng sốt: “Vì sao? Tư chất của tôi quá kém? Không sao, tôi mang về sư môn để mấy người trẻ tuổi có tư chất cao luyện tập sử dụng.”

Lâm Mạt Mạt nghĩ nghĩ nhưng vẫn cảm thấy đối phương có khả năng sẽ thất vọng nên chủ động giải thích: “Việc này không liên quan gì đến tư chất, là vấn đề hoàn cảnh. Toàn bộ hoàn cảnh chung đều không có linh khí dẫn đến tụ linh trận không cách nào hoạt động bình thường được. Coi như người có tư chất đặc biệt cao cũng không thể làm tụ linh trận hoạt động lại được.”

Nói đến đây Lâm Mạt Mạt rất hoang mang, nhìn ông hỏi lần nữa: “Ông không phải người của huyền môn chính tông sao? Sao đến cái này cũng không biết?”

Lâm Mạt Mạt hỏi rất chân thành, cũng không phải hoài nghi Trương Lăng Sơn có mưu đồ gì khác, chỉ đơn thuần là hiếu kỳ. Đến cô, người vừa mới đến đây chưa tới một tháng, cũng có thể nhanh chóng hiểu rõ tình trạng của thế giới này, mà một người sống hơn năm mươi năm lại còn không rõ được tình hình sao?

Trương Lăng Sơn nhìn ánh mắt chân thành của cô, ngữ khí ngượng ngùng: “..... cũng không phải không rõ nhưng cháu không phải thành công đây sao? Đã có hy vọng thì dù sao cũng phải thử một lần.

Nếu có tụ linh trận thì những thuật pháp bùa chú mà mãi vẫn không dùng được lúc trước nói không chừng có thể sử dụng. Như vậy, lúc bọn họ đối phó với những sinh vật phi nhân loại này cũng nhiều thêm mấy phần tự tin.

Nhất là còn có một phiền toái lớn mãi vẫn không cách nào giải quyết đang tồn tại.

Tôi không giống.” Lâm Mạt Mạt trả lời “Coi như tôi có thể thì những người khác cũng không nhất định. Phải nói là ngoại trừ tôi, còn chưa thấy người thứ hai có thể thành công.”

Ánh mắt Lâm Mạt Mạt dừng trên người Cảnh An Thành ba giây, rất nhanh liền dời đi, những người khác đều đang có suy nghĩ riêng nên không ai chú ý đến chi tiết nhỏ này.

Ngược lại là Cảnh An Thành, anh luôn luôn mẫn cảm, trong nháy mắt Lâm Mạt Mạt nhìn qua, anh đã chú ý tới. Hơn nữa nhìn bộ dạng là chuyện muốn nói tương quan đến bản thân mình nhưng cảm thấy không thích hợp lắm nên thôi.

Trương Lăng Sơn không ngại học hỏi kẻ dưới: “Có thể nhờ tiểu hữu nói cụ thể một chút không, đến cùng chuyện là như thế nào.”

Lâm Mạt Mạt nhíu mày: “Hôm nay không thích hợp, các người đi nhanh đi.”

Cô đuổi khách nhiều lần như vậy, coi như Cảnh An Thành có tùy tiện như thế nào thì cũng phát giác ra không bình thường: “Mạt Mạt, nếu em có chuyện gì, Trương lão ở đây có lẽ có thể giúp một tay.”

“Tôi đã nói, các người không giúp được gì.....”

Lời còn chưa dứt Lâm Mạt Mạt nhạy bén phát hiện hàn ý từ phía sau sâm sâm đến, kèm theo tiếng cười ác ý rất nhỏ, chẳng qua chỉ mới ngưng thần trong hai ba giây, rất nhanh đã kề sát sau gáy cô.

Lúc này Trương Lăng Sơn mới cảm ứng được, lập tức giật nảy mình, vô cùng lo lắng lấy pháp khí của mình ra chống lại một đoàn sương đen không rõ hình dạng kia.

Lâm Mạt Mạt cũng không cho ông cơ hội, mặt không đổi sắc xoay người, lấy một lá bùa từ trong túi đồng phục ra để ném về phía đối diện. Lập tức một tiếng hét thảm truyền đến, sương đen lập tức tiêu tán trong đêm tối, chỉ để lại một tiếng ngắn gọn: “Ngươi....”

Lâm Mạt Mạt trừng mắt nhìn: “Hả?” Sau đó cô đột nhiên nhớ đến Cảnh An Thành còn ở đây, ác quỷ hơi có chút tu vi kia chắc cũng cảm giác được, hơn nữa nó đã bị thương hai lần, lần này tất nhiên sẽ cẩn thận.

Cảnh An Thành rất khẩn trương, anh thấy một đám sương đen, giữa đèn đường mờ mờ nên cũng không thể thấy rõ ràng, còn chưa kịp nhìn kỹ, phảng phất trong chớp mắt thì không thấy nữa, hoàn toàn không biết trong mấy chục giây ngắn ngủi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nghe thấy giọng Lâm Mạt Mạt nghi ngờ, lập tức quay đầu hỏi: “Sao vậy?”

“Không sao.” Lâm Mạt Mạt trả lời.

Đáng tiếc, tốt xấu gì cô cũng đã chuẩn bị nhiều bùa chú như vậy, nghĩ là dù bị thương cũng phải bắt được tiểu quỷ này, nói không chừng sẽ tinh lọc được càng nhiều linh khí hơn. Nhưng cô không ngờ mình lại bị lừa, những sương đen đó chỉ là ngụy trang, chỉ khiến nó nhìn như có vẻ rất lợi hại mà thôi, kỳ thật chỉ là huyễn tượng.

Lâm Mạt Mạt bắt đầu cảm thấy hơi khó giải quyết.....

Trương Lăng Sơn lại lo lắng mở miệng hỏi: “Cháu đang dùng bùa chú gì?”

Lâm Mạt Mạt đưa lá bùa kia cho ông: “Ông lấy về từ từ nghiên cứu đi.”

Trước khi đi Cảnh An Thành lại hỏi cô lần nữa: “Mạt Mạt, thật sự không đi sao? Ngày mai quay lại dọn nhà.” Anh luôn cảm thấy nơi này so với lúc trước càng ngày càng tà môn hơn.

Tôi không sao, anh đi mau đi. Tôi đã ở đây nhiều năm như vậy rồi, không có chuyện gì. Dọn nhà để cuối tuần đi, ngày mai khả năng thư ký Dương sẽ không rảnh.” Lâm Mạt Mạt khuôn mặt bình tĩnh.

Cảnh An Thành còn nói: “Thư ký Dương không rảnh, tôi và trợ lý Giang đến, được không?”

Lâm Mạt Mạt liếc anh một cái: “Anh vẫn nên làm việc của mình trước đi, sớm một tuần hay muộn một tuần đối với tôi không có gì khác nhau. Ở đâu cũng được, tôi sẽ tận lực để bản thân ở thoải mái dễ chịu một chút. Hơn nữa bây giờ tôi có tiền, ăn cơm không thành vấn đề.” Quan trọng nhất là, ngày mai có sinh ý, trước khi dọn nhà cô phải giải quyết xong mấy bạn học kia, để bọn họ ngoan ngoãn đi làm nhân viên tình nguyện.

Cảnh An Thành trầm mặc trong chốc lát, mới nói thêm: “Vậy được rồi, em chú ý an toàn, có việc nhớ báo cho tôi.”

Lâm Mạt Mạt gật đầu, trái lại không cự tuyệt ý tốt của anh.

Nói đến trước đó Lâm Mạt Mạt lại nghĩ đến một việc, nói với Trương Lăng Sơn: “Nếu ông có thời gian thì đến Hách gia thôn ở thành tây tìm người tên Trương Đống, hắn đã chết, chết ở cửa ra vào của tiểu khu này, hồn thể của hắn chắc là bị trói buộc ở nhà.”

Trương Đống?

Cảnh An Thành lập tức nhớ lại, người trẻ tuổi đụng phải Dương Dũng.

Trương Lăng Sơn cũng hết sức kinh ngạc: “Địa phược linh(*)? Hắn đã làm gì?”

(*) Địa phược linh là người hoặc vật thể khác sau khi chết linh hồn bị hạn chế khu vực hoạt động, bị trói buộc ở một chỗ.

“Ông đi thăm dò thôi, quá xa tôi không đi được, cũng không có thời gian.” Coi như đã chết, loại chuyện án mạng này cũng không có khả năng cứ như vậy thôi, người ta còn phải kiện cáo, một học sinh trung học như cô không nên đi tham gia náo nhiệt làm gì, đến lúc đó nói không rõ ràng còn rước thêm nhiều phiền phức.

Hơn nữa những năm này đã âm thầm có thêm nhiều phược linh, cũng nên để giới huyền môn chú ý một chút. Hy vọng bọn họ thông minh, nhanh chóng phát hiện chổ không thích hợp.

Tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ đi.”

Lâm Mạt Mạt thuận miệng lên tiếng, đi trở về.

Sau khi lên xe, Trương Lăng Sơn mới chủ động nói: “Vị tiểu hữu này thực lực bất phàm. Nếu tin được, có lẽ cậu có thể thử xem.”

Cảnh An Thành “Ừ” một tiếng, không quan tâm.