Editor: Siro
Xúc cảm khi chạm vào đầu của chó con tốt hơn nhiều so với tưởng tượng.
Ngoài chuyện có “quầng mắt” hay không thì nhìn từ ngoại hình, cô thật sự cực kỳ giống một con gấu trúc và tròn trịa hơn cả Chow Chow, nhưng lông của cô lại dài hơn gấu trúc và vô cùng mềm mượt.
Lúc gặp Chi Chi, Trương Tụng Hạo đã muốn nựng cô một cái, nhưng tiếc là luôn không tiếp cận được. Chiều hôm nay là lần đầu tiên bé có cơ hội nựng Chi Chi nên khi thấy cô sắp đi, bé mới nôn nóng muốn giữ cô lại.
Đứa bé sáu tuổi vốn dĩ không nghĩ ngợi quá nhiều, cậu bèn thẳng tay nắm đuôi cô để ngăn không cho cô đi.
Nhưng nào ngờ hành động đó lại hại cô và bé cùng ngã xuống.
Trương Tụng Hạo xin lỗi và thầm nghĩ mình sẽ không còn cơ hội xoa đầu cô rồi. Cô ngã vậy, hẳn sẽ không tha lỗi cho bé đâu...
Tuy nhiên, Chi Chi lại tha lỗi cho cậu bé, dẫu cho bé đã làm cô bị thương.
Mắt Trương Tụng Hạo càng ướt nhoè, động tác tay nhẹ vô cùng, thấy đã đụng phải nơi bị bầm tím của cô, bé bèn mím môi và nói bằng giọng đầy áy náy và tha thiết: “Anh thật sự xin lỗi, sau này anh không làm vậy nữa đâu.”
Bạn nhỏ sáu tuổi, lần đầu tiên hiểu rõ thế nào là muộn phiền và hối hận.
Nhóc con loài người ngồi chồm hổm dưới đất, đặt bàn tay nhỏ bé lên cái đầu mềm mại của chó con. Chó con lông mềm đang ngồi chồm hổm trên băng ghế, để mặc nhóc con loài người khẽ vu0t ve mình.
Hình ảnh thật tuyệt vời.
Không ai lên tiếng cắt đứt bức tranh này.
Đạo diễn Chương ôm ngực, con tim như muốn tan ra.
Trương Dương Triết cũng thẫn thờ đứng sau Trương Tụng Hạo với ánh mắt phức tạp tột cùng.
Chó con thật sự tha lỗi cho con trai anh ta rồi à.
Rõ là nó đã thể hiện ý đó.
Thật ra yêu cầu vừa nãy của Hạ Vân Trù hoàn toàn không phải gây khó dễ cho anh ta...
Và điều làm cho anh ta kinh ngạc hơn là con của mình.
Trong ấn tượng của Trương Dương Triết, con anh ta không phải là một đứa trẻ thích nói nhiều.
Trái lại, bé không giỏi giao tiếp, luôn trầm lặng ít nói, một câu hỏi phải được lặp đi lặp lại nhiều lần mới nhận được câu trả lời từ cậu bé.
Bé không có bạn bè gì, dường như quan hệ với bạn bè cùng lớp cũng rất bình thường, mỗi khi bảo mẫu nhắc đến cậu bé thì luôn muốn nói lại thôi.
Trước đó, Trương Dương Triết đã bắt cậu bé xin lỗi, nhưng bé mím môi không chịu nói, còn quạu quọ tự chạy ra ngoài.
Những tưởng con trai không muốn xin lỗi nên anh ta mới có ác cảm với Hạ Vân Trù về chuyện này, bởi anh ta nghĩ anh đang làm quá lên chỉ vì một con chó.
Nhưng bây giờ, con trai anh ta đã chân thành xin lỗi.
Sau khi được chó con tha thứ, cậu bé lại xin lỗi bằng giọng tràn đầy áy náy.
Cậu nhóc đang tự trách.
Hơn nữa, rõ là sau khi được Chi Chi tha thứ, trong mắt cậu bé đong đầy vui vẻ. Giờ phút này, cảm xúc của cậu bé đã bộc lộ ra, thế mới thật sự giống một cậu bé sáu tuổi chứ.
Biểu hiện này của con trai khiến Trương Dương Triết thấy hơi... xa lạ?
Cũng vì vậy, anh ta im lặng đứng đằng sau, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa phức tạp, trong lòng cũng trộn lẫn nhiều cảm xúc.
Người đánh vỡ hình ảnh đẹp tuyệt vời này chính là chó con. Cô ngước đầu, kêu lên...
“Áu!”
Thật, sự, nguội, rồi!
“Chi Chi sao vậy ạ?” Trương Tụng Hạo nhìn Hạ Vân Trù với vẻ hỏi thăm và quan tâm.
Hạ Vân Trù: “...”
Môi anh khẽ nhướng khó bề nhận ra.
Anh cũng không hiểu ngôn ngữ của Chi Chi, nhưng tiếng hô của cô lộ rõ sự mất kiên nhẫn. Trong khi Trương Tụng Hạo xin lỗi, cô hầu như luôn ngóng mắt theo thức ăn trên bàn...
Hiện giờ cũng vậy, vả lại cô còn đang nghiến răng nữa.
Đây là tức giận.
Còn gì mà Hạ Vân Trù không hiểu nữa?
Anh ho khan, vừa cười nói: “Không sao, nó tha lỗi cho nhóc rồi và sẵn lòng chơi với nhóc.”
Nói rồi, anh bảo đầu bếp: “Ông có thể giúp hâm lại bữa ăn tối của Chi Chi không? Trước tiên đưa hải sản lên để nó ăn cho nóng.”
Vừa dứt lời, anh chú ý thấy sự không vui trong mắt chó ta lập tức biến mất, tiếp đó nó ngoe nguẩy đuôi và ngoan ngoãn ngồi chờ.
Hạ Vân Trù bật cười.
Với cô, trời đất bao la, hiện giờ không có gì lớn bằng cơm của cô hết.
-
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, với ekip chương trình quả là có rất nhiều tư liệu thực tế, nhưng với khách mời thì khá mệt mỏi.
Cũng vì vậy, ngoài chó con, những người khác chỉ lo nhanh chóng ăn cho xong bữa tối.
Nhúm lông trắng đen nho nhỏ tiêu diệt hết một đống thức ăn ngon. Suốt quá trình, cô ăn một cách vui thích, khiến người khác ngắm cô ăn cũng thích thú theo.
Đặc biệt là Trương Tụng Hạo, sau khi chó con “tha lỗi”, hầu như cậu bé cứ mải miết nhìn chó con, nấn ná bên cạnh chó con, thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng xoa đầu cô, vừa nhỏ to trò chuyện.
Trương Tụng Hạo: “Chi Chi à, ăn cơm xong anh em mình đi chơi với nhau nha?”
Mạc Linh Chi: “... Áu.” Sườn nướng áp chảo ngon quá.
Trương Tụng Hạo: “Ngày mai bọn mình ra biển đắp cát đi, anh biết một chỗ rất tuyệt, anh dẫn em đi ha!”
Mạc Linh Chi: “... Áu!” Canh xương tuyệt ghê á.
Trương Tụng Hạo: “Em chỉ thích xem Tây Du Ký thôi hả? Anh thấy Ultraman cũng hay lắm nè.”
Mạc Linh Chi: “... Áu!” Bánh chưng ngon thế nào sao chỉ có một cái vậy chứ?
Trương Tụng Hạo: “Chi Chi, lông em mềm ơi là mềm.”
Mạc Linh Chi: “... Áu!” Lạp xưởng cũng là tình yêu đích thực của mình luôn!
Trương Tụng Hạo: “Chi Chi, Chi Chi, anh thật sự thích em lắm nha! Em có thích anh không? Mai mốt em chịu về nhà với anh không nè?”
Bé xoa đầu cô với vẻ mặt mong đợi.
Như thể cậu không thể chờ được muốn ôm và đưa cô về nhà mình.
Mạc Linh Chi vừa ăn xong miếng bánh quy cuối cùng, thoải mái vỗ vào cái bụng no căng, rồi sau đó nghiêng đầu “trốn thoát” khỏi tay Trương Tụng Hạo.
Cô nghiêng đầu nhìn bé, há miệng...
“Gâu!” Dẹp nha!
Kế đến, cô không thèm nhìn cậu bé loài người đó nữa, mà ưỡn chiếc bụng bự chạy thẳng tới Hạ Vân Trù.
Ban nãy anh luôn chú ý đến họ, nghe “cuộc đối thoại” giữa cả hai, Hạ Vân Trù mỉm cười nhẹ nhàng, khẽ dang tay ra đón nhận bé chó đang lao vọt tới.
Tay nhè nhẹ xoa đầu cô, anh cười: “Nhóc đó.”
Chó con nghiêng đầu, vẻ mặt mù mờ.
“Tôi về phòng trước đây.” Anh gật đầu chào khách sáo những khách mời khác rồi ôm chó rời đi.
Để Bạch Ngọc – đang muốn nói chuyện với anh, và Tô Ức cùng Trương Tụng Hạo – muốn nói chuyện với chó, đều thất vọng đứng sững.
Lúc này, Trần Dương bỗng nhiên thì thầm...
“Tập thứ hai vừa mới phát sóng, còn chưa kết thúc mà con chó đó lại lên trang đầu rồi, đúng là... nổi tiếng thật đấy.”
Bốn từ cuối cùng ẩn chứa sự ghen tỵ.
Trang đầu lại là con chó kia ư?!
Nhất thời những người khác ngổn ngang nhiều cảm xúc, cũng không ai còn tâm trạng tiếp tục nán lại đây nữa mà quay về phòng hết.
-
Tối hôm qua, tập thứ hai của “Ngôi sao nổi tiếng” được lên sóng, “Gấu trúc Chow Chow vẽ quầng mắt” đè bẹp “Tình yêu” “Cậu bé đáng yêu” và “Top lưu lượng” để ngồi lên vị trí trang đầu.
Xế chiều nay, nhờ vào “Ngẫu nhiên thẹn thùng”, chó ta lại leo lên hot search.
Vậy mà, trong tập thứ hai vào tối nay, cô lại lần nữa đè bẹp tất cả với chủ đề #Chó con ăn quá no cứ nghĩ mình sắp chết# để bước lên trang đầu.
Vì cô đã có sẵn độ nổi tối hôm qua nên lần này cô đi lên trang đầu với tốc độ nhanh hơn nhiều.
Ekip chương trình biên tập vô cùng đặc sắc, từ chỗ Hạ tổng nhận được tin tức lao xuống, đến cảnh chú chó nằm dưới đất “r3n rỉ”, không biết khán giả xem đến đó đều nóng lòng muốn chết...
“A a a, bé chó sao rồi?!”
“Baby Chi Chi sao rồi? Đau lòng quá đi?”
“Có phải ăn đồ hỏng không thế? Ekip làm cái quái gì vậy, trong lúc ghi hình sao lại không trông nom Chi Chi đàng hoàng vậy hả?”
“Đúng đó, chuyện gì đây? Không ai quay Chi Chi sao? Tức rồi nha!”
“Nếu Chi Chi có bề gì thì ekip mấy người phải gánh một mạng đó!”
...
Mọi người vừa sốt ruột vừa bực mình, bình luận nhảy lên liên tục.
Ngay sau đó, “trước khi chết” chó con còn biết bảo vệ chị gái, li3m tay người nhận nuôi, đôi mắt ướt đẫm, gương mặt tỏ ý không đành...
Trong giây phút đó, bình luận lại sôi trào:
“Xì tốp, đừng mà!”
“Hức hức hức hức, nước mắt dâng cao rồi!”
“Nó cũng không đành, mau cứu nó đi, cầu xin mấy người mà.”
“Đau lòng quá, tui thật sự không nỡ tí nào.”
“Má nó, mị cũng khóc ngu người rồi, Chi Chi đừng gặp chuyện gì không may em nhé!”
“Trời ơi, bác sĩ mau cứu nó đi màà!”
...
Ngay khi nhiều người đang khóc bù lu bù loa, bác sĩ bày tỏ:
“Ăn quá no, lần sau ăn ít lại một chút nhé.”
Mọi người: “???”
Nước mắt còn dính trên mặt kìa!
Mau trả nước mắt trả lại cho ông!
Nước mắt hồi nãy của tui đút chó thật à?!
Trong lúc họ to tiếng mắng nhiếc ekip chương trình vì hiệu quả mà đánh mất tính người, thì con gấu trúc Chow Chow kia vội giơ chân lên che mặt do “xấu hổ”.
Đúng vậy, là xấu hổ. Họ thấy được biểu cảm xấu hổ trên gương mặt nó.
Qua màn hình, ai nấy đều có thể nhận thấy nó lúng túng đến mức quéo cả chân...
Hiển nhiên, đây không phải là kịch bản, suýt nữa ekip lại đội nồi rồi.
Mọi người: “!!!” A a a, con chó này thành tinh thật rồi!
Vì vậy, Chi Chi thành công lên trang đầu.
Đáng sợ nhất là cư dân mạng đã chế ra hai biểu tượng (meme) cảm xúc phản ứng trước và sau của cô và ghép chúng lại với nhau để tạo thành một sự tương phản hoàn toàn.
Ảnh trước thì viết... A a a, mình bị bệnh nan y rồi!
Cái sau viết... Xấu hổ quá, hoá ra mình cầm nhầm giấy báo...
Số lượng bình luận và chuyển tiếp tiêu đề khá ấn tượng:
“Ha ha ha, cười xểu!”
“@Thanh Hoa @Bắc Đại, thật sự không đặc cách tuyển nó vào hả?”
“Tui tuyên bố bắt đầu từ hôm nay, Chi Chi chính là bé nhóc của tui nha!”
“Trời ơi, hình như tôi cảm nhận được niềm vui của người giàu rồi, không phải là biệt thự to bự, không phải là người giúp việc, mà là có thể nuôi em chó như Chi Chi á!”
“Hạ Vân Trù may thật đấy, bọn này cũng muốn có QAQ”
...
Hạ Vân Trù lướt xem tin nhắn, trong mắt chan chứa ý cười, miệng cũng nhướng lên.
Đặc biệt là hai biểu cảm này, anh tải xuống.
“Áu?” Người nhận nuôi xem gì thế?
Chó ta nhảy lên đầu gối anh, ghé đầu muốn xem thử.
Hạ Vân Trù ấn tắt màn hình, cất điện thoại đi rồi ra chiều bình tĩnh: “Ừ, nên đi tắm rồi. Đi thôi, tắm chuẩn bị ngủ.”
Dứt lời, anh duỗi tay lấy đồ dùng tắm rửa cho cô.
Mạc Linh Chi: “???” Mắt chứa đựng nghi ngờ.
Cô cảm thấy hình như người nhận nuôi có chuyện gì đó giấu giếm cô?
Cô nghiêng đầu, tỏ vẻ đăm chiêu.
“Rè rè rè...” Mà giờ phút này, điện thoại Hạ Vân Trù rung lên.
Anh cầm khăn lông của Chi Chi, bắt máy: “Sao vậy?”
Ở đầu bên kia là thư ký Đàm, anh ta nói: “Hạ tổng, Chi Chi lại lên trang đầu, có rất nhiều hợp đồng hợp tác tìm tới lắm...”
Hạ Vân Trù sửng sốt.
Hợp đồng hợp tác? Chi Chi?
Cũng đúng, hiện nay cô cũng xem như là “chó nổi tiếng”, những công ty có sản phẩm liên quan cần quảng cáo chắc chắn sẽ tìm đến cô đầu tiên.
Hạ Vân Trù cầm điện thoại di động đi tới gần cửa sổ sát đất, trả lời bằng giọng điệu bất đắc dĩ: “Không nhận, từ chối đi, Chi Chi không nhận hợp tác.”
“Được, vậy tôi sẽ từ chối ạ.” Thư ký Đàm đáp lại.
Sau lưng Hạ Vân Trù, chó ta đang đến gần.
Chắc chắn tối nay người nhận nuôi có bí mật gì đó, cô phải nghe lén mới được!
Cô chầm chậm đi tới sau lưng người nhận nuôi, đang định nhảy lên bàn trà bên cạnh để dỏng tai nghe trộm thì mắt chợt sững lại.
Cô nhìn thẳng vào cửa sổ sát đất.
Ai ai cũng biết, ban đêm ngoài trời tối đen, cộng với cửa sổ sát đất sáng trưng bên trong có thể tạo thành một tấm gương soi.
- -------------------