Tôi Đóng Giả Làm Gấu Trức Quốc Bảo Trong Chương Trình Thực Tế

Chương 107




Editor: Siro

Mạc Linh Chi sửng sốt, mắt đen trợn to kèm theo vẻ khiếp sợ và khó thể tin.

“Thật, thật ư?” Cô há hốc miệng.

Chứng kiến điệu bộ của cô, Hạ Vân Trù không khỏi mỉm cười, rồi nhẹ nhàng đáp: “Ừ, thật, tất cả mọi người đang khiển trách hành động ngược đãi thú nuôi của cô ta, muốn cô ta phải trả giá đắt cho hành vi này và muốn cô ta phải xin lỗi những thú nuôi mà cô ta từng hành hạ.”

Mạc Linh Chi dẩu môi. Lần này, rốt cuộc cô không còn hoảng sợ và khiếp đảm nữa, trái lại nói với vẻ oán trách: “Phải trả giá thật đắt, lúc bị hành hạ đau lắm á...”

Tim Hạ Vân Trù nhói đau, nhưng anh vẫn tươi cười, giọng ngày càng êm ái: “Ừ, bây giờ cô ta đã bị quả báo. Từ nay về sau, cô ta không thể làm minh tinh được nữa, đi đâu cũng sẽ bị khinh khi, ai cũng đòi đánh.”

Mạc Linh Chi: “Đáng lắm!”

Cô hừ hừ, dù biết chắc hẳn kết quả của Bạch Ngọc rất thảm hại nhưng cô không bao giờ thương hại cô ta nổi. Ban đầu lúc bị thương, cô cũng rất thê thảm.

Và còn những con chuột lang khác nữa. Cô ta bi3n thái nhường đó, xứng đáng gánh chịu bất cứ hậu quả gì.

Hạ Vân Trù giơ tay lên xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cô. Kể từ lúc cô biến thành người, anh rất ít khi làm những hành động quen thuộc này. Hiện giờ, khi đưa tay lên xoa đầu cô, anh chỉ cảm thấy vô cùng tự nhiên.

“Là công của Chi Chi đó. Chi Chi lấy thân mạo hiểm, vạch trần hành động xấu xí của Bạch Ngọc, bóc mẽ mọi mặt khuất của cô ta trước công chúng. Ban đầu cô ta làm tổn thương em, và nhìn đi, bây giờ em đã báo thù được rồi, vả lại em còn đòi được quyền lợi cho những thú cưng khác nữa.” Giọng anh đầy khen ngợi.

Mạc Linh Chi nhướng môi, đôi mắt ngày càng sáng, chân vô ý thức di tới di lui.

Hiện tại cô không có đuôi và tai, nhưng Hạ Vân Trù như thấy cô đang đung đưa tai, ngoe nguẩy đuôi, cả người toát lên niềm kiêu ngạo.

Anh lại mỉm cười.

Mạc Linh Chi đến gần anh, cằm chạm vào l0ng nguc anh.

Ngay khi Hạ Vân Trù định kéo cô ra và dạy cho cô biết “nam nữ khác biệt”, cô nói: “Lúc ấy tôi mới vừa xuống núi, ông tùng già nói nhất định phải biến thành thú cưng mới có thể sinh tồn, tôi không có thân phận, tất nhiên không thể biến thành người sinh sống trong xã hội loài người được.”

Anh chững lại, giữ nguyên tư thế này để cô dựa vào.

Mạc Linh Chi: “Tôi đã biến thành hamster, trốn vào một nơi có rất nhiều thú nuôi. Ừ, bây giờ tôi đã biết đó là nơi buôn bán thú nuôi rồi.”

Lúc cô vừa đến và trốn trong cửa hàng thú nuôi thì bị người bên cạnh Bạch Ngọc mua đi.

Cô dụi đầu, tựa như đang hấp thụ sức mạnh, kèm theo giọng điệu buồn tủi: “Dù cảm nhận được cô ta không mấy thân thiện với tôi nhưng cô ta là người nhận nuôi của tôi, cô ta sẽ nuôi tôi. Tôi những nghĩ cô ta chỉ tức giận, còn quỳ gối để lấy lòng cô ta, mong cô ta yêu thích tôi, mong cô ta được vui vẻ.”

Cô bắt đầu tức giận.

Hạ Vân Trù không nói gì cả, sẽ sàng vu0t ve đầu cô, để cô cảm nhận được sự ấm áp của anh.

Mạc Linh Chi: “Lúc ấy tôi muốn cải thiện mối quan hệ với cô ta, nhưng cô ta rất giận. Tôi nhớ được hôm đó hình như vì anh không để ý tới cô ta, thế nên cô ta càng thêm căm tức, về nhà là lập tức hành hạ tôi...”

Cô bĩu môi.

Tuy nhiên cô biết, người tổn thương cô là Bạch Ngọc, không liên quan gì đến Hạ Vân Trù cả.

“Đau ơi là đâu, cô ta xấu tính lắm, nếu không phải vì tôi đang đói meo nên không có sức mạnh thì khi ấy tôi đã biến thành cọp cắn cho cô ta biết mặt rồi!” Mạc Linh Chi nghiến hàm răng trắng tinh của mình.

Lòng Hạ Vân Trù mỗi lúc một buốt nhói, anh dịu dàng xoa đầu cô: “Qua rồi, cô ta đã nhận quả báo...”

Tuy nói vậy nhưng trong mắt Hạ Vân Trù lại tràn ngập hận thù.

Hận không thể róc xương róc thịt Bạch Ngọc.

Tại sao cô ta lại đối đãi với Chi Chi như thế!

Một cô nhóc mới xuống núi, ôm tâm thế hữu nghị với loài người, lại bị cô ta hành hạ đến mức đó!

Nhớ lại lúc anh mới gặp gỡ hamster, cô nằm trên tay Trần Bình nhô cái đầu tò mò. Anh cũng có thể mường tượng sự vui mừng và tò mò của cô nhóc vào lúc đó, một cô bé khao khát và thân thiện với xã hội loài người.

Ngay cả khi đối đãi với Bạch Ngọc - kẻ có ác ý với cô - cô vẫn thể hiện mặt thân thiện của mình với cô ta.

Nhưng cuối cùng lại là kết cục đó.

Thảo nào khi anh gặp lại cô, cô e sợ loài người quá đỗi. Chẳng trách cô luôn không dám đến gần anh, thà ăn đói mặc rách cũng không chịu đi cùng anh.

Cô thật sự sợ hãi.

Tất cả sự chân thành và nhiệt tình của cô khi lần đầu xuống núi đã bị dội một gáo nước lạnh!

Thảo nào sau này cô luôn kiên quyết cho mình là gấu trúc, thảo nào ai bảo cô là chó thì cô sẽ nổi nóng với người đó. Bởi lẽ cô sợ, một nỗi sợ hãi tận sâu trong đáy lòng.

Đó là hậu di chứng của việc bị tổn thương.

Và bây giờ, rốt cuộc hậu di chứng này đã được nhổ đi rồi.

Mạc Linh Chi: “Ban đầu tôi đã định phục hồi sức mạnh rồi sẽ về núi. Người nhận nuôi, cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã đối xử tốt với tôi, cho tôi ở lại đây để hiểu biết về thế giới đặc sắc này.”

Hiếm khi cô nghiêm túc thế này.

Nhờ anh, cô thành “Cún siêu sao” và trở thành Chi Chi được nhiều người ưa thích.

Được ăn những món chưa từng ăn, được thấy những thứ chưa từng thấy. Dẫu cho lớp ngụy trang gấu trúc của cô không duy trì nổi, nhưng cô lại trở thành nhà ngoại giao động vật, có địa vị đặc biệt.

Bạch Ngọc - kẻ lại muốn tổn thương cô - cũng bị anh đánh bại.

Mình bị lộ tẩy trước mặt anh, nhưng anh không xúc phạm cô, mà trái lại che giấu cho cô.

Người nhận nuôi là tốt nhất, lợi hại nhất.

Cô duỗi cánh tay mảnh mai ôm lấy anh, và dụi đầu vào ngực anh với gương mặt quyến luyến.

Hạ Vân Trù giơ tay ôm đáp lại, cằm tựa lên đầu cô, giọng khàn khàn: “Chi Chi, tôi cũng cảm ơn em. Cảm ơn em vì ban đầu đã sẵn sàng tin tưởng tôi, cảm ơn em bằng lòng về nhà cùng tôi.”

Cô cảm ơn anh vì đã tốt với cô.

Thế nhưng, cô có ý nghĩa quan trọng với anh hơn cả.

Với anh, trong hơn mười mấy năm qua, cô là ánh mặt trời sưởi ấm trái tim anh.

Nhờ cô, anh không còn gặp ác mộng nữa. Anh dám nhớ lại quá khứ. Và anh cũng biết cười, biết làm ầm, biết giận, biết hạnh phúc...

Cuộc đời anh trở nên muôn màu muôn vẻ.

Dẫu cho từng bị loài người gây tổn thương nhưng chỉ vì được anh chăm sóc vài ngày thôi, một lần nữa cô lại can đảm theo anh về nhà.

Đây chính là Chi Chi của anh - một Chi Chi ngây thơ, thuần khiết và hết sức chân thành.

Cảm ơn vận mệnh đã cho anh được gặp lại cô khi đó.

Hạ Vân Trù đã không dám tưởng tượng một cuộc sống nếu thiếu vắng Chi Chi, anh không bao giờ muốn trải qua sự cô đơn và lẻ loi ấy.

Cô ôm anh thật chặt, tay anh cũng siết lấy cô.

Một nam một nữ ôm nhau, nhưng đây là cái ôm trong sạch và ấm áp nhất.

Họ đang ôm lấy sự tồn tại quan trọng nhất đời mình.

-

Sau khi kể lại những gì đã xảy ra, tâm trạng của Mạc Linh Chi trở nên tốt hơn, chừng như cô đã hoàn toàn trút bỏ được chút u ám cuối cùng, biến gương mặt trở nên sáng ngời rạng rỡ.

Cô mặc một chiếc đầm hoa, ngắm nghía thật kỹ mình trước gương.

“Hạ Vân Trù, đẹp không?” Cô hỏi.

Hạ Vân Trù cười: “Đẹp lắm.”

“Tôi cũng thấy đẹp!” Mạc Linh Chi tự thấy mình đẹp quá đỗi. Cô lại lấy một cái váy tiên nữ khác rồi đi vào phòng giữ quần áo: “Tôi sẽ đổi bộ khác, cái này chắc chắn cũng đẹp!”

Quần áo được đưa tới lần này bao gồm khá nhiều nhãn hiệu, kiểu dáng đa dạng. Cô chưa từng mặc quần áo, thế nên phải đắc ý mấy ngày cô mới có thể bình tĩnh lại.

Cô mặc váy tiên nữ cũng rất đẹp. Mái tóc mềm mại bồng bềnh, dài và hơi xoăn. Đến nỗi khi bước đi, tóc và váy kết hợp trông đẹp như tiên nữ trong rừng.

“Wow...” Chi Chi không biết khiêm tốn, soi gương lại đắc ý: “Tôi đẹp thật đó, đẹp hơn mấy cô kia luôn!”

Hạ Vân Trù ngạc nhiên, nghe vậy cười khẽ: “Ừ, Chi Chi thật sự rất đẹp.”

Mạc Linh Chi: “Hì hì.” Tiếp tục sung sướng mải miết soi gương.

Anh thấy đôi dép trên chân cô, ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi cho người mang vài đôi giày, phụ kiện và đồ trang sức tới cho em. Em có thể chọn món nào mình thích.”

Mắt Mạc Linh Chi sáng lên: “Được!”

Cô không biết khách sáo là gì đâu. Trong nhận thức của cô, người nhận nuôi Hạ Vân Trù nuôi cô là đạo lý hiển nhiên.

Thấy cô vui vẻ, Hạ Vân Trù cũng vui theo, vừa gửi tin nhắn với nụ cười trên môi.

Chẳng bao lâu sau, vô số quần áo, phụ kiện, túi xách, giày và đồ trang sức có giá trị cực cao được chuyển đến.

Những người giao hàng không dám ngó nghiêng. Mở từng thứ một cho Hạ Vân Trù xem, sau đó họ đặt chúng trong phòng khách rồi cung kính quay người rời đi.

Là nhân viên chuyên nghiệp, họ không chỉ biết quan sát, mà cũng biết không nên hỏi gì, không nhìn bất cứ thứ gì. Họ lặng lẽ đến rồi lặng lẽ rời đi.

Dĩ nhiên, sau khi lên xe rời khỏi tứ hợp viện, không phải ai cũng có thể giữ được sự im lặng.

Một nhân viên nhãn hiệu giày khẽ thốt lên:

“Trời, giàu nứt đố đổ vách luôn!”

“Hạ Vân Trù thật sự có phụ nữ ư? Bằng không sao lại cần nhiều đồ như vậy chứ?”

“Chỉ riêng giày bên bọn mình đã không rẻ tẹo nào rồi, đừng nói đến đám hột xoàn và đồ trang sức kia. Ban nãy tôi chỉ liếc nhìn thôi mà sắp bị kim cương hột xoàn chói mù mắt rồi, đặc biệt là viên ngọc màu xanh lam kia kìa. Đó là bảo vật trấn tiệm của họ năm nay phải không? Tới tám con số lận đó!”

“Tiếc là không thấy cô gái nọ, cũng không thấy Chi Chi luôn.”

“Nhắc mới nhớ... Hạ Vân Trù vô cùng coi trọng Chi Chi. Mấy cô nói thử xem, Chi Chi và người phụ nữ kia, ai quan trọng hơn?”

“Đương nhiên là...”

Nhân viên đứng đầu nghiêm túc nói: “Im ngay!”

Bỗng chốc, tất cả mọi người đều im lặng hết.

Nhân viên nọ nghiêm mặt: “Quay về ký hợp đồng bảo mật ngay cho tôi, sau này còn dám bàn tán thêm một lời nào nữa thì chuẩn bị đền tiền rồi về vườn đi!”

Trong xe càng im ắng, chẳng ai dám hó hé nữa.

Họ biết sự trừng phạt này là thật!

Để phục vụ dân nhà giàu, sao họ có thể không bảo vệ thông tin cho dân nhà giàu được đây?

Người phụ trách lắc đầu.

Lần này anh Hạ cần đồ quá gấp, mà còn cần với số lượng nhiều nên họ mới buộc lòng dẫn tạm mấy người mới này theo.

Những người này chưa từng trải, bởi vậy mới dám hào hứng trò chuyện.

Ngày còn dài, những người này ắt sẽ biết giữ bí mật, không dám nghị luận một câu.

Thế nhưng...

Cũng không thể trách họ đã phấn khích đến vậy.

Quá nhiều thứ đắt tiền, lúc đó chính cô ấy cũng bị loá mắt, huống chi những người này.

Rốt cuộc là cô gái nào may mắn đến vậy?

Kiểu này chính là dâng hết tất cả mọi thứ đến trước mặt cô gái đó đây mà.

Mạc Linh Chi - được hâm mộ vì tốt số - không biết giá trị của những món này. Cô rất thích một số món trang sức có kiểu dáng mới mẻ độc đáo, nhưng những thứ như vòng ngọc, phỉ thúy thì cô không lấy gì làm lạ.

Mấy thứ đó cô thấy nhiều trên núi lắm rồi. Chúng rất mong manh dễ vỡ.

Toàn là những món chừng trăm năm do thổ địa trong núi biến ra từ các động vật nhỏ. Đẹp thì có đẹp, nhưng thấy nhiều thì cũng không còn thu hút mấy.

Hiện giờ, đồ trang sức đẹp tạm thời không hấp dẫn bằng quần áo xinh. Thấy lại có quần áo mới, cô lập tức cầm một cái váy màu đỏ vào thay.

“Hạ Vân Trù, nhìn nè, trông được không!” Giọng cô nhỏ nhẹ.

Hạ Vân Trù đang dùng di động nhắn tin, nghe vậy ngẩng đầu nhìn qua thì chợt ngơ ngẩn.

Trong mắt anh thoáng chút kinh ngạc, ngay sau đó ngượng ngùng quay đi, anh khẽ đáp: “Khụ... hay em đừng nên mặc bộ này.”

“Tại sao chứ? Trông đẹp lắm mà.” Mạc Linh Chi xoay tròn trước gương.

Đẹp thật đấy...

Nhưng từ ngực đến vị trí đùi bị lộ khá nhiều, tới nỗi cô vừa xoay thì có thể thấy sau lưng gần như lộ hết!

Tai Hạ Vân Trù hơi nóng lên.

Sao lại đưa quần áo thế này tới chứ?!

Ngay sau đó anh mới nhớ, đợt vừa rồi chọn mua quần áo, anh đã cố ý dặn dò họ.

Tuy nhiên, quần áo lần này là đi kèm nên anh đã quên dặn họ. Sáng nay, bên nhãn hàng quần áo không biết yêu cầu của anh, vì vậy đã gửi kiểu đồ này tới...

Hạ Vân Trù mất tự nhiên: “Nhưng, nhưng em đừng mặc kiểu đồ thế này.”

“Tôi thích đấy!” Mạc Linh Chi giở tính bướng bỉnh.

Hạ Vân Trù hít sâu một hơi, quay sang nhìn cô. Lúc thấy cô, anh lại không khỏi giật mình, mắt khó bề tập trung:

“Xã hội loài người không phải vậy đâu, kiểu như con người mặc đồ thì cần phải che vài chỗ. Nếu em mặc vậy... tuy không sai nhưng sẽ rất dễ bị một số đàn ông xấu xa lợi dụng nhìn trắng trợn...”

Anh dùng lời lẽ nghiêm túc và chính nghĩa.

“Nhưng tôi đâu có mặc ra ngoài!” Cô khẽ chớp mắt, nói thẳng vào trọng tâm.

Hạ Vân Trù: “...”

Anh phải nói tiếp thế nào nhỉ?

Chẳng lẽ nói cho cô biết mình cũng sẽ lợi dụng cô sao?!

Hạ Vân Trù hít sâu, sau đó đưa tay lấy một đôi giày thủy tinh ra: “Em nhìn nè, đây là giày em thích nhất, nhưng bộ đồ trên người em không phù hợp với nó.”

Anh nhún vai.

Mạc Linh Chi: “...” Đây là một vấn đề nan giải.

Vì vậy, cô hỏi: “Vậy tôi nên mặc gì?”

Hạ Vân Trù lướt nhìn hết tất cả váy trong tủ và cuối cùng dừng lại trên một chiếc váy trắng xinh xắn. Chiếc màu trắng này hơi phồng ở phần viền, trông vừa dí dỏm vừa thuỳ mị.

Anh vừa nhìn đã nghĩ Chi Chi mặc vào chắc chắn sẽ rất đẹp.

Quả nhiên, Chi Chi cũng rất thích. Cô hân hoan cầm chiếc váy đó vào thay cho bộ vô cùng lộ liễu kia.

Hạ Vân Trù thở phào một hơi.

Năm phút sau, Chi Chi vẫn chưa ra ngoài.

Hạ Vân Trù: “Chi Chi? Sao rồi?”

“Ừm...” Mạc Linh Chi vừa nói, vừa mở cửa: “Người nhận nuôi, tôi kéo không lên!”

Hoá ra sau lưng chiếc váy là một sợi dây buộc, cô không tài nào tự kéo lên được.

Cô bước thẳng ra ngoài.

Mắt Hạ Vân Trù như nóng lên, anh vội vàng dời đi.

Mạc Linh Chi chưa cảm thấy chỗ nào bất ổn, suy cho cùng cô đã nhiều lần không mặc quần áo trước mặt Hạ Vân Trù. Trước đây khá lâu, chính anh là người đã tắm cho cô nữa mà!

“Nhanh lên đi!” Mạc Linh Chi thúc giục.

Cô đang nóng lòng muốn ăn mặc thật tử tế, sau đó mang giày lắm rồi.

Hạ Vân Trù định nói cô không nên nhờ anh giúp, bởi anh là đàn ông, vả lại cơ thể cô cũng chỉ nên để cho chồng tương lai của mình nhìn thấy...

Nhưng nghĩ đến đây, anh chợt nhíu mày không vui.

Chi Chi không phải là người, chắc chắn sẽ không có chồng, cũng sẽ không yêu ai. Cô cần phải ở bên anh luôn.

Vừa nghĩ thế, anh mới dễ chịu hơn đôi chút.

Anh chìa tay ra, dẫu sao cũng không còn ai khác có thể giúp Chi Chi trong tình huống này.

Sợi dây sau lưng được mặc xong, chỉ cần anh kéo lên, sau đó buộc lại là được. Động tác đơn giản như vậy mà anh làm vô cùng cứng ngắc, trán cũng toát mồ hôi.

Vì không có kinh nghiệm nên anh thắt nơ con bướm rất xấu.

May mà Chi Chi không thấy được, không chê anh.

Cô thích thú quay vài vòng trước gương, sau đó ngồi xuống ghế sofa, với tay sửa soạn mang giày.

Nhưng chiếc váy này hơi bó eo làm cô cúi xuống khá khó khăn. Vả lại, sau khi đi một chân vào, cô lại không thể cài được, cô đâm ra hoang mang.

Hạ Vân Trù ngồi xổm xuống trước mặt cô, chậm rãi đưa tay mang giày vào cho cô.

Ngón tay anh giữ lấy bàn chân nhỏ nhắn trắng trẻo của cô, nhẹ nhàng đặt vào bên trong chiếc giày thủy tinh xinh đẹp, cẩn thận cài móc cho cô, rồi đặt xuống và chuyển qua chiếc còn lại.

Anh nửa cụp mắt, ánh mắt dịu dàng.

Mạc Linh Chi ngơ ngác nhìn anh. Bỗng dưng, cô cảm thấy bây giờ Hạ Vân Trù trông cực kỳ cực kỳ đẹp trai!

Cô cứ mải nhìn, đột nhiên thấy tim đập hơi nhanh, mặt cũng nóng lên. Cô giơ tay lên ôm ngực trái với đôi mắt thoáng hoang mang.

Hạ Vân Trù đã mang xong giày, rồi để chân cô xuống.

“Được rồi, em chưa từng mang giày cao gót, cẩn thận nhé, với lại giày cao gót dễ làm đau chân nên em mang rồi lập tức thay ra nha. Ở nhà ăn mặc thoải mái quan trọng hơn.” Sau khi đứng lên, Hạ Vân Trù đưa tay muốn kéo cô lên.

Hành động cúi xuống này khiến trái tim vốn đã đập nhanh của Mạc Linh Chi lại càng nhanh hơn.

Cô ngước đầu, ngẩn ngơ nhìn anh.

Một hồi lâu mới hoàn hồn, cô hoảng hốt đáp: “À...”

Cơ thể cô xảy ra vấn đề gì sao?

Sao con tim kỳ quặc thế này? Có phải năng lượng lại có vấn đề gì rồi không?!

Mạc Linh Chi mở to mắt.

Hạ Vân Trù dẫn cô tới trước gương. Ngắm bản thân xinh đẹp trong gương, Mạc Linh Chi tỉnh táo lại rồi vui vẻ nói: “Trời ơi! Đẹp quá đi mất!”

Cô nhất thời đắc ý, nhịp tim gì chứ, hoàn toàn bị cô ngó lơ.

Hạ Vân Trù đứng bên cạnh nhìn cô bằng đôi mắt yêu chiều.

-

Toàn bộ cộng đồng mạng đang yêu cầu trừng phạt Bạch Ngọc thật nặng.

Nhưng dưới góc độ pháp luật, không phải cư dân mạng mong muốn thế nào thì quan tòa sẽ làm thế nấy. Các hình phạt và mức án liên quan đều phải nghiêm minh theo quy định của pháp luật.

Chuyện trước đây Bạch Ngọc gây thương tích cho hamster không tài nào truy cứu được. Hơn nữa, đó là hamster cô ta mua và không ngược đãi trước mặt mọi người nên luật pháp không thể buộc tội cô ta.

Lần này, chuyện của Chi Chi cũng tương tự.

Chi Chi là nhà ngoại giao động vật, làm hại cô thì phải chịu trách nhiệm, nhưng rốt cuộc điều này chưa được ghi thành luật. Bên cạnh đó, chức nhà ngoại giao động vật này chỉ mang tính chất vui đùa. Suy cho cùng, tính theo mặt chủng loại thì cô chỉ là một con chó mà thôi.

Hạ Vân Trù và Cục Lâm nghiệp có thể truy cứu trách nhiệm Bạch Ngọc đã phá huỷ tài sản của người khác, nhưng Chi Chi không bị gì cả, cũng không chịu đựng hậu di chứng và vấn đề nghiêm trọng nào, miễn là cô không chết thì họ vẫn không có cách nào tống Bạch Ngọc vào tù.

Kết quả cuối cùng là...

Bạch Ngọc bị tạm giam hai mươi ngày, bồi thường cho Hạ Vân Trù và bị phạt tiền.

Xử phạt này thật sự có ảnh hưởng không tốt với Bạch Ngọc, ít nhất cô ta sẽ không quay lại giới giải trí được nữa. Sau này, cô ta cũng không thể kiếm tiền nhanh như trước, nhưng cư dân mạng lại rất không hài lòng.

“Chỉ tạm giam hai mươi ngày, lợi cho cô ta quá rồi!”

“Đúng vậy, cô ta ngược đãi thú nuôi, bỏ thuốc Chi Chi, giá họa cho Chi Chi, những hành vi này còn chưa đủ để nhận án tù ư?!”

“Tiên sư, tôi không phục!”

“Gớm ói, lợi cho cô ta quá rồi còn gì! Cô ả còn phỉ báng vu oan cho Chi Chi! Tôi xem cái clip đút thuốc mà chỉ muốn cắn chết mụ!”

“Chưa hết, ở khu nhà nơi Bạch Ngọc chôn động vật bị đào lên, tuy thời gian đã lâu nhưng vẫn có thể nhìn ra không có con nào nguyên vẹn cả! Tôi đã cùng chủ khu nhà chôn cất bọn chúng tử tế rồi, đồng thời chung tay tẩy chay Bạch Ngọc tiếp tục sống trong khu nhà đó!”

“Mắc ói thiệt đó, Bạch Ngọc, xuống địa ngục đi!”

...

Cư dân mạng cực kỳ căm tức, cho rằng kết quả này thật sự khiến người người bất mãn.

Thậm chí, họ đã chạy đến dưới Weibo của Cục Lâm nghiệp bình luận ——

“Chẳng phải mấy người thuê Chi Chi sao? Chẳng phải đã cho nó địa vị ngang hàng với quốc bảo rồi ư?! Tại sao lại xử phạt Bạch Ngọc đơn giản vậy hả?!”

“Đồng ý! Nhất định phải đòi lại công bằng cho Chi Chi!”

“Nhưng tôi đã đi tìm hiểu các quy định pháp luật liên quan, các hình phạt đều là buôn bán, săn bắt và giết gấu trúc, thật sự không có chuyện miệt thị gấu trúc, cho gấu trúc uống thuốc bừa bãi mà bị kết án...”

“Tôi không quan tâm! Mấy người không cho nhân viên của mấy người một câu trả lời thỏa đáng à?!”

...

Rất nhiều người đều đang khiển trách, buộc Cục Lâm nghiệp phải đứng ra lên tiếng.

Cục Lâm nghiệp nhanh chóng đăng bài:

[Hành động của cô Bạch nào đó quả thật đáng bị lên án và phỉ nhổ, nhưng hành vi của cô ta theo quy định của luật pháp thì quả thật không thể bị kết án. Luật pháp luôn công bằng, không phải chúng ta nói gì thì sẽ là cái đó. Địa vị của Chi Chi ngang bằng với gấu trúc quốc bảo, một thú nuôi hiếm có và sở hữu IQ cao, tất cả mọi người đều mến yêu và nâng niu, mà không phải dùng để mưu tính hay hãm hại.

Hành động của cô Bạch nào đó đáng hổ thẹn, tạo thành ảnh hưởng rất không tốt với người dân. Hành hạ và hãm hại động vật đến chết là dạng tâm lý bi3n thái, suy đồi đạo đức! Cục Lâm nghiệp chúng tôi rất vừa lòng về Chi Chi, và chúng tôi rất giận dữ về những gì đã xảy ra, nhưng chúng tôi không thể làm gì được. Cô Bạch nào đó...]

Những gì Cục Lâm nghiệp nói nghe có vẻ rất đúng mực, nhưng dịch sát nghĩa hơn chính là...

Luật pháp không thể xử hành vi của Bạch Ngọc, nhưng chúng ta có thể ra sức lên án và khinh bỉ cô ta!

Với lại, cô Bạch nào đó...

Hướng bình luận rốt cuộc xoay chuyển...

“Phụt, cô Bạch nào đó, nhất định là phía chính phủ đang kết tội cô ta trên phương diện đạo đức rồi!”

“Cũng không hẳn, từng từ ngữ đều đang tỏ ra ghét cay ghét đắng Bạch Ngọc!”

“Nói nhảm, Chi Chi quý giá suýt nữa bị hủy hoại, sao không ghét Bạch Ngọc cho được?!”

“Không chỉ nước mình ghét, mà người nước ngoài cũng cực kỳ căm cô ta!”

“Không thể kết tội cô ta trên mặt luật pháp, nhưng từ nay về sau tất cả mọi người sẽ quy cho cô ta là tội nhân, không chỉ vì Chi Chi, mà vì các thú nuôi khác nữa.”

“Đúng, ai từng nuôi thú cưng mới biết nó đau lòng thế nào, vừa nghĩ tới có người hành hạ những bé nhóc lông lông đó đến chết là tôi lại giận phát khóc!”

“Tôi xin tuyên bố, sau này thấy Bạch Ngọc lần nào thì tôi sẽ ném trứng gà lần đó!”

“20 ngày sau, hẹn gặp ở cổng đồn cảnh sát nhá.”

“Tấm gương của Bạch Ngọc tại đây, nhất định phải cho mọi người trên toàn thế giới thấy kết quả của hành vi ác ý ngược đãi và gây tổn thương cho mấy bé ấy!”

“Cả đời cô ta sẽ không được bình an!”

...

Cảm xúc của toàn mạng sục sôi, phía chính phủ cũng chính thức ra lệnh cấm Bạch Ngọc.

Tất cả những bộ phim và video liên quan đến cô ta đều bị gỡ xuống, và thậm chí những bài đưa tin về cô ta cũng sẽ bị mã hoá.

Và với tài sản hiện có của mình, cô ta phải đối mặt với việc vi phạm hợp đồng và thanh toán tiền bồi thường, thêm cuộc chiến chết chóc với ekip chương trình “Ngôi sao nổi tiếng” và Hạ Vân Trù.

Hạ Vân Trù điềm nhiên nhìn lướt qua hình thức xử phạt Bạch Ngọc, không cho ý kiến gì.

Cô ta sẽ biết ra ngoài còn thống khổ hơn trong tù.

Thần Ngu sắp tuyên bố phá sản. Vì họ còn giữ một số hợp đồng với vài ngôi sao nên có lẽ sau này họ sẽ thành lập công ty mới và đổi một pháp nhân khác.

Công ty mới sẽ chỉ là công ty nhỏ, và sẽ không bao giờ khôi phục lại thời huy hoàng ngày xưa.

Và với cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà kia mãi tiếp tục bị cấm diễn, không còn hi vọng gì nữa...

Người của Thần Ngu sẽ hành hạ Bạch Ngọc đến mức cô ta đau đớn không muốn sống tiếp. Anh sẽ lặng lẽ chờ xem.

Thần Ngu rớt đài, vị trí công ty số một trong ngành giải trí của Hoa Minh đã được đảm bảo.

Hạ Vân Trù cho rằng đã đến lúc nghĩ tới việc mở rộng một số lĩnh vực kinh doanh khác.

Dù sao, bây giờ anh còn nuôi thêm Chi Chi nữa.

Anh muốn tặng hết tất cả những gì tốt nhất cho Chi Chi.

Anh ngước nhìn phía trước, Chi Chi đang nhẹ nhàng đi tới bên bàn ăn: “Hạ Vân Trù! Tôi đói rồi!”

Chiếc váy xinh xắn đung đưa và toả sáng theo bước đi của cô.

Hạ Vân Trù cười khẽ: “Được, tôi nấu cho em.”

-

Buổi chiều, Chi Chi định đi chơi.

Hạ Vân Trù giữ cô lại và mỉm cười: “Chi Chi, chúng ta phải bắt đầu học. Trước tiên, tôi sẽ dạy cho em một số cách cư xử, luật pháp và tiêu chuẩn hành vi của xã hội loài người, phải chính thức dạy em học.”

Mắt Mạc Linh Chi sáng lên.

Học là gì? Chơi vui không?

Về phần những điều trước, cô cảm thấy rất hứng thú với lễ nghi, luật pháp và các tiêu chuẩn hành vi hơn!

Vì vậy, mặc bộ váy xinh xắn, cô đàng hoàng đi theo Hạ Vân Trù đến phòng sách.

Nửa tiếng sau.

Hạ Vân Trù sâu sắc cảm nhận được rằng dạy Chi Chi học không phải là chuyện tốt...

Thoạt tiên, anh giảng giải cho cô một số điều thông thường của xã hội loài người. Trước đây cô là chó nên không cần quan tâm, nhưng bây giờ cô là người rồi, nhất định phải biết những điều này.

Nhưng Chi Chi...

Đây quả thật là một học sinh giỏi, chỉ có điều cô có quá nhiều câu hỏi!

Với lại có phần làm người ta không trả lời được.

Ví dụ như...

Hạ Vân Trù: “Chi Chi, vẫn như trước nhé, không thể biến hình trước mặt người khác, sẽ xảy ra chuyện đó.”

Mạc Linh Chi chớp mắt: “Sẽ xảy ra chuyện gì? Ông tùng già nói loài người sẽ làm tổn thương tôi, có thật không?”

Hạ Vân Trù gật đầu: “Thật, bởi vậy em nhất định không thể biến hình.”

Mạc Linh Chi: “Ờm...”

Cô lại hỏi: “Vậy tôi có thể tuỳ tiện biến hình trước mặt anh nhỉ?”

Hạ Vân Trù: “...”

Anh dừng một lát, đáp: “Có thể, nhưng phải mặc quần áo...”

Mạc Linh Chi tiếp tục chớp mắt: “Nhưng tôi vừa biến hình sẽ không có quần áo đâu!”

Hạ Vân Trù: “... Vậy em biến hình sau lưng tôi đi, biến xong, mặc quần áo rồi lại tới tìm tôi.”

Mạc Linh Chi ngơ ngác: “Tại sao vậy?”

Hạ Vân Trù: “Nam nữ khác biệt, tại xã hội loài người, giữa phái nam và phái nữ nên chú ý chừng mực, không thể tùy tiện kề sát vào nhau. Nam hoặc nữ cũng không thể tuỳ tiện lo4 thể trước mặt đối phương, phải chú ý mức độ chung đụng và phải giữ lễ với nhau.”

Mạc Linh Chi hoang mang: “Vậy tại sao trong ti vi, có đàn ông và phụ nữ hôn dính nhau như sam thế.”

Hạ Vân Trù: “???”

Anh hốt hoảng nhìn cô: “Em thấy ở đâu?!”

Mạc Linh Chi: “Thì trên ti vi đó...”

Hạ Vân Trù: “...”

Cũng đúng, tuy trước kia cô chỉ xem Tây Du Ký nhưng không phải không xem các nội dung khác. Hơn nữa, rất nhiều lần khi ghi hình, ti vi cũng đang chiếu...

Bất cẩn nhìn thấy cũng bình thường.

Mạc Linh Chi: “Với lại, Cam Vũ Quyên và người đàn ông kia cũng ôm gặm nhau suốt mà.”

Hạ Vân Trù: “...”

Anh hít thật sâu, thở hổn hển: “Mạc Linh Chi! Sau này em không được coi mấy cảnh đó nữa!”

Thầm oán trách...

Một số người quá không chú ý ảnh hưởng rồi!

Mạc Linh Chi càng thêm mờ mịt: “Nhưng tôi đã thấy mà.”

Họ hôn nhau trước mặt cô, cô không cần coi cũng có thể thấy, sao lại không được coi?

Hạ Vân Trù vươn tay, bắt đầu day trán, tỏ vẻ nhức đầu.

Cuối cùng, anh mới nói: “Người bình thường sẽ không tuỳ tiện vậy đâu. Dù là vậy thì cũng là vợ chồng hoặc bạn trai bạn gái với nhau, chứ không phải với bất kỳ ai khác.”

Mạc Linh Chi cau mày, hỏi một câu khó nhằn: “Vậy trước đây tôi ôm anh và cũng không mặc quần áo mà. Hơn nữa, tôi cũng từng liếm anh rồi mà.”

Hạ Vân Trù: “...”

Mặt anh đỏ bừng, lúc cô từng là chó thì những hành động ấy rất bình thường. Nhưng bây giờ cô đã biến thành người rồi.

Anh theo bản năng nhìn môi cô, ngay sau đó vội vàng quay đi, rồi đứng phắt dậy.

Tiết học này không tiếp tục nổi nữa rồi.

Anh cúi đầu nhìn cô, tai vẫn hơi ửng đỏ, nhưng anh cố gắng giữ vẻ mặt vô cảm: “Hay em biến thành gấu trúc Chow Chow đi, vậy thì không cần tuân thủ những điều này.”

Làm ơn hãy để cô biến về thành chó đi!

Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh không điên thì cũng thành bi3n thái mất.

Mạc Linh Chi nhích người, khẽ lắc chiếc giày tinh xảo trên chân mình: “Không muốn.”

Làm người thích hơn, bởi có nhiều quần áo và giày đẹp. Cô thích làm người!

Hạ Vân Trù: “...”

Anh day ấn đường, ra chiều bất đắc dĩ: “Vậy thì thôi, hay là tôi cho em đi học trước, dạy em biết chữ, viết chữ. Em biết chữ thì có thể đọc sách và có thể biết rất nhiều điều.”

Trên mạng có đủ loại thông tin tạp nham, cho cô đọc sách sẽ tốt hơn.

Nhưng trước đó, phải dạy cô học chữ đã.

Nghe vậy, Mạc Linh Chi hưng phấn gật đầu.

Một tiếng sau.

Mạc Linh Chi ngáp: “Ê... Tôi không muốn viết nữa...” Cô nhìn anh bằng vẻ mặt đáng thương.

Hạ Vân Trù tỏ ra vô cảm, nghiêm khắc với vai trò giáo viên của mình: “Không được, nhiệm vụ hôm nay của em chưa hoàn thành. Em chưa nhận mặt được hết hai mươi chữ, chúng ta tiếp tục.”

Mạc Linh Chi buồn bã.

Hạ Vân Trù: “Chữ này là gì?”

Mạc Linh Chi nhìn sang, thử hỏi dò: “Shang (thượng)?”

Hạ Vân Trù cốc nhẹ đầu cô: “Đây là hạ! Cái này mới là thượng!”

Mạc Linh Chi ôm đầu, rầm rì.

Hạ Vân Trù bất đắc dĩ: “Em là phi nhân loại mà, sao chẳng nhận được mặt chữ nào vậy?”

Mạc Linh Chi: “Đây chẳng phải do tôi chưa có năng lực đó sao. Hạ Vân Trù, tôi không muốn học chữ nữa... Ngồi đây thật nhàm chán quá đi...”

Cô bắt đầu làm nũng.

Vậy mà, Hạ Vân Trù khá kiên định: “Không được, còn một tiếng nữa, tiết học hôm nay của em vẫn chưa xong.”

Anh chỉ vào chữ trong quyển sách: “Đọc với tôi nào, trái, phải!”

Mạc Linh Chi: “...”

Mặt mày ủ rũ, nét mặt khổ sở.

Nửa tiếng sau.

Mạc Linh Chi - đang khó nhọc cầm bút viết chữ: “Tôi không muốn học! Tôi không muốn học nữa!”

Cô ném bút đi, thậm chí từ bỏ cả quần áo và giày đẹp, lập tức biến thành gấu trúc Chow Chow, mặt đối mặt với Hạ Vân Trù và nhìn anh bằng đôi mắt vô tội.

Hạ Vân Trù: “......”

Quả nhiên, chuyện sợ học hành chẳng phân biệt nòi giống.

-

Buổi tối.

Hạ Vân Trù dẫn Mạc Linh Chi tới giường trong phòng kế bên, rồi nghiêm túc nói: “Chi Chi, tối nay em phải ngủ một mình. Hôm nay, tôi đã dạy em nam nữ khác biệt, em không thể chạy lung tung nữa. Ngủ đi nào, ngoan.”

Mạc Linh Chi nằm lên giường, nhìn anh một cách vô tội.

Bây giờ cô đang trong hình người, vì lúc ăn cơm tối Hạ Vân Trù dạy cô dùng đũa nên đã cô đã biến lại từ hình dạng chó.

Hạ Vân Trù đắp kín chăn cho cô, rồi quay người đi.

Ngay sau đó, anh vào nhà tắm tắm rửa. Lúc đang tắm, Hạ Vân Trù cũng biết cô nhất định sẽ vào nữa.

Nhưng anh nghĩ, lần này anh nhất định phải kiên quyết từ chối cô!

Chi Chi không hiểu rằng anh là một người đàn ông trưởng thành nên nhất định phải nghiêm khắc tuân thủ chừng mực và chú ý giới hạn.

Dĩ nhiên, anh cũng biết vấn đề của mình là luôn không nỡ từ chối Chi Chi, luôn không thể cưỡng lại mà đồng ý với mọi yêu cầu của cô khi nhìn thấy đôi mắt tủi thân đó.

Chuyện khác đều dễ nói, nhưng chuyện này thì không!

Tối hôm qua... anh lại mơ thấy cái đó, hôm nay anh nhất quyết phải kiên định thôi.

Ánh mắt anh dấy lên sự nghiêm túc.

Tắm khoảng một tiếng, rốt cuộc anh mới chuẩn bị xong tâm lý rồi bước ra ngoài, đã sẵn sàng đối phó với sự không tình nguyện của cô rồi.

Thế mà...

Trên giường, Chi Chi đã ngủ.

Quả nhiên, cô lại tới, nhưng đã ngủ rồi.

Hạ Vân Trù bỗng bối rối, có nên đánh thức Chi Chi không? Hay cứ trực tiếp bế cô sang phòng khác?

Nghe tiếng “khò khò khò...” của cô, lòng anh mềm nhũn. Lúc nào anh cũng không dằn lòng được muốn giữ cô lại và ôm cô ngủ như mọi ngày.

Nhưng không được đâu!

Cô không còn là chó nữa, bây giờ cô là người, là một cô gái đang độ xuân xanh!

Anh không thể làm vậy.

Hạ Vân Trù hít sâu, vươn tay bế Chi Chi khỏi giường.

Cô nhẹ tênh và ngủ rất ngọt ngào, nhưng động tác bế cô lên của anh vẫn đánh thức cô.

Mạc Linh Chi mở đôi mắt ngái ngủ, giọng còn mang theo vẻ mỏi mệt: “Hạ Vân Trù?”

Anh không trả lời.

Sau đó, cô phát hiện bây giờ chuyện gì đang xảy ra... anh đang định bế cô xuống giường!

Mạc Linh Chi lập tức trừng mắt, nhìn anh chằm chằm: “Anh lại muốn đuổi tôi ra ngoài!”

Hạ Vân Trù vội giải thích: “Không phải vậy, chỉ có điều... quả thật chúng ta không tiện ngủ cùng nhau. Chi Chi, không phải tôi muốn đuổi em ra ngoài đâu.”

Anh ôm cô, toàn thân cứng ngắc.

Cũng vào lúc này, anh mới nhận ra mình ngu ngốc thế nào, bởi nếu Chi Chi đã ngủ say thì anh có thể sang phòng kế bên ngủ mà!

Sao lại đánh thức cô chứ?!

Hạ Vân Trù chỉ nghĩ nguyên nhân sâu xa của việc đánh thức cô là do sự chểnh mảng của mình.

Nhưng thi thoảng, cảm xúc có thể làm mờ tâm trí. Sâu trong lòng, chắc hẳn anh cũng không muốn chia giường ngủ riêng.

Anh lại đặt cô xuống giường, đắp kín chăn cho cô và cất giọng dịu dàng: “Em ở phòng này đi, tôi qua phòng kế. Ngủ ngon, ngoan nhé.”

Mạc Linh Chi thở phì phò: “Vậy tôi biến lại thành chó đó nha, không cho anh đi!”

Cô còn biết cách đe dọa người khác nữa: “Nếu anh đi, tôi sẽ không để ý tới anh nữa!”

Người nhận nuôi thật quá đáng, tại sao chỉ vì cô là người mà anh không cho cô ngủ cùng chứ?

Rõ là...

Rõ là lúc làm chó, họ ngủ chung vui lắm mà.

Nghĩ vậy, cô lại biến thành gấu trúc Chow Chow. Hạ Vân Trù định nói thêm thì đột nhiên nhớ đến câu chó con vừa nói...

Không bao giờ để ý tới anh nữa.

Những lời này khiến tim anh như thắt lại, mọi tâm lý được xây dựng trước đó chợt sụp đổ hoàn toàn.

Thôi, bây giờ cô là chó, trước kia cũng từng ngủ thế này nhiều rồi, tối qua cũng vậy, nên tối nay... chắc cũng không sao đâu nhỉ?

Anh là người không có nguyên tắc như thế đấy.

Hạ Vân Trù nằm xuống, giữ khoảng cách nhất định với chó con.

Nhưng chó con trở người tới lui không chịu ngủ.

Hạ Vân Trù: “Sao còn chưa ngủ?”

Cô đột nhiên lại biến thành người, ngồi dậy rồi vui mừng nhìn anh: “Người nhận nuôi, tôi nghĩ được một cách hay lắm nè!”

Hạ Vân Trù: “...?”

Anh tự hỏi liệu đó là cách gì, đến độ quên mất rằng lúc này Chi Chi đã biến lại thành người.

Mạc Linh Chi nhíu mày: “Tôi nghĩ ngủ ở dạng người sẽ thoải mái hơn, mà anh không chịu ngủ với tôi khi tôi biến thành người, anh chỉ ngủ với người không phải người thôi mà!”

Hạ Vân Trù: “...”

Ngủ với không ngủ gì vậy hả, nghe thấy mà anh... đỏ cả mặt.

Anh ho khan, không muốn cô nhận ra mình đang đỏ mặt, bèn hỏi theo những gì cô vừa nói: “Vậy cách giải quyết của em là gì?”

Cô thích ngủ ở hình hài con người, nhưng biết anh không chịu ngủ cùng khi cô ở hình dạng con người.

Vậy nên, cô có cách gì hay sao?

- -------------------