Tôi Đoạt Bảy Người Bạn Trai Của Chị Gái

Chương 87




Chương 87: Bạn trai thứ sáu.

Tác giả: Đông Thi Nương

Biên tập: B3

Danh sách Chung Kỳ Uẩn gửi tới có mấy quyển không tìm thấy trên mạng, Bùi Oanh Oanh quyết định đến hiệu sách lớn nhất Đế Đô tìm thử.

Từ hôm nhìn thấy tên Chung Kỳ Uẩn, mặt Quý Đường lúc nào cũng đen xì, Bùi Oanh Oanh ngẫm nghĩ, cảm thấy có lẽ anh cũng đang muộn phiền, muộn phiền vì lại phải yêu đương với đàn ông.

Không biết tại sao người nguyền rủa anh phải như vậy, phải hận thù đến mức nào chứ?

Lúc Bùi Oanh Oanh chuẩn bị đến hiệu sách, Quý Đường cũng vội vã đi theo, anh định đi cùng cô bằng dáng vẻ con người nhưng bị cô từ chối, thấy thế anh lại lấy lui làm tiến, tiếp tục biến thành vòng bạc đeo vào cổ tay cô.

Bùi Oanh Oanh cảm thấy Quý Đường biến thành vòng tay khiến cô đi lại thuận tiện hơn nhiều, vậy nên càng muốn để anh biến thành vòng tay.

Hiệu sách lớn nhất Đế Đô có tổng cộng bốn tầng, trong đó ba tầng trên là sách, tầng hầm dưới đất là poster, băng đĩa các loại.

Sách ở mỗi tầng đều được phân loại theo nội dung, ví dụ như tầng một là văn học đương đại, tầng hai là văn học hiện đại, còn tầng ba chính là tầng văn học cổ điển mà Bùi Oanh Oanh cần đến.

Trong đó tầng ba lại chia làm hai mảng, phía Đông là văn học cổ điển nước ngoài, phía Tây là văn học cổ điển Trung Quốc.

Bùi Oanh Oanh tìm sách mình cần ở dãy giá sách phía Tây.

So với tầng một và tầng hai thì khách ở tầng ba ít hơn hẳn. Một số đầu sách văn học cổ điển được viết theo dạng khổ dọc, rất khó đọc, nên chỉ những ai thật sự hứng thú với văn học cổ điển mới muốn mua.

Bùi Oanh Oanh viết danh sách những cuốn sách mình cần tìm vào mục ghi chú trên điện thoại, tổng cộng có năm cuốn. Cô đi qua khu giá sách thời Minh thời Thanh trước, mãi tới khi đi đến gần cuối dãy mới tìm thấy quyển sách mình cần tìm. Đang định với tay cầm lấy thì bên cạnh cũng có một cánh tay vươn ra.

Bùi Oanh Oanh không khỏi quay sang nhìn, thế mà lại thấy thầy giáo của cô.

So với lần gặp ở buổi phỏng vấn hôm trước, hôm nay Chung Kỳ Uẩn ăn mặc rất thoải mái, áo phông rộng màu đen, quần jean màu xám nhạt, đầu còn đội mũ lưỡi trai đen.

Vì thấy có người chọn quyển sách giống mình, Chung Kỳ Uẩn nâng mắt lên, ánh mắt lạnh nhạt dưới gọng kính màu bạc khẽ lướt qua Bùi Oanh Oanh.

"Thầy Chung." Bùi Oanh Oanh vội rụt tay lại.

Chung Kỳ Uẩn ừ một tiếng, rút sách ra đưa cho cô, "Danh sách tôi đưa ra có vài cuốn khó tìm, hôm nay tôi định đến tìm rồi gửi bưu điện cho em. Nhưng nếu em đã tự đến rồi, vậy mấy đầu sách còn lại em tự tìm đi."

Bùi Oanh Oanh hơi sửng sốt, "Thầy Chung nhớ em ạ?"

Chung Kỳ Uẩn dùng ngón tay đẩy gọng kính, mà lúc anh ta nâng tay lên, Bùi Oanh Oanh phát hiện ngón áp út của anh ta đeo một chiếc nhẫn.

Cô không khỏi ngây người, Chung Kỳ Uẩn kết hôn rồi ư? Thế này thì sao có thể trở thành bạn trai kế tiếp của Quý Đường được?

"Em là sinh viên duy nhất mà tôi nhận năm nay, tôi đã xem hồ sơ của em." Giọng anh ta rất trầm và ấm.

"À, hoá ra là vậy." Bùi Oanh Oanh hoàn hồn, mỉm cười ngượng nghịu, "Em còn tưởng là thầy nhớ em từ buổi phỏng vấn cơ."

Dường như Chung Kỳ Uẩn nghe xong thì cong môi, nhưng anh ta nhanh chóng quay mặt đi, nên Bùi Oanh Oanh không biết rốt cuộc anh ta có cười hay không.

"Tôi đi đây, em cứ thong thả tìm nhé."

Sau khi Chung Kỳ Uẩn rời đi, Bùi Oanh Oanh cảm giác cổ tay trái mình bị cắn khẽ một cái, đối phương dùng lực rất nhẹ, gần như chỉ là cọ răng vào da, nhưng cô vẫn cảm nhận được. Cô cau mày nhìn xuống, quả nhiên thấy con rắn trên cổ tay mình không an phận mà ngọ nguậy.

Đang ở bên ngoài, tuy hiện giờ xung quanh có rất ít người, nhưng nhỡ chẳng may bị người ta thấy vòng tay của cô biết cử động, nhất định họ sẽ bị doạ sợ.

Nghĩ đến đây, Bùi Oanh Oanh không khỏi đe doạ: "Ngài mà còn tiếp tục cử động thì tôi sẽ nhét ngài vào trong túi xách, rồi kéo khoá lên."

Cô vừa dứt lời thì con rắn trên tay lập tức bất động.

Bùi Oanh Oanh cất sách vào giỏ đựng, vẻ mặt vẫn có phần thảng thốt. Cô vẫn đang nghĩ đến chuyện chiếc nhẫn ở ngón áp út của Chung Kỳ Uẩn. Nói chung là chỉ những ai đã kết hôn mới đeo nhẫn cưới ở ngón áp út, đã thế anh ta còn đeo ở tay trái, hơn nữa nhìn chiếc nhẫn kia rất bình thường, không giống như đeo để làm đồ trang sức.

Cô vô thức cắn môi, chuyện là thế nào đây?

***

Bùi Oanh Oanh vừa về tới nhà, Quý Đường liền biến ngay về hình người.

Anh xụ mặt nhìn Bùi Oanh Oanh, nhưng chưa kịp nói gì đã bị cô cướp lời.

"Chung Kỳ Uẩn kết hôn chưa?"

Quý Đường hơi khựng lại, "Sao tôi biết được."

"Anh ta là bạn trai tiếp theo của ngài mà ngài lại không biết anh ta đã kết hôn chưa?" Bùi Oanh Oanh nhíu mày, "Nhỡ anh ta kết hôn rồi thì sao có thể trở thành bạn trai của ngài đây?"

Quý Đường hừ khẽ, ngồi xuống ghế salon.

Anh rũ mắt, lười biếng nói: "Nếu kết hôn rồi thì chờ anh ta ly hôn lại tính."

"Không được!" Bùi Oanh Oanh phản bác luôn, "Anh ta kết hôn rồi thì sao có thể phá hoại hôn nhân của anh ta chứ?"

"Không phải muốn phá hoại hôn nhân của anh ta, chẳng qua là cứ đợi anh ta ly hôn thôi." Quý Đường nói.

Bùi Oanh Oanh mím môi, "Nhưng nhỡ mấy chục năm nữa anh ta mới ly hôn thì sao?"

"Thế thì chờ mấy chục năm."

Nghe Quý Đường nói xong, Bùi Oanh Oanh bất lực lắc đầu, "Vậy chắc là tôi không giúp ngài giải trừ lời nguyền được nữa, chưa biết tôi còn sống được đến lúc đó không. Mà nếu có còn sống thì cũng là một bà già rồi, bà già còn đi cua trai, thành công làm sao được."

Cô không nói nữa mà cầm quần áo đi tắm.

Quý Đường ngồi lại phòng khách, vẻ mặt dần dần thay đổi. Chờ lúc Bùi Oanh Oanh ra khỏi phòng tắm thì đã không thấy tăm hơi anh đâu nữa, trên bàn còn có một tờ giấy.

Quý Đường nói anh phải đi mấy ngày, dặn cô mấy ngày này phải tự chăm sóc mình thật tốt.

Nhìn dòng chữ trên giấy, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Bùi Oanh Oanh chính là: Cuối cùng tối nay có thể ngủ một mình rồi.

Mặc dù đã quen dần với việc có một cái đuôi rắn quấn quanh bắp chân mình, nhưng Quý Đường thật sự quá nặng, một đoạn đuôi rắn nhỏ thôi cũng đã nặng trĩu. Cô vẫn thích ngủ một mình hơn.

***

Mấy ngày sau, Quý Đường trở lại.

Lần trở về này, tựa hồ tâm trạng anh xuống rất thấp. Không hề quấn lấy Bùi Oanh Oanh đòi đi làm cùng cô nữa mà ngày ngày ở nhà một mình.

Bùi Oanh Oanh không biết hàng ngày anh làm gì, chỉ là lúc nào cũng ôm lấy điện thoại, thậm chí lúc đi tắm cũng phải mang điện thoại theo.

Một ngày nọ, Bùi Oanh Oanh đắp mặt nạ xong, vừa xem phim Hàn vừa đi vào phòng tắm rửa mặt. Cửa phòng tắm chỉ khép hờ, cô cho rằng Quý Đường đang ở trong phòng ngủ nên cứ thế đẩy cửa đi vào, không ngờ vào đến nơi liền thấy đối phương trong bồn tắm.

Quý Đường nằm trong bồn tắm, đuôi rắn cuốn điện thoại giơ lên cao.

Nghe thấy tiếng động, Quý Đường chậm rãi quay đầu lại, đập vào mắt anh là gương mặt sững sờ của Bùi Oanh Oanh.

Đôi mắt hồ ly đang híp lại của anh lập tức trợn tròn, không hiểu sao lại có chút đáng yêu. Anh chớp chớp mắt, điện thoại rơi tõm vào trong bồn tắm.

"Tôi không nhìn thấy gì cả!" Bùi Oanh Oanh vội vàng đi ra ngoài.

"Tôi không xem gì cả." Quý Đường căng thẳng nói.

Cả người lẫn rắn đều rất hốt hoảng, không ai để ý tới lời của đối phương.

Bùi Oanh Oanh đỏ bừng mặt ra khỏi phòng tắm, cô luống ca luống cuống đi mấy vòng quanh phòng khách mới nhớ ra mục đích ban đầu của mình. Sau cùng cô đành ra bồn rửa bát để rửa mặt. Đến khi cô vào phòng lau mặt, Quý Đường mới đi từ ngoài vào.

Anh mặc áo choàng tắm màu xanh đậm, bình thường anh chỉ buộc dây đai lỏng là lỏng lẻo, hôm nay thì ngược lại, buộc đến là chặt, lồng ngực trắng lạnh cũng bị che đến kín mít.

Bùi Oanh Oanh nhìn anh, không biết nghĩ đến cái gì mà mặt lại đỏ lên.

Quý Đường không nhìn cô mà đi thẳng tới ngồi xuống giường.

Bùi Oanh Oanh lén nhìn trộm anh qua gương trang điểm, phát hiện đối phương đang nhìn mình chằm chằm thì hấp tấp cúi đầu xuống, giả vờ như không biết gì.

Cô máy móc lau mặt, lại skincare từng bước một, trong khi hai má vẫn nóng phừng phừng.

Nấn ná đến lúc không thể nấn ná thêm được nữa, Bùi Oanh Oanh đành phải đứng dậy đi ra phía giường. Quý Đường vẫn ngồi nguyên tại chỗ, thấy cô tới thì hơi dịch sang một bên nhường chỗ cho cô.

"Sao anh... vẫn chưa ngủ?" Bùi Oanh Oanh không nhịn được mà hỏi nhỏ.

Quý Đường ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt nóng rực, đôi mắt hồ ly cứ nhìn đến loé sáng, còn mang theo mấy phần mê hoặc.

Bị loại ánh mắt này nhìn chằm chằm, không hiểu sao Bùi Oanh Oanh thấy hơi hoảng sợ, cô bỗng nhớ tới những cuốn sách tạp nham mình đọc thời Đại học, trong đó có một cuốn do một vị thư sinh cuối thời nhà Minh đầu thời nhà Thanh viết, anh ta viết khi đi học đã vô tình gặp gỡ một con xà yêu, xà yêu kia xinh đẹp tuyệt trần, nhất là đôi mắt mười phần quyến rũ, chỉ cần nhìn người nào là người đó liền mềm nhũn.

Lúc đọc cuốn sách ấy Bùi Oanh Oanh thấy không có cảm giác gì lắm, dù sao thì mấy anh thư sinh nghèo thời cổ đại đều có mấy loại ảo tưởng đẹp đẽ kiểu đó. Hết ảo tưởng mình và một vị tiểu thư khuê các cảm mến nhau, rồi lại ảo tưởng mình sẽ nên duyên cùng một thiếu nữ si tình. Bọn họ dùng ngòi bút của mình viết nên những câu chuyện mà đời thực không tài nào đạt được.

Nhưng tối nay khi nhìn thấy Quý Đường, đột nhiên Bùi Oanh Oanh cảm thấy chưa hẳn mấy câu mà thư sinh kia viết đã là giả, xà yêu thật sự mê hoặc trái tim con người. Chẳng qua thư sinh kia viết là nữ xà yêu, hoá ra nam xà yêu này cũng rất khó lường.

"Oanh Oanh." Giọng Quý Đường trầm xuống, "Tối nay..."

Bùi Oanh Oanh nhìn sang bên cạnh, bàn tay khẽ nắm lại, "Muộn quá rồi, chi bằng ngủ sớm đi." Nói xong cô liền muốn trèo lên giường, bình thường cô đều nằm trong, Quý Đường nằm ngoài.

Lúc đang định trèo vào bên trong, một bàn tay bỗng xuất hiện trên eo cô.

Sau đó gương mặt của Quý Đường tiến đến gần. Chính vào giây phút này, Bùi Oanh Oanh ngửi được hương hoa hồng nồng nặc, mùi hương này toả ra từ người đối phương.

Cả người anh như không có xương, nhẹ nhàng gác đầu vào bả vai cô. Dưới ánh đèn ngủ ấm áp, trông ngũ quan của anh càng thêm tinh xảo, mi dày môi đỏ, mắt sáng mũi cao.

Quý Đường ôm Bùi Oanh Oanh, tuy anh đang nhìn chằm chằm vào cô, nhưng ánh mắt lại hơi lấp lánh, yết hầu còn khẽ chuyển động.

"Oanh Oanh, ừm... loài rắn bọn tôi, thật ra có... kỳ động dục."

Dứt lời, yết hầu anh lại giật giật.

Hết chương 87.

Lời của Bê Ba: Theo mọi người thì ông Quý ổng xem trộm cái gì trên điện thoại nào? =)))))))