Tôi Đoạt Bảy Người Bạn Trai Của Chị Gái

Chương 17: Bạn trai thứ hai 2




Biên tập: B3

Nắm cửa còn chưa được vặn ra thì điện thoại của Bùi Oanh Oanh lại vang lên trước, cô chần chừ giây lát rồi quay người lại nghe điện thoại.

Cô nhìn màn hình di động, là một dãy số xa lạ.

“Vâng, xin chào.”

Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi mới nói: “Là tôi, Doãn Hàm.”

Trong mắt Bùi Oanh Oanh thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, cô nhìn về phía phòng tắm, tiếng nước chảy bên trong vẫn còn tiếp tục: “Ngài có chuyện gì không?”

Doãn Hàm thấy cách xưng hô của Bùi Oanh Oanh trở nên lễ độ xa cách thì không khỏi nhíu mày, anh ta rũ mắt: “Chiều nay có rảnh không? Tôi biết em được nghỉ chủ nhật nên có chút chuyện muốn nói với em.”

Bùi Oanh Oanh không ngờ là Doãn Hàm lại muốn hẹn cô ra ngoài, cô ngẫm nghĩ một chút: “Doãn tiên sinh, không thể nói qua điện thoại sao?”

Thật ra thì suy nghĩ của Bùi Oanh Oanh rất đơn giản, Doãn Hàm và Quý Đường đã chia tay, vậy thì anh ta và mình càng không còn quan hệ gì nữa, cô không cần phải gọi đối phương là “anh Doãn Hàm” nữa, gọi là “Doãn tiên sinh” xem ra vẫn thích hợp hơn cả.

Nhưng dường như Doãn Hàm không nghĩ như vậy, anh ta thấy Bùi Oanh Oanh gọi mình là “Doãn tiên sinh” thì lại hơi tức giận, cũng có mấy phần thất vọng, tâm trạng này khiến anh ta nhất thời không biết mở miệng ra sao.

Thiếu nữ ở đầu dây bên kia tựa hồ hơi nghi hoặc trước sự yên lặng của anh ta, nhỏ giọng gọi: “Doãn tiên sinh?”

Giọng nói của cô luôn nhỏ nhẹ dịu dàng, nhìn qua rất yếu ớt, rõ ràng khi ở bên cạnh một đại mỹ nhân như Quý Đường thì cảm giác tồn tại của Bùi Oanh Oanh là cực kỳ thấp, đã vậy cô còn không thích trò chuyện, nhưng anh ta vẫn chú ý tới cô.

Thậm chí còn thấy khi cô cười lên trông rất ngây thơ đáng yêu, nhưng cô lại không cười với anh ta.

Ngón tay Doãn Hàm gõ nhẹ lên mặt bàn: “Vì những chuyện này không thể nói rõ ràng qua điện thoại, hẹn em ba giờ chiều nay ở cửa trung tâm thương mại mà lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.” Nói xong anh ta cúp điện thoại.

Bùi Oanh Oanh bối rối, đúng lúc này thì tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại, cô nghe tiếng cửa nhà tắm mở ra.

Cô vừa quay đầu lại thì ánh mắt đập ngay vào một cảnh tượng, cô vội vàng quay đầu đi, giọng nói căng thẳng khó xử: “Chị, sao chưa mặc gì mà chị đã đi ra?”

Quý Đường lười biếng nói: “Tôi không muốn mặc quần áo cũ, được rồi, để tôi về phòng lấy quần áo.”

Bùi Oanh Oanh nghĩ nhanh đến việc Quý Đường muốn để cả người trần trụi đi từ phòng mình ra, xuyên qua hành lang dài để trở về phòng cô ấy.

“Chờ một chút!” Cô đi nhanh vào phòng đựng đồ, tìm được bộ đồ ngủ rộng nhất.

Bùi Oanh Oanh gần như nhắm chặt hai mắt mà đi tới sau lưng Quý Đường, đưa bộ đồ ngủ ra: “Đây, chị mặc cái này vào trước đi, khoác tạm thôi cũng được.”

Quý Đường không nhúc nhích, trái lại còn nhếch môi cười, giống như đang cười nhạo sự nhát gan của Bùi Oanh Oanh: “Tôi nhớ Oanh Oanh nói mình không phải đồng tính luyến ái mà, tại sao ngay cả thân thể của tôi cũng không dám nhìn?”

Bùi Oanh Oanh cau mày lắc đầu, cất giọng gượng gạo: “Bất kể là thân thể của ai đi chăng nữa thì em đều không muốn nhìn, chỉ cần là người khác, em đều không muốn, không hề liên quan gì đến chuyện có phải đồng tính luyến ái hay không.”

“Được rồi.”

Tay Bùi Oanh Oanh chợt nhẹ đi, Quý Đường nhận lấy bộ đồ ngủ. Cô đợi đến khi nghe thấy tiếng Quý Đường rời đi mới chậm rãi mở mắt ra, thật ra thì lúc nãy căn bản cái gì cô cũng không nhìn thấy, chỉ thấy một mảnh trắng loá mà thôi.

Bùi Oanh Oanh thở dài, Quý Đường thật quá đáng sợ.

***

Lúc ăn cơm trưa, Bùi Oanh Oanh phát hiện Quý Đường ăn thịt bò bít tết, hiếm lắm cô mới ăn cơm cùng Quý Đường, mà có ăn cùng thì cũng không thấy Quý Đường ăn gì bao giờ.

Miếng thịt bò bít tết trước mặt Quý Đường vẫn còn máu tươi, thậm chí còn tản ra mùi tanh, Bùi Oanh Oanh liếc nhìn liền chuyển ngay tầm mắt, cô không biết là miếng thịt bò bít tết kia đã chín được đến ba phần chưa nữa, nhưng hình như Quý Đường ăn rất ngon miệng.

Sức ăn của Quý Đường cũng khiến Bùi Oanh Oanh cảm thấy kinh ngạc, cô ấy ăn hết tận năm khay thịt bò bít tết đầm đìa máu, mà sắc mặt của dì Tuệ đứng ở bên cạnh vẫn không hề thay đổi, chẳng khác nào đây là một chuyện quá ư bình thường.

Quý Đường đưa đầu lưỡi ra liếm sạch vết máu vô tình dính trên môi, cô ấy dùng khăn ăn lau miệng rồi đứng lên: “Oanh Oanh, em cứ ăn thong thả, hôm nay tôi có việc nên buổi tối sẽ không về.”

Bùi Oanh Oanh thấy Quý Đường nói không về thì không nhịn được mà nghĩ tới bạn trai mới Mason của Quý Đường: “Chị, lát nữa chị muốn đi hẹn hò sao?”

Vốn dĩ Quý Đường đã đi được một đoạn, nghe Bùi Oanh Oanh hỏi vậy thì dừng bước, híp mắt lại: “Hôm qua em ở chung với Mason có ổn không?”

“À? Cũng được.” Bùi Oanh Oanh cúi đầu, cô bỗng nhớ tới cái mũ bảo hiểm đó của Mason, lại ngẩng đầu lên nói tiếp: “Chị, hôm qua lúc anh ấy đưa em về, em đã quên trả mũ bảo hiểm lại cho anh ấy, nếu như lát nữa chị đi gặp anh ấy thì có thể trả giúp em không?”

Quý Đường lắc đầu, híp mắt mỉm cười: “Đồ mình mượn, mình phải trả.”

“Nhưng mà…”

Bùi Oanh Oanh còn chưa kịp nói hết câu thì Quý Đường đã rời đi, hơn nữa Bùi Oanh Oanh nhận ra mấy vấn đề mà cô vừa hỏi, Quý Đường không hề trả lời.

Cô bất đắc dĩ thở dài, dì Tuệ thấy cô ủ rũ cúi đầu thì cười khẽ, rồi cũng đi ra ngoài.

Ăn cơm xong, Bùi Oanh Oanh trở về phòng đọc sách, đợi đến 1 giờ 30 phút, cô bắt đầu cảm thấy do dự, không biết mình có nên đến buổi hẹn hay không.

Cô không thân quen với Doãn Hàm, hẹn gặp sẽ rất lúng túng, hơn nữa Quý Đường đã chia tay với anh ta.

Nhưng nếu như không đi thì lại quá bất lịch sự.

Doãn Hàm bảo có chuyện quan trọng muốn nói với cô, rốt cuộc thì là chuyện gì mà không thể nói qua điện thoại?

Bùi Oanh Oanh đắn đo đến 2 giờ kém, cuối cùng đành thay quần áo ra cửa, cô nói địa chỉ với tài xế Đỗ rồi lên xe.

***

Xe dừng ở trước cửa trung tâm thương mại vào lúc 2 giờ 55 phút.

Không giống với lần trước, trung tâm thương mại không cố tình đóng cửa nên số người đến đây vào cuối tuần rất đông đúc, trước cửa có rất nhiều người.

Bùi Oanh Oanh xuống xe, cô bảo tài xế Đỗ đi dạo quanh đâu đó, chờ khi xong việc thì cô sẽ gọi điện thoại cho ông ấy.

Bùi Oanh Oanh đứng ở cửa trung tâm thương mại nhưng không nhìn thấy Doãn Hàm đâu, cô bèn đợi luôn tại chỗ. Nhưng chưa đầy hai phút sau, chuông điện thoại di động của cô vang lên.

“Vâng, chào ngài.”

Giọng Doãn Hàm vang lên từ đầu dây bên kia: “Đã tới chưa? Vào trong đi, tôi đợi em ở quán cà phê trên tầng năm.”

“Vâng.”

Bùi Oanh Oanh cúp điện thoại rồi bước vào trung tâm thương mại. Vừa vào xong, cô phát hiện tầng một của trung tâm thương mại đặc biệt đông đúc, hơn nữa đa phần đều là nữ sinh trẻ tuổi, biểu tình của bọn họ rất hưng phấn, túm năm tụm ba cầm điện thoại di động, nhìn không giống đang đi dạo trung tâm thương mại chút nào.

Bùi Oanh Oanh thấy vậy thì không khỏi nhìn nhiều thêm mấy lần, nhưng nhìn một lúc cũng không nhìn ra cái gì nên xoay người đi về phía thang máy.

Đám đông đều đang chen chúc ở đại sảnh tầng một, còn phía thang máy đằng này thì vắng tanh.

Bùi Oanh Oanh vào thang máy, còn chưa ấn chọn tầng năm thì bỗng có người từ bên ngoài vọt vào, người nọ vừa vào đến nơi liền ấn nút đóng cửa lại, sau đó ấn tầng bảy, động tác nhanh gọn làm Bùi Oanh Oanh giật mình.

Cô ngẩng đầu nhìn đối phương, còn chưa mở miệng thì người kia lại nói trước.

“Thật là trùng hợp, em gái nhỏ.”

Là giọng của Mason.

“Á á á á, Mason ở kia!!!” Không biết tiếng thét chói tai vang lên từ nơi nào, vô số người lập tức cùng nhìn về thang máy nơi này, Bùi Oanh Oanh ngẩn người, mở to mắt nhìn bao nhiêu cô gái trẻ cùng xông về phía mình, bọn họ vừa xông đến vừa chụp ảnh.

Trái lại, người thanh niên ở bên cạnh Bùi Oanh Oanh vẫn nhàn nhã đút hai tay vào túi quần, nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại.

Bùi Oanh Oanh lắc đầu, giơ tay ấn chọn tầng năm.

Mason đứng bên cạnh tháo khẩu trang ra, dựa vào vách thang máy, nói giọng đắc ý: “Quả nhiên là anh đây vẫn cắt đuôi được đám con gái kia.” Nói xong anh ta mới nhận ra không có ai phản ứng lại, nên nhướn mày nhìn Bùi Oanh Oanh.

Hôm nay Bùi Oanh Oanh mặc áo len màu xanh khói, bên dưới là váy trắng, bắp chân trơn bóng dưới làn váy trông cực kỳ thon dài thẳng tắp, hệt như chiếc đũa. Cô buộc tóc đuôi ngựa, cả người nhìn hết sức trong trẻo và vô hại.

Bùi Oanh Oanh đưa lưng về phía Mason, mắt nhìn chằm chằm vào bảng điều khiển.

Thang máy đã lên đến tầng ba, chưa đến hai tầng nữa là cô có thể ra ngoài.

Mason nghiêng đầu, nói chung là rất hiếm khi có cô gái trẻ nào mà không nhìn anh ta nhiều thêm mấy lần, dĩ nhiên Quý Đường là ngoại lệ. Đôi chân dài của anh ta bước một bước, đến trước mặt Bùi Oanh Oanh: “Này, chắc là tôi không nhận nhầm người đâu nhỉ, Bùi Oanh Oanh?”

Thường thì Bùi Oanh Oanh không thích những người phô trương cho lắm, càng đừng nói đến kiểu người như Mason này, nhưng cô lại nhớ đến chiếc mũ bảo hiểm kia nên đành ngẩng đầu nhìn anh ta, vừa nhìn liền phát hiện tóc anh ta đã được nhuộm lại thành màu đen.

So với hôm qua thì Mason tóc đen nhìn trẻ tuổi hơn, mặt anh ta rất nhỏ, Bùi Oanh Oanh đoán chắc chỉ cần một bàn tay mình là cũng có thể che kín được hết mặt anh ta. Cô nhíu mày, Mason này đã trưởng thành chưa vậy?

Quý Đường sẽ không ra tay với người chưa thành niên đâu nhỉ?

Đại khái là do ánh mắt Bùi Oanh Oanh quá kỳ quái, Mason cau mày, dùng ngón tay sờ chóp mũi, trên chóp mũi của anh ta có một nốt ruồi son.

Cửa thang máy mở ra, Bùi Oanh Oanh ngẫm nghĩ rồi vẫn quyết định đi ra trước, chẳng qua cô còn chưa kịp bước ra thì đã bị Mason kéo lại.

“Không được, cô không thể ra ngoài, cô mà ra ngoài thì mấy người kia sẽ đuổi theo đó.” Anh ta vừa nói vừa nhanh chóng ấn nút đóng cửa.