Tôi Đi Làm Ở Tiệm Nhuộm Da

Chương 10: Chương 10





16.
Đúng như tôi dự đoán, tôi lại thành trò hề của giang cư mận.
Từ lúc Sở Vưu Lãng có người yêu mới, những người chuyên ăn dưa sẽ bắt đầu so sánh với bạn gái cũ là tôi đây.
Cô gái kia là bạch phú mỹ nổi tiếng toàn trường.

Cô ấy thấp hơn tôi, vừa gầy da lại trắng.
Cô ấy còn trẻ hơn tôi 1 tuổi mà đã là blogger với 100.000 người hâm mộ.

Số tiền lãi khi kinh doanh còn cao hơn vài tháng lương của một sinh viên mới ra trường.
Dù nhìn kiểu gì thì cô ấy cũng ưu tú hơn tôi.
Cô ấy đã chụp ảnh Sở Vưu Lãng và đăng lên tài khoản của mình.
Sở Vưu Lãng lại lên cơn rồi.
Trong bức ảnh, cô gái nhỏ đeo một chiếc kẹp tóc hình viên kẹo, cô ấy mỉm cười ngọt ngào với Sở Vưu Lãng.
Sở Vưu Lãng dựa vào lưng ghế rồi ngẩng đầu lên, anh ta không cười, dáng vẻ như một thằng cha mặt liệt.
Tôi cũng không hiểu, Sở Vưu Lãng IQ thấp lại hay thích cãi nhau, không ngờ lại còn có thái độ yêu đương như vậy.
Tôi xem trong khu bình luận.

Khí chất này của anh ta quả thực đã hút hồn nhiều thiếu nữ.
Tôi thở dài và đặt điện thoại xuống.

Dù sao cũng đã chia tay rồi, muốn làm gì cũng là việc của anh ta.
Sở Vưu Lãng đã có tình yêu mới, tôi còn tưởng anh ta sẽ không rảnh hơi mà tìm tôi nữa, lúc tôi ở trường cũng cố gắng tránh anh ta như tránh hủi.
Nhưng một đêm nọ, Sở Vưu Lãng đột nhiên gửi cho tôi một meme cảm xúc.
Tôi định không để ý tới, nhưng trong meme đó là con mèo trắng đang cúi đầu, cùng với dòng chữ kèm theo.
"Anh nhớ em rồi, em có để ý tới anh không?".
Tôi: "?"
Bố mày không.
Sở Vưu Lãng vội vàng trả lời: "Anh gửi nhầm."
Đúng như tôi đoán.
Tôi định đặt điện thoại xuống và tiếp tục làm đề, nhưng Sở Vưu Lãng lại gửi một tin nhắn khác:
"Lâu nay em không đến lớp của thầy Nghiêm, em không sợ bị trừ chuyên cần à?"
Tôi đáp: "Bố mày tạch môn ấy rồi."
Sở Vưu Lãng trầm mặc "Xin lỗi, là lỗi của anh."
Tôi bất đắc dĩ "Không phải chuyện của anh, Sở Vưu Lãng."
Tôi nhìn con trỏ nhập liệu đang nhảy nhót, suy nghĩ một hồi rồi nói thêm một câu:
"Tôi biết anh luôn tốt bụng, nhưng đôi khi sự tốt bụng của anh có thể vô tình làm tổn thương người khác.

Sở Vưu Lãng, anh có bạn gái rồi, cứ dây dưa không rõ với cô gái khác sẽ không ổn đâu, nên đối xử tốt với cô ấy."
Sở Vưu Lãng không trả lời gì.
Nhưng ngày hôm sau, anh ta hùng hổ cầm theo thẻ VIP và xông vào tiệm nhuộm da.
Bà chủ thì thào:
"Nó đến nhuộm da mà như đi đòi nợ vậy."
Sở Vưu Lãng đi thẳng về phía tôi.
Trên người anh ta có cảm giác không thể giải thích được, giống như tức giận đến mức cả đêm không ngủ.
Bà chủ như phát giác ra điều gì, vội kéo anh ta lại: "Trai đẹp, để tôi làm cho, Du Du hôm nay hơi mệt, để nó nghỉ ngơi đi."
Sở Vưu Lãng vẫn nhìn chằm chằm vào tôi.
"Làm tốt lắm, em đúng là làm tốt thật." Anh ta nghiến răng nghiến lợi.

"Lương Du Du, em thật sự xuất gia, đoạn tuyệt thất tình lục dục đúng không?"
"Anh đáng ghét như vậy sao? Ngay cả một câu mà em cũng không hỏi…" Anh ta run rẩy hít một hơi "Em một câu cũng không hỏi, em vội vàng muốn đá anh đi đến thế à?"
Đôi mắt của Sở Vưu Lãng đỏ hoe.
Anh ta thô bạo dụi mắt.
Như một chú cún bị bỏ rơi.

Anh ta trừng mắt rồi chợt quàng tay qua vai tôi.
Bỗng nhiên, bàn tay anh ta bị người ta túm lấy.
17.
Cố Trầm Chi giữ chặt cổ tay của Sở Vưu Lãng.
Biểu cảm của Cố Trầm Chi bình tĩnh ổn định, luôn mang theo nụ cười nhã nhặn.

Nhưng bây giờ, lông mày của anh lại đột nhiên nhíu lại.
“Vị khách này, xảy ra chuyện gì thế, đừng kích động.” Cố Trầm Chi thấp giọng lên tiếng.
Đôi đồng tử của Sở Vưu Lãng hơi co lại, anh ta quay đầu nhìn tôi.
Đôi mắt của Cố Trầm Chi trở nên thâm trầm, và anh dứt khoát đứng chắn trước mặt tôi.
"Nói cho tôi biết chuyện gì, tôi là bạn của cô ấy, tôi sẽ giải quyết."
"Bạn?" Sở Vưu Lãng nhẹ giọng hỏi, khuôn mặt tuấn tú cũng bừng bừng lửa giận.
Cố Trầm Chi cao hơn Sở Vưu Lãng, dễ dàng áp chế được khí thế của anh ta.
Sở Vưu Lãng cười nhạt "Bạn? Hay là bạn trai?"
Tôi thấy tình hình không ổn rồi.
Chuyện này có liên quan đến tôi, lẽ ra không nên gây rắc rối ở tiệm nhuộm da mới phải, nhưng giờ lại còn kéo thêm khách hàng khác.
Tôi nhanh chóng ló đầu ra từ sau lưng Cố Trầm Chi, vươn tay nắm lấy cánh tay của Sở Vưu Lãng.
"Đi, đi ra ngoài nói chuyện."
Nhưng cánh tay của tôi lại bị người ta nhẹ nhàng ấn xuống.

Cố Trầm Chi giữ lấy cánh tay tôi đang muốn kéo Sở Vưu Lãng.
Anh nheo mắt lại, đuôi mắt hẹp dài như mũi kiếm.
Cố Trầm Chi lạnh lùng nhìn Sở Vưu Lãng.
"Bạn trai.


Vậy thì thế nào?"
Tôi ngẩn người nhìn Cố Trầm Chi.

Bà chủ bên cạnh cũng ngẩn người, nhưng lập tức lộ ra vẻ hưng phấn.
Bà ấy nhìn tôi, khuôn mặt viết rõ ràng "Giỏi lắm con gái của mẹ.

Muốn nhìn đàn ông đ.ánh nhau không?"
Biểu cảm của Sở Vưu Lãng cứng đờ, như thể lớp băng đông lạnh đột ngột bị nứt ra.
Anh ta bình tĩnh nói với tôi và Cố Trầm Chi "Bạn trai à? Rất vui được gặp hai người, không bằng cuối tuần này 2 người cùng tôi đi xem triển lãm.

Em dẫn bạn trai của em, còn tôi dẫn theo...!bạn gái của tôi.”
Cố Trầm Chi im lặng một lúc.
Sở Vưu Lãng bật cười "Lương Du Du, em không phải cố ý tìm người lừa anh để không mất mặt chứ?"
Tôi bất lực, cũng không muốn gây thêm rắc rối cho Cố Trầm Chi.
Tôi định nói, "Ồ, đúng đúng, anh nói gì cũng đúng cả."
Nhưng Cố Trầm Chi gật đầu "Được."
Tôi lại ngẩn người..