Vừa bước ra khỏi cửa hàng, Tô Hoan Trạch đã đứng lại trước mặt Tiết Diệc Sâm, trùm mũ lông vũ rồi kéo khóa dây áo khoác lên cao nhất và đeo khẩu trang chống sương mù cho cậu xong mới cảm thấy ổn áp.
Sau đó quay người sang hướng khác châm một điếu thuốc.
Tiết Diệc Sâm nhìn Tô Hoan Trạch rồi hỏi: "Cậu nghiện thuốc lá đến mức như vậy sao?"
"Cũng không đến nỗi nào." Nói xong thì rít thêm vài hơi rồi ném mẩu thuốc xuống đất và giẫm nát, vươn tay ra nắm lấy tay của Tiết Diệc Sâm, sau đó nhét tay hai người vào trong túi áo khoác.
Cậu định rụt tay về vì nghĩ việc hai thằng con trai nắm tay nhau đi trên đường phố có hơi ngài ngại, nhưng thấy bóng tối giăng kín và không có bao nhiêu người đi đường, bản thân cậu cũng đã trang bị đầy đủ thế này nên người ta cũng không thể nào nhìn thấy mặt thì cũng kệ nó luôn, tay trong tay với Tô Hoan Trạch cùng nhau quay về trường.
Ngôi trường tọa lạc ở vị trí không tồi, rất gần với trung tâm mua sắm.
Chỉ cần ngồi xe hai trạm hoặc đi bộ một đoạn chưa đến mười phút là đã đến nơi, nên hai đứa quyết định đi dạo luôn.
Ở bên cạnh Tô Hoan Trạch phải làm quen với sự cô đơn, cái tên này rất ít nói nên suốt đường đi vô cũng yên tĩnh, chỉ có nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay thỉnh thoảng truyền đến khiến cậu cảm thấy ấm áp.
Đến trước cổng trường, Tiết Diệc Sâm chạy sang chào hỏi người bảo vệ, cười nói: "Chú này, con là Tiết Diệc Sâm phải ở lại trường để đi quay chương trình ấy.
Con mới vừa đi ăn về, có thể mở cửa giúp con không."
"Sao đi ăn về trễ vậy?" Ông chú kia biết rõ, nhanh chóng mở cửa ra và tán gẫu vài câu với Tiết Diệc Sâm.
"Tiện đường nên con đi dạo trung tâm thương mại luôn ạ." Cậu trả lời xong thì quay sang chỉ vào Tô Hoan Trạch: "Bạn học này ở chung phòng ngủ với con, chứ chỉ có một mình con ở trong tòa nhà này thì đáng sợ lắm."
"Được rồi được rồi, cậu vào đi, tôi biết rồi."
Hai người vào trường, thuận lợi leo lên lầu.
Về đến phòng ngủ mới phát hiện ra nơi này quả thật rất lạnh.
Cái nhiệt độ này khiến Tiết Diệc Sâm không muốn tắm rửa, với cái thể trạng của cậu sao mà chịu nổi được chứ.
"Không thì ngủ chung một giường nhé, tôi sợ cậu thấy lạnh." Tô Hoan Trạch cởi áo khoác của mình ra rồi đến cạnh cửa sổ xem thử nó đã đóng chặt và không để gió lùa vào chưa, lúc xác định do căn phòng này không ấm thì nói vậy.
"Được thôi, nhưng tướng ngủ của cậu xấu lắm, tôi sợ mình ngủ không ngon." Cậu nhớ trước đây mình từng lo lắng cho bạn gái của Tô Hoan Trạch, nói không chừng lúc ngủ chung sẽ bị Tô Hoan Trạch kẹp chết.
Bây giờ cậu lại trở thành bạn trai của Tô Hoan Trạch, sau này người bị kẹp chỉ có cậu thôi.
"Ấm áp vậy mà."
"Như vậy tôi thà ngủ một mình cho rồi." Tiết Diệc Sâm nói xong thì vào toilet vệ sinh cá nhân, Tô Hoan Trạch đứng ngây ra trong phòng ngủ một lúc rồi rót một ly nước đổ lên chăn của mình, đợi Tiết Diệc Sâm đi ra thì chỉ vào nó và nói: "Không ngủ được."
Tiết Diệc Sâm đang lấy khăn lau mặt, vừa ngẩng đầy lên thì thấy tấm chăn ướt kia bèn không nhịn được mắng cậu ta: "Ướt một mảng lớn như vậy, có phải cậu đứng bên mép giường tè vào đúng không?"
Tô Hoan Trạch không trả lời, bắt đầu dịch giường sang.
Tiết Diệc Sâm tức đến mức bay màu, đành phải giúp Tô Hoan Trạch dọn cái chăn này.
Đem nó đi phơi xong, lúc về thì thấy Tô Hoan Trạch đã rửa mặt rồi, tên này còn tự giác chui vào trong chăn làm ấm.
Cậu cởi áo khoác, run rẩy thay đồ ngủ xong thì bò lên giường và chui vào trong chăn.
Cảm nhận được hơi ấm nên không khỏi cảm thán, có cái tên to xác này ủ ấm chăn quả thật ấm áp hơn rất nhiều.
Cậu mới vừa nằm xuống thì cái tên bên cạnh đã vươn tay ôm lấy cậu, cậu không giãy dụa vì biết không hất tên này ra được.
Cậu xoay mặt về phía Tô Hoan Trạch, vói tay vào trong áo của cậu ta để đòi hỏi nguồn nhiệt.
Tô Hoan Trạch dùng một tay nâng cằm để cậu ngẩng đầu lên, sau đó hôn lên bờ môi của cậu.
Quyến luyến nhau cả buổi, cậu mới đẩy Tô Hoan Trạch ra và khẽ lẩm bẩm: "Đừng hôn đến mức miệng tôi sưng lên đấy, ngày mai còn phải đi ghi hình nữa."
Tô Hoan Trạch đang rất phấn khích, tất nhiên chưa được thỏa mãn nên hôn lên trán cậu vài cái, sau đó còn định hôn lên môi cậu nhưng bị cậu dùng hai ngón tay chặn lại, sau đó nghe thấy giọng nói vô cùng quyến rũ của cậu: "Đừng quậy nữa, ngoan nào."
Lúc này Tô Hoan Trạch mới chịu dừng lại, không hài lòng với việc ôm cậu ngủ mà đưa tay vào trong lớp áo của cậu mò mẫm lung tung.
Cậu cũng biết đây là lần đầu tiên Tô Hoan Trạch yêu đương nên không thể nào ngăn nổi cơn nhiệt tình của mình cả, trông có khác gì một con Teddy không chứ.
Nếu có một ngày cậu ta trở nên lạnh nhạt thì không chừng đó là lúc tình cảm đã phai mờ.
Cậu cũng không cách nào ngăn cản được, chỉ ghé sát vào lồ ng ngực Tô Hoan Trạch.
Nghe thấy tiếng hô hấp đều đặn của Tô Hoan Trạch dần trở nên nặng nhọc, không khỏi thở dài một hơi, đè cái tay đang định vói vào quần của cậu lại.
"Cậu còn như vậy nữa tôi đá cậu xuống đấy, dù sao cơ thể của cậu cũng ấm áp lắm, cứ ngồi bên cạnh tôi cos máy sưởi ấm Tiểu Thái Dương đi." Tiết Diệc Sâm dứt lời, Tô Hoan Trạch mới chịu ngoan ngoãn.
*
Bởi vì hôm đầu tiên đến trường quay bị sương mù làm cho kẹt xe nên ngày chủ nhật này hai vị giáo viên kia đã dậy sớm hơn, mới 5 giờ sáng thầy Ngô đã gọi điện thoại cho cậu bảo cậu thức dậy chuẩn bị trước đi.
Tô Hoan Trạch là cái tên chuyên gia ngủ nướng, nghe thấy tiếng chuông thì chau mày.
Cảm thấy người trong vòng tay mình muốn rời khỏi càng cảm thấy không cam lòng, Tiết Diệc Sâm nâng mặt Tô Hoan Trạch hôn một cái thì tên cao to này mới chịu buông ra, nhưng cậu ta cũng không dậy theo.
Khi Tiết Diệc Sâm rửa mặt xong đi ra thì phát hiện Tô Hoan Trạch đã ngủ lại mất rồi.
Cậu không để ý lắm, mặc đồng phục và cái áo khoác lông vũ Tô Hoan Trạch tặng lên người.
Sau khi tươm tất rồi mới ra khỏi cửa.
Ngày hôm nay, để không khiến thầy Ngô bị dọa hú hồn nữa nên Tiết Diệc Sâm đã thi thố rất cẩn thận.
Mới hôm qua hạng sáu mà hôm nay đã leo lên hạng hai, thẳng tiến vào vòng tiếp theo.
Ngay lúc bọn họ chuẩn bị rời đi thì bỗng có người của đài truyền hình tìm đến Tiết Diệc Sâm, hỏi cậu có muốn ký hợp đồng với đài truyền hình hay không, chỉ cần Tiết Diệc Sâm đồng ý thì họ sẽ nâng đỡ cậu trở một ngôi sao nhí.
Nghe thấy cụm từ ngôi sao nhí này, Tiết Diệc Sâm cảm thấy có hơi khó xử, dù sao cậu cũng sắp mười bảy tuổi đến nơi rồi chứ chẳng phải nhỏ nhoi gì nữa.
Ý định của họ là ký hợp đồng với cậu để cậu có không gian phát triển hơn nữa, sau khi tốt nghiệp theo học chương trình phát thanh hay dẫn chương trình gì đó thì có thể làm người dẫn chương trình của đài truyền hình.
Cậu nghe vậy thì có hơi kinh ngạc, có lẽ những người này tìm đến là vì ngoại hình của cậu không tệ và cũng không hề luống cuống trước máy quay nên có thể bồi dưỡng được.
Cậu có đôi phần dè chừng, nhưng vẫn bảo mình sẽ suy nghĩ lại.
Bên kia biết Tiết Diệc Sâm vẫn đang là học sinh, cứ nghĩ cậu muốn hỏi ý kiến phụ huynh nên cũng không dị nghị gì, đưa giấy giới thiệu và tỏ ý rằng họ có thể nói chuyện với cha mẹ của cậu.
Trên đường trở về, cậu dùng điện thoại tra cứu nhưng nhận ra không thể tìm được bao nhiêu thông tin về mặt này cả, toàn ra mấy thứ như chương trình thiếu nhi XXX, tham gia ghi hình tiệc mừng năm mới của nhà đài này chứ hoàn toàn không có tin tức hữu ích.
Cậu chợt nhớ đến Bách Viễn Châu hình như khá quen thuộc với người bên đài truyền hình, có lẽ anh ta cũng biết ít nhiều nên cậu gửi tin nhắn cho Bách Viễn Châu hỏi thăm chuyện này.
Bách Viễn Châu trả lời rất nhanh: Cậu gửi giấy giới thiệu của họ cho tôi.
Cậu chụp mấy tấm giấy giới thiệu bên kia đưa rồi gửi cho Bách Viễn Châu, khoảng chừng năm sáu phút sau Bách Viễn Châu mới đáp lại: Đây không phải là hợp đồng với đài truyền hình mà là một studio nhỏ trực thuộc nhà đài, có rất nhiều studio dạng như vậy.
Chỉ cần có chút hiểu biết về đài truyền hình thì có thể thành lập một cái, nói không chừng chưa được mấy năm đã đóng cửa.
Một số nghệ sĩ cũng có thể mở một cái để đào tạo tân binh.
Cái loại studio nhỏ trực thuộc kênh địa phương này còn chẳng bằng làm việc dưới trướng nghệ sĩ, ít nhất vẫn có tương lai chứ theo bọn họ hẳn sẽ bị giới hạn ở cái đài nhỏ này mất.
Bác Sĩ Tiết: Mấy chuyện này tôi cũng không rõ, nhưng nghe bọn họ bảo có cơ hội làm người dẫn chương trình của nhà đài làm tôi hơi động tâm đó.
Bách Viễn Châu: Lùa gà ấy mà, cậu đúng là tấm chiếu mới mà.
Tiết Diệc Sâm: Ặc...!cũng đúng.
Bách Viễn Châu: Với điều kiện của cậu mà nói thì ký với studio nhỏ như vậy đúng là nhân tài không được trọng dụng.
Cho dù cậu chỉ ký hợp đồng với studio này năm năm đi nữa thì năm năm này cũng là khoảng thời gian tốt nhất của cậu, nếu phải bỏ lỡ thì đáng tiếc lắm.
Nếu như cậu cảm thấy hứng thú với việc phát triển theo hướng này thì tôi có thể giới thiệu cho cậu một vài công ty giải trí có nguồn lực tốt hơn, nhưng nói không chừng sau này sẽ có rất nhiều công ty chủ động liên hệ với cậu.
Bác Sĩ Tiết: Cảm ơn anh đã chỉ bảo, chuyện này tôi không tường tận nên mới phải hỏi.
Nghe anh nói vậy tôi cũng từ bỏ rồi, hy vọng sau này sẽ có những tài nguyên tốt hơn tìm đến, nếu như không có thì trông cậy hết vào anh nhé.
Bách Viễn Châu: Cứ yên tâm, với nhan sắc của cậu dù có muốn debut thì cũng được nhiều người tranh giành ký hợp đồng ấy mà.
Tiết Diệc Sâm: Còn anh thì sao, chưa từng bị tranh giành à?
Bách Viễn Châu: Tôi không có ý định đó nên đã dứt khoát từ chối hết rồi.
Cậu tán gẫu với Bách Viễn Châu thêm một lúc nữa thì nhận ra đã về gần đến trường, Tiết Diệc Sâm tạm biệt thầy Ngô và bảo mình đang sống gần đây nên mấy hôm tới sẽ về nhà vì ký túc xá trường lạnh quá, đến tối thứ sáu cậu sẽ về lại trường.
Thầy Ngô không phản đối mà đặn dò đủ điều.
Ông bảo cậu đọc thêm nhiều sách, mấy ngày tới phải chú ý chút, đừng có nốc mấy thứ đồ ăn rác rưởi chắp vá suốt ngày, quan tâm đến Tiết Diệc Sâm còn hơn cả cha ruột.
Tiết Diệc Sâm cười cười đồng ý, vừa huýt sáo vừa quay về phòng ngủ.
Thấy Tô Hoan Trạch ngồi trong phòng, đang gặm một củ khoai lang nướng.
"Cậu mới xuống dưới mua à?" Sau khi đi vào, cậu bắt đầu thu dọn đồ đạc để đem sách vở và hành lý về nhà.
"Ừm, tôi định đợi cậu về ăn cơm cùng, nhưng mà..." Ai ngờ một lần đợi này đến tận bốn giờ chiều, cậu ta đã ngủ qua giờ ăn sáng, bữa trưa cũng phải chờ nên đành phải ăn đại thứ gì đó cho bớt đói.
Căng tin không mở nên cậu ta đành phải ra ngoài tìm đồ ăn, thuận tay mua một củ khoai lang nướng này.
Cậu nghe vậy thì gật đầu, sau đó xoa tóc Tô Hoan Trạch: "Chút nữa theo chồng đi, chồng dắt cậu về nhà, tự tay nấu cho cậu ăn nhá."
Cậu vừa dứt lời thì Tô Hoan Trạch đã ném củ khoai lang nướng đi mất.
Cậu ngẩn người, cạn lời: "Cho dù tôi định nấu cơm cho cậu ăn, nhưng phải đến siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn nữa đấy, còn phải nấu nướng nữa nên ít gì cũng mất một hai tiếng đồng hồ.
Cậu ăn gì đó trước đi, đừng để bụng đói!"
"Không ăn đâu." Tô Hoan Trạch nói xong thì đứng dậy giúp Tiết Diệc Sâm thu dọn đồ đạc.
Lần này Tiết Diệc Sâm không mang về quá nhiều thứ, chủ yếu là sách, bài tập về nhà trong kỳ nghỉ đông với mấy bộ quần áo.
Cậu phải quay lại trường học vào chiều thứ sáu nên không mang chăn về, đợi bao giờ thong thả thì tìm cơ hội phơi nắng nó vậy.
Tô Hoan Trạch xách hết mọi thứ rồi nắm tay kéo cậu đi, hai người cùng nhau rời khỏi.
Không hiểu tại sao Tiết Diệc Sâm luôn cảm thấy kể từ lúc mình bắt đầu yêu đương thì cậu vẫn luôn là người được săn sóc nhiều hơn..