Khi Tô Hoan Trạch bước ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy Tiết Diệc Sâm đang ngồi trước bàn học của cậu và thu dọn mớ lộn xộn do Que Kem bày ra trên mặt bàn, thao tác nhuần nhuyễn như đã quen với việc đó.
Cậu mở túi đựng thức ăn của mình ra và ăn ngấu nghiến.
Cậu phải ăn cho no mới có sức dánh chết cái tên to con kia!
Tiết Diệc Sâm ăn uống mà chẳng khác gì đang nghiến răng nghiến lợi, vang lên tiếng ken két.
Cậu còn hằn học hơn mọi khi, cứ thở phì phò suốt.
Vốn dĩ cậu đã mua cho mình một phần mì Ý và một phần gà rán lớn mà bản thân thích ăn, nhưng rồi khóe miệng đau nhức và cơn uất ức đè nén trong ngực khiến cậu không thể thưởng thức một cách trọn vẹn.
Ban đầu Tô Hoan Trạch chẳng chịu phân rõ trắng đen mà nhào vào đánh cậu một trận đã khiến cậu tức cái mình.
Đã thế cậu ta còn dám cướp đi nụ hôn đầu của cậu bằng cách thức tồi tệ như vậy khiến cậu cảm thấy điên tiết.
Quan trọng nhất là cậu đã bị một tên đực rựa hôn đấy! Cậu cảm thấy kinh tởm đến mức nuốt đồ ăn không trôi.
Khóe miệng rách, dạ dày quặn đau và thân thể lạnh cóng khiến cậu càng nghĩ càng cáu.
Tô Hoan Trạch đến cạnh mép giường của Tiết Diệc Sâm và mở cặp cậu ra, thấy trong đó thật sự có thuốc và cả hóa đơn của bệnh viện.
Cậu ta khẽ nhìn qua số tiền nọ rồi lấy tiền trong ví ra để lên bàn Tiết Diệc Sâm, Tiết Diệc Sâm lờ đi.
Cậu ta suy đi nghĩ lại rồi tiếp tục moi năm trăm tệ ra như đang boa thêm tiền cho cậu vậy, để ngay bên cạnh Tiết Diệc Sâm nhưng vẫn bị cậu ngó lơ.
Cậu ta đứng thấp thỏm sau lưng Tiết Diệc Sâm và nói một cách dè chừng: "Xin lỗi, hình như tôi hiểu lầm cậu mất rồi."
Đây là lời xin lỗi hiếm hoi của cậu ta, nhưng mà đối phương chẳng mảy may để ý đến.
"Không thì cậu đánh tôi một trận đi, tôi hứa sẽ không đánh trả." Tô Hoan Trạch bổ sung thêm.
Tiết Diệc Sâm khựng lại, nhưng rồi vẫn thờ ơ và tiếp tục ăn.
Tô Hoan Trạch nhíu mày đầy khó xử, lui lại đằng sau vài bước rồi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho một người nào đó hỏi thăm: Anh lỡ chọc giận bạn học rồi, phải làm sao bây giờ?"
Có vẻ như người bên kia cũng đang ôm điện thoại nên vừa nhận được tin nhắn đã rep lại rất nhanh: Anh có thể thử tặng quà cho người ta.
Tô Hoan Trạch: Tặng gì đây?
Đầu dây bên kia đáp lại: Tặng thứ mà người ta thích nhất á!
Tô Hoan Trạch ngó nghiêng rồi lại lấy ví ra, rút toàn bộ tiền mặt bên trong ra đặt ngay cạnh Tiết Diệc Sâm và lí nhí: "Cho cậu cả đó, đừng giận nữa mà..."
Trong ấn tượng của cậu ta thì thứ Tiết Diệc Sâm thích nhất chính là tiền.
Tiết Diệc Sâm cạn lời cmnr, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn phần mình, vừa quay đầu lại thì thấy Tô Hoan Trạch đưa thêm một tấm thẻ ngân hàng, được một lúc lại đưa thêm một tấm nữa.
Lưỡng lự chưa được bao lâu lại đẩy tới tấm thứ ba và lên tiếng: "Tất cả đều ở đây rồi."
Tiết Diệc Sâm thiếu điều ném cái đống này vào mặt cái tên to con ngốc nghếch kia, con hàng này đang nhục mạ cậu đấy ư?
Thấy Tiết Diệc Sâm vẫn không thèm để ý đến mình, Tô Hoan Trạch tiếp tục cầm điện thoại nhắn tin: Tặng rồi nhưng cậu ấy vẫn còn giận lắm.
Bên kia rep lại: Anh tặng gì đấy?
Tô Hoan Trạch: Tiền.
Lần này đối phương rep lại một đoạn voice, chất giọng trong trẻo nghe rất hay: "Anh à, anh bị ngốc hay sao vậy? Em bảo anh tặng quà chứ có phải đưa tiền đâu." Đoạn voice này truyền qua loa ngoài khiến Tiết Diệc Sâm nghe rõ mồn một.
Tô Hoan Trạch nghiêm túc gõ chữ rep lại: Cậu ấy thích cái này nhất mà.
Tô Hoan Dao: [Voice] Cho dù người ta có thích tiền thật nhưng đố ai dám nhận đấy, anh đầu óc ngu si tứ chi phát triển hay sao vậy?
Tiết Diệc Sâm vẫn đang giận lắm, nhưng nghe âm thanh non nớt này thì cảm thấy tâm trạng dịu đi.
Mà Que Kem vẫn cứ cọ tới cọ lui dưới chân như đang dỗ dành cậu.
Nhưng cậu vẫn chưa nguôi nổi cơn tức đâu, cậu không muốn thấy Tô Hoan Trạch nữa nên vừa ăn xong là đứng dậy rời khỏi phòng ngủ của mình chạy xuống tầng hai tìm Vu Hải Lang và Mạnh Hải.
"Có phải ông nghe mùi nên mò đến đây không? Tụi tôi đang ăn pizza này." Vu Hải Lang vừa thấy Tiết Diệc Sâm thì tủm tỉm cười hỏi, đồng thời ra hiệu bảo cậu lại ăn chung.
"Tôi vừa ăn rồi." Nói xong thì bò lên giường Vu Hải Lang, "Tối nay tôi ngủ ở chỗ ông."
Vu Hải Lang thấy cậu chui vọt vào ổ chăn của mình thì ngớ ra, không khỏi hét lên: "Đừng mà! Hai thằng con trai to xác ngủ chung một cái giường đơn bé tí ông nói có khó chịu không chứ.
Đã vậy một đời trong sạch của tôi sẽ bị ông hủy hoại mất, nhỡ đâu bạn gái hiểu lầm tôi cong queo thì sao?"
"Lảm nhảm nhiều quá đi, hôm nay tôi đấm nhau với Tô Hoan Trạch nên không muốn về đó đâu." Tiết Diệc Sâm vẫn luôn đưa lưng ra ngoài vì sợ để bọn họ phát hiện ra khóe môi sưng tấy của cậu.
"Bị đánh à?" Giọng điệu Vu Hải Lang thay đổi, tựa như có hơi căng thẳng.
Nói chừng chỉ cần Tiết Diệc Sâm thừa nhận thì cậu ta sẽ gọi năm trăm anh em của mình đến dạy Tô Hoan Trạch một bài học.
"Tôi đánh lại cậu ta rồi, nhưng bây giờ tôi không muốn nhìn thấy cậu ta."
"Tôi nói chứ, ông có khác gì con gái gả ra ngoài không.
Vợ chồng cãi nhau nên vác xác về nhà mẹ đẻ hửm? Gọi tôi một tiếng ba nghe nào."
Tiết Diệc Sâm nghe vậy không nhịn được đạp Vu Hải Lang một cước, nằm trên giường lầu bầu: "Tôi còn chưa chê chân ông thối đâu nhé."
Hai người họ kháy nhau vài câu, nhưng rồi cậu ta vẫn để Tiết Diệc Sâm ở lại phòng 213.
Ngờ đâu hơn mười một giờ khuya Tiết Diệc Sâm lại nhận được cuộc gọi từ thầy Ngô, ông nghiêm khắc hỏi cậu: "Tiết Diệc Sâm, hôm nay trò không về ký túc xá à?"
"Em có về, đang ở phòng 213 với Vu Hải Lang đây ạ."
"Trò chạy sang phòng 213 làm gì? Thầy phụ trách bảo kiểm tra phòng thì không thấy trò đâu hết, trò mau xuống phòng quản lý báo cáo rồi quay về phòng mình ngay đi!" Thầy Ngô nói xong thì ngắt máy.
Tiết Diệc Sâm cầm điện thoại nghẹn họng, thở dài rồi đứng dậy nói với Vu Hải Lang một tiếng, cậu ta vẫn đang mải mê tâm sự với bạn gái nên hoàn toàn không để ý đến cậu.
Cậu xuống giường mang giày vào, mặc áo khoác và rời khỏi phòng với mái tóc bù xù.
Vừa đi ra ngoài đã thấy Tiêu Ý Hàng đứng ngoài hành lang nói chuyện điện thoại với ai đó, cậu ta quay sang nhìn cậu.
Cậu không thèm quan tâm, kéo áo khoác cái "roẹt" rồi xuống phòng quản lý báo cáo, còn rỗi hơi tán nhảm mấy câu rồi mới lê chân lên lầu, lúc đi ngang qua tầng hai thì thấy Tiêu Ý Hàng vẫn đang đứng đó, cậu tiếp tục cúi đầu lướt qua.
Ánh mắt Tiêu Ý Hàng quét qua đôi môi của Tiết Diệc Sâm, sau đó cậu ta cúp điện thoại rồi bỏ nó vào trong túi, cũng lẳng lặng quay về phòng ngủ của mình.
Bước chân của cậu không hề chậm lại, đi thẳng lên tầng bảy.
Cậu mở cửa phòng ra thì phát hiện bên trong đã tắt đèn, nương theo ánh sáng ngoài hành lang rọi vào thì có thể nhìn thấy Tô Hoan Trạch đang nằm nghiêng người trên giường của mình ngủ một cách thành thật.
Cậu bước vào, khó chịu đóng cửa lại, cậu đứng bên cạnh giường lưỡng lự một lúc rồi chợt xoay người bước nhanh đến giường của Tô Hoan Trạch.
Cậu cưỡi lên người Tô Hoan Trạch và vươn tay bóp cổ cậu ta.
Tô Hoan Trạch vẫn chưa ngủ, cậu ta đang đợi Tiết Diệc Sâm về.
Cũng chính Tô Hoan Trạch là người đã tố cáo việc Tiết Diệc Sâm không về phòng để ép cậu phải quay lại.
Sau khi trở lại thì việc đầu tiên cậu làm là nhào đến bóp cổ Tô Hoan Trạch, Tô Hoan Trạch lập tức tỉnh lại và trở người.
Tay cậu run lên, vội vàng điều chỉnh lại tư thế rồi tiếp tục bóp cổ Tô Hoan Trạch, tưởng chừng Tô Hoan Trạch không thèm để ý bỗng nhiên lại vươn tay ra, cậu còn nghĩ Tô Hoan Trạch muốn ra tay với mình nên vô thức né sang một bên, ai ngờ bàn tay Tô Hoan Trạch lại đặt lên trán của cậu và hỏi: "Sao cậu lại nóng quá vậy...?"
Cậu không bóp cổ Tô Hoan Trạch như đang đùa giỡn mà thật sự muốn lấy mạng khiến cậu ta mở miệng thôi cũng khó khăn, Tô Hoan Trạch dứt lời thì ho khan.
Máu nóng dồn lên não, cậu buông cổ Tô Hoan Trạch ra rồi nện vào sau gáy của cậu ta: "Cậu đàng hoàng chút đi, muốn đánh nhau phải không!"
Tô Hoan Trạch bị đập một phát cũng không hề tức giận, cậu ta ngồi phắt dậy khiến Tiết Diệc Sâm đang cưỡi trên người cậu ta bị ngả ra đằng sau.
Tô Hoan Trạch đỡ cánh tay và kéo Tiết Diệc Sâm lại gần, dùng trán của mình áp vào trán người kia và sờ lên cổ của cậu, đúng là rất nóng.
Cơ thể của Tiết Diệc Sâm không thể nào nóng đến mức này, vì người cậu luôn lạnh như băng.
Tiết Diệc Sâm khẽ nhíu mày rồi tự sờ trán của mình, quả thật có gì đó không ổn.
Sau đó đầu óc cậu quay cuồng, Tô Hoan Trạch lật người cậu lại để cậu nằm trên giường mình rồi đắp chăn cho cậu, leo xuống giường và nói: "Tôi đi đun nước ấm cho cậu."
Đúng là Tiết Diệc Sâm có hơi khát thật, nhưng vẫn nằm trên giường gào lên: "Tô Hoan Trạch, cậu đừng tưởng tôi tha cho cậu, chuyện này tôi không để yên đâu."
"Ừm."
"Còn nữa, tôi là trai thẳng, thẳng nhất vũ trụ luôn đấy.
Tôi không giống cậu, tôi xem cậu là bạn nên không có chuyện ở bên cạnh cậu đâu.
Cậu dẹp bỏ suy nghĩ này sớm chút, nếu không tôi băm cậu em của cậu bây giờ."
"À."
"À cái gì mà à? Cậu nghe rõ chưa?" Tiết Diệc Sâm bật dậy, hung hăng đá một cước vào mông Tô Hoan Trạch.
Tô Hoan Trạch đang đứng cạnh bàn học cắm điện, bị ăn một đạp nên thân thể đập vào bàn, đồ đạc trên bàn cũng lắc lư.
Tô Hoan Trạch đau đến mức hít sâu một hơi nhưng vẫn cố nén lại, tiếp tục cắm ấm đun nước.
Lúc Tô Hoan Trạch xoay người lại, cậu lập tức tỏ vẻ phòng bị, ai ngờ Tô Hoan Trạch chỉ bước đến đắp chăn cho cậu rồi rầu rĩ ngồi bên giường, chẳng nói chẳng rằng gì.
Tiết Diệc Sâm cảm thấy cổ họng mình ngứa ngáy, phải ho một trận mới cảm thấy khá hơn, bèn nói tiếp: "Tôi không kỳ thị xu hướng tính dục của cậu, nhưng cậu không thể ép buộc tôi, tôi thích những cô gái nhỏ nhắn mềm mại và gương mặt xinh xắn chứ không phải một cậu trai cao to và có cả cơ bụng, cơ ngực, bắp tay như cậu đâu! Cậu tìm người khác đi, tôi với cậu không có tương lai đâu."
Tô Hoan Trạch ngồi ngây như phỗng, không nhúc nhích hay lên tiếng, sự im lặng này càng khiến bầu không khí trở nên gượng gạo hơn.
Tiết Diệc Sâm đắn đo...!làm như vậy có quá đáng lắm không? Nhưng mà nếu cậu không thẳng thừng thì chuyện mỗi lúc một phức tạp hơn thôi, còn không bằng dứt khoát để Tô Hoan Trạch hết hy vọng.
"Trước đây cậu từng giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi không thể ghi thù với câu được.
Đàn ông con trai cả mà, đừng nhắc tới mấy chuyện nhảm nhí kia nữa thì đánh một trận xong vẫn có thể làm anh em, tôi sẽ cố gắng quên hết những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
Sau này chúng ta vẫn là bạn bè, nếu cậu cảm thấy không làm được thì thôi vậy, hai chúng ta tương kính như tân đi...!à nhầm, anh em hết lòng vì nhau.
Sau này cậu có chuyện gì, chỉ cần tôi có khả năng thì nhất định tôi sẽ giúp đỡ.
Với cả..."
(Tương kính như tân: vợ chồng tôn trọng nhau như khách =)))
Tiết Diệc Sâm vẫn đang thao thao bất tuyệt, Tô Hoan Trạch chợt quay đầu lại nhìn về phía cậu khiến cậu im bặt ngay tức thì.
Ký túc xá yên ắng, ánh sáng ngoài hành lang có thể rọi xuyên qua lớp kính và khe cửa chiếu vào phòng, khiến không gian có chút ánh sáng le lói nên họ có thể nhìn rõ biểu cảm của nhau.
Tô Hoan Trạch vẫn luôn rất sắc bén khiến người ta cảm thấy áp lực, ánh mắt cũng lạnh như băng nhưng lúc này lại đượm buồn...
Tô Hoan Trạch chỉ nhìn cậu chứ chẳng hề lên tiếng, cũng không có vẻ gì như đang định khóc hay nổi giận, cậu ta chỉ lặng lẽ nhấm nháp nổi đau, tiếng khẽ thở dài mang theo nét bi thương không thể nào che giấu.
Không hiểu vì sao mà trái tim Tiết Diệc Sâm chợt thắt lại, cậu bỗng cảm thấy mình đã làm một chuyện gì đó rất tồi tệ nên không khỏi áy náy, những câu từ chối đã ấp ủ không thể thốt nên lời.
Cậu không đành lòng làm vậy với Tô Hoan Trạch, cũng bởi vì...!ba hồng phấn sáng lên bên trong tư liệu trông quá đỗi chói mắt..