Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song

Quyển 2 - Chương 79: Đợi chết đi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dâu



Giả Soái cúp điện thoại của Cao Hưng, cậu cầm bút lên xoay một lát, bấm dãy số của Cao Nhiên.

Cao Nhiên uống xong một tách trà mật ong, đang chuẩn bị ngồi xổm bồn cầu, vừa mới đặt mông xuống, điện thoại trong tay đã đổ chuông, cậu nghe máy, “A lô.”

Giả Soái nhíu mày, “Ông không khỏe à?”

“Tôi mới nhả ra một tiếng thôi sao mà ông nghe được hay vậy?” Cao Nhiên a một tiếng, một giọt mồ hôi chảy xuống thái dương, nói tiếp, “Chỉ là bị nóng trong người thôi, hơi táo bón chút.”

Lông mày Giả Soái càng cau chặt, “Mai tôi gửi cho ông fructose.”

Cao Nhiên không hỏi đó là cái gì, “Đừng gửi, có gì to tát đâu, tôi uống nhiều nước chút là được rồi, Soái Soái, muộn thế này rồi ông còn gọi cho tôi, có phải có việc gì không?”

Giả Soái nói Cao Hưng gọi điện cho cậu.

Cao Nhiên hít một hơi, “Lạ à nha.”

Giả Soái hỏi, “Ông cho nó số điện thoại của tôi à?”

“Không phải, tự nó lén lưu lại, chắc mới hồi tối nay thôi.” Cao Nhiên không sờ lần ra được lối suy nghĩ của Cao Hưng, “Sao thế, nó tìm ông gây sự à?”

Giả Soái nói không, “Nó đòi làm bạn tôi.”

“Vãi.” Cao Nhiên khó tin chậc một tiếng, “Xem ra mai tôi phải dậy sớm chụp ảnh thôi, mặt trời sắp mọc từ đằng tây rồi.”

Giọng Giả Soái thoáng có ý cười, “Nó hỏi tôi từng gặp Phong Bắc chưa, ấn tượng thế nào, tôi bảo từng gặp rồi, không tốt lắm, thế là bọn tôi thành bạn, vì địch của địch, có thể là bạn.”

Vai Cao Nhiên run bần bật, cậu cười sằng sặc, “Hai đứa ông có liên hợp lại cũng không đánh nổi Phong Bắc.”

Giả Soái bình tĩnh nói, “Nếu đánh thật thì cũng chưa chắc đâu.”

Cao Nhiên cười ha hả, “Ông bận muốn chết, vừa làm thêm vừa đi học, làm gì có thời gian rảnh chứ.”

Giả Soái không tỏ ý kiến gì.

Cao Nhiên cười một hồi lại nhăn nhó, đau quá.

Giả Soái nói, “Cao Nhiên, ông chiều Cao Hưng quá, nó được chiều quá hóa hư, lòng tham không đáy, muốn độc chiếm ông.”

Cao Nhiên biết lúc Giả Soái nói chuyện lông mày sẽ hơi cau lại, y như ông giáo già, “Ba mẹ nó không ở bên, mấy năm nay nó cứ lẽo đẽo theo tôi, có chút ỷ lại cũng bình thường thôi, thực ra nó chín chắn lắm, có kế hoạch cuộc đời cả rồi, cũng đang đi trên con đường đó, mới vừa tròn hai mươi mà cái gì cũng đã có, chỉ thiếu một người thực lòng đối tốt với nó thôi, chính là đấy, xương sườn mà ông nói ấy.”

Giả Soái nói, “Chỉ mong vậy.”

“Một đống bài tập khổng lồ còn chưa đủ làm ông bận lòng à.” Hơi thở Cao Nhiên hơi yếu đi, mặt toát mồ hôi lạnh, “Soái Soái à, tôi cúp nha, ông đừng vất vả quá, nếu ông ngại xin ba ông tiền sinh hoạt thì có thể nói với tôi, tôi có.”

Giả Soái nghe được điều khác thường, “Ông đang ở đâu thế?”

Cao Nhiên nói ở ngoài, cậu cân nhắc một lúc rồi nói tiếp, “Nhà Phong Bắc.”

Bên kia im lặng.

Cao Nhiên a lô hai tiếng, “Đi đâu rồi?”

Giả Soái hỏi, “Ông định qua đêm ở nhà anh ta à?”

Cao Nhiên ừ một tiếng, càng là người gần gũi, càng khó mà che giấu, chi bằng tiết lộ từng chút một ra ngoài còn hơn.

Nửa ngày sau Giả Soái mới nói, “Giờ tôi đã có thể hiểu được tại sao Cao Hưng gọi cuộc điện thoại kia cho tôi rồi, nó đứng ở lập trường là một con chó con đáng thương bị chủ nhân vứt ở nhà.”

Cao Nhiên chép miệng, “Cái phép ví von này của ông thật là…”

“Cao Nhiên,” Giả Soái gọi tên cậu, đầu ngón tay thon dài bóp trán, nhẹ giọng thở than, “Tôi còn bốn năm nữa mới tốt nghiệp.”

Cao Nhiên nói, “Không sao đâu, thời gian trôi nhanh lắm.”

“Hơn nữa, ban đầu chính ông muốn học tiếp lên tiến sĩ, có câu gì nhỉ, đường mình đã chọn, có quỳ cũng phải lết cho xong, cố lên nha tiến sĩ Giả tương lai.”

Giả Soái lại thở dài tiếng nữa, “Giờ có chút hối hận rồi.”

Họ cùng nhau lớn lên, cùng bước vào tuổi ấu thơ, cùng tiến vào niên thiếu, cùng đi học, cùng mang theo lý tưởng đi về phương xa, về sau còn phải làm việc cùng nhau, vẫn luôn đồng thời.

Đầu kia có bạn cùng phòng gọi Giả Soái, bảo sắp tắt đèn rồi, cậu rời hành lang về lại ký túc xá, “Mai gửi fructose cho ông, ngủ ngon.”

Cao Nhiên đặt điện thoại lên bệ, động vào vết thương trên người, đau đến khiến cậu run lên, không nhịn được rùng mình, đậu má, nứt nghiêm trọng hơn mình tưởng nữa, xem chừng không bôi thuốc là không được.

Phong Bắc gõ cửa, “Xong chưa?”

“Xong rồi.” Cao Nhiên uể oải đi ra.

Phong Bắc nhìn cái mặt người chết của cậu, tim thịch một cái, vội vàng khiêng lên ném lại lên giường.

Cao Nhiên phát sốt, nhiệt độ xuống rồi lại lên, liên tục nhiều lần, cậu sống chết gì cũng không chịu đi viện, kiên quyết không chịu đi.

Phong Bắc bó tay, chẳng thể làm gì khác ngoài trông bên giường, cả một đêm không chợp mắt.

Sáng hôm sau Cao Nhiên tỉnh dậy đã thấy tinh thần khôi phục hơn nửa, chỗ này không mỏi chỗ kia không đau, cậu đi vào bếp chậm rãi xoay người, nói muốn làm bữa sáng cho Phong Bắc.

Phong Bắc đi tìm bình chữa cháy, chuẩn bị sẵn sàng.

Cao Nhiên không gây ra náo loạn gì, cậu nấu mì sợi, nấu ít lắm, chỉ có một bát thôi.

Phong Bắc bị Cao Nhiên nửa kéo nửa lôi đến trước bàn, anh cúi đầu nhìn lướt qua bát mì, trong nhà có cái gì cũng nhét vào hết, một chút hành thái, một ít xúc xích, một quả trứng gà, vài cọng rau, còn có một nhúm mì sợi, thoạt trông… không tệ lắm.

Cao Nhiên lấy đũa chọc quả trứng trong bát mì, giữa một tảng lớn màu trắng có một chút sắc vàng, có thể nói màu cực kì đẹp, “Nhìn xem đây là cái gì?”

Phong Bắc nói, “Trứng gà.”

“Sai rồi.” Cao Nhiên nói, “Trứng ốp la.”

Phong Bắc mím môi nhịn cười, “Đúng rồi, trứng ốp la, ừ.”

Cao Nhiên bưng bát mì đến trước mặt người đàn ông, “Lại đây, ăn đi.”

Phong Bắc thấy chỉ có một bát thì bảo, “Em ăn trước đi, anh không đói, lát nữa nấu bát khác hoặc ăn tạm cái gì được rồi.”

Cao Nhiên kéo người đàn ông vào ghế, ấn vai anh bắt anh ngồi xuống xong, lại nhét đũa vào tay anh, “Đây là lần đầu tiên trong đời em vào bếp, ăn mau.”

Phong Bắc được chiều mà sợ.

Cao Nhiên ngồi xuống đối diện, nhìn anh ăn.

Phong Bắc ăn cơm rất nhanh, hôm nay vẻn vẹn một bát mì mà ăn hết gần hai mươi phút, gắp mấy sợi lên chậm rãi nhét vào miệng, rồi lại từ tốn nuốt xuống.

Cao Nhiên nhìn mà lắc đầu, “Anh Tiểu Bắc, anh ăn mà cẩn thận ngượng ngùng y như con gái ấy.”

“…”

Phong Bắc húp hết ngụm nước mì cuối cùng, biểu cảm trên mặt khá là vi diệu.

Cao Nhiên bưng bát không lên nhìn, gương mặt anh tuấn hiện lên nụ cười rạng rỡ, “Thế nào? Ăn ngon không?”

Phong Bắc tìm bình nước của anh uống hai ngụm, “Em muốn nghe anh dùng cả con tim bình luận, hay là dùng miệng ăn bình luận?”

Cao Nhiên có dự cảm chẳng mấy tốt lành gì, “Cả hai.”

Phong Bắc nuốt nước bọt, dạ dày anh thấy không ổn cho lắm, lại uống thêm ngụm nước nữa, “Nếu dùng cả con tim, thì là mĩ vị nhân gian, dùng miệng ăn đánh giá là, khó mà nuốt nổi.”

Cao Nhiên không tin, “… Thực sự khó ăn đến thế á?”

Xúc xích chẳng phải là dành riêng cho newbie sao? Chỉ cần có nó, dù nấu mì với nước sôi cũng thấy ngon, cậu còn cho hành, dấm, đường, trứng gà, cải xanh, cái gì cho vào được đều cho cơ mà.

Phong Bắc với lấy hộp thuốc lá, “Sợi mì chưa chín kĩ, cho quá nhiều muối, mặn chát cả họng, dấm cũng cho nhiều, ê hết cả răng, đường cũng nhiều, mùi vị tổng hợp rất quái lạ.”

Cao Nhiên y như quả bóng xì hơi, “Thế mà anh còn ăn?”

Phong Bắc rút điếu thuốc cười, “Đơn giản chỉ vì em đáng yêu.”

Cao Nhiên cạn lời.

Phong Bắc bảo thanh niên đưa cho anh cái bật lửa, “Anh thật lòng kiến nghị em lần sau xuống bếp, việc đầu tiên là nếm trước đã, đừng cho gia vị hết một lúc, cho từng chút một ấy, xác suất sai lầm sẽ thấp đi nhiều.”

“Cái này khác với tưởng tượng của em quá.” Cao Nhiên lại gần châm thuốc cho người đàn ông, mặt thất vọng tràn trề, “Em nghĩ anh ăn bữa sáng em nấu cho anh xong, sẽ nâng mặt em lên hôn em, dịu dàng nhìn em nói, ‘Em yêu, em thực sự quá tuyệt vời’, sau đó…”

Phong Bắc tiếp lời, “Sau đó anh đi lấy cái chổi quét hết đống da gà rơi trên sàn.”

Cao Nhiên đạp anh một cái.

Phong Bắc dẫn thanh niên vào phòng đọc, chỉ vào đống đá được anh đặt trong bình thủy tinh, “Mấy cái này em kiếm ở đâu ra thế?”

“Trong núi.” Cao Nhiên thò tay vào bình nhặt một viên lên ngắm nghía, “Hôm sau khi em nhận được thư trúng tuyển đại học em đi leo núi một mình.”

Phong Bắc xoa đầu thanh niên, “Sao lại đi leo núi?”

“Không biết nữa, tự dưng muốn đi thôi.” Cao Nhiên bĩu môi, “Em lên núi xem mặt trời mọc, đẹp lắm, lần sau anh đi cùng em nhé.”

Phong Bắc nói, “Được.”

Mắt Cao Nhiên lúng liếng, “Em để lại kho báu cho anh đấy.”

Phong Bắc hỏi là cái gì.

“Em không nói đâu, lúc đó anh tự đi mà đào lên.” Cao Nhiên chà viên đá nhỏ trong tay, “Anh Tiểu Bắc, trên mỗi viên đá này đều có chữ, anh xem chưa?”

Phong Bắc nghiêng đầu hút thuốc, “Chưa.”

Cao Nhiên liếc nhìn gò má đỏ ửng của anh, “Điêu, anh xem rồi.”

Phong Bắc lại quay đầu về, “Biết rồi còn hỏi!”

Cao Nhiên nhoài người lên vai anh cười, “Sao anh lại dễ đỏ mặt vậy chứ?”

Một tay Phong Bắc gắp điếu thuốc ra, một tay vòng lấy eo thanh niên, “Ngứa da à?”

“Vâng,” Cao Nhiên hôn lên vành tai đỏ au của anh, “Anh gãi cho em đi.”

Phong Bắc hít sâu mấy hơi, đè cảm xúc nóng bỏng xuống, chỉ hôn lên môi thanh niên một cái, không dám có động tác khác, mới sáng sớm không dễ dập lửa, “Anh xếp chữ trên mấy hòn đá thành câu mấy lần, xác định là thiếu mất vài chữ, có phải thiếu mất một viên không?”

Cao Nhiên đổ hết đá ra xem từng viên một, biết thiếu mất mấy chữ nào, mắt trợn tròn, không được, phải tìm Tào Thế Nguyên đòi lại viên đá kia về.

Buổi họp sớm, bầu không khí khá là quái lạ.

Trên vành tai đội trưởng Phong có dấu răng, chẳng biết là thần thánh phương nào nữa, chẳng cắn chỗ khác, lại cứ chung thủy với vành tai.

Một tay Cao Nhiên chống đầu, một tay quay bút, khóe miệng hơi nhếch, tâm trạng tốt cực kì.

Phong Bắc chỉnh lại cổ áo sơ mi, anh bảo người chiếu ảnh của vụ án băm xác, “Mức độ hủy hoại của thi thể khá cao, thời gian và nguyên nhân cái chết đều không thể giám định một cách chính xác được, những thông tin để lại cho chúng ta ít đến mức có thể bỏ qua không tính, hiện tại chỉ có thể dựa vào suy đoán.”

Cao Nhiên vừa quay bút vừa nói, “Đội trưởng Phong, 3 giờ chiều ngày 26 tháng 5, có người nhìn thấy nạn nhân ra khỏi thôn, đây là manh mối đã được xác định, có thể dùng được.”

“Nhà xưởng cách thôn Thập Nguyên hai con đường lớn, xung quanh còn có bãi đất trống, khả năng hung thủ mang theo một đống hung khí đi hành hung giữa ban ngày ban mặt là không cao, hẳn là phải vào tối hôm đó.” Cậu nhìn về phía Phong Bắc, “Dựa theo hiện tượng phổ biến thì từ 7 giờ 30 đến 10 giờ là thời điểm nhộn nhịp nhất của cuộc sống về đêm, sau 10 giờ tinh lực của người ta yếu dần đi, mức độ quan tâm với việc bên ngoài giảm mạnh, trong hai khoảng thời gian đó, tỷ lệ hung thủ chọn khoảng thứ hai chiếm đến 90%.”

“90%? Khá lắm Tiểu Cao.” Triệu Tứ Hải nói, “Tra xem vào tối ngày 26 từ 10 giờ đến rạng sáng ngày hôm sau, nghi phạm có chứng cứ ngoại phạm không.”

“Nạn nhân chưa chắc đã chết cùng ngày mất tích đâu ạ.”

“Vậy điều tra xem trong khoảng thời gian nạn nhân mất tích, nghi phạm đã tạm nghỉ học ở nhà đã làm những gì, giao tiếp với ai.”

Phong Bắc lấy đầu bút gõ lên tư liệu trên bài, “Đã lấy được băng theo dõi của bệnh viện và trung tâm cố vấn chưa?”

“Lấy rồi ạ.” Triệu Tứ Hải nói, “Căn cứ vào khẩu cung của mẹ nghi phạm Trương Thu Cúc, sáng ngày 15 tháng trước vào lúc 9 giờ, cô đúng là có dẫn nghi phạm đến bệnh viện, ngày 17 cũng đến trung tâm cố vấn, đã thăm hỏi cả hai bên rồi, ngày là chính xác, trước mắt phần khẩu cung kia không có vấn đề.”

Căn phòng họp yên tĩnh trở lại.

“Có phải nên điều tra tuổi ấu thơ và niên thiếu của nghi phạm xem liệu có từng bị bắt nạt bằng bạo lực không? Việc cô bé đột nhiên không nói nữa rất kì lạ, hơn nữa,” Cao Nhiên nói, “Xem ra cô bé bị thiếu dinh dưỡng trầm trọng.”

Những đội viên khác bắt đầu thảo luận.

“Đúng vậy, tôi gặp cô gái kia rồi, mái tóc khô vàng xác xơ, mắt to, mặt nhỏ xíu, trên người chả được mấy lạng thịt, cứ như chưa từng được ăn bữa nào no, gió thổi cũng ngã được.”

“Tôi điều tra thị trường rồi, làm nghề thêu tranh thập tự kia một tháng thu nhập được khoảng chừng hơn một nghìn, nếu thức đêm đẩy nhanh tiến độ sẽ được đến xấp xỉ nghìn rưỡi, với thói quen ăn mặc không đua đòi với người cùng lứa của nghi phạm kia, không thể thê thảm đến nỗi ăn không được cơm.”

“Với cái cân nặng và thể trạng gầy yếu khó đỡ kia của nghi phạm, chẳng biết làm sao mà giết được nạn nhân chứ.”

“Kẻ phạm tội là vị thành niên tuổi từ 10 đến 15 có đến mấy chục vụ, người tàn tật phạm tội cũng có, giết người dễ lắm, cái khó là sau khi tỉnh táo lại dọn dẹp hiện trường, sống tiếp như không có gì xảy ra như thế nào cơ.”

“Cái động cơ giết người khó nghĩ thật đấy, không thể nào chỉ vì nạn nhân có một mái tóc đẹp, nghi phạm lại không có, nên ghen tị quá mà giết người chứ?”

“Vụ án chưa phá, điều gì cũng có thể xảy ra.”

Phong Bắc bố trí công việc, “Tiểu Lý, cậu đi cùng Tiểu Chu đến trường tiểu học và cấp hai của nghi phạm dò hỏi một chút, Tiểu Vương và cậu Béo đến nhà của nghi phạm tra hỏi đoạn thời gian mà nạn nhân mất tích, xem cô bé có chứng cứ ngoại phạm không, nếu có thì tra xem thật giả như thế nào.”

Triệu Tứ Hải chưa nghe thấy tên mình, hỏi dò, “Đội trưởng Phong, em thì sao ạ?”

Phong Bắc đứng dậy, “Cậu theo tôi đến hiện trường.”

Triệu Tứ Hải gọi cả Cao Nhiên đi cùng.

Trên đường đi, Cao Nhiên lái xe, Phong Bắc ngồi ghế phó lái, hai người không giao tiếp bằng mắt hay tiếp xúc gì nhiều.

Triệu Tứ Hải ngồi đằng sau nghe điện thoại, phát hiện bầu không khí trong xe hơi… Không biết phải miêu tả thế nào, chính là không giống bình thường, anh hắng giọng, “Đội trưởng Phong, phóng viên Trịnh muốn đến hiện trường chụp ảnh ạ.”

Phong Bắc nói, “Cử một người đi cùng.”

Triệu Tứ Hải nói được, anh sắp xếp xong thì nói, “Phóng viên Trịnh vừa xinh vừa có tài, không tệ nhỉ.”

Không ai phản ứng.

Không lâu sau, Cao Nhiên mở miệng trong bầu không khí quá mức yên tĩnh, “Em có một câu đố, đội trưởng Phong và anh Triệu có hứng thú động não chút không ạ?”

Triệu Tứ Hải tò mò, “Câu đố gì thế? Em nói đi, anh với đội trưởng Phong phân tích thử xem nào.”

“Có lần Tiểu Minh mua một gói hạt dưa ăn, để cho tiện nên đổ hết vào túi bọc thực phẩm.” Cao Nhiên nhìn đường, “Cậu ấy buộc chặt túi bọc thực phẩm, đặt túi hạt dưa ở dưới bàn phím máy tính, hai ngày sau mở túi ra ăn, phát hiện trong đó có con giòi, còn sống.”

“Bổ sung thêm mấy điểm, thứ nhất, lúc Tiểu Minh phát hiện giòi, thấy trên túi bọc thực phẩm có một lỗ nhỏ, áng chừng nửa cái móng tay, thứ hai, trước khi để túi vào dưới bàn phím máy tính, cậu để túi trong ngăn kéo nhà bếp, để đó tầm nửa ngày, thứ ba, trong hai ngày đó mỗi ngày cậu đều ăn mấy quả long nhãn, vỏ chất đống ở bên cạnh túi hạt dưa, tối tắt máy tính mới đổ vỏ vào thùng rác.”

Cao Nhiên cười nói, “Đã bổ sung xong, các anh đoán là giòi ở đâu ra?”

“Túi bọc thực phẩm được hút chân không, trong đó có giòi, lại còn vẫn sống.” Triệu Tứ Hải nuốt nước bọt, anh không trực tiếp phân tích, mà quan tâm đến một chuyện hết sức quan trọng, “Tiểu Cao, em chưa ăn đó chứ?”

Mặt Cao Nhiên hơi giật giật, “Anh Triệu, nhân vật chính của vụ án này không phải em, mà là Tiểu Minh.”

Triệu Tứ Hải hùa theo, “Tiểu Minh chưa ăn đó chứ?”

Cao Nhiên xoay vô lăng, “Tiểu Minh ăn một hạt rồi ạ.”

Phong Bắc nói, “Tỷ lệ hạt đó có giòi chiếm khoảng 50%.”

Triệu Tứ Hải nôn khan.

Cao Nhiên trộm cấu người đàn ông một cái, anh Triệu sắp game over tới nơi rồi kìa, “Phân tích đi chứ ạ, giòi là ở đâu ra?”

Triệu Tứ Hải không giúp gì được, dạ dày anh thật sự rất yếu, đang bị hình ảnh tự mình tưởng tượng ra làm ghê tởm đến không còn hơi sức đâu mà trào phúng.

Phong Bắc hỏi, “Ngăn kéo nhà bếp để cái gì?”

Cao Nhiên nói, “Chỉ là mấy cái túi đựng đồ linh tinh thôi.”

“Vậy thì loại trừ ngăn kéo.” Phong Bắc nói, “Việc quả long nhãn có giòi là hiện tường hết sức thường gặp, lúc Tiểu Minh chơi máy tính, lực chú ý để hết lên màn hình, bóc vỏ xong ném đại vào ngăn bàn, trong đó có giòi hay không cũng không để ý, anh cảm thấy giòi từ trong vỏ bò ra ngoài, túi cũng trùng hợp có cái lỗ nhỏ, nó liền chui vào.”

Cao Nhiên hỏi, “Tại sao không phải là có sẵn trong túi hạt dưa rồi?”

“Tính khả thi còn thấp hơn cả vỏ long nhãn nữa.” Phong Bắc nhíu mày, “Tốt xấu gì cũng là đóng gói chân không.”

“Đóng gói chân không thì sao, em còn từng ăn phải chocolate có giòi sống đây này, từng con một nhung nhúc nhung nhúc ở trong.” Triệu Tứ Hải nói xong lại nôn khan tiếp.

Phong Bắc liếc nhìn thanh niên bên cạnh, “Có một chỗ em chưa nói, hạt dưa có bị quá hạn hay không.”

Cao Nhiên nói, “Không có yếu tố này.”

Phong Bắc, “…”

“Lúc giải câu đố này em chọn đáp án là vỏ long nhãn.” Cao Nhiên nói, “Sai rồi.”

Triệu Tứ Hải nói, “Thế là chính hạt dưa mọc giòi.”

Cao Nhiên nói, “Cũng không đúng.”

Phong Bắc cau mày, “Trong ngăn kéo à?”

“Đúng vậy,” Cao Nhiên nói, “Trong ngăn kéo có giòi, lúc kiểm tra mấy cái túi mới biết có mùi thối bốc lên, hồi trước để quả cam thối trong ngăn kéo, thối rữa sinh giòi, bò vào trong góc.”

“…”

Càng là không thể, lại càng có thể, thường thường đáp án không giống đáp án nhất, lại chính là câu trả lời chính xác.

Xe dừng ở ven đường, Cao Nhiên Phong Bắc Triệu Tứ Hải ba người đi tới hiện trường.

Triệu Tứ Hải đến nhà nghi phạm, Phong Bắc bứt cọng cỏ đuôi chó đưa cho Cao Nhiên.

Cao Nhiên theo bản năng ngậm lên mép, thấy người đàn ông nhìn mình, bèn nhả cọng cỏ ra, “Dạ?”

Phong Bắc ra hiệu cho cậu nhìn xung qunah, “Em nói nếu muốn nhổ sạch đống cỏ đuôi chó này, mất khoảng chừng bao nhiêu thời gian?”

Cao Nhiên nói, “Máy móc thì nhanh, tay làm thì chậm.”

Phong Bắc gọi điện cho người đến làm cỏ.

Nhà dân ở đây đều dùng bếp gas, không dùng củi đốt lửa, chỉ đành chất đống cỏ đuôi chó thành núi, châm đuốc thiêu sạch.

Mặt đất lộ ra, đội kĩ thuật chạy tới, lập tức khám xét từng li từng tấc.

Cao Nhiên và Phong Bắc sánh vai nhau nuốt mây nhả khói, “Dưới đất sẽ có cái gì, hung khí sao ạ?”

“Không biết nữa.” Phong Bắc biếng nhác nói, “E là chẳng có gì, e là gì cũng có.”

Nói cũng như không.

Cao Nhiên thấy không ai nhìn sang bên này, liền cầm bình nước của người đàn ông uống một hớp.

Phong Bắc lau đi giọt mồ hôi trên chóp mũi cậu, “Trên người có chỗ nào không thoải mái không?”

“Không.” Cao Nhiên quệt miệng, “Giờ chả còn cảm giác gì luôn, tối em vẫn muốn về nhà anh nữa cơ.”

Phong Bắc nghiêm nghị, “Không được.”

Cao Nhiên phun nước ra ngoài, “Tại sao?”

Phong Bắc nghiêm túc nói, “Ít nhất phải cách một ngày, anh sợ nhiều quá không tốt cho cơ thể em.”

“Cách một ngày á?” Cao Nhiên lạnh mặt nói, “Không cho.”

Cậu hạ giọng, ánh mắt nóng hừng hực, “Nếu không phải ban ngày bận tra án, em còn muốn làm với anh cả ngày cơ.”

“…” Cả ngày à, thế chờ chết đi.

“Em biết anh muốn nói gì.” Cao Nhiên bắt chước giọng điệu bậc bề trên của Phong Bắc, ánh mắt đầy ý cười trêu, “Cơm, là phải ăn từng miếng một, yêu ấy mà, phải mỗi ngày làm một lần, không vội vàng được.”

Phong Bắc nhịn cười không nổi, anh vuốt lại cổ áo hơi lộn xộn của thanh niên, thở dài bất đắc dĩ, “Nhóc con, anh thấy em chán sống rồi, anh muốn tốt cho em, em lại còn cứng với anh.”

Cao Nhiên cười đầy ngây thơ, “Em chỉ thích cứng với anh thôi.”

Phong Bắc nghe vậy, gân xanh trên trán giần giật, đây là đang cố ý quyến rũ anh, từ lúc gặp lại liền thay đổi cách thả thính, ngày nào cũng không thành thật.

Cao Nhiên nhìn thấy hai bóng người, một là Triệu Tứ Hải, một là Duy Duy, cậu chậc một tiếng, “Anh Triệu sắp nóng đến say nắng rồi.”

Phong Bắc gọi, “Tiểu Triệu, cậu không sao chứ?”

Triệu Tứ Hải phất phất tay, mặt phơi nắng đến bỏng rát, sắp bị thiêu cháy tới nơi rồi, anh vừa đi vừa chửi, “Cái thời tiết quỷ quái gì thế này, nóng chết người rồi!”

Mặt Duy Duy vẫn trắng bệch, cũng không thấy toát mồ hôi, cô bé như đang chìm trong tiết xuân thu ấm áp hợp lòng người, chứ chẳng phải dưới ánh nắng chói chang của mùa hè.

Triệu Tứ Hải quệt miệng, lấy làm lạ hỏi, “Em gái, em không nóng à?”

Duy Duy dừng lại ngắm ánh dương chói lọi trên đầu, cô bé lấy tay che trán, mắt híp lại.

Triệu Tứ Hải nghĩ thầm, đứa nhỏ này trắng đến gần như trong suốt rồi.

Đi không được bao lâu, bước chân Duy Duy lại một lần nữa ngừng lại, cô bé không nhìn mặt trời nữa, mà là Cao Nhiên.

Cao Nhiên quan sát thấy vẻ mặt Duy Duy thay đổi.

Triệu Tứ Hải báo cáo với Phong Bắc, nói là đội viên đi điều tra đã có kết quả rồi, trong khoảng thời gian nạn nhân mất tích, Duy Duy ở nhà ngủ, chưa từng ra khỏi cửa.

Người làm chứng là mẹ cô bé Trương Thu Cúc, khả năng làm giả chứng cứ ngoại phạm cho cô bé khá lớn.

Phong Bắc nói, “Cậu dẫn cô bé đi hiện trường đi.”

Triệu Tứ Hải đi hai bước lúc này, “Đội trưởng Phong, anh có cảm thấy nghi phạm gần gũi với Tiểu Cao hơn với người khác không?”

Anh nhìn thiếu nữ đang lắc đầu với Cao Nhiên, “Dọc đường em đều tìm chuyện để nói với cô bé, cô bé không hề đáp lại chút nào, không gật cũng chẳng lắc, không khóc cũng không cười, y như người máy vậy.”

Phong Bắc cũng nhìn sang.

Thanh niên đang nói gì đó với thiếu nữ, còn xoa xoa mái tóc vàng của cô bé nữa.

Triệu Tứ Hải đề nghị, “Đội trưởng Phong, lát nữa thẩm vấn nghi phạm, hay là để Tiểu Cao làm đi? Em nhớ cậu ấy có nghiên cứu tâm lý học, chưa nói đến việc có dễ dàng công phá lòng người hay không, nhưng cậu ấy vừa tốt nghiệp, là người mới, cái gì cũng đều mới, phương pháp ắt hẳn khác với người cũ chúng ta, chưa biết chừng sẽ có kết quả khó tưởng nào ấy chứ.”

Phong Bắc nói để lúc đấy rồi tính.

“Giờ xác định được thời gian nghi phạm tạm nghỉ học và nạn nhân mất tích đều cùng một tháng, một là ngày mùng 8, một là ngày 26.”

Triệu Tứ Hải nói, “Thế nhưng thời gian cô bé không biết nói chuyện nữa có rất nhiều điểm đáng nghi.”

“Tính cách nghi phạm hướng nội quái gở, bình thường vốn ít nói rồi, dù là ở trường hay ở nhà đều không có bạn chơi cùng, sau khi nghỉ học phần lớn thời gian đều ở nhà, giúp Trương Thu Cúc làm việc, thỉnh thoảng ra ngoài một chút, thấy ai cũng không chủ động chào hỏi, hàng xóm cũng quen rồi, nên họ cũng không rõ lắm chuyện cô bé không biết nói chuyện.”

“Trương Thu Cúc nói ngày 15 tháng trước con gái đột nhiên không biết nói chuyện, thời gian này hoàn toàn có thể làm giả.”

Phong Bắc thu tầm mắt từ thanh niên và thiếu nữ về, anh trầm ngâm, “Điều tra lại đi, chỉ cần có chứng cứ chỉ rõ Trương Thu Cúc nói dối, sau đó liền dễ hơn nhiều.”

“Đúng rồi, phía Tôn Lão Thực có gì khác lạ không?”

Triệu Tứ Hải lắc đầu, “Điều tra thẩm vấn cả mấy người bạn chơi bài cố định của Tôn Lão Thực rồi ạ, không phát hiện manh mối gì.”

Phong Bắc nhìn thanh niên như làm ảo thuật biến ra một viên kẹo, thiếu nữ che miệng cười, hình ảnh rất đỗi trong sáng hồn nhiên, lông mày anh khẽ giật.

Ban ngày, trong nhà xưởng vẫn tối tăm như trước, nóng hầm hập, không khí còn cực kì vẩn đục, người sống đi vào đều thấy không thoải mái.

Triệu Tứ Hải kéo cổ áo Duy Duy, lôi cô bé vào trong, “Có ấn tượng với chỗ này không?”

Duy Duy giãy dụa, miệng liên tục phát ra tiếng ú ớ, ánh mắt nài xin nhìn Cao Nhiên, trong mắt có ánh nước.

Cao Nhiên đứng tại chỗ, không nhúc nhích.

Mỗi cảnh sát đều có cách điều tra riêng của mình, Triệu Tứ Hải đang tra, cậu không tiện can thiệp.

Triệu Tứ Hải lôi Duy Duy đến chỗ phát hiện thi thể bị băm nát, “Hai tháng trước, ngày 26 tháng 5 từ 10 giờ đến rạng sáng, cô ở đây sát hại nạn nhân Thạch Lựu, chặt đầu và tứ chi của cô ấy, dùng các dụng cụ như kéo, búa để cắt thịt, róc xương cô ấy, có nhớ không?”

“Chưa nhớ sao?” Anh kéo Duy Duy xuống đất, “Mẹ cô bận bịu làm công kiếm tiền nuôi gia đình, không có thời gian chăm lo cho việc học và đời sống cá nhân của cô, cô ngày càng hướng nội, ngày càng quái gở, một lần tình cờ cô thấy Thạch Lựu ở sau nhà cô bị Tôn Lão Thực đánh chửi, có lẽ còn thấy họ thân mật với nhau nữa, cô bắt đầu để ý Thạch Lựu.”

Duy Duy hẵng còn đang nhìn Cao Nhiên.

Cao Nhiên lạnh cả cổ họng, cậu đến gần, nhẹ giọng dỗ dành, “Duy Duy, em phát hiện Thạch Lựu giống với em, cũng không có bạn, nên em bắt đầu coi cô ấy là đồng loại với em đúng không?”

Tay Duy Duy vung lên giữa không trung, cô bé muốn tóm lấy cái gì đó.

Cao Nhiên cảm thấy cô bé muốn níu lấy mình, “Thạch Lựu có chướng ngại về trí lực, những người xung quanh đều cười nhạo cô ấy, cô ấy đáng thương như vậy khiến em cũng cùng hoàn cảnh bị người cô lập cảm thấy được an ủi, em thấy mình được cần đến, dần dần, các em thành bạn bè, tình bạn chỉ có các em mới biết đến, bởi đây là bí mật của các em.”

“Ngày đó em hẹn với Thạch Lựu gặp nhau ở đây, cô ấy rất quý mến người bạn duy nhất là em, nên trước khi đi còn đeo chiếc kẹp tóc yêu thích, mặc bộ quần áo yêu thích, còn nấu món em thích ăn, các em cười đùa như bình thường, sau đó chuyện gì đã xảy ra? Tại sao em lại treo cổ cô ấy?”

Triệu Tứ Hải nháy mắt với Phong Bắc, Tiểu Cao chấp nhất với suy đoán treo cổ này thật đấy.

Phong Bắc đáp lại bằng một ánh mắt bình tĩnh.

Duy Duy không ngừng run lẩy bẩy, nước mắt giàn dụa, miệng vẫn luôn ú ớ, tựa như giận dữ, cũng dường như sợ hãi.

Phong Bắc lấy chiếc túi đựng tang vật ra, “Duy Duy, cô có biết những thứ này không?”

Duy Duy nhìn thấy chiếc kẹp tóc trong túi, tròng mắt bỗng trợn to, cắn lên tay Triệu Tứ Hải.

Triệu Tứ Hải vừa thả lỏng ra, Duy Duy đã chạy mất.

Cao Nhiên và Phong Bắc đuổi theo, phát hiện cô bé chạy về phía bãi cỏ đuôi chó kia.