Tôi Đến Nơi Màu Xám - Thiên Thiên Tại Thượng

Chương 16: Quỷ mới thích cậu (H-)




Đầu thu chạng vạng, không có việc gì làm, hai người tự nhiên lại lăn đến trên giường.

Chúc Mịch Hồi bị đè ở trên tường, bị rút từng mảnh quần áo, ngoài miệng vừa cắи ʍút̼, nụ hôn dài ướŧ áŧ, cả người cô vừa mềm vừa ướt. Cậu cố tình không đỡ, một tay rút đi mảnh vải nhỏ nhắn cuối cùng trên người cô, một tay xoa lên đầṳ ѵú đang run rẩy đứng thẳng. 

“A……”Cô không nhịn được tiếng rêи ɾỉ tràn qua kẽ răng, lúc hé môi ra, đầu lưỡi bị cuốn ra ngoài cắn cắn, dây dưa không dứt.

Chúc Mịch Hồi duỗi tay đấm lên vai cậu, như không tiếng động lên án.

Mạc Tầm Quy liền dừng tay, cúi đầu xuống, liếʍ láp cần cổ non mịn, một tay cởϊ qυầи, trước lúc cô không chịu được trượt xuống một chút, ôm eo cô, nhấc người lên trên, cây gậy to dài đang giương cung bạt kiếm đặt giữa hai chân.

Chúc Mịch Hồi đã ướt dầm dề, Mạc Tầm Quy hơi hơi đỉnh hông, cây gậy th*t không hề trở ngại mà trượt vào, thẳng chỗ sâu bên trong, một giây này được cô hút vào thật sâu. Bên tai cô là hơi thở dốc gợi cảm của chàng trai, cậu cắn vành tai cô, giọng nói mang theo ý cười:

“Hôm nay em ghen sao? Bạn học kiêu ngạo nhất khoa văn? Hửm?”

Chúc Mịch Hồi cắn răng, cố nén tiếng ngâm nga sắp tràn ra, không muốn trả lời.

Cậu mυ”ŧ một cái ở vành tai tạo ra một vết đỏ, vừa đau đau ngứa ngứa, đồ vật trong cơ thể vừa chậm rãi ra vào, từng chút từng chút một chọc cô, dưới thân Chúc Mịch Hồi như chảy nước, cơ thể mềm mại vô lực, hoàn toàn dựa vào một tay cậu vớt lên, miễn cưỡng duy trì đứng thẳng.

“Không có……”

Cậu vẫn cười cười:  “Thật sự không có?”

“Không! Cậu nhanh lên!” gương mặt Chúc Mịch Hồi phiếm hồng, không biết là thẹn quá thành giận hay bị du͙© vọиɠ nhiễm hồng. Giữa mày mang theo vẻ yêu mị, đủ gợi cảm, đủ động lòng.

Đây là cô gái của cậu, người phụ nữ của cậu.

Nhận thức được điều này làm tâm huyết sôi trào.

Mạc Tầm Quy bế cô lên, chân Chúc Mịch Hồi đang đặt dưới đất không tự giác cuốn lấy vòng eo rắn chắc, cậu cười một tiếng, nhìn dáng vẻ đang rất vui. Thả người cô lên giường lớn mềm mại, cơ thể chàng trai dán lên người cô không một kẽ hở, trìu mến hôn lên chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mềm mại, hai má ửng hồng, ý cười càng sâu:

“Em thích tôi như vậy, tôi rất vui, thật đấy.”

Cô vẫn còn mạnh miệng: “Quỷ mới thích cậu.”

“Vậy A Hồi là quỷ sao?”

Tình yêu thật kỳ diệu, khiến chỉ số thông minh của con người giảm xuống, nói chuyện ấu trĩ, còn làʍ t̠ìиɦ không biết mệt.

Đầu Chúc Mịch Hồi choáng váng, cơ thể mặc cậu chìm nổi, toàn thân giao phó cho cậu, cuối cùng cũng không thể đáp lời.

Thời gian trận tình ái này dài hơn so với bình thường, cảm xúc của Mạc Tầm Quy tăng vọt, lặp đi lặp lại lăn lộn người dưới thân, rốt cuộc cũng đến hồi kết thúc, Chúc Mịch Hồi như đã chết đi sống lại vài lần, hoàn toàn không thở được một hơi, nằm liệt trên giường, mặc cho chàng trai bế cô lên đi vào toilet rửa sạch.

Hơn mười một giờ đêm, Chúc Mịch Hồi cảm giác người được thả xuống trên tấm đệm mềm mại, cô đã quá buồn ngủ, mông lung có nụ hôn dừng trên trán mình, giọng cậu dịu dàng: “Ngủ đi.”