Tôi Đến Nơi Màu Xám - Thiên Thiên Tại Thượng

Chương 14: Mẹ nó em coi ai là bạn ch*ch




Kỳ nghỉ hè sau cuộc thi đại học là kỳ nghỉ có ý nghĩa nhất trong cuộc đời, Chúc Mịch Hồi không nghĩ đến, kỳ nghỉ hè có ý nghĩa này tất cả đều dùng để lăn lộn ở trên giường với Mạc Tầm Quy.

Trường đại học khai giảng đã vào tháng chín, thời tiết dần chuyển lạnh, Chúc Mịch Hồi nói không cần mẹ đưa đi, một mình kéo vali hành lý đi đến trường.

Đại học Triệu Châu cách nhà cô cũng không xa lắm, nửa giờ ngồi tàu điện ngầm là đến, nhưng lười đi đi về về, vẫn chọn ở lại ký túc xá trong trường.

Tàu vừa đến trạm, cô kéo vali hành lí đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi điện cho Mạc Tầm Quy, bên kia vang lên tiếng chuông một hồi lâu mới có người nghe, lúc này cô đã đi ra khỏi trạm, đối diện chính là trường học.

Chưa kịp lên tiếng, cách một đường cái nhìn thấy đầu người bên kia đường, một tay nắm di động, một tay giúp bạn học nữ lấy vali từ cốp sau xe ra ngoài, giây tiếp theo cô liền cúp điện thoại.

Mạc Tầm Quy nhíu mày nhìn cuộc điện thoại vừa bị cắt đứt, đang muốn gọi lại. Khương Ý kêu cậu: “A Tầm, chúng ta đi thôi.”

“Ừm.” Cậu cất di động, hai tay kéo hai vali hành lý, đi về phía ký túc xá nữ.

Cậu giúp Khương Ý mang vali hành lý lên lầu, đột nhiên nhớ đến gì đó, hỏi:

“Khoa văn các cậu đều ở cùng một chỗ à?”

Khương Ý gật đầu. “Không phải, chỗ này là khoa hán ngữ, lịch sử ở phía bên kia.”

“Ừm, tôi đi đây, có gì cần giúp thì gọi.”

Vừa đi ra ngoài, vừa gọi điện cho Chúc Mịch Hồi.

Cậu gọi một lần, cô từ chối nghe một lần.

Lông mày Mạc Tầm Quy nhíu càng sâu, đây là làm sao?

Cậu vội vàng đi vào ký túc xá nam cất hành lý, không kịp dọn dồ, đến ký túc xá khoa lịch sử tìm người.

Cậu gửi tin nhắn cho cô: “Tôi ở dưới ký túc xá em.”

Không trả lời.

“Chúc Mịch Hồi.”

Qua một phút, cô mới nhắn: ” Việc gì?”

“Em xuống đây trước.”

Đợi khoảng năm phút, Chúc Mịch Hồi mới chậm rì rì xuống tới nơi, Mạc Tầm Quy đứng dựa trên thân cây trước cửa ký túc xá, nhìn cô đến gần. Hôm nay cô mặc áo sơ mi màu lam, chiếc váy xếp ly ngắn, vạt áo sơ mi cho vào trong váy, cần cổ thon dài, vòng eo nhỏ gầy.

Chúc Mịch Hồi vừa đi lại gần, đã bị cậu duỗi tay ôm lấy, cô đâm sầm vào l*иg ngực, cậu cúi người dán lên vành tai cô: “Em dỗi cái gì?”

Cô trả vờ đẩy cậu ra: “Không dỗi.”

“Vậy sao không nghe điện thoại?”

“Không muốn nghe.”

Mạc Tầm Quy bực bội, cô gái bị cậu ôm vào ngực vẫn cố tình trưng vẻ mặt không gợn sóng, cậu véo một cái trên eo cô, đổi đề tài:

“Hôm nay đến một mình?”

“Ừm.”

“Em không vui cái gì?”

“Không phải không vui.”

“Vậy thái độ này là sao?”

Cuối cùng Chúc Mịch Hồi cũng nâng mắt lên nhìn cậu, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói vẻ trào phúng:

“Tôi có thái độ gì? Cậu đối với bạn chịch đều quản như vậy? có mệt hay không?”

Nói xong, đẩy cậu ra, xoay người muốn đi.

Động tác của Mạc Tầm Quy còn nhanh hơn, một tay kéo người về, một tay giữ cằm cô:

“Mẹ nó em coi ai là bạn chịch?”

“Là cậu coi tôi là bạn chịch.”

“Tôi nhàm chán thế sao, giao lưu cái bạn chịch còn dẫn theo cho bạn bè biết?”

“Bọn họ cũng biết Khương Ý còn gì?” Chúc Mịch Hồi tránh không thoát, cằm vẫn bị cậu véo.

Mạc Tầm Quy đã hiểu, buông cằm cô ra, da thịt trắng nõn hằn lên một vệt đỏ, cậu cúi đầu hôn xuống, mặc kệ có người qua lại hay không.

“Em nghĩ loạn cái gì?” Mạc Tầm Quy hôn từ cằm lên trên, cánh môi dán với môi cô, lời nói không mấy rõ ràng: “Chúng tôi cùng học cấp hai, bốn năm đều cùng lớp.”

Chúc Mịch Hồi bình tĩnh hơn một chút, cũng cảm thấy mình gây rối vô cớ, nhưng vẫn không nhịn được:

“Tôi nhìn thấy cậu đưa người đến trường.”

“Dì Khương, mẹ của Khương ý là mẹ đơn thân, tôi không nỡ từ chối.”

Cậu vừa cắn vừa đưa lưỡi vào đảo quanh khoang miệng, cô muốn nói chuyện, chưa nói ra lời đã bị lưỡi cậu quấn lấy, trao đổi nước bọt.

Hôn một hồi lâu, cuối cùng cậu cũng rút lui, Chúc Mịch Hồi dựa vào vai cậu thở dốc, vẫn nghĩ đến đề tài vừa rồi:

“Cậu ta thích cậu, đừng tưởng tôi không biết, mấy năm học mọi người đồn thổi như vậy mà còn chẳng phủ nhận một lần. Tôi còn thấy cậu đến phòng học của chúng tôi chờ cậu ta cùng nhau về.”

Mạc Tầm Quy cúi đầu, tâm tình phức tạp nhìn cô, hẫng vài giây, nói:

“Tôi vì muốn nhìn em, nên mới chờ cậu ấy cùng về.”