Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa

Chương 16




Lâm Thành Bộ lái xe rời khỏi Cầu Trầm đã là hơn chín giờ, ban đêm ở nông thôn tối hơn bình thường, ngược lại bầu trời lại chi chít các vì sao sáng rực.

Lúc lái xe đến trấn Tiểu Giang thì bốn phía đã tối om, ở trên Trấn không có hoạt động gì về đêm, ở quảng trường trung tâm của trấn có người hát karaoke ngoài trời, có điều đến chín giờ cũng giải tán hết rồi.

Lâm Thành Bộ dừng xe ở ven một đoạn đường vắng vẻ châm một điếu thuốc.

Giống như nằm mơ vậy, em là bạn trai anh, còn có một cái hôn nữa.

Còn có bữa ăn yên ổn mặc dù không nói mấy câu, bánh gato ăn không ngon, quá ngọt, Đại Đầu nói quá nhiều, vừa ăn vừa nói nhưng mọi chuyện đều thoải mái.

Ăn cơm tối xong Nguyên Ngọ không nói gì, Lâm Thành Bộ cũng không nói, sau khi đá Đại Đầu trở về thuyền nhà nó, Lâm Thành Bộ và Nguyên Ngọ cùng ngồi với nhau ở đuôi thuyền.

Nguyên Ngọ nói hắn phải về rồi hắn mới đành lái xe đi.

Giống như nằm mơ vậy.

Lâm Thành Bộ dựa vào ghế lái, nhìn cả bầu trời trời sao bên ngoài cửa sổ, trấn Tiểu Giang giống như một tòa trấn bỏ hoang vắng vẻ, khiến cho con người ta cảm thấy nếu đi về phía trước, đi qua yên tĩnh và bóng đêm sẽ bước sang một giới khác.

Ở thế giới này hắn cùng với Nguyên Ngọ đánh một trận hôn một cái ăn một bữa cơm, trở lại thế giới khác kia thì sẽ tỉnh mộng về với thực tại.

Không nỡ tẹo nào.

Lâm Thành Bộ thở dài dụi thuốc rồi tiếp tục lái xe đi.

Lái xe về đến ngoại ô hắn chọn một chỗ bên đường rồi dừng lại, gọi điện thoại cho Giang Thừa Vũ: "Đến chưa?"

"Đến chợ vật liệu xây dựng ở Cửa Đông rồi," Giang Thừa Vũ chắc đang ngậm thuốc lá, giọng nói nhèo nhèo không rõ, "Cậu đang ở chỗ nào đấy?"

"Anh đứng ở cửa Đông đợi em đi, em đang tới, hai phút." Lâm Thành Bộ nói.

Trước khi ra ngoài hắn đã gọi cho Giang Thừa Vũ bắt xe tới đón hắn, Giang Thừa Vũ lúc ấy còn đang ở quán bar, không tự nguyện lắm, Lâm Thành Bộ cảm giác chắc mình lại phá hỏng đoạn dạo đầu cuộc hẹn chịch của hắn rồi.

"Mặt mũi hớn nhỉ." Giang Thừa Vũ sau khi lên xe nhìn hắn rồi cười nói.

"Vậy à?" Lâm Thành Bộ quay ra cửa kính nhìn một cái, nhưng không nhìn ra được sắc mặt mình.

"Uống bao nhiêu mà anh phải đi đón?" Giang Thừa Vũ lái xe về phía thành phố.

"Hai chai." Lâm Thành Bộ nói.

"Cái đệch," Giang Thừa Vũ vui rồi, "Gọi anh chạy đến tận đây mà cậu nói uống có hai chai? Vị bia như nào chắc còn chưa nếm ra."

"Làm nhỡ chuyện của anh à?" Lâm Thành Bộ liếc sang.

"Không," Giang Thừa Vũ nói, "Cả ngày cậu lải nhải Nguyên Ngọ dài Nguyên Ngọ ngắn anh nghe xong chẳng có tâm tình làm chuyện lớn nữa."

"Em nói dài dài ngắn ngắn cũng có đứng trước mặt anh lải nhải đâu?" Lâm Thành Bộ dựa vào chỗ ngồi, "Em từ chối cõng quả nồi này."

Giang Thừa Vũ cười: "Hôm nay sinh nhật tổ chức thế nào?"

"Đầy đủ," Lâm Thành Bộ nhớ lại buổi tối hôm nay, tâm trạng đột nhiên tốt hắn lên, cũng cảm nhận được sắc mặt của mình chắc chắc không tệ.

"Vậy tháng sau sinh nhật cậu ở với anh nhé?" Giang Thừa Vũ hỏi, "Dù sao cũng tổ chức với Nguyên Ngọ xong rồi, cậu có mà dám nói với cậu ta tổ chức thêm lần nữa."

"Em không ở một mình với anh đâu." Lâm Thành Bộ nói.

"Anh nói muốn tổ chức riêng với cậu à? Nói thật là anh chẳng dám ở riêng với cậu đâu, không hầu được," Giang Thừa Vũ xùy một tiếng, "Gọi mấy đứa Dương Huy đến chơi đi."

"Được." Lâm Thành Bộ cười cười.

Giang Thừa Vũ đưa hắn về dưới tầng, lúc xuống xe Giang Thừa Vũ gọi hắn lại: "Anh nhắc nhở cái này."

"Chuyện gì?" Lâm Thành Bộ nhìn hắn.

"Cảm giác tâm trạng cậu hôm nay hơi hưng phấn quá mức, chắc là làm cái gì rồi đúng không," Giang Thừa Vũ nói, "Nếu như có một ngày cậu ta không ở trong trạng thái này... Cậu cẩn thận đừng làm hỏng mọi chuyện."

Lâm Thành Bộ im lặng một lúc: "Em biết."

Lời nói của Giang Thừa Vũ không sai, đây chính là nguồn gốc của một chút bất an bên trong hưng phấn của cả đêm này.

Không thể nói Nguyên Ngọ mất trí nhớ thế nhưng chuyện cũ chính xác là "không nhớ".

Nếu như có một ngày y trở lại trạng thái bình thường, những gì hắn cố được ngày hôm nay không biết sẽ đi đâu về đâu.

Hắn vào nhà ngã phịch lên ghế salon, nhìn chằm chằm tivi đang tắt mà ngây người.

Cái chừng mực này sao cứ bắt bí hắn vậy.

Hai ngày hôm nay hắn không đên Cầu Trầm, phải đi làm, đến cuối tuần còn nhiều việc hơn, dù sao cũng lâu rồi không về thăm cha mẹ, phải về nhà lĩnh chết đã.

Hai ngày hôm nay hễ điện thoại di động vừa vang lên là hắn sẽ mong đợi, bất kể hậu quả như thế nào thì hắn cũng đã cưỡng ép gán cái danh "bạn trai Nguyên Ngọ" lên người mình rồi, mặc dù khó giải thích nhưng vẫn mơ hồ mong rằng Nguyên Ngọ có thể tiếp nhận cái danh này, hi vọng y tự dưng nhảy số gọi điện thoại cho mình.

Chẳng qua điện thoại kêu rất nhiều lần nhưng không lần nào là của Nguyên Ngọ.

Cứ vướng bận xoắn xuýt như sắp bện thành nút thắt nghệ thuật luôn rồi.

Lâm Thành Bộ chọn ngày mà Lâm Tuệ Ngữ không ở nhà để về, cha mẹ chắc chắn mắng hắn, còn thêm cả Lâm Tuệ Ngữ nữa thì hắn không đỡ được.

"Mấy tháng trời không vác mặt về nhà, không hiểu bận bịu cái gì," quả nhiên vừa ăn cơm xong mẹ đã bắt đầu, "Con trai nhà người ta rước con dâu về mới quên mất mẹ, con nhà mình tay chân đầy đủ, vợ không có chó không nuôi đã chẳng nhớ gì đến tôi."

"Con bận mà." Lâm Thành Bộ cầm điều khiển ti vi nhấn nút.

"Anh bận cái gì? Làm đầu bếp có cái gì mà bận." Cha ở bên cạnh cũng nói.

"Đầu bếp cũng có việc chứ, con phải nghiên cứu công thức nấu ăn này." Lâm Thành Bộ cười cười.

"Thôi đủ rồi," mẹ thở dài, "Đừng tưởng cha mẹ mày không nói gì thì lần nào cũng nghĩ là gạt được, thật ra chẳng qua mắt được lần nào đâu, đi đêm lắm có ngày gặp ma đấy."

Lâm Thành Bộ khóe miệng giật giật không đáp.

"Nói mày đấy, đúng là ngốc," mẹ nhìn hắn, "Có tay có chân sao không làm mấy việc bình thường hả?"

"Nhỏ không chơi già hối hận." Lâm Thành Bộ đáp.

"Đừng có coi thường cha mẹ mày ít học!" Mẹ cao giọng, "Mày cũng có còn bé bỏng gì nữa đâu! Lớn tướng rồi còn nhận mình nhỏ, không thấy ngượng mồm à?"

Lâm Thành Bộ tiếp tục im lặng.

"Ngày ngày bám dính lấy người kia, mẹ muốn hỏi mày là thế đã xong chưa?" Mẹ bắt đầu tức giận rồi.

"Chưa." Lâm Thành Bộ nói.

"Mày tính cột mình với cái chuyện đấy luôn rồi phải không?" Mẹ trợn mắt nhìn hắn.

"Dù sao cũng rảnh mà," Lâm Thành Bộ nói, "Con đâu có việc gì khác."

"Mày định rảnh đến bao giờ?" Mẹ chỉ vào mặt hắn.

"Chắc rảnh cả đời này luôn mất." Lâm Thành Bộ trả lời.

"Nhiệm vụ của mày là làm cho ba mẹ tức chết luôn đúng không?" Mẹ cầm ly lên hắt nước xuống giày hắn.

"Mẹ à," Lâm Thành Bộ thở dài, "Thông cảm cho con chút được không? Con không cướp của giết người, ngoại trừ việc học mãi không lên được thì vẫn là đứa đàng hoàng tử tế, có chuyện cần làm mà con cũng tình nguyện làm, thông cảm cho nhau chút đi mà."

"Mẹ lo lắng cho anh thôi," cha nói, "Sợ anh lại như con thiêu thân không biết điểm dừng."

"Con đâu có ngốc." Lâm Thành Bộ nói.

"Mày ngu số hai không ai dám nhận số một!" Mẹ lại chỉ trỏ hắn.

"Nghe nói chỉ số thông minh của đứa con là do người mẹ quyết định." Lâm Thành Bộ cười.

"Mày đừng có trả treo với mẹ!" Mẹ gào lên.

"Chỉ với ba mẹ thì mới dám trêu chọc thôi," Lâm Thành Bộ đứng lên sau lưng mẹ, bóp vai cho bà, "Mẹ nói con chẳng còn bé bỏng gì rồi, bạ ai cũng qua lại trêu chọc cũng đâu có được."

Mẹ chỉ biết thở dài thườn thượt.

Sau khi ra khỏi nhà cha mẹ, Lâm Thành Bộ đứng bên đường hút thuốc.

Chuyện này đã xong chưa?

Vấn đề này hắn cũng từng tự hỏi chính mình, nếu cả đời này Nguyên Ngọ cứ như vậy, hắn nên làm thế nào?

Hắn thích Nguyên Ngọ, trong cái thích này vừa có tán thưởng vừa có trầm mê mà cũng có cả dục vọng cầu không được trộn chung vào nhau mà hắn thấy thật bền chặt vững chãi.

Chẳng qua nếu như Nguyên Ngọ cả đời này cứ như vậy thật, hắn không biết phần tình cảm này có thể chống đỡ được cả đời không.

Nhưng nếu hắn không quan tâm nữa, có ai để ý sự tồn tại của Nguyên Ngọ nữa không?

Nghĩ tới đây hắn lại đau lòng.

Điển hình của một fanboy gà mẹ đang tự đấu tranh tư tưởng.

Sau khi về đến nhà hắn mở máy tính ra, châm thuốc mở vào chuyên mục của Hình Thiên.

Chương mới hôm nay đã lên rồi, Lâm Thành Bộ không vào xem, nhìn tên chương hắn đã biết nội dung là gì.

Phía cuối con đường dường như không có ánh sáng.

Kiểu tên chương tràn đầy u ám không giống một tên chương là phong cách viết tiểu thuyết của Hình Thiên, từ lâu lắm rồi Lâm Thành Bộ cảm thấy chỗ đáng sợ của những câu chuyện này không phải ở cái thần bí hay ma quỷ mà là tới từ tác giả.

Anh đi đâu vậy?

Lâm Thành Bộ ngậm thuốc lá, nhìn chằm chằm trang chủ.

Hút điếu thuốc xong hắn mở phần tìm kiếm trên mạng, nhập mấy chữ "Cười hết một chén rượu" rồi từ từ xem phần kết quả.

Lâm Thành Bộ cảm giác ngoài quyển A4 kia thì đã lâu lắm rồi hắn không đọc nhiều chữ như vậy, xem được có mấy trang đã khô hết cả mắt, hơn nữa ngồi cũng khó chịu, chỗ nào cũng không thoải mái, đầu còn choáng choáng ong ong.

Nỗi khổ của người mù chữ.

Lâm Thành Bộ đứng dậy đi vào tủ lạnh lấy nửa hộp sữa chua hôm qua chưa uống hết ra hớp mấy hớp.

Đi mấy vòng trong phòng xong quay về ngồi trước máy tính, tiếp tục đọc trang tiếp theo.

Thật ra hắn không biết rốt cuộc bản thân đang tìm cái gì, hắn chỉ biết ID này hiện tại là Nguyên Ngọ đang dùng, như vậy ID này có lẽ vẫn được sử dụng ở chỗ nào đó, có thể tìm được đầu mối gì đó.

Lật tới mấy chục trang sau, tay cầm chuột của Lâm Thành Bộ rốt cuộc ngừng lại, ấn vào một dòng kết quả.

Đây là một cái tin nhắn lại, nhìn ngày tháng đã hai ba năm không có tin mới, dường như là một diễn đàn đã không dùng nhiều năm, trang web không vào được nữa, trang thông báo cũng không có ai vào.

Trên nền có một cái tin nhắn mới nhất, ID là Cười hết một chén rượu.

Nội dung bên dưới chỉ có một câu rất đơn giản - Tôi quyết định vẫn nên đi.

Lâm Thành Bộ nhìn chằm chằm thời gian của lời nhắn lại này rất lâu, tầm tầm khoảng hai năm trước, hắn lại nhìn xuống một lời nhắn khác, sớm hơn lời nhắn này, khoảng ba năm trước.

Hắn dẹp công thức nấu ăn trong đầu sang một bên, chừa chỗ để suy nghĩ một chút về khoảng thời gian này.

Cái dòng thời gian cùng với trang web này dừng vào khoảng ba năm trước, sau đó không có cách nào vào trang web nữa, nếu muốn vào để nhắn lại, chắc chỉ có thể đăng nhập trực tiếp vào tài khoản từng đăng lời nhắn kia.

Lời nhắn lại này là vào một năm sau đó.

Lâm Thành Bộ đưa ra kết luận này sau đó sau đó đọc qua một lượt những tin nhắn khác, cảm giác lạnh cả sống lưng.

Đây là một diễn đàn ẩn danh, không cần đăng kí, bất cứ ai nhập vào một cái ID là có thể nhắn lại, mà mỗi cái tin nhắn, cả những tin nhắn vui vẻ nhắn lại, nhìn qua đều tràn đầy...tuyệt vọng.

Lâm Thành Bộ cho dù học hành không đến nơi đến chốn, người không hiểu biết về phương diện này cũng có thể đoán được ngay lập tức, hơn nữa con quỷ thứ nhất trong truyện của Hình Thiên cũng đề cập đến một chỗ tương tự, đây là địa điểm tập trung bí mật của đám người có khuynh hướng tự sát.

"Đệch." Lâm Thành Bộ đạp bàn, cái ghế trượt về phía sau.

Hắn rút thuốc ra châm lửa, hung hăng hút mấy hơi.

Tim đập không ổn định, hắn lại cầm lấy hộp sữa chua uống một hơi hết sạch, tự mình trấn áp sự hoảng sợ.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Sau khi bình tĩnh một chút, Lâm Thành Bộ kéo ghế ngồi lại trước máy tính, lướt nhanh xuống dưới xem xem có lời nhắn lại nào của Cười hết một chén rượu không nhưng hắn phát hiện diễn đàn lại này chỉ có thể lưu được năm trang.

Ngay cả một diễn đàn cũng hết hi vọng thế này, xóa hết sạch những người đã tồn tại trước đấy.

Không biết sống chết.

Cả đêm Lâm Thành Bộ ngủ không yên giấc, trong giấc mơ đều là Nguyên Ngọ không còn nụ cười ngồi ở đuôi thuyền ngắm mặt nước.

Cảnh tượng này làm hắn nửa đêm giật mình tỉnh giấc mấy lần.

Buổi sáng thức dậy cảm giác như đêm qua thức trắng.

Hôm nay hắn không đi làm, rửa mặt thật nhanh xong liền ra cửa luôn, hắn phải đến Cầu Trầm.

Thấy được cái diễn đàn đó khiến hắn muốn ở bên cạnh Nguyên Ngọ, không cần nói chuyện, không cần trao đổi gì cả, chỉ cần có thể thấy Nguyên Ngọ là được.

Lúc đi ngang qua chợ nhỏ bên dưới tầng, hắn chạy như bay vào một quầy hàng bán đồ của bác gái vơ một đống rau tươi và thịt, còn có hoa quả, sau đó lại sang siêu thị bên cạnh mua điểm tâm, vội vã xách lên xe,

Ra khỏi thành phố giới hạn tốc độ 80km/ giờ, hắn liên tục tăng tốc đến 80, gần đến trấn Tiểu Giang mới giảm tốc độ.

Không khí bên này khá hơn nhiều, Lâm Thành Bộ tắt điều hòa trong xe hạ cửa kính xuống.

Hít đầy mấy hơi không khí tươi mát, di động hắn ném ở ghế phụ đột nhiên reo vang.

Nhìn lướt qua số điện thoại hắn nhanh chóng tấp xe vào lề đường, cầm lấy điện thoại nhận cuộc gọi: "Đại Đầu?"

"Tôi là mẹ Đại Đầu," bên kia truyền tới một giọng nữ mang theo khẩu âm địa phương, "Cậu có phải bạn của Tiểu Ngọ không?"

Lâm Thành Bộ ngẩn người đáp: "Đúng, đúng rồi!"

Mẹ của Đại Đầu? Giữa mông lung mờ mịt hắn đột nhiên thấy sợ: "Sao vậy? Anh ấy có chuyện gì sao?"

Mẹ Đại Đầu là một người phụ nữ nông thôn ngay thẳng, nói chuyện không có lèo lái hay uyển chuyển, giọng còn rất to: "Trời còn chưa sáng cậu ta đã nhảy sông rồi!"

Tiếng nói vang bên tai Lâm Thành Bộ giống như tiếng nổ vậy, khiến Lâm Thành Bộ nhảy dựng lên, đầu đụng vào trần xe, hắn gào lên: "Gì cơ?"

"Chưa chết! Cậu sang đây coi một lúc xem, bây giờ người thì không sao rồi! Nhưng không biết có chuyện gì!" Mẹ Đại Đầu nói.

"Được được! Được được, được được được..." Lâm Thành Bộ nói cả một chuỗi dài liên tiếp, chưa cúp máy đã lái xe về phía Cầu Trầm, "Anh ấy bây giờ sao rồi?"

"Bây giờ đang ngủ! Ngủ rồi!" Mẹ Đại Đầu trả lời.

"Được được, cảm ơn chị, bây giờ tôi đến ngay, tôi đang ở trấn Tiểu Giang." Lâm Thành Bộ nói một câu mà cắn vào đầu lưỡi ba lần.

Cúp điện thoại xong đầu hắn ong ong, trước mắt hỗn loạn, không thể không dừng xe ở ven đường một lần nữa, lấy mấy tờ khăn ướt lau mặt, tự trấn định bản thân.

Nhảy sông?

Nhảy sông?

Nguyên Ngọ sợ nước như vậy mà lại nhảy sông?

Nhưng bây giờ không sao cả.

Không sao.

Còn ngủ nữa mà.

Thế éo nào vừa mới nhảy sông xong đã ngủ vậy!?!?!!

Rốt cuộc là nhảy sông hay đi bơi!

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Lâm Thành Bộ lấy điện thoại gọi cho Giang Thừa Vũ

"Vừa sáng ra," Giang Thừa Vũ giật mình, "Anh vừa mới chợp mắt, có chuyện gì?"

"Hai ngày hôm nay anh chắc không bận nhỉ," Lâm Thành Bộ nói, "Em vừa thấy hàng xóm Nguyên Ngọ gọi điện thoại, nói anh ấy nhảy sông, bây giờ em đến đó ngay, không biết có thể có chuyện gì không, hai ngày hôm nay anh đừng sắp xếp..."

"Được biết rồi," Giang Thừa Vũ phản ứng rất nhanh, "Cần giúp gì thì gọi điện thoại cho anh, lúc nào cũng được."

"Cảm ơn." Lâm Thành Bộ dập máy.

Lần đầu tiên hắn thấy con đường nhỏ từ trấn Tiểu Giang đến Cầu Trầm khó khăn như vậy, vừa hẹp vừa xóc, nhất là đoạn đường đất đi qua làng du lịch kia, xóc long cả óc.

Khó khăn lắm mới lái được đến bến tàu cũ, xe còn chưa dừng hẳn hắn đã thò đầu ra ngoài nhìn.

Bến tàu cũ không có gì lạ thường, không khác gì so với những lần hắn tới, không có người, không có xe, không giống như có dấu hiệu phát sinh chuyện gì.

Ngày cả Đại Đầu lúc nào cũng đeo hồ lô chơi ở bến tàu cũng có mặt.

Có điều hôm nay nó không ngồi chơi mà vừa nghe thấy tiếng xe nó đã chạy đến.

"Anh Tiểu Bộ!" Nó chạy đến bên cạnh cửa xe gọi.

"Đại Đầu, có chuyện gì vậy?" Lâm Thành Bộ xuống xe, ngồi xổm trước mặt nó.

"Em không biết, em không thấy gì cả," Đại Đầu cau mày mặt lo lắng, "Mẹ không cho em sang đấy, nhưng mà anh Tiểu Ngọ đang ngủ."

"Anh ấy ở một mình trên thuyền à?" Lâm Thành Bộ đứng dậy chạy về phía bên kia.

"Chú ngốc đang ở đấy," Đại Đầu đuổi theo sau lưng hắn, "Anh chờ em với."

"Em đừng qua," Lâm Thành Bộ biết với tình huống này, mẹ Đại Đầu sẽ không cho nhóc qua đó, "Em đợi ở đây, anh sẽ kể lại với em, nghe lời anh."

"...Dạ." Đại Đầu do dự rồi ngồi xuống bên cạnh bến tàu.

Lâm Thành Bộ nhảy qua những tấm ván bắc ngang mấy con thuyền chạy tới sát thuyền của Nguyên Ngọ, liếc qua đã thấy tên ngốc đang ngồi ở mũi thuyền.

"Anh ngốc à," hắn nhỏ giọng, "Còn nhớ tôi không? Tôi là Lâm Thành Bộ, hôm nọ trần truồng..."

Tên ngốc gật đầu chỉ chỉ khoang thuyền, làm một tư thế ngủ.

"Anh ấy ngủ?" Lâm Thành Bộ bước tới trước cửa khoang thuyền nhưng không dám đẩy cửa, chỉ ghé sát vào nhìn qua khe cửa.

Nguyên Ngọ nằm trong khoang thuyền, trên người đắp kín chăn.

Lâm Thành Bộ không nhìn rõ mặt y, chỉ thấy được mấy lọn tóc rối bời vì ướt.

Trong lòng hắn không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay lo lắng cho trạng thái của Nguyên Ngọ lúc này, nhưng Nguyên Ngọ đang ngủ, hắn không có cách nào hỏi, chỉ có thể quay lại thì thầm hỏi tên ngốc.

"Có chuyện gì vậy?"

Tên ngốc nhìn hắn rồi làm động tác quạt nước, sau đó thì không có cách nào biểu đạt nữa.

Hắn đứng lên nhảy tới thuyền bên cạnh rồi vẫy vẫy tay với Lâm Thành Bộ, Lâm Thành Bộ nhảy theo hắn.

Tên ngốc đi tới bè cá bên kia chỉ chỉ, sau đó bước qua những cái ghe liên tiếp sang bên đó.

Lâm Thành Bộ theo sát hắn đến bên cạnh bè cá.

Trông bè cá có hai công nhân đang đến giờ nghỉ ăn mì, vừa thấy bọn họ liền đứng dậy, một người trong đó chỉ Lâm Thành Bộ: "Cậu là bạn cậu ta hả? Đến nhanh gớm."

"Có chuyện gì vậy?" Lâm Thành Bộ vội vàng hỏi.

"Ài, tôi cũng không rõ, chẳng biết nói sao, không hiểu anh ta muốn làm gì, tôi chưa từng thấy anh ta như vậy, cho dù muốn chết thì cũng chưa thấy qua kiểu chết như vậy." Vẻ mặt thợ thuyền bùi ngùi.

"Anh ấy làm gì?" Lâm Thành Bộ truy hỏi.

"Nhảy từ trên thuyền thẳng xuống nước mãi không thấy lên, tên ngốc thấy không ổn nên nhảy xuống! Bơi giỏi như thế mà không kéo được anh ta lên!" Thợ thuyền có hơi kích động, khoa khoa tay, "Tôi cũng nhảy xuống theo luôn xem sao, tay anh ta nắm chặt nhành rong không thả! Kéo cũng không ra! Tôi dùng dao cắt mới kéo được anh ta lên! Tôi mà không cầm dao theo thì anh ta không thoát được! Tôi quay lại thuyền lấy dao nữa thì anh ta cũng không trụ được! Thiếu chút nữa thì chết! Cậu nói xem anh ta muốn làm gì chứ!"