Tôi Đã Yêu Em Thật Rồi!

Chương 17: Tim đập loạn xạ




Tạ Hải chống cằm nhìn người bên cạnh đắm đuối, Lưu Xuân đối với cái nhìn của người bình thường có thể không đẹp nhưng trong mắt hắn cậu là đẹp nhất. Đặc biệt điểm thu hút hắn của cậu chính là đôi mắt, cảm giác nó như một viên pha lê vậy khiến hắn chỉ muốn ngắm nhìn mãi thôi. Không những thế tính cách của Lưu Xuân nó tốt đẹp đến nỗi trái tim băng giá của Tạ Hải cũng phải tan chảy, chính vì thế mục tiêu chinh phục cậu của hắn ngày càng một lớn. Lưu Xuân ngừng động tác ăn nhìn sang Tạ Hải trùng h

ợp bắt gặp ánh mắt của hắn khiến cậu có chút xấu hổ. Trộm liếc liếc vài cái vẫn nhìn còn đắm đuối nữa chứ tai cậu thật muốn cháy đến nơi rồi, làm ơn đừng nhìn nữa mà!

Tạ Hải ước gì thời gian có thể chậm lại để ở bên cạnh cậu nhiều hơn nhưng vốn dĩ không thể trở thành sự thật được. Tạ Hải cũng chưa biết rõ tên tuổi của cậu lợi dụng lúc ở cạnh liền hỏi:

"Cậu tên gì?"

Tâm trạng Lưu Xuân vẫn chưa trở về ban đầu nghe Tạ Hải hỏi liền giật mình:

"Hả?"

Tạ Hải không vội vàng nhẹ nhàng nhắc lại câu hỏi:

"Tôi hỏi cậu tên gì?"

Lưu Xuân lắp bắp trả lời:

"À...tôi tên Lưu Xuân. Còn anh tên gì?"

Hắn nhếch miệng tiến sát đến tai cậu thì thầm:

"Tạ Hải tổng giám đốc của Tạ thị."

Lưu Xuân gật đầu cái này thì cậu biết, Tạ Hải khá nổi trong ngành này. Kì thực nhiều lúc cậu cứ ngỡ hắn là người nổi tiếng nào đó vì đi đâu hay làm gì đều thấy mọi người nhắc đến tên vị tổng tài này. Bây giờ cậu mới tin vào mắt mình được, không phải đẹp nữa chính xác hơn là trên cả tuyệt vời, ngũ quan tinh xảo công thêm thân hình chuẩn mực của một người đàn ông khiến mọi cô gái đều đổ gục trước hắn. Lưu Xuân cũng không ngoại lệ mỗi lần hai người gần nhau tim cậu không nghe lời đập loạn xạ cả lên.

Lưu Xuân cũng không biết được cảm giác này xuất phát từ đâu, từ lúc học cấp ba đã không còn thích con gái như trước. Mỗi lần có bạn nữ nào chạm vào người cậu đều tránh đi, nên đến giờ ai hỏi hỏi cậu có bạn gái hay chưa cậu đều lắc đầu. Khoảng một thời gian sau đó Lưu Xuân mới ngỡ ra rằng là thích con trai, ban đầu cậu thật sự rất sốc luôn miệng bảo không phải. Nhưng sự thật như thế cậu cũng chẳng làm gì được cậu đã từ từ chấp nhận nó, bây giờ nỗi lo sợ lớn nhất là ba và mẹ của cậu. Sẽ như thế nào nếu họ biết con trai mình thích người đồng tính? Thà cứ để họ đánh hay mắng chứ Lưu Xuân không thể chịu được việc ba mẹ mình phải giấu nỗi buồn đó trong lòng. Thâm chí không dám nhìn mặt nhau cậu không thể chịu được.

Lưu Xuân vẫn còn trong tình trạng hỗn độn thì người bên cạnh lại lợi dụng ngửi mùi hương trên tóc cậu. Nó khiến Tạ Hải thấy thoải mái và nhẹ nhàng như con người của Lưu Xuân vậy, hắn hi vong cứ để thế này mãi càng lâu càng tốt. Tại thời điểm này hắn nghe được trái tim của hắn đang đập nhanh nên nhường nào giống như trên thế giới chỉ còn mình hắn và cậu. Tạ Hải lấy tay sợ nhẹ lên mái tóc của cậu. Nó mềm như bông vậy đã thế còn thơm nữa, làm hắn nghiện luôn rồi:

"Tóc cậu mềm thật."

Lưu Xuân xấu hổ không dám ngẩng mặt lên sợ bắt gặp trúng ánh mắt của hắn. Lần đầu tiên có người chạm vào tóc cậu và khen nó, đã vậy còn là tổng giám đốc của một công ty lớn. Lưu Xuân chỉ biết hóa đá mặc kệ người bên cạnh đang làm gì, hơi thở ấm nóng liên tục phả lên cổ cậu khiến cậu có cảm giác ngứa ngáy, nhưng dường như nó cũng cho Lưu Xuân một chút thoải mái. Lưu Xuân liếc đồng hồ phát hiện đã bảy giờ tối cậu trợn tròn mắt đứng dậy, động tác cậu quá nhanh nên vô tình trúng người bên cạnh. Lưu Xuân cuốn quýt xin lỗi:

"A! Tôi thật sự xin lỗi!"

Tạ Hải lắc đầu cười trừ:

"Có chuyện gì à?"

Lưu Xuân vội vã thu dọn đồ đạc mãi ngồi ăn mà cậu quên mất phải đi đón Bảo Bảo, chắc giờ Bảo Bảo đang giận cậu lắm. Cũng phải thôi bởi muộn như thế này rồi mới đến đưa về nhà, Lưu Xuân không dám chắc sau chuyện này Bảo Bảo sẽ từ mặt với cậu hay không nhưng điều quan trọng là phải nhanh chóng đi đón Bảo Bảo về. Nếu để bé đợi lâu không chừng bé lại khóc ầm lên đến lúc đó làm phiền cô giáo lắm. Lưu Xuân trả lời qua loa:

"Bây giờ tôi phải đi đón em trai, hẹn gặp lại tổng giám đốc lần sau."

Lưu Xuân bước nhanh ra khỏi quán, vừa mới đặt chân xuống mặt đường bỗng nhiên có một bàn tay rắn chắc nắm lấy cổ tay cậu. Lưu Xuân hơi khựng lại một chút xoay mặt về phía sau bắt gặp ánh mắt Tạ Hải nhìn mình đầy tiếc nuối, tim của cậu bất chợt trật một nhịp. Nhưng cậu vẫn lấy bàn tay kia ra khỏi người mình, Tạ Hải thấy thế liền ra sức nắm chặt không hề có ý định buông và kèm theo câu hỏi khiến tai Lưu Xuân đỏ như tôm:

"Cho phép tôi đưa cậu đến đó được không?"

Lưu Xuân mặt càng như luộc chín một lần nữa tim cậu lại đập mạnh tới nỗi muốn bay ra khỏi lồng ngực. Kỳ thực hắn làm cậu có chút khó xử, không biết phải trả lời thế nào nếu không đồng ý chắc chắn hắn sẽ rất buồn nhưng nếu đồng ý thì lại thấy phiền hắn. Dù sao cậu cũng chỉ là sinh viên chưa từng nghĩ đến việc sẽ ngồi trong chiếc xe đắt tiền đến thế. Lưu Xuân lắc đầu trả lời:

"Không cần đâu như vậy sẽ phiền tổng giám đốc lắm!"