Tôi Đã Trả Giá Vì Cái Nhà Này Quá Nhiều Rồi

Chương 42




Đúng là nam nhân đang tức giận thật, trong đầu toàn là lời hợp tình hợp lý mà Tô Tinh Thần nói với hắn, mình tên Tô Tiểu Thần.

Như vậy thì vấn đề là, đối phương có biết bọn họ đã gặp nhau ở Bắc Kinh một tháng trước không?

Lửa giận của Du Phong Hành dần dần bị nghi vấn này che lấp.

Đồng thời không kiềm chế được mà tò mò, rốt cuộc người này đang livestream gì?

Vì vậy Du Phong Hành cứ ôm tò mò như vậy mà ngồi trong văn phòng, vẻ mặt nghiêm trọng như giáo viên chủ nhiệm, mở ứng dụng livestream mà Hùng Viễn Phi nói cho hắn.

Nhập ID của Tô Tinh Thần, click tìm kiếm.

Hắn nhanh chóng nhìn thấy hình bóng của một thanh niên mảnh khảnh đứng dưới bầu trời xanh thẳm, để lại cho người khác một tấm ảnh chân dung mờ ảo xinh đẹp.

“Tay không hái sao trời?” Khóe miệng sếp Du hơi nhếch: “Đúng là đám nít ranh.”

Sau đó mở video ngắn chủ tài khoản mới đăng, trước mắt hiện ra một căn nhà nông thôn sạch sẽ, còn có một đám gà con vàng tươi đang nhàn nhã dạo bước…

“Mấy con gà con nhà tôi lại ị ra sân rồi, tức chết mất thôi.”

Một âm thanh trong trẻo giòn tan đột ngột xuất hiện trong lỗ tai Du Phong Hành.

Đây đương nhiên là âm thanh của Tô Tiểu Thần, không, là của Tô – Tinh – Thần.

Du Phong Hành không thể không thừa nhận, ranh con này có giọng nói thật dễ nghe.

Đáng tiếc lại là một đứa học dốt thích nói dối, sếp Du lạnh mặt nghĩ, sau đó hắn tìm những nội dung cần tìm thông qua danh sách video, ví dụ như, cuộc sống của ranh con nọ.

Du Phong Hành kéo hết toàn bộ danh sách cũng chỉ tìm được một bộ ảnh Tô Tinh Thần tự chụp.

Hắn xem nội dung trong từng bức ảnh, tấm thứ nhất chụp Tô Tinh Thần đang ôm con cún ngốc nghếch, cười vô cùng tươi tắn, trong mắt dường như có ánh sao chiếu vào, khiến người ta cảm thấy vui vẻ theo.

Tấm thứ hai, Tô Tinh Thần để chân trần đi trên bãi cát trắng, hai tay giơ cao, sau lưng là phong cảnh non xanh nước biếc, cũng là một bức ảnh vô cùng đẹp.

Tấm thứ ba, Tô Tinh Thần ngồi trên bãi đá ngầm, hai tay chống về phía sau, lẳng lặng nhìn về phía chân trời ngả vàng xa xa.

Có thể thấy được gió lúc ấy vô cùng lớn, thổi rối cả mái tóc lẫn quần áo của nhân vật chính.

Cũng vì vậy nên mới khiến đôi mắt của người trong bức ảnh hơi nheo lại, ngấm ngầm chứa đựng một ít tâm sự thiếu niên không muốn để người khác biết.

Bức thứ tư chụp mấy con vật nhỏ dưới phông cảnh êm dịu, không có gì đặc sắc.

Du Phong Hành nhanh chóng trượt màn hình, quay lại tấm ảnh đầu tiên: “…” Cẩn thận nhìn ngắm đôi mắt đào hoa tươi tắn của Tô Tinh Thần và khuôn mặt trắng nõn chỉ lớn bằng lòng bàn tay hắn hồi lâu.

Cuối cùng cho ra kết luận, đứa nhóc này trông thế nào cũng không giống trẻ hư, hẳn là vẫn còn dạy được.

Nói thật, ký ức một tháng trước quá mờ ảo, ấn tượng của Du Phong Hành đối với Tô Tinh Thần đã dừng lại trên khuôn mặt ngây ngô hướng nội.

Đột nhiên biết rằng hai người kia thật ra là một thì có hơi giật mình.

Du Phong Hành cũng không dong dài, sau khi xem xong ảnh chụp liền gọi ngay cho Tô Tinh Thần.

Hôm nay thật là kỳ lạ, chủ nhà vừa hôm trước không thèm gọi cũng không thèm nhắn tin cho mình, nay đã gọi liên tục vài ba cuộc.

“Alo, ngài Du à?” Tô Tinh Thần nói.

“Cậu đang làm gì thế?” Khẩu khí của ngài Du không mặn không nhạt, nghe không ra chút tức giận nào.

Thanh niên đang canh nồi mở loa ngoài lên, để cho vị tinh anh này nghe xem thử mình đang làm gì.

Nhưng sếp Du không nghe ra nổi là tiếng gì, hắn chỉ cảm thấy đây là một đống tạp âm vô nghĩa…

“Tô Tinh Thần.” Du Phong Hành trầm giọng gọi một câu.

“Tôi đang đứng trong bếp canh nồi đây ngài Du.” Tô Tinh Thần nói, sau đó cảm thấy có chỗ nào sai sai, chớp mắt hỏi lại: “Vừa rồi anh gọi tôi là gì?”

Sếp Du phẫn khí bừng bừng đến hỏi binh vấn tội bỗng không biết tính toán gì mà nói: “Tô Tiểu Thần.”

Lúc này Tô Tinh Thần mới yên tâm, đồng thời cảm thấy gần đây mình phải gánh chịu áp lực quá lớn nên tâm thần mới không yên như vậy: “Ừm, sắp trưa rồi, tôi định dặn anh trưa nay không cần phải mua thêm đồ ăn, trong tủ lạnh vẫn còn rất nhiều.”

Ngài Du được ranh con căn dặn, vặn vẹo khuôn mặt mà há miệng: “Biết rồi.”

Bạn nhỏ Tô Tinh Thần nắm quyền ăn uống trong nhà còn cẩn thận dò hỏi ngài Du: “Công việc hôm nay có suôn sẻ không? Trưa nay muốn ăn cá hấp xì dầu hay cá kho?”

Trong đầu sếp Du ban nãy còn đang tức giận bừng bừng, giờ đã chuyển sang so sánh mùi vị của cá hấp xì dầu với cá kho, khiến hắn phiền não không thôi: “Gì cũng được.”

“Được.” Tô Tinh Thần nói, “Vậy anh còn muốn nói gì với tôi không?”

Rất nhiều.

Sếp Du nắm chặt tay, cố kiềm nén cơn giận: “Cậu bảo cậu coi tôi như bạn đúng không?”

Tô Tinh Thần chớp chớp mắt, gật đầu: “Đúng vậy.”

“Vậy nghĩa vụ cơ bản nhất đối với bạn mình là gì?” Du Phong Hành cứ mãi quanh co lòng vòng, trời mới biết hắn đã lâu chưa từng phiền phức như thế!

Nhưng đối với người tính nết hiền lành như Tô Tinh Thần, hắn sợ sẽ dọa cậu khóc mất.

“Nghĩa vụ cơ bản nhất đối với bạn?” Tô Tinh Thần suy nghĩ một chút, nói: “Đối tốt với bạn mình!”

Du Phong Hành ngã ngửa, một lần nữa nói với thằng nhóc ngu ngốc tới đáng sợ này: “Không đúng, nghĩa vụ cơ bản nhất đối với bạn mình là tín nhiệm.”

Tô Tinh Thần coi như mở mang tầm mắt, gật đầu nói: “Ừm.”

Sau đó lại canh nồi thức ăn của mình, giữa tiếp tục nghe ngài Du lải nhải hay đi nấu cho xong rượu, do dự một chút, bèn chọn tiếp tục nghe ngài Du nói nhảm.

Ai bảo bọn họ là bạn tốt cơ chứ.

“Cho nên?” Du Phong Hành dẫn đường chuột chạy.

“Cho nên?” Tô Tinh Thần dựng lỗ tai chờ nghe!

Sắc mặt của sếp Du trong nháy mắt đã đen như đít nồi, nói với ranh con đầu bên kia điện thoại: “Có phải cậu không định nói cho tôi biết cậu tên Tô Tinh Thần không?”

Toi rồi.

Tô Tinh Thần không hề suy nghĩ mà đáp trả một câu: “Anh cũng có nói cho tôi biết anh tên Du Phong Hành đâu.”

Thế giới lập tức chìm vào im lặng.

Giống như đã xảy ra chuyện gì kinh khủng lắm.

Tô Tinh Thần biết mình lỡ lời nói sai, đột ngột cúp điện thoại.

“Ngu ngốc…” Thanh niên gõ vào đầu mình: “Ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc…”

Lại còn ngồi xổm kêu đầu ôm đau.

Sau đó di động trong tay vang lên.

Tô Tinh Thần cúp máy không chút do dự.

Lại gọi, lại cúp.

Gọi tiếp… Cúp tiếp…

Tô Tinh Thần lá gan to bự lúc này đương nhiên không biết, người dám chà đạp Du Phong Hành trên thế giới này không có mấy ai.

Mãi đến khi Tô Tinh Thần lấy lại sức lực, trán đã bớt nóng, ngượng ngùng nhận cuộc gọi của Du Phong Hành nhận tội: “Ngài Du, anh biết cả rồi…”

Nghe cái âm thanh mềm mại uể oải này đi.

Du Phong Hành thô lỗ tháo cà vạt cùng cổ áo, chỉnh lại nhiệt độ điều hòa, trong mắt như bốc lên hai ngọn lửa nhỏ mà nghĩ, cậu nghĩ cậu đang nói chuyện với ai? Ông đây không để cho mình bị dắt mũi đâu!

“Xin lỗi, nhưng tôi không cố ý nói dối đâu.” Tô Tinh Thần hắng giọng, nói: “Khụ, chỉ là tôi không mong anh sẽ biết chuyện chúng ta từng gặp nhau ở Bắc Kinh.”

“Vì sao?” Du Phong Hành nén giận hỏi, chẳng hiểu trong đầu thanh niên này đang nghĩ gì nữa?

Lẽ nào cách biệt tám tuổi đã khác nhau nhiều đến thế sao?

“Tôi cũng không biết.” Tô Tinh Thần lắc đầu: “Tôi cảm thấy cứ làm bạn qua điện thoại với anh là được rồi.”

Không cần gặp mặt, cũng không cần giao lưu giáp mặt với nhau, cứ duy trì như hiện tại mới là lý tưởng của Tô Tinh Thần.

Ranh con này có ý gì?

Du Phong Hành nhíu mày, khẩu khí tràn ngập nghi ngờ mà hỏi: “Cậu cho là tôi muốn gặp cậu lắm à? Có phải cậu hơi ảo tưởng rồi không?”

Nói thật, cứ coi như biết Tô Tiểu Thần là Tô Tinh Thần rồi thì sao?

Du Phong Hành lạnh giọng: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”

Tô Tinh Thần: ……

Tô Tinh Thần xấu hổ tới đỏ cả mặt, hận không thể tìm được cái lỗ để chui xuống.

Nhưng mà!

Cậu không có ảo tưởng rằng ngài Du sẽ thích mình, cũng không có yêu cầu đòi gặp mặt!

Cậu chỉ cẩn thận tạo khoảng cách cho an toàn mà thôi.

Cho dù ngài Du nghĩ như thế nào, thì khoảng cách này vẫn sẽ khiến Tô Tinh Thần cảm thấy yên tâm.

“Ồ, thế thì tốt quá.” Tô Tinh Thần cố tỏ ra mặt dày nói: “Nếu chúng ta đã cùng chung lý tưởng, vậy về sau cứ tiếp tục làm bạn bè cùng ăn cơm với nhau được không?”

Sau đó bên kia thật lâu không đáp lời.

Tô Tinh Thần chạnh lòng nghĩ thầm, chẳng lẽ đến cả bạn cũng không làm được sao?

“Thôi, không nói cho anh biết chân tướng sự việc là tôi không đúng, anh tức giận cũng phải.” Tô Tinh Thần nói: “Tôi xin lỗi anh một tiếng, sau đó anh muốn làm gì cũng được, tôi tôn trọng quyết định của anh.”

Dứt lời liền giả vờ thoải mái nói: “Mà tôi cũng sửa lại nhà bếp ở tầng một rồi, bắt đầu từ hôm nay đã có chỗ để nấu ăn, nếu sau này anh không muốn tôi quấy rầy anh, tôi sẽ không quấy rầy nữa.”

Du Phong Hành càng nghe càng cau chặt mày, cảm giác vô cùng khó chịu: “Cậu đang nói vớ vẩn gì thế?”

“Hở?” Tô Tinh Thần hỏi: “Vậy chúng ta còn làm bạn được sao?”

Sếp Du rốt cuộc cũng tìm được bậc thang đi xuống, tận dụng mà nói: “Đương nhiên.”

Chỉ nghe thấy bên kia vui mừng tột độ, nói liên thanh: “May quá, cảm ơn đại nhân như anh đã không chấp tiểu nhân, vậy trưa nay tôi nấu nhiều món chút, chúc mừng chúng ta đập tan hiềm khích.”

Du Phong Hành nghe đến đó, cảm thấy âm thanh này vui vẻ chút thì dễ nghe hơn.

“Ừ.”

Sau khi chuyện bị vạch trần vẫn là bạn tốt như cũ, đúng là một chuyện đáng mừng.

“Đúng rồi.” Sau khi dễ dàng đập tan mâu thuẫn đi, Du Phong Hành chợt nhớ tới một chuyện quan trọng: “Về sau Hàn Mộ Kha có làm phiền cậu không?”

Tô Tinh Thần nghe thấy liền sửng sốt: “Ngài Hàn ư? Ngài ấy chưa từng làm phiền tôi.” Vì sao lại nói như thế à: “Ngài ấy chỉ gọi cho tôi mấy cuộc điện thoại, gửi thêm mấy tin nhắn.”

“Nói gì?” Du Phong Hành dò hỏi tới cùng.

“Cũng không có gì, chỉ hỏi tôi có muốn đi Bắc Kinh chơi không.” Tô Tinh Thần ngoan ngoãn trả lời.

“Vậy cậu nói như nào?” Du Phong Hành cau mày hỏi, Bắc Kinh có gì vui mà chơi, đi Thượng Hải mới có nhiều thứ hay, hơn nữa cũng cách nơi ở của Tô Tinh Thần không xa.

“Tôi từ chối ngài ấy rồi.” Tô Tinh Thần có ám ảnh với Bắc Kinh, sao có thể quay về đi chơi được: “Nhưng mà đến kỳ nghỉ hè rồi, bạn tôi gọi tôi ra ngoài chơi.”

Mí mắt Du Phong Hành giật giật: “Đi đâu?”

Tô Tinh Thần nghiêm túc gập ngón tay đếm đếm: “Đại Lý, Lệ Giang, Đạo Thành, Trùng Khánh…” Một chuỗi tên đầy đủ, chỉ không có Thượng Hải.

“Ồ.” Du Phong Hành trả lời đầy lạnh nhạt, hơn nữa còn nói: “Tôi còn có việc.”

Tô Tinh Thần nghe vậy liền thức thời ngậm miệng, không dám quấy rầy người bạn bận trăm công ngàn việc của mình: “Được, vậy anh cứ tập trung làm việc đi, tôi nấu cơm chờ anh về.”

“Ừm.” Du Phong Hành không hề nói thêm nửa chữ dư thừa.

Sau khi cúp điện thoại, hắn cũng không thật sự tập trung làm việc.

Trên thực tế trong đầu hắn vẫn luôn vang vọng câu nói vừa rồi của Tô Tinh Thần: “Có bạn tôi gọi tôi ra ngoài chơi rồi.”

Nói cách khác, Tô Tinh Thần có không ít bạn chơi cùng.

Mà Du Phong Hành lại bị Tô Tinh Thần liệt vào danh sách bạn bè không muốn gặp mặt.

Chỉ có thể nói, Du Phong Hành đã lâu chưa nếm qua cảm giác ấm ức muốn được an ủi như thế này rồi.

Thật đúng là khó chịu.

Tác giả có lời muốn nói: Tinh Thần: (^-^) Ừ, chúng ta vẫn là bạn tốt!

Sếp Du: Một lão súc vật đang bi thương hút thuốc.jpg