Tôi Đã Trả Giá Vì Cái Nhà Này Quá Nhiều Rồi

Chương 2




Nếu như là tình huống đột nhiên gặp phải căn nhà như thế này, có thể Tô Tinh Thần sẽ bị hù chết.

Nhưng sau khi được cha dặn dò lại thì cậu đã nắm vững được kết cấu căn nhà, chẳng qua là trước đây không tin nó có thật mà thôi.

Nghe nói cậu có thể tùy ý sử dụng đồ trong nhà này mà không bị chủ nhà phát hiện ra.

Trừ khi mình quá khoa trương, đứng trước mặt đối phương cầm đồ chạy qua chạy lại.

Nghĩ tới đây, Tô Tinh Thần cúi đầu xuống nhìn đôi dép lê không vừa cỡ dưới chân, cậu vội vã cởi ra trả về chỗ cũ, đề phòng chủ nhà quay về lại thấy một đôi dép lê đang chạy loạn khắp phòng.

Sau đó Tô Tinh Thần đi chân đất, kéo rương hành lý đến mở cửa của căn phòng trước mặt, phát hiện đây là phòng ngủ chính, cậu liền thất vọng đóng cửa lại, vì cậu không thể lấy phòng ngủ chính làm nơi cho mình ở được.

Thế nên cậu chạy qua mở cánh cửa bên cạnh phòng ngủ: “…” Cậu lại tiếp tục thất vọng, vì đây là phòng đọc sách.

Tiếp theo là phòng tập thể hình, phòng để quần áo…

Cả một căn nhà to bự vậy mà không có cái phòng khách nào.

Nhưng phòng để quần áo cũng rất rộng rãi mà sang trọng, Tô Tinh Thần không nhịn được nữa, mở toàn bộ vali ra, lấy đống đồ ít ỏi của mình bày biện thật cẩn thận.

Sau đó cậu lấy ra một bộ áo ngủ và đồ rửa mặt, chân chạy như bay đi tìm phòng tắm.

Đúng như trong tưởng tượng của Tô Tinh Thần, phòng tắm này cũng vô cùng xa hoa khiến người nhìn phải líu lưỡi.

Bên trong có đầy đủ đồ rửa mặt, không thiếu một thứ gì.

Chẳng qua Tô Tinh Thần cũng không có ý muốn chiếm tiện nghi của người ta, cậu bỏ đồ lên kệ, chuẩn bị sử dụng tiếp đống đồ của riêng mình.

Trong lòng cậu lúc này vẫn có chút lo lắng, lúc mình tắm rửa sẽ để lại dấu vết, liệu có khiến chủ nhà sinh nghi hay không?

Tô Tinh Thần cứ vậy mà vừa tắm rửa vừa nhớ lại lời dạy của cha, ông nói, đây là không gian trùng lặp một chiều, chỉ có bên này mới có thể sử dụng mọi thứ của bên kia.

Cho dù bên kia làm gì, cũng sẽ không biết đến sự tồn tại của bên này.

Trừ khi bên này chủ động để lộ, lợi dụng tài nguyên có sẵn để giao tiếp với bên kia, nhưng cha cậu cũng từng nói, nếu không muốn bị người ta bắt nhốt vào phòng thí nghiệm, thì tốt hơn hết là đừng làm.

“Lợi dụng tài nguyên có sẵn…” Tô Tinh Thần lẩm bẩm, “Như thế này à?” Cậu đưa tay chấm lên mặt kính phủ hơi nước một cái, nhưng vết chấm này nhanh chóng bị mờ đi.

Trừ cái đó ra, thì cậu nhớ cha cậu còn nói căn nhà này có một chỗ cấm.

Chỗ cấm đó chính là mắt huyệt ở ngay phần trung tâm, cũng là khu vực duy nhất mà bên kia có thể cảm nhận được.

Lúc Tô Tinh Thần tắm rửa xong bước ra, đồng hồ đã quay tới chín rưỡi tối.

Mà lúc này chủ nhà vẫn còn chưa về.

Tô Tinh Thần lấy chiếc đèn đọc sách nhỏ ra, để trên chiếc bàn ở phòng khách rồi bật lên, sau đó tắt hết đèn trong phòng đi.

Với tình huống trước mắt mà nói, cậu vẫn chưa dám chạy vào phòng ngủ, vì thế đành phải nằm trên sofa phòng khách, vừa tự hỏi chủ nhà bao giờ mới về, vừa lật quyển sách mình mang theo ra đọc.

Một ngày bôn ba khiến cậu thật sự mệt mỏi, Tô Tinh Thần chỉ đọc được hai trang sách mà mí mắt đã dính vào nhau, nặng nề ngủ mất.

Cũng không biết qua bao lâu, Tô Tinh Thần mơ màng ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc trong không khí, còn có tiếng ho khan trầm thấp.

Cậu nhanh chóng bị động tĩnh này làm cho tỉnh, sau khi ngồi dậy khỏi sofa liền bị một bóng hình cao lớn ngồi bên chân mình dọa cho sợ mất vía.

Mà tiếng ho khan đó quả thực là do người này phát ra.

Tô Tinh Thần lập tức duỗi tay bật đèn bàn nhỏ của mình lên, sau đó thấy đối phương nâng tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, che miệng tiếp tục ho khù khụ, mà một tay còn lại của hắn kẹp một điếu thuốc vừa được châm lửa.

Lông mày Tô Tinh Thần lập tức nhăn lại, cậu hận mấy thứ thuốc lá này tới tận xương tủy.

“Khụ khụ…” Tên đàn ông kia ngừng lại một giây, cầm lấy ly nước trên bàn ngửa đầu uống một hớp rồi lại đưa thuốc lên miệng, im lặng hút tiếp một hơi dài.

Cái kiểu này, trông thế nào cũng thấy vô cùng sa sút.

Điều này khiến Tô Tinh Thần cảm thấy khó hiểu, bởi vì trông bề ngoài của tên này cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, ăn mặc gọn gàng quý phái, từ trên xuống dưới đều là hơi thở của người đi làm, khuôn mặt cũng rất đẹp trai.

Rốt cuộc thì đời sống của hắn còn chỗ nào chưa hài lòng, mới khiến cho hắn say xỉn mà quay về được như vậy?

Tô Tinh Thần dụi dụi mắt, lấy điện thoại di động ra nhìn giờ, bây giờ đã là một giờ sáng, thật sự là rất muộn.

“Cốc cốc.”

Cậu gõ lên bàn hai tiếng, đối phương không hề phản ứng chút nào, từ đó có thể thấy âm thanh mà mình tạo ra không thể truyền đến tai người kia.

Xác định xong chuyện này, Tô Tinh Thần không hề cố kỵ mà đi dép vào, cầm đèn bàn nhỏ của mình, quyết định đổi sang chỗ khác ngủ tiếp.

Địa điểm lần này là trên thảm phòng ngủ, cậu đoán chủ nhà chắc sẽ ngồi ngốc ở ngoài phòng khách rất lâu.

Nhưng khi cậu mới nằm xuống không bao lâu, chủ nhà liền xiêu vẹo đi từ ngoài phòng khách vào, cả người nặc mùi rượu nằm vật xuống giường, sau đó không nhúc nhích gì nữa.

Tô Tinh Thần: “….”

Nói sao đây nhỉ, cậu là một người tâm địa thiện lương, thấy đối phương vẫn còn mặc nguyên bộ quần áo lẫn giày bò lên giường, lại không có ai chăm sóc nên động lòng trắc ẩn.

“Thôi, cứ coi như là thu tiền thuê nhà của tôi đi.” Qua một thời gian rất lâu, xác định đối phương đã ngủ mất, cậu mới nhỏ giọng lầm bầm, sau đó đứng lên đi qua cởi giày giúp hắn, mở thắt lưng, cởi quần dài rồi đắp chăn lên.

Tô Tinh Thần suy nghĩ một lát, lại lóng ngóng chạy vào phòng tắm, dùng nước nóng thấm ướt một cái khăn lông rồi quay về phòng ngủ lau mặt lau tay cho chủ nhà.

Làm xong những chuyện này, cậu xách chiếc đèn bàn của mình ra khỏi phòng, độc chiếm chiếc sofa mềm mại thêm lần nữa.

Tô Tinh Thần hôm nay đã lăn lộn hơi quá mức, vừa nhắm mắt liền ngủ thẳng tới hừng đông.

Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Tinh Thần bị tiếng chim kêu ríu rít ngoài cửa sổ đánh thức.

Tiếng chim hót?

Cậu nghi hoặc, sao lại có tiếng chim hót ở đây?

Tô Tinh Thần ôm một bụng thắc mắc, mắt nhắm mắt mở ngồi dậy nhìn thử, lại phát hiện cửa sổ vẫn chưa đóng: “…” Cậu ngẩn ra, lập tức đứng dậy chạy tới cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thứ đầu tiên đập vào mắt là ngọn núi xanh biếc chạy dài không thấy điểm cuối, cái thứ hai nhìn thấy là một con sông màu xanh ngọc bích chảy dài uốn lượn, tựa như một chiếc thắt lưng ngọc.

Phong cảnh tự nhiên đúng là quá đẹp, khiến Tô Tinh Thần không nhịn được mà vươn hai tay hít một hơi thật sâu.

Thế nhưng… Cậu phát hiện đứng ở trong phòng sẽ không hít thở được bầu không khí bên ngoài, chỉ khi thò đầu ra thì mới có thể cảm nhận làn gió tươi mát nhẹ nhàng cọ qua mặt.

“Quá tuyệt vời…” Tô Tinh Thần thu tất cả vào trong mắt, trong lòng vô cùng tán thưởng nói.

“Cảm ơn cha đã chỉ đường về cho con, con muốn ở đây tìm lại mình lần nữa…” Tô Tinh Thần lẩm bẩm nói, ôm tâm hồn tràn ngập hi vọng với tương lai mà mỉm cười, rồi đi vào phòng tắm rửa mặt.

Nhưng mà… Lúc đi qua phòng ngủ chính, cậu liếc mắt nhìn vào bên trong, thấy đối phương còn đang ngủ, liền không lề mề nữa mà đi làm cho xong chuyện của mình.

Hôm qua cậu còn lo trong nhà không có đồ ăn nên ôm theo không ít bánh mì và lương khô.

Trong tủ lạnh rỗng tuếch của chủ nhà lúc này, ngoại trừ rượu ra thì chẳng còn gì nữa.

Tô Tinh Thần nhẹ nhàng lấy bánh mì và sữa bò ra, dùng lò vi sóng hâm nóng lại đồ ăn.

Mùi thơm lan tỏa trong không gian lập tức ùa vào mũi thanh niên đang đói bụng, đây cũng là mùi chỉ có cậu mới ngửi được, bởi vì đồ ăn do cậu chuẩn bị phía bên này, trừ khi…

Chạy đến vùng cấm.

Tô Tinh Thần vừa ăn bánh mì chấm sữa bò, vừa suy nghĩ về vấn đề trong vùng cấm, cha từng nói, vùng cấm có thể trao đổi đồ vật, nhưng chỉ có thằng ngốc mới để lộ mình mà thôi.

Quả thật, nếu chỉ vì chia bánh mì và sữa bò mà chạy vào vùng cấm, thì trông thế nào cũng thấy hơi ngu.

Vì thế Tô Tinh Thần đành phải tự an ủi bản thân, đừng nhọc lòng, đối phương ở trong căn nhà xa hoa tới vậy, sống trên đời cũng chẳng thiếu chút đồ ăn.

Sau khi bỏ ra hai mươi phút ăn sáng, Tô Tinh Thần liền chuẩn bị để xuất phát.

Lúc sắp đi còn không yên lòng rót chén nước đặt đầu giường trong phòng ngủ của chủ nhà, hi vọng hắn khi tỉnh lại sẽ không bị nhức đầu.

Tô Tinh Thần khóa lối vào tầng hai, xuống tầng nhìn đống đồ dùng cũ kỹ nằm trong đại sảnh, bởi vì lâu ngày không có người đến chăm sóc nên có chút rách nát.

Thế nhưng Tô Tinh Thần cũng không ghét bỏ gì chúng, cậu chuẩn bị sắp xếp lại nơi này một chút, dọn dẹp cho ra dáng phòng ở thoải mái tiện nghi.

Nhưng trước đó, cậu phải đi một chuyến vào trấn để mua đồ quét tước vệ sinh đã.

Lúc Tô Tinh Thần đi trên đường vào buổi sáng sớm, cậu phát hiện thứ mình cần nhất lúc này là một chiếc xe để khỏi phải đi bộ, tốt nhất là loại có thể chuyên chở đồ đạc.

Cậu cứ vừa nghĩ như vậy, vừa thưởng thức phong cảnh xung quanh, hít thở bầu không khí trong lành của rừng núi, một tiếng rất nhanh đã trôi qua.

Trước mắt Tô Tinh Thần xuất hiện những căn nhà lầu to nhỏ đan xen vào nhau, dường như đều là nhà hai tầng trở lên, từ đó có thể thấy cuộc sống của những người dân ở đây đã không còn vất vả như trước nữa.

Nghe nói mười năm đổ về trước, ở gần đây có một con đường cao tốc chạy ngang qua.

Rất nhiều nhà máy dọn tới xung quanh trấn, tạo công ăn việc làm cho những người dân từ xưa tới nay chỉ biết sống nhờ vào trồng trọt, nhưng đổi lại cũng khiến cho môi trường bị ô nhiễm không ít thì nhiều.

Chỉ có thể nói là vừa có lợi vừa có hại mà thôi.

“Chú Vương, chú có nhà không?” Tô Tinh Thần vác hai vai hai bao tải, đứng trước cửa nhà tài xế Vương ló đầu nhìn quanh quất, thấy chiếc xe van của Vương Hán Hùng vẫn còn trong sân mới thở phào nhẹ nhõm.

Mỗi buổi sáng, chiếc xe van của Vương Hán Hùng sẽ đậu trước cửa tiệm tạp hóa trên trấn đón khách, một chuyến có thể kiếm được những mười mấy đồng.

Sau đó sẽ chở khách hàng quen, rồi quay về tiếp tục đón người khác.

Nếu đón được đông khách, thì một ngày nhiều nhất cũng chở được ba chuyến.

Tất nhiên những khách hàng này đều là những ông già bà cả hay mấy đứa con nít và phụ nữ trong thôn, đều là mấy gương mặt quen thuộc.

Những người phụ nữ và trẻ con đang líu ríu trong sân, đột nhiên lại lòi đâu ra một thanh niên mười tám mười chín tuổi xa lạ, nên ai cũng nhìn cậu chằm chằm.

Tô Tinh Thần đeo khẩu trang, an an tĩnh tĩnh ngồi ở một góc, không hề nói lời nào.

Chỉ là lúc xuống xe, cậu có hỏi lại ông chú tài xế: “Chú Vương, chú có biết chỗ nào bán xe ba bánh không?”

Vương Hán Hùng kinh ngạc nói: “Cháu muốn mua xe ba bánh? Mua xe mới hay mua hàng secondhand(1)?”

Thật ra Tô Tinh Thần không nghĩ tới mấy chuyện này, nhất thời hơi sửng sốt một chút.

“Cháu mua đồ secondhand đi, chú đưa cháu đi mua.” Vương Hán Hùng thấy thằng nhỏ này ngơ ngơ ngáo ngáo nên vẫy tay ra hiệu cho cậu lên xe, hơn nữa còn nói với cậu: “Xe ba bánh mới bán với giá ba đến bốn ngàn đồng, chú đưa cháu đi mua hàng secondhand còn mới tám chín phần, nhiều nhất cũng chỉ bán tầm một ngàn, không lại tiêu phí cả tiền.”

Tô Tinh Thần thấy ông chú đôn hậu giản dị này là một người nhiệt tình, liền mỉm cười gật đầu: “Vâng ạ, cảm ơn chú Vương.”

Tiếp đó, Tô Tinh Thần dưới sự chỉ dẫn của Vương Hán Hùng đã đến làm quen với ông chủ Lý chuyên buôn bán xe secondhand.

Quả thật trong tay đối phương có hai chiếc xe ba bánh màu lam thoạt nhìn khá mới.

Dưới sự kiến nghị của Vương Hán Hùng, Tô Tinh Thần đã mua một chiếc xe có lốp xe và đầu máy trông tốt hơn hẳn, giá chốt hạ là một ngàn năm trăm đồng.

Mặc dù có hơi đắt, nhưng nó cũng tốt hơn nhiều so với xe mới giá ba bốn ngàn đồng.

Sau khi vui vẻ trò chuyện mua bán, Vương Hán Hùng đột nhiên gãi đầu hỏi: “Thằng cháu này, cháu biết lái xe ba bánh không?”

“Không biết.” Đôi mắt đen nhánh mang theo nhu hòa của Tô Tinh Thần nhìn về phía ông: “Nhưng cháu có thể học mà.”

Tác giả có lời muốn nói: Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

**********

Chú thích:

(1) Hàng secondhand: Hàng cũ đã qua sử dụng được thanh lý lại.