Quý Lâm đột nhiên mất khống chế làm tôi vô cùng bất an, tôi không biết hắn có ý gì cũng không biết mình có thể đánh cược hay không.
Hắn càng triền miên trằn trọc, tôi càng muốn trốn tránh. Thà rằng hắn cứ đối xử với tôi như trước đây, tàn nhẫn mắng tôi vài câu, hung hắn đánh tôi một trận, không phải giống như bây giờ, mang theo vẻ mặt kiện định nghiêm túc, không hề chùn bước mà hôn tôi.
Càng ôn nhu, càng tùy ý vượt qua ranh giới, càng làm cho tôi hoàn toàn trống rỗng không biết phải làm thế nào..... Giống như con kén phá bỏ lớp áo ngoài, cuối cùng cũng đón được chút ánh sáng thuộc về hắn.
Là băng tuyết sơ dung dâng trào xuân ý, là chuông gió dưới mái hiên leng keng xao động.
Tôi không chịu được dục vọng chiếm hữu không hề che giấu này của hắn, lần đầu tiên chủ động cầu xin Quý Lâm.
Tôi nói:" Quý Lâm, đừng làm như vậy."
Trong giây lát, hắn dừng lại, khi đối diện với tôi đột nhiên hung hãn tiến vào.
"Không... Không muốn..."
Cho dù ánh mắt đã tan rã, tim đập lạc nhịp, tôi vẫn kịch liệt giằng co, đổi lại đương nhiên là sự xâm chiếm hung hăng tàn bạo của Quý Lâm. Không hiểu tại sao, tôi sẽ không bao giờ ngờ rằng bản thân mình lại bị Quý Lâm đối xử như vậy trong nhà Nguyên Dật... Thiết tha nóng bỏng của hắn cũng không phải dành cho tôi, sợ rằng ngoài miệng hắn hôn tôi, trong lòng lại đang nghĩ về một người khác. Ánh mắt kia vô cùng nóng bỏng, cho nên tôi chỉ có thể nghĩ rằng ánh mắt đó đang nhìn xuyên qua tôi để tìm kiếm một bóng hình khác, trong lòng không khống chế được cảm thấy có chút đau đớn.
Càng đáng chết chính là, tôi biết rõ tôi không thể có cảm giác này, bằng không tôi sẽ hoàn toàn trở thành trò cười cho Quý Lâm.
Hắn có thể nói tôi nhát gan, có thể nói tôi dối trá già mồm cãi láo, nhưng so với bị người khác nhìn thấu tâm tư, tôi thà tự lừa mình dối người, cho dù có phải mất đi.
Tôi mắt đầu mắng chửi Quý Lâm, dùng hết khả năng mà làm nhục hắn giống như trước kia. Tôi từng chắc chắn hắn sẽ bị tôi chọc giận sau đó thô bạo đối xử với tôi, nhưng hắn đã không làm như vậy, chỉ thấp giọng đáp lời tôi như đang dỗ dành trẻ con, thành kính giam chặt hai tay tôi, từng chút từng chút hôn lên.
Khi tôi mắng hắn một câu "súc sinh" hắn vừa hôn tôi vừa nói:" Nhịn thêm một chút."
Khi tôi nói hắn "không bằng một con chó" hắn vẫn chưa thoả mãn lật người tôi lại, lẩm bẩm bên tai tôi:" Một lần nữa, chỉ một lần nữa thôi, tôi sẽ để em nghỉ ngơi."
Vòng xoáy ôn nhu, dễ dàng hoá giải ý tưởng hung ác của tôi, mang theo sung sướng và vui mừng, nuốt hết tất cả mọi thứ của tôi.
Tôi nghĩ chuyện này không thể trách tôi. Ôn nhu, vốn là bí quyết cho mọi sự thuận lợi mạnh nhất trên cõi đời này, huống chi hắn đã cố tình dùng sự ôn nhu đó mê hoặc tôi, tôi làm sao có thể trốn chạy dục vọng như thiên la địa võng này....
Ít nhất Quý Lâm cũng chưa khiến cho tôi chật vật trước mặt Nguyên Dật, chỉ cần trước đó tôi biểu hiện thành ý với hắn, thuyết phục hắn đồng ý cùng tôi thực hiện giao dịch, có lẽ sẽ không thảm hại đến mức này.