"Chúng ta chụp một tấm ảnh gia đình đi!" Giang Dã đề nghị.
Ba mẹ ngồi trên sofa, ôm lấy di ảnh của tôi, Giang Dã đứng phía sau, còn tôi thì đứng cạnh em trai.
Tách một tiếng, tấm ảnh gia đình được chụp xong, cả nhà ngồi trên sofa cùng ngắm nhìn bức ảnh.
"Chị à, em thật ghen tỵ với chị, chị mãi mãi trẻ trung như vậy," Giang Dã nhìn tấm ảnh rồi đột nhiên nói.
Tôi nghiêng đầu nhìn, trong bức ảnh không có tôi, nhưng di ảnh của tôi thì vẫn trẻ trung, vì lúc đó tôi chỉ mới hai mươi hai tuổi. Khi ấy, Giang Dã chỉ mới mười chín. Còn bây giờ, Giang Dã đã hai mươi ba tuổi, còn tôi vẫn chỉ là cô gái hai mươi hai tuổi của ngày xưa.
Tiếng chuông đồng hồ báo hiệu nửa đêm sắp vang lên, tôi cũng phải quay lại â.m p.h.ủ.
Mẹ đã chìm vào giấc ngủ từ lâu, chỉ là khóe mắt còn đọng lại những giọt nước mắt chưa khô. Tôi nhìn khuôn mặt mẹ khi ngủ, rồi thì thầm với vẻ áy náy: "Xin lỗi mẹ, con đã dùng hết giấc mơ rồi, đêm nay con lại không thể đến trong giấc mơ của mẹ."
Giang Dã đứng trên ban công, ngước nhìn bầu trời đầy sao, không biết em ấy đang nghĩ gì.
Tôi đứng bên cạnh, đo chiều cao của em ấy, giờ em trai tôi đã cao hơn tôi cả một cái đầu. Thằng em trai ngày nào vẫn chạy theo tôi giờ đã trưởng thành rồi.
Tôi dựa đầu vào cánh tay của Giang Dã, nhẹ nhàng nói: "Giang Dã, từ giờ ngôi nhà này phải nhờ vào em rồi."
Trong phòng khách, nhà bếp và nhà vệ sinh đều không thấy bóng dáng của ba. Tấm di ảnh thường được đặt trên bàn phòng khách cũng biến mất.
Tôi suy nghĩ vài giây, rồi chợt nhận ra ba đang ở đâu.
Tôi từ từ bước về phía phòng mình, đi qua cánh cửa, thấy ba đang ngồi dưới sàn, ôm lấy di ảnh của tôi mà khóc nức nở.
Tôi thở dài, ngồi xuống cạnh ba, nhẹ nhàng an ủi: "Ba à, đừng khóc nữa. Năm sau con sẽ lại về thăm ba. Hoặc con sẽ cố gắng tích lũy âm đức, hy vọng trước khi đầu thai con có thể đến trong giấc mơ của ba."
Phòng của tôi vẫn y như mấy năm trước, mọi thứ đều ở đúng vị trí cũ. Phòng đã lâu không có ai ở, vậy mà không hề có chút bụi nào. Tôi biết, ba mẹ vẫn luôn thường xuyên vào dọn dẹp.
Nhìn quanh căn phòng, tôi cảm thấy thật hạnh phúc. Gia đình tôi chưa bao giờ quên tôi, không một phút giây nào quên tôi.
Tiếng chuông báo hiệu nửa đêm vang lên, tôi không còn cách nào khác, đành phải rời đi.
Trước khi đi, tôi ôm lấy ba một cái, nhẹ nhàng nói: "Ba ơi, ba, mẹ và Giang Dã phải sống thật tốt nhé."
Nói xong, tôi chuẩn bị bước đi. Khi sắp rời khỏi phòng, tôi chợt nghe ba nói: "Nguyệt Nguyệt, con cũng phải chăm sóc bản thân cho tốt."
Tôi ngạc nhiên, lẽ nào ba có thể nhìn thấy tôi? Nhưng khi quay lại, tôi chỉ thấy ba đang ôm lấy di ảnh của tôi, lẩm bẩm điều gì đó mà tôi không nghe rõ.
Tôi lắc đầu cười khẽ, làm sao ba có thể nhìn thấy tôi được chứ? Dù sao tôi cũng chỉ là một h.ồ.n m.a.
Nén lại nỗi lòng không muốn rời xa, tôi nhanh chóng bước đi, không dám ngoảnh lại, vì tôi sợ rằng nếu quay đầu nhìn một lần nữa, tôi sẽ không thể rời đi được.
Khi tôi chuẩn bị bước vào con đường dẫn về â.m p.h.ủ, đột nhiên có một lực mạnh mẽ kéo tôi ra khỏi đó và ném tôi đến một mảnh đất hoang vu, không một bóng người.
Không đúng, nói không có gì là sai, nhưng ở phía không xa có một người đang ngồi xổm, chỉ là anh ta quay lưng lại với tôi nên tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của anh ta.
Anh ta là ai? Tại sao tôi lại ở đây? Và sức mạnh nào đã kéo tôi đến chỗ này?
Để làm rõ mọi thứ, tôi rón rén tiến lại gần người đó, hy vọng anh ta biết gì đó.
“Ai đó?”
Ngay khi tôi gần đến nơi, người đó bỗng hét lên, khiến tôi giật mình đứng sững tại chỗ. Tôi định lên tiếng giải thích lý do mình có mặt ở đây, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt anh ta, tôi càng kinh ngạc hơn.
"Giản Chu?"
Tôi không thể tin nổi Giản Chu lại xuất hiện ở đây.
Giản Chu cũng rõ ràng ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi: "Sao lại là cô?"
"Tôi cũng muốn hỏi anh đây! Sao anh lại ở đây? Anh đang làm gì ở đây? Tiếng chuông nửa đêm đã điểm rồi, đáng lẽ anh phải trở về â.m p.h.ủ chứ?"
"Ai nói tôi phải quay về â.m p.h.ủ?"
"Nhưng anh đã chec rồi! Người chec thì phải về â.m p.h.ủ chờ đầu thai."
Giản Chu cười lạnh lùng: "Ai nói tôi chec?"
"Nhưng làm sao anh lại ở đây?" Giản Chu nhíu mày nhìn tôi. "Cô đến đây làm gì?"
Tôi lườm anh ta, giọng điệu khó chịu: "Làm sao tôi biết được! Tôi đang trên đường về â.m p.h.ủ thì bị một lực kéo đi, rồi tự nhiên xuất hiện ở đây."
Tôi nhìn quanh quất xung quanh, nơi này chẳng có gì cả. Rốt cuộc Giản Chu đang làm gì ở đây?
Đột nhiên, tôi ngửi thấy mùi m.á.u tanh. Ban đầu tôi nghĩ mình nhầm, nhưng sau khi ngửi kỹ vài lần, tôi nhận ra mùi m.á.u là thật. Và nó phát ra từ người Giản Chu.