Tối Cường Triệu Hoán Sư

Chương 84




“Nói hươu nói vượn!” Đường Việt quát to, thân thể hắn khẽ run, đưa tay chỉ vào Trang Dịch nói, “Ngươi không được bất luận kẻ nào thừa nhận, ngươi mới là giả dối! Triệu hoán sư mạnh hơn hồn sư, ngươi thì sao? Ngay cả ta ngươi cũng không bằng? Dựa vào đâu mà ngươi dám nói mình là dòng chính triệu hoán sư, hả?”

Trang Dịch nhìn Đường Việt tâm tình không ổn định, nói: “Ngươi được ai thừa nhận?”

Đường Việt nghe vậy, thấp giọng nói: “Ngươi đang bẫy ta? Ngươi cố ý muốn chọc giận ta, muốn biết được tin tức từ trong miệng ta sao…”

Trang Dịch nói: “Có tin hay không là tùy ngươi, nhưng mà vì ta lo lắng bị Hồn Điện đuổi giết, cho nên vẫn luôn giấu kín thực lực, trừ ngươi ra, không ai biết ta là hồn sư ba hệ. Mà chuyện ngươi là hồn sư hai hệ này, tất cả người từng nghe nói về ngươi đều biết, tốc độ tu luyện của ngươi nhanh như vậy, lại xuất thân bình dân, Hồn Điện làm sao có thể không sinh lòng nghi ngờ? Vì sao đến bây giờ bọn họ cũng không truy cứu ngươi, mặc ngươi trở thành người đứng đầu học viện Ellen? Khả năng lớn nhất chính là ngươi hoàn toàn không cấu thành uy hiếp gì với bọn họ, ngươi căn bản không phải triệu hoán sư khiến hồn sư nghe mà biến sắc!”

Đường Việt nghe Trang Dịch không ngừng phủ nhận thân phận của hắn, dù là trên lý trí biết Trang Dịch nói có đạo lý nhất định, trên mặt tình cảm lại không muốn thừa nhận, vinh quanh hắn tín ngưỡng nhiều năm như vậy bị đánh đổ trong nháy mắt, mặc cho ai cũng không thể chịu đựng được, toàn thân Đường Việt run rẩy, ánh sáng màu đỏ trong mắt càng ngày càng rõ ràng, một đường vân màu đen lan tràn xuống từ đầu hắn, từ tóc mai tràn đến mặt, hai tay Đường Việt nắm thật chặt, nắm đấm khẽ run.

Trang Dịch nhìn thân thể hắn càng ngày càng cứng ngắc, vài đường vân màu đen trên mặt làm cho hắn giống như bị nhập ma, nghĩ đến dị ma điều khiển nhân loại, còn có Đường Việt to gan dùng dị ma làm hồn thú, thấy Đường Việt càng ngày càng không đúng, Trang Dịch lập tức ngưng tụ hồn lực, phối hợp với Lôi Tu tấn công Đường Việt lần nữa.

Hai mắt Đường Việt vô thần nhìn Trang Dịch, thấy Trang Dịch sắp vọt tới trước mặt, trong miệng hắn phát ra một tiếng gào sắc nhọn, Hoàng Kim Sư Tử được Đường Việt hoàn toàn thả ra, liều mạng cùng Lôi Tu, một lần này, Đường Việt chọn dùng dị ma phụ thân, hai mắt hắn chăm chú nhìn Trang Dịch, ngọn lửa thiêu đốt toàn thân biến mất không thấy gì nữa mà hóa thành hơi nước sền sệt màu đen vờn quanh thân.

Qua mấy lần đả kích của Trang Dịch, tâm thần Đường Việt chấn động, sắc mặt có chút trắng xám, hiện giờ sau khi dị ma phụ thể, đôi môi cùng móng tay càng là đã biến thành màu đen.

Trang Dịch nhìn cái bộ dạng quỷ này của Đường Việt, nếu như nói Đường Việt chiến đấu với Trang Dịch lúc trước, toàn thân toát ra ngọn lửa cháy hừng hực, dáng người cao ngất mà tuấn lãng, thoạt nhìn vẫn là thiên chi kiêu tử Ellen mà Trang Dịch quen thuộc, giờ phút này hai mắt Đường Việt tỏa ra ánh sáng quỷ dị, thân thể cứng ngắc mà vặn vẹo, quả thực giống như thay đổi một người!

Nhìn Đường Việt như vậy, một cơn tức giận không biết từ đâu nhảy ra trong lòng Trang Dịch, Tử Tinh Hoàng Điểu mở cánh phát ra một tiếng kêu to, bay ra từ sau lưng Trang Dịch, lông đuôi thật dài kéo ngọn lửa lam tím lóe ánh huỳnh quang, khi bay đến trước người Đường Việt, thấy đã sắp xuyên qua thân thể hắn, Đường Việt linh hoạt tránh sang bên cạnh, sau đó lập tức giơ tay một phát bắt được móng vuốt Tử Tinh Hoàng Điểu.

Tử Tinh Hoàng Điểu nhanh chóng quay đầu, há mỏ liền phun cho Đường Việt một đám lửa màu lam tím, mặt Đường Việt thiếu chút nữa thì bị phun trúng, hắn vội vàng buông ra, sau đó dùng bàn tay che đầu, Tử Tinh Hoàng Điểu lập tức nhân cơ hội này, cái mỏ nhọn mổ vào trên người Đường Việt không khách khí, sau đó mạnh mẽ kéo một cái, một mảnh dịch nhờn sền sệt màu đen bị ném ra ngoài, sau khi rơi trên mặt đất, nhúc nhích một lát, đang muốn bay lại chỗ Đường Việt, Tử Tinh Hoàng Điểu dùng một chân tóm dịch nhờn kí, sau đó hung hăng hất lên, trực tiếp bị nó ném tới vực sâu Liệt cốc bên cạnh.

Khối dịch nhờn này là thuộc về hồn thú dị ma, bị Tử Tinh Hoàng Điểu xé ra như vậy, đối với Đường Việt mà nói, giống như bị kéo một khối lớn thịt, thần sắc trên mặt hắn càng thêm âm trầm, thừa dịp Tử Tinh Hoàng Điểu ném mảnh dịch nhờn xuống vực còn chưa kịp đối phó hắn, Đường Việt thả người nhảy lên, lại bắt được thân thể Tử Tinh Hoàng Điểu lần nữa, sau đó không để ý ngọn lửa mà Tử Tinh Hoàng Điểu phun trên người hắn, hung hăng kéo một cái!

Tử Tinh Hoàng Điểu bị hung hăng ném trên mặt đất, lông vũ bay loạn giữa không trung, sau khi đụng phải thân thể Đường Việt lại biến thành ngọn lửa lam tím bám vào trên người Đường Việt. Đường Việt nhất thời tức giận hơn, thấy Tử Tinh Hoàng Điểu lại bay lên vòng quay hắn lần nữa, tìm chỗ hạ miệng, hắn vừa phòng ngự lửa của Tử Tinh Hoàng Điểu, lại vừa nghĩ cách phun cả dịch nhờn lên người Tử Tinh Hoàng Điểu!

Một người một thú đánh cho khó bỏ khó phân, mặc dù có nhiều lần Tử Tinh Hoàng Điểu có thể khoét một lỗ trên người dị ma, nhưng lực phục hồi của dị ma rất mạnh, nhiều nhất chỉ khiến Đường Việt càng đau đớn không chịu nổi, lại không thể cho hắn một kích trí mạng, trái lại Trang Dịch kém Đường Việt một cấp, lúc này Đường Việt chiến đấu với Trang Dịch cùng Lôi Tu, hiển nhiên do Đường Việt nhất tâm nhị dụng nên con sư tử kia hoàn toàn không phải đối thủ của Lôi Tu, bị Lôi Tu đánh cho bại lui liên tục, nhưng lại liều chết quấn lấy không cho Lôi Tu thoát thân, cho nên Trang Dịch bên này bị Đường Việt trọng điểm quan tâm, tự nhiên không thể được chỗ tốt gì từ trong tay Đường Việt.

Cũng may mà trong cơ thể Tử Tinh Hoàng Điểu có huyết thống Phượng Hoàng, năng lượng hỏa ẩn chứa lại càng là chí dương thuần túy, tuy dị ma là giống đặc thù, nhưng không thể nghi ngờ là thuộc tính nghiêng về thủy, Tử Tinh Hoàng Điểu tương khắc với nó, Trang Dịch mới miễn cưỡng ngang hàng Đường Việt, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, chính là cực kỳ bất lợi cho Trang Dịch.

Thấy Tử Tinh Hoàng Điểu lại kéo một mảnh trên người Đường Việt xuống, lần này Tử Tinh Hoàng Điểu cực kỳ xảo trá mổ vào bên mặt Đường Việt, Đường Việt ôm mặt phát ra tiếng kêu sắc nhọn, sau một lát, thân thể dị ma lại một lần không trọn vẹn, thân thể Đường Việt không có chút biến hóa nào, nhưng dị ma bị hao tổn lại khiến mặt Đường Việt đau đớn đến vặn vẹo, lại một lần nữa hung hăng đánh thứ dịch nhờn dị ma đã hóa thành sương mù lên trên người Tử Tinh Hoàng Điểu, thấy Tử Tinh Hoàng Điểu sắp trúng chiêu, Trang Dịch liền tranh thủ thu Tử Tinh Hoàng Điểu về.

Cùng lúc đó, trúc đào luôn ở bên cạnh phụ trợ cũng được Trang Dịch thu về, hai hồn thú lớn đồng thời dừng trước người hắn, Trang Dịch cắn răng, ngưng tụ toàn bộ hồn lực trên hồn thú, xác nhập hồn thú ba hệ!

Khống chế đồng thời ba hệ hồn thú, hồn lực của Trang Dịch lập tức bị rút đi hơn phân nửa, lông vũ quanh thân Tử Tinh Hoàng Điểu xuất hiện đường vân trúc đào, khiến cho Tử Tinh Hoàng Điểu vốn đã hoa lệ thoạt nhìn lại càng thêm quý không ai bì nổi.

Đường Việt lập tức cảm ứng được uy hiếp, trong miệng hắn phát ra tiếng gầm khàn khàn, cũng nhanh chóng biến thành một bộ dạng khác, thân thể dị ma cùng Đường Việt chồng lên nhau, hư ảnh cực lớn khuếch tán quanh thân Đường Việt, vị trí trung tâm màu đỏ tươi nằm ở đầu Đường Việt, khi căng khi lỏng thoạt nhìn rất tà ác, hai tay Đường Việt ở trước ngực ngưng tụ một đám sương mù rất lớn màu đen, khi Tử Tinh Hoàng Điểu mang theo một thân hỏa diễm chí dương xông đến trước mặt Đường Việt, độc tố trúc đào cũng nhanh chóng lan tràn quanh thân Đường Việt, hắn giơ cái đám sương mù trong tay lên cao —— đám sương mù này giống như có sức nặng ngàn cân vậy, cơ bắp bàn tay đang giơ lên của Đường Việt phồng lên, sau khi Tử Tinh Hoàng Điểu cùng đám sương mù đụng nhau, đám sương mù lấy tốc độ mắt thường có thể trông thấy phát triển đến lớn hơn 10m, chớp mắt đã bao phủ cả Trang Dịch cùng Đường Việt ở bên trong.

Trang Dịch vội vàng chưa kịp chuẩn bị bị sương mù này bao bọc, cách một tầng khói đen hơn mờ, hồn lực hoàn toàn bị ngăn cản, Trang Dịch nhất thời bị ngăn cách với thế giới bên ngoài!

Đây là…

Đường Việt thấy đám sương mù đã thành công bao phủ hắn cùng Trang Dịch, nhếch môi nở nụ cười một cái, sau đó ngăn không được ho khù khụ, theo hắn ho khan, nhổ ra tất cả đều là máu tươi màu đen.

“Cái này không có khả năng…” Trang Dịch không rảnh bận tâm Đường Việt dị thường, nhìn chằm chằm khói đen bao phủ mình, vẻ mặt khiếp sợ lầm bầm nói.

“Đây mới là át chủ bài chính thức của ta.” Đường Việt nói, vì vẫn còn ho ra máu, âm thanh thô giống như bị hạt cát mài qua, “Lãnh vực…”

“Hồn sư cấp tám mới miễn cưỡng có lãnh vực, hồn sư cấp sáu ngươi làm sao có thể có.” Trang Dịch nhìn chằm chằm Đường Việt nói, “Quá trình thả ra cũng hoàn toàn không giống trong sách ghi lại, đây không phải lãnh vực chân chính!”

“Không sai, đây là ngụy lãnh vực (lãnh vực giả) bán thành phẩm.” Đường Việt nói, “Tác dụng duy nhất của nó chính là ngăn cách hồn lực của ngươi, dưới tình huống hồn lực của ngươi không thể được bổ sung, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”

Trang Dịch nhìn bên ngoài lãnh vực, Lôi Tu thấy Đường Việt lại có thể ngăn cách hắn, triệt để bùng nổ, thấy con sư tử kia vẫn còn liều chết ngăn cản nó, Lôi Tu phát ra tiếng gầm giận giữ, không ngừng bổ lôi điện lên người sư tử, sư tử phát ra từng đợt tiếng kêu đau đớn, lại kiên trì mệnh lệnh Đường Việt liều chết chắn Lôi Tu.

Thông qua khế ước, Trang Dịch cảm nhận được tâm tình lo lắng của Lôi Tu, mặc dù Đường Việt có thể làm ra ngụy lãnh vực ở cấp sáu khiến Trang Dịch giật mình không thôi, nhưng nếu như không thể nối liền với hồn lực ở bên ngoài, như vậy hồn lực trong cơ thể hắn tiêu hao mỗi phần đều là lãng phí, lúc như thế này, Trang Dịch phải đánh nhanh thắng nhanh.

Nhìn dáng vẻ này của Đường Việt, chỉ sợ lãnh vực này cũng tổn thương hắn rất lớn, ánh mắt Trang Dịch lập tức trở nên kiên định, Tử Tinh Hoàng Điểu mở cánh bay lên, nhưng mà bay đến cuối cùng lại nhanh chóng bị đám sương mù màu đen kia ngăn cản, Đường Việt thấy thế nhẹ khẽ nở nụ cười: “Vô dụng, trừ khi ta chết, bằng không lãnh vực này không thể phá bỏ.”

“Vậy thì ngươi phải chết!” Trang Dịch hét lớn, mấy cái lông đuôi của Tử Tinh Hoàng Điểu dung hợp cùng phiến lá trúc đào sắc bén, nhanh chóng đánh tới Đường Việt, Đường Việt nghiêng người tránh né một chút, bên eo phải lại như trước bị làm bị thương, lần này không chỉ có dị ma bị mổ ra, thân thể Đường Việt cũng nhận được tổn thương, máu tươi chảy ra, tí tách nhỏ xuống ở trên đồng cỏ, trong nháy mắt đã bị bùn đất hấp thu.

Thân thể Đường Việt loạng choạng một cái, máu đen nhổ ra từ trong miệng cùng máu tươi bên hông triệt để nhuộm ướt thân thể hắn, thân thể hắn run rẩy, thấy Tử Tinh Hoàng Điểu lại đáng úp lại lần nữa, lập tức chỉ huy dị ma bắt đầu vật lộn cùng Tử Tinh Hoàng Điểu.

Dị ma cùng Tử Tinh Hoàng Điểu chém giết lẫn nhau, thấy hồn lực của Trang Dịch càng ngày càng ít, tiếp tục như vậy nữa là sẽ thua không nghi ngờ, Lôi Tu bên ngoài lãnh vực một cú cắn lên trên cổ sư tử, sau đó hung hăng hất lên, sư tử triệt để ngã trên mặt đất, thân thể co quắp mấy lần, cuối cùng không có khả năng nhúc nhích nữa.

Lúc này Lôi Tu quay đầu, lôi điện hội tụ trước mặt nó, hung hăng đánh vào bên trên lãnh vực của Đường Việt, điện quang lập lòe bên ngoài lãnh vực màu đen, nhưng lại không thể phá vỡ tầng lãnh vực này. Trong mắt Lôi Tu tràn ngập cuồng bạo cùng tức giận, hồn lực lại tập trung một lần, lực lôi điện càng tinh túy hơn so với lần trước, tiếp tục đánh về phía lãnh vực, thấy như trước không thể phá vỡ, Lôi Tu phát ra tiếng gầm giận giữ, lông quanh thân đều dựng đứng lên, chữ Vương trên trán sáng lên hào quang màu tím trong nháy mắt, trong mắt Lôi Tu hiện lên một tia đau đớn, lực lôi điện tụ hội ở trán nó, hóa thành một chùm tia sáng giống như mũi tên bắn về phía lãnh vực ——

Cùng lúc đó, Trang Dịch nhân cơ hội, dùng tất cả hồn lực, được ăn cả ngã về không, vận dụng lên người Tử Tinh Hoàng Điểu, Tử Tinh Hoàng Điểu giữa không trung giống như cảm nhận được tâm tình của Trang Dịch, dùng tốc độ khó có thể tin đem hết toàn lực lao xuống chỗ Đường Việt, ngọn lửa thiêu đốt quanh thân Tử Tinh Hoàng Điểu, bởi vì tốc độ lao xuống của nó quá nhanh, gió thổi qua đầu Tử Tinh Hoàng Điểu, ngọn lửa phía sau nó hình thành độ cong một giọt nước, trong miệng Tử Tinh Hoàng Điểu phát ra một tiếng hót vang, sau đó trong nháy mắt liền hung hăng xuyên qua trong thân thể dị ma đang ngăn nó lại, khi bay đến trước mặt Đường Việt, cùng lúc đó, lôi điện Lôi Tu thả ra cuối cùng cũng xông vào, một trước một sau cùng đánh trúng vào thân thể Đường Việt!

Thân thể Đường Việt bị hai luồng sức mạnh xuyên qua, hắn há miệng kêu một tiếng đau đớn, nhìn Tử Tinh Hoàng Điểu chậm rãi biến mất, ngẩng đầu thấy Trang Dịch thoát lực mà ngã trên mặt đất, khóe miệng Đường Việt lại dấy lên một nụ cười: “Ta thắng…”

Hắn còn chưa dứt lời, Lôi Tu đã triệt để phá vỡ lãnh vực của hắn, nhanh chóng xông vào, sau khi một đuôi hung hăng hất Đường Việt văng xa hơn 10m, Lôi Tu chạy đến trước mặt Trang Dịch, lo lắng dùng đệm thịt đụng thân thể Trang Dịch.

Trang Dịch ngã dưới đất chậm rãi mở mắt ra, cảm giác hồn lực tiêu hao hoàn toàn không còn một mảnh cũng không tốt đẹp gì, hiện giờ hắn toàn thân thoát lực, may mà cuối cùng Lôi Tu xông vào cùng hắn làm Đường Việt trọng thương, bằng không cuối cùng chết e rằng sẽ là hắn.

Đưa tay sờ lên móng vuốt cực lớn của Lôi Tu, Lôi Tu lập tức cúi thấp đầu phối hợp cùng đệm thịt, đưa tay đỡ thân thể Trang Dịch lên trên lưng nó, Trang Dịch ghé vào trên thân thể Lôi Tu, thở hồng hộc nói: “Đường Việt đâu?”

Lôi Tu cõng Trang Dịch đi về phía Đường Việt.

Đường Việt bị Lôi Tu vung ra hơn 10m, cách vực sâu Liệt cốc bên cạnh càng gần, luồng gió rét lạnh gào thét thổi tới từ bên dưới, thổi mạnh làm y phục của bọn họ bay phấp phới, đã có mấy phút này hòa hoãn, Trang Dịch miễn cưỡng khôi phục thể lực, sau khi từ trên người Lôi Tu xuống, nhìn Đường Việt ngã trên đất toàn thân là máu.

Hai hồn thú của Đường Việt tử vong, cắn trả sau khi lãnh vực bị phá, chỗ trí mạng trên thân thể bị hai luồng hồn lực cùng nhau xuyên qua, cùng với hồn lực tiêu hao không còn một mảnh, thậm chí còn bị Lôi Tu hung hăng quăng ra ngoài, nặng nề ngã trên mặt đất, dù hắn còn sống thì cũng cách cái chết không xa.

Trang Dịch cúi người nhìn Đường Việt, sau khi dị ma tạm thời tử vong, ánh mắt Đường Việt khôi phục thanh minh lúc trước, môi trước kia màu tím đen, hiện giờ lại trắng xám không màu, thoạt nhìn đúng là suy yếu chưa từng thấy.

Trang Dịch quả thực không thể đối chiếu người này cùng người mà hắn gặp mặt lần đầu tiên, thiên chi kiêu tử chúng tinh phủng nguyệt của Ellen.

Đường Việt hữu khí vô lực nâng mắt lên, thấy Trang Dịch thần sắc phức tạp nhìn hắn, hắn chậm rãi cong lên khóe miệng: “Tốt xấu còn hơn ngươi…”

“Ngươi xác thực mạnh hơn ta.” Trang Dịch nhìn Đường Việt thấp giọng nói.

“Nhưng mà cuối cùng chết trước vẫn là ta.” Đường Việt nói, “Nếu sớm biết hôm nay sẽ chết trong tay ngươi, lúc trước có lẽ ta căn bản sẽ không mời chào ngươi đi… Còn cố ý điều tra tư liệu của ngươi, nghiên cứu sở thích của ngươi…”

Trang Dịch nhìn Đường Việt, nhớ tới từng chút khi sống chung cùng Đường Việt lúc trước, há miệng, lại nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

Đường Việt tựa hồ cũng nghĩ tới chuyện cũ gì, nhẹ nhàng nở nụ cười, cuối cùng, hắn ngước mắt nhìn Trang Dịch: “Trang Dịch, ngươi thật là triệu hoán sư?”

Trang Dịch nhìn một tia đau đớn trong mắt Đường Việt, biết Đường Việt đang thừa nhận thân phận của hắn, đồng thời cũng chối bỏ tất cả những vinh quang trong vài năm quá khứ kia của mình, cuối cùng Trang Dịch vẫn chậm rãi gật đầu.

“Dù hắn có gạt ta, ta cũng vẫn sẽ cảm kích hắn cả đời…” Đường Việt nhẹ nhàng nói xong, dùng hết sức lực cuối cùng bắt lấy ống tay áo Trang Dịch, “Mặc dù có không ít đệ tử Ellen bị khống chế, nhưng mà chỉ cần giết chết mấy người trong đó, những người còn lại có thể khôi phục ý thức của bản thân, nếu như ngươi còn sống trở về báo lại chuyện này, ta hy vọng ngươi có thể cẩn thận, đại chiến giữa dị ma cùng hồn sư là không thể tránh được, ta chỉ hy vọng có thể giữ được phần lớn người ở Ellen…”

“Ta biết.” Trang Dịch nói xong, liền vội vàng hỏi, “Đường Việt, rốt cuộc người kia là ai, ngươi còn tiếp xúc qua bao nhiêu triệu hoán sư? Dị ma cùng triệu hoán sư rốt cuộc là quan hệ như thế nào, còn có, sau giải thi đấu hồn sư, dị ma tột cùng còn có kế hoạch gì —”

“Ta gọi hắn là thúc thúc.” Đường Việt nói xong, ánh mắt có chút tan rã, hắn thở gấp nói, “Thực lực của hắn sâu không lường được, lúc nhỏ ta nhìn thấy hắn bộ dáng gì, nhiều năm qua đi như vậy, hắn vẫn là cái khuôn mặt đó, cho nên ta chưa bao giờ biết rõ khuôn mặt thật sự của hắn, dị ma là hắn đem đến cho ta, kế hoạch Ellen là ta chủ động đưa ra, bởi vì nếu thúc thúc ra tay, cuối cùng chỉ sợ người sống sót cũng không đến một nửa… Giải thi đấu hồn sư chẳng qua là một lần dò xét, Tây Bắc mới là bước đầu tiên của kế hoạch…”

Đường Việt nói xong, thanh âm càng ngày càng nhỏ, Trang Dịch vội vàng lại gần sát thân thể hắn, chăm chú nhìn Đường Việt nói: “Hắn có bày ra bổn mạng thú cùng thực lực ba hệ sao, trừ hắn ra, ngươi còn có thấy triệu hoán sư nào khác không?”

Đường Việt nhìn Trang Dịch, giật giật môi, đang muốn nói gì, đột nhiên, một thứ sền sệt màu đen chảy ra từ trong miệng Đường Việt.

Hai mắt Trang Dịch mở to, thấy cái vật sền sệt kia vậy mà hội tụ thành một đám trên mặt đất giống như muốn chạy trốn, Trang Dịch cắn răng: “Lôi Tu, giết nó!”

Lôi Tu vận dụng hồn lực không còn nhiều lắm, móng vuốt mang theo lôi điện hung hăng giẫm mạnh, ở giữa trung tâm, triệt để giẫm nát cái vật sền sệt này. Cái thứ sền sệt này cực kỳ tương tự dị ma, có lẽ có vài phần quan hệ với dị ma ký sinh trong người Đường Việt, nhưng mà dù sao dị ma kia đã trở thành hồn thú, dù cho lúc Đường Việt chết có muốn chạy trốn một mình, cũng yếu ớt không thể tưởng tượng nổi, không qua được một kích của Lôi Tu, vỡ vụn ngay tại chỗ, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Giải quyết xong dị ma này, Trang Dịch vội vàng quay đầu, khi thấy đồng tử Đường Việt tan rã, đã hoàn toàn tử vong, tim Trang Dịch rung một cái, hắn nhìn Đường Việt một lát, cuối cùng im lặng vươn tay, giúp Đường Việt nhắm lại ánh mắt vẫn còn mở to ——

Đúng vào lúc này, một âm thanh sắc nhọn từ phía sau vang lên: “Đường Việt!!”

Trang Dịch quay đầu trong chớp mắt, khi thấy một bóng người dùng tốc độ cực nhanh lao tới, Trang Dịch lập tức thấy rõ khuôn mặt của người kia, không phải ai khác, chính là Lâm Nguyệt!

Sau khi Lâm Nguyệt đến gần, nhìn Đường Việt ngã trên đất đã hoàn toàn mất đi hơi thở, lại nhìn dáng vẻ suy yếu sau khi chiến đấu của Trang Dịch, sắc mặt nàng thay đổi: “Đường Việt… Đường Việt hắn làm sao vậy?”

Trang Dịch nhìn sắc mặt xoát một cái trở nên trắng bệch của Lâm Nguyệt, nửa ngày sau mới nói: “Hắn đã chết…”

Thân thể Lâm Nguyệt lay động một cái, nàng ngơ ngác nhìn Đường Việt nằm trên mặt đất, sau đó một tay đẩy Trang Dịch ra, nhanh chóng nhào qua lắc lắc thân thể Đường Việt: “Đường Việt, Đường Việt?”

Hai mắt Đường Việt nhắm nghiền, theo Lâm Nguyệt lay động, vết thương trên bụng càng vỡ ra, máu tươi không ngừng chảy ra ào ào, nhuộm ướt cả thân thể Lâm Nguyệt.

Lâm Nguyệt nhìn máu Đường Việt chảy đầy người mình, nàng run rẩy lấy tay che vết thương trên bụng hắn, toàn thân đều đang phát run: “Đường Việt… Ngươi tỉnh, ngươi muốn ta còn sống trở về, ta làm được, ta sống tới gặp ngươi rồi, ngươi nhìn ta, ngươi nhìn ta a…”

Trang Dịch nhìn Lâm Nguyệt như vậy, tâm lý cũng không chịu nổi, thấy Chu Vĩ cũng đã tới sau theo Lâm Nguyệt, sau đó không còn ai nữa, chỉ sợ Lưu Đằng cùng Diệp Duy đã lành ít dữ nhiều.

Chu Vĩ nhìn Đường Việt đã chết cùng Lâm Nguyệt đang gào khóc, hồi lâu mới lấy lại được thanh âm, nhìn về phía Trang Dịch: “Chuyện gì xảy ra? Đội trưởng bị ai giết?”

“Ta giết.” Trang Dịch thấp giọng nói, “Trong cơ thể của hắn có dị ma, hơn nữa —— “

“—— Ngươi giết hắn?” Chu Vĩ khiếp sợ nhìn Trang Dịch, sau khi nghe được hai chữ dị ma, Chu Vĩ lại trầm mặc. Vài giây sau, Chu Vĩ nói: “Làm sao đội trưởng có thể bị dị ma phụ thể… Hắn mạnh như vậy, cái loại dị ma gì có thể đi vào thân thể hắn…”

“Là hắn tự nguyện.” Trang Dịch thấp giọng nói.

Chu Vĩ kinh ngạc nhìn Trang Dịch, không nói lời nào.

Đúng lúc này, Lâm Nguyệt vẫn luôn ghé trên người Đường Việt bất tri bất giác đứng dậy, thần sắc trên mặt nàng bình tĩnh cực kỳ khác thường, Trang Dịch phát hiện sau khi Lâm Nguyệt đứng dậy, hồn lực toàn thân bỗng nhiên được thả ra, sau đó không nói hai lời xông về phía Trang Dịch!

Hồn lực của Trang Dịch vừa mới tiêu hao không còn, hiện giờ toàn thân suy yếu, mặc dù hồn lực khôi phục một chút, lại vẫn vội vàng không kịp né tránh!

Thấy phần đuôi Man Ngư của Lâm Nguyệt hóa thành lưỡi dao sắc bén hung hăng chém về phía Trang Dịch, muốn chém hắn thành hai nửa, Lôi Tu vẫn luôn để ý Lâm Nguyệt lập tức ngăn ở trước mặt Trang Dịch, nó lập tức phóng điện ngăn cản Lâm Nguyệt tấn công, đáng tiếc lúc này hồn lực Lâm Nguyệt đầy đủ, mà Lôi Tu vừa mới đại chiến một trận, mặc dù tình huống đỡ hơn Trang Dịch một chút, lại đã sớm không phải đối thủ của Lâm Nguyệt, lưỡi dao của Lâm Nguyệt nhanh chóng chém nát phòng ngự của Lôi Tu, một dao chém trên lưng nó!

Thanh âm lưỡi dao sắc bén đâm vào da thịt nặng nề truyền ra, sau khi thu hồi Lâm Nguyệt lại ra tay lần nữa, phía sau lưng Lôi Tu bị chém thương, máu tươi lập tức phun ra, dính lên mặt Trang Dịch!

Tất cả những chuyện này phát sinh quá đột ngột, Trang Dịch vội vàng nhào tới muốn che chở Lôi Tu, nhưng mà động tác của Lâm Nguyệt còn nhanh hơn hắn, hồn lực của nàng chạy dọc toàn thân hình thành một cái lồng năng lượng, sau đó hung hăng kéo Lôi Tu đang bị thương qua, dùng hồn lực giam cầm hành động của nó, đồng thời hồn lực hình thành cây đao lớn hung hăng chống trên cổ Lôi Tu, Lâm Nguyệt nhìn Trang Dịch vồ hụt ngã trên mặt đất, từ từ phát ra tiếng cười nhẹ nhàng: “Ngươi đáng chết, ngươi cùng con hổ này của ngươi, đều đáng chết!”

Chu Vĩ thấy Lâm Nguyệt kéo Lôi Tu đến sát trên biên giới Liệt cốc, nhìn vẻ điên cuồng trong mắt Lâm Nguyệt, hắn lập tức nói: “Ngươi không nên quá xúc động, đội trưởng bị dị ma bám vào người, không phải Trang Dịch cố ý giết hắn! Giống như Lưu Đằng cùng Diệp Duy bị dị ma phụ thân lúc trước, quả thực giống như biến thành một người khác, không phải chúng ta cũng động thủ với bọn họ sao? Những lúc như thế này, để thân thể của bọn họ còn sống mà bị xâm chiếm mới là sỉ nhục lớn nhất, ta tin đội trưởng tuyệt không hy vọng mình sống sót khuất nhục cẩu thả như vậy!”

“Hắn nhất định là cố ý!” Lâm Nguyệt nghe vậy, thét to, âm thanh sắc nhọn giống như thủy tinh vỡ tan, “Não Đường Việt không bị ăn, máu trong thân thể hắn cũng màu đỏ, hoàn toàn không giống Diệp Duy Lưu Đằng!”

Chu Vĩ khiếp sỡ nhìn Đường Việt nằm dưới đất một cái, sau đó nhìn về phía Trang Dịch.

Thanh âm của Lâm Nguyệt tiếp tục truyền đến, bởi vì đứng ở biên giới Liệt cốc, gió gào thét lên làm cho thanh âm của nàng bị cắt đứt quãng: “Vết thương trí mạng trên người Đường Việt có hai, nhưng mà một trong hai cái đó chính là lực lôi điện, đồng thời ngực cùng bụng của hắn cũng có máu tụ do va chạm với mãnh thú… Là con hổ này làm, mà chủ của nó, chính là Trang Dịch!

Hắn đã giết Đường Việt, còn dệt một câu chuyện dối trá mơ hồ để lừa chúng ta… Chu Vĩ, Đường Việt chết, hắn đã chết ngươi biết không… Sau này rốt cuộc ta không nhìn được tới hắn, phải làm sao bây giờ, đã không còn Đường Việt phải làm sao bây giờ…”

“Ta xác thực giết hắn, nhưng mà một trong hai hồn thú của Đường Việt là dị ma! Dù hắn không bị dị ma phụ thể, nhưng dị ma trở thành hồn thú của hắn đã tạo thành ảnh hưởng cực lớn với hắn, hơn nữa, sự kiện tập kích trong giải thi đấu hồn sư lần này, Đường Việt biết rõ, thậm chí hắn là người hợp tác của dị ma!” Trang Dịch chăm chú nhìn Lâm Nguyệt, nói, hắn muốn cố gắng giả vờ bình tĩnh, nhưng là bối rối trên mặt cùng thanh âm thoáng run rẩy vẫn bán rẻ hắn. Hắn nhìn Lôi Tu bị Lâm Nguyệt đè ép trên đất, rất muốn xông tới cứu Lôi Tu, xem xét thương thế cho nó, nhưng mà giờ phút này thần sắc trên mặt Lâm Nguyệt đã giống như điên cuồng, ai cũng không biết nàng sẽ làm ra chuyện như thế nào, Trang Dịch đành phải bắt buộc bản thân nhẫn nại.

Chu Vĩ nhìn vẻ mặt Lâm Nguyệt lúc thì phẫn hận lúc thì đau khổ lúc thì mê mang, trong mấy giờ ngắn ngủi đã xảy ra liên tiếp nhiều chuyện thế này khiến hắn nhất thời còn chưa tỉnh hồn lại, hắn nhìn Trang Dịch, lại nhìn Lâm Nguyệt, cuối cùng nói: “Mặc kệ như thế nào, Lâm Nguyệt, ngươi đứng ở đó là quá nguy hiểm, ngươi tới đây trước, có chuyện gì chúng ta hảo hảo nói… Nếu quả thật là Trang Dịch giết đội trưởng, ta và ngươi đồng dạng đều sẽ không tha cho hắn, ngươi tới đây trước đi, bên cạnh đó rất nguy hiểm…”

Lâm Nguyệt nghe vậy, nở nụ cười khẽ: “Chính là hắn giết Đường Việt, không cần ngụy biện nữa.”

Nàng nói xong, nhìn về phía Trang Dịch, ánh mắt hung ác nham hiểm, khuôn mặt vặn vẹo, thoạt nhìn còn điên cuồng hơn Đường Việt bị dị ma phụ thể: “Ngươi giết người ta yêu nhất, ta muốn ngươi cũng trả một cái giá lớn như vậy…”

Trang Dịch nghe vậy, lập tức đã có dự cảm không tốt, hắn nhịn không được đi lên phía trước một bước, Lâm Nguyệt lập tức mang theo Lôi Tu lui về phía sau: “Cút, ngươi còn đi về phía trước một bước, ta sẽ ném nó xuống!”

Trang Dịch nghe vậy, đành phải lui về phía sau.

Lâm Nguyệt thấy Trang Dịch nghe lời như vậy, thanh âm sắc nhọn nói: “Quỳ xuống, xin lỗi Đường Việt.”

“Lâm Nguyệt...” Chu Vĩ thấp giọng nói.

Lôi Tu bị Lâm Nguyệt khống chế mạnh xoay người, hai mắt nó gắt gao trừng mắt nhìn Trang Dịch, cổ họng phát ra tiếng gầm giận giữ không cam lòng, chữ Vương màu tím trên trán càng thêm phát sáng.

“Quỳ xuống!” Lâm Nguyệt tăng mạnh khống chế với Lôi Tu, khuôn mặt vặn vẹo trừng mắt nhìn Trang Dịch.

Trang Dịch nhìn thoáng qua Lôi Tu, xoay người quỳ gối trước mặt Đường Việt.

“Xin lỗi hắn!”

Trang Dịch nhìn mặt Đường Việt, thấp giọng nói: “Thật có lỗi.”

“Tạo ra vết thương giống Đường Việt.”

Trang Dịch ngẩng đầu nhìn Lâm Nguyệt, Lâm Nguyệt u ám nhìn lại Trang Dịch: “Nhanh lên, bằng không ta không dám cam đoan mình sẽ làm ra chuyện gì…”

“Hồn lực của ta sau chiến đấu vừa rồi đã tiêu hao sạch sẽ.” Trang Dịch nói.

“Chu Vĩ, giúp hắn.” Lâm Nguyệt lập tức nói.

Chu Vĩ kẹp ở hai người, khó xử không biết nên làm thế nào cho phải, Lâm Nguyệt thấy thế, lạnh lùng nói: “Ta bảo ngươi giúp hắn, đây là hắn tự nguyện, dùng hồn lực đâm vào bụng hắn, hắn chính là giết chết Đường Việt như vậy, ngươi không muốn báo thù thay Đường Việt sao!”

Chu Vĩ nhìn Lâm Nguyệt đã triệt để điên cuồng, lại nhìn Trang Dịch mặt không biểu tình nhìn mình, cuối cùng dùng hồn lực biến ảo thành một thanh đao, hung hăng đâm hai cái trên người Trang Dịch.

Đao đầu tiên vào bụng bên trái, triệt để xuyên qua thân thể Trang Dịch, đao thứ hai nhìn như dùng sức lực giống vậy đâm tới, nhưng Chu Vĩ lại âm thầm động tay động chân, chém vỡ ảnh tinh bên hông Trang Dịch làm che giấu, mặc dù thấm một chút máu ra, nhưng kỳ thật chẳng qua là cọ vỡ một chút da thịt bên eo phải Trang Dịch.

Lâm Nguyệt nhìn máu Trang Dịch chảy tràn ra, màu đỏ tươi nhanh chóng nhuộm đỏ quần áo, nàng nhìn Trang Dịch sắc mặt trắng bệch, còn có ánh mắt đến bây giờ vẫn chăm chú nhìn Lôi Tu của hắn, Lâm Nguyệt nở nụ cười khanh khách, sau đó tiếng cười rất nhanh im bặt mà dừng: “Dù là ngươi làm những điều này, Đường Việt cũng không thể tỉnh lại, hắn không bao giờ có thể cùng ta làm nhiệm vụ nữa, cũng không thể đi học cùng ta, cùng ta nói chuyện, răn dạy ta, ôn nhu gọi ta Lâm Nguyệt…”

“Không phải ngươi rất quý trọng con hổ này sau, mỗi tối cùng nó ngủ cùng một chỗ, tình chàng ý thiếp… Ta cũng muốn cho ngươi nếm thử loại tư vị này… Không, ta muốn cho ngươi thống khổ hơn, khiến nó xương cốt không còn!” Lâm Nguyệt nói xong, hai tay đẩy mạnh một cái, đẩy Lôi Tu xuống Liệt cốc!

“—— đừng!” Trang Dịch chẳng quan tâm chuyển dời vết thương, giãy dụa xông lên muốn bắt được thân thể Lôi Tu, nhưng mà hắn vẫn muộn một bước, thấy Lôi Tu rơi xuống vực sâu, Trang Dịch chỉ kịp nhìn thấy chữ Vương phát sáng trên trán Lôi Tu, còn có cặp mắt màu đỏ sậm kia, ngay cả Lôi Tu có biểu tình gì hắn cũng không thấy rõ đã thấy nó hoàn toàn bị bao phủ trong bóng tối.

Lâm Nguyệt thấy Trang Dịch trơ mắt nhìn Lôi Tu rơi xuống, hắn duy trì tư thế vươn tay giữ lấy Lôi Tu, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng Lôi Tu biến mất, trong vẻ khiếp sợ không thể tin trong mắt còn mang theo vài phần sợ hãi mất đi Lôi Tu.

Lâm Nguyệt vốn muốn một đao xử lý Trang Dịch báo thù cho Đường Việt, nhưng thấy vẻ mặt này của Trang Dịch, Lâm Nguyệt thay đổi chủ ý, nàng nhắm ngay vết thương của Trang Dịch đá mấy cái, thấy Trang Dịch không có chút phản ứng nào, Lâm Nguyệt quay đầu nhìn thi thể Đường Việt, ánh mắt nàng trở nên vô cùng ôn như, nàng chậm rãi đi đến bên người Đường Việt, sau đó nâng thân thể hắn dậy, giúp hắn lau đi vết bẩn màu đen trên khóe miệng, Lâm Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Đường Việt, không sao, dù cho ngươi chết, ta cũng sẽ không bỏ ngươi một mình, ta sẽ cho ngươi vĩnh viễn ở bên cạnh ta…”

Chu Vĩ nhìn Lâm Nguyệt cùng Trang Dịch, một người giống như điên cuồng, người khác lại hai mắt vô thần cứng ngắc chết lặng, lại nghĩ đến những đồng đội chết đi kia, một giải thi đấu hồn sư thật tốt vậy mà cuối cùng lại biến thành thế này, hắn đau khổ cúi đầu, lấy tay lau mặt, đột nhiên, hắn cảm ứng được phía Trang Dịch truyền đến một luồng hồn lực, toàn thân Chu Vĩ cứng đờ, mãnh liệt ngẩng đầu, khi thấy Trang Dịch chậm rãi đứng lên, vết thương trên bụng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được biến mất không thấy gì nữa, cuối cùng xuất hiện trên tay trái máu tươi đầm đìa, mà tay phải của hắn, lòng bàn tay hướng lên, chậm rãi ngưng tụ ra một ngọn lửa màu lam tím!

Ngọn lửa này thoạt nhìn chỉ xấp xỉ bằng ngón tay người, hiện ra ánh sáng u lam tím lạnh lẽo, rõ ràng nhìn qua như không hề có lực uy hiếp, nhưng lại khiến toàn thân Chu Vĩ run lên, trong lòng phản xạ có điều kiện có chút e ngại.

Làm sao có thể, hồn lực trong cơ thể Trang Dịch rõ ràng tiêu hao không còn, thậm chí lúc nãy khi hắn đâm Trang Dịch bị thương cũng mảy may không phát hiện trong cơ thể Trang Dịch vẫn còn hồn lực sót lại!

Lâm Nguyệt cũng phát hiện Trang Dịch khác thường, khi thấy Trang Dịch giơ ngọn lửa kia nhìn về phía mình, Lâm Nguyệt sững sờ: “Không thể nào, ngươi đã không còn hồn lực…”

Trang Dịch nhìn Lâm Nguyệt, mặt không biểu tình mà nói: “Còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt, ngươi từng hỏi kỹ năng của ta là cái gì, câu trả lời của ta là: Chuyển dời vết thương cùng hồn lực.”

Lời Trang Dịch nói khiến Chu Vĩ cùng Lâm Nguyệt đều khẽ giật mình, Lâm Nguyệt phục hồi tinh thần lại trước, không ngờ mới sơ sẩy một chút đã để Trang Dịch khôi phục một chút hồn lực, nàng phát ra một tiếng cười lạnh, tay nhẹ nhàng vẽ một cái giữa không trung, một vòng bảo vệ hình thành quanh thân nàng, hư ảnh Man Ngư bơi quanh bốn phía thân thể, Lâm Nguyệt lạnh lùng nhìn Trang Dịch, nói: “Nếu không phải muốn cho ngươi sống không bằng chết, hiện tại ta lập tức muốn giết ngươi.”

“Vậy để ta giết ngươi đi.” Thanh âm của Trang Dịch không phập phồng chút nào, ngọn lửa quay tròn chuyển động trong lòng bàn tay hắn, chậm rãi hóa thành một Tử Tinh Hoàng Điểu cỡ nhỏ, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâm Nguyệt cùng Chu Vĩ, Tử Tinh Hoàng Điểu phát ra một tiếng hót vang thanh thúy, sau đó phóng về phía Lâm Nguyệt giống như tên dời cung!

Lâm Nguyệt lập tức thả hồn thú của mình nghênh đón, thấy Man Ngư một ngụm đã nuốt Tử Tinh Hoàng Điểu vào bụng, tươi cười khinh thường đắc ý trên mặt Lâm Nguyệt mới vừa vặn giơ lên, một giây sau, Tử Tinh Hoàng Điểu trực tiếp xuyên thủng thân thể Man Ngư, bắn vào chính giữa cổ họng Lâm Nguyệt, sau đó xoay tròn xuyên qua rồi mới biến mất không thấy gì nữa!

Lâm Nguyệt vội vàng không kịp chuẩn bị bị đánh lùi lại một bước, cổ họng bị đâm thủng, máu trào ra như bọt biển, sau đó càng chảy càng nhiều, nàng không cam lòng chỉ về phía Trang Dịch, theo đầu ngón tay trên thân thể run lên, cổ họng phát ra tiếng vang “hách hách”, cuối cùng, cả người ầm ầm ngã xuống, máu tươi chảy ra từ cổ họng nhanh chóng nhuộm đỏ mặt đất, giống như máu của Đường Việt bên cạnh, trong nháy mắt bị bùn đất hấp thu không còn một mảnh.

Lâm Nguyệt chết đột nhiên như vậy, vài giây sau Chu Vĩ mới miễn cưỡng phục hồi lại tinh thần, hắn khiếp sợ nhìn Trang Dịch vẻ mặt chết lặng, cả buổi nói không nên lời được một chữ.

Trang Dịch chậm rãi đi đến trước mặt Chu Vĩ.

Chu Vĩ nhìn Trang Dịch, người này, trong thời gian ngắn giết chết Đường Việt, dưới tình huống trọng thương, còn giết chết Lâm Nguyệt!

Dù cho ngày thường quan hệ giữa Chu Vĩ cùng Trang Dịch cũng không tệ, lúc này cũng sợ tới mức thụt lùi một bước.

Trang Dịch nhìn thần sắc trên mặt Chu Vĩ, chậm rãi vươn tay sờ phía hông mình, sau khi kéo ra một đống ảnh tinh vỡ tan, Trang Dịch khẽ giật mình, lúc này mới nhớ tới lúc trước vì giúp hắn giấu diếm Lâm Nguyệt, Chu Vĩ đã đánh vụn ảnh tinh của hắn.

Hắn ngẩng đầu nhìn Chu Vĩ, trình bày miệng một lần chuyện giữa hắn cùng Đường Việt, bỏ bớt bộ phận mình là triệu hoán sư, Trang Dịch nói với Chu Vĩ: “Ta sẽ không giết ngươi.”

Chu Vĩ kinh ngạc nhìn Trang Dịch.

“Ta hy vọng ngươi có thể trở về, đem tất cả những chuyện đã xảy ra trong này, nói cho học viện Ellen, miễn cho sau này học viện rơi vào tay giặc, dị ma triệt để chiếm giữ Tây Bắc, nơi này sẽ biến thành địa ngục…” Trang Dịch nói xong, chậm rãi quay người đi về phía Liệt cốc, “Về phần có thể an toàn dời khỏi giải thi đấu hồn sư dưới tình trạng dị ma bao vây thế này để trở về học viện hay không, chỉ có thể xem mạng của ngươi.”

Chu Vĩ thấy Trang Dịch đi từng bước về phía Liệt cốc, vội vàng nói: “Trang Dịch, ngươi đi đâu vậy?”

Trang Dịch giống như không nghe thấy Chu Vĩ hỏi, hắn đi tới bên cạnh Liệt cốc, nhìn vực sâu vô tận tối như mực phía dưới, giống như một con thú khổng lồ đang há miệng, một khi vào cửa liền trọn đời không thể siêu sinh, nhưng mà thông qua bổn mạng khế ước, Trang Dịch không cảm nhận được Lôi Tu đã tử vong, hắn muốn xuống dưới xem một cái, tìm kiếm Lôi Tu.

Phóng ra toàn bộ hồn lực vừa mới khôi phục được một chút, hồn thú Tử Tinh Hoàng Điểu phụ ngoài cơ thể, Trang Dịch mở hai tay, xa xa nhìn lại giống như một Phượng Hoàng đang bay lên, sau đó không chút do dự nhảy xuống Liệt cốc.

Chu Vĩ vọt tới biên giới Liệt cốc, thấy Trang Dịch bị bóng tối vô tận thôn phệ, hắn khiếp sợ nhìn nơi thân ảnh Trang Dịch biến mất, hồi lâu sau bỗng chốc tê liệt ngồi dưới đất, nhìn Lâm Nguyệt cùng Đường Việt đã chết bên cạnh, nam nhân ngày thường vẫn luôn tùy tiện này, giờ phút này vành mắt rốt cuộc đỏ lên.

Sáu người tham gia giải thi đấu hồn sư, cuối cùng chỉ còn lại một, càng làm hắn đau khổ là, tất cả đồng đội của hắn, tất cả đều là tự giết lẫn nhau mà chết…

Bên kia.

Cảm giác mất trọng lượng khiến Trang Dịch vốn đã trọng thương càng thêm váng đầu hoa mắt, theo hắn rơi vào trong Liệt cốc, ánh sáng bốn phía càng ngày càng mờ, gió giống như dao nhỏ thổi mạnh qua thân thể hắn, Trang Dịch cắn răng sử dụng hồn lực cố gắng phụ ngoài cơ thể, mặc dù hồn thú phụ ngoài cơ thể dùng không tốt như hồn thú phụ ngoài cơ thể cấp sáu, nhưng tốt xấu bên ngoài có một tầng thân thể hồn thú chống đỡ, hiện giờ rơi ở giữa không trung, dù sao Tử Tinh Hoàng Điểu cũng là loài chim, dù không thể trở Trang Dịch bay lên, thân thể cùng cánh của nó lại có thể giảm tốc độ giảm sóc cho Trang Dịch, giảm tốc độ rơi xuống giúp đường nhìn của Trang Dịch càng thêm rõ ràng.

Trang Dịch mở to hai mắt cố gắng tìm kiếm bóng dáng Lôi Tu ở bốn phía, nếu như Lôi Tu không xảy ra chuyện gì, không phải Lôi Tu đang bám trên vách đá bên cạnh, thì chính là đáy cốc có huyền cơ khác.

Nhưng mà tìm hồi lâu Trang Dịch cũng nhìn không thấy Lôi Tu, ngược lại thân thể hắn đang không ngừng chảy máu, hồn lực trong cơ thể lại sắp tiêu hao không còn, Trang Dịch chỉ cảm thấy thân thể ngày càng mỏi mệt, thấy cách đáy cốc còn một khoảng cách, hắn muốn cắn răng tiếp tục chịu đựng, thế nhưng cảnh tượng trước mắt ngày càng mơ hồ, đúng lúc này, Trang Dịch đột nhiên thấy được một tia ánh sáng tím!

Trang Dịch cố gắng muốn mở to mắt nhìn cho rõ ràng, lại trong nháy mắt này, hồn lực trong cơ thể triệt để tiêu hao sạch sẽ, Tử Tinh Hoàng Điểu thả ra ngoài lập tức trở lại trong không gian tinh thần của Trang Dịch, đã không có Tử Tinh Hoàng Điểu giảm xóc, tốc độ rơi xuống của Trang Dịch tăng nhanh, gió gào thét thổi mạnh lên tóc cùng quần áo Trang Dịch, bên tai tất cả đều là tiếng gió, Trang Dịch bị gió thổi không mở được mắt, thấy đã sắp đâm đầu xuống dưới, đúng lúc này, lại một tia sáng tím thoáng hiện trong bóng đêm, sau đó, tia thứ hai, tia thứ ba…

Vài luồng lôi điện to lớn màu tím lập lòe ở Liệt cốc phía dưới, giống như muốn xé rách bóng tối này, rất nhanh, ánh sáng tím lớn nhỏ lan tràn ra giống như mạng nhện, sau đó vầng sáng càng ngày càng mạnh, cuối cùng trải rộng ngàn mét, giống như toàn bộ đáy cốc đều bị lôi quang bao trùm, tầng tầng lớp lớp phô thiên cái địa mở rộng ra trên mặt đất, Trang Dịch rơi vào thật sâu trong lôi quang, trước khi hôn mê, trừ ánh sáng tím che đầy trời ra, hắn còn mơ hồ nhìn thấy có người tiếp được thân thể hắn…