Tối Cường Triệu Hoán Sư

Chương 42




Một đường kế tiếp, dưới sự đề phòng cao độ của mọi người, cũng không có phát sinh vấn đề ngoài ý muốn cùng loại lần nữa.

Bọn họ dù sao mới gia nhập Rừng rậm Ma thú không lâu, phụ cận du đãng tất cả đều là ma thú khoảng cấp một thậm chí là dã thú, khi thấy một đội ngũ hồn sư nhân loại hơn 70 người, tiêu chuẩn chủ yếu trên cấp hai, lại có hồn sư cấp bốn hộ vệ, tự nhiên nhao nhao né tránh.

Chỉ có điều khiến Lục Duẫn Vi tương đối đau đầu chính là, con đường nhỏ trong rừng bị cây cối mọc lên che kín, không có đường chỉ dẫn, cực kỳ dễ lạc đường.

Lại đi về phía trước hai giờ, mặc dù trong khoảng thời gian này có nghỉ ngơi, nhưng là không ngừng hành tẩu, học sinh năm nhất lập tức có chút ăn không tiêu. Chiến hồn sư cùng ngự hồn sư hoàn hảo, bình thường đi học vốn là có huấn luyện thể năng, nhưng mà phụ hồn sư lại không có một hạng này, hơn nữa lần này tới phần lớn là quý tộc, thường được nuông chiều từ bé, cùng với đi lâu như vậy, thể lực tiêu hao rất lớn.

Càng làm cho người phiền muộn chính là, trong đội ngũ còn có mấy người dị ứng với muỗi ở chung quanh, có một hai nam sinh trên mặt cùng trên tay đều mọc lên rất nhiều điểm nhỏ màu đỏ, ngứa muốn chết, mặc dù hồn sư có thể trị liệu lẫn nhau, nhưng thể lực cùng hồn lực đồng thời tiêu hao, lập tức cũng không có gì khá hơn.

Đến một giờ chiều, Lục Duẫn Vi ở phía trước rốt cục tuyên bố tạm dừng: “Cho mọi người 20 phút thời gian, nên ăn cơm thì ăn cơm, nên đi tiểu thì đi tiểu(*), căn cứ kinh nghiệm của chúng ta những năm qua, đi về phía trước năm canh giờ sẽ có một mảnh đất trống lớn, chúng ta nhất định phải đến đó trước lúc trời tối, sau đó đóng trại, đêm nay mới có nơi ngủ. Mà sau nơi đó, cơ bản liền bước chân vào lãnh địa của ma thú cấp hai cùng cấp ba, đường xá kế tiếp cũng sẽ không nhẹ nhàng như hôm nay.”

(*): nguyên văn qt đấy ạ:v

Các học sinh ngày thường đi học ăn chút khổ liền kêu to, đến thời điểm cẩn chính thức độc lập, ngược lại đều giữ im lặng, Lục Duẫn Vi vừa dứt lời, tất cả mọi người lập tức nắm chặt thời gian ăn cơm, mấy nữ sinh tức thì kết bạn đi tới nơi khá xa đi vệ sinh, nam sinh mặc dù không đến mức thẹn thùng như nữ sinh vậy, nhưng ở đây không ít người xuất thân quý tộc, cũng không có ý tứ quay người liền tại chỗ thuận tiện, vì vậy cũng gom góp mấy người đi phía ngược lại với nữ sinh.

Lục Duẫn Vi nhìn mọi người một mảnh rời rạc, không ít người bởi vì đi vệ sinh còn đi khá xa, lập tức cau mày quát to: “Vệ sinh không được rời khỏi đơn vị quá 50m, đặc biệt là nữ sinh chạy vào trong rừng rậm, càng là nơi âm u ẩn nấp, côn trùng càng nhiều!”

“Ta chán ghét đám côn trùng chết tiệt kia!” Lục Duẫn Vi vừa dứt lời, thanh âm của Lâm Duệ ở bên cạnh vang lên, Trang Dịch quay đầu nhìn lại, phát hiện tay hắn không biết lúc nào bị cắn rất nhiều, vừa đỏ vừa ngứa.

Mặc dù khó chịu, nhưng lại không đến tình trạng cần dùng hồn lực điều trị, Lâm Duệ đang dùng sức bôi thuốc cho mình.

Trang Dịch thấy thế, nói: “Khi đi đường đừng vén tay áo lên, ống quần nhớ rõ bỏ vào trong giày, miễn cho côn trùng chui vào chân, còn có tùy thân phun một chút bột phấn côn trùng ghét… Những này đi học lão sư đều có dạy, tất cả mọi người làm theo, liền ngươi không chấp hành, côn trùng tự nhiên là đến cắn ngươi.”

“Khí trời quá nóng…” Lâm Duệ vẻ mặt đau khổ nói. Lúc này bọn họ ở trong rừng rậm, ánh mặt trời chỉ có thể chiếu xuống lốm đa lốm đốm, theo lý mà nói nhiệt độ có lẽ tương đối mát mẻ mới phải, nhưng quỷ dị là, cư nhiên càng đến gần Rừng rậm Ma thú, càng cảm giác oi bức. Ngay từ đầu Lâm Duệ còn có thể kiên trì võ trang đầy đủ, nhưng là theo toàn thân mồ hôi chảy càng ngày càng nhiều, cũng có chút nhịn không được.

Trang Dịch bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, vừa quay đầu, đúng lúc trông thấy Tưởng Tuyên đang nhìn chằm chằm Thượng Thanh Vân, mà Thượng Thanh Vân đang nhìn về Lục Duẫn Vi ở phía trước thảo luận nội dung bản đồ với năm thứ tư.

Trang Dịch thấy thế nhướng nhướng mày, lộ ra nụ cười ý tứ hàm xúc không rõ, một giây sau cảm giác trên tay ngứa ngứa, cúi đầu vừa nhìn thấy Lôi Tu đang thúc giục hắn cho ăn cơm, Trang Dịch liền tranh thủ nhét vào Lôi Tu trong miệng.

Miệng hổ không giống nhân loại, gặm lương khô loại này cực kỳ khó chịu, Trang Dịch thấy bột phấn thỉnh thoảng từ bên mép nó rơi xuống, nhìn Lôi Tu không ngừng dùng đầu lưỡi liếm láp, đầu lưỡi cũng khô cằn, thoạt nhìn đã cảm thấy không quá thoải mái, vì vậy cúi đầu đến bên tai Lôi Tu, dùng thanh âm chỉ có Lôi Tu nghe được nói: “Ta đem theo sữa bột đến, buổi tối pha cho ngươi.”

Lôi Tu nhãn tình sáng lên, lập tức ngẩng đầu dùng đầu lưỡi liếm khuôn mặt Trang Dịch một cái, đem bột phấn của đồ ăn trên đầu lưỡi bôi lên mặt Trang Dịch.

Trang Dịch lập tức vỗ móng vuốt của nó tỏ vẻ bất mãn, sau đó nâng tay kia lau bột phấn trên mặt, thấy Lôi Tu vứt cái đuôi đem đệm thịt ấn lên tay hắn cùng hắn chơi đùa, Trang Dịch nhìn nó tiểu bộ dạng tham ăn kia của nó, cũng nhẹ giọng nở nụ cười.

Hành trình năm canh giờ kế tiếp quả thực buồn tẻ lại không thú vị, từ tiến vào Rừng rậm Ma thú đến hiện tại, bên tai sẽ không ngừng tràn ngập tiếng côn trùng kêu vang, một tiếng một tiếng không ngừng lặp lại kêu, phối hợp tâm tình bực bội của mọi người cùng với thể lực khô kiệt, không khí toàn bộ đội ngũ đều trầm lặng.

Lục Duẫn Vi mặc dù là nữ nhân, nhưng là chiến hồn sư cấp bốn đỉnh phong, thể lực tốt hơn đệ tử năm nhất rất nhiều, nàng một mực đi ở đằng trước, túi sau lưng cũng lớn hơn người bình thường, lại không thấy mệt mỏi chút nào.

Thấy toàn bộ hồn sư năm nhất hầu như đều sắc mặt tái nhợt, không ít nữ sinh hầu như đều lung lay sắp đổ, trên mặt Lục Duẫn Vi hiện lên một tia không kiên nhẫn, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn là nhịn được, dùng bản khắc khẩu khí nói: “Kiên trì trong chốc lát, nơi này bốn phía tất cả đều là cây, trước khi trời tối không đuổi đến phiến đất trống kia, đêm nay cũng đừng nghĩ hảo hảo ngủ một giấc.”

Trang Dịch nghe nàng nói, trong lòng thở dài một hơi, Lục Duẫn Vi nói chuyện mặc dù không dễ nghe, nhưng là sự thật.

Theo mặt trời chậm rãi xuống núi, tia sáng trong rừng cũng càng ngày càng mờ, hơn nữa đám Trang Dịch là không ngừng thẳng tiến vào trong rừng, cũng chính là càng đi vào trong, càng nguy hiểm.

Nếu như nói lúc trước vừa lúc tiến vào, Lôi Tu còn ghé vào sau lưng Trang Dịch, hoàn toàn không để ma thú bốn phía vào mắt, giờ khắc này, trời dần dần tối, Lôi Tu càng tỉnh ngủ, từ thò đầu ra khỏi ba lô của Trang Dịch, hiện đã nhảy ra ngoài, ngồi trên vai Trang Dịch, ánh mắt màu đỏ sậm nhìn quét bốn phía.

Thời gian từng điểm từng điểm đi qua, Lục Duẫn Vi đi ở phía trước phảng phất không nhìn thấy mọi người thần sắc ngày càng mỏi mệt, ngược lại bước nhanh hơn.

Từ từ, cuối đội ngũ, có người tụt lại.

“Không được, ta đi không được rồi, ta xem nơi này cũng rất tốt, bốn phía đều là ma thú cấp một cấp hai, bọn chúng không dám công kích chúng ta!” Rốt cục, một nữ sinh không chịu nổi, không để ý hình tượng ngồi xỗm trên mặt đất, hét lớn.

Lời của nàng lập tức chiếm được hưởng ứng, từ sáng sớm xuất phát đi đến hiện tại, có mấy người trên chân đều mài ra bong bóng, mặc dù trong đội ngũ có phụ hồn sư, nhưng là đại đa số phụ hồn sư thể lực tiêu hao cực lớn, nếu lại phóng thích hồn lực mà nói, không chừng liền ngất đi, bởi vậy không ít người đều chỉ có thể bất đắc dĩ chịu đựng.

Lúc này thấy rốt cục có người đề xuất kháng nghị, lập tức có không ít người học nữ sinh, ngồi xổm xuống không chịu đi.

Trang Dịch cùng Vệ Cẩn, Thượng Thanh Vân là đi cùng một chỗ, thấy đằng sau có người bắt đầu xuất hiện tâm tình tiêu cực, không đợi Lục Duẫn Vi ở phía trước đi đến, làm tiểu đội số 1 của năm nhất, ba người bọn họ lập tức đi đến phía sau đội ngũ, bắt đầu khích lệ từng người đi tiếp.

Trong đó học sinh phụ hồn hệ thể lực tiêu hao là lớn nhất, bởi vậy người kháng nghị cũng tối đa, trong đó còn bao gồm mấy người Tưởng Tuyên.

Trang Dịch trước đi đến trước mặt vài người ngồi cạnh nữ sinh, thấp giọng khuyên bảo. Mấy nữ sinh này bình thường là người ủng hộ Trang Dịch, thỉnh thoảng liền ưa thích trêu chọc hai câu, quan hệ của Trang Dịch cùng các nàng cũng không tệ lắm, chỉ khuyên bảo vài câu, các nàng liền đỏ mặt đứng lên, nhưng khi Trang Dịch quay đầu nhìn Tưởng Tuyên, Tưởng Tuyên âm u nhìn hắn một cái, sau đó hừ lạnh một tiếng quay đầu đi.

“Tưởng Tuyên, chúng ta bây giờ đang ở trong một đoàn đội, ta hy vọng ngươi có thể suy nghĩ từ góc độ của mọi người, tất cả mọi người vội vã đi, chỉ có ngươi không phối hợp, như vậy chỉ tạo thành phiền toái cho mọi người.” Trang Dịch đi đến trước mặt Tưởng Tuyên nói.

Tưởng Tuyên lộ ra cái nụ cười chế nhạo với hắn, lại một chữ đều chẳng muốn đáp lại.

Cùng lúc đó, chiến hồn hệ cùng ngự hồn hệ bên cạnh, cũng có một hai người đau đầu không muốn bị thuyết phục.

Đúng lúc này, Lục Duẫn Vi đi tới bên cạnh bọn họ.

Nàng quét mắt những người đang ngồi một cái, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Tưởng Tuyên quần áo quý giá đẹp đẽ nhất.

Nhìn khuôn mặt so với nữ nhân còn diễm lệ của Tưởng Tuyên, Lục Duẫn Vi cười lạnh một tiếng, đi tới trước mặt Tưởng Tuyên. Nàng một câu cũng không nói, liền chăm chú nhìn chằm chằm Tưởng Tuyên, sau đó khí thế cấp bốn đỉnh phong toàn bộ triển khai, vô hình tinh thần áp bách không ngừng đánh tới Tưởng Tuyên.

Bởi vì Lục Duẫn Vi đột nhiên phóng thích tinh thần uy áp, bởi vậy đám Trang Dịch đứng gần đó cũng bị ảnh hưởng đến, Lôi Tu phản xạ có điều kiện muốn nhảy ra ngoài, giúp Trang Dịch ngăn cản cổ up áp này, rất may Trang Dịch kịp thời ngăn trở nó.

Ôm Lôi Tu lui về phía sau vài bước, đợi khi Trang Dịch ngẩng đầu, chỉ thấy Lục Duẫn Vi cúi người hung hăng xách cổ áo Tưởng Tuyên lên, hai mắt theo dõi hắn nói: “Cho ta một lý do ngươi lười biếng.”

Tưởng Tuyên thật không ngờ Lục Duẫn Vi đã vậy còn quá thô lỗ, trực tiếp níu lấy cổ áo khiến hắn hai chân treo trên trời.

Tưởng Tuyên là hồn sư chữa trị, mà Lục Duẫn Vi là chiến hồn sư, bởi vậy bất luận hắn giãy dụa như thế nào, đều không thể chạy khỏi một tay gông cùm xiềng xích của Lục Duẫn Vi, Tưởng Tuyên tức giận mặt đều đỏ tía, không mở miệng không được, nói: “Ngày đầu tiên rèn luyện ngươi liền bắt chúng ta đi đường dài như vậy, tiêu hao đại lượng thể lực, dù cho buổi tối đến phiến đất trống ngươi nói kia, tất cả mọi người kiệt lực, nếu buổi tối xảy ra chuyện gì nguy hiểm phải làm sao bây giờ? Ai tới gác đêm, ai lại đây phụ trách an toàn của chúng ta? Ta cho rằng ở chỗ này hạ trại là thích hợp nhất!”

Lục Duẫn Vi nghe vậy, lập tức nheo mắt: “Những này ta tự có sắp xếp, ngươi lo lắng cái gì? Về phần nơi này, phụ cận tất cả đều là rừng cây, nhiều vật che chắn như vậy, nếu có ma thú tới gần, chúng ta đều cực kỳ khó phát hiện! Ngươi nhìn chung quanh một chút có bao nhiêu thứ đang ngó chừng chúng ta? Giấu ở bên phải bụi cây thấp kia là chuột đồng, ánh mắt đều toát ra lục quang, nếu nghe ngươi nói hạ trại ở chỗ này, buổi tối mọi người bị chuột ăn sạch thế nào cũng không biết!”

Tiếng nói của Lục Duẫn Vi hạ xuống, không ít người lập tức liếc sang phải, quả nhiên thấy được một ít ánh mắt xanh biếc, mặc dù không phải rất nhiều, nhưng là chợt nhìn như vậy, quả thật có chút dọa người.

Lục Duẫn Vi phảng phất không chú ý tới cử động của mọi người, nhìn chằm chằm Tưởng Tuyên tiếp tục nói: “Ngươi xem bộ dạng hèn nhát của ngươi! Hiện tại cách trời tối chưa đến một giờ, dựa theo cước trình của chúng ta, đi đến phiến đất trống kia cần nửa giờ, toàn bộ đội ngũ hơn 60 người, bởi vì một nhóm người như ngươi này, tất cả mọi người ngừng ở chỗ này tiêu hao thời gian! Là một nam tính hồn sư, ngươi ngay cả một cái đàn bà cũng không bằng, ngươi còn có xấu hổ hay không, ta nếu là ngươi, còn không bằng dứt khoát chết đi coi như xong, miễn cho mất mặt xấu hổ! Ta cho ngươi biết, hôm nay nếu bởi vì ngươi dẫn đến an nguy của toàn bộ đội ngũ xuất hiện bất kỳ ngoài ý muốn, ta hỏi tội ngươi!”

Tưởng Tuyên mặc dù tự so nữ nhân còn dễ nhìn, nhưng hận người ví von hắn với nữ nhân, hơn nữa hôm nay Lục Duẫn Vi vậy mà nói hắn ngay cả nữ nhân đều không bằng, Tưởng Tuyên lập tức bạo phát: “Ngươi bình dân ti tiện này, ngươi dám —— “

Lục Duẫn Vi nghe được mấy chữ “bình dân ti tiện”, ánh mắt lập tức không giống lúc trước, nàng khoát tay hung hăng hất lên, thân thể Tưởng Tuyên lập tức bị ném tới trên mặt đất, Lục Duẫn Vi nhìn cũng không nhìn Tưởng Tuyên một cái, quay người bước đi đến phía trước đội ngũ: “Xuất phát, hắn muốn ngồi lại đây thì để cho hắn tiếp tục, xem hắn một người ở Rừng rậm Ma thú có thể sống bao lâu!”

Nói xong, Lục Duẫn Vi tiên phong đi tiếp tục đi tới phía trước.

Sau khi mọi người trợn mắt há hốc mồm phục hồi tinh thần, cũng lập tức đuổi kịp, mấy người theo Tưởng Tuyên lười biếng thấy Tưởng Tuyên bị giáo huấn như vậy, cũng không dám tiếp tục ngồi, lặng yên không một tiếng động đứng dậy, đuổi kịp những người khác.

Vệ Cẩn lặng lẽ dời đến bên người Trang Dịch, lòng còn sợ hãi thấp giọng nói: “Bà mẹ nó, này chỗ nào là nữ nhân, rõ ràng chính là cái người man rợ!”

Ánh mắt Trang Dịch qua lại trên người Lục Duẫn Vi cùng Tưởng Tuyên bồi hồi, Vệ Cẩn giảm thấp thanh âm một cái không cẩn thận liền bị hắn bỏ qua.

Lục Duẫn Vi là bình dân, hận nhất điềm đạm làm ra vẻ quý tộc ỷ thế hiếp người, mà trong toàn bộ đội ngũ, Tưởng Tuyên không thể nghi ngờ là phù hợp tiêu chuẩn chán ghét của Lục Duẫn Vi nhất; mà đối với Tưởng Tuyên mà nói, Lục Duẫn Vi là bình dân ti tiện, còn hấp dẫn lực chú ý của Thượng Thanh Vân, dùng tính tình của Tưởng Tuyên, hắn mặc dù đánh không lại Lục Duẫn Vi, nhưng giờ phút này bị Lục Duẫn Vi ném mặt mũi, chắc chắn sẽ không đi.

Phía sau hắn có hai thế gia, nếu hôm nay thật sự chết ở nơi này, Lục Duẫn Vi cũng xong đời.

Thấy tình huống lâm vào giằng co, Trang Dịch nhưng không có ý định nhúng tay, mặc dù hắn hận không thể khiến Tưởng Tuyên lập tức đi tìm chết, nhưng mà hắn cũng rõ ràng, Tưởng Tuyên rất không có khả năng thật sự bị vứt bỏ. Nhưng mà hai người kia hắn đều không có hảo cảm, đặc biệt là Tưởng Tuyên, đắc tội càng nhiều người, đối Trang Dịch mà nói, tự nhiên là càng có lợi.

Huống chi… Nhất định sẽ có người xuất hiện.

Quả nhiên, mấy giây sau, Thượng Thanh Vân đi tới trước mặt Tưởng Tuyên, thấp giọng cùng hắn đã nói vài câu.

Tưởng Tuyên nhìn chằm chằm Thượng Thanh Vân, mím môi chết sống không chịu đứng lên.

Thượng Thanh Vân lại cúi người thấp giọng nói mấy câu, Tưởng Tuyên tựa hồ bị hắn nói thoáng có chút xúc động, nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn về phía bóng lưng Lục Duẫn Vi, lại kiên định bất động, ngược lại nói với Thượng Thanh Vân vài câu.

Thượng Thanh Vân nhíu mày, cuối cùng cúi xuống, bế Tưởng Tuyên lên.

Thấy tất cả mọi người kinh ngạc nhìn hắn, Thượng Thanh Vân bảo trì phong độ của đứng đầu năm nhất, bất đắc dĩ cười nói: “Chân hắn trẹo, cũng không có chuyện gì, mọi người đuổi theo sát người phía trước a.”

Nhưng là ánh mắt của mọi người như trước có chút quỷ dị, dù sao chuyện cười của Tưởng Tuyên vừa mới là bị nói ngay cả nữ nhân cũng không bằng, lúc này lại bị Thượng Thanh Vân ôm giống như một nữ nhân, nếu đến toàn bộ đội ngũ, nữ tính mặc dù không nhiều lắm, nhưng dù gì cũng có mười mấy, con không có ai từng được đãi ngộ như vậy đâu.

Cái này không quả thực là ăn Lục Duẫn Vi cười nhạo sao.

Vệ Cẩn đứng bên người Trang Dịch, trầm thấp hừ cười một tiếng.

Thượng Thanh Vân ôm Tưởng Tuyên đi một đoạn đường ngắn, cuối cùng vẫn là thả hắn xuống, vịn hắn tiếp tục đi. Dù sao Tưởng Tuyên mặc dù gầy, nhưng cũng là một nam nhân, toàn thân xương cốt sức nặng là không thể bỏ qua, dù Thượng Thanh Vân là chiến hồn sư, cứ ôm mãi cũng ăn không tiêu.

Trời càng ngày càng tối, bốn phía dã thú bắt đầu rục rịch, đủ loại thanh âm sột soạt kỳ quái truyền đến, bốn phương tám hướng đều có, trọng chồng lên nhau, căn bản khiến người không phán đoán được đến tột cùng là truyền tới từ phương hướng nào.

Rừng rậm Ma thú vào ban đêm so ban ngày nguy hiểm hơn rất nhiều, mặc dù nói ma thú phụ cận phổ biến là đẳng cấp thấp hơn đội ngũ hồn sư này, nhưng là đừng quên, tất cả chúng nó đều là cư dân nguyên thủy của nơi này, làm người từ ngoài đến, đội ngũ hồn sư đương nhiên sẽ bị bất đồng chủng tộc ma thú chú ý.

Các hồn sư đi ở phía ngoài mở đèn, bởi bốn phía đều là cây cối cùng cỏ dại, bởi vậy tia sáng bị tầng tầng lớp lớp che chắn, tầm nhìn không cao.

Cho dù mỗi người đều mỏi mệt đến cực điểm, nhưng là vì sinh mệnh an toàn, tất cả mọi người đề cao cảnh giác, bảo trì bộ pháp, cẩn thận từng li từng tí mà đi.

Cũng không biết đi bao lâu, theo số lượng cây cối bốn phía càng ngày càng thưa thớt, đã không có lá cây che khuất bầu trời, thiên không rốt cục lộ ra một góc, đầy trời sao chiếu rọi xuống, rốt cục khiến mọi người không cảm thấy hít thở không thông như vậy nữa.

Đúng lúc này, thanh âm của Lục Duẫn Vi ở phía trước truyền tới: “Đến rồi.”

Đám Trang Dịch nhìn về phía trước, quả nhiên thấy phía trước có một khối khối đất trống tương đối lớn, địa thế bằng phẳng, mặc dù mọc không ít cỏ, nhưng đúng là nơi tốt thích hợp dựng lều.

Theo mọi người đi vào đất trống, trong đội ngũ có thanh âm phàn nàn truyền đến: “Mẹ kiếp, thiệt nhiều nhện!”

“Mẹ kiếp nơi này sẽ không bị nhện chiếm lĩnh a…”

“Trời ạ ta sợ nhất là nhện, ta không muốn ở chỗ này…”

Trang Dịch cúi đầu vừa nhìn, cũng nhịn không được mà da đầu tê dại. thật sự không thể trách người phía trước năng lực thừa nhận quá yếu, mà là số nhện trong bụi cỏ quả thật nhiều lắm.

Mượn ngọn đèn cùng ánh sao có thể rõ ràng cảm thấy hầu như cách mỗi mấy lá cây lại có thể nhìn thấy hai ba con nhện có đường vân xanh đen giao thoa. Hình thể của chúng rất nhỏ, xem ra hẳn là không độc, nhưng số lượng lại phi thường nhiều, rậm rạp chằng chịt, phóng tầm mắt nhìn lại quả thật chính là thiên đường của lũ nhện.

Duy nhất khiến Trang Dịch cảm thấy may mắn chính là, những con nhện này không phải ma thú, bằng không đó mới gọi ác mộng!

Đúng lúc này, một đợt chấn động hồn lực cường đại truyền đến, sau đó, một con nhện bề rộng chừng 2m xuất hiện trước mắt mọi người.

Kỳ thực đối với hồn sư mà nói, côn trùng là phi thường thông thường, dù là hồn thú của mình không phải côn trùng, cũng thường gặp được hồn thú của đồng bạn là côn trùng, nhưng mà lúc này mọi người đang ở Rừng rậm Ma thú, lại vừa mới nhìn một hồi thịnh yến của đám nhện, đột nhiên xuất hiện một con to như vậy, lập tức có nữ sinh hét lên.

“Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo!” thanh âm Lục Duẫn Vi từ trên lưng nhện truyền đến, thì ra này là hồn thú của nàng.

Trang Dịch từng cùng Trịnh Mi – một nữ hồn sư có nhện là hồn thú – giao thủ qua, làm phụ hồn sư, con nhện liền cực khó đối phó, không thể tưởng được hôm nay cư nhiên nhìn thấy một chiến hồn sư có hồn thú là nhện.

Cái kia hẳn là khó đối phó a…

Trang Dịch nhìn Lục Duẫn Vi khống chế con nhện dọa chạy toàn bộ nhện con trên đồng cỏ, trong lòng cảm thán nói.

“Được rồi, tất cả năm nhất nhanh động thủ quét dọn phụ cận một lần, chuẩn bị đồ ăn, dựng lều vải, năm thứ tư cùng là đi thị sát phụ cận, thành lập mạng lưới phòng ngự.” Lục Duẫn Vi hạ lệnh.

“Vì cái gì việc nặng đều là chúng ta làm!” Nghe một loạt mệnh lệnh của Lục Duẫn Vi, lập tức có người mặc kệ, đứng ở trong đám người bất mãn nói.

“Bởi vì các ngươi là năm nhất thực lực kém nhất.” Lục Duẫn Vi hừ lạnh, “Chẳng lẽ các ngươi muốn đi tuần tra bốn phía, để cho chúng ta tới giúp các ngươi dựng lều?”

Thấy không có người phản bác, Lục Duẫn Vi mang theo năm thứ tư lập tức đi tán ra bốn phía.

“Ta chán ghét nữ nhân này!” Có một nữ hồn sư thấy Lục Duẫn Vi đi rồi, nhịn không được nói.

“Chán ghét quý tộc, kỳ thị năm nhất, tự cao tự đại, lớn lên còn bộ dạng hồ ly tinh…” nữ hồn sư khác cũng nói.

Nhưng mà mọi người nói thầm thì nói thầm, dù sao thực lực không bằng người, cuối cùng vẫn tự chủ động làm.

Mặc dù mảnh đất trống này khá lớn, nhưng 60 người động thủ, hiệu suất cũng không tệ lắm, hơn một giờ sau, doanh địa đơn sơ này rốt cuộc đã dựng thành, từng đỉnh từng đỉnh lều, trong bóng đêm thoạt nhìn giống như những tảng đá lớn xếp đặt chỉnh tề.

Ở bốn phương tám hướng doanh địa, Lục Duẫn Vi sắp xếp người năm thứ tư thay phiên gác đêm, điểm này cuối cùng khiến năm nhất đem tất cả bất mãn đều nuốt vào trong bụng.

Khi Trang Dịch cùng Lôi Tu ăn no rồi bò trở về lều, Trang Dịch đã mệt mỏi đến mắt cũng không mở ra được. Đời trước mặc dù hắn có từng vào Rừng rậm Ma thú, thế nhưng dù sao cũng là việc ở kiếp trước, kiếp này thân thể không có trải qua huấn luyện, thể lực xa không bằng kiếp trước, đi đoạn đường này, Trang Dịch một câu khổ cũng không kêu, hoàn toàn là dựa vào ý chí chịu đựng.

Lôi Tu thấy Trang Dịch vùi đầu đi ngủ, nghĩ nghĩ, vẫn là nhịn không được dùng móng vuốt bắt đầu cong Trang Dịch.

Chẳng qua là thời gian một cái chớp mắt, Trang Dịch cảm giác mình đều ngủ một chút, bị Lôi Tu dùng thúc cơm tần suất cong tỉnh, Trang Dịch căng mí mắt, nhìn ánh mắt màu đỏ sậm của Lôi Tu thẳng tắp nhìn chằm chằm chính mình, lúc này mới chợt hiểu ra, nhớ tới hứa hẹn ban ngày.

Mỗi tối trước khi đi ngủ Lôi Tu có thói quen uống sữa tươi, đây đều là khi nó còn bé bị Trang Dịch bức ra, lúc ấy Lôi Tu nhỏ gầy muốn chết, Trang Dịch hy vọng nó lớn nhanh lên, bởi vậy dù là Lôi Tu không uống, cũng bắt buộc nó uống hết. Dần dà, Lôi Tu uống thành thói quen, ngày nào Trang Dịch chưa cho nó, ngược lại còn có thể thúc Trang Dịch.

Thấy Lôi Tu cảm thấy mỹ mãn nằm sấp uống sữa, Trang Dịch cho dù mệt mỏi một ngày, lúc này tâm tình cũng không tệ, hắn vươn tay vuốt thân thể Lôi Tu, từ chóp mũi bắt đầu, thuận theo cái trán trở lên, sau đó lại thuận theo cổ xuống, một mực có thứ tự mò tới đuôi. Vuốt vuốt, Trang Dịch liền không tự giác dựa vào Lôi Tu ngủ mất.

Uống xong đồ uống trước khi ngủ, Lôi Tu thấy bộ dáng Trang Dịch ngủ quên, sau đó cúi đầu xuống, chậm rãi truyền cho Trang Dịch đang ngủ mơ một ít hồn lực, sau đó cũng theo Trang Dịch nhắm mắt lại.

Nửa đêm, Trang Dịch ngủ được mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy thân thể bị lay một cái, tựa hồ có người nào đó đang một mực lắc thân thể hắn.

Ý thức chậm rãi trở về, Trang Dịch mở mắt ra, khi cảm thấy mặt đất đang rung động, hắn lập tức thanh tỉnh lại, mãnh liệt ngồi dậy.

Lôi Tu một mực canh giữ bên người Trang Dịch thấy hắn đã tỉnh, thoáng cái nhảy đến trong ngực Trang Dịch, trong mắt tràn đầy cảnh giác.

Lúc này Trang Dịch mới chú ý tới, hồn lực bốn phía cực kỳ hỗn loạn, hắn lập tức đứng dậy, mở lều vải ra, cùng lúc đó, Tưởng Tuyên bên cạnh cũng cùng lúc mở lều vải, hai người lập tức chạm mặt.

Trang Dịch tiên phong giả vờ không thấy được quay đầu đi, đi về phía lều vải của đám Vệ Cẩn Hoàng Kiệt bên cạnh, Tưởng Tuyên thấy động tác của Trang Dịch nhanh một bước, lập tức cũng khó chịu quay đầu đi tìm Thượng Thanh Vân.

Khi Trang Dịch ôm Lôi Tu cùng đám Vệ Cẩn đi đến trong doanh địa, đã có không ít người chạy tới nơi này, mặt đất như trước đang run rẩy, tất cả mọi người cảm thấy không tầm thường, bầu không khí dị thường nghiêm túc.

Nhưng mà, khi Lục Duẫn Vi xuất hiện ở trước mặt mọi người, sắc mặt Trang Dịch lập tức trở nên có chút kỳ quái.

Bởi vì, đứng phía sau Lục Duẫn Vi, không phải ai khác, chính là Thượng Thanh Vân.

Trang Dịch quay đầu nhìn về phía Tưởng Tuyên vừa rời đi, mấy giây sau, quả nhiên thấy được Tưởng Tuyên sắc mặt tái nhợt đi tới, nhìn chằm chằm Lục Duẫn Vi cùng Thượng Thanh Vân không tha.

Loại thời điểm này căn bản không ai chú ý tới Tưởng Tuyên dị thường, dù cho thấy được, cũng sẽ chỉ cho rằng Tưởng Tuyên ghi hận Lục Duẫn Vi chuyện buổi chiều, chỉ có Trang Dịch thấy được đố kị cùng phẫn nộ trong mắt Tưởng Tuyên, cùng với bàn tay nắm thật chặt, tức giận đến phát run kia.