Tối Cường Triệu Hoán Sư

Chương 212




Lục Mang Thúy Phượng Điệp hoa lệ yêu dị kéo đuôi cánh thật dài, tao nhã lướt qua trên không trung, nơi nó bay qua, kịch độc xúc tác, toàn bộ đàn dị ma mới sinh này đều biến thành nước mủ triệt để tử vong.

Bắt đầu từ lúc bước vào thành Vũ Càn, Trang Dịch vẫn luôn không ngừng không nghỉ chiến đấu, thậm chí còn sử dụng sức mạnh ba hệ của triệu hoán sư với biên độ lớn. Lúc này không gian bị phá, Tưởng Tuyên bị giam cầm, tất cả dị ma đều bị chém giết, Trang Dịch chậm rãi giơ tay lên, để cho Lục Mang Thúy Phượng Điệp về đến trên đầu ngón tay hắn ——

Chẳng qua, còn một thứ chưa giải quyết!

Trong mắt Trang Dịch hiện lên một tia sắc bén, không chỉ không thu lại hồn lực trong cơ thể, ngược lại vận chuyển phóng ra một lần nữa, Lục Mang Thúy Phượng Điệp vẫn đứng trên đầu ngón tay Trang Dịch như trước, hư ảnh Thôn Thiên Cự Ưng từ sau lưng hắn vọt lên cao.

Phòng ngự của Thôn Thiên Cự Ưng vừa mới thành hình, đột nhiên, một dòng sức mạnh thật lớn từ phía sau Trang Dịch đánh úp lại, “rầm” một tiếng, tiếng hồn lực va chạm vang vọng trong không gian trống rỗng, Thôn Thiên Cự Ưng nửa trong suốt phát ra tiếng kêu to rõ, sau đó lượn vòng quanh Trang Dịch, bảo vệ toàn thân Trang Dịch ở bên trong.

Trang Dịch xoay người, nhìn thực vật to lớn đứng lặng ở phía sau hắn —— bản thể trí tuệ thực vật!

Trong chớp mắt không gian bị phá bỏ kia, bản thể trí tuệ thực vật chợt biến mất, Trang Dịch giả vờ như không biết, cố ý bước vào trong không gian này, chính là vì dẫn thứ này ra.

Mặc dù thứ này là thực vật, nhưng trí tuệ lại không thấp hơn nhân loại chút nào, ẩn nấp trong một nơi bí mật gần đây nhìn Trang Dịch cầm tù Tưởng Tuyên, giết sạch tất cả dị ma mới sinh, cho đến khi Trang Dịch muốn thu Lục Mang Thúy Phượng Điệp lại, thời khắc yếu ớt nhất này, nó mới chợt làm khó dễ.

Nếu như không phải Trang Dịch sớm có chuẩn bị, chỉ bằng một kích vừa rồi kia, có lẽ hôm nay sẽ phải chôn thân trong này!

Trận pháp bị phá, không gian vỡ vụn, diện mạo chân thật của bản thể trí tuệ thực vật rốt cuộc không che giấu được, lúc này cuối cùng hoàn toàn bại lộ ra trước mắt Trang Dịch.

Vậy mà lại là tử đằng!

Thân hình của bản thể trí tuệ thực vật quá mức khổng lồ, mỗi một lần đều chỉ ném ra một số cành mảnh tấn công, không nhìn rõ toàn thân của nó, Trang Dịch căn bản không dám phán đoán bừa bãi bản thể trí tuệ thực vật rốt cuộc là thực vật gì, bây giờ cuối cùng cũng nhìn rõ chủng loại của nó, Trang Dịch lại có chút thở dài.

Trong thực vật, tử đằng tuyệt không phải chủng loại thượng thừa gì, phần lớn tử đằng nhiều nhất lên được đến cấp bốn, tử đằng trước mắt này hiển nhiên là một ma thú biến dị.

Càng là ma thú cấp thấp, đi đến một bước ngày hôm nay càng là khủng khiếp, dưới sự tẩm bổ trong không gian của triệu hoán sư, tử đằng thành công bước vào cấp Vương, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ai có thể tin tưởng vị vua thống trị toàn bộ thực vật trong thành Vũ Càn này, bản thể của nó lại là một ma thú cấp thấp!

Tử đằng đối đầu với ma thú, đánh lén thất bại, biết hôm nay Trang Dịch nhất định sẽ không bỏ qua nó, tử đằng dứt khoát tiên phát chế nhân, đóa hoa màu tím nhẹ nhàng lay động trên không trung, mơ hồ có mùi thơm ngát say lòng người lan tràn, giống hệt mùi hương trong sương trắng lúc trước. Đồng thời, vô số cành mảnh của tử đằng từ trong cơ thể rút ra, vặn vẹo múa may về phía Trang Dịch, mỗi lần cành mảnh vung vẩy, đều có vô số hồn lực tán loạn trong không trung.

Tuy rằng mất đi hai chỗ dựa lớn là trận pháp và không gian, nhưng bất luận thế nào, bản thân tử đằng là ma thú cấp Vương, mà Trang Dịch mới cấp bảy mà thôi, đối mặt tử đằng, uy thế duy nhất của Trang Dịch chính là hắn là triệu hoán sư, có lẽ vì sống lâu trong không gian, tử đằng có chút e ngại hơi thở của triệu hoán sư, mỗi lần Trang Dịch sắp bị tử đằng đánh trúng, hơi thở của triệu hoán sư phát ra, tử đằng lại lập tức rút tay rút chân.

Mà Trang Dịch chiến đấu với tử đằng cũng không cảm thấy thoải mái. Nhờ ưu thế là triệu hoán sư liên tục đánh trả tử đằng, ngăn cản đòn tấn công từ các phía của nó, trong khoảng thời gian ngắn tử đằng không làm gì được hắn, nhưng đồng thời sử dụng cả ba hệ, hồn lực tiêu hao cực lớn, Trang Dịch cũng đã vô cùng mệt mỏi, còn tiếp tục như vậy, hắn có lẽ cũng không kiên trì được bao lâu.

“Keng” một tiếng, lưỡi dao do Lục Mang Thúy Phượng Điệp hóa thành chặn lại cành cây cứng cỏi của tử đằng, Trang Dịch ngẩng đầu nhìn tử đằng, không biết có phải ảo giác của hắn hay không, hình ảnh trước mắt nhẹ nhàng đung đưa, ảnh hưởng phán đoán của hắn.

Trang Dịch lắc đầu, tập trung nhìn vào, tất cả khôi phục bình thường, nhưng đầu vốn vẫn luôn đau đớn, lúc này đau càng thêm đau, giống như có cái gì không ngừng chấn động ở bên trong, không gian tinh thần căng lợi hại, Trang Dịch cắn răng giơ tay, một đao chặt đứt cành tử đằng đánh úp lại, sau đó thở hồng hộc, nhìn chằm chằm phía trước.

Cảnh tượng trước mắt lại bắt đầu lắc lư, thậm chí còn chết tiệt xuất hiện bóng chồng…

Tinh thần lực bị ảnh hưởng, hồn lực trong cơ thể cũng dần dần bất ổn, một chút không cẩn thận, một mùi hương trong veo rót vào xoang mũi, Trang Dịch vội vàng ngừng hít thở xua tan khí độc, nhưng vẫn chậm một bước.

Vốn đã sức cùng lực kiệt, lại thêm khí độc của tử đằng quấy rối, tình huống của Trang Dịch trở nên càng thêm tồi tệ.

Tử đằng ở đối diện lập tức nhận thấy Trang Dịch khác thường, lúc này nó cũng đã nỏ mạnh hết đà, vì nhanh chóng giải quyết Trang Dịch, tử đằng thừa thế xông lên, tăng hồn lực lên đến đỉnh cao, cả thân cây chợt điên cuồng phồng lên gấp ba, đóa hoa màu tím lắc lư trên không trung như đang rung chuông, càng không ngừng sinh trưởng lan tràn, gắt gao bao vây quanh người Trang Dịch.

Trang Dịch ngẩng đầu nhìn, toàn bộ đều là từng mảng hoa tím, đóa hoa lay động, làm không gian tinh thần vốn đã đau muốn nứt ra của hắn càng thêm không ổn, bóng chồng trong mắt càng thêm hỗn loạn, trời đất quay cuồng, Trang Dịch đầu đầy mồ hôi lạnh chống một gối xuống đất.

Cột sáng trong không gian tinh thần chấn động, có nguy cơ tản ra bất cứ lúc nào, mỗi hồn thú bên trong đều đang cố gắng duy trì tinh thần lực của Trang Dịch, nhưng không gian rối loạn sụp đổ, còn có hồn lực hỗn loạn không ngừng di chuyển trong cơ thể, làm cho tình huống của Trang Dịch rơi vào trạng thái hỏng bét nhất.

Ôm lấy đầu, từ cổ họng Trang Dịch phát ra thanh âm đau đớn áp lực, hắn thở dốc ngẩng đầu, bởi vì hồn lực trong cơ thể đánh thẳng vào không gian tinh thần, đôi mắt phủ đầy tơ máu, ánh mắt đỏ tươi như máu này, lúc này đang nhìn tử đằng cách hắn không đến ba mét.

Nhân lúc Trang Dịch rơi vào rối loạn, tử đằng rút nhỏ vòng vây, mùi hương thơm ngát say lòng người quét qua toàn thân Trang Dịch, làm hắn giống như rơi vào trong biển hoa, tầng tầng đóa hoa bao vây quanh người hắn, mà mỗi đóa hoa màu tím nhạt treo trên dây leo đều đang rung động, giống như khẩn cấp muốn hưởng dụng thân thể Trang Dịch.

Trang Dịch gắt gao nhìn chằm chằm đóa hoa ăn thịt này, sống chết trước mắt, tất cả quá khứ thoáng hiện lên trong đầu.

Bởi vì hắn là phế vật tinh thần lực 4, vượt qua một đời uất ức bi kịch, không cam lòng trước khi chết trong kiếp trước, cùng với vui mừng khôn xiết sau khi sống lại, ở Bardon, ở Ellen, ở tây bắc, ở Ngự Hồn điện… một đường đi tới, mỗi một chi tiết, đều cực kỳ nhanh chóng thoáng qua trong đầu, cuối cùng, hình ảnh ngừng lại ở hình ảnh cách đây không lâu, khi hắn mang theo Ôn Bằng đi vào thành Vũ Càn, quay đầu lại nhìn về phía Lôi Tu.

Bốn phía là tầng tầng sương trắng ngăn cách, Lôi Tu đứng tại chỗ, nhìn theo hắn rời đi, dáng người cao ngất cứng cáp, giống như một thanh đao chiến bất diệt, chỉ có ánh mắt nhìn về phía hắn kia, là tin cậy cùng dịu dàng Trang Dịch quen thuộc.

Đó là một lần cuối cùng hắn quay đầu lại nhìn Lôi Tu, mà hiện tại… hắn còn chưa tìm được Lôi Tu!

Trang Dịch cắn chặt răng buông tay ra, gân xanh trên cổ cùng tay vì nhẫn nại đau đớn mà nổi lên, hắn gian nan đứng dậy, ngay khi hắn định liều mạng đem hết toàn lực đánh trả, đúng lúc này, cột sáng trong không gian tinh thần trong đầu Trang Dịch rốt cuộc không chống đỡ được, hoàn toàn sụp đổ tản ra, hai mươi mốt hồn thú trôi nổi trong không gian tinh thần cuồng bạo, bởi vì đau đớn cực hạn này, Trang Dịch thậm chí xuất hiện dại ra trong chốc lát.

Tử đằng thấy Trang Dịch đã đến mức này mà còn có thể đứng lên, nhất thời hoảng sợ, đang do dự có nên chạy trốn hay không, nhưng khi phát hiện không gian tinh thần trong đầu Trang Dịch sụp đổ, toàn thân đều rơi vào trạng thái cứng ngắc nửa hôn mê, tử đằng không lại do dự, đánh liều tất cả sức mạnh, mỗi đóa hoa đều lóe lên ánh sáng màu tím, hào quang trên không trung hóa thành hơi nước, mịt mùng khuếch tán về phía Trang Dịch, ý đồ cắn nuốt hắn ngay tại chỗ!

Ngay khi hơi nước sắp chạm đến làn da của Trang Dịch, trong giây phút chỉ mành treo chuông này, đột nhiên, một bóng đen từ trong cơ thể Trang Dịch vọt ra!

Tứ chi cường tráng đặt trên mặt đất, cái đuôi thô dài ôm lấy thân thể Trang Dịch, kéo hắn vào trong phạm vi bảo vệ, bóng đen cực lớn hóa thành một con mãnh hổ, hình thành đối lập rõ ràng với thân thể đen như mực của nó, là cặp mắt màu đỏ sậm kia.

Tử đằng bị hắc hổ đột nhiên xuất hiện dọa cho nhảy dựng, đóa hoa vội vàng rút lui ra ba mét, sau đó cẩn thận quan sát hắc hổ, khi phát hiện hắc hổ chỉ là một mảnh linh hồn nhỏ, tuy rằng khí thế hung mãnh, nhưng bản thể không ở gần đây, chỉ dựa vào chút sức mạnh linh hồn ấy, căn bản không thể chống lại nó, tử đằng tức giận lay động thân thể, vô số cành cây xoay tròn trên không trung, vặn vẹo lại với nhau, tạo thành một lưỡi dao thô to sắc bén, sau đó phá không đâm về phía hắc hổ, muốn triệt để đâm xuyên con hổ màu đen không biết trời cao đất rộng này!

Hắc hổ gắt gao bảo vệ trước mặt Trang Dịch, nhìn cành cây đang đâm về phía nó kia, biết rõ thứ kia sẽ phá hủy nó trong chớp mắt, hắc hổ không chỉ không tránh ra, ngược lại đứng thẳng người, hoàn toàn bảo vệ Trang Dịch ở phía sau!

“Lôi Tu…” Đột nhiên, hai mắt Trang Dịch đứng ở sau lưng hắc hổ mở ra.

Một luồng sáng tím hội tụ quanh người Trang Dịch, trong tinh thần lực tán loạn, cột sáng đại biểu cho phụ hồn sư chấn chỉnh lại từ đầu, trở về trong cơ thể Trang Dịch, ngay sau đó, cột sáng đen đại biểu chiến hồn sư, cùng cột sáng trắng đại biểu ngự hồn sư, tất cả đều chỉnh hợp lại, đồng loạt bay vào trong không gian tinh thần của Trang Dịch, một lần nữa chống lên toàn bộ không gian tinh thần!

Hắc hổ nửa trong suốt quay đầu lại nhìn Trang Dịch một cái, ngay sau đó, cảm ứng được không gian tinh thần của Trang Dịch gọi về, hắc hổ lập tức hóa thành một luồng sáng, quay về trong cơ thể Trang Dịch.

Hai mươi mốt hồn thú cũng đồng thời trở về vị trí, khi không gian tinh thần hỗn loạn một lần nữa khôi phục lại đầy đủ, đôi mắt Trang Dịch lấp lánh ánh sáng khiếp người, khí thế quanh thân đột nhiên biến đổi, dưới sự khống chế của hắn, toàn bộ hồn lực trở lại trong cơ thể, một cái chớp mắt này, không chỉ có hồn lực trong cơ thể hoàn toàn vượt qua cánh cửa cấp bảy, bước vào cấp tám, không gian tinh thần của Trang Dịch cũng bởi tinh thần lực bay vọt, mà mở rộng tròn gấp đôi có thừa!

Cấp bảy đến cấp tám, tinh thần lực biến chất, đây cũng là một lần thăng cấp có tỉ lệ tử vong cao nhất trong quá trình thăng cấp của hồn sư, Trang Dịch rốt cuộc ở thời điểm sống chết trước mắt này, vượt qua!

Hồn lực tràn đầy lưu chuyển trong cơ thể, không có thời gian cảm nhận lợi ích cấp tám mang lại cho mình, Trang Dịch ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tử đằng.

Tử đằng không nói hai lời thu lại toàn bộ đóa hoa cùng cành hoa đang bao vây lấy Trang Dịch vào trong cơ thể.

Lúc Trang Dịch là cấp bảy, tử đằng đã đánh không phân cao thấp với Trang Dịch, lúc này Trang Dịch thăng lên cấp tám, thắng bại quả thực không cần phải nói!

Không do dự lấy một chút, “vụt” một tiếng, bóng dáng tử đằng lập tức biến mất trước mắt Trang Dịch.

Trang Dịch hơi quay đầu, nhìn về phía tử đằng biến mất, tinh thần lực điều động hồn lực, hắn vươn tay, lòng bàn tay hướng lên trên, hồn lực hình thành bên trên gần như lập tức chỉ ra vị trí của tử đằng, Trang Dịch hừ lạnh một tiếng, năm ngón tay buộc chặt, hung hăng kéo một cái, ngay sau đó, tử đằng ẩn nấp ở bên cạnh muốn lừa mắt Trang Dịch, lập tức bị Trang Dịch tóm ra!

Hoàn toàn không giống đắc ý vì thắng lợi sắp đến vừa rồi, tử đằng lúc này, đóa hoa bị Trang Dịch áp chế, tất cả đều héo tàn, chỉ để lại cành cây trơ trọi cuộn mình thành hình cầu, đáng thương lăn trên mặt đất, lạnh run.

Nếu là trước kia, Trang Dịch có lẽ sẽ còn có chút thương hại, nhưng tận mắt nhìn thấy tử đằng suýt nữa thì đâm chết linh hồn Lôi Tu để lại trong đầu hắn, trong mắt Trang Dịch lóe lên sát khí khát máu, bước từng bước đi đến bên cạnh tử đằng.

Trang Dịch càng đến gần, tử đằng càng run rẩy lợi hại, nhìn thấy Trang Dịch thả hồn lực muốn triệt để hủy diệt mình, tử đằng hét lên một tiếng, cuối cùng nhịn không được dùng tinh thần lực giao tiếp với Trang Dịch: “Ta bằng lòng phục tùng ngươi, làm hồn thú cấp tám của ngươi, xin đừng giết chết ta!”

“Ngươi không xứng.” Ma thú thực vật này nhìn bề ngoài thì đầy xinh đẹp phồn hoa, nhưng Trang Dịch rất rõ ràng, những đóa hoa màu tím xinh đẹp kia, cắn nuốt bao nhiêu sinh mệnh, huống chi, chỉ cần là thứ muốn thương tổn Lôi Tu, Trang Dịch đều không có ý định buông tha!

Tử đằng sửng sốt, nó hoàn toàn không nghĩ đến Trang Dịch lại sẽ nói lời này, thấy Trang Dịch vẫn muốn ra tay, tử đằng hét to: “Con hổ kia! Con hổ vừa rồi kia là mảnh nhỏ linh hồn! Ngươi là triệu hoán sư, nó là ma thú khế ước của ngươi đúng không?! Hiện tại nó không ở gần đây, có phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì không… Ngươi không muốn tìm được nó sao?”

“Ngươi nói cái gì?!” Trang Dịch chấn động, hồn lực ngưng tụ được một nửa lập tức bị đánh tan, đôi mắt đỏ bừng gắt gao nhìn chằm chằm tử đằng, “Ngươi có thể tìm được hắn? Hắn ở đâu?!”

Tử đằng thấy Trang Dịch động tâm, lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, thân thể không run rẩy kịch liệt như trước nữa: “Chỉ cần ngươi đồng ý thả ta, ta sẽ nói cho ngươi biết tung tích của nó.”

Trang Dịch nghe vậy, tinh thần lực cấp Vương phối hợp với hơi thở của triệu hoán sư khuếch tán, hắn nhìn chằm chằm vào tử đằng, không lập tức đồng ý.

Tử đằng vốn e ngại hơi thở triệu hoán sư của Trang Dịch, lại thêm lúc này Trang Dịch còn mạnh hơn nó, chịu đựng dằn vặt nhịn hai phút, cuối cùng tử đằng không chịu nổi không ngừng hét to: “Ta am hiểu triệu hoán, từ đó hội tụ sức mạnh làm cho bản thân trở nên mạnh mẽ, nếu như ngươi thu ta làm hồn thú, chúng ta hòa thành một thể, bằng tinh thần lực cấp Vương của ngươi, lại vận dụng năng lực của ta, cho dù triệu hoán thú của ngươi đi vào không gian loạn lưu, chỉ cần linh hồn của nó ở trong đầu ngươi mất đi, chúng ta đều có thể cảm ứng được nó!”

Đôi mắt Trang Dịch sáng lên, xác nhận tử đằng không nói dối, hắn vội vã biến tử đằng thành hồn thú, thu vào trong cơ thể. Bởi vì Trang Dịch cùng tử đằng đã giao chiến rất nhiều lần, hai bên từ lâu vô cùng hiểu biết lẫn nhau, lúc này tử đằng lại là cam tâm tình nguyện trở thành hồn thú của Trang Dịch, bởi vậy quá trình thu phục cũng không khó khăn.

Khi một cây tử đằng xinh đẹp lơ lửng trong cột sáng màu tím đại biểu phụ hồn sư của Trang Dịch, một lực triệu hoán thần bí cũng dung làm một thể với Trang Dịch, con hổ nhìn vô cùng sống động trong không gian tinh thần trong đầu kia mở đôi mắt màu đỏ, ngay sau đó, liên hệ khế ước quen thuộc kia, cuối cùng cũng trở lại! Bạn đang �

Nhưng mà dù khế ước đã nối liền, lại như ẩn như hiện, vô cùng khó bắt giữ.

Trang Dịch khẩn trương ngay cả hít thở cũng nhanh ngừng, hắn cưỡng chế nhịp tim của mình đừng đập quá nhanh, cố gắng duy trì đầu óc tỉnh táo, vài phút đồng hồ sau, trong mắt Trang Dịch hiện lên một tia mừng rỡ như điên.

Lôi Tu còn sống, khoảng cách giữa hai người khá xa, cứ việc còn chưa xác định vị trí chính xác của hắn, nhưng Trang Dịch đã có thể xác định phương hướng…

++++++++++

Màn mưa ánh sáng dần dần ngừng lại, hồn lực điên cuồng tán đi, tất cả trở lại bình tĩnh, nhóm hồn sư phía sau ngẩng đầu, liền thấy Trang Dịch đứng cách đó không xa nhìn bọn họ, mà sau lưng Trang Dịch, bất luận là ảo trận, bản thể trí tuệ thực vật, hay là sương đen, tất cả đều biến mất không thấy, giống như toàn bộ đều hoàn toàn tiêu tán theo màn mưa ánh sáng.

“Đi thôi.” Bọn họ nghe được Trang Dịch nói với mình như vậy.

“Trang Dịch ngươi… cấp tám…” Lục Duẫn Vi trợn mắt há mồm nhìn Trang Dịch nói.

Mọi người nghe vậy, tất cả đều chấn động, quay đầu không thể tin nổi nhìn về phía Trang Dịch.

Trang Dịch gật gật đầu, không phủ nhận.

“Vậy kế tiếp chúng ta muốn…”

“—— Mục tiêu của ta, Chiến Hồn điện.” Trang Dịch nói xong, nhìn về phía trung tâm đại lục.

Tuy rằng không biết tại sao trong thời gian ngắn ngủi này Lôi Tu lại đến nơi xa như vậy, tuy rằng hiểu được lấy thân phận triệu hoán sư của hắn đi vào Chiến Hồn điện là hành vi cực kỳ nguy hiểm, thế nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, Trang Dịch cũng sẽ không buông tay.

Cảm nhận mảnh nhỏ linh hồn thuộc về Lôi Tu trong không gian tinh thần kia, khóe môi Trang Dịch gợi lên một nụ cười dịu dàng.

Hắn nhất định sẽ tìm được Lôi Tu.

Hết chương này cơ bản cũng hết phần bé Dịch điên loạn nhất rồi, sau này gặp lại a Tu, nhận ra ảnh mất trí nhớ cũng sẽ ko điên thế này, ít nhất vẫn còn sống, ko phải sao? Mà đoạn đấy ko hẳn là ngược, cũng có cái đáng yêu của nó nữa ^^