Tối Cường Triệu Hoán Sư

Chương 147




Vừa lúc đó, một làn sóng âm sắc bén truyền ra, thân thể những dị ma kinh hoàng tán loạn vì ánh sáng trắng Trang Dịch chợt thả ra kia chợt dừng hình ở giữa không trung, theo dị ma cấp tám chỉ huy, giây tiếp theo, thân thể dị ma đồng loạt chuyển động, giống như bị một sợi dây vô hình điều khiển, cho nên dị ma bay nhanh dựa theo một quy luật nhất định, không tới một phút đồng hồ, lốc xoáy thật lớn do những dị ma nhỏ tạo thành xuất hiện trên không trung trên đỉnh đầu Trang Dịch cùng Lôi Tu.

Lốc xoáy màu đen chuyển động giống như bao phủ toàn bộ bầu trời, ở giữa lốc xoáy quỷ dị hiện ra ánh sáng màu xám, thấy lốc xoáy bắt đầu ép xuống giống như một cái chóp, cho dù chưa từng thấy dị ma sử dụng chiêu này, thông qua cả ứng với nguy hiểm, Trang Dịch cùng Lôi Tu cũng có thể biết được, một khi bọn họ bị kéo vào giữa lốc xoáy này, chỉ sợ sẽ rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm!

Thời khắc mấu chốt, Trang Dịch che chở Lôi Tu ở phía sau, hai tay hắn nâng lên, Hướng Âm Quỳ chậm rãi thu nhỏ lại bay về trên tay trái của Trang Dịch, mà ánh sáng trắng bao phủ quanh thân Trang Dịch cùng Lôi Tu cũng dần dần ngưng tụ, cuối cùng về tới tay phải Trang Dịch, ánh sáng trắng ngưng tụ thành một quả cầu, cuối cùng, Thôn Thiên Cự Ưng nhảy ra từ trong ánh sáng trắng.

Lốc xoáy trên đỉnh đầu từ hai mươi mét ép xuống mười lăm mét, hơn nữa lấy tốc độ càng nhanh tới gần. Theo lốc xoáy càng ngày càng gần, luồng lực lượng mạnh mẽ do dị ma ngưng kết thành kia cũng khiến cho Trang Dịch cùng Lôi Tu cảm nhận được áp lực sâu đậm.

Lôi Tu đứng bên cạnh Trang Dịch, điều động tất cả hồn lực trong cơ thể tạo thành một lồng phòng ngự mới quanh thân hai người, nhưng hồn lực trong cơ thể hắn hiện tại chỉ có cấp ba, hoàn toàn không thể so sánh với lồng phòng ngự cấp bảy Trang Dịch tạo ra lúc trước.

Thấy Trang Dịch đang cố gắng xem nhẹ cảm giác không khỏe do ma khí của dị ma áp bách tạo nên, cố gắng điều khiển hồn lực dung hợp hai hồn thú, bởi vì dùng sức quá mức, trên trán chảy ra mồ hôi, thậm chí gân xanh trên cổ cũng hiện lên, đôi mắt màu đỏ sậm của Lôi Tu trở nên phẳng lặng, hồn lực trong cơ thể phát ra, không biết đã vượt qua cấp ba từ lúc nào.

Trong đầu chợt có vài hình ảnh hiện lên, đôi mắt Lôi Tu hơi híp lại, môi mím chặt.

Từ sau khi cấp bậc hồn lực giảm xuống, những hình ảnh kỳ quái này đã không còn xuất hiện nữa, nhưng mà hôm nay lại hiện lên lần nữa…

Biết tình huống lúc này khẩn cấp, Lôi Tu cũng không suy nghĩ nhiều nữa, toàn lực ứng phó bảo vệ Trang Dịch.

Trang Dịch không phát hiện hồn lực của Lôi Tu đã lặng lẽ lướt qua cấp bốn, thấy hai hồn thú đang lẳng lặng lơ lửng trước mặt hắn, Trang Dịch nhìn chúng nó, điều động hồn lực tới cực hạn, sau đó cắn răng dần dần hợp nhất hai tay lại với nhau.

Hướng Âm Quỳ màu đỏ sậm lập tức hóa thành một luồng sáng lấp lánh bay vào trong cơ thể Thôn Thiên Cự Ưng, Thôn Thiên Cự Ưng vốn lẳng lặng lưu chuyển ánh sáng trắng đột nhiên giống như bị va chạm mạnh, sau khoảng khắc co rút ngắn ngủi, ánh sáng hồn lực lại cấp tốc lưu chuyển.

Đôi mắt Trang Dịch nhìn chằm chằm quả cầu ánh sáng này, sau khi cảm ứng được hai hồn thú ở trong quả cầu đã dung hợp hoàn toàn, đôi tay Trang Dịch chợt nắm chặt, ngay sau đó, một con ưng lớn màu đỏ sậm hoàn toàn mới mạnh mẽ thoát ra khỏi quả cầu ánh sáng giống như phá kén, lông đuôi kéo theo ánh sáng lấp lánh nhỏ vụn, trong miệng phát ra tiếng kêu trầm thấp, nó mở đôi cánh rộng hai mét, dưới sự chỉ huy của Trang Dịch, phóng về phía trung tâm lốc xoáy chỉ còn cách bọn họ một khoảng không đến năm mét!

Khi Thôn Thiên Cự Ưng mới vừa đâm vào trung tâm lốc xoáy màu xám, đánh nát nó giống như đập nát một tấm thủy tinh lớn, tiếng gió do dị ma xoay tròn với tốc độ cao cũng ngừng lại trong nháy mắt này, bốn phía hiện ra trạng thái yên tĩnh ba giây, sau đó, một khe hở hẹp mở rộng ra từ vị trí Thôn Thiên Cự Ưng xông qua, cùng với tiếng “rắc rắc”, khe hở hẹp càng kéo càng dài, giống như mạng nhện bao trùm toàn bộ lốc xoáy ——

Khi Thôn Thiên Cự Ưng hoàn toàn xuyên ngang qua trung tâm lốc xoáy bay về phía trời xanh, tiếng hồn lực va chạm bùng nổ lúc này mới chậm chạp truyền ra, bởi vì cách Trang Dịch cùng Lôi Tu rất gần, âm thanh này nhức óc đinh tai quả thực muốn chấn vỡ màng tai Trang Dịch cùng Lôi Tu, Trang Dịch vừa mới phóng thích hồn lực dung hợp hai hồn thú, đang có chút thoát lực, động tác trên tay chậm, Lôi Tu đứng ở phía sau hắn lập tức giơ tay lên che tai Trang Dịch.

Dị ma ở trên đỉnh đầu lập tức giải tán trong tiếng nổ lớn này, ào ào rơi từ trên không trung xuống đất giống như một cơn mưa lớn, sau khi rơi xuống mặt đất thì hóa thành một bãi bùn nhão màu đen, một bãi lại một bãi trộn lẫn cùng với nhau, làm cho mặt đất giống như vừa trải qua một cơn mưa bùn vậy.

Trang Dịch giơ tay lên định thu Thôn Thiên Cự Ưng lại, đột nhiên một cảm giác cực kỳ nguy hiểm đánh úp lại, hồn lực trong cơ thể đang trong thời gian khôi phục làm cho tốc độ thu hồn thú giảm đi, rõ ràng cảm nhận được có nguy hiểm đang đến gần, nhưng Trang Dịch giờ phút này lại không thể phản ứng lại trước!

Đúng lúc đó, Lôi Tu đứng ở phía sau Trang Dịch đột nhiên kéo cằm Trang Dịch qua, sau đó cúi đầu trán đụng trán Trang Dịch.

Một luồng hồn lực tinh thuần thuộc về Lôi Tu thông qua nơi tiếp xúc trên trán đột nhiên tràn vào trong cơ thể Trang Dịch, giống như nước suối rửa sạch mạch hồn lực hơi khô cạn của hắn, cùng với thuộc tính đặc thù của lôi điện, tê dại chảy khắp toàn thân Trang Dịch.

Loại cảm giác nguy cơ sống còn này cùng cảm giác tê dại do hồn lực Lôi Tu đưa vào đồng thời hiện ra, Trang Dịch nhịn không được hít ngược một hơi, hắn thở gấp, gần như tham lam hấp thu hồn lực của Lôi Tu, cùng thời khắc đó, hư ảnh một con Lục Mang Thúy Phượng Điệp trong đen có xanh xuất hiện ở trước người Trang Dịch.

Một kích mà dị ma cấp tám nhằm Trang Dịch phát tới kia vừa vặn xuyên qua đôi cánh Lục Mang Thúy Phượng Điệp, không nghiêng không lệch xẹt qua bên người Trang Dịch ba cm.

Không đánh trúng đối thủ, dị ma cấp tám kinh ngạc, hắn mở to mắt nhìn Lục Mang Thúy Phượng Điệp, trong mắt theo bản năng hiện ra một tia hoảng sợ: “Hồn sư ba hệ!”

Cùng lúc đó, Thôn Thiên Cự Ưng do hai hệ hợp thành chỉ cách Trang Dịch khoảng hai ba mét.

Dị ma cấp tám chợt phục hồi tinh thần, thấy bản thân Trang Dịch còn đang duy trì tư thế mờ ám quỷ dị trán chống trán với một nam nhân khác, trong mắt hắn lóe lên một tia tàn nhẫn, ma lực phóng ra không chút giữ lại, ở phía sau hắn, hư ảnh của dị ma cấp tám thật sự hiện ra, điểm đỏ như máu ở trung tâm hóa thành cái miệng lớn như chậu máu há ra, cùng với ma lực nồng đậm gào thét đánh tới Trang Dịch!

Lục Mang Thúy Phượng Điệp ở trước người Trang Dịch tao nhã phẩy phẩy cánh —— ngay sau đó, hư ảnh dị ma chợt mở rộng tới đường kính năm sáu mét, giống như một con quái vật há miệng mạnh mẽ lao về phía Lục Mang Thúy Phượng Điệp, bởi vì Trang Dịch không có đủ hồn lực chống đỡ, Lục Mang Thúy Phượng Điệp không thể lại phát động tấn công, cuối cùng, Lục Mang Thúy Phượng Điệp “vụt” một tiếng, từ hồ điệp rộng hai mét nhanh chóng thu nhỏ lại chỉ còn lớn bằng lòng bàn tay, sau đó chật vật bay ra từ khe hở trong thân thể dị ma.

Đúng lúc này, Thôn Thiên Cự Ưng mới cũng thu vào trong cơ thể Trang Dịch.

Trang Dịch giơ tay lên, Lục Mang Thúy Phượng Điệp bay lên đầu ngón tay Trang Dịch, Trang Dịch chậm rãi mở mắt, thấy Lôi Tu vì chuyển toàn bộ hồn lực sang cho hắn mà sắc mặt trắng bệch, Trang Dịch đỡ Lôi Tu sang bên cạnh dựa vào tường nghỉ ngơi, hắn xoay người, tuy sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng đôi mắt lại đặc biệt sáng rõ.

Trong lòng dị ma cấp tám lộp bộp một tiếng, cho dù tình huống hiện tại của Trang Dịch nhìn qua cũng không tốt hơn hắn đến chỗ nào, nhưng bản năng dị ma cấp tám lại đã nhận ra nguy hiểm.

Hắn thu hư ảnh dị ma về, thấy Trang Dịch gắt gao nhìn mình chằm chằm, dị ma cấp tám tùy tay phát ra một đòn tấn công ném về phía Trang Dịch, sau đó xoay người chạy thục mạng đến lối ra.

Trang Dịch nào có thể cứ như vậy cho hắn trốn mất, Lục Mang Thúy Phượng Điệp lóe lên liền xuất hiện ở trước mặt dị ma cấp tám, trong giây lát hồn lực quanh thân Lục Mang Thúy Phượng Điệp phát động kia, cảnh tượng trong toàn bộ hẻm nhỏ đều xảy ra vặn vẹo rất nhỏ, bất luận dị ma cấp tám có chạy nhanh thế nào cũng không thể chạy ra khỏi con hẻm nhỏ này!

Cảm giác thân thể càng ngày càng cồng kềnh, dị ma cấp tám chợt ngừng lại, hắn cúi đầu nhìn làn da nhân loại lộ ra bên ngoài của mình, thấy không biết từ lúc nào đã hiện lên màu xanh tím đáng sợ, hiển nhiên là dấu hiệu trúng độc, dị ma cấp tám hoảng sợ ngẩng đầu nhìn thoáng qua con hồ điệp dường như không có chút lực tấn công nào kia một cái, cuối cùng, trong mắt hắn hiện lên một tia độc ác, ngay sau đó, một đám màu đen sền sệt chạy ra khỏi thân thể nhân loại, theo cái thứ sền sệt màu đen kia bay lên cao, thân thể nhân loại cũng mềm oặt ngã xuống đất.

Trang Dịch đã sớm dự đoán được dị ma cấp tám này không dễ đối phó như vậy, hắn đang chuẩn bị điều khiển Lục Mang Thúy Phượng Điệp theo sau, đột nhiên, một tiếng thét chói tai ngắn ngủi từ một góc nào đó truyền đến.

Thanh âm của nhân loại!

Trong lòng Trang Dịch run lên, Lục Mang Thúy Phượng Điệp đẩy nhanh tốc độ đuổi theo bóng dị ma, rất nhanh đã nhìn thấy chủ tiệm lúc trước lừa gạt Trang Dịch cùng Lôi Tu đi vào trong hẻm nhỏ này xuất hiện ở trước mặt.

“Chúng ta nói một chút giao dịch!” Ông chủ cửa tiệm trang phục này là người thường, cho dù dị ma cấp tám thuộc về kẻ yếu trong cùng cấp, thế nhưng nhập vào thân thể một người bình thường là cực kỳ đơn giản, bóng dáng nó không còn quái dị như trước nữa, nhưng thân thể nó nhập vào từ hồn sư biến thành người thường, thực lực cũng giảm xuống không ít, “Người này, còn sống.”

Dị ma nói xong, chỉ chỉ thân thể của mình: “Ngươi để cho ta đi, ta liền buông tha hắn, nếu không…”

“Vậy chết đi.” Trang Dịch không chút chần chờ, độc tố theo ảo thuật thần không biết quỷ không hay của Lục Mang Thúy Phượng Điệp trực tiếp vào trong thân thể nhân loại này, màu tím đen lại một lần nữa lan ra ở bề mặt làn da.

Dị ma kinh hãi, phải biết hồn sư mà chủ tiệm kia lừa vào thường thường đều là tương đối thiện tâm, hắn vốn tưởng rằng Trang Dịch sẽ đồng ý đàm phán, kết quả không nghĩ tới Trang Dịch lại nói ra tay lập tức ra tay!

Biết hôm nay Trang Dịch là không định tha cho mình, dị ma lại một lần nữa chạy khỏi thân thể chủ tiệm.

Trang Dịch thấy thế, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh, vận dụng ảo thuật của Lục Mang Thúy Phượng Điệp tiếp tục vây dị ma ở nơi này, đồng thời phạm vi ảo thuật cũng dần thu nhỏ lại, đến cuối cùng, dị ma sức cùng lực kiệt bị Lục Mang Thúy Phượng Điệp giam giữ ở tại chỗ.

Nhìn thân thể trong đen có đỏ của dị ma lấp lánh từng điểm từng điểm huỳnh quang xanh lục, hiển nhiên là dấu hiệu do bị ảo thuật của Lục Mang Thúy Phượng Điệp đánh trúng, Trang Dịch thấy Lôi Tu đã khôi phục một chút, hắn cùng Lôi Tu sóng vai đi tới bên cạnh dị ma, Trang Dịch cúi người nhìn dị ma, nói: “Nói, thành Phi Sương rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tất cả dân chúng bên ngoài đều bị dị ma khống chế? Học viện Ellen hiện tại thế nào?”

Dị ma mềm oặt nằm tê liệt dưới đất, giống như không nghe thấy Trang Dịch nói chuyện.

“Đã tới cấp Vương thì bất cứ sinh vật nào cũng có thể phóng ra tinh thần lực giao tiếp với sinh mệnh khác loài, ngươi có giả chết cũng không có tác dụng gì.” Trang Dịch cười lạnh nói, tăng mạnh tấn công ảo thuật của Lục Mang Thúy Phượng Điệp.

“Ngươi không giết được ta, nhân loại.” Âm thanh sắc nhọn của dị ma vang lên trong đầu Trang Dịch cùng Lôi Tu, “Tộc ta trời sinh thân thể đã mạnh hơn bất cứ sinh vật nào, ta là cấp tám, ngươi chỉ là một hồn sư cấp bảy mà thôi, hôm nay rơi vào tay ngươi là ta xui xẻo, con hồ điệp này của ngươi xác thực lợi hại, nhưng nhiều nhất chỉ đánh bại ta mà thôi, chỉ bằng ngươi, còn không động được ta!”

“Ta tự nhiên có thủ đoạn của mình.” Trang Dịch nghe tiếng nói chậm rãi hung hăng phách lối của dị ma, sau đó không nhanh không chậm lấy cái hộp hình vuông ra từ trong vòng tay không gian.

Khi nhìn thấy cái hộp kia, thân thể dị ma chợt co rút lại, Trang Dịch rõ ràng cảm nhận được cảm giác sợ hãi của dị ma: “Cái thứ này…”

“Ngươi biết thứ này?” Trang Dịch nhận thấy dị ma không thích hợp, lập tức hỏi.

Dị ma lại yên lặng không lên tiếng, Trang Dịch thấy dị ma đến lúc này rồi còn vịt chết mạnh miệng, trực tiếp dùng hồn lực nhấc dị ma lên, sau đó bỏ vào trong cái hộp vuông kia.

Dị ma thấy thân thể mình càng ngày càng cách cái hộp này gần hơn, thân thể nó kịch liệt ngọ nguậy run rẩy, điểm đỏ như máu ở trên người co lại thành một đống, dị ma thét to: “Ta không biết, ta thật sự không biết! Ta chỉ là bản năng sinh ra sợ hãi với thứ này, bên trong có hơi thở ta cực kỳ e ngại!”

Trang Dịch mắt điếc tai ngơ, theo dị ma cách hộp càng gần, dị ma càng run rẩy đến không thành hình, nó ra sức giãy giụa, trong lúc hoảng sợ cực độ, lực giãy giụa cũng càng lúc càng lớn, nó khàn giọng gầm rú, nói: “Ta có thể nói cho ngươi tất cả những gì ta biết, về thành Phi Sương cùng học viện Ellen, tất cả đều nói cho ngươi!”

Trang Dịch nghe vậy, biết dị ma này có lẽ thật sự không biết về bí mật của triệu hoán sư, hắn dừng động tác trong tay, nhìn chằm chằm dị ma, nói: “Vậy ngươi nói đi.”

“Ngươi phải cam đoan sau khi nói xong sẽ thả ta ra.”

Trang Dịch phì cười: “Cái loại lời nói khờ dại này mà ngươi cũng nói ra được?”

“Vậy ngươi cam đoan không bỏ ta vào.”

Trang Dịch nghĩ nghĩ, nói: “Có thể.”