Tối Cường Triệu Hoán Sư

Chương 145




Vài luồng hồn lực xẹt qua trên không trung giống như tia chớp, tiếng dao sắc cắt vào da thịt truyền đến, máu tươi bắn tung tóe, con ma thú cao tới ba mét nửa đường chặn đội săn ma lại muốn dùng bọn họ làm thức ăn kia ầm ầm ngã xuống, sau khi xác nhận con ma thú này đã mất sức chống cự, thành viên đội săn ma nhanh chóng tiến lên, tốc độ cực nhanh mổ xẻ nó ra, tất cả những thứ có tác dụng đều được phân tách ra mang đi, thứ vô dụng thì chôn vào trong đất, hết sức che giấu mùi máu tươi.

Đây là ngày thứ ba từ khi đội săn ma rời khỏi thành Trọng An, cũng là tháng thứ năm Trang Dịch cùng Lôi Tu rời khỏi học viện Ellen.

Thành Trọng An nằm ở trung tâm Tây Bắc, sau khi đi ra khỏi thành Trọng An, đội săn ma đi dọc theo đường lớn, hiện giờ đã đi sâu vào trung tâm đại lục, vị trí hiện tại của đội săn ma nếu đi theo hướng Bắc sẽ thẳng đến học viện Ellen, mà nếu như đi về hướng Đông Nam, lại có thể tới Chiến Hồn điện hoặc học viện Bardon.

Mà mục tiêu của đội săn ma lúc này, không thể nghi ngờ là học viện Ellen ở phương Bắc.

Hơn một trăm năm mươi người tìm một khu đất trống lớn đóng quân, Lương An phụ trách hậu cần lập tức dẫn người bắt đầu bận rộn chuẩn bị bữa tối hôm nay. Mà Lôi Tu thì mang theo mấy người Trang Dịch, Trương Thừa Lạc, Mạc Vi An gom lại một chỗ, tranh thủ ánh mặt trời còn chưa tắt hoàn toàn, bày một tấm bản đồ ở trung tâm mọi người, nghiên cứu đường đi tiếp theo.

“Căn cứ tin tức lấy được ở thành Trọng An lúc trước, dị ma chiến bại ở Ngự Hồn điện là rời đi dọc theo hướng này, giả thiết mục tiêu của chúng là học viện Ellen, như vậy chúng sẽ đi theo hướng này…” Trang Dịch nói xong, cúi người, đầu ngón tay xẹt một đường theo hướng Bắc bắt đầu từ thành Mộc Lan, cuối cùng ngừng lại tại học viện Ellen, “Tuy dị ma trở thành bại tướng dưới tay Ngự Hồn điện, nhưng số lượng cùng thực lực này vẫn không thể khinh thường, một đoạn đường này, tất cả những nơi bị dị ma đi qua đều trở thành thành chết, ai cũng không dám xác định bên trong còn có dị ma ở lại hay không, để tránh thêm rắc rối, chúng ta có hai con đường khác có thể đi. Mỗi đường có lợi có hại, hy vọng mọi người có thể quyết định trong đêm nay.

Người đang ngồi ở đây, bất luận là Lôi Tu Trang Dịch, hay là Mạc Vi An Trương Thừa Lạc, tùy ý xách một người ra đều là một nhân vật, sau khi trải qua mấy lần thảo luận, mọi người đều cho rằng lấy thực lực đội săn ma hiện giờ không cần lại cố gắng vòng đường xa, đi con đường tiết kiệm thời gian nhưng đồng thời hệ số nguy hiểm cũng tương đương kia.

Ý kiến mọi người đã nhất trí, hội nghị nhỏ đêm nay cũng kết thúc, thấy đồ ăn Lương An chuẩn bị cũng sắp chín, mọi người đang muốn đứng dậy đi sang phía hậu cần, đúng lúc này, Mạc Vi An nhìn mọi người nói: “Ta… muốn quay về Chiến Hồn điện một chuyến.”

Động tác của mọi người chợt ngừng lại, quay đầu nhìn Mạc Vi An, nhưng lại không ai lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Lời thành chủ thành Trọng An nói ngày hôm ấy phần lớn người ở nơi này đều nghe được, tự nhiên sẽ hiểu Chiến Hồn điện cũng bị dị ma tấn công, chỉ là so sánh mà nói, khoảng cách đến Ellen càng gần, nguy cơ cũng càng sâu, bởi vậy đội săn ma mới lựa chọn đến Ngự Hồn điện trước.

Nhưng cũng không có nghĩa bọn họ không chú ý tới tâm tình nặng nề của Mạc Vi An mấy ngày nay.

Lúc trước chưa giải quyết chuyện thành Trọng An, Mạc Vi An là thành viên quan trọng của đội săn ma nên không thể tránh khỏi, bởi vậy vẫn luôn không nói ra, lúc này đội săn ma đứng ở giao điểm đi Chiến Hồn điện cùng học viện Ellen, người nhà gặp nạn, bản thân Mạc Vi An cũng không phải học sinh học viện Ellen, hắn lựa chọn trở về vào lúc này chỉ là chuyện bình thường.

“Trên đường cẩn thận một chút.” Lôi Tu không nói nhảm bất cứ lời nào, trực tiếp dặn dò.

“Được.” Mạc Vi An có chút bất ngờ liếc mắt nhìn Lôi Tu một cái, sau đó cúi đầu đáp.

Thực ra lựa chọn rời khỏi đội săn ma vào loại thời điểm này trong lòng Mạc Vi An cũng có vài phần áy náy, trong học viện Ellen có không ít dị ma, mà lần này lại không có Ngự Hồn điện hợp tác cùng bọn họ, có thể nói, hệ số nguy hiểm lần đi học viện Ellen này, so với đối kháng dị ma ở Ngự Hồn điện lúc trước, cao hơn rất nhiều.

Mà Mạc Vi An là một trong ba cường giả cấp Vương trong đội săn ma, hắn rời đi tất nhiên sẽ làm cho thực lực tổng thể của đội săn ma giảm xuống.

Mấy người Trang Dịch nhìn Mạc Vi An cúi đầu, cảm nhận được tâm tình của hắn, Trang Dịch lập tức nói: “Tuy rằng thực lực của ngươi đã có cấp tám, những nguy hiểm thông thường đều có thể đối phó, nhưng dù sao chỉ có một người, nghìn vạn lần không thể vì đi nhanh mà sơ suất. Đợi đội săn ma xử lý xong chuyện Ellen, chúng ta nhất định sẽ đi Chiến Hồn điện hoặc Bardon một chuyến.”

“Đội phó mấy tháng trước vẫn là cấp sáu đúng không, hiện tại thành cấp tám, những người ở Chiến Hồn điện kia nhìn thấy đội trưởng nhất định sẽ ngạc nhiên đến ngây người.”

“Tuy rằng Chiến Hồn điện rất mạnh, nhưng mà ta tin đội phó là hồn sư cấp tám đi qua đó nhất định sẽ phát huy tác dụng không nhỏ, chờ mong đội phó chân đá dị ma uy mãnh tám phương ở Chiến Hồn điện!”

Mọi người rất nhanh liên tiếp trêu ghẹo.

Trang Dịch cũng cười theo nói: “Không biết chúng ta sẽ tách ra bao lâu, nhưng mà mỗi thành viên đội săn ma đều tu luyện ngày tiến nghìn dặm, có lẽ chờ lần gặp mặt tiếp theo, thực lực đội săn ma nhất định sẽ làm cho ngươi ngạc nhiên, hy vọng đến lúc đó ngươi cũng có thể làm cho chúng ta kinh ngạc.”

“Đó là đương nhiên.” Nghe ra cổ vũ trong lời Trang Dịch nói, Mạc Vi An cong cong khóe môi cười nói.

Đúng lúc này, Lôi Tu quay đầu nhìn về phía Trương Thừa Lạc: “Ngươi cũng muốn rời đi sao?”

Trương Thừa Lạc đang nhìn Mạc Vi An xuất thần lập tức phục hồi tinh thần, hắn cùng Lôi Tu nhìn nhau một lát, đang định lắc đầu, ngay sau đó Lôi Tu lại nói: “Từ nơi này đến Chiến Hồn điện có khoảng cách không nhỏ, ai cũng không biết trên đường sẽ có cái gì, nếu hai người các ngươi có thể kết bạn mà đi thì không có gì tốt hơn.”

Trương Thừa Lạc nghe vậy, lời từ chối đã lên đến bên miệng lại thế nào cũng không nói ra được. Hắn cũng sinh ra trong thế gia chiến hồn sư, hiện giờ Mạc gia đã gặp khó khăn, như vậy tình huống Trương gia tất nhiên cũng chẳng tốt hơn chỗ nào, tuy rằng nhiều năm trước Trương Thừa Lạc bất hòa với Trương gia, đã cách rất nhiều năm chưa trở về gia tộc, thế nhưng đối với cái nơi lớn lên từ nhỏ kia, trong khoảng khắc nguy nan này nói không có nhớ là tuyệt đối không thể nào.

Hiện giờ Trương gia gặp nạn, Trương Thừa Lạc vừa không yên lòng đội săn ma, lại nhung nhớ người nhà, cũng rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Nhiễm Hành đứng ở bên cạnh thấy trên mặt Trương Thừa Lạc lần đầu xuất hiện vẻ khó xử, trái tim chợt mềm nhũn, lập tức nói: “Đội trưởng trở về đi.”

Thấy Trương Thừa Lạc nhìn về phía hắn, Nhiễm Hành cười nói: “Huynh đệ Tuyết Nhận đều là cô nhi được Ngự Hồn điện nhặt về, không cha không mẹ, mọi người quan tâm nhất chính là đội trưởng. Đội trưởng là người duy nhất trong Tuyết Nhận có người thân nhân lúc bọn họ vẫn còn, nhanh chóng đi về đi, đừng trở nên giống với chúng ta.”

Trương Thừa Lạc kinh ngạc nhìn Nhiễm Hành, rất lâu không nói ra lời.

“Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, ngày mai đội săn ma xuất phát đi hướng Bắc, Mạc Vi An cùng Trương Thừa Lạc đi hướng Đông Nam. Lương An.” Trang Dịch quay đầu nói với Lương An ở cách đó không xa.

Tuy rằng Lương An đứng ở xa một chút, nhưng mọi người bên này nói chuyện hắn cũng đều nghe thấy, thấy Trang Dịch gọi hắn, Lương An lập tức đáp lại một tiếng.

“Đêm nay phiền ngươi giúp hai người bọn họ sắp xếp một chút hành lý đi.”

“Được.”

Lúc này cơm tối đã chuẩn bị xong, mọi người chạy cả ngày đường lại còn phải chiến đấu với mấy con ma thú không có mắt, giờ bụng đã sớm đói xẹp.

Lúc Trang Dịch chuẩn bị cùng Lôi Tu đứng dậy rời đi, thấy Trương Thừa Lạc cùng Mạc Vi An còn đang đứng ngốc tại chỗ giống như khúc gỗ, Trang Dịch nhịn không được nói: “Hai vị rất quan trọng đối với đội săn ma, nhưng mà lần này chúng ta tới học viện Ellen chưa chắc sẽ tham dự chiến đấu chính diện. Tình huống Bardon không giống Ellen, hơn nữa so sánh với lúc trước, đội săn ma hiện giờ cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều. Tuy rằng vẫn luôn không nói rõ, nhưng nguyên nhân đội săn ma tồn tại vốn chính là vì loại bỏ dị ma. Bất luận là kề vai chiến đấu cùng chúng ta ở Ellen hay là tạm thời tách ra về Chiến Hồn điện đối kháng dị ma, mục đích đều là giống nhau, không cần suy nghĩ quá nhiều.”

Trương Thừa Lạc cùng Mạc Vi An cũng không phải người lắm lời, nếu đã nói đến mức này rồi, hai người cũng không lại phản đối, gật gật đầu, cùng mọi người đi ăn cơm.

Ngày tiếp theo, hai người Mạc Vi An cùng Trương Thừa Lạc rời đội săn ma, đi về phương hướng ngược lại.

Người toàn đội săn ma đứng ở tại chỗ nhìn theo bóng lưng bọn họ biến mất, tất cả mọi người yên lặng, ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đều có vài tia không nỡ.

Chỉ có mỗi Bạch Hạc không tim không phổi trốn ở bên cạnh thầm xoa cánh cười trộm: “Vì thế hiện tại toàn đội săn ma chỉ còn lại mình ta là mạnh nhất sao… Hắc hắc hắc hắc.”

Bốn ngày sau, đoàn người đội săn ma rốt cuộc đi tới thành Phi Sương nơi học viện Ellen tọa lạc.

Đây là lần thứ hai Trang Dịch đứng ở ngoài xa nhìn thành Phi Sương cùng Thần tích chi tường.

Một lần trước đứng ở chỗ này đã là nửa năm trước, lúc ấy hắn mới từ học viện Bardon ngồi xe ngựa đến đây, ngay lúc đó Lôi Tu vẫn còn là một con hổ đen rất lớn, nằm úp sấp ở bên cạnh hắn, cùng hắn ngồi một chiếc xe ngựa. Khi đó Trang Dịch nhìn Thần tích chi tường, trong lòng có rung động khi nhìn thấy lần đầu tiên, cũng có kham ưu vì Thần tích chi tường sẽ sập trong tương lai.

Mà tâm tình lúc này đây lại hoàn toàn không giống lần trước, không chỉ như thế, lúc này đứng ở cùng một góc độ nhìn Thần tích chi tường, Trang Dịch phát hiện, Thần tích chi tường đã xảy ra biến hóa rất nhỏ so với lúc trước.

Tuy rằng vẫn là tường thành màu đen bao la hùng vĩ như trước, nhưng cái cảm giác dày nặng tang thương này đã biến mất không ít, thay vào đó chính là tươi mới rực rỡ, xa xa nhìn lại, ở mặt ngoài tường thành có thể lờ mờ thấy được ánh sáng vàng kim lưu động, cho dù cách xa như vậy Trang Dịch cũng cảm nhận được dao động quen thuộc kia, không phải cái gì khác, chính là khí tức đại trận phòng ngự nối liền với Ngự Hồn điện.

Lúc trước Trang Dịch hao phí bao nhiêu tâm huyết chữa trị nó thì hiện tại cũng có bấy nhiêu quen thuộc với nó, nhắm mắt lại phóng thích tinh thần lực theo cảm giác, giống như xuyên qua toàn bộ không gian đi tới trước mặt Thần tích chi tường, trong đầu Trang Dịch dùng tốc độ cực nhanh suy diễn trận pháp toàn bộ Thần tích chi tường một lần.

Cổng thành Phi Sương đóng chặt, không chỉ hoàn toàn che giấu cảnh tượng ở bên trong, mà trên cổng thành ngay cả một thành vệ trông coi cũng không có.

Khi chưa đi vào bên trong, ai cũng không biết tình huống bên trong thành Phi Sương thế nào, bởi vậy đội săn ma vẫn nấp ở ngoài cổng thành, không tùy tiện đi vào.

Mà Thần tích chi tường là đi ngang qua thành Phi Sương, nếu như có thể bắt tay tìm được lối vào từ Thần tích chi tường, vậy không chỉ an toàn, mà tính bảo mật cũng mạnh.

Trang Dịch đúng là có tính toán như vậy mới suy diễn đại trận phòng ngự một lần, sau khi tìm được cửa vào giống như dự tính của hắn, Trang Dịch mới chậm rãi mở mắt, sau đó do hắn đi đầu, trực tiếp dẫn đầu đội săn ma vòng qua tường thành thành Phi Sương, đi đến bên cạnh Thần tích chi tường.

Đứng ở dưới kiến trúc màu đen hùng vĩ này, nhân loại chỉ nhỏ bé giống như một con kiến. Trang Dịch ngưng tụ hồn lực ở lòng bàn tay, sau đó chậm rãi giơ tay lên, đặt lòng bàn tay lên Thần tích chi tường, ngay sau đó, bốn phía quanh bàn tay Trang Dịch nhất thời hiện lên một số mảng hoa văn vàng kim phức tạp.

Trang Dịch lập tức tập trung lực chú ý, nín thở phá giải những hoa văn này, sau khi hoàn thành tất cả, Trang Dịch nhìn Lôi Tu một cái, Lôi Tu lập tức hiểu ý mang theo người đội săn ma bắt đầu đi dọc theo Thần tích chi tường.

Vài luồng sáng vàng bắn ra từ trong Thần tích chi tường, nhẹ nhàng rơi xuống ở trên người thành viên đội săn ma, vì thế, hơn một trăm người đang di chuyển này lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, bóng dáng từng người từng người biến mất ở bên cạnh tường thành.

Trang Dịch đứng tại chỗ không ngừng biến ảo trận pháp, vừa mở đường cho đội săn ma đi vào bên trong tường thành, đồng thời thông qua khế ước tiến hành chỉ đạo Lôi Tu.

Sau khi xác định tất cả thành viên đội săn ma đều đã vào thành Phi Sương, Trang Dịch thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn xoa xoa mồ hôi chảy ra trên trán, nhấc chân đi vài bước, chớp mắt, bóng dáng Trang Dịch cũng biến mất không thấy theo. Bên ngoài thành Phi Sương lại khôi phục một mảnh yên ắng.

Đi ra khỏi trận pháp Thần tích chi tường, đuổi kịp bước chân đội săn ma, sau khi xuyên qua một mảnh hoang vu, kiến trúc chiếu vào mi mắt đầu tiên, lại là khu dân nghèo rách nát của thành Phi Sương, hơn nữa làm người ta thổn thức nhất chính là, khu dân nghèo trước kia đông nghịt dân chúng nghèo khó, lúc này lại không có lấy một người.

Tro bụi rơi đầy đất, cả dãy phố nhìn qua tiêu điều không thôi, xem ra khu vực này đã hoang phế rất lâu rồi.

Đội săn ma thật cẩn thận đi vào trong theo khu dân nghèo, một đường đi qua ba dãy phố, cuối cùng mới có thể mơ hồ nghe được phía trước có tiếng nhân loại nói chuyện truyền đến.

Ai cũng không dám cam đoan phát ra âm thanh này là nhân loại hay là dị ma sau khi phụ thể, Trang Dịch cùng Lôi Tu nhìn nhau một cái, sau đó nhanh chóng mang theo đội săn ma rút về trong khu dân nghèo kia.

Tùy tiện tìm một căn nhà đi vào, dùng dl tiện tay xử lý sạch tro bụi trong phòng, Trang Dịch nói: “Lúc trước chúng ta nghe được tin tức về học viện Ellen, nói vậy mọi người cũng biết. Nhưng đây đều là chuyện một hai tháng trước rồi, ai cũng không biết thành Phi Sương cùng dị ma hiện tại rốt cuộc ra sao. Đi qua ba dãy phố liên tiếp mới có thể nghe được tiếng người, cái khác không dám xác định, ít nhất chúng ta biết được một chuyện, bình dân thành Phi Sương giảm bớt số lượng lớn, nơi này nhất định đã từng bùng nổ chiến đấu.

Vừa rồi tuy có nghe được tiếng nhân loại nói chuyện, nhưng ai cũng không dám cam đoan ẩn giấu ở trong thân xác nhân loại rốt cuộc là cái gì. Từ lúc rời khỏi thành Trọng An đến bây giờ, mọi người đi hơn mười ngày đường cũng đã vất vả, ta cùng Lôi Tu nhất trí cho rằng, hai người chúng ta đi thăm dò tình hình, sớm nhất là trước khi trời tối, muộn nhất thì là ba ngày sau sẽ trở về. Trong khoảng thời gian này các ngươi ở lại nơi này nghỉ ngơi, nhanh chóng khôi phục đến trạng thái tốt nhất.”

“Không được, chỉ hai người các ngươi đi qua quá nguy hiểm.” Trang Dịch vừa nói xong, Lương An là người đầu tiên phản đối.

Sau Lương An, mấy người Hải Minh Nhiễm Hành cũng nhao nhao tỏ thái độ, nhất trí không đồng ý đội trưởng cùng đội phó cùng nhau mạo hiểm.

“Hai người chúng ta là thích hợp nhất.” Trang Dịch thấy mọi người nhíu mày nhìn bọn họ, kiên nhẫn giải thích, “Đầu tiên, toàn đội săn ma, trừ Bạch Hạc ra thì sức chiến đấu của ta là mạnh nhất, đội trưởng tuy thực lực rút lui, thế nhưng giữa hắn cùng ta… có liên hệ đặc biệt… Hai người chúng ta cùng nhau có thể phát huy ra thực lực hơn hẳn bình thường. Trừ điểm này ra, trên người ta có rất nhiều thứ bảo vệ tính mạng, dây chuyền Long Nha, nhẫn cùng lệnh bài Ngự Hồn điện tặng ta vân vân đều có thể bảo đảm ta cùng đội trưởng an toàn.”

Thấy đám Lương An còn muốn phản đối, Trang Dịch nhìn mọi người nghiêm túc nói: “Còn có điều quan trọng nhất, trừ khi Ellen thất thủ, nếu không dị ma cấp cao nhất định ở trong học viện Ellen cùng cường giả trong học viện kiềm hãm lẫn nhau, trình độ bình thường của dị ma trong thành Phi Sương hẳn là dưới cấp bảy, căn bản không thể uy hiếp chúng ta. Ngược lại, nếu như chuyến này hai người chúng ta không về, vậy cũng nói rõ tình huống đã đến thời điểm xấu nhất, lấy thực lực đội săn ma cũng không thể xoay chuyển, mọi người phải nhanh chóng rút lui khỏi thành Phi Sương, có thể trốn xa bao nhiêu thì bỏ chạy xa bấy nhiêu.”

“Bạch Hạc đâu, để Bạch Hạc đi cùng các ngươi đi.” Lương An nhìn Bạch Hạc ngủ vù vù ở bên cạnh, thấp giọng nói.

“Con hạc này mục tiêu quá lớn.”Trang Dịch nhìn cái tạo hình phong cách riêng của Bạch Hạc kia, dở khóc dở cười nói.

Ba mươi phút sau, Trang Dịch cùng Lôi Tu đi tới nơi truyền ra tiếng người ở phía trước.

Mấy con phố tiêu điều ở phía sau hình thành đối lập rõ ràng với phòng ốc phía trước, giống như có người vẽ một cái vòng vứt bỏ những nơi phía sau, chỉ để cho bình dân sống ở bên trong vậy.

Cảnh tượng này Trang Dịch đã không phải nhìn thấy lần đầu tiên, thành Trọng An lúc trước cũng là như thế, chẳng qua điểm khác biệt chính là, thành Trọng An có thiết lập lá chắn ở giữa hai khu vực này mà thôi.

Nấp trong bóng tối cẩn thận xem xét quần áo của một số người đi đường, Trang Dịch cẩn thận dùng trận pháp tiến hành thay đổi quần áo của hắn cùng Lôi Tu, đồng thời đối chiếu hai người với một số người đi đường sau đó điều chỉnh phần lớn khuôn mặt, không chỉ khác xa dáng vẻ ban đầu của mình, mà cho dù người qua lại nhìn thấy bọn họ cũng sẽ cảm thấy bọn họ vô cùng quen mặt, không cảm thấy bất ngờ.

Làm xong tất cả công tác chuẩn bị, Trang Dịch cùng Lôi Tu tự nhiên đi ra ngoài, hai người vừa đi vừa nhỏ giọng nói chuyện, biểu cảm trên mặt không vui không buồn, không có chút khác biệt với người đi đường bên cạnh.

Trải qua quan sát cẩn thận, Trang Dịch cùng Lôi Tu phát hiện không chỉ phụ cận không có chút khí tức nào của dị ma, mà sinh hoạt của dân chúng vùng này, trong thời buổi loạn lạc này có vẻ trôi qua cũng không tệ. Người đi trên đường tuy mặc vải thô, nhưng có thể nhìn ra được không bị đói, chủ yếu hơn chính là bọn họ còn có thể thấy bên đường mở cửa hàng buôn bán, mà tiền trao đổi thì trước kia là tinh tạp còn hiện tại đổi thành đồ ăn.

Có thể thấy bên trên nơi này phải có người đang quản lý mới có thể duy trì tất cả gọn gàng ngăn nắp như vậy. Nếu như không phải trước khi đến đã nghe nói chuyện Ellen, có lẽ Trang Dịch cùng Lôi Tu sẽ chỉ cho rằng tất cả là học viện Ellen quản lý tốt, mà căn bản không nghĩ đến dị ma đã xâm lấn thành thị này.

Đi vòng quanh vùng này một vòng, thấy có vẻ không còn gì để xem, Trang Dịch cùng Lôi Tu đang định lại đi sâu vào trong một chút, đúng lúc này, chủ cửa tiệm trang phục trên con đường bọn họ đi qua kia gọi hai người lại.

“Này, hôm nay quần áo hạ giá a, trong nhà chủ tiệm hết gạo, ai cho ta một túi gạo, quần áo nơi này tặng không ba bộ! Hai người trẻ tuổi kia, thấy các ngươi ăn mặc mỏng manh, muốn tới mua mấy bộ không?”

Trang Dịch cùng Lôi Tu bị chủ tiệm gọi lại nghe vậy, xoay người quay đầu nhìn hắn một cái, ông chủ thấy hai người này có phản ứng, lập tức mặt mày hớn hở đi lên, đang định đưa tay sờ chất vải áo Trang Dịch rồi nói vài câu đẩy mạnh tiêu thụ, giây tiếp theo Trang Dịch đã nhanh chóng tránh ra.

“Chúng ta không cần.” Trang Dịch lui về phía sau một bước, nhìn chủ tiệm nói.

“Hả? Hai vị không phải sinh sống ở phụ cận đây đúng không, là từ bên ngoài mới tới?” Ông chủ tiệm nghe vậy, nhìn kỹ Trang Dịch cùng Lôi Tu một lúc, lập tức nghi ngờ hỏi thăm.

Không nghĩ tới chủ tiệm này mắt sắc như vậy, trong lòng Trang Dịch ngạc nhiên, trên mặt ngược lại biểu cảm không thay đổi, hắn nhìn chủ tiệm, đang định mở miệng nói chuyện, ngay sau đó chủ tiệm lại cười nói: “Ta đây cái khác thì không nói, nhận người lại rất thành thạo, người toàn thành Phi Sương ta đều biết, hai vị các ngươi nhìn lạ mắt, lúc trước không phải sống ở thành Phi Sương đúng không? Là từ đâu đến?”

Thấy trong mắt chủ tiệm lấp lánh nghi ngờ, Trang Dịch dứt khoát nói: “Chúng ta là học sinh học viện Ellen.”

“Học sinh học viện Ellen?” Vẻ nghi ngờ trong mắt chủ tiệm lại nặng thêm, “Học viện cấm ra vào, hai người các ngươi là làm thế nào chạy ra? Đừng trách ta lắm lời, thế đạo hiện tại không giống, chỉ cần là người lai lịch không rõ thì đều đáng nghi.”

Học viện cấm ra vào?

Trang Dịch thấy chủ tiệm này tuy trong lòng có nghi ngờ một chút, nhưng mà lại có vẻ rất hiểu tình hình trong thành Phi Sương, xác định ông chủ này không bị dị ma phụ thể, Trang Dịch quyết định nói chuyện với hắn một lát.