Tối Cường Triệu Hoán Sư

Chương 136




Nhân viên bãi nuôi thú nghe vậy, chỉ chỉ trận pháp phía sau Trang Dịch.

Trang Dịch nhìn lại, đập vào mắt là một trận pháp hư ảnh rất lớn, toàn bộ kết cấu bên trong được thể hiện thành hình lập thể đầy đủ ở giữa không trung, mỗi một ô vuông tiểu thế giới từng bị Trang Dịch động qua đều tản ra ánh sáng vàng kim, rõ ràng chiếu rọi ra, sau khi được Trang Dịch chữa trị qua, toàn bộ trận pháp tròn trĩnh thành một khối, không còn chỗ quái dị lúc trước nữa.

Nhưng mà ánh sáng này cũng không duy trì lâu lắm, không đến ba phút đồng hồ cũng đã dần dần biến mất, tất cả lại quay về yên tĩnh.

“Trong tất cả chiến hồn thú, trận pháp nuôi nhốt hồn thú cấp bảy là không ổn định nhất, bởi vì bên trong có nuôi nhốt một con Lục Mang Thúy Phượng Điệp, mặc dù là cấp bảy, thế nhưng trên thực tế lại có sức mạnh sánh cùng cấp tám.” Nhân viên bãi nuôi thú nói, “Đáng tiếc nó mất đi thần trí, không thể giao tiếp cùng nhân loại, chỉ còn lại bản năng. Nhân loại muốn thu phục nó làm hồn thú, nhất định phải bản thân hồn sư ra tay chinh phục nó mới được, nếu không rất có thể sẽ thà chết mà không chịu khuất phục. Cố tình con ma thú này đã vượt qua phạm vi thu phục của hồn sư cấp bảy, thế nên mãi cho đến trước hôm nay nó vẫn còn ở bên trong.”

Trang Dịch nghe vậy, ánh mắt chớp động. Ngự Hồn điện chiêu mộ được gần như tất cả thiên tài trong ngự hồn sư trên đại lục, trong đó tự nhiên có hồn sư hai hệ, qua nhiều năm như vậy mà những vị kinh tài tuyệt diễm kia vẫn chưa thu phục được con Lục Mang Thúy Phượng Điệp này, hôm nay lại rơi vào trong tay Trang Dịch, mà bản thân Trang Dịch còn không phải người Ngự Hồn điện…

Cho dù trưởng lão đã đồng ý cho hắn hai hồn thú cấp bảy, lúc này nghe nhân viên bãi nuôi thú nói như vậy, Trang Dịch chợt cảm thấy có chút vi diệu.

Nhân viên bãi nuôi thú quay đầu lại, mỉm cười với Trang Dịch: “Trước đây, đại trận phòng ngự tổn hại, trận pháp bãi nuôi thú tự nhiên cũng tràn ngập nguy cơ, lúc trước khi dị ma vây thành, thiếu chút thì cùng đường bí lối, từng có người đề nghị thả chiến hồn thú cấp bảy ra để đối kháng với dị ma, giúp hồn sư nhân loại tranh thủ một hơi thở, đồng thời cũng tránh cho tương lai trận pháp hỗn loạn gây ra phiền toái, nhưng mà bị các trưởng lão kịch liệt phản đối.

Trưởng lão nói, nơi này là một trong những tài nguyên quý giá nhất của Ngự Hồn điện, mỗi một ma thú bên trong đều là Ngự Hồn điện quanh năm suốt tháng dốc lòng nuôi dưỡng, cứ như vậy mà đưa cho dị ma, thật sự là rất không cam lòng. Ngài tin rằng không lâu sau nhất định sẽ có người có thể thu phục Lục Mang Thúy Phượng Điệp kia, mà vấn đề trận pháp này tự nhiên cũng dễ dàng giải quyết. Không ngờ đến hôm nay quả nhiên ứng nghiệm, chúc mừng ngươi.”

“Ta nhất định vận dụng nó thật tốt, không cô phụ uy ma thú đứng đầu cấp bảy.” Trang Dịch nói.

“Thực lực các hạ rõ như ban ngày, Lục Mang Thúy Phượng Điệp đi theo các hạ, kết hợp mạnh mạnh, nhất định cùng bổ sung tăng thêm sức mạnh cho nhau.” Nhân viên bãi nuôi thú cười nói, thấy mặt Trang Dịch có vẻ mệt mỏi thì cũng không giữ hắn lại nữa, nhìn theo Trang Dịch rời đi.

Sau khi Trang Dịch ra khỏi bãi nuôi thú lập tức đi đến chỗ Lôi Tu ở. Hôm nay là tới thu phục hồn thú cấp bảy, ma thú cấp càng cao thì quá trình thu phục càng gian nan, trước khi ra ngoài Trang Dịch đã đánh tiếng trước với Lôi Tu cùng Bạch Hạc, nói có thể tối nay sẽ về, nhưng mà cũng không nghĩ đến sẽ thật sự làm đến lúc trời tối đen, hơn nữa bản thân cũng mệt đến ngất ngư.

Tiện đường từ nhà bếp đóng gói mang đi một ít thức ăn, Trang Dịch vừa đi vào trong sân đã thấy Bạch Hạc trọc nửa người đang ghé vào ngoài cửa sổ dưới ánh trăng bạc, lúc có lúc không nhìn quanh vào bên trong.

Trang Dịch nhìn vào theo ánh mắt Bạch Hạc, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người đang ngồi, không phải ai khác, chính là Lôi Tu đang tu dưỡng.

Nhiều ngày trôi qua như vậy, vết thương trên người Lôi Tu đã trị liệu tốt lên bảy tám phần, chẳng qua hồn lực trong cơ thể lại không có chuyển biến tốt gì quá lớn, mặc dù có khôi phục nhưng tốc độ lại cực kỳ chậm rãi.

Mấy ngày nay không biết giữa Lôi Tu cùng Bạch Hạc đạt thành cái thỏa thuận gì, thái độ của Bạch Hạc với Lôi Tu cũng đã xảy ra biến hóa cực lớn so với ngày đầu tiên, lúc này thấy Bạch Hạc ở bên ngoài lén lút đánh giá Lôi Tu, Trang Dịch nghĩ nghĩ, mang theo đồ ăn đóng gói tốt chậm rãi đến gần.

Bạch Hạc đang dùng cánh ôm cột hướng về phía Lôi Tu ở bên trong mà nói lẩm bẩm một mình, tuy rằng trong miệng phát ra là tiếng hạc kêu, nhưng mà cách nghĩ trong đầu lại thông qua tinh thần lực, không kiêng dè gì truyền vào trong đầu Trang Dịch.

“Hắn đang đọc sách… Ừ, nam nhân đọc sách khí chất nho nhã… Dễ dàng làm cho người ta tâm sinh hảo cảm…” Bạch Hạc nghĩ, âm thầm nói mấy lần, dường như muốn nhớ kỹ, nhưng sau một lát nó lại lắc lắc cái đầu nhỏ, rung đùi đắc ý khinh bỉ, “Hứ, cứ làm ra vẻ đi, đến lúc bị đe dọa chết thảm thì một chút cũng chẳng liên quan đến nho nhã được không…”

“Rõ ràng hồn lực ít đáng thương, vì sao lại khủng bố như vậy?”

“Rõ ràng bị thương không có sức chiến đấu, một chút vị nam nhân cũng không có, lại có thể sai bảo Trang Dịch làm việc cho hắn, còn có thể đẩy ngã Trang Dịch.”

“Vì sao ta cũng bị thương, Tử Tinh Hoàng Điểu không chỉ không đau lòng ta, ngược lại còn vẫn luôn cười nhạo ta TAT” Bạch Hạc nói xong, bi thương nhìn bộ lông đã bắt đầu mọc lại của mình, nhưng thân thể chỉ mới xuất hiện một chút lông vũ trắng, so sánh với Lôi Tu, tốc độ mọc lông của nó dường như còn chậm hơn tốc độ khôi phục hồn lực của Lôi Tu một chút, căn cứ tiến độ hiện tại đến tính, ít nhất còn phải một hai tháng mới có thể mọc mới toàn bộ.

Bạch Hạc nhìn bộ lông của mình một lát rồi lại chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lôi Tu, trong mắt lại dấy lên ý chí chiến đấu: “Nhất định có bí mật mà ta không biết… Quá keo kiệt, đã hầu hạ hắn như vậy mà hắn còn không nói cho ta, hừ hừ hừ hừ…”

Bạch Hạc ngẩn người trong chốc lát, lại miên man suy nghĩ trong chốc lát, lại tiếp tục ngẩn người, Trang Dịch ở bên cạnh nghe rất lâu mới nghe được những cái này, cuối cùng hiểu được vì sao thái độ của Bạch Hạc đối với Lôi Tu lại chợt thay đổi như vậy, Trang Dịch nhìn Bạch Hạc đang ngồi hối hận này, không biết nên khuyên nó đừng phí tâm tư vô ích thì tốt, hay là chạy tới xách cổ nó lên nói cho nó biết: hắn không giống với Tử Tinh Hoàng Điểu!”

Nghĩ nghĩ, cuối cùng Trang Dịch vẫn đi đến bên cạnh Bạch Hạc ngồi xổm người xuống, hỏi: “Ngươi ở đây làm gì?”

Toàn thân Bạch Hạc run lên, đôi cánh ôm ngực xoay đầu lại, sau khi xác định là Trang Dịch, con mắt đen bóng của Bạch Hạc chợt mở to: “Vì sao khí tức của ngươi không giống lúc trước… Thu phục hồn thú thành công?”

“Thành công.” Trang Dịch gật gật đầu, tiếp tục câu hỏi lúc trước, “Lôi Tu không giống ngươi, đừng có ý đồ gì với hắn.”

“Ta nào có, mỗi ngày ta đối với hắn vô cùng tốt, có gì ăn ngon chơi vui đều nói cho hắn biết đầu tiên, hầu hạ hắn ăn cơm đi ngủ…” Bạch Hạc nói xong, ngẩng đầu nước mắt lưng tròng nhìn Trang Dịch, “Ngược lại là ngươi, mấy ngày nay cũng không cùng hắn nói cái gì, ngươi đừng loạn oan uổng ta.”

Trang Dịch bị Bạch Hạc nói cho nghẹn, hắn ít nói chuyện với Lôi Tu hơn là vì vẫn luôn bận rộn, mà Bạch Hạc cùng Lôi Tu cùng nhau dưỡng thương, một hổ một hạc vô công rồi nghề, thời gian ở chung nhiều hơn, Bạch Hạc có ý lấy lòng, biểu hiện tự nhiên là tốt hơn hắn.

Nhưng mà nghĩ đến mấy ngày nay Bạch Hạc nịnh nọt Lôi Tu đến khủng, xác thực không tìm được sai lầm, Trang Dịch đưa tay gõ gõ đầu Bạch Hạc: “Lần đầu tiên các ngươi gặp mặt không phải nhìn nhau không vừa mắt sao, vì sao đột nhiên đối tốt với hắn như vậy?”

“Ngươi đang ghen phải không?” Bạch Hạc lập tức hỏi.

Trang Dịch lại yên lặng, thấy Bạch Hạc còn đang nhìn hắn, Trang Dịch lập tức cười nói: “Làm sao có thể, nhìn thấy hai người các ngươi quan hệ tốt, ta rất vui vẻ.”

Bạch Hạc nghe vậy lập tức đưa đầu lại cọ cọ Trang Dịch: “Kỳ thật ta đối tốt với hắn đều là vì nể mặt ngươi, hai chúng ta quan hệ không tầm thường như vậy, đối với con hổ có quan hệ thân thiết với ngươi như vậy kia tự nhiên cũng không thể bình thường, ma thú thiện giải nhân ý như ta khẳng định sẽ không để cho ngươi không vui, đúng không đúng không~~”

Trang Dịch nhìn Bạch Hạc làm nũng, bất đắc dĩ gật gật đầu.

“Vậy nể mặt ta đáng yêu như thế này, đêm nay có thể cho Tử Tinh Hoàng Điểu ra ngoài chơi cùng với Trang Dịch không…” Bạch Hạc ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Trang Dịch, nói, “Mỗi tối ta đều một hạc cô đơn nằm trong ổ nhỏ, trống vắng lạnh lẽo nhìn các ngươi có đôi có cặp, ổ nhỏ có ấm áp nữa cũng không ấm được cõi lòng băng hàn của ta…”

Bạch Hạc nói, tủi thân dùng đầu cánh đụng đụng nhau mấy cái, sau đó ngẩng đầu bày ra đôi mắt u oán nhìn Trang Dịch: “Thân là đồng bọn tốt của ta, trong khi ngươi đang vui vẻ, cũng không thể quên ta đúng không.”

Trang Dịch nghe vậy, nghĩ lại Bạch Hạc vốn là ở cùng một phòng với hắn, nhưng lại bởi vì chút nguyên nhân mà chạy tới căn phòng cách vách, thấy Bạch Hạc bày ra cái dáng vẻ trong lòng biết rõ như vậy, mặt Trang Dịch quỷ dị nóng lên một chút, đang định nói cái gì, đúng lúc đó, thanh âm của Lôi Tu từ một bên truyền đến.

“Không thể.”

Trang Dịch cùng Bạch Hạc nhìn vào trong phòng thấy Lôi Tu chẳng biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh, dựa khung cửa nhìn hai người bọn họ: “Hôm nay Trang Dịch rất mệt mỏi rồi, triệu hoán hồn thú cần hao phí lượng lớn hồn lực của hắn, ngươi thiện hiểu nhân ý như vậy, sẽ không nỡ làm hắn khó chịu đúng không.”

Lôi Tu nói xong, đi đến trước mặt Trang Dịch, đang muốn dắt tay Trang Dịch qua lại chợt nhìn thấy Trang Dịch còn chưa ăn cơm, hắn hơi hơi nhíu mày, lôi kéo Trang Dịch muốn vào phòng.

Bạch Hạc thấy Lôi Tu vậy mà lại đánh gãy chuyện tốt của nó, nhất thời tức giận giơ chân, thời gian Lôi Tu và Trang Dịch thân thiết, nó còn rất thức thời rời đi, lúc này không cầu con hổ này thúc đẩy chuyện tốt của nó, nhưng dù thế nào cũng đừng ngăn cản chứ!

Quá đáng, thật là quá đáng!

Bạch Hạc tức giận đang muốn xông tới cho hắn biết mình lợi hại ra sao một chút, song nghĩ đến bản thân nhẫn nhục chịu đựng học trộm Lôi Tu kỹ năng ăn gắt gao Trang Dịch, nghĩ đến nét mặt của Tử Tinh Hoàng Điểu cao ngạo dưới đôi cánh rộng lớn của mình trong tương lai, Bạch Hạc nhịn xuống tức giận, đập cánh bay tới muốn ôm lấy chân Lôi Tu hoặc Trang Dịch, đúng lúc này, Lôi Tu quay đầu lại nhìn nó một cái: “Phải biết đau lòng bạn đời, hiểu không.”

Bạch Hạc sửng sốt, ngay sau đó, cửa phòng bị Lôi Tu đóng lại không chút khách khí.

Bạch Hạc bị chắn ở ngoài cửa nhớ lại câu nói kia của Lôi Tu trong chốc lát, đang muốn khen lớn tinh thần của hắn cuối cùng cũng cảm động được con hổ này, nhưng rất nhanh Bạch Hạc đã kịp phản ứng lại: bạn đời còn chưa xuất hiện ở trước mặt thì có đau lòng người ta cũng không nhìn thấy a!

Làm bộ làm tịch dùng cánh lau nước mắt, cuối cùng Bạch Hạc vẫn chậm rì rì bay về cái tổ nhỏ của mình.

Nghe nói con hổ này quen biết Trang Dịch ba năm mới rốt cuộc có cơ hội âu yếm, nó cùng Tử Tinh Hoàng Điểu quen biết hình như còn chưa đến mười ngày? Ừ, còn nhiều thời gian…

Khi tất cả thành viên đội săn ma đã cơ bản khôi phục thương thế cùng hồn lực, ngày rời đi của đám Trang Dịch cũng đưa lên nhật trình.

Trải qua lần đại chiến này, đội săn ma vốn có hơn 200 người chỉ còn lại hơn 120, trải qua đại chiến bảo vệ Ngự Hồn điện, hồn lực của những người còn lại này lại một lần nữa đạt được sự bay vọt về chất, đội săn ma vốn có thực lực tổng thể khoảng cấp năm, sau mười ngày tu dưỡng thì thực lực phổ biến đều tăng lên đến cấp sáu, mà mấy hồn sư cấp cao trong đội ngũ cơ bản đều đạt tới cấp bảy đỉnh phong, thậm chí Mạc Vi An còn đột phá cấp tám, trở thành một Vương hồn sư danh xứng với thực!

Một đội ngũ như vậy, chỉ nhìn một cách đơn thuần về cấp bậc, cho dù đặt ở Ngự Hồn điện cũng không lại bị khinh thường, huống chi đội ngũ này trải qua vô số chiến đấu, lực ngưng tụ cùng lực bạo phát sớm vượt qua đội ngũ hồn sư bình thường, hơn nữa bên trong còn có nhân tài xuất sắc trong các lĩnh vực, không nói đến người khác, chính người Ngự Hồn điện nhìn còn có chút thấy thèm.

Nhưng mà bọn họ biết đám Trang Dịch đã quyết ý đi nên cũng không giữ lại lâu hơn nữa.

Một ngày trước khi chuẩn bị xuất phát, tất cả hồn sư đội săn ma tập hợp ở một chỗ, trong toàn đội ngũ, trên tay hơn nửa số người đều cầm một cái hộp giống như báu vật, chính là tro cốt của những đội viên đội săn ma đã mất đi kia.

Trong quá trình dọn dẹp chiến trường rườm rà, vì biểu đạt cảm tạ cùng tôn trọng đến đội săn ma, Ngự Hồn điện tự mình đem tro cốt mỗi người giao tận tay đội săn ma, trong những hũ tro này, có một số bên trong thậm chí chỉ có một nắm tro sau khi đốt cháy vài khúc xương ngón tay, bởi vì những bộ phận khác đã bị dị ma cắn nuốt, hoặc là bị nổ tan tành trong chiến đấu, cuối cùng không tìm lại được.

Mà hôm nay, đội săn ma mang theo thân thể những thành viên đã mất đi này, chính thức đăng ký thành lập đội ngũ hồn sư.

“Tổng số người đội săn ma, 217 người, hiện có 121 người, đội trưởng: Lôi Hổ, phó đội trưởng: Lôi Y, Mạc Vi An…” Đi vào nơi chứng thực ghi danh đội ngũ của Ngự Hồn điện, Lôi Tu đứng ở phía trước đội ngũ, rõ ràng từng tiếng báo lên thông tin về đội săn ma.

Người phụ trách đăng ký tự nhiên biết lai lịch cùng đại danh đội săn ma, ánh mắt của hắn dừng lại trên những hũ tro cốt kia vài giây, thuộc hạ chăm chú ghi lại từng cái tên cùng tình huống.

Khi tên đội săn ma chính thức ghi vào tên Ngự Hồn điện, trở thành một đội ngũ hồn sư chính quy, đội săn ma nhìn cái tên đội săn ma sáng lên ở trên ảnh tinh, trong lòng mỗi người đều có một dòng tư vị không nói nên lời.

Lúc trước thành lập ds, chỉ là muốn sống sót mà thôi, tuy rằng hiện tại vẫn là mục tiêu như trước, nhưng bất tri bất giác, rèn luyện qua mấy tháng, mỗi người đều đã xảy ra thay đổi mà ngay cả chính bản thân mình cũng nói không rõ.

Nhìn ba chữ đơn giản như vậy, lại nhìn đồng đội bên người cùng với hũ tro cốt đang cầm trong tay, bọn họ yên lặng một lúc lâu, cuối cùng Lôi Tu nói: “Đi thôi.”

Hai chữ đơn giản, làm cho tất cả mọi người phục hồi tinh thần.

Bọn họ ngẩng đầu nhìn nam nhân một đường dẫn dắt bọn họ đi đến nơi đây kia, tuy rằng lúc này hồn lực của hắn thậm chí chẳng bằng bao nhiêu người ở đây, nhưng nhìn khuôn mặt kiên nghị của hắn, còn có đôi mắt cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không gợn sóng không sợ hãi, người đội săn ma giữ vững tinh thần, đồng loạt nói: “Rõ!”

Từ nơi đăng ký trở lại lối ra rời đi Ngự Hồn điện, ôm trong tay tro cốt trĩu nặng, mỗi người đều im miệng không nói lời nào.

Đúng lúc này, ở phía trước cách đội săn ma khoảng 50m, có một con chim lớn đang đứng nghiêng thân thể như đang chờ ai đó, nhất thời hấp dẫn lực chú ý của người đội săn ma.

Từ góc chỗ đội săn ma nhìn sang, con chim lớn này toàn thân trắng noãn như tuyết, cái cổ thon dài cùng móng vuốt dài nhỏ, làm nổi bật lên độ cong thân thể ưu mỹ, chỉ liếc mắt một cái đã hấp dẫn ánh mắt người, luyến tiếc rời ra.

Lúc này nó hơi nâng cổ, con mắt màu đen tinh khiết nhìn xa xa lên cao, ánh mắt tinh thuần, tư thái cao nhã duyên dáng, khí chất không tranh với đời, mỗi một chỗ trên người đều không tìm được một tia tỳ vết. Dù đứng cách khá xa cũng có thể cảm ứng được khí thế quanh thân con ma thú này không kém, chỉ là đội săn ma ở ngoài tường vây Thần tích chi tường đã nhìn quen các loại ma thú cấp tám xấu đến không có hạn cuối lại vẫn không nhịn được mà quên đi thân phận ma thú của nó, bị nó hung hăng kinh diễm đến.

“Con chim này… Hình như đã thấy ở đâu rồi.” Mạc Vi An thấy thế, quay đầu nhìn về phía Lương An, thấy trong mắt Lương An cũng có vẻ giống như đã từng quen biết, hai người liếc nhau, cùng nhau nhìn phía Trang Dịch cùng Lôi Tu.

Trang Dịch đang muốn mở miệng giải thích, ngay giây tiếp theo, Bạch Hạc chợt quay đầu lại, kêu lên với Trang Dịch: “Cạc cạc!”

Lúc thu thập xong hành lý rồi lên đường hôm nay Bạch Hạc đã theo Trang Dịch ra, bởi Trang Dịch muốn cùng đội săn ma đi nhận tro cốt, còn đăng ký tin tức đoàn đội vân vân, cho nên hắn liền để Bạch Hạc tự tìm một chỗ đợi trước, sau đó Trang Dịch sẽ trở lại tìm nó.

Bạch Hạc ở trong Ngự Hồn điện cũng không dám lỗ mãng, đàng hoàng tìm một nơi mà đội săn ma rời đi nhất định phải đi qua đợi, kết quả một đợi liền tới giữa trưa, dạ dày nó cũng sắp đói dẹp rồi, thấy tư thái cao nhã sắp không duy trì nổi nữa, Bạch Hạc đang muốn nằm xuống đất lén lút lười biếng một lúc thì lại thấy đám Trang Dịch đến.

Vừa may mắn hoàn hảo nó kiên trì thêm một lúc, bảo vệ hình tượng của mình, bv vừa nhịn không được kêu to với Trang Dịch biểu đạt bản thân bất mãn.

“Đây là ma thú cấp tám ta từng nói với các ngươi lúc trước, khi ở Ngự Hồn điện nó từng giúp đỡ ta.” Trang Dịch thấy tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Bạch Hạc nên nói.

Người đội săn ma bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt mỗi người nhìn Bạch Hạc nhịn không được mà tỏa sáng.

Là hồn sư, ánh mắt của đại đa số người đối với ma thú, cơ bản được chia làm ba loại: Loại thứ nhất, ma thú có thể biến thành hồn thú; loại thứ hai, có uy hiếp đến bản thân; loại thứ ba, cũng là loại hiếm thấy nhất, ma thú trời sinh phù hợp với mình, có thể ký kết khế ước, trợ giúp hồn sư chiến đấu, làm bạn cùng hồn sư cùng nhau trưởng thành.

Hồn thú hầu như mỗi người đều có, cho nên ngoại trừ những chủng loại ma thú đặc biệt mạnh mẽ hoặc đặc biệt quý hiếm ra, bình thường cũng không có gì hay mà thấy hiếm lạ, nhưng ma thú khế ước lại không giống.

Yêu cầu về độ phù hợp giữa ma thú khế ước cùng chủ nhân phải cao hơn hồn thú, hơn nữa rốt cuộc cần đạt được điều kiện gì thì ma thú cùng nhân loại mới có thể xem nhau vừa ý mà ký kết khế ước, điểm này cho tới bây giờ vẫn còn vô cùng không rõ. Nhưng lợi ích khi ký kết với ma thú phù hợp lại rất rõ ràng, có một ma thú làm trợ thủ giúp đỡ, tuyệt đối có thể đỡ được không ít phiền phức, đáng tiếc xác suất có thể gặp được ma thú phù hợp với mình thực sự là quá thấp, đây cũng là vì sao ma thú khế ước này ít như vậy, cho dù là Trang Dịch sống đến hai đời cũng mới chỉ thấy hai ví dụ ở Bardon cùng Ellen mà thôi.

Mà nay, ở trong mắt người đội săn ma, ma thú đột nhiên có thể có thần giao cách cảm mà đến vào thời khắc mấu chốt, lại còn tự nguyện giúp đỡ Trang Dịch tác chiến, có thể thấy được giữa nó và Trang Dịch có liên hệ không thể không nhắc đến, rất có thể trong tương lai ma thú này sẽ là ma thú khế ước của đội phó nhà bọn họ.

Vừa cấp tám, bề ngoài lại phong cách như vậy, gần như chỉ là lần đầu tiên ra mắt, người đội săn ma đã công nhận Bạch Hạc.

Nhưng mà, sau một giây Bạch Hạc quay người lại, cạc cạc kêu chạy đến chỗ Trang Dịch, lơ đãng bày ra nửa người trọc lốc của nó ra, người đội săn ma đều đơ ra.

Khụ…

“Tại sao lại lâu như vậy a, người ta đứng dưới mặt trời tròn hơn năm tiếng đồng hồ, cũng sắp bị nướng chín rồi.” Bạch Hạc chạy đến trước mặt Trang Dịch, dùng cánh chọc chọc Trang Dịch ủy ủy khuất khuất nói, “Chủ yếu nhất là bị mấy nhân loại thấy được, hu hu, thiếu chút nữa bị bắt vào bãi nuôi thú Ngự Hồn điện nhốt lại, may mà ta thông minh cơ linh đào thoát được, nếu không bây giờ các ngươi đã không thấy được ta rồi!”

Trang Dịch nghe vậy, hơi cúi người xuống sờ sờ đầu Bạch Hạc: “Vậy bây giờ chúng ta cùng đi ra ngoài đi.”

Nếu là bình thường, Bạch Hạc được Trang Dịch sờ sờ một cái như thế thì cũng thôi, nhưng hôm nay Trang Dịch vỗ về lại chẳng có tác dụng gì, Bạch Hạc tiếp tục kéo dài tội nghiệp nhìn Trang Dịch, dùng cánh lau nước mắt nói, “Thể xác và tinh thần người ta đều bị tổn thương lớn như vậy, âu yếm ngắn ngủi này không thể vuốt lên vết sẹo trong lòng ta, chỉ có thương yêu lâu dài mới có thể làm cho ta khôi phục khỏe mạnh ngày xưa…”

Trang Dịch nghe nó vừa nói vừa len lén giương mắt xuyên qua khe cánh nhìn trộm mình, Trang Dịch nói: “Ngươi muốn nói cái gì?”

“Đáng ghét, người ta đã nói thẳng nói trắng trơn như vậy rồi ngươi còn nghe không hiểu.” Bạch Hạc đang muốn dùng cánh liếc mắt đưa tình mà vỗ Trang Dịch một cái, Lôi Tu đứng ở bên cạnh không chịu nổi nữa, nhẹ đi qua trước mặt Trang Dịch ngăn cản, cánh Bạch Hạc liền rơi vào trên người Lôi Tu.

Bạch Hạc: “… Ta không cố ý.”

“Ta biết.” Lôi Tu mặt không đổi sắc nói.

Trang Dịch thấy một cầm một thú lại đối mặt, hắn nhìn bộ lông còn chưa khôi phục của Bạch Hạc, đại khái hiểu được vì sao nó muốn đi cùng bọn họ.

Trang Dịch thích Bạch Hạc là từ nội tâm, có thể không cần tách ra với Bạch Hạc, tiếp tục mang theo một ma thú hoạt bát như vậy lên đường, Trang Dịch tự nhiên không có bất cứ dị nghị gì, thấy người đội săn ma vì nghe không hiểu Bạch Hạc đang nói cái gì, đang mờ mịt nhìn bọn họ, Trang Dịch quay đầu nói qua ý tứ của Bạch Hạc cho mọi người.

Người đội săn ma vừa mới phục hồi tinh thần từ nửa bên thân thể trọc lốc của Bạch Hạc, khi biết được nó là vì cứu Trang Dịch mà dẫn tới một loạt thảm kịch, sau đó mới làm cho bộ lông bị thiếu mất một nửa, ánh mắt mọi người nhìn Bạch Hạc lập tức từ tiếc hận đến kính nể.

Bạch Hạc không chỉ cứu Trang Dịch ở thời khắc mấu chốt, còn thúc đẩy Ngự Hồn điện thắng lợi, nghĩ xa thêm một chút, thậm chí đội săn ma còn có nhiều người có thể hoàn hảo đứng ở chỗ này như vậy cũng có vài phần quan hệ đến Bạch Hạc, mà cuối cùng, đội săn ma trở thành anh hùng của Ngự Hồn điện, con Bạch Hạc này lại bừa bãi vô danh, không nhận được chút ngợi khen nào.

Hôm nay chỉ là yêu cầu cùng đi với đội săn ma mà thôi, làm gì có đạo lý không đồng ý. Càng miễn bàn dù Bạch Hạc có bộ lông quái dị một chút, thực lực lại vẫn ở đó, ma thú cấp tám yêu cầu kết bạn lên đường, sợ là ai cũng không thể từ chối đúng không.

Có nhiều nhân tố tiền đề như vậy, người đội săn ma tự nhiên vui vẻ đáp ứng.

Bạch Hạc thấy người đội săn ma đón nhận nó, lập tức nhân cơ hội này chạy trốn ra khỏi ánh mắt Lôi Tu, vọt vào trong đội săn ma đây cọ kia cọ, không đến vài phút, dưới tình huống ngôn ngữ không thông đã thần kỳ hòa mình cùng mọi người, bầu không khí nặng nề lúc trước cũng theo Bạch Hạc thêm vào mà nhất thời tán đi không ít.

Trang Dịch nhìn dáng vẻ Bạch Hạc ở trong đội săn ma như cá gặp nước, nhất thời có chút buồn cười.

Khi hơn một trăm người mang theo Bạch Hạc hoàn toàn ra khỏi đại trận phòng ngự Ngự Hồn điện, đi về phương hướng bọn họ đã dự định lúc trước, Trang Dịch nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua quái vật khổng lồ đứng lặng ở Tây Bắc cùng với Thần tích chi tường bảo vệ ranh giới của nhân loại này, bên trong sa mạc mênh mang, bốn phía một mảnh cằn cỗi, không có bất kỳ kiến trúc cùng thực vật lớn nào, chỉ có Ngự Hồn điện cô độc đứng sừng sững, vững vàng trăm năm, tang thương không ngã.

“Thật tốt.” Trang Dịch nhìn Ngự Hồn điện, nhẹ giọng nói.

Lôi Tu quay đầu nhìn về phía Trang Dịch.

Cảm nhận được ánh mắt Lôi Tu, Trang Dịch nhìn thoáng qua Ngự Hồn điện một cái, quay đầu nói với Lôi Tu: “Ngự Hồn điện cùng Thần tích chi tường còn tại, thật tốt.”

Dường như Lôi Tu cũng nghĩ tới điều gì, trên khuôn mặt có một tia nhu hòa: “Ừ.”

Mấy cơn gió thổi qua nhẹ nhàng cuốn lên bụi đất, đám Trang Dịch bước trên bụi trần, đưa lưng về phía Ngự Hồn điện, càng đi càng xa.