Tối Cường Triệu Hoán Sư

Chương 132




Đêm đến, Trang Dịch nằm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được.

Chăn đệm rất mềm mại rất ấm áp, nhưng Trang Dịch lại vẫn cảm thấy là lạ ở chỗ nào.

Mỗi lúc hắn muốn ngủ thì nơi nào đó trên người sẽ cảm thấy ngứa, thế nhưng cụ thể ngứa ở chỗ nào thì hắn lại không nói ra được, chỉ cảm thấy cả người đều khó chịu.

Hôm nay Trang Dịch bận việc một ngày, đã cực kỳ buồn ngủ, thế nhưng cái loại cảm giác giống ngứa mà không phải ngứa này lại liên tục hành hạ hắn, mỗi lúc hắn sắp ngủ thì thân thể lại càng thêm nhạy cảm, vì thế không thể không tỉnh táo lại, lăn qua lộn lại muốn gãi mấy cái, lại cứ không tìm thấy đúng chỗ.

Đúng lúc này, thanh âm của Lôi Tu ở phòng trong truyền đến: “Không ngủ được sao?”

“Ah, ta làm ồn đến ngươi?” Nghe được tiếng Lôi Tu, Trang Dịch lúc này mới ý thức được hình như tiếng động lúc hắn xoay người vừa rồi rất lớn, kỳ quái chính là, ngay cả Lôi Tu cũng bị Trang Dịch quấy rầy, mà Bạch Hạc luôn luôn ầm ĩ lắm lời, lúc trước còn la hét muốn đi ngủ sớm một chút để mỹ dung, vốn là đang chổng mông lên trời ngủ, lúc này cũng bị Trang Dịch đánh thức, nhưng sau đó không chỉ không phát ra âm thanh, ngược lại cuộn mình ở trong tổ, vẫn không nhúc nhích, vô cùng thành thực.

“Không phải. Nhưng mà nghe được tiếng của ngươi, ngủ không thoải mái sao?”

“… Có một chút.” Trang Dịch từ trên giường ngồi dậy, tùy tay gãi loạn trên người mấy cái, “Cứ cảm thấy cả người đều ngứa, lại không biết ngứa ở chỗ nào.”

Lôi Tu hình như cũng dậy theo Trang Dịch, hắn chậm rãi nói: “Có phải dị ứng không, hôm nay có ăn cái gì khác thường không, hay là… trên giường có cái gì lạc đến ngươi?”

Bạch Hạc cuộn mình ở trong tổ run người, thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trang Dịch, Lôi Tu cùng Trang Dịch cách một cái tủ, hai bên đều không nhìn thấy vẻ mặt đối phương, nhưng vị trí này của Bạch Hạc lại có thể nhìn rõ ràng biểu cảm của hai người.

Lúc này tuy giọng điệu của Lôi Tu hết sức nghiêm túc đứng đắn, nhưng trên mặt hắn lại mang theo nụ cười nắm chắc phần thắng! Đặc biệt lúc hắn để ý thấy nó đang nhìn, Lôi Tu còn mỉm cười với Bạch Hạc một cái!

Bạch Hạc có dự cảm không tốt, nó ló đầu ra nhìn giường Trang Dịch, cố gắng nhớ lại xem hôm nay nó nhảy múa vui vẻ ở trên giường thì có để lại cái gì hay không.

Lại nói tiếp, bởi vì bị nhốt ở bên trong Ngự Hồn điện, đã rất nhiều ngày nó không tắm rửa, hơn nữa bộ lông bị tổn thương nên gần đây rụng lông cũng rất nghiêm trọng…

Đúng lúc này, Trang Dịch lấy ra một túm lại một túm lông vũ trắng trắng mảnh mảnh, hắn nhìn đám lông vũ này một lát, chậm rãi chuyển tầm mắt sang trên người Bạch Hạc.

Bạch Hạc vừa thấy Trang Dịch nhặt lông vũ từ trong chăn ra, nó lập tức vùi đầu vào trong cánh giả chết.

Trang Dịch nghĩ đến cảm giác khó chịu vì bị lông vũ hành hạ của mình vừa rồi, hắn lập tức đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt Bạch Hạc, một tay cầm cổ Bạch Hạc, nhấc nó lên: “Thế này nghĩa là sao? Ngươi lên giường ta ngủ?”

“Dát… cạc cạc!” Cổ Bạch Hạc bị Trang Dịch túm, nhất thời con mắt lồi ra, nó không ngừng đập đập cánh, đôi chân treo lơ lửng đạp đạp, phát ra tiếng kêu khàn khàn từ trong cổ họng.

“Từ lúc ta làm tổ cho ngươi đã nói rõ với ngươi rồi, đây mới là giường của ngươi, cái kia là của ta, không cho phép đi lên, chẳng lẽ ngươi không nhớ nổi sao…” Tuy rằng trong lòng Trang Dịch tức giận, biết rõ tên này đang giả vờ, nhưng hắn vẫn thả Bạch Hạc xuống.

Bạch Hạc cuộn thân thể thành một đống, tội nghiệp ngẩng đầu liếc nhìn Trang Dịch một cái, thấy Trang Dịch đang nhìn chằm chằm nó, lại vội vàng cúi đầu xuống, một lát sau nó lại ngẩng đầu nhìn Trang Dịch một cái, thấy Trang Dịch còn đang theo dõi nói, Bạch Hạc vội vàng cúi đầu xuống càng thấp.

Sau vài lần luân phiên như vậy, Trang Dịch nhìn nó cũng sắp nhét cổ vào trong thân thể, giống như một củ cải trắng héo rũ, lúc này Trang Dịch mới nói: “Lần sau không cho phép lại lén bò lên giường ta.”

“Đã biết…” Dù sao trong mắt Bạch Hạc, ngủ là một chuyện cực kỳ thần thánh nghiêm túc, nó làm phiền giấc ngủ của Trang Dịch, tự nhiên là không có lý, thấy Trang Dịch không lại giận nó nữa, cứ vậy mà bỏ qua, Bạch Hạc lập tức nói.

Trang Dịch đang định trở lại trên giường đi rũ chăn, đúng lúc này, Lôi Tu mở miệng: “Đêm nay vào đây cùng với ta đi, trong chăn kia không biết còn bao nhiêu lông vũ, ngươi tiếp tục đi lên ngủ, sợ là cả đêm đều sẽ ngủ không ngon.”

Trang Dịch nghe vậy, không do dự chút nào, đi đến giường Lôi Tu.

Bình thường hắn đều cùng Lôi Tu ngủ một chỗ, hiện tại tách ra còn có chút không quen ấy chứ, vừa lúc giường của hắn không ngủ được, cùng Lôi Tu ngủ cũng không sao.

Lôi Tu nhìn Trang Dịch đi tới, nhẹ nhàng nở nụ cười. Đúng lúc này, Lôi Tu thấy Bạch Hạc nhìn về phía hắn, khóe môi Lôi Tu hơi cong lên, chớp chớp mắt với Bạch Hạc.

Bạch Hạc: “…” Tên này là cố ý là cố ý! Chẳng trách ban ngày nó nhảy nhót tung tăng trên giường như vậy mà có thể nhịn được, thì ra là đang chờ lúc này đây!

Bạch Hạc bi phẫn trừng mắt nhìn Lôi Tu một cái, Lôi Tu lại quay đầu nhìn về phía Trang Dịch, hoàn toàn không để ý đến nó.

Bạch Hạc trơ mắt nhìn Lôi Tu giống như mèo trộm được thịt sống, đón Trang Dịch lên giường, sau đó hai người cùng nhau đắp cái chăn mỏng ngủ cùng một chỗ, nó nhụt chí đạp đạp chân, cuối cùng bất đắc dĩ nằm xuống.

—— Nhân loại thật là giảo hoạt! Hừ hừ, ngã một lần, lần sau nhất định sẽ không để cho ngươi thực hiện được!

Nhưng trên thực tế, Bạch Hạc vẫn là quá ngây thơ rồi, nó từ bỏ như vậy, nhưng Lôi Tu còn chưa.

Trên người Lôi Tu còn vết thương, lúc Trang Dịch lên giường đặc biệt cẩn thận, lúc nằm ở bên người Lôi Tu cũng duy trì một khoảng cách nhất định với hắn, không lập tức dính lại, dựa vào thân thể nóng hầm hập của Lôi Tu mà ngủ như trước kia nữa.

Vài lần Lôi Tu muốn không dấu vết sát gần Trang Dịch một chút, Trang Dịch lại cho là mình ngủ ngủ rồi lại lăn qua, vội vàng càng chuyển càng xa.

Lôi Tu thấy thế, vẻ mặt không đổi dừng động tác, thành thật nằm ở bên người Trang Dịch.

Trang Dịch đã cực buồn ngủ, lúc này cuối cùng có thể đàng hoàng mà ngủ một giấc, hắn nhắm mắt lại, không đến một lúc ý thức đã dần dần mơ hồ… Ngay lúc hắn lập tức muốn tiến vào mộng đẹp, đột nhiên, một cảm giác buồn buồn ngứa ngứa ập lại.

Trang Dịch còn tưởng là mình gặp ảo giác, hắn hơi hơi giật giật thân thể, thấy sắp ngủ rồi mà nơi nào đó trên thân thể lại ngứa ngứa…

Trang Dịch không kiên nhẫn cau mày xoay người, thế nhưng bất luận hắn nhúc nhích thế nào, cái cảm giác toàn thân đều ngứa kia vẫn không hề biến mất, mỗi lúc hắn sắp ngủ lại ương ngạnh xuất hiện!

Dù là người tính tình tốt như Trang Dịch, bị tra tấn ba lần bốn lượt như vậy cũng không chịu nổi.

Đúng lúc này, tay Trang Dịch đột nhiên bị cầm.

Trang Dịch cả kinh, lúc này mới nhớ tới bên cạnh còn nằm một Lôi Tu đang bị thương, hắn vội vàng quay đầu nói với Lôi Tu: “Ngươi ngủ trước đi, ta đi tắm một cái rồi về.”

“Đã muộn như thế này không có nước nóng.” Lôi Tu nói với Trang Dịch, “Hơn nữa thời tiết lạnh, nếu sinh bệnh sẽ không tốt.”

“Không sao, ta để Tử Tinh Hoàng Điểu đốt một thùng là được.” Trang Dịch gãi lung tung trên người, nói.

Bạch Hạc ngủ ở cách đó không xa nghe được bốn chữ Tử Tinh Hoàng Điểu, đôi mắt nhỏ lập tức sáng lên, nó ngạc nhiên rồi mừng rỡ đứng dậy, đang muốn kêu hai tiếng cổ vũ Trang Dịch nhanh thả Tử Tinh Hoàng Điểu ra, sau đó nó trốn ở bên cạnh lén nhìn vài lần cho đã, đúng lúc này, Lôi Tu lại nói: “Hồn lực của ngươi vừa mới khôi phục một chút, trong thời gian này tốt nhất dùng ít thôi, mới có thể khôi phục hoàn toàn trong thời gian ngắn nhất.”

“Không sao, đốt một thùng nước mà thôi…”

“Ban ngày ngươi dặn dò ta như thế nào, dùng ít hồn lực mới có thể nhanh chóng bình phục, thế nhưng bản thân lại không quý trọng thân thể mình sao.” Lôi Tu nhìn Trang Dịch, thanh âm trầm xuống.

Kỳ thực tình huống của Trang Dịch không giống Lôi Tu, hắn bị thương nhẹ hơn Lôi Tu, trong khi dưỡng thương có dùng hồn lực cũng không có gì đáng kể, huống chi chỉ là chuyện nhỏ như đun nước này. Thế nhưng loại thời điểm này hắn lại không thể phản bác Lôi Tu quan tâm.

Thấy Lôi Tu mơ hồ có chút tức giận, Trang Dịch đành phải cúi đầu thuận theo, nói: “Vậy được rồi… Ngươi đi ngủ trước đi, ta đợi lát nữa ——”

Trang Dịch còn chưa nói dứt câu, Lôi Tu đột nhiên lấn người tới gần.

Trang Dịch sửng sốt, chớp mắt tiếp theo, tay Lôi Tu khoác lên thắt lưng hắn, sau đó không đợi Trang Dịch kịp phản ứng, ngón tay đã linh hoạt cởi hết nút buộc, dùng thời gian không đến hai giây, trực tiếp lột áo Trang Dịch.

“Ngươi làm cái gì!” Thân thể Trang Dịch chợt lộ ra ở trong không khí, hiện giờ tuy rằng đã không còn là mùa đông rét lạnh nữa, thế nhưng thời tiết ban đêm vẫn tương đối lạnh, hơn nữa, trong phòng còn có một con Bạch Hạc mà!

Lôi Tu một tay ném áo Trang Dịch, sau đó một bàn tay đè Trang Dịch lại, tay kia đưa về phía quần Trang Dịch, miệng lại nói ra một lời cực kỳ bình thường: “Áo dính lông, cho nên mới hành hạ ngươi không ngủ được.”

Thấy Trang Dịch giãy giụa không cho hắn cởi, ngón trỏ cùng ngón giữa của Lôi Tu xẹt qua giữa hai chân Trang Dịch, móng tay dường như còn cực kỳ nhẹ nhàng mà quệt qua bộ vị riêng tư của Trang Dịch một chút, Trang Dịch bị Lôi Tu đè trên giường, bởi vì Lôi Tu có thương tích nên hắn không dám dùng lực quá lớn giãy giụa, khiến hắn lúc này thân trên xích lỏa, thân dưới lại tùy tiện bị đùa giỡn.

Cái chạm nhẹ nhàng kia của Lôi Tu lập tức khiến Trang Dịch sinh ra vài phần khác thường, mặt hắn xoát cái liền đỏ, không chỉ vì Lôi Tu hành động như vậy làm hắn quẫn bách, mà quan trọng hơn là, Bạch Hạc còn đang ở cách đó không xa.

Trang Dịch lập tức nhíu chặt chân mày, đang muốn tìm một góc độ không tổn thương đến Lôi Tu để đẩy hắn ra, đúng lúc này, Trang Dịch giơ ngón tay vừa chạm vào Trang Dịch lên trước mặt.

“Làm, làm gì…” Con mắt Trang Dịch thẳng tắp, nhất thời lắp bắp nói. Hắn xác định thân thể mình còn chưa có phản ứng gì, ngón tay Lôi Tu hẳn là sẽ không dính phải cái loại dịch thể kỳ quái gì mới phải…

“Lông vũ.” Lôi Tu nói.

Trang Dịch nhìn kỹ, quả nhiên ở đầu ngón tay Lôi Tu kẹp một nhúm lông chim màu trắng thuộc về Bạch Hạc!

“Chẳng trách ngươi sẽ khó chịu như vậy.” Trong giọng nói của Lôi Tu mang theo một chút đau lòng, hắn chậm rãi nói, động tác trên tay lại tuyệt đối không chậm, nháy mắt đã cởi quần Trang Dịch ném xuống dưới giường, sau đó không đợi Trang Dịch kịp phản ứng đã cấp tốc nằm ở bên cạnh hắn, đắp chăn lên người cả hai.

Trang Dịch trơn toàn thân, sau khi chăn phủ lên lập tức cảm thấy tốt hơn một chút, nghĩ đến mấy cọng lông nhặt ra từ trong quần hắn, toàn thân Trang Dịch liền phát lạnh, cũng không so đo chuyện Lôi Tu mạnh mẽ cởi áo hắn.

Bạch Hạc đang nằm giả chết thấy Lôi Tu vậy mà móc lông vũ từ trong quần Trang Dịch ra, nhất thời kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.

Trang Dịch bị Lôi Tu đè ở trên giường, nó không nhìn thấy thân thể Trang Dịch, bởi vậy cũng không thấy rõ Lôi Tu rốt cuộc có phải lấy lông vũ của nó từ trong quần Trang Dịch ra hay không, thấy động tác Lôi Tu cực nhanh, nháy mắt đã cùng Trang Dịch lên giường nằm rồi, Bạch Hạc nằm ở trong tổ trầm tư suy nghĩ, nó vẫn cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng?

Tuy rằng nó có rụng một chút lông, nhưng nhiều nhất một hai cọng là cùng, làm gì mà có nhiều như vậy, chỉ là lăn trên giường Trang Dịch một vòng mà thôi, không chỉ có một túm Trang Dịch tìm được trên giường, thậm chí trong quần cũng có, làm sao có thể! Nếu mà rụng lông lợi hại như vậy thì nó đã sớm trọc cả toàn thân rồi!

Thế nhưng lông vũ Lôi Tu lấy ra xác thực là thật…

Đúng lúc này, Bạch Hạc đột nhiên nhớ tới, ban ngày nhân lúc Trang Dịch không ở, hình như nó có không sợ chết chạy đến bên giường Lôi Tu khiêu khích hắn vài cái, kết quả Lôi Tu nhìn như suy yếu nằm ở trên giường, ngay lúc nó nhảy nhót vui vẻ nhất thì đột nhiên đưa tay túm mạnh lấy cánh nó!

Cũng may Lôi Tu bắt cũng không dùng sức, Bạch Hạc giãy giụa một chút đã chạy được ra, thấy Lôi Tu không lại đuổi theo, Bạch Hạc lại không dám tới rất gần Lôi Tu, vì thế làm ra cái quyết định trèo lên giường Trang Dịch lăn một vòng…

Chẳng lẽ lúc đó nhân loại giảo hoạt kia đã giấu lông của nó đi, sau đó chờ đêm nay?!

Nghĩ vậy, Bạch Hạc hít ngược một hơi, cuối cùng hiểu được, nó cõng, nồi, đen, rồi!

Đúng lúc này, Lôi Tu lại có động tĩnh một lần nữa!

Bạch Hạc đã thấy rõ bộ mặt thật của Lôi Tu, thấy Lôi Tu lại có động tác, nó lập tức thò đầu ra nhìn, nghĩ muốn xem xem Lôi Tu còn muốn làm cái gì.

Trang Dịch không có thói quen ngủ lỏa, lúc này trơn toàn thân nằm trên giường, chung quy cảm thấy có chút mất tự nhiên.

Lôi Tu nhận thấy được chút suy nghĩ nhỏ về điểm này của Trang Dịch, chậm rãi tới gần hắn, sau đó nhẹ giọng thân thiết hỏi han: “Còn ngứa sao?”

“Ah…”

Trang Dịch nghĩ đến tình hình vừa rồi Lôi Tu lột áo hắn, lại còn nhặt lông vũ từ trong quần hắn ra, nhất thời có chút ngượng ngùng, đang muốn nói cái gì đó, Lôi Tu lại nói: “Mấy thứ kia dính trên người ngươi lâu như vậy, khẳng định sẽ có chút khó chịu… Là chỗ này sao?”

Hắn nói xong, tay lại đã che lên người Trang Dịch không biết từ lúc nào, còn nhẹ nhàng gãi một cái trên người Trang Dịch.

Trang Dịch giật mình, lập tức vươn tay bắt được bàn tay Lôi Tu đặt trên người hắn, đồng thời, Trang Dịch phát hiện Lôi Tu vậy mà đã vô tình cách hắn rất gần.

Lôi Tu cao hơn hắn không ít, thân hình cũng khôi ngô hơn, bởi vậy hai người cùng nằm nghiêng, tay Lôi Tu đặt ở trên người Trang Dịch, Trang Dịch giống như đang được Lôi Tu ôm vào ngực vậy.

Lúc này toàn bộ sau lưng Trang Dịch đều dính sát vào Lôi Tu, lưng dựa vào ngực hắn, mông cũng ngang bụng Lôi Tu, trong chăn ấm áp dễ chịu, nhiệt độ cơ thể hai người truyền sang lẫn nhau, Trang Dịch vội vàng nói: “Không ngứa, ngươi ngủ trước ——”

Trang Dịch còn chưa nói dứt lời đã bị Lôi Tu chặn ngang: “Ngươi đối với con Bạch Hạc kia rất tốt.”

“A?”

“Sờ đầu nó, gãi cổ cho nó, làm tổ ấm áp chắc chắn cho nó…” Lôi Tu vừa nói, một bàn tay cầm lấy tay Trang Dịch, tay kia không biết lúc nào đã lại về tới trên người Trang Dịch, nhẹ nhàng gãi gãi lên thân thể hắn.

Trang Dịch bị lời Lôi Tu nói dẫn đi lực chú ý, Lôi Tu gãi hắn cũng rất thoải mái nên cũng không để ý, cảm giác trong giọng nói của Lôi Tu có một chút không vui, Trang Dịch hơi hơi nghiêng đầu nhìn Lôi Tu: “Ngươi… Cái đó, nó chỉ là một con hạc mà thôi.”

Bạch Hạc ở xa: “…” Lão tử đang nghe đấy!

“Ta cũng chỉ là một con hổ mà thôi, đối ta tốt hơn một chút đi…” Lôi Tu nói xong, càng tiến lại gần, hơi nóng khi nói chuyện phun lên sau cổ Trang Dịch, hắn gắt gao ôm chặt Trang Dịch, tay gãi dọc theo chân Trang Dịch, chậm rãi sờ về phía giữa hai chân hắn, đúng lúc Trang Dịch nghĩ rằng hắn muốn chạm vào nơi đó, đầu ngón tay Lôi Tu lại nhanh chóng xẹt qua chỗ mẫn cảm của Trang Dịch, chuyển lại dùng đầu ngón tay vuốt bụng Trang Dịch.

Trang Dịch bị Lôi Tu giữ chặt sờ tới sờ lui, nghĩ muốn giãy giụa lại sợ khuỷu tay đánh trúng ngực Lôi Tu, nghe tiếng Lôi Tu quanh quẩn bên tai, thanh âm trầm thấp thuần hậu, nghe đến trong lòng hắn ngứa, Trang Dịch không chỉ có đỏ mặt, thân thể cũng nóng lên, hắn thấp giọng nói: “Ngày mai nhất định nhớ mang đồ ăn ngon cho ngươi, nhanh lên ngủ đi.”

“Hiện tại lập tức muốn ăn.” Lôi Tu khẽ cười một tiếng, sau đó cánh tay vòng quanh thân thể Trang Dịch dùng sức một chút, trực tiếp xoay ngược Trang Dịch lại, Lôi Tu dùng cánh tay chống cơ thể, nhìn Trang Dịch từ trên xuống, sau đó đột nhiên cúi đầu dùng sức mút vào đôi môi Trang Dịch một chút.

Một tiếng “ba” ở trong đêm yên tĩnh có vẻ đặc biệt vang dội.

Trang Dịch bị dọa sợ, nhanh chóng ngồi dậy nhìn lại phía Bạch Hạc.

Lôi Tu lập tức đè lên thân thể Trang Dịch: “Nó đang ngủ.”

“Làm sao có thể, con hạc này sẽ ngáy ngủ.” Trang Dịch nói.

Bạch Hạc lập tức phát hiện thời cơ tốt, nó đứng lên, cái mỏ nhọn nhọn giật giật, đang định phát ra chút tiếng vang phá hỏng chuyện tốt của Lôi Tu, Lôi Tu lập đột nhiên ngẩng đầu nhìn vào vị trí Bạch Hạc.

Hắn nhìn chằm chằm chằm Bạch Hạc, đồng tử híp lại, đồng tử đỏ sậm lóe lên tia sáng đỏ trong đêm đen, thoạt nhìn nguy hiểm giống như động vật họ mèo lớn vậy.

Bản năng thuộc về loài chim của bn cảm thấy có điểm gì là lạ, ngay sau đó nó liền thấy đồng tử của Lôi Tu dựng đứng lên, ở trong mắt Bạch Hạc mơ hồ nhìn thấy một cái bóng đen mờ mờ hiện ra phía sau Lôi Tu, thân hình thật lớn cùng tứ chi mạnh mẽ kia, cùng với cái đuôi thô dài có lực ——

Mẹ ơi, hổ!

Thành công nhìn thấy bộ lông toàn thân Bạch Hạc xù lên, cánh vòng quanh ngực còn thân thể thì co rúm lại kinh hoảng nhìn mình, Lôi Tu vừa lòng cúi đầu nói với Trang Dịch: “Nó biết đêm nay ngươi ngủ không ngon, thế nên áy náy mà chuẩn bị sang cách vách ngủ —— chỉ có ngươi nghỉ ngơi tốt, hồn lực trong cơ thể đầy đủ, về sau triệu hoán hồn thú mới có thể thuận lợi. Tỷ như Tử Tinh Hoàng Điểu… rất lâu chưa thấy nó…”

Bạch Hạc xa xa: “…” Con hổ này làm sao biết ta ái mộ tiểu Hoàng Điểu, rõ ràng chưa từng biểu hiện ra ngoài trước mặt nó…

Từ từ! Hình như ban ngày sau khi lăn lộn đắc ý trên giường, hình như có nói với con hổ này mấy lời không nên nói?

Thật cẩn thận nhớ lại một lần những chuyện đã xảy ra vào ban ngày, Bạch Hạc bi phẫn cúi đầu.

Chẳng trách ban ngày con hổ kia thành thật như vậy, thì ra moi được thông tin xong rồi nên chờ buổi tối cho nó một kích trí mạng! Thuận đường bản thân còn có đậu hũ ăn, một mũi tên trúng hai con chim a, còn có thể càng tài cán hơn nữa sao.

Dưới sự uy hiếp của Lôi Tu, Bạch Hạc vừa xám xịt bay ra ngoài vừa đau đớn kịch liệt hối cải —— ta đã nhìn thấu bộ mặt thật của kẻ địch, sẽ không lại có lần sau!

“Tử Tinh Hoàng Điểu?” Trang Dịch kỳ quái nói, hắn nhìn biểu tình trên mặt Lôi Tu, tuy rằng không có gì khác biệt so với lúc bình thường, nhưng mà vì sao hắn lại mơ hồ thấy được vài tia đắc ý?

Trang Dịch hơi hơi nghiêng đầu liếc về phía Bạch Hạc, sau khi phát hiện nó thật sự không ở, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Trang Dịch đang định quay đầu, đúng lúc đó, ngón tay Lôi Tu đã giữ cằm Trang Dịch, cúi đầu ngậm lên môi hắn.

Môi lưỡi quấn quýt, Lôi Tu liếm liếm đầu lưỡi cùng môi hắn, động tác dịu dàng mang theo chút bá đạo, tiếng nước mập mờ truyền ra, Trang Dịch bất ngờ không kịp đề phòng bị hôn có chút khó chịu, nhưng lại quỷ dị có chút thỏa mãn.

Tay Lôi Tu quanh quẩn ở thắt lưng hắn, nóng như lửa mà ma sát làn da nhạy cảm ở thắt lưng, Trang Dịch cảm giác thân thể hai người cũng theo hôn môi mà va chạm vào một chút lại một chút, khiến hắn có chút khó nhịn, hắn nhịn không được đưa tay cũng muốn ôm lên thân thể Lôi Tu, làm cho hai bên tiếp xúc càng gần một chút, nhưng mà sau khi đụng đến vết sẹo trên ngực hắn, Trang Dịch chợt phục hồi tinh thần.

Đẩy đầu lưỡi Lôi Tu ra, Trang Dịch thở gấp nói: “Ngủ, ngủ.”

“Như vậy làm sao ngủ được…” Sau khi Lôi Tu bị đẩy ra vẫn bám riết không tha dán sát lại cắn môi Trang Dịch, nói.

“Thương còn chưa khỏi, phải nghỉ ngơi cho tốt.” Đây mới là ngày đầu tiên bọn họ tỉnh lại thôi, Trang Dịch nhớ đến dáng vẻ yếu ớt cùng đôi môi mất đi huyết sắc của Lôi Tu lúc ban ngày, thấy Lôi Tu còn đè lên hắn, Trang Dịch đơn giản sử dụng hồn lực đẩy Lôi Tu ra.

“Àh…” Lôi Tu dục cầu bất mãn buông Trang Dịch, lúc rời khỏi đối phương còn kéo ra đường chỉ bạc dâm mỹ. Hắn nhìn đôi môi bị hôn đến thủy nhuận của Trang Dịch, liếm liếm môi, đôi mắt thẳng tắp nhìn Trang Dịch, bức bách cùng nguy hiểm giống như đang nhìn con mồi: “Dừng lại như vậy, đêm nay ta cũng không ngủ được.”

Thấy Trang Dịch cắn môi bất đắc dĩ nhìn hắn, Lôi Tu cong môi cười một cái, nằm ở bên người Trang Dịch, một tay nắm tay Trang Dịch, ngón cái vuốt ve lòng bàn tay cùng cánh tay hắn, Lôi Tu thả nhẹ thanh âm, mang theo vài phần dục vọng, như là đang cố gắng câu dẫn Trang Dịch vậy, hắn chậm rãi nói: “Vậy ngươi giúp ta.”

“Giúp?” Trang Dịch sửng sốt, một giây sau, Lôi Tu liền lôi kéo tay hắn cầm khí quan giữa hai chân.

Trang Dịch hoảng sợ, nơi đó của Lôi Tu vừa nóng vừa thô, đột nhiên bị hắn cầm trong lòng bà tay, vậy mà còn đập đập, Trang Dịch giống như bị bỏng đến mà rút tay về, lòng bàn tay còn lưu lại cảm giác tê tê dại dại. Đồng thời, đã bị Lôi Tu ảnh hưởng, hạ thân Trang Dịch vốn đã có chút ngẩng đầu, cũng không khỏi hưng phấn lên, chống lên chăn, Trang Dịch có chút ngượng ngùng quay đầu liếc nhìn Lôi Tu một cái, liền thấy Lôi Tu đầy mặt tủi thân nhìn mình.

“Ban ngày… ta nhìn thấy ngươi gãi cổ cho con hạc kia…” Lôi Tu nhìn Trang Dịch, chậm rãi nói.

Gãi cổ?

Trang Dịch sửng sốt, vài giây sau mới miễn cưỡng nhớ lại, hình như hắn có dùng tay sờ cổ Bạch Hạc…

“Ngươi nghĩ đi đâu vậy!” Trang Dịch đột nhiên nâng âm lượng lên.

Cổ cùng cái kia có chút nào giống nhau sao?

Lôi Tu ai oán nhìn Trang Dịch.