- Aaa... Dâm tặc! Ngươi, ngươi dừng tay lại cho ta.
Nữ tử lúc này kêu thành tiếng chói tai, làm sao cũng không nghĩ tới ban ngày ban mặt, ở dưới chân núi Thiên Võ Tông của mình lại bị người bắt nạt như vậy.
- Ngươi còn kêu à! Ta thấy dù ngươi la rách cổ họng cũng không có ai tới cứu ngươi...
Từ Khuyết hơi híp mắt, tủm tỉm cười nhìn nàng.
Đương nhiên, hắn chỉ đơn thuần là muốn trêu chọc đối phương, trả thù nỗi uất ức bị truy sát khi nãy một chút mà thôi.
- Vèo! Vèo!
Đúng lúc này, xa xa trên không trung đột nhiên truyền đến vài tiếng xé gió, tiếp theo 3 sợi lưu quang xé trời, như sao băng lao đến bên này.
- Bọn chuột nhắt dám làm loạn.
- Dừng tay cho ta.
Hai tiếng quát mắng lớn đồng thời vang lên, nhất thời như có tiếng sấm nổ vang ở trong đầu Từ Khuyết, một luồng uy thế mạnh mẽ theo sát tới, như thái sơn áp đỉnh, chấn động đến mức sắc mặt hắn trắng bệch, suýt nữa quỳ xuống.
Tiếp theo trước mắt Từ Khuyết liền xuất hiện ba tên lão nhân hạc phát đồng nhan.
Một bà lão trong đó biểu hiện rất hung tàn, lạnh lùng nhìn chằm chằm Từ Khuyết, làm cho Từ Khuyết có cảm giác thân ở Địa Ngục, giống như tính mạng của mình bị người bắt ở trong tay, nhỏ bé như giun dế.
Cường giả!
Ta kháo! Mấy lão già này tuyệt đối phi thường trâu bò!
Cảm nhận được uy thế trên người ba người truyền đến, lúc này Từ Khuyết khẳng định mình đánh không lại bọn họ.
- Nghiệp chướng lớn mật, dám ở dưới chân núi Thiên Võ Tông làm ác, hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo.
Bà lão hừ lạnh một tiếng, nhấc bàn tay lên, một con hỏa xà dọc theo cánh tay lướt ra, mang theo khí tức nóng rực bàng bạc, hướng Từ Khuyết bay tới.
- Mẹ kiếp! Lão thái bà, ra tay tàn nhẫn như thế? Một lời không hợp liền đánh?
Mặt Từ Khuyết biến sắc, lập tức ngưng tụ ra Thổ Nguyên Linh Khí, hai chân dường như hòa vào đại địa, nhanh chóng tránh né.
Nhưng hỏa xà kia đi rồi quay lại, đột nhiên chia ra làm hai, nghiêng đầu qua chỗ khác mở lớn miệng, ngăn đường lui của hắn, vọt thẳng hướng hắn.
Từ Khuyết hít vào một ngụm khí lạnh, bà lão này rõ là muốn giết mình!
Mẹ nó, ta trêu ai chọc ai cơ chứ?
Từ Khuyết rất khó chịu, nhưng chạy vẫn phải chạy, nếu không chạy vậy cái mạng nhỏ phải để lại ở này mất.
"Vèo" một tiếng, dưới chân hắn hầu như dốc hết Thổ Nguyên Linh Khí, thân thể vạn phần nguy hiểm từ bên trong hai con hỏa xà né sát qua, nội tâm cực kỳ ngơ ngác, có cảm giác trở về từ cõi chết, thình lình lưng cũng bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Mà cảnh hắn tránh thoát này rơi vào trong mắt ba người kia, làm cho bọn họ hơi kinh hãi.
- Chuyện này...sao có khả năng?
- Người này chỉ mới là Luyện Khí kỳ tầng mười, sao có thể ở trong thời gian ngắn liên tục né tránh Xích Luyện Hỏa Xà truy kích hai lần, tốc độ cỡ này sao hắn có thể làm được?
Hai tên lão giả bên cạnh bà lão kinh ngạc nói.
Bà lão hừ lạnh một tiếng:
- Vừa rồi ta cảm ứng được trên người người này có một cỗ Thổ Nguyên Linh Khí, người của Thổ Nguyên Quốc am hiểu loại phương pháp chạy trốn này, hắn có thể là gian tế do Thổ Nguyên Quốc phái tới.
- Sư phụ, chờ chút, người kia vừa nãy tự xưng là phò mã của Hỏa Nguyên Quốc, còn có tấm lệnh bài.
Nữ tử kia vội vàng nói.
Nàng biết nếu như tên trước mắt này thực sự là phò mã của Hỏa Nguyên Quốc, vạn nhất bị sư phụ giết, hoàng thất rất có thể sẽ lấy cớ, nhân cơ hội tiến đánh Thiên Võ Tông.
- Phò mã? A, theo ta được biết, phò mã của Hỏa Nguyên Quốc là thiên chi kiêu tử ngàn năm khó gặp một lần, mới có 18 tuổi đã bước vào Kim Đan kỳ, giờ khắc này hẳn phải ở trong cung bế quan tu luyện, hạng giá áo túi cơm này há có thể so sánh? Tuyết Như con chưa bao giờ hạ sơn, rèn luyện rất ít, sau này cần ghi nhớ, không được dễ dàng tin lời người ta nói.
Bà lão nhìn về phía nữ tử, trong mắt xẹt qua một chút cưng chiều.
- Hóa ra là một tên lừa đảo.
Nữ tử nhất thời trợn to con mắt, tức giận nhìn về phía Từ Khuyết.
Bà lão lúc này cũng quét qua Từ Khuyết cách đó không xa một chút, tựa hồ nghĩ tới điều gì, lật tay lại, bỗng dưng có thêm sợi dây thừng, ánh vàng lòe lòe, tỏa ra ánh sáng lung linh.
Điều này làm cho con mắt Từ Khuyết nhìn đăm đăm, nhìn thứ ánh sáng lộng lẫy này, nhìn chất lượng này, pháp bảo, tuyệt đối là pháp bảo trong truyền thuyết a!
- Tuyết Như, sư phụ cho con mượn một đoạn Khổn Tiên Thằng, con đi bắt hắn lại.
Bà lão nói xong, sợi dây thừng trong tay bay lên, rơi vào trong tay Đường Tuyết Như.
Đường Tuyết Như ngẩn ra, đây chính là một trong những pháp khí tối quý giá của sư phụ! Dây thừng này vừa ra, bên dưới Kim Đan kỳ đều sẽ phải phục tùng, nhưng là lấy tu vi của sư phụ, bắt tên dâm tặc này dễ như ăn cháo, tại sao lại không ra tay?
Rất nhanh, nàng liền phản ứng lại.
Lấy tu vi và địa vị của sư phụ, xác thực không thích hợp ra tay, nếu như truyền đi, sẽ bị người cười lấy lớn ép nhỏ, nhưng cho mình mượn pháp khí để ra tay liền không giống, vừa danh chính ngôn thuận, còn có thể bảo đảm bắt được dâm tặc này, sư phụ quả thật là người có đại trí tuệ.
Nghĩ tới đây, Đường Tuyết Như một tay tiếp nhận Khổn Tiên Thằng, đôi mắt đẹp quét về phía Từ Khuyết, thanh thúy quát lên:
- Dâm tặc, còn không mau bó tay chịu trói.
Khóe miệng Từ Khuyết nhếch lên!
Trói em gái ngươi á, mẹ nó chứ ngươi luôn mồm luôn miệng gọi ta là dâm tặc, ta bó tay chịu trói không phải tự đi vào tử lộ sao? Không có cửa đâu.
Con ngươi của hắn đảo một vòng, cười lạnh nói:
- Ta là phò mã của Hỏa Nguyên Quốc, ngươi chỉ dùng một sợi dây thừng nát đã muốn bắt bản phò mã? Không khỏi quá khinh thường người đi? Ngươi có gan tới gần ta một bước thử xem? Ta liền đứng bất động ở nơi này để ngươi trói!
Thừng nát?
Ở đây không chỉ có Đường Tuyết Như, liền ngay cả bà lão cùng với hai ông lão khác đều sầm mặt lại.
Khổn Tiên Thằng này chính là tông chủ Thiên Võ Tông tự mình luyện chế, là thượng phẩm pháp khí, bây giờ lại bị một tên chuột nhắt nói là thừng nát, quả thực là sỉ nhục đối với Thiên Võ Tông.
- Đây là do ngươi muốn chết!
Đường Tuyết Như lúc này gầm thét một tiếng, thân hình bay lên trời, Khổn Tiên Thằng tựa như linh xà bay ra, lấy tốc độ nhanh như tia chớp lướt về phía Từ Khuyết.
- Ding, kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thất bại, hành vi lần này không có khen thưởng.
- Trời ơi... Trang Bức không được ngược lại bị mắng à! 36 kế, chạy là thượng sách.
Từ Khuyết thầm mắng một tiếng, xoay người liền chạy đi.
- Tuyết Như, lấy phi kiếm chặn đường lui của hắn.
Đột nhiên, bà lão nhắc nhở, trực tiếp dùng Từ Khuyết để dạy thực chiến kỹ cho đồ đệ mình.
Đường Tuyết Như gật đầu ra vẻ đã hiểu, nhất tâm nhị dụng, thôi thúc phi kiếm hướng Từ Khuyết bắn nhanh đi.
Từ Khuyết nhất thời liền không vui, chửi ầm lên:
- Ngươi già mà còn chưa chết, sợ đồ đệ ngươi không đánh lại ta sao? Ta đã nói với ngươi, ngày hôm nay các ngươi đừng hòng bắt được ta.
- Không được mắng sư phụ ta.
Đường Tuyết Như buồn bực kêu to, phi kiếm trong nháy mắt lại ác liệt thêm mấy phần.
Sắc mặt của bà lão càng âm trầm hơn.
Từ Khuyết lại nhanh chóng từ bên trong hệ thống lấy ra một tấm phù, chính là Thần Hành Độn Tẩu Phù cấp thấp hệ thống khen thưởng, lập tức trở nên không còn sợ hãi, nhớ tới một câu danh ngôn Trang Bức kinh điển, liền hô to:
- Ba mươi năm hà đông ba mươi năm hà tây, đừng khinh thiếu niên nghèo, các ngươi chờ đấy cho ta, một ngày nào đó ta sẽ để cho các ngươi phải quỳ ở trước mặt ta.
Nói xong, lúc Khổn Tiên Thằng sắp chạm tới lưng của hắn, Thần Hành Độn Tẩu Phù trong tay phóng ra một đạo ánh sáng óng ánh.
"Vèo" một tiếng, Từ Khuyết trực tiếp biến mất tại chỗ.
Khổn Tiên Thằng mất đi mục tiêu, nhất thời từ không trung bay xuống.
Đường Tuyết Như cùng ba ông bà lão kia trợn mắt ngoác mồm tại chỗ.
- Chuyện này... Đây là pháp bảo gì?
- Chẳng lẽ là Súc Địa Thành Thốn Phù đã thất truyền đã lâu? Chuyện này... Làm sao có thể chứ?
- Nhanh lên, phái người tìm hắn cho ta, hắn tuyệt đối không chạy xa được, người này mang dị bảo, tuyệt đối không thể rơi vào tay người khác.
Bà lão la lớn, lập tức hóa thành một vệt sáng, phóng lên trời.
...
Cùng lúc đó, trong một gian mật thất u ám, một đạo nhân hình bỗng dưng rơi xuống, người này chính là Từ Khuyết.
- Mẹ kiếp! Bùa này đúng là dùng tốt! Ha ha... Lần này mấy lão bất tử kia phỏng chừng đang ngơ ngác đi? Làm bộ làm tịch xong liền chạy, thật sự là quá kích thích!
Thấy tạm thời đã an toàn, Từ Khuyết bắt đầu cười ha hả, bên tai đồng thời truyền đến tiếng hệ thống thông báo.
- Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, thu được 1 điểm Trang Bức.
- Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết đạt được thành tựu "Làm bộ xong chạy", khen thưởng 10 điểm Trang Bức.
Từ Khuyết sững sờ, lần thứ hai cười to:
- Ha ha, lần nguỵ trang Trang Bức này đạt được nhiều điểm à nha!
Tâm tình của hắn rất tốt, đứng lên đánh giá bốn phía.
Chỉ thấy từng cái từng cái rương hộp to nhỏ bày đầy đất, lộ ra một luồng hương mộc thơm ngát, nhìn qua rất không tầm thường.
Từ Khuyết vui vẻ, đang muốn cất bước đi thăm dò một chút, kết quả mới vừa ngẩng đầu, phát hiện phía trên xà nhà có treo một cái bảng hiệu, có khắc sáu chữ lớn như rồng bay phượng múa, Thiên Võ Tông Tàng Bảo Các!
Hừ, không cẩn thận chạy đến bên trong Tàng Bảo Các nhà người ta rồi.
Chuyện này... quá thẹn thùng a! Dù sao ta cũng không phải loại người trộm gà bắt chó kia nha!
Ngay sau đó, Từ Khuyết trừng mắt đăm đăm nhìn, giống như thiêu thân nhằm về phía đống hộp gỗ hòm báu kia lao tới.
Mở ra cái hộp hình chữ nhật thứ nhất, một thanh lợi kiếm có ánh sáng màu hồng lưu chuyển xuất hiện ở trước mặt hắn, từng sợi ánh sáng màu hồng giống như dung nham lưu động ở trên lưỡi kiếm, vừa nhìn đã biết đây không phải là vật phàm.
- Thu, nhất định phải thu lại.
Từ Khuyết mừng lớn, ý niệm thao tác hệ thống, mở túi trữ vật ra, đem thanh phi kiếm kia thu vào trong đó.
Tiếp theo lại mở ra cái hộp gỗ thứ hai, là mấy bình đan dược viết Tụ Nguyên Đan.
- Lần này phát tài rồi.
Từ Khuyết mừng rỡ không ngậm mồm vào được, đem đan dược thu vào túi hệ thống, lại chạy về phía bảo hộp khác.
Mãi đến tận lúc đem hơn nửa hòm báu bên trong Tàng Bảo Các mở xong, hắn mới đột nhiên phát hiện không gian ô vuông của hệ thống có hạn, những vật phẩm khác nhau sẽ chiếm một phương không gian khác nhau, vì lẽ đó không có cách nào lấy đi tất cả mọi vật ở đây.
- Mẹ nó chứ, làm ca lúng túng quá! Còn lại một đống bảo bối như thế mà không lấy được, sẽ bị trời đánh đó.
- Không được, tuyệt đối không thể lãng phí, để nghĩ biện pháp khác xem...
Từ Khuyết rất không cam lòng ngồi dưới đất, bắt đầu suy nghĩ.
Một lát sau, trong mắt hắn đột nhiên sáng ngời, vui vẻ nói:
- Được rồi, đan dược lấy ra ăn hết, đồ còn dư lại liền thu hết vào.
Nói làm liền làm, Từ Khuyết lúc này mở không gian hệ thống ra, lấy ra tất cả đan dược, để trống một khoảng không gian lớn, tiếp theo lại đem hòm báu hộp gỗ cất vào.
Rất nhanh, toàn bộ Tàng Bảo Các bị hắn di chuyển hết sạch, chỉ còn dư lại mười mấy cái hộp gỗ nhỏ, bên trong bày ra các loại linh đan diệu dược.
Từ Khuyết suy nghĩ một chút, cảm thấy dược vật này không thể ăn bậy, vẫn nên thử một viên rồi nói.
Hắn liền mở ra một bình "Tụ Nguyên Đan", đổ ra một viên đan dược đen thui rồi trực tiếp nhét vào trong miệng, nhai giống như kẹo đường, nhưng không cảm giác được một chút xíu mùi vị nào.
"Ực" một tiếng, hắn nuốt đan dược xuống, không khỏi nhíu mày, nghi ngờ nói:
- Kỳ quái, không chỉ không có mùi vị, sau khi ăn cũng không cảm giác được gì, không phải là hết hạn sử dụng rồi chứ?
- Ăn nữa một viên thử xem...
Tự nói, hắn lại mở bình Tụ Nguyên Đan thứ hai ra...
Bình thứ ba...
Bình thứ tư...
Mãi đến lúc mười bình Tụ Nguyên Đan đều ăn sạch hết, Từ Khuyết chỉ có thể cảm giác cái bụng có chút no, nhưng không có một chút cảm giác lạ nào.
- Ta không tin tà, lại thử mấy bình này xem, Quy Nguyên Đan, a, còn có Thối Thể Đan...
Hắn bắt đầu điên cuồng nuốt đan dược, một viên tiếp nối một viên, một bình tiếp một bình...
- Loảng xoảng!
Đột nhiên, cửa lớn của Tàng Bảo Các bị người đẩy ra, một tên thiếu niên trên người mặc áo bào xanh, bên hông đeo bội kiếm nhanh nhẹn xuất hiện ở cửa.
Từ Khuyết ngẩn ra, hai người nhất thời bốn mắt nhìn nhau.
Thiếu niên:
- ...
Từ Khuyết:
- ...
Thời gian lúc này dường như bất động!
- Ực...
Lúc này, yết hầu của Từ Khuyết hơi động, nuốt mấy viên đan dược cuối cùng xuống, nhìn về phía thiếu niên ngoài cửa, ợ một cái thật dài.
Minh Lâm - Lục Đạo