Tối Cường Thế Lực Khởi Tạo

Chương 93: Địa Tinh 2 Bước Vào Bí Ẩn!






Tiếp đó, mặc kệ hạm đội Vịnh Bắc bơ vơ ngơ ngác ở đó, Khải Minh trước hết cần phải chuẩn bị một số việc.
Đầu tiên hắn cho một số tàu chiến đi loanh quanh hạm đội Vịnh Bắc, vừa bao vây nhìn chằm chằm, vừa dẹp những yêu thú bò lạc xung quanh.
Kế đến, hắn bắt tay vào xây dựng một hòn đảo nhân tạo ngay cánh cổng không gian, đây chính là nơi hắn bắt đầu bành trướng ở thế giới này.
Mặc kệ vị trí tốt không tốt, hợp hay không thích hợp, Khải Minh bất đắc dĩ phải xây nơi trú quân ở đây, ai bảo lối vào duy nhất nằm ngay đây.
Và thế, thời gian nhanh chóng trôi qua, sau hai ngày Khải Minh cùng người của mình liền tạo ra một căn cứ ở đây.
Căn cứ nhân tạo này có hình tròn, đường kính đạt đến 10 kilômet, độ cao với mặt nước biển đều trên năm mét tính cả thủy triều lớn nhất, giữa trung tâm hình tròn này là một hồ nước cũng hình tròn với đường kính khoảng năm kilômet, ngoài ra có một con sông với độ rộng năm trăm mét, kết nối giữa hồ trung tâm và đại dương ngoài kia.

Chỉ thời gian hai ngày mà nhóm người Khải Minh xây được một nơi như vậy,......!Nói thật, tên Khải Minh nhiều ít cũng nạp một phần, tốn kha khá.
Khải Minh: "....." Nhìn căn cứ và số tiền đã giảm, hắn chỉ có thể đau lòng chứ không thể làm gì khác.
Lần này đến đây, hắn cũng chỉ mang theo tiểu Sầu cùng với đúng một trăm tên đệ tử nội môn, hiện tại ở Long thành cùng Minh Việt trấn vẫn không thể bỏ phòng thủ được, do đó Khải Minh không thể mang theo quá nhiều người.
Vả lại, toàn bộ hạm đội của hắn đều tự động, vì thế mang theo một trăm người cũng đủ trang bức, căn bản không có vấn đề gì.
"Xong, giờ trở lại với hạm đội kia!" Khải Minh nhìn lại thành quả của mình nói.
....…................!
Hạm Đội Vịnh Bắc quân đội Đông Dương!
Lúc này, tại một phòng chỉ huy trên tàu sân bay ở trung tâm hạm đội, nơi đây hiện giờ có mặt đầy đủ các quan chỉ huy của hạm đội, tất cả đều lâm vào tinh thần vô cùng ngưng trọng, cố gắng bàn đến kế sách thực thi nhất lúc này.
"Thiếu tá, tình hình thế nào?" Một trung niên nam nhân mang quân hàm thượng tướng trầm giọng nhìn một vị thiếu tá qua màn hình bốn chiều hỏi.
"Hiện giờ trừ hệ thống thông tin liên lạc ra, tất cả các thiết bị từ điện tử cho đến cơ học đều không thể hoạt động, kiểu như chúng ta vừa bị tấn công bởi vũ khí Hủy Điện Từ, nhưng vũ khí này có vẻ mạnh hơn nhiều lần với điều mà chúng ta biết." Qua màn hình, một vị nam tử khoảng trên ba mươi nói với vẻ mặt phức tạp.
Đã sắp ba ngày, tình hình vẫn không lạc quan mấy, không tìm được nguyên nhân, không có cách khắc phục, mối nguy hiểm vẫn còn chực chờ ngoài kia, việc này khiến bọn họ hoài nghi về năng lực tự thân.
Chẳng lẽ bọn họ vô dụng đến thế à?
Nhưng cũng kỳ lạ, ba ngày qua trừ một vài con tàu không rõ nguồn gốc cùng không có sự sống bên trong chạy quanh, hầu như bọn họ không bị bất kỳ một con quái vật nào tấn công?
Một việc không thể hiểu được, cũng rất kỳ lạ!

Rè Rè!
"Alo.....!A....!Alô?"
Trong lúc nhóm người quân đội kia vẫn còn đau đầu về việc hiện tại, bỗng bất ngờ trên màn hình điện tử lớn trước mặt họ liền bị nhiễu sóng, mấy giây sau lại có một âm thanh phát ra
"Ê, chào người Địa Tinh nhé, ta xin tự giới thiệu, ta là người ngoài hành tinh đây hê hê hê hê."
Vài giây sau, trên màn hình lớn kia liền xuất hiện khuôn mặt của Khải Minh, sau khi nhìn lướt qua một vòng tất cả những người đang có mặt trong phòng chỉ huy, Khải Minh hắn liền nở một nụ cười vô cùng tiện nói.
"Đây? Xin hỏi cậu là ai?" Dù rất bất ngờ khi bỗng nhiên có một người thanh niên trẻ tuổi xuất hiện trong kênh liên lạc bảo mật, nhưng với tâm thái của người lính, một vị đội trưởng đội thông tin liên lạc với cấp bậc Đại Tá đứng ra nhìn về Khải Minh hỏi.
"Ầy! Nói sao nhờ......" Khải Minh lòng vòng nhưng chỉ chốc lát liền tổ chức ngôn ngữ, ngoài ra cùng với sự trợ giúp từ đội của Quách Linh, rất nhanh Khải Minh cùng hạm đội này liền đạt đến kết quả hiệp nghị nhất chính, hỗ trợ bảo vệ cùng xây dựng lực lượng trong điều kiện đủ khả năng.
Về việc ăn miếng trả miếng lúc đầu, do chưa thể phân biệt là thù hay bạn, và hai bên cũng không có tổn thất gì nên việc đó xem như gió thoảng bay qua.
"Thế giới này cũng chả tốt lành gì, không có gì nổi bật, không mạnh mẽ, không tài nguyên, không có gì có thể đáng giá, linh khí lại mỏng manh, sự sống khó khăn, thậm chí mém bị diệt tuyệt,.....!vậy đám hung thú yêu thú kia đến đây để làm gì? Mục đích của chúng cuối cùng là sao? Nơi đây chẳng lẽ có vật chúng cần hoặc ai hay thứ gì đang kêu gọi chúng?" Ngồi tại phòng của mình trên đảo Nhân tạo, Khải Minh vắt óc xâu chuỗi các thứ để giải đáp cho thể giới này, nhưng cuối cùng vẫn rối trong sương mù chưa biết đường ra.
Có rất nhiều câu hỏi cùng sự kỳ lạ không thể giải thích được, với những mối liên kết tưởng chừng không liên quan gì, nhưng thật sự tất cả đều ẩn ẩn quy về một điều gì đó, duy nhất là vẫn chưa có đầu mối để điều tra mà thôi.
Vì muốn biết rốt cuộc căn nguyên là thế nào, cùng với đó hắn cũng không có gì gấp khác, nên Khải Minh liền quyết định trước hết cứ lẫn vào thế giới này, tìm hiểu mọi việc từ con số 0.
.....................
Thành phố Minh Hải!
Tòa nhà VinCaRot, tầng 123 khu sang trọng!

"Ầy, cảm giác như trở lại Địa Cầu, nhưng ở đây lại quá hiện đại nên cũng không được quen thuộc cho lắm." Khải Minh từ cửa sổ ngắm nhìn toàn cảnh Thành phố dưới chân mà cảm thán, tuy không khí khoa học kỹ thuật là có, nhưng mà nó quá hiện đại đi, phải biết lúc trước ở đất nước quê hương, có tòa nhà nào cao đến 123 tầng không, vậy mà nơi đây chỉ là một Thành Phố trực thuộc tỉnh mà thôi, ấy thế mà nhà nào nhà nấy cao chọc trời, chỉ tính riêng những tòa nhà cao trên 500 mét, cái thành phố này ít nhất cũng vài ba chục tòa.
Tòa nhà cao nhất ở đất nước nơi đây, là một tòa nhà cao 5555 mét tại thủ đô, nghĩ xem Địa Cầu lúc trước và Địa Tinh bây giờ so sánh kiểu gì, tuy hành tinh vừa trải qua kém chút tận diệt, nhưng trình độ khoa học kỹ thuật không phải hạng vừa.
Nói về tên Khải Minh, hắn hiện giờ muốn trở thành một kẻ bắt đầu từ một người bình thường để xem xét căn nguyên mọi việc ở đây, do đó hắn liền đến Tỉnh Minh Hải, một Tỉnh nằm ở cực Nam của đất nước Đông Dương, một tỉnh mang nhiều bí ẩn nhất theo suy nghĩ của Khải Minh.
Hắn đã điều tra và kiểm tra sơ qua nơi này, cuối cùng ra kết quả với hắn chính là nơi này Không Bình thường.
"Đại nhân, đây là những gì ngài yêu cầu." Trong lúc Khải Minh hắn vẫn đang suy nghĩ, thì từ bên ngoài một vị trung niên nam tử với trang phục quân đội mang quân hàm thiếu tướng bước vào, cung kính đưa cho Khải Minh hắn một chiếc cặp, trong đó là đủ các loại giấy tờ mà hắn yêu cầu.
Bằng lái, căn cước, lý lịch,.....!Trong đó điều mà hắn quan tâm nhất chính là bằng cấp và thân phận giáo viên.
Những giấy tờ trên tượng trưng cho điều gì?
Tất cả, đây là mục đích hiện tại của Khải Minh hắn, trước tiên hắn muốn trở thành một giáo viên dạy học, còn về việc dạy thế nào và dạy ra sao cứ lúc đó tính sao.
Một kẻ không từng không hiểu cái gọi là tu luyện nhưng lại làm giáo viên, biết cái cọng lông mà dạy, nhưng ai biểu ngoài việc này hắn chẳng nghĩ ra việc nào khác, tạm thời cứ xem như lớp hắn dạy cứ phế đi.
"Được rồi, các vị về đi, mọi chuyện ta làm kế tiếp các vị không cần quan tâm." Nhìn vị thiếu tướng gật đầu nói, tiếp đó hắn lập tức bắt đầu vào chuyến hành trình ngổn ngang làm phế mầm non đất nước..