Tối Cường Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 2301: Chiến Thần nguy hiểm (1)




Đại Diễn khôi phục cũng không có để Tần Quân xuất thủ, chỉ cần Đại Diễn không làm loạn, hắn liền lười xuất thủ.

Cũng không thể không cho các Sáng Tạo thần phục sinh, dù sao bọn hắn cũng tương đương với hậu bối của Tần Quân.

Khí tức của Đại Diễn cũng không kinh động sinh linh của các Nguyên Vị Diện, bởi vì chênh lệch cảnh giới quá lớn.

Trừ khi đạt tới cảnh giới Vô Thượng Nguyên Thần, nếu không vô luận là ai, cũng không thể cảm ứng được.

- Đại Diễn đi ra, tiểu tử Thiên Nguyên kia còn giấu ở đâu?

Tần Quân hiếu kỳ nghĩ, đồng thời hắn cũng đang suy đoán.

Sáng Tạo thần vẫn lạc liên tiếp khôi phục, đến cùng là bởi vì cái gì?

Chỉ là trùng hợp?

Tần Quân không nghĩ nhiều nữa, trở về chỗ cũ, tiếp tục cùng Tiểu Ly đánh cờ.

- Nói rõ rồi đó, nếu ngươi thua, phải theo ta đi thế gian chơi mười năm.

Tiểu Ly nũng nịu nói, nha đầu này vô luận qua bao nhiêu năm, cũng vĩnh viễn giống như một đứa bé.

Tần Quân cười gật đầu, bây giờ đối với hắn mà nói, mười năm tính không được cái gì.

Cuối cùng, hắn cố ý thua Tiểu Ly, thỏa mãn hứng thú của nàng.

Cứ như vậy, Tần Quân mang theo nàng hạ phàm đi chơi.

Mà Hồng Mông cũng đang phát triển, mỗi ngày thủy triều lên xuống, thay đổi bất ngờ.

Mặc dù Thiên Đình xưng bá Hồng Mông, nhưng rất nhiều thế lực đều muốn thay thế, nhất là Thiên Đế đã biến mất.

Rất nhiều sinh linh đều cho rằng Thiên Đế siêu thoát hết thảy, đã không quan tâm Thiên Đình.

Theo truyền ngôn thay đổi, Thiên Đế sớm đã không thuộc về Thiên Đình, mà là toàn bộ Hồng Mông.

Như địa vị của Thiên Nguyên đối với Nguyên Vị Diện mà nói, hắn thuộc về Thiên Nguyên đế tộc, nhưng lại không thuộc về Thiên Nguyên đế tộc.

Hưu! Hưu! Hưu!

Một bóng người truy đuổi trong tinh không, bay ở phía trước nhất chính là hai bóng người.

Một nam tử mặc khải giáp oai hùng ôm một nữ tử chạy trốn, sau lưng có vài chục sinh linh truy đuổi, tu vi yếu nhất cũng là Đại Diễn Thần Chi cảnh, ba sinh linh cầm đầu càng đạt tới Chí Thượng Thủy Nguyên Chủ.

- Tần Thiên Võ! Ngươi trốn không thoát!

Một tên Chí Thượng Thủy Nguyên Chủ kêu gào nói, hóa thành nhân hình mặt mũi tràn đầy dữ tợn.

Nam tử oai hùng chính là Thiên Đình Chiến Thần Tần Thiên Võ, đệ đệ của Mệnh đế.

Tần Thiên Võ cắn răng, máu tươi trên mặt đã ngưng khô.

Mặc dù nữ tử trong ngực hắn tính không được tuyệt sắc, lại có khí chất ôn nhuận như nước, đôi mắt thuỷ linh, phảng phất như cất giấu ngàn vạn nhu tình.

- Thả ta ra đi, nếu không hai chúng ta đều không sống nổi.

Khí tức của nữ tử nhỏ bé yếu ớt, sắc mặt u ám, đã lâm vào tuyệt vọng.

Tần Thiên Võ gầm nhẹ nói:

- Im miệng! Ta muốn ngươi sống! Ngươi liền phải sống thật tốt cho ta!

- Vì ta không đáng …

Nữ tử thăm thẳm thở dài nói:

- Có thể lưu lại cái bóng ở trong lòng ngươi, ta chết cũng không tiếc.

Tần Thiên Võ không trả lời, hai tay ôm nữ tử thật chặt.

Bây giờ Hồng Mông vô cùng bao la, muốn tìm được Thiên Đình trợ giúp, hắn còn cần tiến lên một đoạn thời gian rất dài.

Oanh...

Một cự quyền ngân sắc lượn lờ lấy liệt diễm màu trắng đánh tới, so với sao trời ở dọc đường còn muốn khổng lồ.

Tần Thiên Võ ôm nữ tử, xé rách không gian, tan biến ở trong bóng tối, tránh thoát một quyền này.

Qua lại thời không loạn lưu, những sinh linh kia theo sát phía sau, hoàn toàn không có ý bỏ qua hắn.

- Thật chẳng lẽ phải chết ở trong tay bọn họ?

Tần Thiên Võ cắn răng nghĩ, giờ khắc này, trong lòng hắn tràn đầy dục vọng cầu sinh.

Hắn có thể chết, nhưng hắn không muốn nữ nhân mình yêu chết.

Đời này của hắn, vô cùng phong lưu, thật vất vả gặp được nữ nhân chân chính ưa thích lại bị quân địch tập kích, để hắn phẫn nộ lại không cam lòng.

- Ha ha! Nếu đánh giết Thiên Đình Chiến Thần, chúng ta nhất định có thể lưu danh vạn thế!

- Xuỵt! Chúng ta không thể truyền tin tức đi!

- Bất kể như thế nào, hắn chết chắc.

- Không nghĩ tới đường đường Thiên Đình Chiến Thần, lại vì một nữ tử, ngay cả mệnh cũng không cần!

Sau lưng các sinh linh thỏa thích trào phúng, lời của bọn hắn như từng thanh từng thanh dao đâm vào trong lòng Tần Thiên Võ.

Đáng giận

Giờ khắc này, Tần Thiên Võ nghĩ đến rất nhiều người, nghĩ đến mẹ, nghĩ đến các hài tử của mình, nghĩ đến cha hắn.

Hắn chậm rãi nhắm mắt, chuẩn bị nhận mệnh.