Tối Cường Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 2246: Đối thủ cạnh tranh (1)




- Đó là tương lai của ngươi.

Tần Quân đưa lưng về phía Tần Lăng Mệnh nói, nói thật, trong lòng của hắn có chút thất vọng.

Hắn kỳ vọng cao Tần Lăng Mệnh, đáng tiếc, Tần Lăng Mệnh biểu hiện quá tệ.

Lại vì một nữ tử phàm nhân lãnh đạm triều chính, mặc dù tình yêu trân quý, nhưng Tần Lăng Mệnh là Thiên Đình chi chủ, hắn sơ sẩy có khả năng dẫn đến vô số sinh linh ở vào trong nước sôi lửa bỏng.

Lại nghĩ tới tương lai hắn từng nhìn thấy, Thiên Đình ở trong tay Tần Lăng Mệnh hủy diệt, hắn liền khó lộ ra khuôn mặt tươi cười với Tần Lăng Mệnh.

Tần Lăng Mệnh hai tay ôm đầu, vừa rồi những hình ảnh kia ở trong đầu hắn vung đi không được, như là ác mộng.

Trong những tấm hình tương lai kia, Thiên Đình phá diệt, Thần tướng Tiên quan liên tiếp chết thảm, ngay cả mẹ của hắn cũng chết ở trước mặt hắn, để linh hồn của hắn sợ hãi.

Tương lai mê mang không đáng sợ.

Đáng sợ là biết tương lai của mình rất bi thảm.

Mắt thấy Tần Lăng Mệnh lâm vào trong tự trách, trong lòng Tần Quân không đành lòng, mở miệng nói:

- Làm con trai của trẫm, chẳng lẽ ngươi không thể thay đổi tương lai sao?

- Nếu như ngươi không tỉnh lại, vị trí Thiên Đình chi chủ nên thay người.

Nói xong, Tần Quân liền biến mất khỏi tại chỗ.

Toàn thân Tần Lăng Mệnh run lên, chậm rãi ngẩng đầu, trong đầu quanh quẩn lời nói của Tần Quân.

Cải biến tương lai!

Tần Lăng Mệnh hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên kiên định.

Hắn đứng dậy, không có đi xuống dưới, mà quay người từng bước một đạp về Thiên Đế cung, lưng dần dần thẳng tắp.

Giờ khắc này, hắn lần nữa khôi phục Thiên Đình chi chủ.

Trở lại ngự hoa viên, Tần Quân tìm Chúc Nghiên Khanh, cùng nàng tâm sự chuyện Tần Lăng Mệnh.

- Vì con chưa bao giờ gặp trắc trở.

Chúc Nghiên Khanh nhẹ giọng thở dài, không giống Tần Quân, Thiên Đình là Tần Quân chinh chiến khắp nơi đánh ra, mà đối với Tần Lăng Mệnh, là dễ như trở bàn tay, cho nên hắn không có hiểu trách nhiệm của Thiên Đình chi chủ.

Tần Quân nhẹ vuốt tay nàng, cười khẽ nói:

- Con của nàng, còn phải chịu khổ nhiều lắm?

Chúc Nghiên Khanh trợn trắng mắt nói:

- Ta nào có ý tứ kia, chỉ bất quá vô luận là người hay thần, có vui liền có khổ, thiếu một thứ cũng không được.

Tần Quân như có thâm ý cười nói:

- Cảm thụ của ngươi rất sâu nha, xem ra thời điểm trẫm không có mặt, ngươi rất u oán.

- Nào có...

Gương mặt của Chúc Nghiên Khanh ửng đỏ, mặc dù nàng là tu luyện cuồng, nhưng thường xuyên sẽ nhớ Tần Quân.

Mỗi lần nghĩ đến nàng cùng Tần Quân ở Huyền Đương đại thế giới quen biết, nàng luôn có loại cảm giác giật mình như mộng.

Năm đó thiếu niên phóng khoáng ngông ngênh kia, bây giờ trưởng thành Thiên Đế uy bá vô số vũ trụ, thời gian luôn là không thể tưởng tượng nổi như vậy.

Cũng bởi vì kinh nghiệm trước kia, khiến cho nàng rất nghiêm ngặt với Tần Lăng Mệnh, lần này Tần Lăng Mệnh lưu luyến phàm nữ, làm hại nàng còn cùng Tần Lăng Mệnh cãi nhau tưng bừng.

Nàng không muốn để cho Tần Lăng Mệnh cô phụ Tần Quân tân tân khổ khổ tạo dựng lên Thiên Đình.

- Mặc dù các con đã lớn, nhưng còn chưa đủ đảm đương trách nhiệm, làm cha mẹ còn phải nâng đỡ.

Tần Quân nắm tay Chúc Nghiên Khanh, nhẹ giọng nói, đang khi nói chuyện, hắn rót vào cơ thể nàng một đạo Chí Cao Thần Lực, giúp nàng cải tạo thân thể cùng linh hồn.

Chúc Nghiên Khanh cũng cảm giác được một cỗ lực lượng kỳ dị đi vào trong cơ thể, nhưng nàng không có kinh hoảng, mà si ngốc nhìn Tần Quân.

Mặc dù con trai đã mấy chục ngàn tuổi, nhưng nàng cùng Tần Quân thanh xuân mãi mãi, hình ảnh này như mối tình đầu lúc trẻ, nam nhi trầm ổn, nữ tử ẩn ý đưa tình.

- Sẽ có một ngày, ngươi không cần chúng ta nữa hay không?

Chúc Nghiên Khanh tự nhiên hỏi, ánh mắt vẫn tràn ngập yêu thương.

Tần Quân nhíu mày hỏi:

- Cớ gì nói lời ấy?

- Chỉ là đột nhiên muốn hỏi một chút.

Chúc Nghiên Khanh mỉm cười nói.

Kỳ thật không chỉ nàng, ngay cả Thiên Phi khác cũng có loại lo lắng này.

Bởi vì tốc độ phát triển của Tần Quân thật sự là quá nhanh, nhanh đến làm cho các nàng tự ti, cảm thấy không xứng với Tần Quân.

- Ngươi một ngày là Thiên Phi của trẫm, vĩnh viễn sẽ như vậy, cho đến vĩnh hằng.

Tần Quân trấn an nói, câu nói này để Chúc Nghiên Khanh cười như trăng rằm.