Tối Cường Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1782: Thiên Đế thành (1)




Ầm ầm...

Tần Quân ở trong cột sáng bạo phát pháp lực, tựa như một đợt lại một đợt sóng biển quét sạch mà đi, gợi lên tóc trắng cùng áo bào của Nhậm Ngã Tiếu.

Khoảng cách Tần Quân đột phá tới Vô Cực Đại Chúa Tể cảnh hậu kỳ, đã qua một tháng.

Trên mặt Nhậm Ngã Tiếu chậm rãi bò lên nếp nhăn, khí thế kém xa dĩ vãng, dĩ vãng hắn cười bễ nghễ thiên hạ, vô địch chư thiên, ngoại trừ Tần Quân, không ai có thể vào pháp nhãn của hắn.

- Thời Gian Đại Đạo, Phân Thân Đại Đạo, Liệt Diễm Đại Đạo còn có một cái là cái gì?

Chân mày cuối cùng Nhậm Ngã Tiếu nhíu chặt, lẩm bẩm, trong đôi mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

Mặc dù sinh cơ tiêu tán, hắn cũng không có thu tay lại.

Lúc này, Tần Quân ở trong cột sáng, bên ngoài thân hóa thành tinh thạch sắc, chính là Chí Tôn Bá Thể sau khi cường hóa thành Thiên Đế Thần thể!

Bất Diệt Thánh thân pháp của Tần Quân cũng bắt đầu đột phá.

Trước kia hắn một mực kẹt ở tầng thứ sáu lấy lực chứng đạo, hiện tại rốt cục đột phá tới tầng thứ bảy Hỗn Độn Thần Ma!

Đang đột phá tới tầng thứ tám Đại Đạo Chi Thân!

Thời gian tiếp tục trôi qua, tu vi của Tần Quân không ngừng tăng cường, thế không thể đỡ, phóng về phía Đại Đạo, vũ trụ hoang vu chịu không được uy áp của Tần Quân, không ngừng sụp đổ, vô số tinh thạch hóa thành tro bụi

Lưng của Nhậm Ngã Tiếu dần dần cong lại, trông có vẻ già nua, nhưng ánh mắt hắn nhìn về phía Tần Quân vẫn kiên định như cũ.

- Thật lâu không có cảm thấy bất lực như thế.

Nhậm Ngã Tiếu nhếch miệng lên, nhẹ giọng nỉ non nói, ngữ khí thoải mái, không có nửa điểm hối hận.

Lúc này, sâu trong vũ trụ bỗng nhiên đạp đến một bóng người, bạch y như tuyết, bộ pháp như chỉ xích thiên nhai.

Đồng tử của Nhậm Ngã Tiếu co rụt lại, vội vàng liếc mắt nhìn đi, ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin được, kinh thanh hỏi:

- Vì sao ngươi phát hiện nơi đây?

Người đến chính là Tô Đế.

So với trước kia, máu trên mặt Tô Đế ít một chút, nhưng cả người vẫn không có sinh khí.

Tô Đế vừa đi đến, mặt không biểu tình nói:

- Ngươi có thể nói cho ta biết, vì sao ngươi muốn làm như vậy không?

Thời khắc này pháp lực của Nhậm Ngã Tiếu tán đi hơn phân nửa, tuyệt không phải đối thủ của Tô Đế, tâm tình khó tránh khỏi nặng nề.

Nhưng vừa nghĩ tới quan hệ của Tô Đế cùng Tần Quân, hắn tươi cười nói:

- Ngươi không hy vọng ta làm như vậy?

Tô Đế đến đến bên cạnh Nhậm Ngã Tiếu, hai người cách xa nhau không đến năm mét, khoảng cách này đủ để cho Tô Đế lật tay đánh giết Nhậm Ngã Tiếu.

Vô cùng nguy hiểm.

Nhưng Tô Đế không có xuất thủ, hắn nhìn Nhậm Ngã Tiếu nói:

- Trước kia chúng ta gặp qua, đúng không?

Nhậm Ngã Tiếu vặn vẹo uốn éo cái cổ cứng ngắc, hắn như lão thái lọm khọm cười rộ lên, đã mất khí phái không bị trói buộc, nhưng vẫn nhẹ nhõm tùy ý, hắn nhìn về phía Tần Quân nói:

- Có trọng yếu sao?

Tô Đế nhìn hắn, hắn nhìn Tần Quân, pháp lực hồng lưu cùng cột sáng trên người Tần Quân chiếu rọi thần sắc của bọn hắn

- Ngươi đến cùng là ai?

Tô Đế trầm giọng hỏi, áo trắng phần phật, diện mục có chút dữ tợn.

- Tiên Đế phong, long lãm chi.

Nhậm Ngã Tiếu ngoẹo đầu, nhìn hắn cười.

Lời vừa nói ra, Tô Đế trừng to mắt, ánh mắt tan rã, như bị sét đánh.

- Ngươi đi đi, chúc ngươi sớm ngày siêu thoát gông xiềng.

Nhậm Ngã Tiếu quay đầu, ánh mắt một lần nữa đặt ở trên người Tần Quân.

Tô Đế chậm rãi lấy lại tinh thần, ngữ khí phức tạp nói:

- Ngươi không lưu lại cho mình đường lui sao?

- Đường lui? Ta cả đời hành sự tùy tâm sở dục, cần gì đường lui?

Nhậm Ngã Tiếu cười khẽ.

Tô Đế nhìn hắn thật sâu, tay phải chợt vung lên, rót vào trong cơ thể Nhậm Ngã Tiếu một đạo pháp lực.

- Coi như ta báo ân đi, đạo pháp lực này có thể ở sau đó duy trì ngươi một ngày sinh cơ, đừng lưu tiếc nuối.

Vứt xuống câu nói này, Tô Đế liền biến mất không thấy gì nữa, phảng phất như chưa từng xuất hiện.