Tối Cường Song Tu Tà Ác

Chương 67: Toàn thể song tu .




Nữa năm thời gian trước, hắn đi cùng Yến Vũ cùng Hồ Ngọc Lam thành lập một bang phái. Bang của hắn tên là Mỹ Nhân Bang và cái tên như ý nghĩa. Cả cái bang gần vạn nhân chỉ có một bang chủ là nam, còn lại toàn bộ là nữ. Rất nhiều nam nhân tham gia trà trộn vào, cuối cùng điều bị đá ra. Bọn hắn có hỏi vì sao Lâm Thiên được, còn bọn hắn thì không. Các thiếu nữ trả lời bọn hắn rất gọn, đơn giản là bọn họ thích. Thế là cái tên Lâm Thiên cũng trở thành công địch của toàn bộ Già Nam Nội Viện. Ngay cả Mang Thiên Xích cùng Tô Thiên cung bất ngờ trước việc này, có điều bọn hắn cũng bất lực, dù sao chính bọ hắn nội quy là không được nhúng tay vào các tranh đấu trong nội viện, việc này vốn là muốn thúc đẩy nội viện tăng trưởng, ai ngờ lại thành ra thế này.

Mang Thiên Xích nhìn thế cuộc Nội Viện đã không thể nào hỗn loạn hơn. Hắn đưa con dấu cho Tô Thiên. “Tô Thiên trưởng lão, ngươi được bổ nhiệm làm Viện Trưởng tiếp theo của Già Nam.

Tô Thiên chưa kịp từ chối, Mang Thiên Xích đã lấy lý do bế quang chạy xuyên không gian bỏ lại ấn ký. Hắn nhặt lên con dấu, cười khổ. “Rốt cuộc bọn ta đã làm cái éo gì thế này.”

Thế là Tô Thiên được trước thời hạn lên làm Viện Trưởng. Và trớ triêu thay hắn chả được vui vẻ như nguyên tác.

.............................

“A, đừng có liều mạng nữa, ta đã bảo là không vừa mà.”

Yến Vũ điên cuồng nước mắt chảy ra, không buôn tha nói. “Ta không tin, làm sao có thể không vào được hết chứ.”

Nàng vừa thức dậy điều đầu tiên là cố sức đưa hết tiểu QQ của hắn vào người, đáng tiếc của hắn quá lớn, cái bụng đã hơi căng nhưng nàng không thể nào đưa hết vào được.

Nàng khóc sướt mướt. “Ta từ nhỏ nghe mụ mụ bảo, nữ nhân có điều có thể làm được mà, tại sao ta lại không được, không phải ta vô dụng quá chứ.”

Lâm Thiên đầu đổ mồ hôi. Cô gái à, mẹ cô bảo là người thường thì được, chứ của ta thì chính ta còn không biết có cô gái nào đưa hết vào người được không nữa.

Và thế Yến Vũ vận động quá kịch liệt, lại tiếp tục lên đỉnh vài lần và tiếp tục vinh quang ngất đi.

Hồ Ngọc Lam mặc lại quần áo dở khóc dở cười. “Cô nàng này nhiều khi rất thông minh, nhưng có lúc lại ngốc đến dễ thương.”

Lâm Thiên từ phía sau ôm lấy bầu ngực to lớn của nàng cười. “Một lát nữa dẫn ta đi vào Bang đi, lâu rồi ta chưa gặp các nàng.”

Nàng ỏng ẹo cái eo rắn, cái mông mập mạp được chiếc quần thon che chắn lạ.

“Ừm, một tý muội dắt ca đi.”

.............

Sau một hồi Song Tu, Lâm Thiên hấp thu hai xử nữ nguyên âm đã đột phá Bát Giai Đại Đấu Sư. Hồ Ngọc Lam thì từ Đấu Linh Nhị Tinh được hắn tẩy tủy đột phá đến Ngũ Tinh, nữa năm tu luyện công thêm hôm nay song tu thực lực đã đột phá Đấu Linh Cửu Tinh Đỉnh Phong. Lâm Thiên chỉ cần có song tu thêm vài lần là nàng có thể đột phá Đấu Vương rồi. Yến Vũ thực lực cũng tiến bộ cũng không kém đã đến Bát Tinh Đấu Linh rồi. Hai người thực lực vược qua hắn quá nhiều.

Lâm Thiên đoạn không sai, hắn vốn không phải là Ngự Nữ Chi Thần mà chính xác là Đỉnh Lô Chi Thần thì đúng hơn...mà thế thì sau, đối với hắn có chịch là được, thực lực cao chỉ dùng để chịch thôi, không phải sao ( ừ, điều đó đúng với chú mầy: con tác).

Một đường dạo đến tổng bộ Mỹ Nhân Bang.

“Oa, bang chủ tới.”

Vô số các thiếu nữ đang rảnh ran ngồi đùa truyện. Hắn vừa đi vào vô số các thiếu nữ ào đến vây hắn chặt như nêm cối. Hồ Ngọc Lam đã có kinh nghiện, nên kịp lúc né qua một bên.

“Ái, ai sờ áo ta thế.”

“Đệch, cái quần ta đâu.”

“Đậu xanh, tiểu QQ của ta đừng bóp.”

...........

Gần một tiếng sau. Lâm Thiên tìm lại được cái dây quần trong tay một mỹ thiếu nữ. Hắn trừng mắt nàng, đáng tiếc lại chả có lực uy hiếp chỉ càng chọc cười nàng. Lâm Thiên đi ra giữa đài.

“Ta có tý việc muốn nói.”

Các thiếu nữ, nghiêm túc nghe hắn nói.

“Ta cũng biết các muội tử, tỷ tỷ đây đến đây vì nhiều mục đích, nhưng ta không để ý, hiện tại bang đang có một chút nguy hiếp từ bên ngoài, thực lực của chúng ta không có nhiều cao thủ có thể chống đỡ bang chúng, vì thế ta quyết định, ta ngoài tẩy tủy ra vẫn có thể khiến thực lực của mọi người tăng trưởng một các nhanh chóng.”

Cả đại sảnh hoan náo, việc này rất trong đại a, không phải chỉ có hạch tâm mới được biết sao. Chẳng mấy chốc, những cô gái vừa tham gia hay là đã gia nhập lâu điều hảo cảm tăng vọt, bọn họ cảm động khi Lâm Thiên tin tưởng các nàng như thế.

Lâm Thiên biết được suy nghĩ của các nàng chắc cười ra bụng. Hắn đã quét thử một lược, phát hiện tất cả nữ nhân trong sảnh này hảo cảm điều hơn 90, đến mức độ này trừ khi có mức độ nguy hiếp cực cao, còn không thì có chết các nàng cũng chưa chắc nói. Lâm Thiên đâu phải người ngu mà tùy tiện báo tin tức bí mật cho người xa lạ.

Hắn nói. “Điều này có chút khó tiếp thu, các muội tử tốt nhất nên xem một cái hả quyết định.”

Hắn từ trong trí nhớ dùng linh hồn lực cắt ra một đoạn song tu cùng hai người Yến Vũ cùng Hồ Ngọc Lam lúc nãy truyền vào trí nhớ từng người. Từ khi lên Phàm Nhân Cảnh Linh Hồn Đỉnh Phong hắn làm việc này cũng không khó. Cứ như một mấy chiếu phim, từng hình ảnh xuất hiện trong đầu các nàng.

“Aaaaaaa”

Lúc đầu, có một số nữ nhân hét lớn, may là bang phòng có cách âm nếu không cả Già Nam điều vang vọng. Đến gần một nữa thì đám nữ nhân không còn ai la hét nữa mà điều chú ý tập chung vào trí nhớ Lâm Thiên truyền cho.

Lâm Thiên từ trong không khí có thể ngửi thấy một luồn dị dạng, để ý kỷ thì thấy một ít cô gái dưới quần trong đã có một ít chất lỏng, vẻ mặt yêu thương kiêu tên Lâm Thiên trong giấc mộng, cứ như các nàng chính là Yến Vũ, Hồ Ngọc Lam trong trí nhớ vậy.

................

“Lâm Thiên nhìn thấy mọi người thức tỉnh, vẻ mặt hốt hoảng nhìn hắn. Đặt biết mấy cô gái hảo cảm trên 95 nhìn hắn yêu thương cháy bỏng như muốn thiêu đốt hắn vậy. Hắn cảm thấy hơi xấu hổ. “Thế còn ai tham gia cách của ta không.”

“Ta” …”ta”...”ta”...

Vô số âm thanh vang lên, từ những người hảo cảm 100 điểm đưa lên trước, các cô nàng khác cũng tiếp nối giơ tay theo, có vẻ một đám nữ nhân hợp lại khiến bọn họ còn mạnh dạn hơn đám đàn ông, dù mấy cô gái trẻ tuổi mới 12,13 tuổi thiên tài thiếu nữ, cũng đưa tay chấp nhận.

“Khặc Khặc.”

(Lâm thiên nó cười đó, không phải ta đâu ….thật mà ….ừ, thật ….”khặc khặc”)

( Hai chương thôi nhé, ta còn muốn nghĩ ngơi.)