Lâm Thiên hiếu kỳ, Yến Vũ cần gì ở hắn.
Nàng hé môi, vừa tính nói nhưng lại nghĩ lại, cảm thấy khó mở lời.
“Lâm Thiên ta nghĩ ngươi phải có cách tăng lên tư chất của một người chứ hả.”
Hắn nheo mắt lại, chuyện này rất là bí mật, chỉ có Lâm Thiên cùng Nhược Lâm là biết, làm sao nàng cũng phát hiện rồi. Lúc này, hắn phát hiện tiểu Nhược Lâm đang ngồi múc kẹo, mà cái kẹo hắn chưa thấy trong Già Nam bán bao giờ.
Lâm Thiên lấy tay bụm mặt, tại sao mấy thứ khác con nhóc này thông minh vô cùng, tại sao lại chỉ vì cây kẹo mà báng đứng hắn. Không lẽ, giá trị của hắn cũng không bằng cây kẹo trong tay Yến Vũ sao.
“Ồ ca ca đang khóc à …”
Nhược Lâm ngay thơ hỏi.
Hắn cố gắn ngước mặt lên, mặt như khổ qua nói. “Làm gì có, ca ca chỉ là sợ Nhược Lâm sao này bán tàn ca ngươi thôi.”
“Ồ, Tiểu Lâm không phát hiện ca có gì giá trị để bán cả...à ngoài cái trữ vật …”
Lâm Thiên: “…..”
Yến Vũ không nhịn được cười. Lúc này, Tiểu Nhược Lâm nói tiếp, làm nàng hết cười được.
“Và còn nữa, Tiểu Lâm phát hiện Yến tỷ tỷ rất thích ca ca, nên mới nói bí mật cho nàng biết, vì Tiểu Lâm biết chỉ có nữ nhân của ca mới biết được bí mật này a (vãi, ta thấy cái gì đó không ổn...) “ Nhược Lâm híp mắt trả lời, khó dò ra ý trong câu nàng vừa nói.
Lâm Thiên cùng Yến Vũ lúc này mới phát hiện cả hai điều bị cô nhóc này lừa gạt. Yến Vũ bị nàng nói, khuôn mặt phát hồng như quả táo. Lâm Thiên ngoài mặt thì ra vẻ giận giữ, trong lòng không nhịn được đưa ngón tay cái cho Nhược Lâm, này chính là ‘Thần Phụ Trợ’ trong truyền thuyết.
Lâm Thiên nghiêm túc nhìn Yến Vũ.
“Ngươi muốn biết chuyện này là vì sau.”
Yến Vũ nhắc đến chuyện xưa thì thở dài.
“Ngày xưa …”
Thì ra, nàng cũng giống các nữ chính trong chuyện, bị gia tộc của mình bán cho các đại gia tộc lớn hơn làm duy trì trong tộc tiếp tục phồn thịnh. Nàng trăm phương nghìn kế trốn khỏi Yến Gia nhưng cuối cùng điều thất bại, đến khi tận hết cách, nàng quyết đem sinh mệnh của mình đánh đổi một ít thời gian. Gia tộc của nàng lại không nghĩ một thân nữ nhi như nàng lại có thể làm gì, đành cho nàng vào Già Nam học tập 2 năm rồi mới tiến tục cưới gả.
“Ồ”
Lâm Thiên không phải giật mình gia thế của nàng, mà là người nàng sắp lấy. Hắn tên là Tiểu Chiến ….WTF.
Cái tên quen thuộc, này không phải là cha của Trẩu Viêm sao ( chắc ai cũng biết Tiêu Viêm nhỉ khỏi cần ta nói.)
Có điều suy tính một chút, phát hiện điều này cũng không lạ. Theo hắn biết Yến Gia của nàng cũng chỉ là Nhị Lưu thế lực thua xa các Nhất Điện, Nhất Tháp, Nhị Tông, Tam Cốc, Tứ Phương Các chớ đừng nói đến là Bát Đại Cổ Tộc bá chủ của Đấu Khí Đại Lục này. Bọn hắn chỉ cần biết có thế thông gia cùng Cổ Tộc là được cũng không cần biết là ai. Mà bọn Cổ Tộc rất là bảo thủ không muốn cho Cổ Đế Huyết Mạch tràn lan ra bên ngoài, nên chắc họ gả Yến Vũ cho Tiêu Chiến để giám sát Đà Xá Cổ Ngọc thôi mà.
Lâm Thiên suy tính một lược. Đến giai đoạn Tiêu Viêm ra đời còn 15 năm nữa, hiện Yến Vũ là 14 tuổi, thế tính là nàng năm 29 tuổi sinh ra Tiêu Viêm.
“Hừ, thế thì thời gian Yến Vũ bị bắt gả, còn rất dài. Cổ Tộc cũng chưa chắc biết sự xuất hiện của ta, lần này coi như khỏe.”
Hiện tại thực lực của hắn không cao, lại không có thế lực, muốn chống lại Cổ Tộc là điều không thể nào, may thay thời gian còn rất dài, dù không biết còn bao lâu Cổ Tộc phát hiện sự hiện diện của hắn. Nhưng Lâm Thiên tin rằng, chỉ cần Âm Dương Song Tu kỳ diệu hiệu quả, rất nhanh hắn có thể chống lại Bát Đại Cổ Tộc, thậm chí thống nhất Đấu Khí Đại Lục...vâng, câu kết cuối cùng, ý chí của hắn vẫn không phải vì bá chủ đứng trên đầu người khác, mà đơn giản là muốn chịch mà không bị tên nào cản thôi ( sinh vật sống nữa người dưới).
“Lâm Thiên...ngươi có thể giúp ta chăng.”
Yến Vũ cầu xin nhìn hắn, trong lúc này nàng cũng không biết nhờ vả ai, dù sao Cổ Tộc quá mức khủng bố không phải ai cũng có thể chống lại. Trong lòng nàng chỉ là cầu mong hắn có thể giúp nàng năng cao tư chất để gia tộc không lấy nàng làm món đồ giao dịch.
“Được, có điều ta cần ngươi hiến dân tất cả tất cả cho ta, ta không muốn lộ ra bất cứ thứ gì gây tổn hại đến bọn ta.” Lâm Thiên nghĩ chánh ngôn từ nói. Trong lòng thì éo để ý, cùng lắm thì ca dùng Dịch Chuyển Thạch chuyển đến Gia Mã hay Trung Châu âm thầm phát triển, thậm chí trốn vào Hồn Điện cũng được, hắn quả thật không có lo gì mấy. Chủ yếu là …..hì hì.
Yến Vũ cắn môi hồng. Trong lòng phân vân, nhưng nghĩ đến khả năng mình bị gả cho một người không yêu thương, cuộc sống như đã chết, thì không bằng cùng hắn liều một phen. Cha mẹ của nàng cũng chết rồi, trong gia tộc cũng không còn ai thân thiết nữa, nàng cũng không phải lưu luyến trốn đau thương đó nữa.
“Được.”
Nàng vừa đồng ý,bí mật phía sau lưng hai người Tiểu Nhược Lâm ngậm kẹo đáng yêu nói. “Một con cừu đã dính bẫy.”
........
Lâm Thiên cùng Yến Vũ đi đến khu nhà của Nữ Sinh. Vì sao, ừ thì Lâm Thiên muốn tẩy tủy tư chất cho nàng chứ sao. Lần này, hắn vừa mới vào nội viện. do khá nhiều nữ nhân không quen biết hắn nên muốn đứng ra hỏi, lúc này, Mị Hoặc Chi Khí tác dụng cực nhanh, nháy mắt các cô gái trong lòng điều mọc lên từng tia hảo cảm với hắn, không trách được, ngoài cái mị lực thì Lâm Thiên có thể nói độ soái ca tuyệt đối đột phá chân trời, trong học viện này không có bất cứ tên nam nhân nào soái hơn hắn …( ối, ta ghét ….vì sao éo phải là ta... ;)
Yến Vũ bước vào phòng, nàng có vẻ cũng cảm nhận được ngoài cửa từng tia dòm ngó vào đây.
“Lâm Thiên, ngươi có muốn dùng kết giới đóng lại không.”
Lâm Thiên ti bỉ cười. “Không a, thứ ta muốn là thế mà.”
Trong lòng Yến Vũ thắc mắc cũng không hỏi nhiều, trong lòng nàng vẫn không hiểu. Hắn không phải, không muốn thông tin tiết lộ cho người ngoài biết mà, tại sao lại.
Lâm Thiên lúc này nghiêm mặt. “Cởi hết quần áo ra.”
Yến Vũ sửng sốt, nhưng nhìn hắn nghiêm túc, biết mình đàng cầu người giúp liền cởi từng món đồ trên người mình. Có thể, nàng không quá đề phòng hắn …
(Móe, chương tiếp không có xxx đâu nhé, đừng có đợi …..cười tà ác.)