“Thằng chó Lâm Thiên ra đây ta bảo coi.”
Lục Tiêu Bình hôm nay rất bực tức, hôm qua vị cao thủ cạnh tranh với hắn lại may mắn đột phá Đấu Hoàng, đã vượt qua hắn mang theo danh hiệu thiếu niên ưu tú nhất tộc. Lục Tiểu Bình cực kỳ bực bội, lại không phát hiện ai để phát tiết đành mò đến con ma xui xẻo Lâm Thiên thôi.
“Hử, cái giọng này là tên Lục Tiểu Bình à.”
Lâm Thiên nằm trong nhà nghe giọng nói cũng không xa lạ gì, vì khá nhiều lần người này ỷ vào mẹ hắn có một ít địa vị trong gia tộc cùng thực lực bản thân cũng không kém trong đám nam nhi của tộc. Hắn luôn là kẻ phách lối và cũng cực đố kỵ vận đào hoa của Lâm Thiên, thế là mỗi lần có chuyên không vui điều kiếm cớ bắt Lâm Thiên lao động như chó, Lâm Thiên chỉ cần cãi lại là tên này liền lấy cớ đánh đập hắn ngay.
Lâm Thiên trí nhớ đảo quanh một lần, liền liệt Lục Tiểu Bình cùng mẹ hắn vào danh sách những nhân vật cần tiêu diệt. Mọe kiếp, dù ngày xưa ngươi không ăn hiếp ca nhưng bây giờ ca làm chủ thân thể này thì cũng phải đòi lại công đạo.
“Phạch”
Lâm Thiên phóng ra cữa đá thật mạnh làm cánh cữa bay ra ngoài. Ngước mặt lên trời nói. “Chó nhà ai lại đây sủa thế.”
“Móe” Lục Tiểu Bình đại não một hồi chấn động, tên mặt trắng này hôm nay lại dám bảo hắn là chó. Hùng hồn Đấu Vương Cửu Tinh chấn động. Đất đá dưới chân từng mảnh nứt ra. Phái sau lưng hắn cũng xuất hiện hai cái cánh.
“Giỏi cho một con súc sinh, mẹ mầy chết rồi còn để mầy trên đời thật là chật đất, hay để ta mau mau kết thúc giùm cái sinh mạng như shit của mầy đi...”
Lục Tiểu Bình, Đấu Vương thực lực toàn bộ áp lực đè ép lên người Lâm Thiên. Trong nháy mắt, Lâm Thiên cứ cảm giác như một ngọn núi đè lấy mình. Quả nhiên đấu giả càng cao cấp, trên lệch càng ngày càng cao, hắn ngay cả cơ hội cũng không phản kháng được.
Lục Tiểu Bình nhìn Lâm Thiên mới từ lúc này trâu bức hò hét, bây giờ lại cực lực không muốn quỳ xuống, trong lòng vui vẻ hơn rất nhiều. Hắn nhất quyết không để ý mặt mũi, hôm nay cũng phải dạy cho tên súc sinh này dám mắng hắn. Lục Tiểu Bình đi lại gần Lâm Thiên một cước dẫm lên mặt hắn.
“A”
Lâm Thiên làm sao chịu mặc cho người hành hạ, Huyết Mạch Cấm Kỵ SSJ bộc phát, nháy mắt từ bình thường tăng lên SJJ cấp 4. Cả người không khác bình thường lắm, chỉ là mái tóc hơi đen hơn, phía vách tai phần tóc dài hơn rất nhiều. Bên ngoài, cơ thể cũng phủ lên một cái áo choàng hỏa hồng sắc lung linh tựa như không có. Phía dưới mông dài ra một cái đuôi sắc bén có thể co dãn thành một thanh lợi khí vô cùng sắc bén.
“Bốp”
Một tay Lâm Thiên bắt lại cái chân thúi của Lục Tiểu Bình, một quyền đáng nát mấy ngón chân của tên khốn nạn này.
“Aaaaa”
Lục Tiểu Bình ôm bàn chân chảy ra đầy máu lăn lốc dưới đất kiêu gào như sắp chết, hắn nhìn bàn chân đã bị đánh không còn hình dạng máu me chạy như nước. Trong lòng cực kỳ khốn khổ cùng một tia sợ hãi. Từ lúc nào Lâm Thiên lại có thể phá Đấu Vương đấu khí tráo bảo vệ dễ dàng như thế.
“Hừ, đạp con mọe mầy.”
Lâm Thiên khom người đứng dậy, con mắt trong xanh nhưng không thể nào che giấu bạo ngược. Đi lại Lục Tiểu Bình mỉm cười như ác ma.
“Ngươi...Ngươi muốn làm gì.”
Lục Tiểu Bình sợ hãi.
Lâm Thiên cười trả lời. “Không có gì, chỉ tiện thể cho ngươi một món quà thôi.”
Hắn giơ chân đạp ngay đũng quần của Lục Tiểu Bình. Lục Tiểu Bình trong tai nghe được một tiếng trứng vỡ nát, trong lòng như tro nguội, đau đớn trong nháy mắt làm hắn bất tỉnh.
“Địu mọe mi.”
Lâm Thiên dùng áo của hắn chùi chân, sau đó nghênh ngang đi.
...
Trên một quảng trường rộng lớn, vô số nam thanh niên nữ thiếu nữ đi qua lại luyện tập một số công pháp cao cấp của gia tộc. Điều mắt thường có thể nhận thấy là đa số người ở đây điều là nữ, mà những mạnh nhất người cũng là nữ. Điều này cũng không khó hiểu vì xưa nay Sát La Tộc luôn là Âm Thịnh Dương Suy mà tình trạng ngày càng nặng hơn. Ngày nay cơ hồ tỷ lệ nam nữ là 2/8. 8 là cho nữ còn 2 là cho nam. Đến ngày Tiêu Viêm dù không thành Đấu Đế, Lâm Thiên đoán rằng Sát La Tộc cũng phải lộ diện chiêu rể mà thôi. Dù sao theo hắn hỏi từ hệ thống thì bây giờ đến ngày Trẩu Viêm ra đời cũng còn tận 16 năm...Một thời gian dài lắm …
Lâm Thiên ngồi trên một tảng đá to lớn bên trong quảng trường đó. Hắn đang tính toán rốt cuộc thì thực lực của mình là bao nhiêu.
“Ừm, ta hiện tại cũng là Đấu Giả 8 Tinh thôi cộng thêm SJJ cấp bốn tăng phúc 4000 lần. Thực lực là ở khoảng Đấu Hoàng 9 Tinh. Vãi cả loz, tăng phúc 4000 lần mà chỉ lên được Đấu Hoàng 9 Tinh...Móe, Lão Thiên Tầm Thổ Đậu buff cho Đấu Phá sức mạnh khủng thế.”
“Keng, hệ thống có thể giải thích. Đơn giản là vì mỗi thế giới thì có chút khác nhau. SSJ tăng phúc 4000 thì tính theo con số cũng được xem là khủng bố, nhưng mà ở Đấu Phá thì mỗi lần biến thân thì điều bị hạn chế ở mỗi giai đoạn đại cấp, hơn nữa ở đây là tính cấp bậc chứ không thể dùng chỉ số sức mạnh để tính toán được. Nên không thể đạt được giống Anime.”
Lâm Thiên trầm ngâm, thế là đại khái hắn sao này muốn biến thân một lần lên ba, bốn đại cấp bậc thì là chuyện không thể nào. Hắn nghĩ lại cũng khá đúng, niếu tùy tiện biến thân liền Đấu Đế thì còn chơi con mọe gì nữa.
Không thể nói rằng, ở đâu đó trong người Lâm Thiên vẫn còn một tý trẻ trâu.