Thời gian lùi về lúc Mục Trường Sinh rửa chén xong, đi bộ leo lên sân thượng.
Ứng Thiên dưới Ngôn Linh của Mục Trường Sinh rất nhanh liền lâm vào ngủ say, nhưng mà mới vừa ngủ không bao lâu, cấm chế y đặt ở mi tâm sáng lên, tia sáng kia chói mắt đến cực điểm, đồng thời hóa thành một tia xung điện đột nhiên đâm vào óc y.
Dưới kích thích của đau đớn, Ứng Thiên đang trong ngủ mê nhíu chặt lông mày, rất nhanh thì tỉnh lại. Cấm chế tại mi tâm hoàn thành nhiệm vụ đánh thức chủ nhân, từ từ tối lại.
Mới vừa cưỡng ép tỉnh lại từ trầm miên, ý thức Ứng Thiên còn có chút mê man, nhưng mà sau một khắc, y đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, không mặc y phục xông ra ngoài.
Từ sau lần Mục Trường Sinh ra ngoài bị âm khí tập kích, Ứng Thiên liền âm thầm hạ cấm chế cho mình, chỉ cần Mục Trường Sinh rời khỏi y vượt qua khoảng cách nhất định, cấm chế này sẽ nhắc nhở y, nếu như ý thức y không tỉnh táo, liền cưỡng ép y tỉnh lại!
Ứng Thiên lao ra nằm ngoài, phát hiện Mục Trường Sinh quả nhiên không còn ở trong nhà. Y men theo khí tức Mục Trường Sinh lưu lại đuổi theo ra ngoài, thả ra toàn bộ tốc độ, như một mũi tên rời cung bắn ra ngoài.
Thân thể nhanh chóng nhảy qua từng tòa nhà cao tầng, Ứng Thiên thấy cách Triệu gia chủ trạch càng ngày càng gần, lông mày cũng treo lên càng lúc càng cao, gần như khiến tấm da y đang khoác gấp nên vài nếp nhăn.
Trường Sinh hắn tại sao muốn đến nhà chính Triệu gia? Hắn không phải không quen biết những người kia sao? Người của tứ đại gia tộc luôn luôn lần theo tung tích y, bọn họ có thể hay không đem chuyện này nói cho Trường Sinh, sau đó gây xích mích khiến Trường Sinh rời khỏi mình?
Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, trong lòng Ứng Thiên liền sinh ra tâm tình vô cùng thôi bạo tàn ác, cặp mắt màu đen cũng dần dần nhiễm lên một tầng sáng thuộc tính “Kim” lạnh như băng.
Y siết chặt nắm đấm, đáy mắt lấp loé sát cơ, nếu như Triệu gia thật muốn quấy rối, liền đem tất cả bọn họ đều giết chết là được, dù sao những người kia vốn là đáng chết!
Không chút nào bảo lưu tốc độ mà chạy như điên, nhưng Ứng Thiên vẫn chậm một bước, khi y đứng ở trên đỉnh một tòa nhà cao mấy chục tầng, khi dựa vào thị lực vượt xa nhân loại thấy rõ toàn bộ bố trí bên trong Triệu gia, Mục Trường Sinh đã bị hắc ưng mang đến, trực tiếp phá tan nóc nhà Triệu gia chủ trạch.
Từ xa xa thấy cảnh này, tâm lý Ứng Thiên vẫn luôn căng thẳng cuối cùng cũng coi như thoáng lỏng ra, thế nhưng này cũng không có nghĩa là y có thể triệt để thanh tĩnh lại.
Y biết rõ Mục Trường Sinh có bao nhiêu thiện lương, hắn thậm chí tin tưởng thật sâu nhân quả luân hồi, còn lấy điều này khuyên mình không nên tạo ra sát nghiệt, ngay cả ốc đồng suýt nữa hại hắn thì hắn cũng chỉ cho một trừng phạt nho nhỏ.
Mục Trường Sinh như vậy, nếu cho hắn biết y làm ra chuyện gì, có thể hay không vĩnh viễn rời khỏi y?
Chỉ cần vừa nghĩ tới Mục Trường Sinh có thể cảm thấy mình buồn nôn, từ đây cách xa mình, trái tim Ứng Thiên như bị hàn khí mùa đông đóng băng lại, thân thể cũng bắt đầu lạnh đến mức phát run.
Một người càng sợ cái gì, thì càng không nhịn được suy nghĩ nếu như chuyện này xảy ra sẽ có hậu quả thế nào, mình sẽ đối mặt hoàn cảnh khủng bố thế nào!
Rõ ràng Trường Sinh chỉ là đi Triệu gia, rõ ràng hắn hoàn chưa từng thấy gì cả, có lẽ người của tứ đại gia tộc cái gì cũng không biết? Có lẽ bọn họ cái gì cũng sẽ không nói cho Trường Sinh?
Thế nhưng Ứng Thiên chính là không nhịn được suy nghĩ, vạn nhất thì sao?
Vì vậy Ứng Thiên quyết định diễn một tuồng kịch, y huýt sáo, triệu đến một nhóm yêu ma cấp thấp ẩn nấp ở phụ cận, lợi dụng bọn chúng dẫn ra lực chú ý của cấm chế phòng ngự của Triệu gia, mà chính y, thì lại một người một ngựa từ đại môn Triệu gia vọt vào.
Nhân viên bảo vệ ở Triệu gia có lợi hại đến đâu cũng chỉ là thức tỉnh giả bình thường, làm sao có thể địch nổi Ứng Thiên có danh xưng khủng long hình người?
Y một đường quét ra những thủ vệ kia, từ cửa lớn Triệu gia vọt vào nội viện. Pháo năng lượng loại nhỏ lắp đặt ở các nơi trong Triệu gia đuổi theo y không ngừng oanh kích, lít nha lít nhít như mưa rào, nhưng mà nhanh nhất cũng chỉ có thể oanh kích đến bóng mờ của y, chẳng những không có một chút tác dụng, trái lại đem không ít nơi trong Triệu gia oanh thành phế tích!
Theo cảnh báo liên tiếp không ngừng vang lên, càng nhiều thức tỉnh giả từ nội viện Triệu gia đi ra, nỗ lực ngăn cản Ứng Thiên tiếp tục tiến lên, nhưng mà tốc độ Ứng Thiên quá nhanh, bọn họ căn bản cả chéo áo Ứng Thiên cũng không sờ tới, càng không nói đến ngăn cản.
Khi sắp vọt tới đại sảnh Triệu gia, Ứng Thiên lau mồ hôi trên mặt mình, đồng thời bắt lấy một thức tỉnh giả thật vất vả vọt tới trước mặt y, động mạch đối phương bị y cắt, máu phun đầy người y, vì vậy Ứng Thiên liền hài lòng đạp cửa đại sảnh Triệu gia!
“Trường Sinh tôi tới cứu anh…”
Ứng Thiên thiết kế kịch bản cho chính mình là, sau khi y tỉnh ngủ, lại phát hiện Mục Trường Sinh đến Triệu gia, cho là hắn bị người nhà họ Triệu bắt đi nên nổi giận, một người một ngựa vọt tới Triệu gia muốn đem hắn cứu ra, lại phát hiện Mục Trường Sinh chỉ là đến Triệu gia làm khách. Nhưng mà một khắc đối diện đôi mắt Mục Trường Sinh, cho dù biết rõ chỉ là diễn kịch mà thôi y vẫn cảm giác lúng túng, mà Mục Trường Sinh mềm lòng nhất, nhìn thấy y phấn đấu quên mình tới cứu hắn như vậy, sẽ không dễ dàng tin tưởng những người đó gây xích mích đi!
===
Mục Trường Sinh lúc này tự nhiên không biết suy nghĩ của Ứng Thiên, càng không biết y làm tất cả chỉ là vì thủ tín cùng hắn mà diễn nên. Bất quá hắn cũng không có cảm động như trong tưởng tượng của Ứng Thiên, Mục Trường Sinh chỉ cảm thấy vốn là kế hoạch rất tốt tất cả lại bị Ứng Thiên làm hỏng.
Hắn nhìn qua Ứng Thiên có chút chật vật nói: “Cậu không phải đang ngủ sao?”
Ứng Thiên thật thà đem chuyện cấm chế mi tâm nói ra.
Được câu trả lời, Mục Trường Sinh thầm nghĩ, lần sau để Ứng Thiên ngủ cần phải trước tiên đem cấm chế của y che giấu.
Tâm lý hai người đều không hẹn mà cùng nghĩ cách tính kế đối phương, Ứng Thiên không chờ Mục Trường Sinh mở miệng, liền trực tiếp nói: “Anh tại sao dùng Ngôn Linh khiến tôi ngủ thiếp đi.”
Mục Trường Sinh ánh mắt ôn hòa nhìn về phía Ứng Thiên, “Tôi thấy cậu quá mệt mỏi, muốn cho cậu nghỉ ngơi thật tốt một chút, thuận tiện rửa chén.”
Ứng Thiên:…
Càng không có gì để nói. Vào lúc này y không phải là nên biểu thị một chút cảm động, để Trường Sinh cao hứng một chút?
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mà Ứng Thiên cũng không có mở miệng, bình tĩnh mà xem xét, y cũng không có hiểu Mục Trường Sinh như hắn cho là vậy, thế nhưng trên người Mục Trường Sinh, Ứng Thiên hao phí sức quan sát nhạy bén nhất và dụng tâm cẩn thận nhất, tuy rằng đoán không ra ý nghĩ cụ thể của Mục Trường Sinh, thế nhưng nếu như Mục Trường Sinh không tận lực che giấu, Ứng Thiên liền có thể dễ như ăn cháo mà nhìn ra tâm tình của hắn lúc này.
Tỷ như trước đây qua mỗi ngày, y biết hắn thích đồ ăn gì, biết hắn thích loại màu sắc nào hơn, biết hắn dễ có ấn tượng tốt với hạng người gì. Cũng như bây giờ, y biết Mục Trường Sinh tuy rằng nhìn qua ánh mắt nhu hòa, trên thực tế đã có chút tức giận. Thế nhưng hắn không có dùng Ngôn Linh đuổi y đi, còn nguyện ý cùng y nói chuyện, nói như vậy, Trường Sinh bây giờ còn rất yêu thích mình.
Bởi vì phát hiện điều này, Ứng Thiên thoáng an tâm, tiến lên vài bước đi tới bên người Mục Trường Sinh. Hai người đều ăn ý không có nói chuyện vì sao lại chạy đến Triệu gia.
Trong lúc Mục Trường Sinh cùng Ứng Thiên nói chuyện, cảnh vệ phía ngoài vọt vào, lại dưới ra hiệu của Triệu Trang Thâm lùi ra.
Mắt thấy Mục Trường Sinh cùng Ứng Thiên rốt cục nói xong, Quý Trạch vẫn luôn ngồi ở bên cạnh Quý gia chủ, luôn không nói gì cuối cùng mở miệng, “Hai người các cậu không coi ai ra gì như thế a, là cảm thấy tứ đại gia tộc chúng ta rất dễ bắt nạt sao?” Anh đã rất lâu không có nhìn thấy Trường Phong, nhớ đến cơ hồ muốn phát rồ! Mà Mục Trường Sinh vẫn còn ở trước mặt anh coi như chỗ không người tú ân ái! Dùng khuôn mặt cùng Trường Phong cơ hồ giống nhau như đúc! Thực sự là… Quá muốn ăn đòn rồi!
Tâm lý khó chịu cực điểm, nhưng mà Quý Trạch cũng không có manh động, lại chưa nói không biết ứng phó Ngôn Linh của Mục Trường ra sao, chỉ cần một điểm Mục Trường Sinh là ca ca Trường Phong, anh liền không có cách nào động thủ với Mục Trường Sinh, quan trọng nhất là, anh rất cần Mục Trường Sinh trợ giúp, khi tìm về Trường Phong…
Nghe Quý Trạch nói, Mục Trường Sinh đè lại Ứng Thiên, ra hiệu y không cần nói chuyện, mới hơi có chút áy náy nói: “Xin lỗi. Tổn thất tạo thành cho Triệu gia, tôi sẽ tận lực bồi thường.”
Triệu Trang Thâm vào lúc này đã nghe xong thủ hạ báo cáo, hệ thống phòng ngự chủ trạch là Triệu gia hao phí không ít tâm huyết mới hoàn thành, ông đắc ý nhất chính là cái hệ thống phòng ngự qua một tay ông cải tạo này, thậm chí đã từng tự tin cho là không có bất kỳ người nào có thể đột phá phòng tuyến Triệu gia.
Song tất cả điều này trước mặt hai người Mục Trường Sinh cùng Ứng Thiên kia đều bị đánh vỡ, nghĩ đến chủ trạch bị làm cho hỏng bét, Triệu Trang Thâm từ trước đến giờ hỉ nộ không hiện rõ sắc mặt rốt cục cũng tức giận rõ ràng.
“Tôi biết hai vị rất mạnh, nhưng hành động của các người hôm nay, thật sự là khinh người quá đáng!” Đây cũng không phải là vấn đề bồi thường hay không bồi thường, qua hôm nay, Triệu gia tuyệt đối sẽ biến thành trò cười trong Linh giới! Người người đều sẽ biết đến Triệu gia danh xưng thực lực mạnh nhất bị một tên Ứng Thiên phá vỡ phòng ngự, thậm chí như vào chỗ không người mà xông vào nội viện! Ngày hôm nay nếu như bỏ qua hai người kia, sau đó còn ai đem Triệu gia bọn họ để vào mắt?
Người hai nhà Quý Tả ở một bên cũng đồng dạng phẫn nộ, tứ đại gia tộc tuy rằng cũng không hài hòa, thường xuyên sinh ra mâu thuẫn, mà giao tình ngàn năm tích luỹ lại không phải giả, nếu thật gặp phải ngoại địch mạnh mẽ, tứ đại gia tộc như thể chân tay, tất nhiên là dắt tay vượt qua cửa ải khó khắn, Triệu gia bị đánh mặt, giống như là tứ gia bọn họ đồng thời bị đánh mặt, làm sao có khả năng nuốt trôi cơn giận này?
Nhưng mà trong lòng bọn họ cũng đều rõ ràng, Ngôn Linh của Mục Trường Sinh vốn là khó đối phó, thêm một tên Ứng Thiên lấy một địch trăm…
Tứ gia tộc liên hợp sức mạnh đương nhiên sẽ không sợ hãi hai người kia, thế nhưng tổn thất là tránh không khỏi, đặc biệt là hai người này là người Hài Hòa đồng minh, đến lúc đó đối phương nhất định sẽ che chở hai người này, bọn họ nếu cùng Hài Hòa đồng minh đánh nhau, coi như thắng rồi cũng là tổn thất nặng nề, huống chi, thế cờ hiện nay, bọn họ căn bản là lãng phí không nổi một phần sức mạnh nào!
Nghĩ đến tổ chức kia nhiều lần động tác lén lút, dã tâm rất lớn, lại thêm yêu ma xuất quỷ nhập thần, giết không ít thức tỉnh giả của bọn họ… Dưới tầng tầng cân nhắc, lửa giận lớn hơn nữa cũng phải cưỡng ép đè xuống!
Triệu gia chủ cùng Tả gia chủ không hẹn mà cùng nghĩ đến, phía sau bọn họ kéo cả gia tộc, mà hai người kia, chỉ là hai người, thật bởi vì bọn họ mà nổ súng, thật sự là không đáng!
Quý gia chủ là người kích động, ông ngược lại là rất muốn liều mạng ra tay, mới vừa có hành động liền bị Quý Trạch ép xuống. Đối diện ánh mắt trưởng tử chính mình, Quý gia chủ rụt cổ một cái, không dám động.
Mục Trường Sinh liếc mắt nhìn sắc mặt những người kia, liền biết mấy vị gia chủ trước mặt này đại thể là có ý nghĩ gì. Đồng dạng gánh vác trách nhiệm gia tộc, Mục Trường Sinh hết sức rõ ràng người thân ở vị trí này có bao nhiêu lo lắng thân bất do kỷ, cũng không phải bọn họ sợ hắn, mà là có quá nhiều quá nhiều nguyên nhân, làm cho bọn họ không thể không tiếp tục khoan dung hắn.
Cũng chính bởi vì rõ ràng những người này có quá nhiều lo lắng, cho nên hắn mới có thể khí định thần nhàn ngồi ở chỗ này như vậy, chỉ cần những người này trong tâm còn có thứ phải bảo vệ, vấn đề Ứng Thiên, không coi là đề tài quá khó.
Mục Trường Sinh đương nhiên sẽ không để những người này trong lòng quá mức uất ức, nên bồi thường thì bồi thường, nên động viên thì động viên, đối với hắn mà nói, coi trọng nhất không phải có thể có bao nhiêu thực lực uy hiếp người khác, mà là như thế nào khiến người vốn là có thù với hắn, cam tâm tình nguyện trở thành minh hữu hắn.
Hắn không nghi ngờ chút nào hắn có thể đạt thành mục đích, bởi vì nơi này không phải Đại Khánh, những người ở trước mắt, cùng hắn cũng không có trực tiếp xung đột lợi ích.
Trầm ngâm chốc lát, Mục Trường Sinh đang muốn mở miệng, bên ngoài chợt truyền đến thanh âm của cảnh vệ.
“Bẩm báo gia chủ, Lý gia Đại tiểu thư đến…”