“Nhiệm vụ trên diễn đàn đưa ra là đến nhà Từ Lệ Lệ loại trừ tai hoạ cho cô, sau khi hoàn thành mỗi người trong đội ngũ có thể có được một điểm cống hiến.”
Y Thủy Mi vừa lướt diễn đàn, vừa nói với Mục Trường Sinh và Ứng Thiên: “Năng lực của hai người các anh là cái gì? Nếu như có cần, chúng ta trước tiên cần phải mua vài đạo cụ.”
“Đạo cụ?” Ứng Thiên nghi ngờ nói.
“Ồ? Lục gia gia không nói với các anh sao?” Y Thủy Mi kỳ quái nói: “Nhiệm vụ như vậy đối tượng giống nhau đều là người bình thường, chúng ta không thể trực tiếp triển khai năng lực, mà là phải dùng những vật khác che giấu, tỷ như lấy Phật giáo Đạo giáo chắn trước mặt làm bia đỡ đạn.”
Ứng Thiên nói: “Vậy nếu là để những người bên Phật giáo và Đạo giáo biết thì làm sao bây giờ?”
Y Thủy Mi: “Biết thì biết thôi, chúng ta làm việc tốt, thanh danh lại để cho bọn họ, những người kia còn phải cảm kích chúng ta đây!”
Mục Trường Sinh: “Phật giáo và Đạo giáo không có thức tỉnh giả?”
Y Thủy Mi lắc đầu nói: “Không có, mà bọn họ cũng có tu giả, chỉ có điều không giống chúng ta, năng lực của chúng ta là trời sinh, thời gian vừa đến thì thức tỉnh, bọn họ là từ nhỏ tu luyện, còn phải có tuệ căn có ngộ tính. Từ rất nhiều năm trước, Hài hòa Đồng minh vẫn đang tranh luận rốt cuộc là từ nhỏ tu luyện thu được sức mạnh mạnh hơn, hay là thức tỉnh giả mạnh hơn. Rất nhiều tiền bối nói sức mạnh do chính mình tu luyện ra đáng tin hơn, mà cũng có người cho là thức tỉnh giả từ nhỏ cao quý, trong huyết mạch có sức mạnh thần bí bắt nguồn từ thượng cổ, cho nên thức tỉnh giả mạnh hơn, quảng trường lớn ở thị trường giao dịch mỗi năm đều tổ chức thi đấu, thế nhưng có đôi khi thức tỉnh giả thắng, có đôi khi những tên Đạo giáo kia thắng, ai cũng nói không lại ai.”
“Nói như vậy, Phật giáo không có tham gia vào trận đấu của tu giả?” Mục Trường Sinh hỏi.
“Đúng, bởi vì Phật giáo là từ bên Ấn Độ truyền tới, không phải của Hoa Hạ chúng ta, cho nên vẫn luôn không được những lão gia hỏa đó thừa nhận. Kỳ thực em cảm thấy, hiện ở trong nước người trong Phật giáo có rất nhiều là Hoa dân, hơn nữa Phật giáo cắm rễ ở Hoa Hạ đã nhiều năm như vậy, hoàn toàn không cần phân rõ ràng như vậy mà!”
“Đó cũng không nhất định.” Ứng Thiên mở miệng nói: “Mấy tên trong tông giáo kia am hiểu nhất là tẩy não, đặc biệt là Phật giáo, cẩn thận ngày nào đó bọn họ sẽ dao động cô đem đầu tóc cạo biến thành tiểu ni cô!”
Tay y làm thành cái kéo trên đuôi ngựa của Y Thủy Mi, khiến cô sợ hết hồn.
Y Thủy Mi bất mãn trừng Ứng Thiên, Mục Trường Sinh nghe vậy lại lộ ra vẻ cân nhắc.
“Lướt sát qua vai trong con đường mưa, khoảnh khắc nhìn lại, trong luân hồi hồi ức ta là ai…”
Tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên tiếng chuông khiến ba người đang chìm trong không khí giật mình tỉnh lại, Y Thủy Mi liếc mắt nhìn màn hình điện thoại di động, người gọi tới là “Từ Lệ Lệ”.
Cô mở loa ngoài, một âm thanh nữ tính có chút run rẩy truyền ra, “Xin hỏi là Dị thường vi tiễu xã, Y Thủy Mi tiểu thư phải không?”
Y Thủy Mi liếc mắt nhìn Mục Trường Sinh và Ứng Thiên một cái, đáp: “Là tôi, bên Từ tiểu thư có chuyện gì sao?”
Trong điện thoại di động truyền ra thanh âm Từ Lệ Lệ mang theo tiếng khóc nức nở run rẩy, “Nó… Nó lại tới nữa rồi, cô mau tới giúp tôi một chút mau tới giúp tôi một chút!”
“Từ tiểu thư đừng sợ, cô có làm theo điều lúc trước tôi nói chứ?”
“Có, tôi kéo tất cả rèm cửa sổ ra, nó, nó đứng ở sau tủ liên tục nhìn chằm chằm vào tôi nha nha nha… Cô mau tới đây.” Thanh âm trong điện thoại vừa nói vừa khóc, hiển nhiên vô cùng sợ hãi và bất lực.
Âm thanh Y Thủy Mi đột nhiên trở nên vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, động viên nói: “Từ tiểu thư không phải sợ, nó còn không có cái năng lực thương tổn được cô, cô bình tĩnh một chút, chúng tôi đang trên đường, hai mươi phút sau có thể đến, tôi còn dẫn theo hai vị sư huynh, bọn họ nhất định có thể giúp cô!”
Có lẽ là Y Thủy Mi nói sẽ mang thêm hai vị sư huynh cho Từ tiểu thư dũng khí, âm thanh đối diện trong điện thoại di động thoáng bình tĩnh lại, nhưng vẫn mang theo chút run rẩy, “Được rồi, mọi người phải nhanh lên một chút!”
Y Thủy Mi bảo đảm mãi, Từ Lệ Lệ mới cúp điện thoại.
Từ Lệ Lệ là một nữ cán bộ nhà nước, cô dùng hết tiền lương tiết kiệm và khoản cha mẹ để lại, mới mua được một căn hộ hai phòng trong một tiểu khu cao cấp. Nhưng mà người bán nhà không có nói cho cô biết, căn phòng này không sạch sẽ, đợi đến khi Từ Lệ Lệ vào ở rồi phát hiện, đã chậm.
Vui sướng và mong đợi đối với tương lai khi mới vừa mua nhà bị sợ hãi cùng bất lực đánh vỡ, từ khi vào ở căn nhà này, Từ Lệ Lệ giờ nào khắc nào cũng lo lắng sợ hãi, cô từng thử đến nhà bạn ở tạm, cũng dùng tiền thỉnh qua một ít “Đại sư” đến xem, nhưng căn bản đều không được! Thứ kia vẫn đi theo cô, cô đi chỗ nào cũng đi theo!
Mãi đến một ngày, bạn bè giới thiệu “Dị thường vi tiễu xã” cho cô, nghe đâu vô cùng tốt, Từ Lệ Lệ đã sắp bị ép điên không chút do dự mà tin, lập tức liên lạc xã trưởng Y Thủy Mi, nghĩ tới việc đối phương chẳng mấy chốc sẽ lại đây, Từ Lệ Lệ không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Vào lúc này là một giờ chiều, là lúc ánh nắng mãnh liệt trong ngày. Trong phòng Từ Lệ Lệ tất cả rèm cửa sổ đều được kéo ra, ánh nắng chói mắt từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu sáng trưng cả gian phòng.
Dường như e ngại ánh nắng cực nóng giữa trưa, tiểu quỷ kia ở trong bóng tối của tủ bóng không nhúc nhích, nhưng đôi mắt vừa đen vừa lớn vẫn luôn nhìn chằm chằm Từ Lệ Lệ, nửa ngày cũng không chớp mắt một chút, bỗng nhiên, nó duỗi ra hai cánh tay khô gầy, không nhìn ánh nắng giữa trưa, bò tới hướng Từ Lệ Lệ.
“A a a a…” Từ Lệ Lệ phát ra tiếng rít gào sợ hãi…
===============================================
“Việc chính là như vậy.” Trên xe taxi, Y Thủy Mi mở ra hai tay, mang theo vài phần bất đắc dĩ kể về Từ Lệ Lệ.
“Nghe cô nói như vậy, tiểu quỷ kia hoàn toàn không có ý muốn tổn thương Từ Lệ Lệ?” Ứng Thiên nói.
“Không sai a, có thể hiện nay quỷ vật còn có thể tiếp xúc đến thực thể đều hết sức lợi hại, nếu như nó muốn thương tổn Từ Lệ Lệ mà nói, Từ Lệ Lệ đã sớm không còn, hiện tại cô còn có thể gọi điện thoại cho tôi, nói rõ vấn đề không lớn.”
Y Thủy Mi vừa nói, vừa nhìn về phía Mục Trường Sinh, thấy đôi mắt đối phương như được người phác hoạ nên nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không khỏi hỏi: “Trường Sinh ca, anh đang nhìn cái gì?”
Mục Trường Sinh: “Cửa tiệm bên ngoài kia.”
Y Thủy Mi men theo tầm mắt của hắn nhìn sang, vào lúc này vừa vặn gặp đèn đỏ, xe taxi ngừng lại, từ cửa sổ xe nhìn ra phía ngoài, trên bảng hiệu cửa hàng viết “Lưỡng nguyên nhất kiện” nhảy vào tầm mắt. Ôi chao? Trong mắt Y Thủy Mi lộ ra nghi hoặc.
Ứng Thiên chỉ liếc mắt nhìn, nhân tiện nói: “Không phải cô nói cần chuẩn bị đạo cụ ngụy trang sao? Chúng ta có thể đi đâu mua.”
Mục Trường Sinh nghe vậy mi mắt giật giật, một lát sau nói: “Tôi cảm thấy, sau này nói chuyện cần phải cẩn trọng một chút.”
“Có ý gì?” Y Thủy Mi nhấp nháy mắt.
Ứng Thiên ra hiệu cô nhìn hướng người điều khiển.
Bác tài xế đang thông qua gương chiếu hậu, ánh mắt cổ quái đánh giá bọn họ.
Y Thủy Mi tiếp xúc đến ánh mắt cổ quái của bác tài xế, vội vươn tay đặt lên bùa chú trên người, “Các anh yên tâm, lúc đi lên em đã vẽ bùa chú chắn, ông ấy không nghe thấy lời chúng ta nói.”
Nói, cô lấy từ túi trong tay áo Hán phục lấy ra một xấp bùa chú màu trắng hình tam giác.
Ứng Thiên tấm bùa kia một chút, cho dù bị gấp lại, y vẫn có thể từ những đường cong chu sa bên trên nhìn ra đầu mối, bất động thanh sắc liếc nhìn Mục Trường Sinh một cái, y cong môi, giễu giễu nói: “Cô nhóc, cô sẽ không phải vẽ sai đi?”
Vừa nghe Ứng Thiên nói mình vẽ sai, Y Thủy Mi nhất thời không phục, cô mở ra lá bùa cho y xem, đồng thời vén tay áo lên, lộ ra “Bút ký” rậm rạp chằng chịt trên cánh tay, đối chiếu cùng lá bùa.
Sau một khắc, sắc mặt của cô cứng lại rồi.
Ứng Thiên cười nhạo, “Xem, quả nhiên vẽ sai!”
Y Thủy Mi: “…”
Đèn xanh sáng lên, xe taxi đi về phía trước mấy trăm mét rồi ngừng lại, sau khi ba người xuống xe, xe lập tức dùng tốc độ nhanh nhất lái đi, như là phía sau có thứ gì đuổi theo.
Y Thủy Mi thấy thế có chút ủ rũ, “Làm sao bây giờ, ông ấy khẳng định nghe được chúng ta nói, nếu đem những thứ chúng ta nói tiết lộ ra ngoài thì làm sao bây giờ?”
Ứng Thiên cười nói: “Yên tâm, e rằng ông ta chỉ là coi cô thành bệnh nhân tâm thần.”
Y Thủy Mi: “… Vậy em tình nguyện để ông ấy tưởng những gì chúng ta nói là thật.”
Mấy người ở cửa hàng “Lưỡng nguyên nhất kiện” mua ít đồ, rồi đi đến nhà Từ Lệ Lệ.
Y Thủy Mi trước tiên gõ cửa, “Từ tiểu thư có ở trong? Chúng tôi là Dị thường vi tiễu xã.”
Sau một khắc, cửa liền mở ra, Từ Lệ Lệ hóa ra vẫn luôn ngồi xổm chờ ở cửa, nhìn thấy ba người, đối mắt tối tăm trong nháy mắt toả ra ánh sáng hy vọng.
“Cô, cô chắc chắn chính là Y Thủy Mi đi!”
Từ Lệ Lệ đột nhiên nắm chặt tay Y Thủy Mi, ngón tay khô gầy dùng sức rất lớn, giống như trôi trên sông mà nắm chặt nhánh cây cứu mạng, nắm chặt đến nỗi Y Thủy Mi cánh tay một trận tê đau. Nhưng nhìn đối phương tóc xốc xếch, dưới mắt một vòng thâm đen, sắc mặt tiều tụy chịu nỗi…Y Thủy Mi đột nhiên cảm giác thái độ mình lúc trước giống như chơi game online mà cực kỳ hổ thẹn, vì vậy cô không rút tay về, mà vô cùng kiên định nói: “Tôi chính là Y Thủy Mi, cô yên tâm, tôi nhất định giúp cô đuổi vật kia đi!”
Từ Lệ Lệ rốt cục lộ ra một nụ cười duy nhất trong cả tuần lễ này, viền mắt đỏ lên, vội vã kéo người vào phòng, “Chính là chỗ đó, nó ở chỗ đó!” Từ Lệ Lệ chỉ vào hướng tủ trong phòng khách, lớn tiếng nói.
Y Thủy Mi vội vã nhìn sang, đồng thời rút ra vài tấm bùa chú đã chuẩn bị trước.
Trong mắt Ứng Thiên toát ra vẻ đề phòng, tay không dấu vết chặn hướng Mục Trường Sinh.
Mục Trường Sinh nghe vậy, cũng đem tầm mắt nhìn qua, nhưng mà trong phòng khách rộng rãi cửa sổ mở rộng, ánh sáng chiếu vào đầy phòng, toàn bộ phòng khách đặc biệt ấm áp sáng ngời, chỗ chiếc tủ sơn đen, sạch sẽ, không có bất kỳ thứ gì không nên xuất hiện.
“Không phải nói có quỷ vật sao? Ở nơi nào?” Ứng Thiên phòng bị nửa ngày, kết quả phát hiện không có thứ gì, nhất thời có chút không vui nhăn lại lông mày.
Y Thủy Mi cũng nghi hoặc mà nhìn về phía Từ Lệ Lệ.
Từ sau khi mở cửa, Từ Lệ Lệ liếc mắt một cái cũng không dám nhìn hướng tủ, bây giờ nghe Ứng Thiên nói, cô có chút run rẩy đem tầm mắt dời qua, lại phát hiện thứ dây dưa cô một tuần lễ này cư nhiên không thấy. Cô trợn mắt lên, không thể tin tưởng, “Làm sao, làm sao có khả năng, trước, trước còn ở đây mà!”