Tối Cường Ngôn Linh Sư

Chương 27




Dằn vặt một phen như thế, lúc hai người đến phố đồ cổ đã sắp 12 giờ. Đến khi Mục Trường Sinh xuống xe buýt, sắc mặt tái xanh, sau đầu ẩn ẩn đau, thầm thề sau này không bao giờ ngồi xe buýt nữa.

Dọc đường Ứng Thiên đều quan sát sắc mặt Mục Trường Sinh, sau khi xuống xe, lập tức kéo Mục Trường Sinh đi tới dưới gốc cây to cách đó không xa, sau đó từ trong ba lô trên lưng móc ghế gập bày ra, để Mục Trường Sinh ngồi xuống nghỉ ngơi, lại từ trong ba lô lấy ra cốc giữ nhiệt.

Y mở nắp ra, một làn hương thanh đạm lập tức xông ra.

Ngón trỏ Mục Trường Sinh giật giật, nhìn Ứng Thiên lấy ra một cái bát, múc từ bên trong ra một bát cháo đầy. Y cầm cháo trong tay, lo âu ngó sắc mặt xanh xao của Mục Trường Sinh: “Mộc ca, anh có khỏe không? Bưng được cháo chứ? Nếu không tôi đút cho anh nhé?”

Mục Trường Sinh lắc đầu, nhận cháo trong tay Ứng Thiên, hắn vẫn chưa suy yếu đến độ cả một chén cháo cũng cầm không nổi.

Mục Trường Sinh từng ngụm từng ngụm uống sạch cháo, Ứng Thiên nhếch môi, lộ ra nụ cười vô cùng sáng lạn. Hàm răng Ứng Thiên cực kỳ trắng, nụ cười này giống hệt như hàm răng Mục Trường Sinh thấy quảng cáo trên ti vi, vô cùng chói mắt. Hơn nữa dáng dấp của y so với rất nhiều minh tinh điện ảnh còn khôi ngô đẹp trai hơn, khiến không ít người đi ngang trên đường dòm mãi.

Đừng thấy trên TV nhiều hot boy hot girl như thế, rất nhiều người còn hét lên đó là thẫm mỹ đấy, mắc mệt. Song, trên thực tế thì cũng chỉ có trên màn ảnh mà thôi, trong đời thực rất khó có cơ hội nhìn thấy người đẹp thật sự, phần lớn mọi người đều bình thường, khuôn mặt đầy đủ mà thôi. Hễ xuất hiện nam nữ hơi đẹp mắt, là cũng có thể làm cho người ta nói thầm một câu đẹp quá các kiểu.

Bởi vậy, vào lúc Mục Trường Sinh và Ứng Thiên xuất hiện ở đây, rất nhiều người trẻ tuổi đi ngang qua đều nhìn mà trợn tròn mắt. Đặc biệt là Mục Trường Sinh, mái tóc dài của hắn buộc phía sau, mềm mại đen nhánh quả thực rất khiến cho các cô gái ước ao.

Có hai nữ sinh dưới sự cổ vũ của bè bạn, có chút khẩn trương đi về phía Mục Trường Sinh. Trước tiên, các cô bé nhiệt tình khen mái tóc Mục Trường Sinh, sau đó ngóng trông hỏi thăm hắn dùng dầu gội đầu nhãn hiệu gì.

Mục Trường Sinh uống hết cháo, nghỉ ngơi một hồi, cảm thấy tốt hơn nhiều liền đứng lên tiêu cơm một chút. Chiều cao của hắn dựa theo phép tính ở hiện đại là một mét tám bảy, đưa tầm mắt khắp toàn bộ Hoa quốc cũng xem như là loại hình cao to.  Nhưng bởi vì thể trạng hắn yếu ớt bẩm sinh, tuy dáng người cao nhưng cũng không cường tráng, chính xác là thuộc về loại hình thon gầy,  da dẻ lại trắng trẻo, khuôn mặt ôn hòa.  Hai nữ sinh kia tuy rằng mang giày cao gót nhưng chỉ tới lồng ngực của hắn, lại không có cảm giác hơi áp lực, khi ngẩng đầu nhìn hắn khuôn mặt đều ửng hồng.

Thời tiết này, nữ sinh nào cũng đều ăn mặc mát mẻ, cho dù các cô có mặc áo khoác dài, thế nhưng loại áo khoác rộng ngực đó căn bản chẳng che được cái gì. Bị hai cô bé ngẩng đầu mong đợi nhìn, Mục Trường Sinh theo bản năng cúi đầu xuống, kết quả là nhìn thấy thứ trong mắt các cô là bình thường, nhưng trong mắt Mục Trường Sinh thì là lộ hàng.

Cho dù đi đến thế giới này không phải một hai ngày, Mục Trường Sinh vẫn không tài nào thích nghi được, hoặc là nói trong xương hắn vẫn mang theo truyền thống của Khánh quốc. Mặc dù biết đây là bình thường, cũng chẳng phải là không đứng đắn, hắn cũng sẽ không thay đổi quan điểm vốn có của mình. Vì thế hắn lập tức hạ tầm mắt xuống nhìn mặt đất, kết quả thấy được hai đôi chân trần không mang tất, xích, lõa.

Mục Trường Sinh:…

Thấy Mục Trường Sinh khép mi mắt xuống không nói lời nào, hai cô bé kia cũng không để ý lắm, vẫn cứ mong đợi nhìn Mục Trường Sinh, “Anh đẹp trai, anh nói cho tụi em đi mà! Rốt cuộc là bảo dưỡng như thế nào? Dùng nhãn hiệu dầu gội dầu xả gì vậy? Xin anh đó!”

Mục Trường Sinh không thể không thừa nhận, cái vấn đề này đúng là làm khó hắn. Tóc của hắn trời sinh đã như vậy. Trước đây ở Mục gia, khi tắm rửa đều do thị nữ một mình ôm lấy mọi việc, hắn cũng không để ý các nàng dùng cái gì trên tóc hắn, chỉ cần mùi vị không đáng ghét là được. Sau khi đi đến thế giới này, hắn mặc dù biết chai chai lọ lọ trong phòng tắm này nọ là để làm gì, lại chưa từng dùng qua, bởi vậy bây giờ căn bản trả lời không được.

Khi hai nữ sinh thấy Mục Trường Sinh có vẻ có chút do dự, còn ngỡ rằng hắn không chịu nói cho các cô biết, có chút nóng nảy, toan hỏi lại, bên cạnh bỗng chen vào giọng một người con trai: “Anh của tôi dùng ‘Flutter’, tính anh ấy hay ngại ngùng, hai người đẹp bỏ qua cho ảnh đi ha!”

Hai cô bé nghe vậy cùng nhau quay đầu lại, nhìn thấy Ứng Thiên cười đến dương quang sáng lạn thì rung rinh một chút, thầm nghĩ đẹp trai cỡ này ấy vậy mà lúc nãy các cô lại không chú ý?

Flutter? Chẳng phải là nhãn hiệu dầu gội đầu vừa mới tung ra thị trường sao? Nghe nói giá cả rất cao. Vốn là vì giá quá cao nên không muốn mua, hai em gái này nghe nói thế lập tức quyết định trở về mua hai chai xem sao. Má ơi, nếu thật là có hiệu quả tốt như anh đẹp trai này, đừng nói bảy, tám trăm, chính là bảy, tám ngàn các cô cũng liều mạng.

Mãi đến tận khi hai cô bé kia đi xa, Ứng Thiên còn ôm bụng nhịn cười vô cùng đau khổ. Cuối cùng thực sự nhịn không nổi nữa, không thể làm gì khác hơn là lấy tay che miệng lại, thế nhưng vẫn chẳng dừng được rung động trên mặt cùng tiếng “ha ha” lộ ra giữa kẽ tay, tất cả đều bán đứng y.

Mục Trường Sinh nhướn mày nhìn y, “Rất buồn cười?”

Bị Mục Trường Sinh nhìn như vậy, Ứng Thiên cũng không thể cười tiếp được nữa, chẳng qua tâm trạng của y vẫn vô cùng tốt như cũ, mặt mày cong cong, khóe miệng vẫn luôn cong lên, nhìn chung quanh, thấy không có ai, liền nhỏ giọng nói với Mục Trường Sinh: “Mộc Ca, anh hãy thành thật nói cho tôi biết, có phải là anh nhìn thấy con gái nên xấu hổ không hở?”

Đối mặt với Ứng Thiên nháy mắt, Mục Trường Sinh chẳng hề phản ứng, hắn nhàn nhạt nói: “Cậu rất hứng thú với chuyện này?”

Ứng Thiên nghe câu này tưởng rằng đang đùa, vội vàng gật đầu nói: “Rất hứng thú, rất hứng thú!”

“Ồ.” Mục Trường Sinh đáp một tiếng. Sau đó, không có sau đó.

Ứng Thiên đợi một lúc, lại chỉ thấy Mục Trường Sinh thoải mái nhàn nhã từ dưới bóng cây đi về phía trước, không có một chút xíu ý tứ thừa nhận hắn xấu hổ, đột nhiên có chút buồn bực.

Y thất thần trong chốc lát, không biết nghĩ tới gì, cười toe toét, vui vẻ như thể hoàn toàn quên mất phiền muộn ban nãy.

Mục Trường Sinh liếc y, sau đó không chớp mắt đi về phía trước.

Mười phút sau, hai người cuối cùng đã tới lối vào phố đồ cổ.

Phố đồ cổ có vị trí không được tốt lắm, thậm chí có thể nói hẻo lánh, thế nhưng cũng có không ít người tới. Văn hóa lịch sử thành phố G bắt nguồn từ xa xưa, dòng chảy dài. Bầu không khí văn hóa trong thành phố vốn nồng đậm, phố đồ cổ trong thành phố này từ xưa tới nay đã tạo thành quy mô nhất định, đa dạng hình thức, rực rỡ muôn màu.

Đường phố rộng rãi đủ bốn chiếc ô tô chạy song song, hai bên cửa hàng san sát, có kinh doanh gốm sứ đồ bằng ngọc, có tiền cổ, có gia sản cổ, còn có kỳ trân dị thạch linh tinh.

Cũng có một vài người bán đồ vỉa hè lưu động chiếm một vùng, trải vải bố ra, để đồ vật lên là bắt đầu bán. Chẳng qua bọn họ không giống mấy người bán hàng rong gân cổ rao hàng hoặc là mời chào giới thiệu hàng hóa cho người mua, mà là tự làm việc phần mình, cùng hàng xóm nói chuyện trời đất, mở ra một quyển sách, ngồi bất động ở đó, ngay cả có khách tới phần đa cũng có vẻ lạnh nhạt, thoạt nhìn rất kiêu ngạo.

Phần lớn sạp hàng như vậy đều vô cùng quạnh quẽ, cũng có một vài người đứng bất động trước mấy sạp hàng đó, nhìn chằm chằm những thứ bày trên đất, dường như muốn ngắm ra đóa hoa.

Ứng Thiên dường như rất quen thuộc với phố đồ cổ, y vừa đi, tinh thần vừa bừng bừng theo sát Mục Trường Sinh giới thiệu tất cả mọi thứ ở đây. Ngón tay vạch một cái là chia ra mấy cấp độ.

Y ra hiệu Mục Trường Sinh nhìn về phía trước cách đó không xa, người ở đó tương đối đông, nhìn kỹ lại sẽ phát hiện mấy gian hàng đó nam nam nữ nữ xúm xít. Sạp hàng bị bọn họ vây quanh bày đầy các loại hàng mỹ nghệ, chủ quán khác với  những người trước, tỏ ra vô cùng nhiệt tình.

“Những món đồ người đó bán đều là đồ thủ công mỹ nghệ, thoạt trông đẹp đẽ tinh xảo nhưng trên thực tế lại chả có tác dụng gì, chuyên bán cho khách du lịch này nọ làm đồ lưu niệm.”

Nói xong, ngón tay y dời qua nơi khác, chỉ vào cửa hàng trang trí vô cùng cổ điển nho nhã: “Cửa hàng như vậy chính là nơi người có tiền thường đến thăm, những món bọn họ đặt trên kệ phần lớn là tác phẩm thật, còn có chuyên gia thẩm định. Chẳng quá giá trị có phải là cao như bọn họ nói hay không thì chưa chắc. Còn nữa, ở kia…”

Y chỉ vào một khu vực có mấy quầy nhỏ đối với du khách rất cao ngạo, nói tiếp: “Chớ nhìn bọn họ đều có vẻ cao nhân, trên thực tế bên trong toàn là hơi nước. Những người này có khi là kiêu ngạo thật, song đa số là diễn sâu. Những người này thông thường cũng có năng lực giám định nhất định, trong tay có lẽ cũng có vài món hàng thật, người có vận khí tốt hoặc là có mắt nhìn thật thì có thể nhặt được đồ tốt dưới mí mắt bọn họ. Trước đây, tôi nghe nói có người nhặt được pháp khí ở đây đấy!”

Pháp khí? Lỗ tai Mục Trường Sinh giật giật, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Ứng Thiên, “Những người này biết pháp khí?” Hắn quét mắt qua một cái là có thể nhìn ra trên đường ai là quý tộc trong dòng người tấp nập. Thế nhưng Ứng Thiên lại nói, những người vây quanh trước mặt mấy quầy nhỏ đó đều là người bình thường, mà người bình thường căn bản là không thể phân biệt được pháp khí.

“Không biết nữa, có lẽ là bên cạnh bọn họ có người bởi vì đụng phải một ít vật kỳ lạ sớm thức tỉnh rồi, cho nên bọn họ cũng tới thử vận may thôi!” Khóe miệng Ứng Thiên nhếch lên, nhìn qua tựa  như trào phúng lại như xem thường, thế nhưng khi Mục Trường Sinh nhìn sang, hai mắt y lại cong cong, cười đến cực kỳ rực rỡ.
May quá nay Tịnh tỷ beta cho:3 Đọc cảm giác mượt hơn hẳn nhở:3