*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ở mùa giải thứ Mười, có một đội ngũ thăng hạng từ giải nghiệp dư xuất hiện trong liên minh Võ Lâm chuyên nghiệp – tên đội tuyển là “Tuyết Lang”, dùng hình vẽ sói bạc làm logo của đội tuyển. Đội trưởng Phương Chi Diên tuổi còn trẻ, bộ dạng đeo kính gọng bạc mỉm cười nhìn qua cực kỳ nho nhã lễ độ.
Mấy năm gần đây có vài đội ngũ thăng hạng thành công từ giải Toàn quốc, sự xuất hiện của đội tuyển Tuyết Lang hấp dẫn rất nhiều sự chú ý của phóng viên truyền thông. Đặc biệt là khi đội trưởng Phương Chi Diên trả lời phỏng vấn thì không hề luống cuống, từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười, căn bản không hề giống với một người mới chưa từng đánh giải chuyên nghiệp. Chưa kể Tuyết Lang có một cặp anh em sinh đôi, người ta vẫn nói “sinh đôi có thần giao cách cảm”, ai cũng tò mò với độ ăn ý của cặp sinh đôi này.
Rất nhiều phóng viên cũng đào bới quá khứ của Phương Chi Diên nhưng cũng không thu lại được gì, ID “Sát Na Phương Hoa” (khi hoa tỏa hương) của Phương Chi Diên nghe qua có chút nữ tính, tìm tên trong game cũng chỉ ra mấy em gái, người này như một cao thủ nghiệp dư đột nhiên xuất hiện, tỏa ra không khí thần bí quanh thân.
Ngoại trừ đội trưởng, bối cảnh của các tuyển thủ khác lại rất dễ tra – Minh Nguyệt Thiên Nhai, Minh Nguyệt Thính Phong, là hai cái tên sừng sỏ trong bảng xếp hạng cao thủ Minh Giáo ở Võng Thông, rõ ràng chính là cặp song sinh Lã Minh Kiệt và Lã Minh Triết. Clone của tuyển thủ nữ Lý Tố Nguyệt, đội phó Ngô Khiêm trong game cũng nhanh chóng bị khui ra thân phận thật, Lý Tố Nguyệt và Ngô Khiêm đều là sinh viên, hai người là bạn học cùng nhau, đều là người cùng thành phố Cáp Nhĩ Tân với hai anh em họ Lã, tất cả mọi người đều đã chơi game khoảng mấy tháng ở khu Võng Thông. Rõ ràng các thành viên của đội tuyển Tuyết Lang đều quen nhau trong game, cuối cùng chí thú hợp lại với nhau thành một đội đi đánh giải Toàn quốc, một đường thăng hạng lên chuyên nghiệp.
Nhưng chỉ có lai lịch của đội trưởng Phương Chi Diên vẫn là một dấu chấm hỏi.
Có người dự đoán, đội tuyển Tuyết Lang sẽ trở thành con ngựa ô mạnh nhất mùa giải; Cũng có người không đánh giá cao đội ngũ mới này, hiện tại cao thủ ở liên minh nhiều như mây, loại đội ngũ đánh từ nghiệp dư đi lên như Tuyết Lang chưa chắc có thể chịu được áp lực ở giải chuyên nghiệp.
Mùa giải thứ Mười, là thời điểm đội tuyển Trường An đang trên ngôi đương kim vô địch, Dương Kiếm vểnh ngược đuôi lên trời.
Trước khi giải chuyên nghiệp bắt đầu, lời đồn về đội tuyển Tuyết Lang đã truyền khắp liên minh, Dương Kiếm cũng đã nghe về cái tên Phương Chi Diên vô số lần, có điều lúc đó Dương Kiếm hoàn toàn không thèm quan tâm tới đội ngũ mờ nhạt này, cậu luôn cảm thấy dạng đội ngũ thăng hạng từ giải nghiệp dư tới liên minh chắc chắn sẽ bị các đội lớn hành cho như chó.
Dựa theo quy định của liên minh, trận đấu khai mạc mùa giải mới sẽ diễn ra giữa đương kim vô địch Trường An và đội mới thăng hạng Tuyết Lang. Dương Kiếm rất tự tin với trận đánh này, cậu nghĩ hẳn có thể đánh Tuyết Lang với tỉ số 9:0, ra oai phủ đầu với đám người mới.
Khi phỏng vấn, Phương Chi Diên chỉ khiêm tốn mỉm cười nói: “Trường An là đội vô địch mùa giải trước, trận đầu đã phải đánh với Trường An, khách quan mà nói chúng tôi không có phần thắng quá lớn, tôi chỉ hi vọng các thành viên trong đội thả lỏng tâm tình, phát huy được trình độ của bản thân là đủ.”
Đội trưởng Phương khiêm tốn trả lời khiến hào cảm của phóng viên tăng vọt, trong khi đó, cùng một câu hỏi, Dương Kiếm lại tự tin cười nói: “Đội tuyển Trường An là đội mạnh lão làng, mùa trước vừa giành chức vô địch, đối với trận khai mạc này, kết quả như thế nào tôi tin mọi người cũng đều biết cả rồi.”
Cậu thiếu điều nói nốt câu “Chúng tôi sẽ đánh một perfect game 9:0”, cũng may Tần Dạ trừng mắt ở bên cạnh, Dương Kiếm lập tức thu lại câu nói kiêu ngạo này, sửa miệng nói: “Tuy rằng trận này đánh với đội ngũ mới, nhưng chúng tôi cũng sẽ dốc hết toàn lực, hi vọng có thể mang đến cho mọi người một trận đấu đầy phấn khích.”
Phản ứng đối lập của hai đội trưởng khiến khán giả xì xào một phen, tính kiêu ngạo của Dương Kiếm trong liên minh không ai không biết, rất nhiều người ngầm hi vọng Phương Chi Diên có thể đánh thắng Trường An, còn có người nhắn dưới weibo của Phương Chi Diên rằng: Tuyết Lang cố lên, đập nát uy phong của đội trưởng ngu ngốc nào đó nha!
Lúc ấy Dương Kiếm rất nổi tiếng, phần lớn fan đều là người chơi Võ Đang Kiếm tông theo cảm tính, cùng với một ít fan nữ thích khuôn mặt của cậu, nhưng chính ra thì anti fan còn đông hơn nhiều, dù sao cậu mới 20 tuổi đã giành vô địch, không biết khiêm tốn mà suốt ngày treo mấy chữ “chúng tôi là đội vô địch” bên mép, như thể cậu là đội trưởng mạnh nhất liên minh không bằng.
Chính vì vậy mà fan của Tiêu đội, Thiệu đội, Diệp đội, Xuyên đội cực kỳ không ưa Dương Kiếm.
– giành vô địch được một mùa thì làm sao? Tiêu đội/ Thiệu đội/ Xuyên đội/ Diệp đội nhà chúng tôi cũng đều giành được quán quân rồi đấy? Vậy mà chẳng ai suốt ngày oang oang cái chức vô địch như cậu cả?!
Trên mạng thì chửi bới ào ào, lúc đó Dương Kiếm lại ảo tưởng kiêu ngạo ôm cái suy nghĩ “Bọn họ mắng tôi chứng tỏ tôi rất nổi tiếng”, thoải mái đi vui chơi giải trí với phóng viên và các ông chủ lớn.
***
Buổi tối sau khi trở lại khách sạn, các thành viên Tuyết Lang liền tụ lại để họp bàn, đội phó Ngô Khiêm lo lắng nói: “Mấy ngày nữa là bắt đầu vào giải rồi, trận đầu đã phải đánh với Tường An, Dương Kiếm có vẻ rất tự tin, chúng ta cũng nên bố trí chiến thuật đi chứ?”
“Mọi người có biết mấu chốt để Trường An có thể giành được cúp vô địch mùa giải trước là gì không?” Phương Chi Diên đột nhiên hỏi.
Người em trong cặp song sinh Lã Minh Kiệt buồn rầu gãi đầu nói: “Đội trưởng đừng thừa nước đục thả câu mà, nói luôn cho bọn em nghe đi, IQ bọn em không so được với anh.”
Phương Chi Diên mỉm cười nói: “Thực ra mùa giải trước Trường An rất may mắn, vừa lúc các đội mạnh đều có vấn đề. Sau khi Xuyên thần giải nghệ, thành tích Hoa Hạ trượt dốc không phanh; Hai tuyển thủ cũ của Đồng Tước giải nghệ, đội tuyển cũng rơi vào giai đoạn chuyển giao giữa mới và cũ; Hai người mới đề bạt lên ở Lạc Hoa Từ vẫn chưa ổn định phong độ; Quan trọng nhất là Thất Tinh Thảo, ở trận chung kết khi đánh với Trường An, đội phó Tô Thế Luân lại không thể lên sân do tai nạn giao thông.”
Lã Minh Kiệt hiểu ra: “Nói thế thì đúng là Trường An may thật luôn!”
Ngô Khiêm bình tĩnh nói: “Tôi cũng có nghe nói chuyện Luân thần gặp tai nạn xe cộ, nghe đồn là gãy xương cẳng chân nên không thể thi đấu được. Thất Tinh Thảo không có Luân thần đồng nghĩa với việc Tiêu đội mất đi một phụ tá đắc lực, bảo sao Trường An lại thắng được Thất Tinh Thảo.”
“Nhưng Dương Kiếm thì không cảm thấy như thế.” Phương Chi Diên có chút tiếc nuối, thở dài nói, “Thực ra sau khi đội trưởng cũ Lâm Lập Minh giải nghệ, đội tuyển Trường An đã không còn được như năm đó nữa. Giờ Trường An chỉ còn lại cái vỏ ngoài hoa lệ mà thôi, mâu thuẫn của Dương Kiếm và Tần Dạ đã không thể che đậy được nữa rồi, chúng ta có thể bố trí chiến thuật dựa vào điểm này.” Phương Chi Diên dừng lại một chút, một tia nguy hiểm lóe qua mắt hắn, “Còn về phần Dương Kiếm ấy à? Khỏi phải lo, suốt ngày ăn nói hàm hồ trước mặt phóng viên, mọi người đừng để ý tới cậu ta, đó chỉ là một kẻ đáng thương sống trong thế giới thiển cận của chính mình mà thôi.”
Phương Chi Diên nói toạc ra điểm mấu chốt, chỉ qua một buổi tiệc tối mà hắn đã hiểu rõ toàn cục.
Dương Kiếm tuổi trẻ khí thịnh, là điển hình của những kẻ đáng thương bị thắng lợi trước mắt khiến đầu óc u mê mà không biết mình biết ta.
Hiện tại đuôi vểnh cao bao nhiêu thì tương lai sẽ rơi xuống đất đau đớn bấy nhiêu. Dư luận có thể tâng cậu ta lên tận trời thì cũng có thể đày cậu ta xuống Địa Ngục. Vì lời khen của người ngoài mà đắc chí, quên đi rằng sân khấu chân chính của tuyển thủ eSport là sàn đấu tàn khốc, đây chính là điểm trí mạng của tuyển thủ thi đấu điện tử.
***
Sự thật chứng minh Phương Chi Diên phân tích không hề sai, ở trận khai mạc của mùa giải thứ Mười, chuyện bất ngờ nhất đã xảy ra trong lịch sử liên minh.
Đội tuyển Tuyết Lang thăng hạng từ nghiệp dư đi theo chiến thuật xuất sắc của Phương Chi Diên đã phân rã thành công nội bộ của đội tuyển Trường An, lấy mâu thuẫn giữa Tần Dạ và Dương Kiếm làm điểm đột phá, sau khi mất ba điểm trên lôi đài, lội ngược dòng giành được cả ba lá cờ trong đoàn chiến, thắng đương kim vô địch Trường An với tỉ số 6:3, dùng chính đội hình có Nga Mi Tranh làm phụ trợ mà Dương Kiếm đã tỏ rõ vẻ coi thường trước trận đấu để đánh cho toàn bộ Trường An tan vỡ, quét sạch ba lần.
Đối với Dương Kiếm thì việc này chẳng khác gì một cái tát mà Phương Chi Diên vả thẳng vào mặt cậu.
Sau trận đấu, khi Phương Chi Diên đưa đội sang bắt tay với Trường An, Tần Dạ vẫn rất bình tĩnh, Dương Kiếm lại rất khó chịu, bắt tay Phương Chi Diên tùy tiện rồi xoay người rời đi. Phương Chi Diên nhìn theo bóng cậu chỉ thấy buồn cười, nghĩ: Cậu ta 20 tuổi rồi thật sao? Đến lễ phép căn bản cũng không có, cái tính bốc đồng này chẳng khác nào lũ choai choai đang tuổi phản nghịch cả.
Trận đấu kết thúc, Dương Kiếm không tham gia phỏng vấn, ném hết mớ bòng bong cho đội phó Tần Dạ.
Hành động trốn tránh khi thua trận này khiến Phương Chi Diên lại càng coi thường Dương Kiếm.
Rất nhiều phóng viên thường xuyên so sánh Dương Kiếm và Lương Hải Tân, vì hai người xấp xỉ tuổi nhau, cũng chơi Võ Đang lại cùng là đội trưởng, nhưng Phương Chi Diên cảm giác, thực ra Dương Kiếm còn không bằng nổi một nửa của Lương Hải Tân. Ít ra thì đội trưởng Lương cũng có gan đứng ra giải thích khi thành tích Hoa Hạ tuột dốc, bị fan mắng chửi, rất ra dáng một đội trưởng. Còn Dương Kiếm chỉ khi thắng mới ra mặt nhận lời ca ngợi, khi thua thì trốn mất dạng chẳng khác gì con rùa đen rụt đầu.
– chẳng ra làm sao cả. Phương Chi Diên nghĩ, có lẽ bị người nhà chiều hư nên mới hống hách như vậy chăng?
Trận khai mạc của mùa giải thứ Mười chính là trận đấu làm nên tên tuổi của Phương Chi Diên, từ đó công chúng cũng chú ý tới đội hình hai phụ trợ của đội tuyển Tuyết Lang. Đội hình đã bị đào thải rất nhiều năm trước đó, ở trong tay Phương Chi Diên dường như lại trở nên rực rỡ, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, số lượng người chơi Nga Mi Tranh phụ trợ đột nhiên tăng vọt, có thể thấy sự xuất hiện của Phương Chi Diên đã tạo ra ảnh hưởng cực lớn cho kết cấu người chơi trong nội bộ môn phái Nga Mi.
Nhưng đối với Dương Kiếm thì trận khai mạc mùa giả thứ Mười ấy lại là ác mộng của cậu.
Chỉ trong một trận đấu, cậu đã ngã thẳng từ trên mây xuống bùn lầy, cái tát đau điếng này của Phương Chi Diên khiến cậu cực kỳ xấu hổ, trong một khoảng thời gian rất dài, cậu thậm chí trốn biệt phía sau, không dám đi đối mặt với phóng viên và truyền thông.
Càng họa vô đơn chí hơn, do mâu thuẫn nội bộ mà thành tích của Trường An lại tiếp tục trượt dốc, thậm chí còn rơi vào thời điểm thua liên tục mười trận. Dương Kiếm cảm giác rất mờ mịt, cậu không biết phải làm thế nào bây giờ, giống như trơ mắt nhìn tòa nhà cao tầng sụp đổ từ nền móng mà một mình cậu lại không thể đủ sức chống đỡ.
Cậu cũng muốn tỉnh táo lại, muốn trao đổi nói chuyện với Tần Dạ… thế nhưng, các thành viên trong đội đã sớm không còn đồng lòng, cả đội ngũ lúc nào cũng căng như dây đàn. Dương Kiếm lại không phải dạng đội trưởng am hiểu tâm lý thành viên, ngay cả chính bản thân cậu còn không điều chỉnh tâm lý cho tốt thì còn nói gì tới chuyện giúp đỡ đồng đội đây? Lại thêm bản tính kiêu ngạo, ngại không muốn nhún nhường trước Tần Dạ, thành tích kém cỏi của đội cũng vì vậy mà rơi vào một vòng lặp ác tính.
Sau mỗi trận đấu cậu đều cảm thấy hoang mang, rốt cuộc không thể tìm lại trạng thái năm xưa khi trường kiếm trong tay, xông lên không ai đỡ được.
Cuối cùng Trường An tuyên bố giải tán, lúc này Dương Kiếm mới hoàn toàn tỉnh mộng, nhưng mọi chuyện đã quá muộn màng.
Cậu sẽ mãi mãi không thể quên được cảm giác của mình khi nghe tin, giống như bản thân vừa tự tay đập vỡ một thứ đồ quý giá, ảo não, hối hận, muốn tự tát mình thật mạnh nhưng lại không thể làm được gì, chỉ đờ đẫn ngồi một mình trong phòng huấn luyện ở đội, ngẩn người trước đội huy của đội tuyển Trường An.
– đội huy này, từ nay về sau, sẽ không bao giờ được xuất hiện trên sân thi đấu của liên minh chuyên nghiệp nữa.
Nghĩ đến đây, cậu bỗng thấy mũi mình cay cay, hốc mắt cũng đỏ ửng.
Rất nhiều chuyện cũ hiện về trong đầu, ví dụ như thời niên thiếu lần đầu đi tới thi tuyển vào đội, Lâm Lập Minh mỉm cười nói với cậu rằng: “Dương Kiếm đúng không nhỉ? Tôi nhận cậu làm đồ đệ.” Hay như lần đầu nhìn thấy Tần Dạ nơi hành lang, cậu ngây ngô gượng gạo vò đầu nói: “Chào anh, Dạ Sắc, anh là tuyển thủ chuyên nghiệp mà tôi thích nhất.” Còn có ngày mà Lâm Lập Minh rời đi, người nọ đặt tay lên vai cậu nói: “Trường An sau này giao lại cho cậu.”
Hết thảy hồi ức giờ chẳng khác nào roi vọt đầy gai nhọn quật thẳng vào trái tim Dương Kiếm.
Trường An thịnh thế, cuối cùng tan vỡ trong tay cậu, bảo cậu mặt mũi nào đi gặp sư phụ đây? Mặt mũi nào đối diện với anh trai Lưu Xuyên đây?
Khi đó Dương Kiếm thậm chí có cảm giác cả thế giới như bị bóng tối phủ tràn, chỉ biết tự căm ghét bản thân, không biết nên làm gì cho phải, ngày ngày ngẩn ngơ trong phòng huấn luyện, mãi đến khi có một tin nhắn QQ xuất hiện ở góc phải màn hình.
“Trường An sắp giải tán phải không?”
Người gửi là Phương Chi Diên, Dương Kiếm không kết bạn với hắn, hẳn là tìm nick của Dương Kiếm trong group QQ của nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp.
– thật sự đúng là mèo khóc chuột, giả từ giả bi. Dương Kiếm mặc kệ hắn, cậu không hề có chút hào cảm nào với Phương Chi Diên, chuỗi xui xẻo của cậu bắt đầu chính từ trận khai mạc với Phương Chi Diên, chỉ nhắc đến cái tên người này đã khiến cậu hận nghiến răng nghiến lợi. Cậu rất ghét Phương Chi Diên, cũng cảm thấy khuôn mặt tươi cười của người này cực kỳ giả dối.
Phương Chi Diên thấy đối phương không phản ứng, lại nói tiếp: “Cậu định thế nào? Cứ như vậy mà buông bỏ sao?”
Dương Kiếm nghe những lời này không khỏi cảm thấy khổ sở. Cậu không muốn buông tay dễ dàng như thế, nhưng là đội trưởng của Trường An, đội tuyển giải tán rồi thì còn có thể đi đâu mà dung thân đây? Cậu có thể đến đội tuyển nào? Thất Tinh Thảo? Đồng Tước? Có lẽ những đội trưởng này còn đang cười nhạo cậu chẳng hết, còn bản thân lại không muốn tới mấy đội yếu kém hạng hai. Thứ nhất, cậu không cam lòng tới đội hạng hai, thứ hai, đường đường một đội trưởng của đội giành quán quân mà đi đánh giải hạng hai thì cũng quá mất mặt, sau này sao còn tiếp tục ở liên minh được nữa?
Dương Kiếm tâm tình phức tạp, trầm mặc một lát mới miễn cưỡng đánh vài chữ: “Chưa nghĩ ra.”
Phương Chi Diên gửi tới một icon mỉm cười: “Tới Tuyết Lang bọn tôi không?”
Dương Kiếm tối sầm mặt, suýt nữa gửi một câu: Anh đùa tôi à?
Có điều cậu vẫn nhịn xuống, ra vẻ bình tĩnh nói: “Đội trưởng Phương, đừng trêu tôi nữa được không?”
Phương Chi Diên nói: “Không hề, tôi đang nói nghiêm túc.”
Dương Kiếm: “…”
Phương Chi Diên kiên nhẫn đánh chữ: “Tuyết Lang trước giờ vẫn yếu lôi đài, cặp sinh đôi A Kiệt và A Triết không thể đánh vị trí cuối cùng được, Lý Tố Nguyệt tôi đang bồi dưỡng cũng thiên về đánh quá độ. Mùa giải này điểm lôi đài quá ít, nếu không thành tích của Tuyết Lang còn có thể tốt hơn nữa. Chúng tôi rất cần tuyển thủ dmg, tôi cảm thấy cậu rất thích hợp.”
“Nếu cậu không có lựa chọn tốt hơn, hãy cân nhắc đến Tuyết Lang bọn tôi. Tôi đã bàn bạc với Ngô Khiêm, cậu ta tình nguyện nhường lại chức đội phó cho cậu.”
“Hiện tại các đội mạnh trong liên minh đã ổn định về cách chơi, phong cách của cậu dù đi những đội mạnh như Thất Tinh Thảo cũng không thể dung nhập vào đội hình của bọn họ. Huống hồ những tuyển thủ như Luân thần, Lộc thần vốn đã là tuyển thủ có độ phủ sóng cực cao, bọn họ sẽ không vì cậu mà nhường lại vị trí đội phó, đội trưởng thì càng đừng nghĩ đến.”
“Dương Kiếm, nếu chuyện Trường An giải tán không tránh được, tôi nghĩ cậu cũng nên thanh tỉnh lại, cân nhắc tương lai bản thân cho thật tốt.”
“Nếu cậu đồng ý, nhắn lại với tôi lúc nào cũng được.”
Dương Kiếm kinh ngạc nhìn tin nhắn của Phương Chi Diên, trầm mặc rất lâu.
Tuy cậu rất ghét Phương Chi Diên, nhưng không thể không thừa nhận câu nào người này nói cũng đúng. Cậu sang đội khác đừng hòng có ai nhường lại chức đội phó cho cậu, còn đi tới đội hạng hai, gánh một đám đồng đội yếu kém cũng chẳng để làm gì. Đội tuyển Tuyết Lang là con ngựa ô mạnh nhất mùa giải, cậu cũng đã nếm qua trình độ chỉ huy của Phương Chi Diên, nếu bỏ qua cảm xúc thù địch cá nhân thì khách quan mà nói, người con trai này đúng là rất có đầu óc, đội tuyển Tuyết Lang cũng rất có tương lai.
Đi đánh lôi đài cho Tuyết Lang? Làm đội phó dưới quyền cái người mình ghét không để đâu cho hết?
Trong lòng Dương Kiếm nhất thời có chút mâu thuẫn.
Sau vài ngày cân nhắc, phát hiện ra ngoài Tuyết Lang thì những đội khác không ai đả động gì tới cậu, những đội liên hệ đều chỉ là dạng đội hạng ba xếp hạng bét dí mà thôi… Dương Kiếm bị tổn thương lòng tự trọng đành phải gửi tin cho Phương Chi Diên: “Tôi quyết định tới Tuyết Lang.”
Sau khi gửi tin nhắn, Dương Kiếm không khỏi thấp thỏm trong lòng, má cũng nóng hết cả lên.
Có điều ngẫm lại thì nếu đội tuyển Tuyết Lang có thể cho cậu một chỗ dung thân, cậu nên cảm kích mới phải. Còn về tiền lương, dù sao cậu cũng chẳng thiếu tiền, thôi thì… bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Nhưng Dương Kiếm lại rất sửng sốt khi cậu ký hợp đồng với Tuyết Lang, tiền lương thỏa thuận còn cao hơn so với các đại thần hàng đầu trong liên minh chuyên nghiệp, lương một năm hơn trăm vạn, chưa tính tiền thưởng, còn có 8% phí đại diện.
Cái giá này khiến rất nhiều người bàn tán ra vào, rất nhiều người cảm thấy Dương Kiếm không xứng đáng với cái giá này; Cũng có nhiều người thấy Trường An thì giải tán rồi, Tuyết Lang chịu thu mua Dương Kiếm đã có thể coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ, chẳng việc gì phải ra giá cao như vậy, quản lý của Tuyết Lang có bị chập mạch không? Dù ra giá bằng một nửa thì Dương Kiếm cũng không thể không đi mà?
Ngay cả bản thân Dương Kiếm cũng kinh ngạc tột độ, cậu không hề ngờ rằng bên Tuyết Lang lại đưa ra số tiền chuyển nhượng cao như vậy…
Hôm đó cậu liên hệ Phương Chi Diên, sửng sốt hỏi: “Ây, đội trưởng Phương này, mức lương của quản lý đưa ra…”
“Sao thế? Cậu thấy thấp à?” Giọng nói ôn hòa của người con trai truyền tới bên tai.
Dương Kiếm vội nói: “Không không không, không thấp…” Thực ra còn hơi cao.
Phương Chi Diên mỉm cười nói: “Cậu không chê thấp là tốt rồi, hiện tại đội không có nhiều tiền, chỉ có thể cho cậu mức lương như vậy, sau này thu nhập và đãi ngộ tuyển thủ sẽ tốt hơn. Nếu cậu không có ý kiến gì, vậy qua liên minh làm thủ tục chuyển nhượng đi nhé?”
Dương Kiếm lập tức gật đầu nói: “Được.”
Phương Chi Diên cúp máy.
Trên thực tế, khi đội trưởng các đội tuyển khác thấy con số chuyển nhượng Dương Kiếm cũng cực kỳ sửng sốt, ngay cả trong nội bộ Tuyết Lang cũng có người không phục khi thấy số tiền này.
Phương Chi Diên giải thích với bọn họ: “Tuy rằng Trường An đã giải tán, nhưng tôi không thể mang Dương Kiếm về đây với thái độ nhặt rác về nhà, nếu thế cậu ta sẽ vĩnh viễn không ngẩng nổi đầu ở Tuyết Lang này. Số tiền lương này có lẽ khiến nhiều người không đồng ý, nhưng nó cũng đại diện cho sự coi trọng của tôi với Dương Kiếm. Vì người mà tôi đưa tới không phải một kẻ đáng thương gặp cảnh gian nan không chốn quay đầu, mà là đội phó tương lai của Tuyết Lang chúng ta.”
“Tôi hi vọng sau khi cậu ấy tới đội, mọi người cũng đừng nhìn cậu ấy bằng ánh mắt thương hại, mà đối xử với cậu ấy bằng sự tôn trọng với một người đội phó. Hiện tại cậu ấy chỉ nhất thời thu mình lại, tôi tin rằng trong tương lai chỉ cần cậu ấy tỉnh táo hơn thì sẽ vẫn là Kiếm Tông mạnh nhất liên minh. Cậu ấy sẽ sóng vai chiến đấu với chúng ta, đưa Tuyết Lang hướng về cúp vô địch.”
Phương Chi Diên nói rất bình tĩnh, trên mặt cũng mang theo nụ cười ôn hòa quen thuộc. Suy nghĩ của hắn rất đơn giản: Nếu đến người của Tuyết Lang cũng khinh thường Dương Kiếm thì căn bản Tuyết Lang cũng không cần thiết phải ký hợp đồng với Dương Kiếm. Tuyết Lang không phải dạng thu mua tuyển thủ gặp rủi ro, hắn ký hợp đồng với Dương Kiếm thực sự là để tăng trợ lực cho khả năng đánh lôi đài yếu kém của Tuyết Lang. Nếu đã quyết định ký với Dương Kiếm, sau này mọi người cùng là đồng đội, tốt nhất vẫn nên tôn trọng Dương Kiếm một chút.
Mọi người trong Tuyết Lang hoàn toàn phục tùng Phương Chi Diên, đội trưởng vừa nói vậy, không còn ai cự nự gì nữa.
Có thể nhìn ra sự coi trọng của Phương Chi Diên đối với Dương Kiếm qua mức tiền lương này, nói thật mức tiền lương cao sẽ khiến Dương Kiếm vốn tự trọng cao sẽ cảm thấy thoải mái hơn.
Tiêu Tư Kính chỉ nói: “Phương Chi Diên rất biết cách lấy lòng người, dạng như Dương Kiếm chắc chắn sẽ tuyệt vọng mà phục tùng người kia.”
Diệp Thần Hi mỉm cười nói: “Giữ thể diện cho Dương Kiếm, chính ra đội trưởng Phương cũng rất biết cách ứng xử.”
Thiệu Trạch Hàng thản nhiên nói: “Phương Chi Diên không hề đơn giản. Tới Tuyết Lang làm đội phó, đối với Dương Kiếm mà nói thì chẳng khác nào sống lại từ cõi Niết Bàn.”
Còn Lưu Xuyên thì lại rất vui mừng với chuyện này, Dương Kiếm chịu hạ thấp lòng tự trọng mà tới làm đội phó ở Tuyết Lang, tiếp tục mặt dày ở lại liên minh chứ không tùy hứng giải nghệ. Thân là người làm anh, hắn cảm thấy thằng em mình rốt cuộc cũng chịu từ từ trưởng thành.
***
Ngày đó khi Dương Kiếm kéo vali tới Tuyết Lang, cậu không ngờ rằng vậy mà Phương Chi Diên lại kéo cả đội ra sảnh đứng chờ mình, khi cậu tới còn vỗ tay hoan nghênh, kiên nhẫn giới thiệu từng thành viên cho cậu làm quen…
Tuy rằng trong lòng vẫn chưa quen, nhưng không thể không thừa nhận, khi đó cậu đã thực sự có chút cảm động.
Bị người ta thóa mạ không chốn nương thân (*), nhưng những thành viên trong đội tuyển mới lại không hề bài xích hay miệt thị cậu, mọi người ai nấy đều tỏ ra rất thân thiện, còn tôn trọng gọi cậu là đội phó. Nhất là Phương Chi Diên, mỉm cười dẫn cậu đi khắp câu lạc bộ, kiên nhẫn giới thiệu từng chút về cách thức sinh hoạt trong đội tuyển Tuyết Lang, còn tự bố trí ký túc xá cho cậu.
Có lẽ, đây chính là một khởi đầu mới.
Bản thân cũng không thể ghét Phương Chi Diên nữa, phải mau mau loại bỏ cảm xúc mâu thuẫn ngây thơ này mới đúng, bởi vì từ hôm nay trở về sau, bọn họ đã chính thức trở thành đồng đội của nhau rồi.
Hết chương 416.
(*) Không chốn nương thân: Ở đây bản gốc là “Tang gia chi khuyển” (chó nhà có tang), dùng để ví von người không có chỗ để nương thân nữa, mình dịch thẳng luôn, đỡ lằng nhằng chuyện thành ngữ.
Vì Cáp Nhĩ Tân đẹp nên mỗi chương spam một tấm