Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Quyển 8 - Chương 408: Phiên ngoại 6: Tình thầy trò (5)




Yêu nhau

Lam Vị Nhiên không dám mở hộp nhẫn ra mà cất lại vào trong túi, anh cảm giác Diệp Thần Hi đã gói cả tâm tư của hắn tặng cho anh, một khi mở hộp sẽ chạm vào nơi mềm mại nhất trong tim hắn.

– anh hiểu Diệp Thần Hi, vì vậy cũng biết rõ Diệp Thần Hi sẽ không lừa mình.

Diệp Thần Hi viết trong thiếp chúc mừng là “yêu anh sáu năm” thì chắc chắn là thực sự yêu anh sáu năm.

Trong ấn tượng của Lam Vị Nhiên, hình ảnh thiếu niên vừa tròn 16 tuổi sáu hồi xưa đã dần trở nên mơ hồ, anh chỉ nhớ lúc trước Tiểu Diệp ở đội rất khép kín, có lẽ là vì một mình đơn độc tới Thượng Hải, Diệp Thần Hi cũng chẳng có bao nhiêu bạn bè, cũng không thích nói chuyện với bạn cùng tuổi trong đội. Mỗi ngày hắn chỉ yên lặng tập luyện, dần dần tiến bộ, chỉ có lúc ở riêng với Lam Vị Nhiên thì đôi khi mới nở nụ cười.

Thiếu niên ấy rất ỷ lại sư phụ, Lam Vị Nhiên nhớ rõ mỗi khi nhìn thấy Diệp Thần Hi, hắn đều lộ ra biểu tình vui sướng như đã mong đợi từ rất lâu. Lam Vị Nhiên biết Tiểu Diệp thích ở bên sư phụ, có điều khi đó thân là đội trưởng Lạc Hoa Từ, anh phải xử lý quá nhiều việc, đặc biệt là vào mùa giải phải đưa đội đi khắp nơi thi đấu, chẳng mấy khi ở Thượng Hải, vì thế cũng không có nhiều thời gian ở cùng với Diệp Thần Hi.

Năm đó tính tình Diệp Thần Hi khá quái gở, Lam Vị Nhiên cũng rất quan tâm tiểu đồ đệ này, nhưng chỉ dừng lại ở sự quan tâm của người thầy dành cho người trò, ngoài ra không có bất cứ gì khác. Sau khi rời khỏi Lạc Hoa Từ anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm giác dũng khí của Diệp Thần Hi lớn đến thế nào mới có thể tình nguyện đứng ra gồng gánh Lạc Hoa Từ.

Thực ra về sau có rất nhiều lần anh nghi ngờ tình cảm của Diệp Thần Hi đối với mình, thậm chí còn từng hỏi qua, nhưng lần nào Diệp Thần Hi cũng tránh né vấn đề một cách xảo diệu.

Hiện giờ nghĩ lại, có đủ dấu vết chứng minh Diệp Thần Hi đối với anh không đơn giản như đồ đệ đối với sư phụ bình thường, nào là quan tâm săn sóc anh từng li từng tí, khi tụ tập karaoke lại còn hát bài hát kia, rồi thì mỗi lần anh gặp khó khăn thì hắn đều không hề do dự giúp đỡ…

– hóa ra là bởi vì yêu.

Đáp án rất hợp lý, Lam Vị Nhiên cũng đã sớm suy đến khả năng này, nhưng khi nhìn thấy tận mắt những dòng Diệp Thần Hi viết trong thiệp mừng, anh vẫn không thể tin nổi, vì đối với anh, quan hệ thích hợp nhất dành cho anh và Diệp Thần Hi chính là “tình cảm thầy trò”, Tiểu Diệp thích anh khiến anh thực sự sửng sốt.

Bị người cùng giới tỏ tình cũng chẳng phải thể nghiệm tốt đẹp gì, nếu đổi thành người khác, chắc chắn Lam Vị Nhiên sẽ không do dự từ chối thẳng, nhưng người này là Diệp Thần Hi… anh lại có chút chẳng đành lòng.

***

Đêm đó Diệp Thần Hi không hề gọi điện hay nhắn tin thúc giục Lam Vị Nhiên trả lời, hắn vẫn kiên nhẫn chờ đợi như trước – không vội vàng trả lời hắn chứng tỏ Lam Vị Nhiên đang thực sự nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này.

Mãi đến 11 rưỡi đêm, Lam Vị Nhiên nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, liền mở weixin nhắn tin cho Diệp Thần Hi: “Tôi đọc thiệp mừng rồi, nghĩ kỹ ra thì tạm thời tôi không thể nhận quà của cậu được, vì tôi còn không biết cảm giác của mình với cậu là gì. Ý nghĩa của chiếc nhẫn quá lớn lao, cho tôi chút thời gian suy nghĩ lại cho rõ ràng.”

Lam Vị Nhiên không trực tiếp từ chối, lại nói cần thời gian suy nghĩ.

Dù là không đành lòng hay trong lòng anh cũng có hắn, đối với Diệp Thần Hi thì kết quả này đã tốt đẹp hơn so với hắn tưởng tượng rất nhiều.

Diệp Thần Hi mỉm cười nhắn lại: “Không sao, tôi sẽ không ép anh, nếu anh thấy không thể tiếp nhận thì cứ chuyển phát nhanh nhẫn về lại cho tôi là được.”

Lam Vị Nhiên đáp: “Được.”

Nếu gửi trả lại nhẫn, khi Diệp Thần Hi nhận bưu kiện chắc sẽ rất đau khổ phải không? Nghĩ đến bộ dạng khổ sở của người kia, đột nhiên Lam Vị Nhiên cảm thấy trái tim mình cũng đau đớn.

Tình cảm của Diệp Thần Hi dành cho anh quá nghiêm túc lại dịu dàng, thổ lộ đơn giản mà thâm tình khiến Lam Vị Nhiên nhất thời cảm thấy mâu thuẫn trong nội tâm. Thậm chí đêm nay anh còn mất ngủ, trong đầu hồi tưởng lại từng kỷ niệm từ khi quen Diệp Thần Hi tới tận bây giờ.

Nhưng tình cảm đâu phải là thứ chỉ dùng đầu óc tùy tiện nghĩ lại là có thể rõ ràng, nếu không đã chẳng có nhiều người nuối tiếc bỏ lỡ nhau đến vậy. Lam Vị Nhiên cảm thấy việc này quá phức tạp, nơ-ron não của anh không đủ, suy nghĩ mấy ngày vẫn không nghĩ ra biện pháp xử lý tốt nhất…

Làm thế nào để trả lại nhẫn mà không tổn thương Diệp Thần Hi đây? Có lẽ là không thể. Thế nhưng nếu nhận thì sao? Cũng không ổn chút nào. Rốt cuộc anh nên làm gì bây giờ?

Lam Vị Nhiên đau đầu bèn đi xin trợ giúp từ bên ngoài, anh nhắn tin cho Tần Dạ và Lưu Xuyên để hỏi ý kiến: “Hai thằng đàn ông ở bên nhau có phải rất kinh dị không?”

Lưu Xuyên trả lời: “Cậu say rượu không gọi điện nữa mà chuyển qua nhắn tin à?”

Lam Vị Nhiên: “…”

Tần Dạ trả lời: “Hai người đàn ông? Cậu với Diệp Thần Hi à?”

Lam Vị Nhiên: “…”

Lưu Xuyên là dạng người EQ đã đem hết cho Jojo ăn, Lam Vị Nhiên mặc kệ hắn. Có điều tin nhắn của Tần Dạ lại khiến Lam Vị Nhiên có chút chột dạ.

Lam Vị Nhiên nhanh chóng đánh chữ đáp lại Tần Dạ: “Gì mà tôi với Diệp Thần Hi chứ, cậu đừng có nói bậy.”

Tần Dạ gửi lại hai chữ: “Ha ha.”

Lam Vị Nhiên nói: “Cậu có biết cái chữ ha ha này còn dùng để móc mỉa người khác không?”

“Ừ, tôi đang kháy cậu đó.” Tần Dạ không khách khí nói, “Đã sớm nói Diệp Thần Hi không đơn giản rồi, bảo cậu đừng có dính vào cậu ta quá, tự cầu nguyện cho bản thân đi ha.”

Lưu Xuyên tiếp tục nhắn tin: “Này? Uống say thiệt hả? Không có việc gì thì uống ít thôi cha.”

Lam Vị Nhiên: “…”

Bạn bè cái kiểu gì thế hả?!

Lam Vị Nhiên dứt khoát log out mặc kệ bọn họ.

Thực ra, Tần Dạ vẫn luôn là người tinh ý nhất Long Ngâm, cũng là người nhìn ra tình cảm không đúng của Diệp Thần Hi với Lam Vị Nhiên sớm nhất. Lúc trước ở Thượng Hải, sau khi carnival mùa hè kết thúc, Tần Dạ đã từng đề cập qua vấn đề này với Lam Vị Nhiên, khi Long Ngâm đấu với Lạc Hoa Từ anh còn đề nghị Lưu Xuyên đừng cho Lam Vị Nhiên chỉ huy. Có điều khi ấy Lam Vị Nhiên cũng không để ý, còn cho rằng Tần Dạ cả nghĩ, hiện tại xem ra, sự quan tâm vượt quá quan hệ thầy trò của Diệp Thần Hi với anh quá rõ ràng, ít nhất thì không thể gạt được Tần Dạ.

Lam Vị Nhiên chưa yêu ai bao giờ cảm thấy cực kỳ mờ mịt suốt mấy ngày trời, anh rất quan tâm Diệp Thần Hi, cũng thừa nhận không một ai có thể vượt được trọng lượng của Diệp Thần Hi trong lòng mình. Sự thân thiết, tín nhiệm, thậm chí sau này còn là ỷ lại của anh với Diệp Thần Hi là duy nhất.

Có điều, rốt cuộc sự quan tâm này đã đạt tới ngưỡng có thể biến quan hệ thầy trò trở thành quan hệ yêu đương không? Lam Vị Nhiên cũng không chắc chắn.

***

Mùa giải mới lại bắt đầu, sau lễ khai mạc các đội lớn đều tiến vào giai đoạn gấp gáp chuẩn bị thi đấu. Thứ bảy vừa vặn có một trận của Lạc Hoa Từ đấu với Long Ngâm, Lạc Hoa Từ là đội chủ nhà tại Thượng Hải, boss sau màn của Long Ngâm Lưu Xuyên cũng hiếm khi bay từ nước ngoài về đích thân tới tận nơi cổ vũ. Sau khi nghe được tin này, Lam Vị Nhiên cũng đặt vé máy bay tối thứ sáu để tới Thượng Hải xem trận đấu này. Từ sau khi giải nghệ, anh, Lưu Xuyên và Tần Dạ gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, vừa lúc có cơ hội để bọn họ tụ tập với nhau.

Nghe nói đội phó cũ sắp tới, Lý Tưởng rất nhiệt tình đặt thêm một phòng tại khách sạn mà Long Ngâm nghỉ cho Lam Vị Nhiên. Chín giờ tối hạ cánh xuống sân bay Thượng Hải, Lam Vị Nhiên liền trực tiếp bắt xe tới khách sạn. Vì đã quá muộn, anh cũng không đi quấy rầy những thành viên Long Ngâm mà tự mình tới tầng ba của khách sạn ăn đêm, sau đó về phòng nghỉ ngơi.

Hôm sau Lam Vị Nhiên ngủ đến tận giữa trưa, lúc này mới rời giường đi tìm bọn Tần Dạ. Lưu Xuyên vừa đáp chuyến bay sáng, mọi người liền tập hợp trong phòng Tần Dạ. Lưu Xuyên đi tới vươn hai tay muốn ôm Lam Vị Nhiên, Lam Vị Nhiên không thèm nể mặt tránh qua một bên. Lưu Xuyên xoay người đi ôm Tần Dạ, Tần Dạ cũng kì thị né tránh. Sau đó Lam Vị Nhiên và Tần Dạ ôm nhau, nói: “Đã lâu không gặp.”

Hình ảnh quen thuộc khiến rất nhiều người đều nở nụ cười, Lưu Xuyên buồn bực nói: “Hai người không nể mặt tôi chút được à?”

Ngô Trạch Văn đi qua ôm hắn, nói: “Để tôi cho ông chủ chút mặt mũi ha.”

Lưu Xuyên mỉm cười siết chặt cái ôm: “Vẫn là Trạch Văn nhà tôi tốt nhất.”

Ngô Trạch Văn nghiêm túc nói: “Tại tôi lo anh khấu trừ lương của chúng tôi.”

Mọi người đều cười, Lưu Xuyên cũng mỉm cười xoa đầu Ngô Trạch Văn.

Hiện tại đội tuyển Long Ngâm đã trở thành một đội ngũ mới tinh, đội trưởng là Ngô Trạch Văn, đội phó là Lý Tưởng, chủ lực vẫn là Từ Sách, Thiếu Khuynh, Tiểu Dư và Lâm Đồng. Ngoài ra còn khai quật thêm rất nhiều người mới có năng khiếu từ bang hội trong game, Lưu Xuyên cũng bỏ tiền đào được rất nhiều mầm non từ các đội tuyển khác, Tiểu Dư cũng không còn là người nhỏ tuổi nhất Long Ngâm nữa, giờ đã có thêm vài cậu nhóc 16 tuổi đang được Tần Dạ bồi dưỡng.

Toàn bộ đội tuyển Long Ngâm phấn chấn tinh thần, quả nhiên như ba người bọn họ đã dự đoán hồi trước, mọi việc đều gọn gàng ngăn nắp dưới sự quản lý của Ngô Trạch Văn, thuận lợi hoàn thành quá trình bàn giao giữa người cũ và người mới.

Ba vị đại thần đùa giỡn với nhau, mấy người mới của Long Ngâm đều ngoan ngoãn chờ một góc không dám đi ra, Lý Tưởng nhiệt tình giới thiệu nói: “Đây chính là đội phó đời trước của Long Ngâm chúng ta, Tứ Lam. Nào nào nào, mấy cậu người mới mau tới chào hỏi tiền bối coi.”

Tiểu Dư tích cực chạy tới cúi đầu chào Tứ Lam: “Bái kiến tiền bối.”

Lam Vị Nhiên cười vỗ vào gáy cậu, nói: “Đừng có vờ vịt, biểu hiện tốt lắm, giờ đã là thánh buff chính hiệu rồi, chạy tới cầu tôi khen ngợi hả?”

Tiểu Dư kiêu ngạo nói: “Đương nhiên rồi, cảm ơn tiền bối đã khích lệ ha!”

Mấy người mới còn lại không quen thân với Tứ Lam, không dám làm càn như Tiểu Dư, chỉ ngoan ngoãn đi tới lễ phép chào hỏi: “Chào tiền bối Tứ Lam.”

Lam Vị Nhiên cũng mỉm cười làm quen với mọi người, sau đó cả đội mới đi theo Giang Tuyết ra ngoài ăn cơm.

Bữa này tất nhiên là Lưu Xuyên mời, nói thế nào thì giờ hắn cũng đã là ông chủ, mọi người cũng không khách sáo mà vét sạch ví hắn.

Tuy trên mâm cơm có rất nhiều gương mặt mới xa lạ, nhưng Lam Vị Nhiên vẫn có cảm giác thân thiết đặc biệt khi ở cùng với những người này, vừa ăn vừa nói chuyện không hề câu nệ.

Sau bữa cơm mọi người cùng ngồi xe tới nhà thi đấu, Ngô Trạch Văn dẫn theo đội viên vào phòng nghỉ chuẩn bị, Tần Dạ là huấn luyện viên đương nhiên cũng phải đi theo. Lưu Xuyên thì kéo Lam Vị Nhiên tới khu VIP trên khán đài ngồi.

Trận đấu chưa bắt đầu, hai người liền ngồi nói chuyện phiếm.

Lưu Xuyên cười nói: “Hiện tại làm thầy giáo rất thoải mái ha?”

“Tàm tạm.” Lam Vị Nhiên nói, “Không nhiều tiết lắm, cũng khá nhàn.”

“Có điều Cáp Nhĩ Tân cũng xa quá…” Lưu Xuyên khẽ thở dài, “Dương Tiểu Kiếm nói với tôi, cậu ta ở Cáp Nhĩ Tân cả một năm mà chưa từng gặp được cậu lấy một lần.”

Lam Vị Nhiên không nói gì: “Cậu ta gặp được tôi mới là lạ ấy? Cả ngày rúc ở Tuyết Lang, trường tôi dạy cách câu lạc bộ bên đó mấy chục cây số lận.”

Lưu Xuyên cười: “Ý tôi là, thực ra cậu có thể tính đến chuyện về lại Thượng Hải. Dù sao bên này cũng có nhiều bạn bè, có cả đồ đệ tốt của cậu còn gì?”

Chỉ một câu nói vô tâm lại khiến trái tim Lam Vị Nhiên giật nảy – thực ra anh cũng từng suy xét chuyện này, lúc trước khi về nước tới Cáp Nhĩ Tân là vì nhà mẹ và ông bà ngoại đều ở đó, Thượng Hải lại có quá nhiều hồi ức khiến anh khổ sở, anh không muốn về lại Thượng Hải nên mới chạy tới Cáp Nhĩ Tân.

Nhưng hiện tại, cúp quán quân mùa giải thứ 13 đã xóa nhòa hết tiếc nuối cũng như khúc mắc trong quá khứ, tính ra quay về Thượng Hải lại là lựa chọn tốt hơn.

Đúng như lời Lưu Xuyên nói, ở đây anh có rất nhiều bạn, có cả mẹ, có Lạc Hoa Từ… còn có cả Diệp Thần Hi.

Thấy Lam Vị Nhiên bỗng trầm mặc, Lưu Xuyên có chút nghi hoặc nhìn anh, cho rằng anh không muốn đề cập tới chuyện này, liền đổi đề tài: “Trình độ chỉ huy của Trạch Văn sau khi làm đội trưởng tiến bộ rất nhanh, năm đó cậu với Tần Dạ dạy cậu ấy rất nhiều ý đồ chiến thuật, trận đấu hôm nay dù bên Long Ngâm sẽ có rất nhiều người mới nhưng phần thắng cũng không nhỏ.”

Lam Vị Nhiên định thần lại, nói: “Nếu Long Ngâm phái người mới ra thì cũng không dễ thắng, đội hình Lạc Hoa Từ vốn ổn định, cả một dàn tuyển thủ đều là người mà Diệp Thần Hi dẫn dắt từ trại huấn luyện năm đó, tuổi còn chưa tới 22, có thể nói đây là thời kỳ thành thục nhất của tuyển thủ chuyên nghiệp.”

“Nhưng gần đây Lạc Hoa Từ đang điều chỉnh rồi, trận trước Diệp Thần Hi còn để Hồ Bân làm phó chỉ huy. Tôi đoán trận này cậu ta sẽ giao toàn quyền chỉ huy cho người mới này.” Thấy biểu tình sửng sốt của Lam Vị Nhiên, Lưu Xuyên cười cười nói, “Cậu không biết à? Xem ra cậu không theo dõi trận đấu trước rồi.”

“Ừ… đúng là chưa xem.”

Mấy hôm nay Lam Vị Nhiên còn đang sứt đầu mẻ trán với vụ tỏ tình của Diệp Thần Hi, căn bản không rảnh mà ngồi xem đánh giải, lúc này nghe Lưu Xuyên nói anh mới ý thức được trong lòng, Diệp Thần Hi nhường quyền chỉ huy để đội trưởng đời tiếp theo có cơ hội học tập, liệu có phải hắn đã muốn giải nghệ hay không? Nếu vậy, đừng nói là giải nghệ rồi chạy tới Cáp Nhĩ Tân tìm sư phụ đấy nhé? Ngày đó hắn thậm chí còn đáp máy bay tới chỉ vì sinh nhật của sư phụ, với sự cố chấp của người này, hắn làm như thế cũng không lạ.

Nghĩ đến đây, Lam Vị Nhiên bỗng thấy tâm tình phức tạp.

Trận này diễn ra đúng như lời Lưu Xuyên, bên Lạc Hoa Từ để người mới Hồ Bân phụ trách chỉ huy toàn quyền, tuyển thủ này dù còn nhỏ tuổi nhưng lại cực kỳ bình tĩnh, hơn nữa lại rất trùng hợp, cậu nhóc giống y như Diệp Thần Hi, cũng là tuyển thủ dũng cảm tự chạy tới Lạc Hoa Từ đề cử bản thân, là người nối nghiệp đội trưởng mà Diệp Thần Hi chú tâm bồi dưỡng.

Trận này có thể coi là lần đầu chỉ huy của Hồ Bân nên vẫn xuất hiện vài sai lầm nhỏ, cuối cùng Ngô Trạch Văn dẫn dắt Long Ngâm phá vỡ lời nguyền sân nhà của Lạc Hoa Từ với tỉ số 7:2.

Thi đấu xong, Lam Vị Nhiên tới hậu trường vừa lúc thấy Diệp Thần Hi mỉm cười vỗ vai Hồ Bân nói gì đó, người kia nghiêm túc lắng nghe, đôi lúc lại gật đầu một cái.

Hình ảnh ấy khiến Lam Vị Nhiên bỗng nhớ lại hồi xưa, rất nhiều năm trước đây, bản thân anh cũng từng kiên nhẫn chỉ dạy Diệp Thần Hi, lúc đó Diệp Thần Hi cũng nghiêm túc gật đầu lắng nghe như vậy. Khi ngẩng đầu nhìn sư phụ, ánh mắt thiếu niên đen láy sáng ngời, tràn ngập sự tin tưởng và tôn kính.

Ngày hôm nay, thiếu niên năm ấy đã trở thành một người con trai anh tuấn, là đội trưởng của Lạc Hoa Từ, hắn không những quản lý Lạc Hoa Từ rất tốt, còn lựa chọn một người nối nghiệp không tồi cho Lạc Hoa Từ, hắn không phụ sự nhờ cậy của sư phụ năm đó, làm tốt tất cả những việc cần làm.

Lam Vị Nhiên bỗng thấy mũi mình cay cay, Diệp Thần Hi trưởng thành nhanh như vậy chắc chắn là vì phải gánh áp lực quá lớn. Năm đó anh rời đi quá mức vội vàng, ném hết cục diện rối rắm cho một thiếu niên còn chưa đến 18 tuổi. Hiện giờ nghĩ lại, hành động của anh thực sự quá tàn nhẫn, Diệp Thần Hi còn chưa trải qua bước đệm, một thiếu niên ở trại huấn luyện còn chưa ra sân đánh bất cứ trận đấu chuyên nghiệp nào đột nhiên phải mang trên vai gánh nặng của một đội trưởng, phải học cách chỉ huy thi đấu, bị các đội lớn luân phiên hành cho 0:9, năm ấy Tiểu Diệp đã vất vả đến thế nào?

Lam Vị Nhiên ra đi quyết đoán, nhưng dù thế nào vẫn thấy hổ thẹn với Diệp Thần Hi.

Đúng lúc này, Diệp Thần Hi đột nhiên quay đầu lại, thấy ánh mắt Lam Vị Nhiên, hắn liền vỗ vai bảo Hồ Bân đi trước, bản thân thì bước nhanh tới trước mặt Lam Vị Nhiên, mỉm cười nói: “Sư phụ tới xem thi đấu à?”

“Ừ, cậu chọn đội trưởng đời sau rất tốt.” Lam Vị Nhiên nhìn theo bóng dáng thiếu niên đi xa dần, khẳng định, “Hôm nay là lần đầu Hồ Bân chỉ huy, đánh được như vậy đã rất ổn rồi, bồi dưỡng thêm nhiều một chút.”

“Tôi cũng nghĩ vậy, cậu ấy còn cần phải học thêm một thời gian nữa, mùa giải này tôi sẽ cho cậu ấy thử chỉ huy vài lần.” Diệp Thần Hi dừng một chút, nói: “Giờ anh rảnh đúng không? Hay là tới Lạc Hoa Từ đi.”

Lam Vị Nhiên nghĩ nghĩ, nói: “Vậy cũng được, đã bao năm tôi không về lại rồi.”

Trên thực tế, từ sau khi trở về, Lam Vị Nhiên cùng với Lưu Xuyên và Tần Dạ đưa đội tuyển Long Ngâm đi thi đấu khắp nơi, không hề quay trở về câu lạc bộ Lạc Hoa Từ. Tuy rằng năm đó Long Ngâm cũng từng đấu với Lạc Hoa Từ mấy trận ở Thượng Hải, nhưng khi đó anh và Diệp Thần Hi đứng trên lập trường là “đối thủ” của nhau, vì thế cũng không tiện về.

Hiện tại không còn quan trọng nữa, anh đã giải nghệ, nhân cơ hội này trở lại thăm thú xem sao.

Diệp Thần Hi gọi điện trước nhờ Lâm Vũ Phàm đưa đội ra ngoài liên hoan. Vì vậy khi hắn đưa Lam Vị Nhiên tới Lạc Hoa Từ thì câu lạc bộ rất yên tĩnh, cũng không có bất cứ ai biết chuyện Tứ Lam tới.

Hai thầy trò men theo hành lang trống trải tới phòng huấn luyện, Diệp Thần Hi bật đèn lên, Lam Vị Nhiên nhìn quanh, không khỏi sửng sốt dừng chân.

– vậy mà chẳng thay đổi gì.

– thậm chí ngay cả chỗ ngồi anh thích nhất năm xưa cũng vẫn còn nguyên vẹn.

Chỗ ngồi đó là vị trí đón ánh sáng tốt nhất cả phòng, Lam Vị Nhiên thích phơi nắng vì thế mới chọn chỗ này.

Bao năm trôi qua, vậy mà nơi đó vẫn không khác gì lúc anh rời đi, bàn ghế không hề dính bụi bặm, rõ ràng có người thường xuyên quét dọn. Anh thích treo chiếc tai nghe lớn màu trắng ở góc trên màn hình, thậm chí ngay cả bao bàn phím và chuột màu xanh lam vẫn đặt nguyên vẹn trên bàn.

Tất cả những đồ dùng ở chỗ ngồi của anh đều được Diệp Thần Hi bảo quản rất tốt, tựa như đang lặng im chờ đợi chủ nhân trở về.

Lam Vị Nhiên không tự chủ được liền đi tới chỗ đó, ngồi xuống ghế xoay, vươn tay nhẹ nhàng gõ gõ bàn phím.

Diệp Thần Hi nhìn hình ảnh quen thuộc ấy mà bỗng thấy hốc mắt nóng lên – bao nhiêu lần ngủ mơ, hắn đều mơ thấy cảnh Lam Vị Nhiên trở về, chỉ là mỗi khi tỉnh dậy khỏi giấc mộng đi tới phòng huấn luyện, chỗ ngồi ấy vẫn trống rỗng y nguyên. Nhưng hôm nay, rốt cuộc Lam Vị Nhiên cũng ngồi lại vào vị trí đó, tựa như lấp đầy khoảng trống lớn lao trong đáy lòng Diệp Thần Hi.

Phòng huấn luyện yên tĩnh tới mức thậm chí có thể nghe được tiếng thở của đối phương.

Trầm mặc rất lâu, Lam Vị Nhiên mới đột nhiên hỏi: “Cậu vẫn giữ chỗ ngồi này à?”

Diệp Thần Hi pha cho anh một ly cà phê, bưng tới trước mặt anh giống như năm đó, mỉm cười nói: “Ừ, mấy năm nay tôi vẫn đợi anh trở về, cũng không động tới những thứ anh thích, tôi giữ lại tất cả để nếu có một ngày anh trở lại Lạc Hoa Từ, nhìn thấy chúng sẽ cảm thấy thân quen.”

“…” Lam Vị Nhiên ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của người nọ.

Rất nhiều năm trước, cũng vào lúc đêm khuya như thế này, trong phòng huấn luyện, Lam Vị Nhiên bận rộn cả một ngày vẫn không quên tới dạy dỗ đồ đệ của mình. Hai thầy trò vừa nói chuyện vừa PK, Diệp Thần Hi pha cho anh một ly cà phê nóng theo thói quen, Lam Vị Nhiên vừa nhàn nhã uống cà phê, vừa chậm rãi truyền thụ rất nhiều kiến thức tự mình lĩnh hội được cho đệ tử.

Đó là khoảng thời gian chỉ thuộc về riêng hai thầy trò bọn họ.

Khi đó trong phòng cũng yên tĩnh như vậy, dường như cả thế giới chỉ còn mỗi hai người họ mà thôi.

Mấy năm trôi qua, rất nhiều người, rất nhiều thứ đã đổi thay, liên minh chuyên nghiệp biến hóa đến long trời lở đất. Nhưng trái tim Diệp Thần Hi lại chẳng hề thay đổi, chỗ ngồi này vẫn còn giữ vẹn nguyên, thậm chí cà phê hắn pha cũng là hương vị mà Lam Vị Nhiên quen thuộc nhất.

Đột nhiên Lam Vị Nhiên cảm thấy lớp vỏ ngoài cứng rắn trong trái tim như bị cái gì đó hòa tan, một dòng nước ấm tràn vào, khiến cả người anh cũng trở nên ấm áp.

– người này, vẫn chưa từng rời xa anh.

Năm đó khi anh đi, Diệp Thần Hi cũng không rời khỏi Lạc Hoa Từ. Sau này khi anh trở lại, Diệp Thần Hi cũng gánh áp lực nói đỡ cho anh trước mặt phóng viên, săn sóc tỏ vẻ ủng hộ lựa chọn của anh. Rồi những khi anh gặp khó khăn, Diệp Thần Hi đều đúng lúc xuất hiện ở bên cạnh, đáp ứng hết thảy nhờ vả của anh một cách vô điều kiện.

Lam Vị Nhiên cũng không phải loại người ý chí sắt đá, sự bảo vệ nghiêm túc mà lại dịu dàng ấy, có lẽ đã sớm khiến anh cũng trầm luân.

– Trầm Luân, đến bây giờ anh mới hiểu được ý nghĩa của ID mà Diệp Thần Hi đặt cho clone năm đó.

– hóa ra là trầm luân, yêu một người, từ đó trở đi nếu không phải người đó thì không được.

Mấy năm nay anh phiêu bạt khắp nơi, không có chỗ ở ổn định. Sau khi cha qua đời, anh và mẹ bận rộn liên miên, cũng lâu lắm rồi chẳng gặp nhau. Anh không dám trở về Thượng Hải để tránh nhớ lại những hồi ức khổ sở. Nhưng hôm nay, anh bỗng nhận ra, thực ra dù Thượng Hải mang nhiều kỷ niệm khiến anh đau xót, nhưng cũng lại là nơi cho anh cảm giác ấm áp tột cùng, cũng là nơi có người khiến anh vướng bận.

Có lẽ anh thực sự nên trở về Thượng Hải, dành nhiều thời gian chăm lo cho mẹ, anh đã mất cha, không thể mất thêm cả một người thân là mẹ nữa.

Còn Diệp Thần Hi, trong lòng anh, cũng là người thân mà anh không thể đánh mất.

Không phải hắn thì cũng không được.

Nếu đã vậy thì còn do dự điều gì nữa đây?

“Tiểu Diệp, cậu đợi tôi nhiều năm như thế, cũng vất vả lắm nhỉ…” Lam Vị Nhiên đột nhiên hỏi.

Diệp Thần Hi giật mình, còn chưa kịp trả lời, liền nghe Lam Vị Nhiên nhẹ giọng nói: “Sau khi kết thúc học kỳ này, tôi sẽ từ chức ở trường, trở về Thượng Hải làm việc. Đến khi đó, chúng ta cùng bắt đầu lại từ đầu. Cậu không cần phải gấp gáp giải nghệ tới Cáp Nhĩ Tân tìm tôi nữa, lần này, tôi sẽ tới tìm cậu.”

“…” Diệp Thần Hi sửng sốt nhìn anh, khi hiểu ra ý của Lam Vị Nhiên, tâm tình nhất thời kích động vô cùng, hắn thậm chí có cảm giác xúc động muốn khóc vì rốt cuộc cũng đã chờ được đến lúc này. Nhưng cuối cùng, hắn chỉ run rẩy vươn tay ra, gắt gao ôm Lam Vị Nhiên vào lòng, nghẹn ngào nói: “… Sư phụ, cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội này.”

Lam Vị Nhiên không giãy giụa, để mặc cho hắn ôm, cười cười xoa đầu hắn nói: “Sau này đừng gọi sư phụ nữa, tôi cũng không hơn cậu bao nhiêu tuổi, gọi tên là được rồi.”

“Được… Vị Nhiên.” Diệp Thần Hi siết chặt cái ôm, nghiêm túc gọi tên anh, sau đó ghé lại, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

Môi của sư phụ rất mềm, khi thực sự chạm vào còn tuyệt vời hơn trong mơ gấp trăm ngàn lần…

Lam Vị Nhiên phối hợp mở miệng, Diệp Thần Hi liền đưa lưỡi vào, dịu dàng hôn anh.

Tựa như muốn thông qua nụ hôn này mà truyền đạt cho đối phương hết thảy nhớ nhung trong sáu năm trời, Diệp Thần Hi hôn rất dịu dàng, cũng rất ân cần, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo qua từng tấc từng góc trong khoang miệng anh. Lam Vị Nhiên bị nụ hôn ôn nhu này của hắn khiến cho mềm nhũn trong lòng, nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Thần Hi.

“Ưm… A…”

Trong phòng huấn luyện yên tĩnh, dưới ánh đèn vàng, hai thầy trò ôm lấy nhau, trao cho nhau nụ hôn đầu tiên, mang theo tiếng động chạm khiến người ta đỏ mặt, hình ảnh ấy khiến Diệp Thần Hi hốt hoảng còn cho rằng mình đang mơ.

Sau khi nụ hôn triền miên kết thúc, Diệp Thần Hi mới nhìn thẳng vào mắt anh, thấp giọng nói: “Em yêu anh.”

Hắn đã thầm nói ba chữ này trong lòng vô số lần, rốt cuộc hôm nay có thể nói ra trước mặt Lam Vị Nhiên.

Đoạn tình cảm này đến quá chậm, hắn đã đợi tròn sáu năm trời.

Nhưng đối với hai người mà nói, từ giờ trở đi họ sẽ ở bên nhau, cũng không phải đã quá muộn.

Sau này bọn họ sẽ định cư ở Thượng Hải, cùng nhau chăm sóc mẹ của Lam Vị Nhiên, cùng trải qua những ngày bình yên an ổn.

Diệp Thần Hi sẽ không tiếc dịu dàng mà quan tâm yêu thương Lam Vị Nhiên, vì đối với hắn, chỉ cần được ở bên Lam Vị Nhiên đã là niềm hạnh phúc lớn nhất cuộc đời.