Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Quyển 7 - Chương 353: Quân bài thần bí




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tối hôm đó, Lưu Xuyên mở cuộc họp nhỏ, gọi toàn bộ thành viên đội tuyển Long Ngâm vào trong phòng khách sạn: “Mọi người xem trận đấu hôm nay cũng đã biết quy tắc và không khí playoffs rồi chứ?”

“Vâng.” Tiểu Dư nói: “Kịch liệt hơn vòng bảng nhiều, nhất là giai đoạn lôi đài, cảm giác rất kích thích.”

Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Đúng vậy, lôi đài trong playoffs là lựa chọn nhân sự tại hiện trường, vì thế giờ tôi cũng chưa có cách để bố trí cụ thể ai sẽ ra sân trong trận với Hoa Hạ, có điều tôi muốn nói vài điều với mọi người.”

Sau đó hắn liền cầm sổ kỷ niệm của Hoa Hạ, bút của Thương Lan ra, vừa viết vừa giải thích: “Nói thế này, tôi, Dạ Dạ và Tứ Lam có khả năng sẽ ra sân trận lôi đài đầu tiên, nếu bạo tốc độ tay quá mức trong giai đoạn này sẽ rất dễ bị mệt khi đánh đoàn chiến, chúng tôi cần thời gian để giảm xóc và nghỉ ngơi, nên xác suất tham gia vòng thứ hai sẽ không lớn, vì thế sẽ giao cho ba người Trạch Văn, Lâm Đồng và Từ Sách.”

Ba người được gọi tên nghiêm túc gật đầu.

“Còn một việc nữa, Từ Sách và Lâm Đồng là tuyển thủ chuyên đánh lôi đài, dù là vòng đầu hay vòng thứ hai thì tôi cũng sẽ có thể phái hai người lên căn cứ vào tình huống trên sân.” Ánh mắt Lưu Xuyên hướng về Lâm Đồng và Từ Sách, “Hai người phải chuẩn bị sẵn tâm lý lúc nào cũng có thể ra trận, thậm chí phải xác định sẵn có thể sẽ phải đánh cả hai vòng.”

Lâm Đồng nói: “Tôi hiểu.”

Từ Sách cũng gật đầu: “Đã biết.”

Tổng chỉ huy trận với Hoa Hạ lần này là tôi, trong số những tuyển thủ phụ trách sát thương, Tần Dạ chuyên tâm lo đoàn chiến, Tứ Lam và Trạch Văn thì phải chuẩn bị cả lôi đài. Thứ tự cụ thể sẽ căn cứ xem đối phương phái ai lên để điều chỉnh. Đội hình đoàn chiến, về phụ trợ cứ để Thiếu Khuynh đánh vòng đầu, nếu đội hình Hoa Hạ dùng Võ Đang phụ trợ khó đánh thì chúng ta sẽ lại lâm thời điều chỉnh, cũng có thể trận thứ hai Tứ Lam sẽ đánh phụ trợ…” Lưu Xuyên dừng một chút, nhìn về phía mọi người, “Tóm lại, đội tuyển Long Ngâm chúng ta đã nếm qua hết thảy đủ loại đội hình trong vòng bảng, mấy ngày này sẽ phải ôn luyện, đấu tập cho thật nhuần nhuyễn, tránh cho khi phối hợp lại bỡ ngỡ. Mọi người cứ thả lỏng tâm tình, mang theo trạng thái tốt nhất, dốc toàn lực ứng phó!”

Mọi người đồng thanh nói: “Đã rõ!”

– không ai muốn thua, nhất là với thể chế đào thải trong playoffs.

Chiều ngày 15 tháng Sáu, trận đấu giữa Đồng Tước và Thịnh Đường tại bảng B đánh tận hai tiếng đồng hồ.

Trận này Đồng Tước đánh rất gian nan, vì Thịnh Đường có chuyên gia phân tích bản đồ Nhan Tử Di, toàn bộ chiến thuật và bản đồ đều nhắm vào Lộc Tường. Lộc Tường rất khổ sở, trời sinh mù đường không cứu chữa được, có điều Tiểu Lộc cũng rất cố gắng uy vũ hủy hết nửa cái mê cung trên lôi đài, kết quả vẫn bị thua, khán giả tại hiện trường cũng thấy thương cho cậu nhóc.

Điểm số hai đội theo nhau sát nút, bốn trận vẫn ngang cơ 9:9, đánh tới tận trận quyết thắng thứ năm, bản đồ random ra Lạc Hà pha địa hình bằng phẳng, Đồng Tước vốn mạnh về giao tranh trực diện. Chiến thuật chơi diều của Thịnh Đường không phát huy tốt tại bản đồ bình nguyên không có chướng ngại này, cuối cùng Đồng Tước dựa vào cách đánh cận chiến bạo lực xẻ dọc chiến trường, ưu thế kinh hồn táng đảm giành được lá cờ quyết định, thắng lợi với tỉ số 11:9.

Tại bảng B, Đồng Tước vào nhánh thắng, Thịnh Đường vào nhánh thua chờ trận hồi sinh.

Chiều ngày 16 tháng Năm, trận đấu giữa Lạc Hoa Từ và Tuyết Lang cũng rất kịch liệt, hai vòng lôi đài mỗi đội lấy được ba điểm, đến đoàn chiến vòng thứ ba, Lạc Hoa Từ chọn bản đồ lại một lần nữa xuất hiện lời nguyền sân nhà, Diệp Thần Hi lợi dụng địa hình phối hợp với Tiêu Dao truyền tống trận trực tiếp cạo trọc Tuyết Lang lấy hết ba lá cờ, còn Tuyết Lang ở sân nhà lại không tạo được ưu thế quá lớn, chỉ lấy được hai lá cờ xanh và đỏ. Cờ đen đường giữa không cẩn thận bị Lạc Hoa Từ giành được, kết thúc trận thứ tư với điểm số 10:8, đội tuyển Tuyết Lang tiếc nuối thất bại với hai điểm thấp hơn.

Tại bảng A, Lạc Hoa Từ vào nhánh thắng, Tuyết Lang rơi vào nhánh thua.

Tối ngày 16, các thành viên Long Ngâm lại tụ tập cùng nhau.

Hôm sau chính là trận đấu cuối cùng của vòng playoffs đầu tiên – Long Ngâm vs Hoa Hạ, ai cũng vừa hưng phấn vừa hồi hộp.

Tình hình ở bảng B hiện tại là Đồng Tước đã vào được vòng thứ hai, Thịnh Đường ở nhánh thua chờ quyết định, nếu bọn họ thắng Hoa Hạ thì sẽ đánh tiếp với Đồng Tước, nếu bọn họ thua thì phải đánh với Thịnh Đường.

Áp lực khi rơi vào nhánh thua rất lớn, vì thế tốt nhất là nên thắng trận với Hoa Hạ.

Tuy rất nhiều người mới lần đầu đánh playoffs, có điều trận này là do đội trưởng cũ của Hoa Hạ, Lưu Xuyên đích thân chỉ huy, ai nấy cũng đều tin tưởng Xuyên đội nhà mình.

Mọi người họp đến 10 giờ đêm, cuối cùng Lưu Xuyên dặn dò một số điều cần lưu ý, sau đó để mọi người về nghỉ sớm, còn bản thân thì xoay người đi tắm.

Tắm xong đi ra thì thấy Ngô Trạch Văn ngồi trước máy tính chăm chú nghiên cứu gì đó, sườn mặt biểu tình cực kỳ chuyên chú. Người ta vẫn nói đàn ông khi tập trung là đẹp trai nhất, học bá nhà hắn khi chăm chú thế này ngầu biết bao nhiêu, bộ dạng đeo kính thanh nhã khiến người ta xao động, thái độ nghiêm cẩn thế không đi làm nhà khoa học đúng là lãng phí.

Có điều đôi khi học bá cũng sẽ có những lúc rất ngốc, ví dụ như khi Lưu Xuyên lặng lẽ đi tới phía sau cậu, cậu hoàn toàn không hề nhận ra.

Lưu Xuyên mỉm cười, ôm lấy cậu từ phía sau, xoay đầu đối phương qua hôn xuống.

Ngô Trạch Văn bị tập kích bất ngờ hơi ngẩn người, đến lúc bị hôn vào tai mới vươn tay đẩy Lưu Xuyên: “Ưm… đừng nghịch mà…”

Lưu Xuyên không thuận theo, mặt dày tiếp tục hôn cậu, vươn đầu lưỡi xâm nhập vào trong khoang miệng, lần này Ngô Trạch Văn đẩy hết sức mà Lưu Xuyên vẫn chơi xấu, rơi vào đường cùng đành dứt khoát dùng lực cắn Lưu Xuyên một miếng.

“Ô…” Lưu Xuyên bị cắn mặt đầy khiếp sợ buông Ngô Trạch Văn ra, sau đó mếu máo nói: “Sao lại cắn tôi…”

Ngô Trạch Văn đỏ mặt nói: “Tôi đang tra cứu, anh đừng nghịch.”

Lưu Xuyên dùng mu bàn tay xoa xoa khóe môi bị cắn, cảm thấy hứng thú ngồi bên cạnh ôm lấy cậu hỏi: “Đang tra cái gì? Nói tôi nghe xem.”

Ngô Trạch Văn nghiêm túc giải thích: “Chẳng phải anh vẫn lo lắng Trình Duy của Hoa Hạ sẽ trở thành biến số khi thi đấu sao? Mấy ngày nay tôi lật lại hết video thi đấu của Hoa Hạ, phát hiện ra tuyển thủ này rất ít khi ra sân trong vòng bảng, thậm chí có rất nhiều trận cậu ta còn không có mặt, điều này hơi vô lý… Tôi search theo tên của cậu ấy, nhưng tên này khá phổ thông, tính trùng lặp quá cao, đủ loại thân phận, địa vị…”

Ngô Trạch Văn vừa nói, vừa mở một trang web trong bookmark ra, kéo chuột đến dưới cùng: “Qua mấy ngày tìm kiếm sàng lọc, tôi tra ra được một người, thân phận khá đặc biệt, tuổi cũng tương xứng với Trình Duy của Hoa Hạ, anh tới xem đi.”

Ngô Trạch Văn chỉ vào màn hình máy tính, Lưu Xuyên lại gần nhìn thấy, nhất thời cũng sửng sốt vô cùng: “Đội phó của đội tuyển Thời Quang, thiếu niên thiên tài của liên minh Thần Tích chuyên nghiệp – Bạch ma pháp sư? Đây là cái gì?”

Lưu Xuyên hoàn toàn không ngờ kết quả lại như vậy.

Thám tử Trạch Văn rất cẩn thận, vậy mà tra được đến cả liên minh Thần Tích chuyên nghiệp, hơn nữa đây vẫn là trang thông tin của mùa giải vừa rồi.

Trong website của liên minh Thần Tích chuyên nghiệp có thông tin chi tiết cùng ảnh chụp của tuyển thủ, Lưu Xuyên vừa nhìn đã xác định – người này chính là thiếu niên hắn nhìn thấy ở hậu đài sau khi bình luận trận đấu! Thích đội mũ lưỡi trai, giọng nói trong sáng, cười rộ lên như ánh nắng lại ngập tràn sức sống, chạy tới hậu trường an ủi Lão Miêu, rõ ràng có quen với Lão Miêu.

– hóa ra là như vậy!

Bạn cũ theo như lời Miêu thần nói, là bạn quen biết từ hồi còn ở Thần Tích.

Chẳng trách khi ấy cảm thấy thiếu niên nhìn rất quen, thực ra Lưu Xuyên đã từng thấy cậu ta trong tấm ảnh chụp tập thể của Hoa Hạ. Có điều nhóc này thích đội mũ, hơn nữa ảnh chụp và người thật khác nhau quá nhiều, Lưu Xuyên lại không quen người này vì vậy mới không nhận ra.

“Có lẽ chỉ là trùng tên thôi? Nhưng tôi cũng thấy ảnh có vẻ giông giống… Anh xem có phải không?” Ngô Trạch Văn nghiêm túc nói. Cậu có chứng mù mặt, không phân biệt được Trình Duy này và Trình Duy của Hoa Hạ có phải cùng một người hay không, nhìn ảnh chụp hình như không giống, lại cũng có vẻ giống, vì thế mới muốn Lưu Xuyên tự nhìn để xác nhận.

Lưu Xuyên cười nói: “Là cậu ta đấy, cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao lại thế rồi.”

“Thật sự là cậu ta sao?” Trạch Văn rất sửng sốt, “Nếu cậu ấy là tuyển thủ chuyên nghiệp bên Thần Tích thì tại sao lại chạy tới Hoa Hạ?”

“Thời gian thi đấu của Thần Tích không giống với bên Võ Lâm, mấy tháng này vừa lúc không có giải, nếu cậu ta muốn đi đánh giải khác thì chỉ cần đệ trình lên liên minh, giải quyết thủ tục gọn gàng, đăng ký thành công là được.” Lưu Xuyên quay đầu lại giải thích với Trạch Văn, “Trước đó cũng có tình huống kiểu này, hồi ấy thu nhập của tuyển thủ eSport thấp lắm, để sinh tồn thì rất nhiều cao thủ phải chơi tốt mấy game liền để kiếm vài đồng thưởng. Có điều giờ tình hình cải thiện rồi, phần lớn tuyển thủ chuyên nghiệp đều sẽ chỉ chuyên tâm vào một game mà mình thích thôi. Nhưng nếu muốn nhảy game tạm thời cũng có thể, chẳng phải Lão Miêu cũng mang theo một nhóm người qua đây sao?”

Ngô Trạch Văn nâng kính, nói: “Nói thế thì đội tuyển Hoa Hạ đã mời tới một ngoại binh rất mạnh?”

“Không sai.” Lưu Xuyên nói.

– bố trí ngoại binh thần bí lần này, thực sự Hoa Hạ đã khiến Lưu Xuyên chấn động.

Dựa theo trang chủ giới thiệu của liên minh Thần Tích chuyên nghiệp, tuyển thủ này tên là Trình Duy, ID là “Duy Nhất Chuyên Chúc” (độc quyền chỉ có một), 16 tuổi đã ra mắt, năm đó giành á quân cùng đội tuyển Thời Quang, giành được giải người mới xuất sắc nhất, cũng tiếp nhận chức vụ đội phó của đội tuyển Thời Quang. Mùa giải thứ hai trực tiếp dẫn dắt đội tuyển Thời Quang giành quán quân, cũng giành được giải MVP của mùa giải, cũng vì thế mà người trong giới gọi cậu là “Thiếu niên thiên tài”.

Con đường xưng thần của người này dường như giống Lộc Tường y đúc – là loại hình tuyển thủ thiên tài, thành thần chỉ trong hai năm ngắn ngủi.

Điểm khác nhau là Tiểu Lộc Tường thì suốt ngày lơ mơ, lại còn phàm ăn, không biết gì về chiến thuật, cách chơi nhiệt huyết bạo lực, là điển hình cho loại tuyển thủ cận chiến tấn công nhanh. Còn Trình Duy này lại chơi Bạch ma pháp sư, điển hình cho dạng tuyển thủ đánh tầm xa, khống chế tiết tấu chậm, tựa hồ có đầu óc chiến thuật hơn Lộc Tường.

Tuy Lưu Xuyên không chơi [Thần Tích], nhưng nếu game này nổi ngang [Võ Lâm] thì đương nhiên hắn cũng nghe qua về trò chơi này. Dù sao thì hắn cũng thường xuyên gặp được tuyển thủ bên [Thần Tích] tại giải thưởng tổng hợp T.G.A. Ví dụ như năm đó lần đầu hắn gặp Lão Miêu cũng chính là ở T.G.A, khi ấy Lý Thương Vũ chơi pháp sư triệu hồi.

Khác với Đường Môn gọi con rối, Ngũ Độc gọi động vật có độc ở Võ Lâm, lúc trước Lý Thương Vũ chơi pháp sư triệu hồi có thể gọi ra các tiểu tinh linh. Dạng game online này dù bối cảnh khác nhau, nhưng về nguyên lý thì không có khác biệt quá lớn, nghề nghiệp pháp sư triệu hồi cũng chơi theo hình thức “thao tác đa tuyến”, nếu để Lưu Xuyên chơi pháp sư triệu hồi ở Thần Tích thì đương nhiên hắn cũng thoải mái khống chế.

Thần Tích là game lấy bối cảnh phương tây, có hai chức nghiệp chơi pháp thuật là hắc ma pháp sư và bạch ma pháp sư, đều đánh sát thương phép. Lưu Xuyên vừa đọc giới thiệu về Trình Duy liền có liên tưởng trong đầu, lập tức nhắn tin cho Tần Dạ và Lam Vị Nhiên: “Lập tức tới phòng 7301, có việc gấp cần bàn.”

Hiếm khi đội trưởng nhắn tin gấp gáp như thế, lại còn không kèm theo cái icon kéo cừu hận:), chứng tỏ sự tình khá nghiêm trọng.

Bởi vậy không tới nửa phút sau, Tần Dạ đã từ phòng bên chạy tới.

“Miệng cậu sao đấy?” Tần Dạ tinh mắt, liếc qua liền phát hiện miệng của Lưu Xuyên có vấn đề, Ngô Trạch Văn nghe vậy đỏ hết cả tai, Lưu Xuyên lại cực kỳ thản nhiên, mỉm cười nói: “Lúc ăn không cẩn thận cắn vào môi.”

Ngô Trạch Văn: “…”

Tần Dạ nhìn hắn một cái, cũng không hỏi nhiều, nhíu mày nói: “Hơn nửa đêm gọi tôi tới, có chuyện gì quan trọng lắm à?”

“Tôi tới rồi.” Lúc này Lam Vị Nhiên cũng đi vào, lười biếng ngáp dài nói, “Vừa trèo lên giường chuẩn bị ngủ thì cậu lại dựng dậy, tốt nhất là cho tôi lý do thuyết phục một chút.”

“Đương nhiên là có chuyện quan trọng thật.” Lưu Xuyên hiếm khi đứng đắn nói, “Mấy hôm nay Trạch Văn có tra thông tin về tuyển thủ ‘Trình Duy’ của Hoa Hạ, tìm được thân phận thật sự của tuyển thủ thần bí này, Trạch Văn cho hai người này xem kết quả cậu tra được đi.”

Ngô Trạch Văn gật đầu, đưa notebook cho hai người xem.

Tần Dạ và Lam Vị Nhiên cùng nhìn về phía màn hình của Ngô Trạch Văn, nhất thời sửng sốt: “Thần Tích?”

“Đúng vậy.” Lưu Xuyên nói, “Liên minh Thần Tích chuyên nghiệp, đội phó đội tuyển đương kim vô địch Thần Quang, thiếu niên thiên tài, bạch ma pháp sư mạnh nhất.”

“…” Tần Dạ và Lam Vị Nhiên nhìn nhau, không nói gì.

Lưu Xuyên nói tiếp: “Dạng tuyển thủ thần cấp nhảy game rất hiếm, cậu ta không giống Lão Miêu, vì đội tuyển giải tán nên mới chuyển cả đội qua. Đội tuyển Thời Quang của Trình Duy đang là đương kim vô địch, làm đội phó lương cũng phải trên ngàn vạn, làm gì túng thiếu tới mức chạy đến Hoa Hạ làm bình vôi? Chẳng khác nào bảo Tô Thế Luân đùng một cái chạy tới Thần Tích làm người qua đường, quá phi logic.”

Tần Dạ nhíu chặt mày, suy tư một lát mới nói: “Vậy xem ra hắn là do cấp trên của câu lạc bộ điều sang? Nếu Trình Duy là đội phó, bản thân không thể tự làm bậy như vậy, chuyển đổi thông tin, đăng ký thủ tục bên liên minh cũng không dễ dàng.”

“Tôi cũng nghĩ thế, vì vậy mới lớn gan phỏng đoán một chút.” Lưu Xuyên sờ cằm nói, “Đàn anh của tôi hồi trước, cũng là ông chủ phía sau của đội tuyển Hoa Hạ, Lê Huy, có lẽ đã bước một chân vào Thần Tích rồi. Có lẽ anh ta có cổ phần ở đội tuyển Thời Quang. Thậm chí có lẽ đội tuyển Thời Quang là do chính anh ta đầu tư, điều động tuyển thủ sang đây trợ giúp là chuyện rất dễ dàng, cùng thuộc một câu lạc bộ đương nhiên tuyển thủ phải nghe theo ông chủ.”

Tần Dạ: “…”

Lam Vị Nhiên: “…”

Lưu Xuyên phân tích cực kỳ có lý.

Nếu giả thiết này là thật, thì Trình Duy ở đội tuyển Thời Quang, cùng với Lương Hải Tân, Tạ Quang Nghị dẫn dắt đội tuyển Hoa Hạ, thực chất đều trực thuộc một câu lạc bộ.

Trong nước có các câu lạc bộ thi đấu điện tử lớn, về sau nếu tài chính sung túc hoàn toàn có thể mở rộng phát triển sang các lĩnh vực game khác nhau, tạo thành một câu lạc bộ tổng hợp, nuôi cùng một lúc vài đội tuyển. Có điều, rất nhiều câu lạc bộ ở Võ Lâm hiện tại vẫn đang trong giai đoạn tự chèo tự chống, không ngờ Lê Huy lại là người đầu tiên đá ngang.

Cách kinh doanh đội tuyển của đàn anh Lê Huy khác với Lưu Xuyên, đây cũng là lý do đầu tiên mà Lưu Xuyên rời khỏi Hoa Hạ khi đó. Có điều không thể không thừa nhận, Lê Huy cực kỳ có khả năng ở phương diện kinh doanh.

Nếu là cùng một câu lạc bộ, chắc chắn quan hệ đội trưởng đội phó giữa các đội tuyển cũng không tồi. Những người như Lương Hải Tân, Tạ Quang Nghị chắc chắn quen thân với Trình Duy – phòng huấn luyện thì ngay bên cạnh, ngày nào cũng cùng ăn cơm một nhà ăn, có thể không thân sao?

Vì vậy, phỏng đoán trước đó của Ngô Trạch Văn rằng “Tuyển thủ Trình Duy bình thường vẫn không ra sân trong giai đoạn vòng bảng, tùy tiện ra sân sẽ phát huy không ổn định” đã hoàn toàn sụp đổ. Chắc chắn người mới thì cần tôi luyện, nhưng dạng tuyển thủ cấp bậc đại thần như Trình Duy, ngồi mấy trận trên ghế dự bị cũng sẽ hoàn toàn không ảnh hưởng tới trạng thái.

Giống như Lưu Xuyên, dù cả mùa giải không đánh lôi đài, chẳng phải trận cuối cùng vẫn bán hành cho Dương Kiếm hay sao? Chỉ cần Trình Duy bình thường duy trì được xúc cảm khi luyện tập, khi lên sân thi đấu chắc chắn sẽ trở thành trợ lực cực mạnh cho đội tuyển Hoa Hạ!

Vì sự thực này quá kinh người, ai nấy cũng đều trầm mặc.

Lam Vị Nhiên nhìn kỹ giới thiệu trên trang chủ một lần, mỉm cười nói: “Lưu Xuyên, xem ra đúng là Hoa Hạ rất kiêng kị cậu, đến mức còn mời cả ngoại binh thiếu niên thiên tài gì đó từ Thần Tích sang trợ giúp, thậm chí giấu nhẹm cả một mùa giải, có lẽ bọn họ thực sự muốn dốc sức cho playoffs.”

“… Biết làm sao được.” Lưu Xuyên bất đắc dĩ nói, “Tôi hiểu Hoa Hạ quá rõ, bao nhiêu người ở Hoa Hạ toàn là một tay tôi bồi dưỡng, nếu Lê Huy muốn nhắm vào tôi, chỉ có thể đưa ra một tuyển thủ vương bài mà tôi không hề biết, thậm chí còn làm một nhân vật mờ nhạt giấu mình suốt vòng bảng, anh ta cũng vất vả rồi. Có điều chắc nằm mơ anh ta cũng không nghĩ tới đội tuyển chúng ta có một thám tử tên là Ngô Trạch Văn.”

Nói tới đây hắn liền quay đầu nhìn về phía Ngô Trạch Văn, mỉm cười vươn tay xoa đầu Ngô Trạch Văn, nói: “Trạch Văn rất là ngầu nha, vậy mà cũng tra ra được. Nếu không nhờ cậu thì tôi nằm mơ cũng chẳng nghĩ đến vậy mà Lê Huy lại chơi bài này với tôi.”

Ngô Trạch Văn né móng vuốt của đội trưởng, nghiêm túc hỏi: “Nếu đã xác định thân phận của người này thì chúng ta nên đáp trả như thế nào?”

Lưu Xuyên thu tay lại, nói: “Chỉ cần hiểu rõ cách chơi của cậu ta là có thể đoán được bố trí của Hoa Hạ. Trước đó Lão Miêu chơi pháp sư triệu hồi bên Thần Tích, sang Võ Lâm thì chơi Đường Môn Khôi lỗi, cả hai đều là hệ triệu hồi. Nói như vậy, tuyển thủ hàng đầu sẽ không tùy tiện thay đổi phong cách cá nhân, ví dụ như Lộc Tường, dù cậu ta có đổi game thì vẫn sẽ chỉ chơi cận chiến, không thể đổi sang pháp sư đánh xa được. Trình Duy này nếu chơi bạch ma pháp sư bên Thần Tích, vậy chắc chắn bên này cũng sẽ chơi pháp sư đánh tầm xa… Vậy sẽ chỉ có một lưu phái thôi.”

Tần Dạ nói: “Võ Đang Khí tông khống chế?”

Lưu Xuyên và Lam Vị Nhiên cùng gật đầu.

Trong game Võ Lâm, sát thương phép mạnh nhất chỉ có thể là Võ Đang Khí tông.

Tuy rằng Ngũ Độc cũng mạnh về sát thương phép, nhưng Ngũ Độc phải lợi dụng pet để tấn công, cách chơi thiên về triệu hồi. Tiêu Dao cũng mạnh về pháp thuật khống chế, nhưng sát thương kém hơn Võ Đang, chủ yếu vẫn phải dựa vào hợp kích cùng với khinh công Tiêu Dao du để đánh du kích, tính linh hoạt khá mạnh. Chỉ có Khí tông Võ Đang, tuy vũ khí là trường kiếm nhưng lại dùng “Kiếm khí” không hình không dạng để đả thương người, thương tổn cực cao, phần lớn các skill của Khí tông Võ Đang đều phải niệm, còn có rất nhiều các skill khống chế khác, vừa vặn cùng loại với pháp sư đánh xa trong những game có bối cảnh phương Tây.

Ngô Trạch Văn nâng kính, nhìn về phía Lưu Xuyên nói: “Nếu như vậy thì khi đoàn chiến rất có khả năng Hoa Hạ sẽ có hai Khí tông Võ Đang đánh đội hình hai khống chế? Hơn nữa năng lực đấu đơn của Trình Duy hẳn cũng không tệ, rất có khả năng sẽ lên cả lôi đài.”

“Đúng thế.” Lưu Xuyên nói, “Cũng may là phát hiện sớm, nếu không đến lúc vào trận thì chắc chắn sẽ rất khó giải quyết. Trận đấu này mà chỉ huy không tốt, bên kia có hai khống chế, tôi và Trạch Văn cũng đánh xa chính ra cũng không dễ thắng. Bởi vì con rối hay pet của bọn tôi cũng sẽ bị ảnh hưởng giảm tốc độ, cự ly tấn công không với được đến chỗ Lương Hải Tân và Trình Duy, chắc chắn sẽ bị bên kia đánh tiêu hao mài chết… Chúng ta nên đổi sang một hệ thống có sức bật tốt hơn.”

Tần Dạ cùng Lam Vị Nhiên liếc nhau, đồng thời đưa ra kết luận: “Đánh dao phay?”

Lưu Xuyên cười: “Đúng rồi!”

Suy nghĩ của đội trưởng thực ra rất đơn giản, đánh tầm xa đấu với đội hình toàn pháp sư sẽ rất khó đánh, dứt khoát dùng đội hình cận chiến dao phay tới chém hết đám pháp sư máu giấy là được.

Ngay sau đó, hắn liền gọi điện thoại cho Từ Sách, kết quả lại là Giang Thiếu Khuynh nghe máy, hỏi: “Xuyên đội, có chuyện gì thế? Từ Sách đang tắm, tôi thấy anh gọi nên nhận điện thoại giúp cậu ấy.”

“Ừ, có việc cần bàn.” Lưu Xuyên nói, “Cậu bảo cậu ta tắm xong thì tới phòng 7301 họp, cậu cũng tới luôn, tiện đường gọi cả những người khác nữa.”

Một lát sau, toàn bộ thành viên Long Ngâm đều có mặt đông đủ.

Vừa tan họp lại bị đội trưởng kéo tới họp tiếp, nhưng mọi người cũng không oán giận gì, đứng một bên nghe Lưu Xuyên giải thích.

Lưu Xuyên nói: “Muộn thế này còn gọi mọi người cũng vì có chuyện quá khẩn cấp, ngày mai đấu với Hoa Hạ chúng ta sẽ đổi chỉ huy, để Tần Dạ chỉ huy đoàn chiến, tôi sẽ lên lôi đài. A Sách đánh đoàn chiến, còn nhớ trận với Tuyết Lang không? Chúng ta sẽ dùng đội hình toàn cận chiến, đánh kiểu bạo lực dao phay,”

Mọi người: “…”

Vừa rồi còn nói đội hình quyết định sau, Xuyên đội chỉ huy.

Giờ lại đổi thành Dạ Dạ chỉ huy, Từ Sách đi đánh đoàn chiến, quá đau truym rồi.

Tiểu Dư hoang mang vò đầu: “Chẳng phải nói đến lúc đó mới quyết định mà? Sao đội trưởng lại đột nhiên đổi ý?”

“Vì thám tử Ngô của chúng ta tra được một chút nội tình.” Lưu Xuyên cười nói, “Dạ Dạ, A Sách, Tứ Lam đánh đoàn chiến, lôi đài đến lúc đó quyết định. Đây là đội hình khả thi nhất, sáng mai chúng ta tới quán net đánh tập.”

Lý Tưởng liếc nhìn Tần Dạ, thấp giọng hỏi: “Trạch Văn tra được cái gì?”

Tần Dạ bình tĩnh nói: “Đội tuyển Hoa Hạ có cao thủ từ bên ngoài tới trợ giúp, là Trình Duy vẫn ngồi ghế dự bị làm bình vôi, thực ra cậu ta chính là đội phó đội tuyển Thời Quang bên Thần Tích.”

Mọi người: “…”

Cả đám mặt đều dại ra, rõ ràng rất bất ngờ với chuyện này.

Lưu Xuyên cười nói: “Tôi cũng không ngờ, lần này Hoa Hạ mang đòn sát thủ ra thật sự đã dốc hết vốn rồi, bọn họ có chuẩn bị mà đến, rõ ràng là nhắm vào tôi. Vì thế chúng ta càng phải cẩn thận, ngày mai tôi sẽ đích thân đấu với thiếu niên thiên tài kia, đoàn chiến thì giao cho Dạ Dạ và Tứ Lam.”

Tần Dạ bình tĩnh nói: “Hiểu rồi, tôi về chuẩn bị một chút.”

Lam Vị Nhiên khoanh tay nói: “Nếu bọn họ dám mời trợ giúp bên ngoài như thế, bình thường chắc chắn đã tập phối hợp đội hình ở đội rồi. Tôi nghĩ đội hình hai khống chế Võ Đang chắc chắn sẽ được lôi ra dùng tại playoffs, dạng đội hình này… Chúng ta vẫn chưa từng gặp bao giờ đúng không?” Nói xong liền nhìn về phía Tần Dạ ở bên cạnh.

Tần Dạ đáp lại: “Trước mắt đúng là liên minh chưa từng có đội tuyển nào sử dụng đội hình hai Võ Đang khống chế.” Tần Dạ dừng một chút, lại nói, “Điểm này tôi sẽ về trao đổi với Hân Nhiên một chút, đội tuyển Quốc Sắc đang thử nghiệm thay đổi đội hình đánh khống chế thiên về giai đoạn sau của ván đấu, hai Võ Đang làm dmg, một Võ Đang phụ trợ, dạng đội hình ba Võ Đang chính ra còn mạnh hơn cả đội hình ba Đường Môn chơi diều của đội tuyển Thịnh Đường. Tuy cự ly tấn công của Đường Môn xa nhưng không thể khống chế đối thủ. Năng lực khống chế tầm xa của Võ Đang Khí tông là mạnh nhất trong các lưu phái, nếu chúng ta bị thả diều chắc chắn sẽ rất khó đánh. Vì vậy tôi và A Sách nhất định phải lợi dụng khả năng cơ động của thích khách để phá vây, liên thủ xông vào phía sau của bọn họ để chặt đứt khả năng phối hợp của đội hình này.”

Từ Sách vẫn không có biểu tình gì, thực ra hắn vừa gội đầu xong, đang định tắm thì bị Giang Thiếu Khuynh gõ cửa lôi ra, trong lòng có chút khó chịu.

Có điều nghe đến đó, Từ Sách cũng gật đầu nói: “Vậy chúng ta sẽ cùng nhau xông vào giết máu giấy phía sau?”

Tần Dạ gật đầu: “Ừ, tập trung đánh Lương Hải Tân hoặc Trình Duy, tìm cơ hội giết một người trước, nếu không bọn họ thay phiên dùng skill khống chế, chúng ta bên này sẽ bị giảm tốc tập thể, dần dần sẽ bị tiêu hao đến chết sạch. Thực ra loại đội hình đánh tiêu hao chậm này rất đáng sợ, chúng ta không nắm chắc cơ hội chắc chắn sẽ bị kéo vào tiết tấu tử vong không có lối thoát.”

Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Chính là như vậy, thế nên chúng ta mới chơi kiểu bạo lực dao phay, toàn bộ cận chiến xông tới giết hàng sau, một khi Võ Đang bị lại gần sẽ rất khó đánh. Dạ Dạ và A Sách buộc phải xông tới cắt ngang lúc bọn họ niệm chiêu, thêm Tứ Lam giúp đỡ, nếu ba người có thể vọt vào hàng sau thì người nên khóc sẽ là bọn họ.”

Pháp sư cần nhất chính là hoàn cảnh để tấn công, đồng đội bảo vệ tốt, núp phía sau niệm skill, nhưng nếu bị quân địch lại gần cắt ngang, chắc chắn là từ trên trời rơi xuống vực thẳm.

Đây cũng là lý do mà Lưu Xuyên lập tức đổi chỉ huy và đội hình khi phát hiện thân phận của Trình Duy.

Hơn nửa đêm gọi mọi người tới bảo trận tiếp theo đổi chỉ huy đúng là có hơi đau tim, có điều cũng nhờ Trạch Văn chú ý điều tra mấy ngày, moi ra được thân phận con bài tẩy của đội tuyển Hoa Hạ. Nếu không nếu ngày mai Lưu Xuyên đích thân lên đoàn chiến, không chừng sẽ thực sự rơi vào bẫy của Lê Huy.

Trong phòng khách sạn trên tầng tám, biểu tình trên mặt Lương Hải Tân có chút bất an: “Em vẫn cảm giác không chừng Xuyên đội sẽ đoán được bố trí của chúng ta.”

Tạ Quang Nghị nói: “Hẳn là không đâu, nếu anh ấy thấy một tuyển thủ lạ, chắc chắn sẽ nghĩ Tiểu Duy là người mới mà chúng ta đang bồi dưỡng, sẽ không nghĩ Tiểu Duy là đại thần đứng đầu. Lưu Xuyên chưa bao giờ chơi Thần Tích, cũng không xem đánh giải… Mà dù anh ta đoán được, hai chúng ta lại thêm Tiểu Duy, ba người liên thủ cũng không phải sợ đội tuyển Long Ngâm.”

Đội phó an ủi khiến Lương Hải Tân cũng thấy dễ chịu hơn, cười cười nói: “Cũng đúng nhỉ.”

Tạ Quang Nghị vỗ vai cậu: “Đừng nghĩ linh tinh, ngủ sớm chút đi, chuẩn bị tinh thần cho tốt còn đối phó với trận đấu ngày mai.”

Lương Hải Tân “Ừ” một tiếng, nằm lại xuống giường.

Trong phòng 7301, sau khi Long Ngâm tan họp, chỉ còn lại Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn.

Lúc này Lưu Xuyên mới tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy Ngô Trạch Văn, đặt cằm lên vai cậu, dịu dàng nói: “Thực sự vất vả cho em rồi, mấy ngày nay tra này tra nọ chắc mệt lắm ha?”

Ngô Trạch Văn nói: “Không mệt, giúp được anh là tốt rồi.”

Lưu xuyên cười cười, siết chặt thêm cái ôm.

Cũng chỉ vì một câu “Lo rằng Trình Duy sẽ trở thành biến số khi thi đấu” của hắn mà Ngô Trạch Văn hao tốn không biết bao nhiêu thời gian và tinh lực, điều tra hết mọi chi tiết về Trình Duy. Sự nghiêm túc và quan tâm này của Trạch Văn khiến Lưu Xuyên rất cảm động, ôm người này trong lòng, có cảm giác như trái tim cũng được lấp đầy trong ấm áp… Có Trạch Văn ở bên, hắn thấy thật an tâm.

Trận đấu ngày mai, dù khó khăn đến đâu hắn cũng không hề lo lắng, bởi vì có Trạch Văn, còn có những đồng đội khác, đều sẽ cùng hắn đương đầu.
Hết chương 353.

Chú thích:

Sát thương Vật lý là sát thương gây ra từ những đòn đánh thường, tướng nào cũng sẽ có sát thương vật lý. Những dạng tướng có sát thương vật lý lớn là xạ thủ (Đường Môn Cung tiễn), sát thủ (Nga Mi Trảo, Đường Môn Ám khí) hoặc đấu sĩ (Thiếu Lâm Đao, Thiếu Lâm Quyền, Cái Bang Côn v… v…).

Sát thương Phép là thường được gây ra từ các chiêu thức, skills. Mỗi tướng đều có bộ kỹ năng khác nhau nên sát thương sẽ khác nhau. Những tướng có sát thương phép cao là pháp sư (Võ Đang Khí tông, Đường Môn Khôi lỗi), Sát thủ (Tiêu Dao Ngọc tiêu) hoặc hỗ trợ.

WPPtmdwjpg