Thời gian trôi rất nhanh, đảo mắt bốn ngày đã qua đi, vòng tứ kết của mùa giải thứ 13 chính thức bắt đầu.
Dựa theo lịch thi đấu, mỗi ngày sẽ có một trận, bảng A chiều 14 tháng Sáu là Thất Tinh Thảo vs Thương Lan, chiều 15 tháng Sáu là Đồng Tước vs Thịnh Đường tại bảng B. Chiều ngày 16 sẽ là trận đấu giữa Lạc Hoa Từ và Tuyết Lang thuộc bảng A, tại bảng B trận đấu giữa Hoa Hạ và Long Ngâm sẽ diễn ra vào chiều ngày 17.
Bố trí các trận khác ngày nhau ngoại trừ để tiện cho việc bán vé, quảng cáo, tăng thu v… v… còn là để nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp có thời gian nghỉ ngơi, điều chỉnh giảm xóc.
Bốn trận đấu vòng đầu tiên sẽ quyết định danh sách ai vào nhánh thắng, ai vào nhánh thua. Long Ngâm được sắp xếp đánh trận cuối vào ngày 17, Lưu Xuyên cũng rất biết ơn, Long Ngâm nhiều người mới, vừa vặn có thể dùng mấy ngày này đưa mọi người tới sân đấu cảm nhận không khí, thuận tiện nắm rõ quy tắc playoffs.
Có điều, điểm đặc thù của playoffs chính là trừ bình luận viên của liên minh sẽ có thêm một vị khách mời đặc biệt, Lưu Xuyên cũng là cái tên đầu tiên được nhắc đến để trở thành khách mời cho playoffs mùa này.
Ba giờ chiều bắt đầu thi đấu, Lưu Xuyên vào hậu trường trước, Lam Vị Nhiên và Tần Dạ đưa toàn bộ thành viên Long Ngâm tới xem, kết quả vừa đến nơi thì lại thấy cả đám Hoa Hạ, Đồng Tước, Thịnh Đường, Tuyết Lang, còn có cả Lạc Hoa Từ đều ở đây. Hơn nữa còn không hẹn mà cùng mua vé VIP trên khán đài, mọi người chen cùng một chỗ nhìn nhau, nhất thời không biết nói gì cho phải.
Diệp Thần Hi mỉm cười đi tới chỗ Lam Vị Nhiên, nói: “Sư phụ, các anh cũng tới xem thi đấu à?”
Lam Vị Nhiên nói: “Ừ, trận đầu playoffs mà, tiện thể đưa mọi người đi làm quen thể lệ một chút.”
Diệp Thần Hi rất tự giác đổi chỗ với người ngồi cạnh Lam Vị Nhiên, những người khác thì dựa theo số vé tìm ghế của mình.
Dương Kiếm vừa lúc ngồi ngay bên cạnh Tần Dạ, đi tới thấy Tần Dạ thì sững sờ đứng ngẩn ra, Tần Dạ cười nói: “Đây là chỗ của cậu à?”
Dương Kiếm xấu hổ đỏ mặt, Phương Chi Diên đi bên cạnh mỉm cười: “Chúng ta đổi chỗ đi, để tôi ngồi trong cho.”
Dương Kiếm được cứu lập tức đội ơn ngồi bên cạnh đội trưởng, Phương Chi Diên đi tới ngồi kế bên Tần Dạ, lễ phép nói: “Trùng hợp quá.”
Tần Dạ nói: “Ừ, cả đội cùng tới luôn à?”
Phương Chi Diên nói: “Đúng vậy, buổi chiều bắt đầu thi đấu, mọi người cũng không có tâm trạng huấn luyện nữa, thuận tiện đến tận nơi cảm thụ không khí một chút.”
Thực ra làm quen quy tắc hay cảm nhận không khí đều là thứ yếu, tìm tòi chi tiết xem đội hình của các đội lớn mới là điều quan trọng nhất.
Vào tứ kết mỗi chiều đều sẽ có một trận, nhà thi đấu cách khách sạn rất gần, dù sao hàng ngày huấn luyện cũng không thuộc hai giờ đồng hồ này, xem một trận đấu thu hoạch còn nhiều hơn so với vùi đầu huấn luyện, đây cũng là suy nghĩ chung của các đội trưởng.
Lúc này Lưu Xuyên đang nói chuyện phiếm ngoài hành lang ở hậu trường với Trương Thư Bình, tuyển thủ Thất Tinh Thảo và Thương Lan thì đang chuẩn bị trong phòng nghỉ.
Lưu Xuyên khiêm tốn nói: “Đây là lần đầu tiên tôi làm bình luận viên, không có kinh nghiệm gì đâu, anh phải bảo kê tôi đó.” Đây là Ngô Trạch Văn dạy hắn, không được tự khen mình, phải khiêm tốn, khiêm tốn.
Trương Thư Bình nói: “Được, bình thường khi xem đánh giải nói thế nào với đồng đội thì lát nữa cậu cứ nói thế với người xem.”
Lưu Xuyên lập tức không khiêm tốn nữa: “Tôi giảng giải rất là cao siêu, khán giả nghe không hiểu đâu.”
Trương Thư Bình vươn tay đánh hắn, Lưu Xuyên lập tức lắc người tránh né, xoay người ra thì đúng ở góc rẽ hành lang, thấy một bóng người quen thuộc đi ra từ trong phòng nghỉ – chính là đội trưởng Lý Thương Vũ của đội tuyển Thương Lan.
Lưu Xuyên tò mò quay đầu nhìn lướt qua, một thiếu niên dáng người thon dài đứng ở hành lang, cao khoảng 1m75, đội mũ lưỡi trai trắng che khuất nửa mặt, thấy Lý Thương Vũ liền cười tươi đi lên trước nói: “Miêu thần, lâu lắm không gặp, vẫn ngầu như xưa nha!”
Giọng nói của thiếu niên rất trong, nụ cười tỏa nắng, tuy nhìn qua có chút gầy, nhưng khi cười lên lại ngập tràn sức sống.
Lý Thương Vũ vươn tay vỗ vai cậu ta, nói: “Cậu còn đặc biệt tới tận đây thăm tôi à?”
Thiếu niên nói: “Ừa, hôm nay đến xem thi đấu, tiện đường qua hậu trường tìm anh một lát, tí nữa cố lên nha!”
Lý Thương Vũ gật đầu: “Sẽ.”
Thiếu niên nói: “Vậy tôi không quấy rầy nữa, anh mau về chuẩn bị đi, sắp bắt đầu thi đấu rồi, đánh xong nói chuyện tiếp nhé.”
Lý Thương Vũ mỉm cười nói: “Gặp lại sau.”
Sau khi nói mấy câu ngắn gọn, Lý Thương Vũ liền về phòng nghỉ, thiếu niên nọ cũng xoay người rời đi.
Lưu Xuyên nghi hoặc sờ cằm, hắn có cảm giác thiếu niên này nhìn rất quen, nhưng nhất thời lại không nhớ ra rốt cuộc đã từng gặp ở nơi nào…
Trương Thư Bình nghi hoặc nói: “Đang nhìn gì thế? Hành lang bên đó có vụ gì à?”
Lưu Xuyên thu tầm mắt lại: “Không có gì… Chúng ta phải ra sân chưa?”
Trương Thư Bình nhìn đồng hồ nói: “Ừ, đi thôi.”
Hai người đi theo đường dành cho tuyển thủ tới phòng bình luận ngồi, hiện trường thi đấu vòng playoffs đương nhiên náo nhiệt hơn vòng bảng rất nhiều. Chỗ ngồi kín đặc chưa nói, trên khán đài còn có đủ loại banner, poster cổ vũ, rõ ràng có rất nhiều fan của Thất Tinh Thảo và Thương Lan đến đây.
MC đang bốc thăm làm nóng trường thi đấu, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc, Lưu Xuyên và Trương Thư Bình cùng ngồi vào phòng cho bình luận viên, đeo tai nghe điều chỉnh thiết bị. Trương Thư Bình chỉ tới vị trí của camera, dặn Lưu Xuyên lát nữa khi bình luận phải hướng mắt về phía màn ảnh, Lưu Xuyên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Trò chơi bốc thăm kết thúc, phụ trách thông báo có thể bắt đầu, hình ảnh trên màn hình lớn cuối cùng cũng chuyển qua phòng bình luận.
Khán giả thấy hai người xuất hiện trên màn hình, lập tức kích động hoan hô!
Người xem trên mạng lại spam một đống “…”, rõ ràng mọi người rất bất ngờ với chuyện này.
Trương Thư Bình mỉm cười nói: “Xin chào các quý vị khán giả! Đây là hiện trường thi đấu vòng playoffs mùa giải thứ 13 của liên minh chuyên nghiệp. Tôi là bình luận viên Trương Thư Bình. Người ngồi bên cạnh tôi hôm nay đây, tôi tin ai cũng đều biết anh ta, xin mọi người cùng hô lên ID của người này là gì nào?”
Mọi người cùng đồng thanh: “Hải Nạp Bách Xuyên!”
Vô số thanh âm tụ lại khiến bốn chữ vang đến tận mây xanh, nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp ngồi phía trước không ai nói nổi câu nào – vậy mà khách mời bí mật lại là cái tên này!
Trương Thư Bình nói: “Đúng vậy, hôm nay chúng tôi rất vinh hạnh mời được Xuyên thần tới làm khách quý bình luận cho trận đấu này, xin mọi người một tràng pháo tay!”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Xin chào mọi người, tôi là Hải Nạp Bách Xuyên.”
Lưu Xuyên mặc Tây trang không giống như thường ngày, tác phong nhanh nhẹn như một vị thân sĩ, nhưng thực ra tính hắn thế nào không ai không biết, khoác một bộ vest lừa bịp người mới còn được, đợi lát nữa mở miệng chắc chắn sẽ khiến không ít người muốn bóp chết hắn.
Nhưng không thể không thừa nhận, người này mặc Tây trang rất ngầu. Dáng người Lưu Xuyên rất đẹp, cao 1m85, cân xứng thon dài, mặc vest lên chẳng khác nào người mẫu, hôm nay lại còn làm tóc – tựa hồ còn đẹp trai hơn trước, dùng mặt để kéo thêm cừu hận.
Tiểu Dư hưng phấn nói: “Trạch Văn anh xem kìa, đội trưởng nhà mình mặc vest nhìn giống người ghê cơ.”
Ngô Trạch Văn “Ừ” một tiếng, nhìn Lưu Xuyên được phóng đại trên màn hình lớn mà tim đập nhanh hơn… Người nào đó đúng là rất đẹp trai, vẻ ngoài có thể lừa được rất nhiều người, nhưng trước mặt Ngô Trạch Văn thì hắn chỉ là tên mặt dày, mặt dày đến độ không nói nổi lời nào nữa.
Trương Thư Bình nói: “Mà đây là lần đầu Xuyên thần làm bình luận viên đúng không? Cảm giác ngồi trong phòng bình luận thế nào?”
Lưu Xuyên nghĩ nghĩ nói: “Rất mát mẻ.”
Trương Thư Bình: “…”
Mẹ nó ai hỏi cái này! Thực sự không thể sảng khoái mà nói chuyện cho nổi.
Trương Thư Bình chém Lưu Xuyên mười nhát trong lòng, bên ngoài còn phải cười xòa nói: “Công nhận ha, trong phòng bình luận chúng tôi vẫn luôn mở điều hòa. Ầy, không nói về vấn đề cảm thụ nữa, chúng ta thảo luận về trận đấu hôm nay đi, cậu cảm thấy trong trận đấu hôm nay thì phần thắng của Thất Tinh Thảo hay Thương Lan cao hơn?”
Lưu Xuyên cười nói: “Ở vòng bảng Thất Tinh Thảo đạt 250 điểm, cao hơn Thương Lan.”
Fan Thất Tinh Thảo: “…”
Không thể nói là hạng nhất vòng bảng à? Nhất định nói 250 điểm, cố ý đúng không?
Lưu Xuyên tiếp tục nghiêm túc nói: “Tính thực lực tổng hợp thì đương nhiên Thất Tinh Thảo tốt hơn, tôi tin mọi người đều biết điều này.”
Trương Thư Bình nói: “Vậy cậu dự đoán điểm số sẽ là bao nhiêu?”
Lưu Xuyên nói: “Tôi cảm thấy có thể phân thắng bại trong bốn trận, không cần đánh trận cuối. Chênh lệch của hai bên có lẽ khoảng… trên mười điểm đi.”
Người xem: “…”
Mọi người rất sửng sốt với lời này, trong playoffs hai trận lôi đài 3+3, hai trận đoàn chiến 6+6, bốn trận tổng cộng 18 điểm, nếu trong bốn trận đánh thành thế hòa 9:9 thì sẽ có thêm một ván random bản đồ để quyết định thắng thua, giống với hiệp phụ của các môn thi đấu thể thao.
Lưu Xuyên nói bốn trận phân thắng bại, chênh nhau trên mười điểm, chẳng phải đồng nghĩa với việc trong 18 điểm sẽ chia thành cách biệt 14:4 sao?
Điểm số dự đoán này tại playoffs tương đương với thế cục nghiền áp, fan của Thương Lan nhất thời rất mất hứng.
Trương Thư Bình nhìn hắn một cái, nhắc nhở Lưu Xuyên không cần nói thẳng như thế: “Chênh lệch này có hơi lớn quá không? Xuyên thần có thể phân tích một chút xem.”
Rõ ràng Lưu Xuyên không cảm nhận được sóng não của Trương Thư Bình, thản nhiên nói: “Nhược điểm của Thương Lan rất rõ ràng, tuy đội trưởng Miêu thần và buff Bạch Hồ đều là tuyển thủ đứng đầu, nhưng năng lực của các tuyển thủ khác lại khá bình thường. Để phối hợp với đội, Miêu thần vẫn luôn khắc chế cách chơi cá nhân, những tuyển thủ khác ở Thương Lan không theo kịp ý thức và tốc độ tay của cậu ta, khiến đội tuyển Thương Lan rất dễ tách rời khi đánh đoàn chiến. Cũng như một thùng gỗ chứa nước không phải xem ván gỗ dài nhất là bao nhiêu, mà phải xem ván ngắn nhất như thế nào. Miêu thần là ván gỗ dài nhất, nhưng chỉnh thể ván gỗ của Thương Lan lại chỉ thấp bằng một nửa cậu ta.”
Người xem: “…”
Trương Thư Bình: “…”
Con mẹ nó chứ đây mà là bình luận trận đấu à, đừng nói đội tuyển Long Ngâm mỗi khi họp chiến thuật trước trận đấu thì ông anh đều nói trực tiếp như vậy đấy nhá!
Trương Thư Bình chém Lưu Xuyên thêm mười nhát trong lòng, quay đầu mỉm cười nhìn Lưu Xuyên.
Lưu Xuyên vẫn chưa nhận ra sát khí trong ánh mắt Trương Thư Bình, tiếp tục chăm chú nói: “Tôi thừa nhận Miêu thần rất mạnh, có điều thực lực chỉnh thể của Thất Tinh Thảo mà đánh với Thương Lan thì chẳng có bất ngờ gì đâu. Thất Tinh Thảo có Tiêu đội, Luân thần, Tiết Khắc, Tiểu Bắc, còn có Diệp Chu nữa, năm tuyển thủ đều có năng lực đánh đơn cực mạnh có thể lên võ đài, trong khi đó tuy ở Thương Lan, Lão Miêu thực lực hàng đầu, nhưng các tuyển thủ khác đánh Thất Tinh Thảo sẽ rất khó khăn, đồng nghĩa với việc về cơ bản Thương Lan sẽ không có phần thắng trong giai đoạn đánh lôi đài. Đoàn chiến tôi cũng nói rồi, năng lực cá nhân của Lão Miêu quá mạnh sẽ rất dễ tách rời đồng đội. Cậu ta cần phải thả chậm tốc độ để phối hợp với đoàn đội, trong khi đó đoàn chiến vốn là điểm mạnh của Thất Tinh Thảo, vì thế ở giai đoạn đoàn chiến Thương Lan cũng không có phần thắng lớn.”
“…” Trương Thư Bình cực kỳ bất đắc dĩ, một khi Lưu Xuyên đã phân tích thì ngăn cũng không ngăn nổi, ai bảo mình miệng tiện tự nhiên mở lời bảo tên này phân tích làm cái khỉ gì? Biến thành buổi tọa đàm phân tích đội tuyển luôn rồi. Lưu Xuyên thẳng tính, tuy lời nói rất có lý, phân tích lại rõ ràng, nhưng hắn nói vậy chắc chắn sẽ đắc tội với fan của Thương Lan, làm bình luận viên thì phải biết khéo léo đưa đẩy một chút, uyển chuyển một chút mới được.
Không muốn Lưu Xuyên tiếp tục kéo cừu hận nữa, Trương Thư Bình đành giảng hòa giúp hắn: “Ồ, Xuyên thần phân tích đúng là có lý, có điều đây chỉ là trên lý luận, khi thi đấu biến hóa khôn lường, cũng thường xuyên phát sinh kỳ tích. Trận này chắc chắn sẽ rất phấn khích, đội tuyển Thương Lan cũng vẫn có hi vọng.”
Lưu Xuyên vừa định nói không có hi vọng, Trương Thư Bình lập tức cắt lời hắn: “Được rồi, tuyển thủ hai đội đang chuẩn bị trong phòng cách âm, trận đấu sắp bắt đầu, mời mọi người xem một đoạn quảng cáo!”
Đạo diễn cũng sợ bóng sợ gió một hồi, nhanh chóng cho chiếu quảng cáo.
Phong cách bình luận của Xuyên thần đúng là rất chuyên nghiệp, mở luôn đại hội phân tích đội tuyển trước trận đấu còn không chuyên nghiệp sao? Nhưng tâm lý khán giả chắc chắn sẽ không dễ chịu, nhất là những người xem vì thích Thương Lan nhất định sẽ ghét Lưu Xuyên đến chết.
Có điều cũng không thể trách hắn, dù gì hắn cũng là đội trưởng, không phải bình luận viên chuyên nghiệp, bảo hắn làm một bài nói Thương Lan có thể phản kích hắn cũng chẳng làm nổi.
Lưu Xuyên bị cắt lời có chút vô tội nhìn Trương Thư Bình, Trương Thư Bình thấp giọng nói: “Đang trực tiếp đấy, tốt xấu gì cũng khách sáo tí đi chứ.”
Lưu Xuyên nghiêm túc nói: “Tôi rất khách quan mà.”
“… Là khách sáo, không phải khách quan!” Trương Thư Bình cạn lời, “Cậu không nghĩ đến trận đấu này sẽ phát lại à, những thành viên Thương Lan nghe cậu nói như thế sẽ nghĩ gì? Nếu cậu là bình luận viên chuyên nghiệp thì không sao, ở trong giới eSport, bình luận viên thẳng tính độc miệng không sợ đắc tội ai cũng được chú ý, nhưng cậu là đội trưởng của Long Ngâm, ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp, về sau sẽ gặp nhiều chỉ trích.”
Lưu Xuyên sờ mũi: “Cũng đúng ha.”
Trương Thư Bình bất đắc dĩ nói: “Vậy mà lại đi vào phân tích chiến thuật, ‘bệnh nghề nghiệp’ à?”
Lưu Xuyên cười nói: “Khụ, làm đội trưởng quen rồi, quen rồi.”
Trương Thư Bình là đội phó trước của Hoa Hạ, năm đó hai người bọn họ khi còn ở Hoa Hạ, phân tích chiến thuật cho những đội viên đầu tiên, Trương Thư Bình cũng sẽ thẳng thắn phát biểu, có lẽ khi đổi nghề làm bình luận người này cũng phải cố gắng lắm. Đôi khi trong lòng rõ ràng thấu đáo, nhưng ngoài miệng lại không thể nói ra, rõ ràng biết một đội sẽ thua, ngoài miệng lại khách khí nói còn hi vọng, có khả năng phản kích… cũng rất mệt mỏi.
Lưu Xuyên nghĩ đến đây, không khỏi vỗ vai bạn tốt: “Vất vả anh rồi, mấy chuyện bình luận này từ sau đừng tìm tôi nữa.”
Trương Thư Bình cười nói: “Không sao, ai cũng biết tính cậu rồi, lần này chắc chắn cậu đã đắc tội với toàn bộ fan Thương Lan, nhưng Lão Miêu có lẽ sẽ không để ý đâu… Thương Lan như thế nào, thực ra cậu ấy rõ ràng hơn chúng ta nhiều.”
Lưu Xuyên thở dài một tiếng: “Ừ, tôi có cảm giác cậu ta ở lại Thương Lan có chút đáng tiếc, thực lực cá nhân của cậu ấy chênh lệch quá nhiều so với thực lực đoàn đội, trừ phi Thương Lan thay máu, nếu không thì sẽ rất khó để giành cúp.”
Đang nói thì đạo diễn ra hiệu có thể tuyên bố trận đấu bắt đầu.
Hai người không nói chuyện phiếm nữa, màn hình lớn cũng một lần nữa quay lại phòng bình luận.
Trương Thư Bình thay đổi sắc mặt rất nhanh, lập tức mỉm cười nói: “Hoan nghênh các bạn khán giả đã trở lại! Trận đấu đầu tiên vòng playoffs bảng A của mùa giải thứ 13, Thất Tinh Thảo vs Thương Lan chuẩn bị bắt đầu! Chúng ta cùng xem thông tin các tuyển thủ hai đội một chút!”
Màn hình lớn hiện ra thông tin tuyển thủ dự thi của hai bên, Trương Thư Bình liến thoắng giới thiệu một lần, nói: “Trọng tài ra hiệu nói hai bên chuẩn bị, tiếp theo sẽ là giai đoạn rút thăm, chúng ta cùng chờ kết quả từ hai đội trưởng.”
Tiêu Tư Kính và Lý Thương Vũ cùng đi tới bên cạnh trọng tài để rút thăm.
Bốc thăm sẽ quyết định thứ tự đánh lôi đài và đoàn chiến, thứ tự lựa chọn, khi chọn bản đồ sẽ giành ưu tiên cho tuyển thủ.
Ưu thế chọn bản đồ lôi đài tại playoffs thực ra cũng không lớn, vì việc chọn bản đồ đồng nghĩa với việc đội tuyển sẽ muốn chọn tuyển thủ nào lên đầu tiên, rất dễ bị nhắm tới ở giai đoạn sau. Ví dụ như Thất Tinh Thảo rút được chọn trước, như vậy ở giai đoạn lôi đài bọn họ sẽ chọn bản đồ rồi phái một tuyển thủ lên trước, Thương Lan sẽ căn cứ vào việc ai là người ra sân để quyết định ai sẽ ra đối phó, cách sắp xếp này hoàn toàn khác với giai đoạn vòng bảng.
– playoffs sẽ đưa người ứng chiến tại hiện trường, chính vì thế lại càng thêm hồi hộp và kích thích!
Hết chương 350.