Tỉ số cuối cùng 5:4 khiến các fan Long Ngâm tại hội trường thi đấu đều cảm thấy vui vẻ, dù sao Thất Tinh Thảo cũng là một đội có thực lực rất mạnh, có thể lấy được năm điểm từ trong tay Tiêu đội cũng là sự cố gắng hết sức, hơn nữa Xuyên thần lại đạt siêu thần vào phút cuối cũng khiến người xem đã nghiền.
Lưu Xuyên chủ động đưa cả đội tới bắt tay Thất Tinh Thảo, lão Tiêu vẫn rất bình tĩnh, lịch sự bắt tay với từng người mới một, đến lượt Lưu Xuyên hắn lại không thèm bắt, chỉ vỗ cánh tay Lưu Xuyên thản nhiên nói: “Đánh tốt đấy.”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Đội ơn bệ hạ.”
Bộ dạng đắc ý của tên này khiến Tiêu Tư Kính đột nhiên hơi hối hận vì đã mở lời khen.
Tô Thế Luân bên cạnh mặt buồn bực nhìn Lưu Xuyên: “Này rốt cuộc cậu thù tôi nhiều đến thế nào mà cứ nhất định đuổi theo giết tôi thế hả?”
Lưu Xuyên cười tủm tỉm nói: “Chưa nghe qua câu ‘Đánh là thân, mắng là yêu, đuổi giết là chân ái’ sao?”
Tô Thế Luân: “…”
Tiêu Tư Kính: “…”
Ngô Trạch Văn: “…”
Nhìn sắc mặt kỳ quái của ba người bên cạnh, Lưu Xuyên nhận ra hình như mình lại tiện mồm nói linh tinh. Hình như vừa rồi có nói từ chân ái? Có khi nào về nhà Trạch Văn sẽ bắt hắn quỳ bàn phím không? Cứu mạng!
Lưu Xuyên lập tức quay đầu vô tội nhìn về phía Ngô Trạch Văn nói: “Tôi đùa đấy.” kèm theo ánh mắt như muốn nói: Trạch Văn, em hiểu mà, chân ái của tôi rõ ràng chỉ có em.
Ngô Trạch Văn mặt không thay đổi gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Lưu Xuyên lập tức đi theo nói: “Này, đợi đã Trạch Văn.”
Tiêu Tư Kính nhìn bóng dáng cuống quít chạy đi của Lưu Xuyên, nhịn không được nhíu mày nói: “Cuối cùng cũng có người trị được cái tên Lưu Xuyên mặt dày này.”
Hôm nay tuy Thất Tinh Thảo thua 4:5, kém một điểm, nhưng hai người Tiêu, Tô lại vô cùng bình tĩnh, dù sao cũng đã thi đấu bảy năm, sóng to gió lớn cũng đều trải qua cả rồi, chỉ là một trận vòng bảng mà thôi, không nhất thiết phải để trong lòng.
Điều khiến Tô Thế Luân phiền muộn chỉ là chuyện Lưu Xuyên cố đuổi theo giết anh, rõ ràng đã chạy khỏi khu vực có tầm nhìn của đối phương vậy mà còn bị Lưu Xuyên đuổi theo giết chết, khiến Tô Thế Luân thực sự muốn cầm toàn bộ nút bấm trên bàn phím cơ trước mặt nhét vào miệng Lưu Xuyên.
Phía sau Lưu Xuyên còn Lam Vị Nhiên và Tần Dạ, đều là người quen, bắt tay nói chuyện vài câu liền tách ra. Đến lúc Trần Tiểu Bắc bắt tay Lam Vị Nhiên liền trừng mắt nhìn anh, Lam Vị Nhiên nhìn đôi mắt to trợn tròn kia, nhịn không được vỗ vai cậu nói: “Tiểu Bắc, lần sau nếu còn gặp tôi thì ngoan ngoãn đầu hàng nghe chưa.”
Trần Tiểu Bắc: “…”
Tiêu Tư Kính nghe vậy quay đầu nói: “Tứ Lam, đừng bắt nạt đồ đệ tôi.”
Lam Vị Nhiên mỉm cười nói: “Không phục thì cậu cũng có thể đi bắt nạt đồ đệ tôi.”
Tiêu Tư Kính: “…”
Đồ đệ nhà cậu thì bắt nạt kiểu quái gì? Còn chưa bị tên đội trưởng Diệp thần bí khó lường kia tại sân nhà Thượng Hải cạo trọc đã phải thắp hương cảm tạ trời đất rồi.
Quả nhiên đối lập sẽ sinh ra chênh lệch!
Đồ đệ Tiểu Lộc của Lưu Xuyên và Trần Tiểu Bắc của Tiêu Tư Kính chỉ là những cậu nhóc đơn thuần, suốt ngày bị người ta bắt nạt. Thân làm sư phụ đôi lúc còn phải để ý che chở đồ đệ. Lam Vị Nhiên thì ngược lại, thu được đồ đệ xịn như thế, không những là đội trưởng một đội mạnh lại còn bảo vệ được sư phụ mình.
Tứ Lam nói xong câu đó, nhìn biểu tình không biết nói lại câu gì của Tiêu Tư Kính cảm thấy tâm tình tốt lên nhiều – so cái khác thì có khi tôi không bằng, chứ nếu so đồ đệ thì tuyệt đối có thể giết gọn cả đám các cậu.
So sánh với mấy tên tiểu đồ đệ ngây thơ, Tiểu Diệp Tử nhà mình đúng là khiến sư phụ nở mày nở mặt!
Ngô Trạch Văn bắt tay xong liền về phòng cách âm, cúi đầu yên lặng cất bàn phím và chuột, Lưu Xuyên ghé vào tai cậu nói: “Sao thế, vừa rồi tôi đùa với Luân thần khiến em giận à?”
Ngô Trạch Văn không nói lời nào, tiếp tục chăm chú quấn dây chuột.
Lưu Xuyên sờ mũi giải thích nói: “Thôi nào, em biết tôi miệng tiện mà, tôi với hai người Tiêu Tư Kính, Tô Thế Luân cũng quen nhau hơn bảy năm rồi. Năm đó khi còn chưa có liên minh chuyên nghiệp thì chúng tôi hay chơi game với nhau, nói đùa cũng thành quen rồi. Hai người bọn họ còn thường xuyên liên thủ 2 vs 1 mắng tôi, giữa tôi với Luân thần chỉ là tình bạn đơn thuần, em đừng hiểu lầm, vừa rồi tôi chỉ thuận miệng thôi…”
Ngô Trạch Văn đột nhiên ngẩng đầu liếc nhìn, bình tĩnh nói: “Anh có thấy bọc bàn phím của tôi đâu không?”
“…Hả?” Lái lụa quá vậy! Lưu Xuyên đuổi không kịp suy nghĩ của cậu, thấy Ngô Trạch Văn tìm bọc bàn phím liền vội nói: “Đột nhiên tìm bọc bàn phím làm gì? Đừng nói về nhà định bắt tôi quỳ bàn phím đấy nhé?”
Ngô Trạch Văn: “…”
Nhìn tên mặt dày này đứng đó giải thích, Ngô Trạch Văn cảm thấy có chút buồn cười.
Tuy rằng Lưu Xuyên miệng tiện, nhưng Ngô Trạch Văn vẫn tin tưởng vào nhân phẩm của hắn. Lưu Xuyên không phải người lăng nhăng, cũng không thể có tình ý với Tô Thế Luân, Luân thần cùng lắm chỉ là bạn tốt của hắn mà thôi.
Nếu đã ở bên nhau, đương nhiên cậu nguyện ý tin tưởng trong lòng Lưu Xuyên chỉ có mình cậu, tin tưởng là cơ sở của tình yêu. Còn trong liên minh Lưu Xuyên có bao nhiêu bạn thì chắc chắn cậu chẳng quản hết được, nếu Ngô Trạch Văn ích kỷ như thế thì ngày nào cũng no vì ghen tuông rồi.
Ngô Trạch Văn là người lý trí, thực ra khi Lưu Xuyên nói đùa với Tô Thế Luân cậu cũng không nghĩ gì nhiều, mấy câu nói đùa kiểu này có thể nói công khai như thế chứng tỏ trong lòng Lưu Xuyên không có bất cứ suy nghĩ không chính đáng nào. Thế nhưng Lưu Xuyên lại tưởng Ngô Trạch Văn giận, đứng thì thầm giải thích nửa ngày, liên tục tự nhận mình miệng tiện hận không thể đâm đầu vào tường xin xóa tội, biểu tình hối hận của hắn nhìn rất thú vị.
Ngô Trạch Văn vui đủ lúc này mới nhếch môi nói: “Được, tôi tin anh, anh không cần giải thích.”
Lúc này Lưu Xuyên mới cúi đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn cậu hỏi: “Em không giận sao?”
Ngô Trạch Văn gật đầu, nhẹ giọng nói: “Vốn cũng chẳng có gì đáng giận, dù anh nói đùa ngoài miệng thế nào, tôi vẫn biết người trong lòng anh là ai.”
Ngô Trạch Văn chủ động nói những lời này xong thì tai cũng hồng lên, gượng gạo chuyển đề tài, “Mau tìm bọc bàn phím giúp tôi đi, vừa rồi rõ ràng để ở đây sao giờ đã không thấy đâu rồi?”
– tôi vẫn biết người trong lòng anh là ai.
Chỉ một câu thể hiện tin tưởng và thấu hiểu khiến cho Lưu Xuyên thấy ấm áp trong lòng.
Đúng thế, Trạch Văn, trong lòng tôi chỉ có mình em, em có thể tin tưởng tôi như vậy thực sự quá tốt rồi!
Lưu Xuyên lập tức thoải mái giúp Ngô Trạch Văn tìm bọc bàn phím, vừa tìm vừa hỏi: “Em để chỗ nào? Có nhớ nhầm không?”
Ngô Trạch Văn nói: “Để ở ghế thứ ba từ trái qua mà.”
Hai người đang nói, những người khác cũng trở lại, thấy Lưu Xuyên cúi đầu tìm đồ, Tiểu Dư bèn hỏi: “Đội trưởng đang tìm gì thế?”
Lưu Xuyên nói: “Có ai thấy bọc bàn phím của Trạch Văn để ở ghế thứ ba từ trái qua không?”
Tiểu Dư nói: “À, là cái bọc đó hả! Vừa rồi khi đi ngang qua thấy nó rơi xuống đất liền thuận tay nhặt lên để sang bên cạnh đó.”
“…” Lưu Xuyên nhịn không được gõ đầu cậu, “Sao không để lại chỗ cũ hả!”
Dư Hướng Dương vô tội: “Thì nó rơi xuống đất nên tôi cũng không biết ban đầu nó ở đâu mà.”
Cuối cùng cũng hiểu rõ sự tình, Ngô Trạch Văn liền tới chỗ Lâm Đồng cầm cái bọc lên nói: “Tìm thấy rồi.”
Hôm nay Lâm Đồng không ra sân, tất nhiên không cần mang theo bọc bàn phím, vì thế cái bọc ở ghế của Lâm Đồng chắc chắn là của Ngô Trạch Văn. Chỉ là vừa rồi nóng vội nên bỏ qua điểm này, với lại balo của cả đội là Giang Tuyết mua cùng với nhà tài trợ, còn in logo Long Ngâm lên, bọc của mọi người nhìn y hệt nhau, thực sự rất khó phân biệt.
Ngô Trạch Văn mở bọc ra liền thấy hộp kính của mình ở trong, xác nhận không cầm nhầm mới quay đầu tiếp tục thu dọn bàn phím và chuột.
Khi mọi người đeo balo rời đi vẫn còn rất nhiều người ở lại cùng nhau đồng thanh hô “Long Ngâm cố lên”.
Lưu Xuyên đưa đồng đội đi tới vũ đài chào tập thể, cầm micro cao giọng nói: “Cảm ơn mọi người đã cổ vũ cho Long Ngâm! Mau về ăn cơm trưa thôi, đừng để bị đói!”
Người xem tại hiện trường rít lên the thé vỗ tay nhiệt liệt, sau đó mới lục tục rời khỏi khán đài.
Thái độ của Lưu Xuyên với fan luôn rất lịch sự, chưa bao giờ ra vẻ đại thần, đây cũng là điều khiến hắn được rất nhiều người yêu thích.
Phỏng vấn sau trận đấu, Lưu Xuyên đánh giá cao hệ thống chiến thuật của Thất Tinh Thảo, đồng thời Tiêu Tư Kính cũng công khai khen Long Ngâm tiến bộ nhanh. Tuy hai người là đối thủ mạnh nhất của nhau trên sân đấu, nhưng một khi xuống đài, hai người lại rất tôn trọng và thân thiết với đối phương. Bọn họ không bao giờ đánh giá sau lưng người kia – vì khi quyết đấu, cả hai đều quyết đấu quang minh chính đại!
Sau khi hai bên kết thúc phỏng vấn vừa vặn gặp nhau tại hậu trường, Lưu Xuyên mỉm cười vẫy tay với bọn họ nói: “Đến Trường Sa thì tôi là chủ nhà, làm tròn chức trách mời mọi người ăn một bữa nhé?”
Tô Thế Luân cười nói: “Được đó, Xuyên thần mời khách thì đương nhiên chúng tôi sẽ ăn thật no rồi!”
Cuối cùng hai người Tiêu, Tô mang theo toàn bộ đội tuyển Thất Tinh Thảo đi ăn cơm, Lưu Xuyên cũng đưa mọi người Long Ngâm đi cùng, ai cũng ra sức ăn, một bữa cơm kéo bè kéo lũ như đánh trận khiến người ta nhìn vào không biết phải nói gì.
Trước đó Lưu Xuyên từng bị Lộc Tường ăn cho phá sản một lần, bị Hoa Hạ ăn rách ví lần thứ hai, giờ lại bị Thất Tinh Thảo lột sạch. Nếu không nhờ trước đó hắn cố gắng kiếm tiền gửi tiết kiệm khá nhiều, mấy người này ăn như vậy ví của hắn cũng chịu không nổi.
Dù sao khi thi đấu tinh thần căng thẳng mệt mỏi cả ngày, hiếm có thời gian thả lỏng một chút, cùng bạn bè ăn bữa cơm, tốn bao nhiêu tiền hắn cũng không tiếc.
Trong khi đó, Diệp Thần Hi dẫn theo đội tuyển Lạc Hoa Từ tới Bắc Kinh khiêu chiến Hoa Hạ, nửa tiếng nữa trận đấu sẽ bắt đầu. Diệp Thần Hi ngồi trong phòng nghỉ mở điện thoại tùy tiện lướt qua trang thông báo mới từ trang chủ của liên minh trên weibo.
Tin mới nhất: Vòng thứ 16 của vòng bảng mùa giải thứ 13, Long Ngâm vs Thất Tinh Thảo, tỉ số cuối cùng 5:4. Đội tuyển Long Ngâm có đội phó Tứ Lam đích thân ra trận, thành lập ưu thế lấy được ba điểm lôi đài; Tại giai đoạn đoàn chiến, dưới tình huống mất hai lá cờ, Xuyên thần dẫn đội lật ngược tình thế, bảo vệ thành công cờ đen, cuối cùng hơn Thất Tinh Thảo một điểm sát nút.
Thông tin đưa ra bởi ban tổ chức đều rất ngắn gọn, chỉ có vài câu khái quát tổng kết trận đấu rồi đính kèm video. Weibo vừa đưa tin đã có hơn 10000 lượt like. Diệp Thần Hi lướt qua dòng tin giản lược này liền mỉm cười cất điện thoại.
– 5:4, kết quả này hắn cũng đã đoán trước được.
Đối với chiến thuật thay đổi của Long Ngâm, càng ngày Diệp Thần Hi càng nắm chắc.
Sư phụ là tuyển thủ tinh thông ba hệ Tiêu Dao, đồng nghĩa với ba vị trí ở Long Ngâm: Một là đánh lôi đài vị trí thứ hai thành lập ưu thế cho Từ Sách, hai là thay thế vị trí của Lưu Xuyên phối hợp với Ngô Trạch Văn, ba là thay cho Giang Thiếu Khuynh đánh phụ trợ, dựa vào đặc điểm của đối thủ cũng có thể dễ dàng đoán được.
Lâm Vũ Phàm nhìn người bên cạnh đang mỉm cười, đáy lòng nhịn không được mà nghĩ: “Diệp đội nhà mình mà cười thì chắc chắn sẽ có người gặp xui xẻo.”
– và kẻ gặp vận xui chính là Hoa Hạ.
Trận đấu Hoa Hạ vs Lạc Hoa Từ hôm đó, Diệp Thần Hi tác chiến sân khách đánh được tỉ số 6:3, đoàn chiến lấy trọn vẹn cả ba lá cờ, chiến thuật của Hoa Hạ bị Tiêu Dao truyền tống trận của Diệp đội phá giải thành công.
Ngay sau đó lại có tin mới: Sân nhà Quảng Châu, Đồng Tước cạo trọc một đội yếu 9:0; Sân nhà Thành Đô, Thịnh Đường cũng lấy được chín điểm từ một đội tuyển hạng hai; Sân khách Nam Kinh, Thương Lan 7:2 Quốc Sắc…
Tuy Long Ngâm thắng Thất Tinh Thảo sát nút 5:4, nhưng vòng đấu hôm nay có rất nhiều đội mạnh lấy được nhiều điểm hơn Long Ngâm, vì thế trên bảng tổng sắp hiện tại, tuy Long Ngâm đang đứng thứ năm, nhưng đội đứng thứ sáu là Thịnh Đường sau trận 9:0 hôm nay đã kéo gần khoảng cách với Long Ngâm chỉ còn một điểm!
Trước đã từng nói, nửa đầu vòng bảng Long Ngâm gặp quá nhiều đội yếu, điểm số nhìn qua khá ổn, nhưng nửa sau sẽ liên tục đụng phải đội mạnh, sẽ khó lấy điểm hơn. Vì thế dù hiện tại Long Ngâm đứng thứ năm, nhưng đến khi bước vào lượt về, Lưu Xuyên cũng không chắc có thể vào được vòng trong hay không.
Tiêu Tư Kính vừa ăn vừa lướt weibo cũng nói: “Xem ra Thịnh Đường sẽ nhanh chóng vượt qua các cậu, trận tiếp theo Thịnh Đường gặp Kinh Cức, đánh với loại đội tuyển hạng hai này thì với trình độ Thịnh Đường có thể lấy được ít nhất bảy điểm, thậm chí chín điểm. Trận tiếp theo của các cậu lại là Thương Lan, gần đây Thương Lan rất mạnh, đi sân khách Hàng Châu lấy điểm cũng không phải chuyện dễ dàng.”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Tiêu đội vậy mà lại quan tâm tới lịch thi đấu của chúng tôi, có phải muốn cổ vũ tụi này không?”
Tiêu Tư Kính không khách khí nói: “Tôi chỉ lo cậu không vào được vòng trong thì nhục lắm.”
Lưu Xuyên nói: “Yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ vào được vòng trong, nếu không thì cậu sẽ là người già duy nhất giữa một giàn thế hệ hai, thế thì buồn lắm nhỉ?”
Nói thật thì trong liên minh chỉ có mấy người bọn họ là đồ cổ, tuy các đội trưởng trẻ tuổi như Thiệu đội, Diệp đội, Lương đội, Phương đội cũng rất lợi hại, nhưng Tiêu Tư Kính vẫn cảm thấy có tiếng nói chung với tuyển thủ đồng kỳ Lưu Xuyên hơn.
Tuy Lưu Xuyên nói chuyện thường xuyên khiến người ta muốn chém, nhưng người có thể mỉa hắn thẳng mặt cũng chỉ còn lại Lưu Xuyên. Những đội trưởng khác nhìn thấy Tiêu Tư Kính đều tôn trọng vô cùng, thái độ giữ lễ giữa tiền bối và hậu bối, nói chuyện cùng chẳng có gì thú vị.
Đúng như Lưu Xuyên nói, nếu Long Ngâm không vào được vòng trong, hắn thực sự cảm thấy hơi cô đơn.
Tiêu Tư Kính nhịn không được khẽ cười, nâng ly nước hoa quả lên: “Ly này mời cậu, chúc các cậu thuận lợi vào vòng trong.”
“Xin nhận lời chúc của cậu.” Lưu Xuyên cũng mỉm cười nâng ly, uống một hơi cạn sạch nói: “Đợi mùa giải này kết thúc, chúng ta lại cùng đi uống rượu hàng thật giá thật nhé!”
Tiêu Tư Kính tỏ vẻ tán đồng, cũng uống một hơi cạn sạch.
Trong thời gian này bị Tô Thế Luân quản, không được dính một giọt rượu mạnh nào, toàn phải uống nước trái cây, Tiêu Tư Kính nhịn sắp hỏng người rồi.
Nói về tửu lượng, Lưu Xuyên và Tiêu Tư Kính đều là dạng ngàn chén không say!
Hết chương 300.
300 chương rồi đó *tung bông* ( ͡◕ ᴗ◕)つ━━✿✿✿・*。 cũng nhờ cái câu ‘Đánh là thân, mắng là yêu, đuổi giết là chân ái’ này của Lưu Xuyên mà hai vợ chồng Tiêu Tô sau này mới mở lòng được với nhau, cuối cùng ở bên nhau đó. Tuy Lưu Xuyên kéo cừu hận nhưng cũng là kéo cừu hận làm mai mối hị hị.